- Đó là Khương Nghị sao?
- Cũng dám đến Thiên Hoa điện, trong túi hắn có mấy khối tinh tệ.
- Thật đáng thương. Thời điểm Vương gia ở đây không ai biết tới hắn, Vương gia không có ở đây, hắn sống giống như một con chó.
- Là con chó bị đuổi ra cửa.
Trong Thiên Hoa điện, rất nhiều người chú ý tới Khương Nghị, trước kia không ai nhận ra, nhưng hiện tại cơ hồ mọi người đều biết đến hắn.
- Tiểu công tử, ta gọi Sắc Vi, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì không?
Một vị thị nữ tới đón, bộ dáng đẹp đẽ mỹ lệ, dáng người nở nang, cười lên vô cùng ngọt ngào.
- Tùy tiện nhìn. Nơi này không ký sổ...
Sắc Vi vừa muốn khuyên Khương Nghị rời đi, Khương Nghị đã đem túi da thú nặng nề để dưới đất, cởi dây, tinh tệ sáng loáng đập vào mắt.
- Tiểu công tử, tiền này của ngươi... Ở đâu ra?
Sắc Vi trừng đôi mắt to xinh đẹp, khó có thể tin mà nhìn tinh tệ tràn đầy, kém chút đx đưa tay kiểm tra.
Một bao lớn như vậy, tối thiểu đến năm sáu vạn.
Đám người chế giễu chung quanh trợn cả mắt lên, tiểu gia hỏa này ăn cướp sao?
- Thiên Hoa điện các ngươi còn quản lai lịch tinh tệ?
- Không phải không phải... Tiểu công tử ngài cần gì không?
Sắc Vi lập tức nhiệt tình dẫn Khương Nghị đi vào bên trong.
- Nhiều Hổ Văn Thảo như vậy?
Khương Nghị đi vào trong khu chứa đan dược linh thảo rực rỡ muôn màu thấy được Hổ Văn Thảo.
- Nghị công tử cần cái này? Đây là một loại linh thảo trung phẩm, vô cùng bá đạo, trực tiếp phục dụng dễ dàng tổn thương khí huyết, bình thường là dùng để luyện đan.
- Các ngươi có bao nhiêu? Ta muốn hết!
- Hết thảy năm mươi bảy cây , mỗi cây ba trăm tinh tệ, gói kỹ cho Nghị công tử.
Thị nữ Sắc Vi cười càng ngọt ngào, loại linh thảo này không quá quý giá, mà tác dụng còn rất ít, có rất ít người chịu mua, không nghĩ tới lại gặp được người muốn mua.
Bán hêt loại tiêu linh thảo thấp này, nàng có thể cầm không ít phần trăm.
- Nơi này có phù chú không?
Lần trước sau khi Khương Nghị dùng Cuồng Lôi Phù của Tiêu Khuê cảm giác nó là tuyệt phối với Ô Cương Cung, bạo kích ở khoảng cách gần sẽ tạo ra sát thương cực mạnh.
- Tiểu công tử, xin mời.
Thị nữ Sắc Vi mang theo Khương Nghị đi tới một khu trên lầu hai, kỹ càng giới thiệu các loại phù văn.
- Loại Liệt Diễm Phù này, nghe qua không tệ.
Khương Nghị chỉ vào một cái bên trong, mình có thánh văn hỏa diễm, hẳn sẽ rất thích hợp với loại phù văn này.
- Liệt Diễm Phù có uy lực nổ tung rất mạnh, có thể bằng một kích toàn lực của Linh Anh cảnh thất trọng thiên, tiểu công tử muốn mấy cái?
- Giá tiền?
Khương Nghị do dự, mới tương đương với một kích của thất trọng thiên.
- Loại bùa này mang tính thực dụng rất cao, rất nhiều người tiến vào Đại Hoang đều muốn mang theo một tấm, một tấm là ba ngàn năm trăm tinh tệ.
- Đắt như thế?
- Vật bảo mệnh bình thường đều rất đắt, nếu như tiểu công tử muốn nhiều, ta có thể tính giá tiện nghi một chút. Loại Bạo Viêm Phù này thì sao?
Khương Nghị lại thấy được một loại phù chú hỏa diễm.
