Dám Yêu Em Không

Chương 42: Chương 42: Hạnh phúc bên anh




“Em đã nắm giữ trái tim anh từ lời chào đầu tiên. Không gì có thể thay đổi điều đó. Ngay cả sự chia cách, thời gian, không gian. Không gì có thể đem trái tim anh rời khỏi em.”

-Jerry Maguire-

***********

…………..

Đóa hồng đỏ thắm nở rộ trong khu vườn ngập tràn sắc xuân

Tình yêu của em và anh đã được báo đáp,mở cánh cửa dẫn lối đến khu vườn thiên đàng-thiên đường của hạnh phúc.

Lời nguyện cầu hạnh phúc..

……….

Nội ngã gục vì căn bệnh tim đột ngột tái phát.

Vũ đi cùng mọi người đến bệnh viện đưa ông,chờ sức khỏe ông dần ổn định rồi mới dám đi khỏi.

Anh không dám bước vào trong,anh sợ..anh vẫn không thể tin vào tai mình.

Người đã giết chết cha anh lại chính là ông nội-người đã nhận nuôi dưỡng anh kể từ khi cha mẹ anh mất,người ông lúc nào cũng tỉ mỉ cận thận chăm chút cho anh từng li từng tí,dạy cho anh mọi thứ mà anh chưa biết…

Mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc nhưng lại chưa kết thúc với anh.

Những lúc rối loạn thế này,anh muốn gặp cô ấy. Hiện anh chỉ đưa nó về nhà mình,chưa dám đưa nó về nhà vì không biết phải nghĩ ra lí do gì để giải thích cho bố nó hiểu.

Đôi chân anh bước thật nhanh..trong đầu không còn suy nghĩ gì khác ngoài việc muốn chạy về xem tình hình của nó thế nào…

Đẩy cánh cửa bước vào trong,chợt nhận ra phòng bếp đèn bật sáng,lại còn nghe thấy tiếng lách cách rơi đồ gì đó,không khỏi lo lắng anh liền chạy ngay vào bên trong xem xét.

Thì ra…

Nó-đeo trên mình chiếc tạp dề-đang hí húi cúi nhặt xoong nồi rơi từ trong tủ ra,đôi mắt hoen hoen đỏ đến tội nghiệp.Nó vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của anh,định nhặt chiếc xoong lên mà lại yếu đuối buông tay cầm xuống,ngồi thụp xuống nền đất lấy tay quệt thật nhanh những giọt nước mắt lăn trên má.

Tội chưa?

Anh thở dài.

Bước đến từ đằng sau,anh nhặt chiếc xoong lên đặt lên kệ bếp,vòng tay ngang qua eo nó ghé tai thì thầm.

“Em làm gì vậy?”

“Ơ…”-Nó ngơ ngác giật mình vì sự xuất hiện của anh,rối rít chối đây đẩy-”Không..không có,em có làm gì đâu…”

“Lôi hết nồi niêu ra thế này,cô mèo nhỏ,em định bắt chuột trong bếp sao?”

Còn “bonus” thêm cái nụ cười đáng ghét!

Chẳng hiểu sao nghe thấy giọng anh lại khiến nó an tâm hơn hẳn,lúc này….có lẽ nó không muốn ở một mình cho lắm.

“Em đói..”

Kèm theo đó là bộ mặt nhăn nhó và đôi tay xoa bụng đang sôi réo lên của mình.

Anh bật cười.

Có lúc nào cô khiến anh phải rời mắt khỏi cô dù chỉ một giây thôi kia chứ?

Tháo chiếc tạp dề trên người nó rồi đeo vào người mình,anh ấn dúi nó xuống bàn,mỉm cười đáp.

“Ngồi yên,em vẫn còn yếu lắm. Hôm nay coi như anh chiêu đãi em.”

………………..

Lời tuyên bố của Vũ lại như là đòn chí mạng đánh vào lòng tự tôn của anh.

Khả năng nấu ăn của anh thật là..nó không biết nên diễn tả từ gì,chỉ có thể nói ngắn gọn qua hai từ “kinh khủng”.

Có lẽ nó nên làm thì sẽ tốt hơn,biết vậy ngay từ đầu nó đã không để Vũ làm một việc “dại dột” như vậy vì không chỉ lo nấu ăn,mà nó giờ còn phải lo rửa đống bát đũa bẩn ở chậu do ông tướng này bày ra.

Xem chừng lòng tốt của Vũ không được đặt vào đúng chỗ rồi chăng?

……………..

Bàn bầy các món thịnh soạn như: cháo sườn nó nấu để tự ăn giải nhiệt,mì spaghetti sốt kem ngô non,cánh gà chiên nước mắm,cơm cuộn rong biển…Vũ mắt tròn mắt dẹt nhìn chiếc bàn ăn trống trải giờ đã đầy ắp các món ăn ngon,rồi lại quay ra nhìn nó.

Ánh mắt anh như muốn nói rằng:”Nhi Nhi,em quả thật rất ra dáng một người vợ tương lai.”

Còn nó khoanh tay đáp lại anh bằng ánh mắt khác ngấm ngầm hơn:”Còn khuya,muốn vậy thì anh nên đi tập ngay một khóa rửa bát trong vòng một tháng,nếu không anh sẽ là một người chồng vô dụng (với nó)”.

Nhưng Vũ chưa ăn vội.

Anh ngồi cạnh nó,cẩn thận bón cháo cho nó như bón cho đứa trẻ con vậy.

