Ánh mặt trời sáng sớm đẹp đẽ chiếu xuyên qua màn cửa sổ thẳng đến trên mặt Lương Tiểu Nhạc, gây rối giục cô tỉnh lại. Lương Tiểu Nhạc không phụ sự mong đợi của mọi người, thong thả mở hai mắt, tối hôm qua uống hơi nhiều nên đầu có chút đau, ối, tứ chi cũng đau. Nghiêng đầu, dáng vẻ yên tĩnh lúc ngủ của Tống Nhu hiện ra trước mắt, điên cuồng đêm qua cũng được nhớ lại, Lương Tiểu Nhạc khó khi nào đỏ mặt.
Nhẹ nhàng nhích người, không dám đánh thức đàn chị đang ngủ say, đàn chị hôm qua nhất định là mệt muốn chết rồi, hôn nhẹ lên mặt cô ấy, lộ ra mỉm cười thỏa mãn, khi đó đàn chị đẹp quá, hì hì. Aiz, bộ dạng hèn mọn, bản tác giả cũng không muốn miêu tả, bỏ qua cảnh đó.
Tỉ mỉ thưởng thức người đẹp ngủ nửa ngày mới nhớ tới trong nhà còn có con gái mình cùng một người khách. Chậm rãi đứng dậy, chăn bị nhấc lên làm thân thể mềm mại đầy dấu hôn của Tống Nhu lộ ra, mũi Lương Tiểu Nhạc nóng lên, nhanh chóng ém chăn lại, hiện tại đàn chị cần nghỉ ngơi, sắc đẹp trước mặt cũng không thể làm tâm trí ta hôn mê. Ừm, cô là người rất biết săn sóc nha. ( Hừ, nếu biết săn sóc thì hôm qua sẽ không làm cho người ta hôn mê luôn)
Chờ Lương Tiểu Nhạc rửa mặt xong, lúc xuất hiện ở phòng khách, người khách là Phượng đổng cùng con gái Tống Nhạc Hề đã hưởng thụ bữa sáng ngon lành từ lâu.
Lương Tiểu Nhạc xuất hiện cắt ngang hai người đang dùng cơm, một lớn một nhỏ ngẩng đầu nhìn Lương Tiểu Nhạc, Lương Tiểu Nhạc bị bốn con mắt bắn phá đột nhiên xấu hổ, có chút không được tự nhiên, nhất là ánh mắt như đèn pha của con gái Hề Hề, khụ, từ đèn pha dùng để miêu tả đủ thỏa đáng sao?
“Nhạc Nhạc, dì lớn như vậy còn nhát gan, không nên để mẹ dỗ dì ngủ nha” đèn pha mở miệng.
“Này?” các người đang nói cái gì? Biểu hiện của cục cưng không phải là con kênh nhỏ, chắc chắn có người bắc cầu.
“Dì Phượng nói dì nhát gan, không thể ngủ một mình cho nên hôm qua cùng mẹ ở trong một phòng, để cho mẹ dỗ dì đi ngủ, dì Phượng còn nói, mẹ bây giờ còn chưa dậy, nhất định là bị dì làm cho mệt muốn chết rồi. Thật vậy không, dì làm cho mẹ con mệt muốn chết rồi hả?”
Mệt muốn chết rồi... Chết. . . Tiệt. . . . . .
Lương Tiểu Nhạc cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Phượng Tiêu Tiêu, lời con nít nói không đáng giận, Phượng đổng, cô dạy hư con gái tôi. Phượng Tiêu Tiêu nhún nhún vai, chẳng lẽ không đúng sao, may mà hôm qua tôi uống hơi nhiều, nếu không có tôi thì hai người các cô có thể ngủ thẳng giấc sao. Sáng hôm nay nếu không có tôi, Hề Hề đến gõ cửa phòng mẹ con bé thì cô còn uy tín và danh dự đứng đây không? Hừ.
