Dám Yêu Em Không

Chương 36: Chương 36: Hàn gắn quá khứ




“Chỉ mất một phút để có cảm tình, một giờ để thích, một ngày để yêu – nhưng cả đời để quên đi ai đó.”

-Khuyết danh-

***********

Anh bước qua cuộc đời tôi giống như những con sóng xô bờ…dào dạt mà nhẹ nhàng..nhưng cũng dữ dội đến điên cuồng như những cơn cuồng nộ của thuỷ triều trong những ngày bão tố.

Anh đã đi rồi.

Đôi mắt này ở nơi đây vẫn không mệt mỏi dáo dác tìm kiếm bóng hình anh qua màn đêm vô định,hi vọng gì vào một thế giới không thể có ngày mai nếu thiếu vắng một nửa tâm hồn…?

…………….

Cái bóng đen leo lắt cô độc in dài trên tường.

Chút ánh sáng hiếm hoi hắt vào bên trong phòng trong nỗ lực níu kéo lấy sắc màu rực rỡ,vui tươi nào đó cho căn phòng nhưng cũng vô ích.

Người nằm dài trên chiếc ghế dựa lại càng thảm não hơn.

Chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh xộc xệch đã gỡ tung ba bốn khuy cúc áo.Mái tóc đen dựa trên thành ghế vốn được chải chuốt gọn gàng thì nay lại rối tung hết lên.

Bên cạnh anh là ly rượu vang đỏ,màu đỏ tươi như thấm đượm nỗi đau đớn sâu thẳm tâm can anh.

Quân nhắm mắt,đôi lông mi đen khẽ động đậy.Đầu óc anh quay cuồng vì mùi rượu thoang thoảng,vị rượu đắng chát đến khé cổ. Có đáng gì đâu so với những lời nó nói với anh chiều nay?

Không một lời giải thích,không một câu chào tạm biệt,cô gái đó vội vã chạy đi như thể được giải thoát khỏi anh.Cái bóng ấy chắc chắn chạy về nơi cô biết mình muốn nhất,nhưng không phải là anh.

Đó mới là nỗi khổ tâm lớn nhất của Quân.

Anh cười khan,lần bị từ chối thứ hai của anh lại đau đớn không kém,thậm chí anh chẳng thể nói được lời nào.Vẻ cương quyết anh thấy trên gương mặt nó lúc đó….anh biết có lẽ đã đến lúc mình nên từ bỏ…

Một phần nào đó trong tâm can anh lại không chịu thừa nhận,không cam tâm để buông cô gái ấy..Anh như lạc mất phương hướng trong những suy nghĩ chồng chất.

Đứng bên ngoài nhìn qua khe cửa hé mở,ông Cường trầm ngâm,tiếng thở dài nhẹ nhưng lại chất chứa lo âu.

Không lo sao được khi thằng con ông từ lúc về nhà vẫn còn trong cái trạng thái như người mất hồn ấy.

Người khiến Quân thay đổi,còn làm cậu điêu đứng ngoài cô bé Thiên Nhi ấy chứ còn là ai nữa?

“Ta vào được chứ?”

Tiếng cửa đẩy nhẹ kêu cót két nhưng nào làm lay chuyển sự chú ý của người đang nằm.Tiến lại gần, suýt chút nữa ông giật mình vì thân hình bất động nằm ngả nghiêng trên chiếc ghế tựa,đôi mắt vẫn nhắm nhưng môi lại nhợt nhạt khẽ thì thầm điều gì đó.

“Quân! Mau tỉnh dậy đi! Làm sao mà ra nông nỗi thế này hả con? Để ta gọi người lên lấy nước thay đồ cho con nhé??”

“…Không..cần..đâu ba..”

Anh khẽ gượng dậy nắm lấy vạt áo ông, nụ cười buồn thoáng hiện khiến ông có chút đau xót,thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng nó bị làm sao, ông lặng lẽ đáp.

