Đàn Chỉ Thần Công

Chương 86: Chương 86: Thẩm Mộc Phong mở cuộc điều tra




Bách Lý Băng hỏi :

- Đại ca chẳng đã đề cập đến Vô Vi đạo trưởng ư? Đại ca bảo lão tài trí tung hoành ít người bì kịp. Chẳng lẽ Vũ Văn Hàn Đào lại giỏi hơn Vô Vi đạo trưởng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đó là nói về một khía cạnh nào thôi. Vô Vi đạo trưởng là bậc trưởng lão nhân từ khoan hậu, còn về thủ đoạn, ngụy kế, e rằng đạo trưởng không phải là địch thủ của Thẩm Mộc Phong.

Bách Lý Băng hỏi :

- Còn Vũ Văn Hàn Đào thì sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Vũ Văn Hàn Đào là người trước tà sau chính. Thẩm Mộc Phong mà gây dựng nên được Bách Hoa sơn trang khét tiếng giang hồ là đã nhờ cậy rất nhiều vào sức hai người là Độc Thủ Dược Vương và Vũ Văn Hàn Đào…

Bách Lý Băng ngắt lời :

- Vũ Văn Hàn Đào đã trợ lực cho Thẩm Mộc Phong rất nhiều, tại sao họ Thẩm còn toan giết lão?

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười đáp :

- Cái đó là tại Vũ Văn Hàn Đào muốn phản bội hắn. Thẩm Mộc Phong tính khí thâm trầm. Lúc hắn muốn dùng người thì nói rất khéo lại hứa hẹn cho nhiều quyền lợi. Nhưng hắn chỉ muốn người ta làm thuộc ha chứ không để làm bằng hữu ngang hàng. Khi hắn phát giác ra có người tài năng hơn mình là chỉ muón giết đi. Võ công Vũ Văn Hàn Đào tuy có kém Thẩm Mộc Phong nhưng tài trí cơ mưu có phần hơn hắn nên hắn nảy lòng muốn giết Vũ Văn Hàn Đào. Vũ Văn Hàn Đào dĩ nhiên cũng phát giác ra tâm sự của Thẩm Mộc Phong. Lão chỉ trông vào tài trí thông minh để bảo vệ mạng sống.

Bách Lý Băng lại hỏi :

- Vũ Văn Hàn Đào đã có thể bảo toàn mạng sống, sao không nhất tâm với Thẩm Mộc Phong mà lại toan phản bội để hắn càng cố ý gia hại?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Nếu cái gì cũng nghe Thẩm Mộc Phong tất bị hắn coi như thuộc hạ. Thẩm Mộc Phong đã coi như thuộc hạ thì bất cứ hắn muốn giết lúc nào cũng được nên Vũ Văn Hàn Đào làm cho hắn phải kiêng dè.

Bách Lý Băng hỏi :

- Vũ Văn Hàn Đào có nói rõ tình trạng ấy cho đại ca biết không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Không có đâu. Tiểu huynh quan sát tình hình rồi suy tưởng ra kết luận như vậy.

Bách Lý Băng thở dài nói :

- Con gái bất luận thông minh đến đâu cũng không thể theo kịp đàn ông được.

Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :

- Cái đó không nhất định. Khâu tỷ tỷ còn hơn tiểu huynh nhiều lắm. Tiểu huynh mà biết quan sát sự vật đều nhờ ở nơi ân sư chỉ dậy.

Chàng nói tới đây đột nhiên la lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi thủy huyệt.

Bách Lý Băng giật mình kinh hãi hỏi :

- Đại ca! Chuyện gì vậy?

Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy quyển kinh văn ra nói :

- Cuốn kinh này ướt hết rồi.

Chàng cầm cuốn kinh giơ lên coi dưới ánh hỏa quang thấy cuốn kinh ướt đẫm.

Bách Lý Băng nói :

- Đại ca cẩn thận không thì rách hết.

Tiêu Lĩnh Vu cầm cuốn kinh cất bước từ từ về phía lửa cháy.

Bách Lý Băng cũng nhảy lên nói :

- Đại ca bất tất phải đi nữa. Sức lửa nóng dữ, cứ để cuốn kinh lên phiến đá trong khoảnh khắc là khô ngay.

Tiêu Lĩnh Vu nghe lời cầm cuốn kinh để lên phiến đá, hai đầu đặt hai hòn đá nhỏ chặn lên rồi chàng lại nhảy xuống thủy huyệt, mắt vẫn đăm đăm nhìn cuốn kinh.

