Đàn Chỉ Thần Công

Chương 32: Chương 32: Thấy nguy cơ gian hùng chịu lún




Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Lão này xin tha mạng không toại nguyện mới chuẩn bị nghênh chiến. Thật không phải hành động bậc đại trượng phu. Nhưng trước tình thế này mình thêm một tay trợ lực, chẳng nên so kè với lão nữa.

Vũ Văn Hàn Đào là con người lão luyện, thấy Tiêu Lĩnh Vu có ý ngần ngại không chịu tiếp kiếm, đã biết lòng chàng nghĩ gì rồi, liền cười mát nói :

- Tại hạ tuy đã biết Thẩm đại trang chúa không giữ lời hứa, nhưng chẳng thể bức bách y tự miệng nói ra đã bội ước. Bất luận bữa nay chúng ta có ra khỏi được chốn này không, nhưng vụ này còn lưu truyền trên chốn giang hồ.

Tiêu Lĩnh Vu bấy giờ mới chịu đón lấy thanh kiếm chàng đáp :

- Đa tạ Vũ Văn tiên sinh. Tiểu đệ mà thoát chết nhất định xin hoàn kiếm lại.

Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu nói :

- Bất tất phải hoàn lại. Tại hạ không quen dùng kiếm nên tặng cho Tiêu đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Không có công trạng tất không hưởng lộc. Khi nào tại hạ lại nhận món lễ hậu này?

Vũ Văn Hàn Đào nói :

- Bảo kiếm đi với hiệp sĩ. Hồng phấn là của giai nhân. Thanh kiếm sắc bén này là hợp với thân thế của đại hiệp.

Tiêu Lĩnh Vu toan nói nữa thì Bách Lý Băng đã cướp lời :

- Tiên sinh đã có lòng như vậy, tiện thiếp xin thay mặt đại hiệp có lời cảm tạ tiên sinh.

Vũ Văn Hàn Đào nghĩ thầm trong bụng :

- Ta chưa hiểu con nha đầu này lai lịch như thế nào, nhưng thị đúng là một nhân vật khó bề đối phó.

Hắn đưa thanh bảo kiếm cho Tiêu Lĩnh Vu mà không được chàng ngỏ lời cảm tạ, trong lòng hơi khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không, lão nói ngay :

- Cô nương dạy quá lời.

Thẩm Mộc Phong thấy Tiêu Lĩnh Vu tay cầm bảo kiếm, tron lòng không khỏi có ý khiếp sợ. Nhưng ngoài mặt hắn ráng giữ vẻ trấn tĩnh, cười lạt hỏi :

- Tiêu đại hiệp đã chuẩn bị xong chưa?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Tại hạ sẵn sàng rồi. Mời Thẩm đại trang chúa động thủ đi.

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Kiếm Môn Song Anh nói :

- Hai vị suốt đời luyện kiếm, nên thỉnh giáo kiếm thuật tuyệt diệu của Tiêu đại hiệp. Trận đấu Thẩm mỗ nhường hai vị ra tay.

Kiếm Môn song anh trong lòng úy kỵ Tiêu Lĩnh Vu nhưng chẳng thể không vâng lệnh Thẩm Mộc Phong. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi chống kiếm bước ra.

Hai gã đã hiểu rõ nếu một người ra tay là phải chết liền. Chỉ có cách hợp lực tấn công, hoặc giả chống đỡ được vài hiệp. Chúng còn hy vọng lúc mình kém thế, Thẩm Mộc Phong gọi hai người khác ra thay.

Vũ Văn Hàn Đào đã ngấm ngầm quan sát tình thế và kết luận giữa Thẩm Mộc Phong và Tiêu Lĩnh Vu đưa đến chỗ một mất một còn. Nếu bất hạnh Tiêu Lĩnh Vu bị tử thương về tay Thẩm Mộc Phong thì những tên còn lại đều không đủ sợ. Nhân số hai bên tuy nhiều người nhưng cuộc sinh tồn tử vong chỉ ở trận quyết chiến giữa Tiêu Lĩnh Vu và Thẩm Mộc Phong.

Ngờ đâu Thẩm Mộc Phong lại phái Kiếm Môn song anh xuất chiến trước. Hiển nhiên hắn chuẩn bị cuộc xa luân chiến để làm tiêu hao thể lực của Tiêu Lĩnh Vu rồi sau hắn mới ra tay là nắm chắc phần thắng.