Phượng Tiêu Tiêu hoàn thành vở kịch câm để giao lưu với Lương Tiểu Nhạc, cúi đầu tiếp tục ăn, còn dạy Tống Nhạc Hề: ăn không nói, ngủ không nói.
Lương Tiểu Nhạc hóa đá trong gió, bạn gái mình có bạn thân là bà chủ lớn, ông trời an bài thật không có tâm a.
Một ngày tốt này được bắt đầu vào buổi trưa, Tống Nhu nghe được Lương Tiểu Nhạc nói câu nói không biết xấu hổ này, thân thể vốn không còn đau nhức lại bắt đầu mơ hồ đau. Đây rốt cuộc do ai tạo thành, ai tạo thành a? Hôm qua nói thôi mà nhiều như vậy, xin em hết nửa ngày, em cũng ý chí sắt đá không bỏ qua, hôm nay nếu không có Tiêu Tiêu ở đây, sáng sớm con gái tỉnh dậy xông vào phòng, không một mảnh quần áo rõ như ban ngày không xấu hổ ngượng ngùng à.
Ăn xong điểm tâm, Phượng đổng hiểu chuyện mà về nhà, để lại Lương Tiểu Nhạc vui vẻ trông nom Tống Nhạc Hề. Làm xong cơm trưa, Lương Tiểu Nhạc dịu dàng đánh thức Tống Nhu, hầu hạ vơ con ăn cơm, thay đổi quần áo, một nhà ba người đến công viên đi dã ngoại.
Tìm một khoảng cỏ ấm áp, mở giỏ đồ đem theo ra, dựng lều, trải khăn ăn, dọn hoa quả cùng đồ ăn vặt, cô gái họ Lương không quên người vợ không được nghỉ ngơi tốt, mời Tống Nhu vào trong lều, dắp chăn cho cô tiếp tục nghỉ ngơi, bản thân mình thì ôm con gái ngồi trên cỏ, kể chuyện cổ tích cho con bé nghe. Tống Nhu nằm trong lều lúc này mới thôi bực dọc, trở về bộ dáng dịu dàng hiền lành.
Lúc này đã đầu hè, gió nhẹ thổi tới, Tống Nhu ở trong lều hơi hơi tỉnh táo, cô nhìn Lương Tiểu Nhạc đang ngồi trên cỏ, gương mặt xinh đẹp nho nhã, nhìn cô chăm chú cùng Hề Hề chơi đùa, căn cứ theo nội dung câu chuyện, một hồi mô phỏng theo con cọp, một hồi lại bắt chước sư tử, chọc con gái cười ha ha liên tục. Mà Hề Hề có lẽ vì quan hệ huyết thống, toàn tâm tin cậy Lương Tiểu Nhạc, vốn khát vọng cô cùng tham dự vào cuộc sống của mẹ con bé, bé thích được Lương Tiểu Nhạc kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, muốn sáng sớm có thể thấy Nhạc Nhạc ôm và hôn bé, đưa đón bé đi nhà trẻ. Lúc này Tống Nhu mới phát hiện, Tiểu Nhạc từng non nớt ngây thơ đã lớn lên, trở nên thành thục và kiên nghị, bắt đầu có ý thức đảm đương và chịu trách nhiệm với vợ và cũng là đối với con cái. Cô ấy bắt đầu hiểu được cách lập kế hoạch bắt đầu cho tương lai, Tiểu Nhạc chưa bao giờ nói làm sao để thẳng thắn với cha mẹ, thế nhưng mong muốn của cô ấy là cha mẹ có thể chấp nhận Tống Nhu và Hề Hề, mong có thể cho con gái mình hưởng thụ được càng nhiều tình yêu thương càng tốt.
Tiểu Nhạc, năm tháng trôi đi không ngừng, nguyện vọng duy nhất là chúng ta vĩnh viễn không xa không rời, cuộc đời này có em đã đủ rồi.