Khu rừng này phần nhiều là cổ thụ ngàn năm, lửa cháy ngất trời, hỏa quang nóng dữ.

Tiêu Lĩnh Vu mục lực hơn người. Chàng đứng dưới thủy huyệt vẫn nhìn thấy cuốn sách bốc hơi lên, chàng nghĩ thầm trong bụng :

- Nếu nhà sư kia nói đúng thì cuốn kinh văn này ghi chép những võ công còn trọng đại hơn những môn võ của thập đại kỳ nhân. Vị đó tặng ta cuốn bí lục rồi lấy hết những bí lục của những vị kia đem đi. Ngoài ra lão còn để lại võ công thủ lục của Tiêu Vưong Trương Phóng. Nhưng cuốn bí lục của Trương Phóng chắc lão cũng coi rồi mà cố ý lưu lại trong cung…

Đột nhiên một hồi còi thét lên lanh lảnh vọng lại. Tiếp theo những hồi khác hưởng ứng.

Tiêu Lĩnh Vu vội vàng nhảy lên thu xếp lấy cuốn kinh văn, đồng thời khẽ bảo Bách Lý Băng.

- Băng nhi! Thẩm Mộc Phong sắp hành động rồi, chúng ta phải chuẩn bị mới được.

Bách Lý Băng hỏi :

- Chuẩn bị thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đại khí hắn đoán bọn ta chết cháy rồi, nhưng vẫn chưa yên dạ, tất sai người đi sục tìm thi thể bọn ta.

Bách Lý Băng hỏi :

- Chúng ta gạt họ bằng cách nào?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Trước hết là lấp thuỷ huyệt này đi.

Bách Lý Băng lấy làm kỳ hỏi :

- Sao lại lấp đi?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chúng ta không thể để lại một dấu vết gì để có thể cho chúng khám phá ra cách bố trí của mình. Nếu chúng tưởng chúng ta chết rồi là hay nhất, mà không thì cũng để chúng hoài nghi, chẳng hiểu chúng ta sống chết thế nào. Nếu chúng biết rõ ta còn sống tất sẽ sục tìm cho ra.

Bách Lý Băng gật đầu đáp :

- Té ra là thế!

Hai người liền khiêng hai tảng đá lớn che kín chỗ suối nước chảy ra rồi khuân đất lấp đầy thủy huyệt.

Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thấy thế lửa gần đó đã tắt rồi, nhiệt khí đã giảm bớt. Chàng khẽ bảo Bách Lý Băng :

- Băng nhi! Chúng ta phải kéo những cành cây chưa cháy hết vào sau tảng đá lớn đốt đi để che giấu mọi ngấn tích.

Hai người liền động thủ. Chỉ trong khoảnh khắc đã lôi một đống cành cây vào chỗ đất trống đốt hết đi.

Bách Lý Băng khẽ hỏi :

- Bây giờ chúng ta làm gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chúng ta hãy ngồi xuống đây vận khí điều tức. Khi nghe thấy họ tìm vào thì hãy đi ẩn lánh cũng chưa muộn.

Bách Lý Băng liền ngồi xếp bằng vận khí điều dưỡng.

Tiêu Lĩnh Vu thấy thế lửa bốn phía đần dần tắt hẳn. Chàng hiểu ngay Thẩm Mộc Phong đã sai người cứu hỏa.

Chàng sờ quần áo thấy sắp khô liền dấu sách vào trong bọc nói :

- Băng nhi! Chúng ta hãy dựng một nơi ẩn thân.

Bách Lý Băng hỏi :

- Muốn dựng nơi đó phải làm như thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Thế lửa mặt Tây giảm sút rất mau. Hiển nhiên Thẩm Mộc Phong sai người chữa lửa từ mặt này tiến vào sục tìm hành tung chúng ta. Ba mặt lửa chưa tắt thì bất luận chúng ta ẩn lánh cách nào cũng không thể giữ bí ẩn được.

Bách Lý Băng hỏi :

- Vì vậy mà chúng ta phải dựng một nơi ẩn thân hay sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đúng thế! Chỗ này còn nhiều cành cây bị nước suối dập tắt mà chưa cháy hết, còn đủ sức chịu đựng vật nặng đè lên. Cái khó là ở chỗ tìm ra nơi có thể lợi dụng được.

Hai người kiếm một lúc tìm ra được một hố sâu thiên nhiên mỗi bề rộng không đầy ba bước, sâu đến trên năm thước. Đây là nơi ẩn lánh rất tốt.

Hai người cùng động thủ trong khoảng thời gian chừng ăn bữa cơm dựng được một nơi ẩn mình. Trên mặt hố gác những cành cây chưa cháy hết, phủ đất lên.