- Uy lực của loại này càng lớn, tương đương với một kích toàn lực của võ giả Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, mà đẳng cấp linh văn càng cao, rót vào năng lượng càng mạnh, tạo ra uy lực càng lớn. Bất quá tốc độ nó kích phát có chút chậm, sau khi rót vào năng lượng cần chờ hai ba giây mới có thể nổ tung.
- Giá tiền?
Hai mắt Khương Nghị tỏa sáng, có trì hoãn càng tốt, càng phối tốt với Ô Cương Tiễn.
Sắc Vi mỉm cười:
- Chín ngàn chín trăm tinh tệ, bên trong kia còn loại nháy mắt nổ tung, giá cả thì cao hơn mấy ngàn.
- Ta lấy Bạo Viêm Phù. Trước tiên cho ta... Ba tấm đi...
- Được rồi, tiểu công tử, ta thấy ngươi đã thức tỉnh linh văn, muốn đan dược điều dưỡng linh văn hay không? Ta có thể giới thiệu cho ngươi mấy loại không tệ.
- Không cần.
- Ta có cần gì sẽ đến tiếp.
- Tùy thời có thẻ đến tìm ta, ta nhất định sẽ giới thiệu cho ngài thứ thích hợp nhất.
Sắc Vi tươi cười ngọt ngào.
- Đúng rồi, nơi này của các ngươi có loại sách giới thiệu về linh thảo không?
Sách trong Vương phủ nói về linh thảo có thể chữa trị kinh mạch chỉ có ba loại, tác dụng không sai biệt lắm với Ngân Vũ Thảo, hắn chờ mong trong Thiên Hoa điện có phát hiện mới.
- Có chứ. Có linh thảo phổ thông, có linh thảo thượng phẩm, cũng có loại kỳ dị.
- Đều lấy ra cho ta xem một chút.
Sắc Vi lấy ba loại sách cho Khương Nghị xem, Khương Nghị cẩn thận lật từng tràng.
Linh thảo chữa trị kinh mạch quả nhiên rất ít, nhưng sau khi Khương Nghị lật ra mấy vạn loại linh thảo vẫn là tìm được hai loại mới.
Một cái bên trong có hiệu quả tốt nhất.
Cửu Chuyển Kim Dương Sâm, thiên địa linh khí biến thành linh thảo, linh tính mười phần, từ ngày sinh ra sẽ huyễn hóa thành các loại động vật hoặc côn trùng, đối với vật mỹ hảo và thuần khiết sẽ có cảm giác thân thiết tự nhiên. Đánh dấu đặc biệt, ưa thích khí tức của xử nữ.
- Ta muốn quyển sách này.
Khương Nghị đem tất cả mọi thứ nhét vào túi da thú, rời khỏi Thiên Hoa điện.
Trên đường phố náo nhiệt, một con mắt rất nhanh đã tập trung vào hắn, cũng lặng lẽ đi theo. Ngay sau đó lại càng nhiều, cuối cùng nhiều đến mười mấy người lẫn trong đám người, cách rất xa nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Nghị.
Tính cảnh giác của Khương Nghị vẫn luôn rất cao, nhất là sau khi bắt đầu đề phòng Sinh Tử môn. Ngay thời điểm người thứ hai xuất hiện, hắn đã nhận ra, nhưng vẫn làm bộ cái gì cũng không biết mà đi vào trong núi rừng.
- Người đâu?
- Làm sao đi theo liền không thấy nữa?
Bọn người Sinh Tử môn bọn họ dừng ở trong rừng cây, nhíu mày nhìn cây rừng rậm rạp chung quanh, vừa rồi rõ ràng là ở ngay phía trước.
- Mọi người tản ra, tiếp tục tìm kiếm!
- Lục hết sơn lâm này, ta cũng không tin tìm không thấy hắn.
Sắc mặt đội trưởng Hoàng Hùng âm trầm ra lệnh.
Bọn hắn hôm trước trước khi trời tối tiến vào thành Bạch Hổ, kết quả chờ lại chờ, hai người Hồ Dương một mực không có xuất hiện, hôm nay lại thấy được Khương Nghị bình yên vô sự.
- Cẩn thận một chút, tiểu tử này có gì đó quái lạ.
Mười tên môn đồ lập tức tản ra điều tra, bất quá rất cẩn thận, hai người cùng một tổ. Một người phụ trách tìm, một người ở phía sau cảnh giác.