“Thằng con vô dụng,con định nằm bê tha ở đây đến bao giờ? Muốn ta lo lắng đến đau tim sao?”

“Con…”

“Nhìn con ta đoán được,lại chuyện liên quan đến cô bé đó phải không?”

Anh im lặng, lại nằm phục xuống ghế, ánh mắt tăm tối hướng lên trần nhà như lạc về miền xa xôi.

“Con nên dẹp chuyện đó sang một bên,ta vừa mới nhận được video này từ đội đặc nhiệm,con xem đi rồi tính thế nào. Nằm ở đây thì có ích gì?”

Trong cơn đau đầu buốt nhức,anh cố căng mắt nhìn thật kĩ đoạn clip quay được từ di động ông Cường.Điều khiến anh giật mình là đoạn clip quay lại Thiên Nhi đi cùng với Khánh Vĩ trên một chiếc xe nào đó, anh không nhìn rõ gương mặt nhưng nhìn thoáng qua là anh biết đúng là cô ấy.

“Ba..chuyện này..là thế nào?”

“Chính ta còn không hiểu đây!Con cứ nằm đấy mà nghỉ ngơi, ta sẽ cho người…Này,Quân!! Chờ đã!! Con chạy đi đâu đấy??”

Mặc cho ông gọi, nhưng Quân cố gắng gượng người dậy chạy đi tìm nó.Cô ấy biết mọi chuyện…sao lại có thể ở gần Khánh Vĩ..?

Điều anh muốn nghe lúc này nhất..lại chính là lời giải thích của cô ấy,mặc cho bản thân anh người vẫn còn nóng bừng như ngọn lửa thiêu đốt,cảnh vật trước mắt cứ mờ dần đi…

………….

Ngồi chung xe với Khánh Vĩ,nó không thể ngờ lại hội ngộ với hắn dưới hoàn cảnh trớ trêu này.

Cố ngồi sát sang phía cánh cửa xe bên phải,nó lặng lẽ nắm chặt vạt áo,lộ chút căng thẳng.Hai người hai đầu cộng thêm bầu không khí tĩnh lặng từ lúc bước vào xe đến giờ lại càng làm không khí thêm phần ngột ngạt.

“Rốt cuộc..mục đích của anh là gì?”

Phải mất một lúc đấu tranh tư tưởng,nó mới cất lời đánh tiếng trước,đôi mắt ươn ướt liếc nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Vĩ.

“Trả thù.”

Hai từ gọn lỏn lại đè nặng thêm bầu không khí vốn đã căng thẳng từ trước.

“Điều đó..khiến anh vui sao?”

“Cô không biết gì về quá khứ của tôi thì đừng lên tiếng phán xét!”

“Được,tôi sẽ không phán xét anh vì bây giờ mọi thứ giữa chúng ta đã là dĩ vãng hết rồi..”-Nó cười khẩy,tiếng cười có chút ngạo nghễ nhưng lại đan xen chút gằn giọng giận dữ-”Thế chuyện đó liên quan đến bố tôi sao?? Sao các người lại lôi ông ấy vào chuyện này?? Ba tôi đã làm gì các người sao???”

Móng tay nó cắm sâu vào đệm ghế ngồi,nó xem chừng đã cố nén nhịn cơn giận dữ lắm rồi.Đôi mắt lạnh lẽo quay ra nhìn nó,gương mặt hơi tối sầm.

Thiên Nhi,rốt cuộc em nên xem lại mình mới đúng.

“Khắc Dung đã cảnh cáo cô như vậy,đây là hậu quả do cô tự chuốc lấy thôi.”

“Khánh Vĩ..từ lúc nào..anh đã trở nên khác như thế..? Con người ngày xưa của anh..”

Thân hình nhỏ nhắn run run.Gương mặt nó biến sắc, giọng nói như lạc hẳn đi. Không phải vì nó tiếc nuối điều gì, chỉ là..người đang ngồi cạnh nó bây giờ không còn là người nó đã từng yêu một thời nữa.