Lão lớn tiếng hô :

- Thẩm đại trang chúa! Phải chăng Đại trang chúa muốn dùng phép xa luân đại chiến?

Thẩm Mộc Phong cười lạt đáp :

- Chúng ta chỉ cần đưa đến chỗ kẻ sống người chết, bất luận dùng thủ đoạn gì cũng được.

Bỗng thấy Bách Lý Băng đặt cái hộp gỗ xuống nhảy vọt ra trước Tiêu Lĩnh Vu nhìn Kiếm Môn song anh nói :

- Hai vị muốn động thủ với tệ đại ca thì hãy thắng tiện thiếp trước đi.

Kiếm Môn song anh đang khiếp sợ Tiêu Lĩnh Vu thấy có người ra thay chàng đều rất lấy làm mừng. Truy Phong Kiếm Bùi Bách Lý giơ thanh kiếm trong tay lên hô :

- Cô nương hãy báo danh đi.

Bách Lý Băng đáp :

- Chúng ta đánh nhau đây để liều mạng chứ không phải để kết giao, hà tất phải thông tên họ?

Vô Ảnh Kiếm Đàm Đồng liền giục :

- Co nương muốn động thủ cho lẹ thì xin hãy lấy khí giới ra.

Bách Lý Băng hỏi :

- Hai vị không cho mượn khí giới ư?

Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn trường kiếm trong tay hai người. Bùi Bách Lý cười lạt đáp :

- Cô nương đã không muốn sống thì tại hạ chẳng cách nào nhượng bộ.

Gã vừa nói vừa hạ thấp tay xuống. Thanh trường kiếm lấp loáng ánh bạch quang đâm thẳng vào mặt Bách Lý Băng.

Vũ Văn Hàn Đào thấy thái độ kiêu căng của Bách Lý Băng, tay không cầm binh khí, trong lòng chẳng khỏi hồi hộp nghĩ thầm :

- Con nha đầu này chẳng biết trời cao đất dầy là gì. Kiếm Môn song anh nổi tiếng về kiếm pháp thần tốc mà tay thị không một tấc sắt mà dám ra đón kiếm chiêu như vậy há chẳng tự rước lấy cái chết?

Trong lòng lão đang lo thây cho Bách Lý Băng thì chợt thấy bóng nàng thấp thoáng rồi mất hút.

Bùi Bách Lý phóng kiếm vào chỗ không biết ngay là gặp phải tay kình địch. Gã toan tung người lùi lai thì đột nhiên cảm thấy cổ tay tê chồn, năm ngón phải buông ra, thanh trường kiếm rớt xuống đất.

Gã chú ý nhìn lại thì thấy trên cổ tay gã bị một mũi châm nhỏ sáng loáng cắm vào. Bách Lý Băng đã dùng thân pháp kỳ diệu tuyệt luân lạng mình tránh khỏi chiêu kiếm. Nàng lại nhân lúc Bùi Bách Lý luống cuống phóng mũi châm nhỏ đâm vào cổ tay gã.

Diễn biến này chỉ trong nháy mắt. Lúc thanh kiếm tuột khỏi tay Bùi Bách Lý, Bách Lý Băng vươn tay ra rất nhẹ đón lấy.

Vô Ảnh Kiếm Đàm Đồng vung tay mặt lên, kiếm quang lấp loáng đâm tới Bách Lý Băng rất lẹ.

Tay mặt Bách Lý Băng vừa đón được trường kiếm của Bùi Bách Lý thì đồng thời Vô Ảnh Kiếm Đàm Đồng đã phóng kiếm vào trước mặt cô.

Vũ Văn Hàn Đào không ngờ bản lãnh của Bách Lý Băng cao cường đến thế. Mới một chiêu mà Bùi Bách Lý đã phải bỏ trường kiếm. Như thế không những võ công cùng thủ pháp của cô rất lợi hại mà thân pháp cũng ghê gớm vô cùng mới làm được. Bất giác lão khen thầm :

- Con nha đầu này quả nhiên phi thường!

Chiêu đầu đắc thắng của Bách Lý Băng khiến cho Vũ Văn Hàn Đào phấn khởi thinh thần, đảm khí lên cao không phải ít.

Nhắc lại Bách Lý Băng vừa đón được trường kiếm thì thế kiếm của Đàm Đồng đã phóng tới, cô không kịp vung kiếm lên gạt. Trong lúc hoang mang cô xoay mình tránh khỏi thế kiếm tất khe chừng sợi tóc.

