Đàn Chỉ Thần Công

Chương 117: Chương 117: Được tin tỷ tỷ hào kiệt nóng lòng




Bao Nhất Thiên nói :

- Cái đó lão phu đã nhận lời, dĩ nhiên không có gì thay đổi, nhưng trong lòng còn có điều chưa rõ.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Điều chi?

Bao Nhất Thiên nói :

- Võ công của Trường Mi đại sư còn cao hơn lão phu nhiều mà sao đại sư không chịu ra tay trừ diệt Thẩm Mộc Phong và Kim Quang hòa thượng mà lại triệu lão phu đường xa ngàn dặm tới đây?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Trường Mi lão tiền bối bụng chứa thiền cơ, bần đạo không thể đo lường được.

Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào :

- Lão tiền bối cùng Trường Mi đại sư quen biết nhau đã mấy chục năm dĩ nhiên hiểu rõ đại sư thì nguyên nhân gì chắc lão tiền bối cũng đoán ra rồi.

Bao Nhất Thiên cười đáp :

- Ngày trước lão phu có thể hiểu sâu xa về tính cách của thập đại cao thủ, nhưng về Trường Mi đại sư thì đoán không ra. Hòa thượng có thể đem tuyệt thế võ công đánh bại mọi người dễ như trở bàn tay mà không hiểu sao lại không chịu hạ thủ.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Lão tiền bối còn chưa đoán ra chỗ dụng tâm của Trường Mi đại sư thì dĩ nhiên bọn vãn bối chẳng thể nào hiểu nổi.

Bao Nhất Thiên dương mắt lên nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hồi lâu rồi nói :

- Chuyến này lão phu trở lại giang hồ nghe nói đại hiệp được toàn thể võ lâm tôn sùng, lão phu cứ tưởng đại hiệp cũng phải ngoài ngũ tuần, không ngờ lại là một đồng tử chưa đến tuổi nhược quan.

Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp :

- Lão tiền bối quá khen mà thôi.

Bao Nhất Thiên nâng chung trà lên uống một hớp rồi nói :

- Theo lời đồn đại thì hiện nay đại hiệp là người duy nhất dám động thủ cùng Thẩm Mộc Phong phải không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Vãn bối ỷ vào tráng khí mà cầm cự, thực ra chưa phải là đối thủ của Thẩm Mộc Phong.

Bao Nhất Thiên “ồ” lên một tiếng rồi hỏi :

- Đại hiệp đã tỷ đấu với hắn mấy phen rồi?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đại khái bốn, năm lần.

Bao Nhất Thiên hỏi :

- Thế thì kỳ thật. Đại hiệp không phải là đối thủ của hắn mà tỷ đấu bốn năm lần mà sao vẫn còn sống được ở nhân gian?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ nhờ vận khí mà lần nào cũng thoát chết.

Bao Nhất Thiên cãi :

- Thuyết vận khí không thể đứng vững được.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Trường Mi đại sư cầu triệu lão tiền bối ra tay hạ sát Thẩm Mộc Phong và Kim Quang hòa thượng vì biết rõ vãn bối không định nổi.

Bao Nhất Thiên gật đầu nói :

- Có lý!

Lão đảo mắt nhìn Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Thẩm Mộc Phong hiện giờ ở đâu? Lão phu không thể chờ lâu được.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Vãn bối đã phái người dò la. Hoặc giả năm bảy ngày sẽ có tin tức.

Bao Nhất Thiên nhắc lại :

- Chúng ta hẹn nhau trong vòng một tháng. Quá kỳ hạn đó lão phu không thể chờ thêm nữa.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Xin tuân theo chỉ thị của lão tiền bối. Nếu trong vòng một tháng mà chưa điều tra được tung tích Thẩm Mộc Phong thì bọn vãn bối không dám lưu lão tiền bối lại nữa.

Bao Nhất Thiên đảo mắt nhìn quanh hỏi :

- Trong thời gian một tháng lão phu ở trong nhà này chờ tin tức hay sao?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Nơi đây chật hẹp quá. Bần đạo đã bàn với Tiêu đại hiệp mời lão tiền bối qua Mã gia trang ở Trường Sa.