Hai người xuống hố ngồi ẩn, bốn mặt khoét những lỗ nhỏ làm cửa sổ để có thể trông ra ngoài.

Bách Lý Băng khẽ nói :

- Đại ca vận khí điều dưỡng trước đi. Tiểu muội canh gác hễ thấy địch nhân sẽ đánh thức.

Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười gật đầu ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên cảm thấy có người đụng vào mình liền mở mắt nhìn ra thấy ánh dương quang tràn trề mặt đất, chàng biết trời đã gần trưa.

Dưới ánh dương quang, chàng ngó thấy Thẩm Mộc Phong đứng trên phiến đá cao đang đảo mắt nhìn bốn phía.

Tiêu Dao Tử và Kim Hoa phu nhân đứng hai bên hắn.

Chàng còn nghe tiếng bước chân lạo xạo. Hiển nhiên có nhiều người đang tìm kiếm bốn mặt.

Tiêu Lĩnh Vu xua tay ra hiệu cho Bách Lý Băng đừng lên tiếng. Chàng khẽ kéo cành cây khô che lấp cửa sổ và ghé tai Bách Lý Băng nói thầm :

- Băng nhi! Nếu chúng ta bị họ phát giác, tất không tránh khỏi một trường ác đấu. Khi đó chúng ta không nên ham chiến, chỉ vừa đánh vừa chạy. Tiểu huynh không thuộc địa hình nơi đây. Nhưng phương Tây tắt lửa trước, chứng tỏ phương này cây cối ít hơn. Phương Đông là phía chúng ta ở ngoài đi vào đây. Mặt Bắc dường như có hang sâu. Chúng ta nên chạy về mé Nam.

Bỗng nghe thanh âm Thẩm Mộc Phong thốt lên :

- Theo nhận xét của đạo trưởng, liệu bọn chúng có trốn ra khỏi vùng biển lửa này không?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Nhất định không được, trừ phi có một đường ngầm nào thông ra ngoài núi.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Sao không thấy thi thể bọn chúng?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Lửa cháy dữ dội liền mấy giờ thì dù là hai người đúc bằng sắt cũng chảy ra nước, làm gì còn thi thể mà kiếm thấy được.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Tiêu Lĩnh Vu đem theo thanh bảo kiếm lấy được ở trong cung cấm, sao cũng không tìm thấy?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Một thanh kiếm nhỏ bé như vậy, chiếm được bao nhiêu khoảng đất mà Đại trang chúa cũng muốn tìm cho ra được ư?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Hỡi ôi! Chưa có bằng chứng gì xác thực là bọn chúng chết rồi, thật khiến Thẩm mỗ khó mà yên tâm được.

Tiêu Dao Tử nói bằng một giọng quả quyết :

- Xin Đại trang chúa cứ vững tâm. Theo nhận xét của bần đạo thì hai người đó chết rồi không cần nghi ngờ gì nữa…

Bỗng nghe Kim Hoa phu nhân ngắt lời :

- Cái đó chưa chắc. Tiện thiếp coi Tiêu Lĩnh Vu không đến nỗi yểu tướng. Có khi bọn chúng đã trốn thoát khỏi nơi này rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Hỏng bét! Mình tưởng Kim Hoa phu nhân gỡ rối cho mình, không ngờ mụ lại làm cho rối thêm. Mụ nói vậy tức là phải ráng tìm cho thấy người thì không chừng bọn chúng phát giác ra chỗ ẩn mình của ta mất.

Lại nghe Tiêu Dao Tử cười hô hố, hỏi :

- Phu nhân bảo Tiêu Lĩnh Vu chưa chết, có gì chứng minh không?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Không có chứng cứ mà cũng không cần phải có chứng cứ. Tiện thiếp chỉ nhận thấy gã chưa chết là đủ.

Thẩm Mộc Phong mỉm cười hỏi :

- Kim Hoa phu nhân! Nghe nói Tiêu Lĩnh Vu và phu nhân nhận nhau làm tỷ đệ. Chuyện đó có thực không?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Cái đó tiện thiếp rất nguyện ý. Nhưng chưa chắc Tiêu Lĩnh Vu đã coi tiện thiếp như tỷ tỷ của gã.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Bản tính Thẩm mỗ không thể dung tha những kẻ phản mình, nhưng đối với Kim Hoa phu nhân, phu nhân là người độc nhất mà Thẩm mỗ chịu nhường nhịn.