Giữa lúc Đàm Đồng phóng kiếm đâm Bách Lý Băng, Bùi Bách Lý tung mình nhảy tạt ngang ta xa bảy thước.

Bùi Bách Lý cũng là nhân vật nổi danh trên chốn giang hồ mà mới một chiêu đã bị bại về tay một cô gái, dĩ nhiên hắn xấu hổ vô cùng. Gã thò tay ra rút mũi độc châm liệng đi, đứng cúi đầu xuống.

Lúc này Vô ảnh Kiếm Đàm Đồng và Bách Lý Băng chiến đấu ác liệt. Kiếm qua kiếm lại mau lẹ vô cùng.

Thẩm Mộc Phong liếc mắt nhìn tình thế chiến đấu của hai người rồi từ từ bước đến bên Bùi Bách Lý hỏi :

- Mũi kim có độc không?

Bùi Bách Lý giơ tay lên nhìn thấy chỗ kim đâm thâm tím lại bằng hạt đậu. Cả cánh tay sưng vù lên.

Bách Lý Băng vừa động thủ đánh với Đàm Đồng vừa lớn tiếng đáp :

- Mũi kim có độc lắm. Chỉ trong vòng một giờ là chất độc công vào tâm tạng. Ngoài dược vật của ta không còn thuốc nào giải được.

Vô Ảnh Kiếm Đàm Đồng nhân lúc cô nói, phóng kiếm thế lẹ hơn đánh ba chiêu liền, bức bách cô phải lùi lại hai bước. Nhưng Bách Lý Băng bình tĩnh lại ngay phản kích bốn chiêu mau lẹ tuyệt luân, lại bức bách Đàm Đồng lùi về nguyên vị.

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng hỏi :

- Cô nương nói vậy há chẳng là khoác lác ư?

Hắn thò tay vào bọc móc ra một cái bình ngọc, đổ lấy hai viên thuốc đưa cho Bùi Bách Lý nói :

- Ông bạn hãy uống hai viên giải độc đan này thử coi.

Bùi Bách Lý gượng cười đón lấy linh đan, chẳng nói năng gì bỏ ngay vào miệng nuốt.

Bách Lý Băng lạnh lùng nhắc lại :

- Ngoài thứ thuốc độc môn trong mình ta, khắp thiên hạ chẳng còn dược vật nào giải được độc châm.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Nếu cô nương nói đúng sự thực thì tại hạ bắt sống cô nương để lấy thuốc giải.

Bách Lý Băng nói :

- Nếu động thủ thực sự, chưa biết ai chết về tay ai?

Thẩm Mộc Phong nói :

- Giọng lưỡi cô hách quá!

Rồi hắn cất bước tiến lại.

Tiêu Lĩnh Vu cũng bước ra hai bước nói :

- Thẩm đại trang chúa muốn đánh ư? Tại hạ xin bồi tiếp.

Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái nói :

- Tiêu Lĩnh Vu võ công cao cường, trong tay lại có bảo kiếm. Hai vị đối phó với một mình y. Tại hạ phải bắt sống con nha đầu để bức bách thị đưa phải thuốc giải ra.

Vũ Văn Hàn Đào thấy Thẩm Mộc Phong vẫn thủy chung không muốn quyết chiến với Tiêu Lĩnh Vu, hắn lại sai Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái ra cầm chân chàng để hắn tự mình đối phó với Bách Lý Băng, ngỡ hắn dùng thủ pháp thần tốc chế phục rồi mới đem toàn lực để hạ Tiêu Lĩnh Vu.

Lão vốn là người rất thâm trầm, vụ tư lợi, nhưng tình thế lúc này khác hẳn. Lão cùng Tiêu Lĩnh Vu như người đồng thuyền trên biển cả đầy sóng gió. Hai người có mối sinh tử tương quan, nên lão đã quyết định chủ ý nếu Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái liên thủ đối phó với Tiêu Lĩnh Vu thì lão đành đem toàn lực ra chiến đấu.

Lão vừa tính toán vừa ngấm ngầm vận chân khí chuẩn bị.

Lão nhìn ra thấy Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái vẫn đứng nguyên chỗ không nhúc nhích, tựa hồ chưa nghe tiếng Thẩm Mộc Phong.