Bao Nhất Thiên gật đầu nói :

- Cũng được. Bao giờ sẽ qua đó?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Vũ Văn tiên sinh đang chuẩn bị mấy món giai hào mỹ tửu, chờ lão tiền bối ăn uống một chút rồi sẽ động thân.

Bao Nhất Thiên nói :

- Cứ việc sắp đặt đi. Lão phu ra ngoài một chút.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Lão tiền bối định đi đâu?

Bao Nhất Thiên đáp :

- Lão phu muốn đi ngắm cảnh Thất Tinh đàm một chút.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Để bần đạo sai Vân Dương sư đệ dẫn đường.

Vân Dương Tử chạy ra nói :

- Bần đạo xin dẫn đường cho lão tiền bối.

Rồi cất bước đi trước.

Bao Nhất Thiên theo sau Vân Dương Tử.

Vô Vi đạo trưởng thấy hai người đi xa rồi, khẽ bảo Triển Diệp Thanh :

- Sư đệ gác ở cửa hễ thấy nhị sư huynh và Bao Nhất Thiên trở về thì báo ngay lập tức.

Triển Diệp Thanh dạ một tiếng, trở gót đi ngay.

Vô Vi đạo trưởng dặn :

- Bao Nhất Thiên rất đa nghi, sư đệ phải cẩn thận mới được.

Triển Diệp Thanh đáp :

- Tiểu đệ hiểu rồi.

Vô Vi đạo trưởng quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu, Bách Lý Băng và Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Chúng ta vào phòng nói chuyện.

Vũ Văn Hàn Đào chờ mọi người an tọa rồi khẽ hỏi Vô Vi đạo trưởng :

- Dường như đạo huynh có tâm sự gì trầm trọng?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Bần đạo đã nghĩ kỹ, định đem những bí mật trong lòng nói cho các vị hay, nhưng lúc này chưa phải lúc đáng nói.

Vũ Văn Hàn Đào giục :

- Đạo huynh cứ nói trước cũng chẳng hề chi.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Bần đạo đã biết tài năng của Tiêu đại hiệp và Vũ Văn tiên sinh có thể giải quyết vụ này sớm hơn.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Việc gì mà nghiêm trọng thế?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Trước hết bần đạo xin lược thuật lại những chuyện đã qua để các vị hiểu rõ tình hình.

Tiêu Lĩnh Vu giục :

- Bọn tại hạ rửa tai lắng nghe đây.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Bần đạo dời khỏi Mã gia trang đến Thất Tinh đàm là theo lời hiệu triệu của Trường Mi lão tiền bối.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Đạo huynh đã gặp đại sư lần nào trước bọn tại hạ chưa?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Chưa. Bọn bần đạo tới đây rồi mà Trường Mi đại sư chưa cho diện kiến. Bần đạo tỏ lòng kính trọng đại sư, cứ chầu chực hoài. Nhiều lúc cũng nóng ruột cơ hồ không chịu nổi. Bữa nay được bái kiến, đại sư mới nói rõ nội tình.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Vì lẽ gì Trường Mi đại sư để đến nay mới cho các vị vào ra mắt?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Hỡi ơi! Nói ra là một chuyện rất bi thảm. Trường Mi đại sư bị nội thương rất nặng, phải ỷ vào nội công thâm hậu mới kiềm chế được thương thế. Đến nay đại sư vừa thỏa mãn tâm nguyện là buông tay ra đi.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Đại sư bị thương ở cấm cung cho đến nay đã cách mấy chục năm mà bây giờ thương thế mới phát tác ư?

Vô Vi đạo trưởng lắc đầu đáp :

- Không phải thế. Đại sư triệu bọn bần đạo tới đây hôm trước thì hôm sau đại sư cùng người động thủ và bị thương.