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Cái đó ư? Tiện thiếp cũng rất lấy làm kỳ! Chẳng hiểu tại sao Thẩm đại trang chúa lại không giết mình?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Thường thường Thẩm mỗ cũng nảy ra ý niệm muốn hạ sát phu nhân.

Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Vậy mà sao đến nay Thẩm đại trang chúa vẫn chưa hạ thủ?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Vì nguyên nhân gì phu nhân còn sống được đến ngày nay và tại sao Thẩm mỗ chưa hạ thủ, chính Thẩm mỗ cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Hắn dừng lại một chút rồi hỏi :

- Hiện giờ nếu Tiêu Lĩnh Vu chết rồi, phu nhân có cảm thấy đau lòng không?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Gã mà chết thực thì dĩ nhiên tiện thiếp đau đứt ruột, nhưng tiện thiếp chưa thấy điều gì chứng minh là gã đã chết, tiện thiếp vẫn không thể tin được.

Tiêu Dao Tử hỏi :

- Phải thế nào thì phu nhân mới tin là gã chết thật.

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Tức là phải nhìn thấy thi thể gã…

Tiêu Dao Tử ngắt lời :

- Thi thể gã cháy thành tro than rồi thì sao?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Ít ra cũng thấy di vật ở trong mình gã.

Tiêu Dao Tử nói :

- Lửa cháy lớn đốt một khu rừng già rộng đến mấy chục dặm, cây cối thành than hết. Những di vật nhỏ xíu của Tiêu Lĩnh Vu khó mà tìm thấy được.

Kim Hoa phu nhân buông tiếng thở dài, không nói gì nữa.

Hiển nhiên mị đã bị Tiêu Dao tử thuyết phục. Trước tình trạng này thật khó mà bảo là Tiêu Lĩnh Vu chưa chết được.

Thẩm Mộc Phong cườu rộ hỏi :

- Dường như phu nhân tin rồi phải không?

Kim Hoa phu nhân ngó Thẩm Mộc Phong lẳng lặng không nói gì.

Thẩm Mộc Phong cười mát tiếp :

- Khi chúng ta trở về, Thẩm mỗ thuận cho phu nhân bày linh đường tế điệu gã một tuần để phu nhân được tỏ hết lòng dạ với gã.

Tiêu Dao tử dặng hắng một tiếng rồi hỏi :

- Tiêu Lĩnh Vu chết rồi tức là đại trang chú đã hoàn thành xong bước đầu toàn bộ kế hoạch. Rồi đây Đại trang chúa dự định thế nào?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Tuyên cáo cái chết của Tiêu Lĩnh Vu trước giang hồ rồi phát động toàn diện…

Hắn nói tới đây đột nhiên dừng lại nhìn Tiêu Dao tử hỏi :

- Đạo trưởng có tính toán gì không?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Bần đạo hy vọng Đại trang chúa tuân theo lời ước từ trước, tức là phần lục địa thuộc về tay Thẩm đại trang chúa. Còn giang hồ hồ hải thuộc về Từ Hải quân chủ. Thế là thủy bộ phân minh, ai giữ vị trí của người đó.

Thẩm Mộc Phong cười ha hả hỏi :

- Đạo trưởng hết lòng trung với Từ Hải quân chủ lắm nhỉ?

Tiêu Dao Tử đáp :

- Bần đạo chịu lời ủy thác của người thì phải cho trọn lời hứa. Giang hồ bình định rồi, bần đạo sẽ rút lui khỏi võ lâm.

Thẩm Mộc Phong ngửa mặt lên trời cười khanh khách hỏi :

- Đạo trưởng tài trí tung hoành mà quy ẩn lâm tuyền há chẳng đáng tiếc lắm ư?

Tiêu Dao Tử thở dài đáp :

- Có khi Thẩm đại trang chúa không tin lời bần dạo. May ở chỗ Đại trang chúa sắp thành bá nghiệp. Chốn giang hồ sóng lặng gió yên, ngày quy ẩn của bần đạo không còn xa nữa. Khi ấy Thẩm đại trang chúa sẽ được thấy rõ.

Thẩm Mộc Phong cười nói :

- Thẩm mỗ mong rằng lời nói của đạo trưởng đi đôi với việc làm…

Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Chúng ta đi thôi.

Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Chưa tìm thấy thi thể Tiêu Lĩnh Vu sao đã bỏ đi?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Bọn chúng bị chết cháy nếu thi thể còn thì chỉ quanh quẩn chỗ này. Còn bảo hắn trốn ra khỏi biển lửa ai mà tin được.

Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Trang chúa nói vậy thì ra đã cả quyết Tiêu Lĩnh Vu bị chết cháy rồi ư?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Nếu gã chưa chết thì phải bay lên trời hay chui xuống đất thì mới thoát khỏi hỏa kiếp này.

Kim Hoa phu nhân đảo mắt nhìn quanh rồi nói :

- Tiện thiếp có cảm giác là Tiêu Lĩnh Vu hãy còn sống trên thế gian.

Tiêu Dao Tử cười ha hả đáp :

- Cảm giác của phu nhân thật là kỳ quái. Bần đạo không thể nào hiểu được. Trong một lò lửa khủng khiếp bát ngát như thế này đến gang thép còn chảy ra nước, huống chi là người?

Thẩm Mộc Phong cười mát nói :

- Chúng ta đi thôi.

Rồi hắn cất bước đi trước.

Tiêu Dao Tử và Kim Hoa phu nhân theo sau.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn ra thấy hai người đi đã lâu rồi liền khẽ bảo Bách Lý Băng :

- Băng nhi! Thẩm Mộc Phong tưởng nhầm chúng ta đã chết rồi, vậy chờ đến đêm chúng ta hãy ra đi. Băng nhi ráng chịu đói một ngày.

Băng nhi chúi đầu vào lòng Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói :

- Được ở với đại ca một chỗ, dù tiểu muội có chịu đói mấy ngày cũng không sao.

Rồi cô từ từ nhắm mắt lại Tiêu Lĩnh Vu nhẩm tính kế hoạch và đường lối chạy trốn rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Trời vừa tối hai người đã khởi hành.

Tuy Tiêu Lĩnh Vu không thuộc địa thế, nhưng chàng tính toán từ trước nên hành động rất mau lẹ. Chưa sang canh cả hai đã ra khỏi hỏa trường.

Chàng tiếp tục chạy về phía trước lại đến một khu rừng rậm. Đoạn đường nhỏ hẹp này thật khó đi. Nhưng khinh công hai người rất cao thâm nên vẫn chạy rất mau.

Sau khi vượt qua hai trái núi, Bách Lý Băng dừng lại hỏi :

- Đại ca! Chúng ta hãy nghỉ một lúc được không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Nghỉ thì nghỉ. Tiểu huynh cũng mệt lắm rồi.

Hai người liền từ từ ngồi xuống. Bách Lý Băng nói :

- Đại ca! Tiểu muội đói rồi…

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :

- Tiểu huynh cũng mỏi dạ nhưng ráng nhịn lúc nữa, chúng ta sẽ tìm vào một nhà nông mua một bữa ăn.

Bách Lý Băng mỉm cười bảo :

- Rồi đây đại ca định làm gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Thẩm Mộc Phong tưởng bọn ta chết rồi thì ta nên tương kế tựu kế hóa trang thành người khác để coi Thẩm Mộc Phong có những âm mưu gì? Bạn hữu võ lâm đối với cái chết của ta phản ứng như thế nào?

Chàng thở phào nói tiếp :

- Thẩm Mộc Phong đã nghiên cứu kế hoạch hoàn thiện để chinh phục giang hồ, nhưng hiện giờ chương pháp của hắn bị rối loạn, bức bách hắn không thể phát động trước được.

Bách Lý Băng nói :

- Hỡi ôi! Tiểu muội có điều nghĩ mãi không ra.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Điều gì?

Bách Lý Băng đáp :

- Tiểu muội thường nghe song thân đề cập đến phái Thiếu Lâm ở Trung Nguyên, người đông thế mạnh, rất nhiều cao thủ. Mà họ thấy Thẩm Mộc Phong cuồng ngạo như vậy không hỏi gì đến, chống tay ngồi nhìn là nghĩa làm sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Theo nhận xét của tiểu huynh thì trong phía Thiếu Lâm có một số cấu kết với Thẩm Mộc Phong, nhưng phần lớn là người thanh bạch dĩ nhiên không chịu tán đồng. E rằng trong vụ này có nhiều điều uẩn khúc…

Bách Lý Băng hỏi :

- Trong những trận chúng ta đã trải qua, đại ca bảo La Hán trận là của phái Thiếu Lâm phải không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Phải rồi! Vì vậy tiểu huynh nghi ngờ ở phái Thiếu Lâm có người câu kết với Thẩm Mộc Phong mà những vị hòa thượng đó giữ vị trí khá cao ở chùa Thiếu Lâm.

Bách Lý Băng nói :

- Té ra là thế.

Cô dừng lại một chút rồi tiếp :

- Đại ca! Tiểu muội chợt nghĩ đến một việc, muốn hỏi ra mong đại ca đừng nóng giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.