Vũ Văn Hàn Đào trong lòng rất úy kỵ Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái thấy hai mụ bất động, dĩ nhiên cũng yên lặng bàn quan để coi diễn biến. Thẩm Mộc Phong đã cất bước đi đến Đàm Đồng nhưng thấy Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân chưa nhúc nhích, liền dừng bước lại. Hắn cười lạt nhìn Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Phu nhân đã nghe thấy lời nói của tại hạ chưa?

Kim Hoa phu nhân tay mặt cầm con bạch tuyến thủng thẳng đáp :

- Tiện thiếp nghe rõ rồi.

Thẩm Mộc Phong lại đảo mắt nhìn Đường lão thái thái hỏi :

- Đường lão phu nhân nghe rõ chưa?

Đường lão thái thái đáp :

- Lão thân nghe rõ rồi.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Hai vị đã nghe rõ, sao còn đứng yên chưa nhúc nhích?

Vũ Văn Hàn Đào mừng thầm tự nghĩ :

- Nếu ba người họ xảy ra cuộc đối loạn thì cục diện bữa nay rất có cơ chuyển biến. Ai chết vì tay ai khó mà đoán trước.

Nên biết Kim Hoa phu nhân mình mang độc vật. Lúc động thủ mụ có thể phóng ra hại người trong nháy mắt. Đường gia ở Tứ Xuyên lại tay tổ dùng ám khí nổi tiếng võ lâm mấy trăm năm. Võ công mụ cũng cao thâm khôn lường. Nếu hai mụ đó liên thủ với nhua thì khiến người ta khó nổi đề phòng.

Lại nghe Kim Hoa phu nhân thủng thẳng đáp :

- Cục diện bữa nay rõ ràng lắm rồi. Thẩm đại trang chúa đã sinh lòng nghi kỵ tiện thiếp cùng Đường lão phu nhân, thì dù bọn tiện thiếp có hạ sát Tiêu Lĩnh Vu cũng khó lòng giải trừ được mối hoài nghi trong dạ Thẩm đại trang chúa. Sau khi Tiêu Lĩnh Vu chết rồi, tất tiện thiếp cùng Đường lão phu nhân cũng phải chết theo...

Thẩm Mộc Phong cười ha ha? ngắt lời :

- Phu nhân thật quá lo xa. Võ công hai vị đã cao cường, trong mình lại mang nhiều tuyệt kỹ, tại hạ trông đợi rất nhiều, khi nào lại gia hại hai vị.

Đột nhiên nghe tiếng Bách Lý Băng quát :

- Buông tay!

Thanh trường kiếm trong tay Đàm Đồng liền rơi xuống.

Tiêu Lĩnh Vu vội la lên :

- Băng nhi! Không nên hại người.

Bách Lý Băng bức bách Đàm Đồng đánh rớt thanh kiếm rồi, cô đang tiện đà muốn chém cụt tay của gã, nhưng nghe Tiêu Lĩnh Vu quát lên như vậy, vội thu kiếm về, tung mình nhảy lùi lại đứng bên chàng.

Tiêu Lĩnh Vu nhìn Bách Lý Băng khẽ thở dài nói :

- Băng nhi! Mau đưa cho Bùi huynh một viên thuốc giải.

Bách Lý Băng ngơ ngẩn một chút rồi mỉm cười nói :

- Đại ca đã dạy chắc là không lầm.

Cô móc một viên thuốc giải liệng về phía Truy Phong Kiếm Bùi Bách Lý.

Bùi Bách Lý tuy đã uống giải độc đan của Thẩm Mộc Phong nhưng chưa trúng môn nên không thấy hiệu quả. Gã cảm thấy chất kỳ độc đang lan ra trong mình, bất giác đón lấy thuốc giải bỏ vào miệng nuốt.

Thẩm Mộc Phong ngó thấy Bùi Bách Lý đón lấy thuốc giải uống không khỏi biến sắc. Nhưng hắn là tay kiêu hùng xảo quyệt, biết rằng cục diện trước mắt biến thành rối bời. Nếu còn nghiêm khắc tất xảy ra nguy hại cho mình hắn đành ngấm ngầm nghiến răng lờ đi như không ngó thấy.

Lại nghe Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói :

- Thẩm đại trang chúa! Nếu Đại trang chúa quả còn tín nhiệm bọn tiện thiếp thì mong rằng ưng thuận cho một điều thỉnh cầu.

Thẩm Mộc Phong lẳng lặng quan sát đại cuộc. Lão tự nhủ :

- Nếu Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái mà trở giáo phản mình thì thế cường nhược lập tức thay đổi.