Vũ Văn Hàn Đào giật mình kinh hãi hỏi :

- Thế ra là sự việc mới đây ư?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Đúng thế! Cách đây chừng nửa tháng.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Ai biết được Trường Mi đại sư ở đây? Nhân vật nào đả thương được đại sư?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Theo lời Trường Mi đại sư thì dường như là một vị cao tăng ở Thiên Trúc. Đối phương đã bị Trường Mi đại sư hạ sát, nhưng đại sư cũng bị trọng thương. Nguyên đại sư chuẩn bị triệu anh em bần đạo tới đây để chỉ điểm cho mấy môn kiếm thuật trước khi hội diện cùng Bao Nhất Thiên, nhưng đại sư đành đổi ý vì cần dành tinh lực chờ cuộc ước hẹn hôm nay.

Vô Vi đạo trưởng rút trong tay áo ra một cuốn lụa trắng rồi nói :

- Tiêu đại hiệp hãy coi đây.

Tiêu Lĩnh Vu đón lấy nhưng chưa mở ra. Chàng hỏi :

- Cái này là gì?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Những kiếm chiêu mà Trường Mi đại sư để lại và cũng là kiếm pháp đại sư định truyền thụ cho anh em bần đạo.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Thế thì tại hạ coi thế nào được?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Kiếm pháp của Tiêu đại hiệp rất tinh diệu. Hoặc giả đại hiệp tìm ra được những chỗ khó hiểu cho bọn bần đạo.

Tiêu Lĩnh Vu mở cuốn lụa ra coi rồi hỏi :

- Chỉ có ba chiêu kiếm pháp thôi ư?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Đúng thế! Trường Mi đại sư cho bần đạo hay đây là ba chiêu tuyệt học trong Thái Cực tuệ kiếm của phái Võ Đương.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Trường Mi đại sư quả là người hữu tâm. Không hiểu đại sư lấy đâu được tam tuyệt chiêu của quí phái?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Cái đó đại sư lấy từ tay sư trưởng của bần đạo tại cung cấm.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Thế thì phải rồi.

Chàng trả lại cuốn lụa trắng cho Vô Vi đạo trưởng rồi nói :

- Cái này xin đạo trưởng giữ lấy. Nếu đạo trưởng có chỗ nào chưa hiểu, tại hạ sẽ cùng các vị nghiên cứu.

Vô Vi đạo trưởng đón lấy cuốn lụa bạch cất vào bọc rồi nói :

- Theo lời Trường Mi đại sư thì ba chiêu kiếm pháp này khiến cho uy lực của Thái Cực tuệ kiếm tăng lên gấp bội vì đây là tinh hoa của kiếm pháp đó.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tại hạ có lời cung hỷ đạo trưởng.

Vô Vi đạo trưởng cười nói :

- Nhưng vụ này có liên quan tới Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu kinh ngạc hỏi :

- Sao lại liên quan tới tại hạ?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Trường Mi đại sư nhắc tới Khâu Tiểu San cô nương, chẳng phải là liên quan tới Tiêu đại hiệp ư?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Khâu Tiểu San làm sao?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Tuy Trường Mi đại sư ít qua lại giang hồ nhưng thường phái người nghe ngóng tin tức trong võ lâm nên biết rất nhiều.

Tiêu Lĩnh Vu không nhịn được hỏi :

- Hiện giờ Khâu tỷ tỷ ở đâu?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Khi Trường Mi đại sư nói đến Khâu Tiểu San có nhắc đến Tẩy Tâm mao xá. Bần đạo nghĩ mãi không ra Tẩy Tâm mao xá ở đâu.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Trường Mi đại sư nói là Khâu tỷ tỷ ở Tẩy Tâm mao xá ư?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Đúng thế! Khâu cô nương hiện giờ tạm ở Tẩy Tâm mao xá. Nhưng Trường Mi đại sư cũng không nói rõ. Bần đạo đoán là khi chúng ta chưa có cách gì đối phó với Bao Nhất Thiên thì đến ra mắt chủ nhân Tẩy Tâm mao xá. Đại sư còn giao cho bần đạo một ngọn trâm và nói nếu chủ nhân Tẩy Tâm mao xá không chịu nhận lời thì cứ đưa khúc trâm gãy đó ra.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Chủ nhân Tẩy Tâm mao xá thấy khúc trâm là nhất định ưng chịu hay sao?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Đại khái là như vậy. Trường Mi đại sư không nói rõ, bần đạo cũng không tiện hỏi.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Tẩy Tâm mao xá ở đâu? Tại hạ chưa từng nghe ai nhắc tới.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Vô Vi đạo trưởng và Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Tại hạ biết ở đâu rồi.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Tiêu đại hiệp biết là may, khi cần đến chúng ta sẽ đi tìm chủ nhân Tẩy Tâm mao xá.

