“Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông. Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang thanh âm ấy đi. Nếu không thể tạo nên một điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại.”-Đặng Nguyễn Đông Vy
*********
“Tôi biết cậu là con gái rồi, đừng giả vờ ngây thơ nữa…”
…..
“Muốn tôi giữ kín bí mật cho cậu thì chỉ cần thực hiện cho tôi một yêu cầu…”
“Làm ôsin cả đời cho tôi!…”
…………..
“Lưu Thiên Nhi!! Dậy ngay cho tôi !!!”
Nó đứng bật dậy hốt hoảng, không phải vì tiếng gọi “sét đánh bên tai” của thầy mà là do giấc mơ nó vừa mơ ban nãy, không những thế còn khiến thầy và cả lớp suýt đứng hình theo nó.
“Chết tiệt! Không biết mình ngủ quên từ lúc nào…”
Gương mặt nhăn nhó vẫn còn ngái ngủ , hôm qua buổi đầu tiên nó làm thôi nhưng phải đến 1giờ đêm nó mới lết xác về đến nhà. May là bố nó đi công tác , không thế nào ông cũng để tâm đến chuyện này cho xem.Đã thế hôm qua còn nhiều khách nữ đến thấy nó nhỏ nhắn cứ kêu nó eo éo, tấn công đòi “ôm” nó cho bằng được để xem có đúng nó là con trai thật không . Đến giờ đầu nó vẫn còn hơi choáng váng như vừa ở trên mây về đây.
Công việc này còn khó và vất vả hơn nó nghĩ, nhưng quan trọng hơn là cái nguyên nhân khiến nó còn chưa hết hoàn hồn đến giờ. Câu nói của Hoàng Vũ vẫn ám ảnh lấy nó, có chút lo sợ không biết cậu ta có phát giác ra điều gì không.
..Mà dẹp chuyện này sang một bên đã, gương mặt ngơ ngác của nó vô tình đụng mặt thầy dạy môn Kinh doanh quốc tế của nó đang phừng phừng lửa giận nhìn nó đầy cau có:
“Thiên Nhi! Từ nãy giờ em có nghe tôi giảng cái gì không??..Tôi gọi mấy lần không dậy ngay là thế nào ?!?”
“Dạ….em….”
“..Được rồi, tôi cho em một câu hỏi đơn giản nhất , em trả lời được thì tôi cho em ngồi xuống, bằng không thì ra ngoài lớp đứng cho tôi, nghe rõ chưa?”
“…Tôi hỏi đây:hoạt động kinh doanh quốc tế là gì?….Không nhìn sách,trả lời nhanh xem nào!”
Nó lúng túng, chỉ vì đợt này nó có phần xao lãng việc học với kế hoạch của mình , tính thêm khoảng thời gian nó thất thần , suy sụp suốt hơn tuần sau khi bị hắn bỏ đi, nên ở trên lớp nó có tập trung mấy đâu?
“Sao?Em không trả lời được à ? Có cần tôi nhờ bạn khác giúp em trả lời câu hỏi đơn giản này không?”
“..Dạ,thầy đợi em một chút để em nhớ..”
Một mớ lý thuyết lẫn khái niệm cứ rối như tơ vò trong đầu nó. Thôi,nó quyết định “chém” vậy…
“…Là mối quan hệ giữa hai bên cùng đồng tâm hiệp lực dùng toàn bộ trí lực, mưu kế, để vượt qua các đối thủ khác, để thu được lợi nhuận cao, chiến thắng vẻ vang về cho mình…”
Vừa nói, nó có hơi mơ màng , liên tưởng đến nơi nó đang làm thêm và kế hoạch của mình ,cũng có khác nhau là mấy đâu nhỉ?
Chỉ thấy thầy Toán mặt mũi tím tái không thốt lên được câu nào,còn cả lớp cứ rúc rích nhịn cười len lén nhìn về phía cả hai.
“Thiên Nhi! Thầy có lời khen ngợi em có cách nói khá “văn vẻ”, hào hùng đi…..Nhưng xem ra em có vẻ đọc truyện kiếm hiệp nhiều lắm rồi phải không ?!? Trên lớp học không học mà nằm lăn ra ngủ thế hả ??”
“Lưu Thiên Nhi!Em ra ngoài lớp ngay! Đứng cho đến khi nào tỉnh táo thi thôi!”
Tiếng quát lanh lảnh của thầy bên tai nó không khiến nó tỉnh táo thêm chút nào , mà chỉ còn thấy nhức nhức đầu. Bước ra ngoài , dựa lưng vào tường , nó thở dài ngẫm nghĩ lại mọi chuyện hôm qua để định hình lại xem liệu có phải nó đã nghe nhầm không….
…………….
“Cậu..cậu vừa nói gì ? Cậu…biết tôi ?…..”
Lại cái nụ cười nửa miệng , tẩm ngẩm tầm ngầm ấy. Xem ra có vẻ như nó đã đánh giá tên này hơi thấp khi không tìm hiểu kĩ về cậu ta trước khi đến đây. Anh quản lí có bảo nó cẩn thận với cậu ta vì tính cách kì quái , xem ra nó nên đề phòng thật cẩn thận mới được.