Hắn đành nín nhịn cười hỏi :

- Không hiểu phu nhân có điều chi thỉnh cầu?

Kim Hoa phu nhân đột nhiên cười đáp :

- Trong Bách Hoa sơn trang, ngoại trừ Chu Triệu Long nhị trang chúa, còn thì phần lớn đều trúng chất kỳ độc. Tiện thiếp vì Đại trang chúa liều mạng đi tiên phong xông pha nguy hiểm, không biết sống chết lúc nào. Tiện thiếp nghĩ rằng mình nghệ thuật kém người, chết cũng chẳng có chi đáng tiếc. Nhưng chất độc trong mình tiện thiếp cứ cách mười ngày lại phải năn nỉ Thẩm đại trang chúa một lần. Thẩm đại trang chúa muốn giết bọn tiện thiếp chỉ cần trong vòng mười ngày không cho gặp mặt là chất độc phát tác làm cho chết liền. Nếu Đại trang chúa thực lòng tín nhiệm thì hãy xin giải độc cho tiện thiếp cùng Đường lão phu nhân.

Tiêu Lĩnh Vu cũng biết tình thế bữa nay nếu xảy cuộc chiến đấu thực sự thì bên mình chịu phần thua nhiều hơn phần thắng. Tâm ý của Đường lão thái thái và Kim Hoa phu nhân thế nào, lúc này chàng chưa rõ được. Huống chi giữa chàng và Khâu Tiểu San còn có điều ước hội dưới đáy Vong Hồn nhai. Nếu chàng tử chiến bữa nay thì chẳng những không giúp được Khâu tỷ tỷ qua khỏi bước nguy nan mà cũng không được thấy mặt nàng lần cuối cùng. Cục diện đã biến đổi chàng cũng chẳng vội ra tay.

Lại nghe Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói :

- Phu nhân đã cảm thấy như vậy sao không nói trước?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Nếu tiện thiếp mà nói trước thì e rằng đến nay hài cốt đã giá lạnh từ lâu rồi.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Phải chăng phu nhân lựa chọn lúc này và ở nơi đây để bức bách Thẩm mỗ phải y theo một phép?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Thời cơ bữa nay là tốt nhất. Nếu bỏ lỡ dịp này thì e rằng vĩnh viễn không còn cơ hội nào khác.

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Đường lão thái thái hỏi :

- Đường lão phu nhân tính sao?

Đường lão thái thái đáp :

- Lão thân cũng đồng quan điểm với Kim Hoa phu nhân.

Thẩm Mộc Phong lại cười khanh khách nói :

- Dù tại hạ có muốn ưng chịu nghe lời hai vị nay tình thế cũng không cho phép.

Đường lão thái thái hỏi :

- Tại sao vậy? Phải chăng Thẩm đại trang chúa không mang theo thuốc giải đi.

Thẩm Mộc Phong nói :

- Đúng thế! Vả lại một viên thuốc giải chỉ có hiệu lực trong vòng mười ngày, chứ không thể trừ khử hết chất độc trong mình hai vị được.

Kim Hoa phu nhân hỏi :

- Thẩm đại trang chúa nói vậy thì suốt đời bọn tiện thiếp phải theo hầu, bằng dời xa mười ngày ắt phải chết.

Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp :

- Dĩ nhiên chẳng phải tại hạ không có cách trừ khử chất độc trong mình cho hai vị.

Kim Hoa phu nhân ngắt lời :

- Thế thì vì lẽ gì Thẩm đại trang chúa không chịu giải trừ chất độc cho bọn tiện thiếp?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Vì vụ này còn phải mất nhiều thì giờ. Trước hết là phải thực hành phép Kim châm hóa huyệt rồi mới dùng thuốc trục chất độc trong nội phủ ra. Ít nhất cũng mất hai giờ. Lúc này và ở nơi đây không tiện động thủ.

Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói :

- Nếu vậy thì bọn tiện thiếp nhất định phải chết rồi.

Thẩm Mộc Phong nghiêm nghị đáp :

- Tại hạ ưng thuận chịu lời với hai vị là sau ngày hôm nay sẽ trừ khử chất độc trong nội phủ cho hai vị.

Kim Hoa phu nhân lắc đầu nói :

- Tiện thiếp không thể tin được.