Tiêu Lĩnh Vu liền nhớ lại hình dáng bà già mà chàng đã gặp lúc đưa di thể Khâu Vân Cô vào Tẩy Tâm mao xá. Chàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ mụ già đó lại là một kỳ nhân ẩn dật trên chốn giang hồ.

Lại nghe Vô Vi đạo trưởng nói tiếp :

- Trường Mi đại sư còn dặn bần đạo: Nếu chúng ta đối phó được với Bao Nhất Thiên thì bất tất phải kinh động chủ nhân Tẩy Tâm mao xá.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Khi đó sẽ bỏ cây ngọc châm gãy này đi hay sao?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Kiếm một nơi cất dấu hoặc liệng xuống sông cũng được.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Khúc ngọc châm này là tín vật yêu cầu chủ nhân Tẩy Tâm mao xá đối phó với cường địch thì chẳng phải vật tầm thường, không nên tùy tiện vất bỏ.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Bần đạo cũng nghĩ như thế và đã hỏi thì Trường Mi đại sư nói khúc ngọc châm này chỉ là tín vật thông thường. Giá trị cốt ở người và nó chỉ liên quan tới một, hai nhân vật. Người không còn thì giá trị khúc trâm cũng hết.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi sang chuyện khác :

- Hành tung của Thẩm Mộc Phong có ở trong phạm vi giám thị của đạo trưởng không?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Thẩm Mộc Phong xuất hiện như bóng ma một lần rồi không thấy đâu nữa.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Vậy là hắn dời khỏi nơi đây rồi ư?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Theo nhận xét của bần đạo thì hắn vẫn còn ở quanh đây chứ chưa đi xa.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Gần đây toàn núi cao rừng rậm. Nếu chúng ta không có manh mối thì chẳng thể đi tìm khắp chốn sơn lâm này được.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Bần đạo phỏng đoán Thẩm Mộc Phong dựng một Phân đà ở đây và nhân số cũng không phải là ít. Bọn chúng không dám đến Trường Sa nhưng những đồ vật dụng tất phải lấy ở đấy. Trừ phi bọn chúng đã phát giác ra hành tung của bọn bần đạo. Nhưng bần đạo tin là chúng chưa phát giác.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Thẩm Mộc Phong rất giỏi nghề bố trí trạm ngầm mai phục. Sao đạo trưởng biết hắn không đặt trạm ngầm quanh đây? Có khi hành tung của đạo trưởng đã lọt vào mắt hắn rồi cũng chưa biết chừng.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Tiêu đại hiệp nói rất có lý, song nhận xét của bần đạo có chỗ khác biệt.

Vũ Văn Hàn Đào không nói gì, lẳng lặng nghe hai người nghị luận.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Xin đạo trưởng cho nghe cao kiến.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Thất Tinh đàm bất quá là một địa điểm trong dãy núi lớn. Những nhân vật võ lâm ít khi lui tới. Thẩm Mộc Phong tuy cơ trí hơn người nhưng bần đạo tin là hắn chưa kịp bố trí trạm ngầm.

Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Huống chi sau khi bần đạo đến đây đã phái hai chục đệ tử bản phái hóa trang làm nhà buôn, ngư tiều đặt rải rác xung quanh Thất Tinh đàm để giám thị những người hành tích khả nghi, nhưng cũng chưa phát giác ra chuyện gì khác lạ.

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ rồi hỏi :

- Đạo trưởng nói vậy chắc là nắm vững rồi. Nhưng không hiểu chừng mấy ngày thì có thể tìm ra được hành tung của Thẩm Mộc Phong?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Cái đó khó nói lắm. Bần đạo đã dùng mọi cách để tìm ra dấu vết. Không chừng năm ba ngày, mà chậm là mười ngày chắc có tin tức.