Mọi kí ức cứ như vang vọng trong đầu Vĩ..lời Thiên Nhi nói như gợi nhắc lại cái quá khứ đáng hổ thẹn của hắn. Tiếng mẹ hắn quát tháo chua chát, từng trận đòn roi đau đớn…hắn cay đắng ôm đầu,hơi thở có phần nặng nhọc quay ra trừng trừng nhìn nó.

“Câm miệng!!!”

Nó sững người lại.

Khánh Vĩ biết hắn vừa lỡ lời,cứ mỗi lúc ở cạnh cô ấy hắn lại cư xử thậm tệ hơn thì phải.Hắn đang tự biến mình thành tên khốn để cô ấy ghét mình hơn hay sao?

Ừ,thì nên tránh xa khỏi hắn,có lẽ càng xa càng tốt..

“..Ba tôi bỏ rơi hai mẹ con tôi để chạy theo nhân tình,để lại hai mẹ con tôi côi cút đơn độc.Bà mẹ tôi ngày nào cũng đánh đập tôi, còn nói rằng một ngày tôi sẽ giống như ông ta,và quả là bà ta đã đúng đấy!Hahahaha..”

Tiếng cười chua xót cất lên để che giấu nỗi tủi nhục,đau đớn luôn dày xéo lấy hắn bấy lâu.Không hiểu sao lúc này hắn có thể dễ dàng nói ra trước mặt nó-người mà hắn nghĩ sẽ rất khó để giải thích cho cô ấy hiểu, nhưng nói ra bây giờ thì có thay đổi được việc gì?

Có nói ra thì hắn và cô ấy vẫn mãi chỉ là hai đường thằng song song mà thôi…

“Đó không phải là tất cả những gì cô muốn biết sao?”

No không ngờ bấy lâu nay Khánh Vĩ đã giấu nó về quá khứ tăm tối ấy…Thì ra bấy lâu nay anh luôn âm thầm chịu đựng một mình..nhưng giờ nó có tư cách gì để nói được nữa..?

“Có phải…ngày đó..anh chia tay với tôi…Anh muốn đến với Khắc Dung là để trả thù bà ta..?”

“Thiên Nhi, nếu bây giờ tôi nói với em: ngày đó tôi chia tay với em..một phần là để bảo vệ em khỏi bà ta.Liệu em có tin được không?”

Vẻ mặt bi thương của Khánh Vĩ..nó không biết mình nên tin hay không khi mà sau tất cả những gì anh ta đã gây ra với nó.Cho dù có nghe nguyên nhân thực sự anh ta muốn chia tay nó thì nó không còn chút lưu luyến gì nữa, vì người nó yêu bây giờ là một người khác..Chỉ là nó bối rối vì cứ nghĩ anh ta đã thay đổi hoàn toàn,thực tâm lại vẫn còn nghĩ đến nó.

“..Chuyện đó giờ đâu quan trọng nữa..phải không?”

“….”

“..Không hối hận chứ?”

Nó chỉ khẽ lắc đầu.

Khánh Vĩ cười khẩy,rốt cuộc hắn đã mong chờ điều gì chứ?

Sự cảm thông? Hay sự chế nhạo từ cô gái mà anh vẫn còn tình cảm ấy?

Cái im lặng của nó lại càng kéo dài khoảng cách giữa cả hai,vậy mà nhìn cô ấy hắn lại cảm thấy nuối tiếc điều gì?

Là mối tình đầu dang dở chưa trọn vẹn những hồi ức đẹp..?

Là những ngày tháng bình yên mà cả đời hắn luôn hằng mong ước?

Là những điều bất cập của cuộc sống,của lòng hận thù đã làm mê muội lí trí cùng cái đầu nóng mà không hề suy nghĩ đến kết cục?

Rồi biết sẽ có ngày này,ngày mà cô gái ấy sẽ thực sự rời xa hắn,ấy vậy sao nỗi đau dường như đau đớn hơn so với khi ở cạnh Khắc Dung chứ..?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.