Đường lão thái thái đột nhiên đưa cây Phụng đầu trượng sang tay trái, tay mặt mụ đeo bao thò vào bọc bốc một nắm độc sa ra hỏi :

- Thẩm đại trang chúa có hiểu tuyệt kỹ của Đường môn thế nào không?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Thủ pháp phóng ám khí của Đường gia khắp thiên hạ đều biết tiếng.

Đường lão thái thái lắc đầu nói :

- Thẩm đại trang chúa mới đoán trúng một nửa. Tuyệt kỹ của Đường môn là một tay có thể phóng ra cùng một lúc bảy thứ ám khí tối độc. Đường gia chuyên dùng độc mà lão thân làm Chưởng môn nhân ở Đường gia lại bị Thẩm đại trang chúa dùng chất kỳ độc làm cho khốn đốn thì ra báo ứng không lầm.

Mụ nói câu này đã lộ hẳn ý chí đối nghịch, dù phải đưa đến chỗ động thủ liều mạng cũng không cần.

Thẩm Mộc Phong chuyển động mục quang thấy Kim Hoa phu nhân và Đường lão thái thái đều chuẩn bị thủ thế chờ đợi. Hắn chỉ thất thố một chút là xảy cuộc tàn sát lẫn nhau, mà hắn cũng không thể chịu lún trước hai người.

Con người cơ trí như Thẩm Mộc Phong ở vào tình trạng này cũng không nghĩ được biện pháp nào thỏa đáng. Trong lúc nhất thời, hắn ngây người ra.

Vũ Văn Hàn Đào thấy cục diện trước mắt rất có lợi cho bọn mình, lão mừng thầm trong bụng, chỉ còn lo Tiêu Lĩnh Vu thốt ra những lời phá hoại lợi thế của mình. Lão nhìn chàng khẽ nói :

- Tiêu đại hiêp! Trên chốn giang hồ thật lắm điều quái lạ. Nhiều lúc mưu trí cần hơn võ công.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Vũ Văn Hàn Đào chưa kịp nói gì lại nghe Thẩm Mộc Phong cất giọng ấm ớ hỏi :

- Hai vị định bội phản Bách Hoa sơn trang thật chăng?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Nếu chờ đến lúc cuối cùng để tùy ý Thẩm đại trang chúa muốn giết muốn mổ thế nào cũng được thì sao bằng tranh thủ mấy phần sinh cơ trước đi?

Thẩm Mộc Phong vốn tính lạnh lùng mà dường như lúc này bị kích thích mạnh, lửa giận bốc lên, hắn cười lạt hỏi :

- Hai vị tự tin là có thể tranh giành được sinh cơ ư?

Đường lão thái thái đáp :

- Cái đó khó nói lắm. Trước tình cảnh không chừng đi tới cục diện hai bên cùng chết.

Kim Hoa phu nhân nói theo :

- Thẩm đại trang chúa hãy cân nhắc tình thế bữa nay đi. Ngoại trừ Thẩm đại trang chúa, còn ai đủ tài tránh khỏi ám khí của Kim Hoa phu nhân nữa không?

Tuy mụ chỉ nhắc tới Đường lão thái thái nhưng ngụ ý bao quát cả Tiêu Lĩnh Vu nữa. Tình thế đã rõ ràng: Nếu Đường lão thái thái và mụ trở giáo đánh lại thì còn những ai trợ lực cho Thẩm Mộc Phong?

Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng rồi đáp :

- Nếu tại hạ phá vòng vây bỏ đi, hai vị không lấy được thuốc giải cũng bị chất độc phát tác mà chết.

Kim Hoa phu nhân nói :

- Đứng trước cuộc đánh bạc bằng võ công, cơ trí và khí vận này, chưa biết ai thắng ai bại thì cũng khó mà tiên đoán được kết quả. Đại trang chúa tuy là tay thần dũng lại lắm mưu nhiều trí nhưng ở trước tình cảnh này ai cũng chẳng thể quyết đoán là mình sẽ nắm chắc phần thắng, bọn tiện thiếp chưa hẳn đã thất bại cả trăm phần trăm.

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng hỏi :

- Phu nhân muốn đánh cuộc chăng?

Kim Hoa phu nhân đáp :

- Đúng thế!

Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Đường lão thái thái hỏi :

- Còn Đường lão phu nhân! Lão phu nhân có muốn đánh cuộc không?

Đường lão thái thái đáp :

- Vì tình thế bắt buộc, lão thân không đánh cuộc cũng không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.