Tiêu Lĩnh Vu buông tiếng thở dài, muốn nói lại thôi.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Dường như Tiêu đại hiệp có tâm sự gì thì phải?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tiêu đại hiệp nóng lòng đến Tẩy Tâm mao xá một chuyến.

Tiêu Lĩnh Vu nói theo :

- Đúng thế! Tại hạ hy vọng đến Tẩy Tâm mao xá một lần để gặp Khâu tỷ tỷ, hai là khấn bái di thể Vân Cô.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Tiêu đại hiệp đã tính là từ đây lên Tẩy Tâm mao xá phải mất bao nhiêu ngày chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì mất từ bảy ngày đến mười ngày là đủ cả đi lẫn về. Bằng xảy ra biến cố thì không biết thế nào.

Vô Vi đạo trưởng lấy làm khó nghĩ, liếc mắt nhìn Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Vũ Văn tiên sinh có cao kiến gì về vụ này không?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tại hạ còn có hai điều chưa rõ nên không có chủ ý gì được.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Hai điều chưa rõ là những điều gì?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Một là liệu Bao Nhất Thiên có tuân theo lời Trường Mi đại sư động thủ với Thẩm Mộc Phong và Kim quang hòa thượng hay không. Hai là bản lãnh của Bao Nhất Thiên có đả bại được hai nhân vật đó chăng. Giải quyết xong hai vấn đề này là có thể quyết định vụ Tiêu đại hiệp nên đi hay ở lại.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Bao Nhất Thiên là một trong những tay cao thủ siêu quần bạt chúng mấy chục năm về trước. Thẩm Mộc Phong và Kim quang hòa thượng lại mới bị trọng thương chưa lâu. Theo nhận xét của bần đạo thì Bao Nhất Thiên thắng họ cũng chẳng khó khăn gì.

Vũ Văn Hàn Đào lại hỏi :

- Nếu Thẩm Mộc Phong và Kim Quang hòa thượng hợp thủ liên công thì sao?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Bần đạo cũng đã nghĩ tới điểm này. Nếu đúng vậy bần đạo sẽ cùng với hai vị sư đệ hợp lực đấu với một người để chờ Bao Nhất Thiên hạ được một đối thủ rồi sẽ quay lại đối phó với người thứ hai.

Vũ Văn Hàn Đào hỏi :

- Liệu Bao Nhất Thiên có chịu nghe theo lời sắp đặt của đạo trưởng không?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Cái đó bần đạo không thể nói trước được. Tới lúc lâm địch mình đã chuẩn bị thì không ngại gì nữa.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Đạo trưởng đã có kế hoạch như vậy thì việc Tiêu đại hiệp ở đây hay không cũng chẳng quan hệ gì mấy.

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Theo lời Trường Mi đại sư thì chỉ cần Bao Nhất Thiên không biết đại sư đã viên tịch thì nhất định lão không biến đổi chủ ý. Trường hợp mà lão phát giác ra thì khó nói lắm.

Vô Vi đạo trưởng thở phào một cái rồi nói tiếp :

- Có điều Trường Mi lão tiền bối viên tịch là ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Chắc trong vòng một tháng Bao Nhất Thiên chưa thể phát giác được.

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Bao Nhất Thiên bản tính đa nghi, lại hay ghen ghét, ưa nịnh nọt. Vì thế có khi chỉ một câu nói, một hành động cũng đủ khiến lão thay đổi chủ ý. Vậy đạo trưởng nên đặc biệt cẩn thận.

Tiêu Lĩnh Vu nói theo :

- Vũ Văn tiên sinh lý luận rất đúng. Nếu Bao Nhất Thiên lộ tiếng ác từ trước thì dù lão có tốn bao tâm cơ xây dựng nên cung cấm cũng chưa chắc đã lừa được ai vào bẫy được.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Bần đạo chỉ lo sau khi Bao Nhất Thiên trừ diệt xong Thẩm Mộc Phong và Kim Quang hòa thượng thì sức một mình bần đạo chẳng thể chế phục được lão.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Sao cứ phải giết lão mới được? Mà lại không thuyết phục lão trở lại chốn cũ vui thú lâm tuyền?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.