Vừa nãy thấy nó cứ ngơ ngơ ngác ngác mà làm rơi nồi,anh không lo sao được?

“Để em tự ăn,anh cứ ăn đi..”

“Ngoan nào,em muốn ăn hay muốn bị phạt đây?”

Đừng cười như thế!Nó biết,nó biết hình phạt của anh sẽ chẳng dễ chịu chút nào đâu.

“Em ăn,em ăn là được chứ gì??”

Đôi khi,nó tự hỏi,có phải chính nó đã tiêm nhiễm cho anh cái tính không biết sợ trời đất,hay chỉ là nó chưa khám phá hết các mặt khác của Vũ?

“..Không phải ông đang ở viện sao?Sao anh không ở lại với ông?”

Nuốt xong thìa cháo anh đút,ngập ngừng một lúc nó mới lên tiếng hỏi anh.

Đặt bát cháo lên bàn,anh cúi đầu im lặng, bàn tay đan chặt vào nhau đắn đo hồi lâu.

“..Anh..không thể..”

“..Có chuyện gì sao?”

Nó lo lắng,đặt tay mình lên đôi bàn tay anh như muốn xoa dịu nỗi căng thẳng ngập tràn trong đôi mắt xanh lá hiền hòa ấy.

“..Ông ấy..không phủ nhận…”-Anh tựa đầu mình lên vai nó,giọng nói trầm trầm khó khăn nói tiếp-”…người sát hại cha anh..là ông ấy..”

Nó sững người lại,vì chính bản thân nó cũng rất ngạc nhiên.

Không phải lúc nào nói về ông nội,gương mặt anh luôn rạng ngời vì niềm tự hào đối với ông sao?

Có thể nào..ông lại làm chuyện như thế?

Biết phải khuyên nhủ anh thế nào?

“Sao anh không thử thẳng thắn nói chuyện với ông một lần?Biết đâu mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn,không phải sao?”

Anh ngước lên nhìn nó, nó nhẹ nhàng nói tiếp.

“Thử nghĩ mà xem,nếu ông có ý đồ làm hại cha anh,vậy sao ông còn nuôi nấng anh thật tử tế cho đến bây giờ?..Em chỉ nghĩ có khả năng,trong bấy nhiêu năm qua ông luôn day dứt về chuyện đó,nên chăm lo cho anh là bổn phận duy nhất ông muốn bù đắp cho những mất mát của anh cũng như hối hận về những lỗi lầm của mình..”

“…”

“Nghe em đi Vũ! Nếu không làm vậy,không có cách nào khiến anh hóa giải sợi xích vướng mắc trong lòng đâu,coi như là cho chính bản thân anh nhé?”

Người ngoài cuộc lại có thể nhìn thấu rõ được anh.

Còn anh là tên ngốc,muốn tự dày vò bản thân đến lúc nào khi không dám đối diện với hiện thực?

“Nhi,có chuyện này…anh muốn hỏi..không biết em đã sẵn sàng chưa..”

“Hử?”

Lưỡng lự một lúc,anh mới nhìn thẳng vào mắt nó mà khẽ hỏi.

“Lúc ở đó..Khánh Vĩ có nhắc đến dãy số,anh không hiểu ý nghĩa của chúng.Rốt cuộc..đó là gì?”

Dãy số..câu thần chú tình yêu,chả trách anh không hiểu là đúng rồi.

Ngày đó nó rất thích tìm tòi những thứ lặt vặt linh tinh,thậm chí rảnh rỗi đến mức ngồi sắp xếp các chữ cái đó để chuyển sang một dãy số tương ứng với vị trí từng con chữ trong bảng chữ cái Tiếng Anh.Sau đó nó dạy cho Vĩ,coi như là ám hiệu mà chỉ hai người biết,nó rất hay viết dãy số này dưới mỗi tin nhắn nó gửi cho Vĩ.

Lúc đầu Vĩ cũng hay kêu ca rằng viết như vậy thật rắc rối,nhưng sau cũng thành quen và không nói gì nữa.

“9-12-21-22-21″

Tương ứng như vậy,ám hiệu này sẽ là…

“I-L-U-V-U/I LOVE YOU”

“Anh yêu em!”

Đến phút cuối cùng,anh vẫn dành trọn tình cảm ấy cho nó,thậm chí không nói thẳng trước mặt Vũ vì muốn đây sẽ là bí mật cuối cùng giữa cả hai người..

Nụ cười nhoẻn trên môi nhưng đôi mắt hơi đỏ hoe,nó quay đầu nhìn Vũ, đáy mắt lấp lánh những tia sáng mà trước đây anh chưa từng được thấy.

“Anh đoán thử xem!”

Để mặc Vũ loay hoay vò đầu suy nghĩ,giọng nó dịu dàng mà ấm áp đến lạ.

Đã gọi là bí mật,thì nó tuyệt đối cũng sẽ không nói cho Vũ biết đâu.

Ai bảo cũng vì anh là con người dễ ghen tuông kia chứ? Lâu lâu cũng phải để cho anh đau đầu một phen kia nhỉ?

“Vĩ,anh yên tâm. Chắc chắn bọn em sẽ sống thật hạnh phúc..Cám ơn anh!”

Nó nhìn ra ngoài cửa sổ,bầu trời trong vắt màu xanh lơ với những đám mây trắng bồng bềnh thật giống như cả khung trời ấy có một người đang mỉm cười nhìn cả hai người bọn họ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.