“…..Không có gì, tại tôi thấy cậu rất giống một người . Cô ấy tên là Lưu Thiên Nhi , cậu có phải họ hàng gì với cô ấy không ?”
“Thịch”..Không nhầm thì nó vừa giật thót tim khi nghe hắn nhắc đến tên nó . “Cậu ta…định giở trò gì thế ??..Không lẽ hắn muốn thử phản ứng của mình sao?…”
Nó hơi cắn môi nghĩ thầm , chỉ cần tính toán nhầm thôi là “sai một li , đi một dặm”, thân phận của nó có bị lộ hay không còn tùy thuộc vào phản ứng của nó lúc này.
“Không việc gì phải sợ , đúng vậy , không có gì phải sợ hết….Bước vào hang cọp là phải biết trước là hang cọp ấy nguy hiểm đến mức nào , càng manh động thì lại càng chết là cái chắc.Nhưng thường nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất , giả vờ quen biết thì mới có thể dùng thân phận kia để biết đâu nắm thóp cậu ta được thì sao ?”
Lấy lại bình tĩnh , nó giả vờ tỏ ra có chút ngạc nhiên , hỏi lại:
“Cô ấy có quan hệ gì với cậu sao?”
Đột nhiên cậu ta cúi gằm , vẻ lúng túng khi đưa tay lên vò vò mái tóc khiến nó đoán chắc là hắn đang ngại đây mà.Khi cậu ta ngước đầu lên , nó vô cùng ngạc nhiên….Mặt..mặt cậu ta đang đỏ lên..rốt..rốt cuộc cậu ta có ý gì chứ ?!?…Không hiểu…không hiểu gì hết!!!
“Chẳng lẽ….hắn…với..mình…có..có….”
Tim nó đập mạnh liên hồi , chờ đợi câu trả lời từ Hoàng Vũ vì nó cũng không muốn phải đau tim mà đoán mò như thế .Phải một lúc sau , cậu ta mới nhìn ra chỗ khác e dè trả lời nó, bàn tay to lớn đưa lên che lấy gương mặt đang đỏ bừng, :
“..Cô ấy..là người tôi thích..từ rất lâu…”
Không cảm xúc.
Nó không biết nên phản ứng thế nào. Cảm giác mặt mình cũng đang bắt đầu nóng lên.Có phải căn phòng này nhiệt độ tăng lên bởi lò sưởi không ?
Nó…gần như là vừa được nghe lời tỏ tình..từ một tên con trai không quen biết.Có hơi xấu hổ, nhưng không được để cậu ta phát hiện ra , nó quay trở lại bộ mặt lạnh lùng bình thường vốn có của nó :
“Cô ấy…là em gái tôi.Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ giúp cậu việc đó..”
Nói xong , nó mới biết là nó vừa buộc miệng nói ra điều nó không-nên-làm. Không biết tại sao tự nhiên nó lại có thể thốt ra những lời như thế chứ ?Chỉ biết vừa nghe đến đó, cậu ta mới giật mình quay ra nhìn nó , ánh mắt sáng lên như thể vừa bắt được vàng:
“Cô ấy là em gái cậu sao ??..Mà không thể nào! Tôi đã điều tra kĩ rồi , cô ấy làm gì có anh em nào đâu ?…”
Đôi tay đang nắm chặt lấy hai cánh tay tôi đột nhiên buông ra , cậu ta vẫn còn nghi hoặc nhìn nó từ đầu đến chân.” Hừ !! Đã vậy lại còn điều tra cả mình nữa rồi cơ à ?!?Tên biến thái này…Cậu được lắm! Riêng cậu tôi sẽ đạp đổ ngôi vị số 1 của cậu , cho cậu hết thám thính, theo dõi người khác!”
Thế mà nó suýt chút nữa là dính phải bẫy kẹo ngọt mà hắn vừa tung ra nữa chứ ??..Cẩn thận thì vẫn hơn chứ , nó làm sao biết được hắn nói thật hay nói dối ?Nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy có chút tiếc nuối điều gì đó , người hắn thích là Thiên Nhi chứ không phải là nó trong hình dáng của Thiên Nhân.
“Cậu không biết sao ? Bố mẹ tôi li dị từ năm em tôi 12 tuổi , lúc đó tôi 14 tuổi. Tôi theo mẹ ,nghe tin bố và em chuyển nhà về đây , tôi mới xin mẹ dọn ra ở riêng từ tầm tháng trước chuyển về ở gần nhà với bố và em tôi để xem tình hình họ thế nào, tôi không dám ở cùng họ vì sợ mẹ tôi biết sẽ không vui.”
“À…ra thế..”-Hoàng Vũ gật gù , xem chừng có vẻ như nó vừa tự cứu cánh mình một bàn thua trông thấy.
Không thể tin được là nó vừa nói dối một cách trơn tru , thành bài bản hết thế này dù chưa chuẩn bị gì trước.
Nhưng để chắc chắn hơn , nó hỏi dò xem có thực đúng là đúng nó không , hay có thể cậu ta nhầm lẫn ở đâu.
“Nhưng sao cậu lại thích nó ? Nó quen với Khánh Vĩ mà?”
“Cậu không biết sao ?..Khánh Vĩ bỏ cô ấy rồi, đó là lí do tôi luôn đánh bại hắn ta để dành vị trí hạng 1 ở đây. Một kẻ như thế…không xứng đáng để có hạnh phúc cũng như những gì mà hắn luôn muốn..Hắn không biết hắn từng có một người đáng trân trọng đến thế nào đâu..”
“Vậy là…cậu ta đang trả thù cho tôi sao? Tôi có gì mà khiến cậu ta phải làm thế…?”.Nó cảm thấy có chút cảm động , ít ra vẫn có một người nó không quen còn biết quan tâm đến nó.
“Nếu thích nó đến như thế…sao cậu lại không đến gặp nó trực tiếp ấy?”
“Cậu nghĩ tôi có đủ can đảm để đến gặp cô ấy khi cô ấy còn yêu người đó và lại phải đối mặt với một người chỉ vừa gặp thôi sao?..Tôi chỉ dám giữ lấy tình yêu thầm lặng của tôi đến khi tôi trở thành người đàn ông mạnh mẽ hơn đến gặp cô ấy để bày tỏ thôi.”
Đôi mắt màu xanh lá bình yên lạ thường , cậu ta khẽ mỉm cười , nhưng nụ cười lại tràn ngập hạnh phúc…
Nó thôi không cười nữa , chợt nhớ đến tình thế của bản thân. Giá như nó có thể có được hạnh phúc bình thường như bao người khác , cũng giống như cậu ta nữa. Việc trả thù giữa nó và Hoàng Vũ là hoàn toàn khác nhau , khác nhau nhiều đấy . Bản thân nó muốn tận mắt chứng kiến Khánh Vĩ sẽ mất dần mất dần những thứ mà anh ta luôn yêu quý chứ không chỉ đơn thuần là trả đũa không thôi đâu.
“Tự nhiên lại tâm sự với cậu chuyện này…không biết tại sao tôi lại có cảm giác cậu rất thân quen với tôi , hay là do tôi nghĩ ngợi nhiều quá?..Có lẽ là cả ai người giống nhau quá nên tôi mới thấy vậy ?”
Đột nhiên cậu ta đứng lên , vươn vai quay ra nhìn nó , nói thẳng không hề suy nghĩ khiến nó cũng thấy có chút bối rối. Không ngờ giác quan thứ sáu của cậu ta cũng hoạt động tốt ghê đấy , trực giác cũng nhạy bén đó chứ..nhưng cũng hơi kì quái thật.
“À , không sao đâu..Nếu tôi có thể giúp gì thì rất sẵn lòng.”
“Còn về việc của Thiên Nhi…xin cậu đừng nói cho cô ấy biết , được chứ ? Tôi không muốn thành kẻ thứ ba xen vào cuộc sống của cô ấy, sợ cô ấy sẽ bị tổn thương thêm lần nữa…Mà đi thôi , tôi còn phải giúp cậu công việc này nữa, không cậu đang bỏ phí nhiều thời gian đấy.”
Ngước lên nhìn cậu ta , cái bóng to lớn đứng trước mặt nó có phần mạnh mẽ , vững chãi.Mái tóc vàng xòa xuống trước trán cậu ta nhưng không che được những tia sáng vụt lóe lên trong đáy mắt cậu , cái nhìn tin tưởng ấy lại khiến nó có chút lưỡng lự. Nó hơi sợ…
“…Thôi được rồi , tôi không nói.Nhưng mà này…cậu và con bé gặp nhau lúc nào ? Sao nó không bảo gì với tôi?”
Hơi dừng lại một chút , cậu ta đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi biết có những điều tôi không nên biết nhiều, rồi quay đầu đi trước. Gương mặt nó phảng phất buồn , nó hơ
i cúi đầu , hai bàn tay đan chặt vào nhau , phải ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lấy gạt hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu để bắt đầu công việc của mình..
…………..
Thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ , nó cảm thấy những cảm xúc hỗn loạn đang làm xáo động trái tim nhỏ bé của nó. Lúc này , nó càng phải lạnh lùng hơn nữa , mạnh mẽ hơn nữa , không để cho bất cứ thứ gì làm nó lay động , xáo động khi mà kế hoạch nó vạch ra đã quá rõ ràng rồi.
Hạnh phúc ? Tình yêu ?..
Nó biết nó sẽ không thể đón nhận được những điều ấy thêm một lần nào nữa, hay chăng nó đang khép vỏ bọc của mình lại để không một ai có thể làm tổn hại đến nó được nữa ?
Mà cũng có thể ngược lại , liệu có ai đó đủ dũng cảm sẽ đưa tay ra phá tan lớp vỏ ấy của nó đi không ?…