Nhưng bọn hắn có tìm lại tìm, một mực tìm tới giữa trưa, chẳng những không tìm được Khương Nghị, ngược lại lại giống như bị lạc đường.
Bọn hắn không cam tâm, sau khi gom lại cùng một chỗ lại lần nữa bắt đầu tìm. Kết quả liên tiếp đều dẫn ra khỏi sơn lâm.
Biểu lộ trên mặt Hoàng Hùng quái dị nhìn qua rừng cây mờ tối rậm rạp phía trước, nghĩ đến một khả năng, trong này có mê trận?
- Khương Nghị là con nuôi của Khương Vương, vẫn luôn không ở trong Khương Vương phủ, chuyện này trong thành Bạch Hổ cũng không phải bí mật gì. Nhưng cảm giác tồn tại trước đó về hắn quá thấp, không có người nào lưu ý hắn cụ thể ở đâu.
Bọn hắn sáng sớm hôm nay đã cẩn thận đi điều tra về Khương Nghị, chỉ là không nghĩ tới trong núi rừng vậy mà có bày mê trận.
Đây là Khương Vương phủ đặc biệt bố trí cho hắn sao?
- Có phải ngươi có gì đó giấu diếm chúng ta hay không? Hắn lúc ấy phản kích như thế nào?
Một tên tráng hán bỗng nhiên quay đầu chất vấn nữ tử mặt mày hốc hác.
Càng điều tra, càng cảm giác tiểu tử này không đơn giản. Hắn cũng thực sự không nghĩ ra một tiểu hài làm thế nào lại có thể liên tiếp giết chết môn đồ Sinh Tử môn của bọn hắn.
- Ta đã nói rồi, hắn có thể kéo mở Ô Cương Cung. Loại vũ khí hạng nặng Ô Cương Cung kia có lực sát thương vô cùng mạnh, nếu như sử dụng thoả đáng, đừng nói ta hay ngươi, ngay cả đội trưởng cũng đều có thể bị uy hiếp.
Nữ nhân kia tức giận, nàng đã giải thích năm lần.
- Coi như có thể kéo mở Ô Cương Cung, cũng không có khả năng liên tiếp giết chết bốn người huynh đệ của chúng ta.
Những môn đồ khác đến bây giờ cũng vẫn không thể tiếp nhận được cái chết của bọn người Hồ Dương.
Người của Sinh Tử môn bọn hắn, ai không phải liếm máu trên lưỡi đao thân kinh bách chiến, coi như bị đánh lén đều có thể tránh đi nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy liền chết.
- Không được ầm ĩ. Mặc kệ hắn có đặc thù gì, có bí mật gì, chọc đến Sinh Tử môn chúng ta thì phải chết!
Hoàng Hùng không nghĩ ra một tiểu tử sẽ có năng lực lớn như vậy, nhưng nếu phát sinh, hắn nhất định phải cho những môn đồ phía dưới một cái công đạo.
- Đội trưởng, muốn báo với Tiêu Thắng Dũng hay không, dù sao Tiêu Khuê cũng đã chết rồi.
- Không cần nóng nảy, chờ chúng ta bắt thằng nhãi con này, cùng một chỗ đưa qua.
- Thời gian dài mà Tiêu Khuê không trở về nhà, có thể hay không...
- Hắn thường xuyên lưu luyến nơi bướm hoa, mười ngày tám ngày không trở về nhà đều bình thường.
- Cần báo cho các phân đội khác không?
Nữ nhân mặt mày hốc hác hỏi.
- Ngươi nói cần không, chỉ một tiểu hài tử mà làm to chuyện? Chính chúng ta xử lý không được sao?
Hoàng Hùng lườm nàng một cái, cái này đã đủ mất mặt, phân đội khác biết được còn không biết sẽ chế giễu thế nào.
- Bây giờ chúng ta làm sao đây, tiếp tục đi vào tìm kiếm?
- Chúng ta chờ trong thành Bạch Hổ, ta cũng không tin hắn không vào Đại Hoang.
Nếu như không phải Sinh Tử môn bọn hắn không tiện bại lộ, càng không thể gây phiền toái cho Khương Vương phủ, Hoàng Hùng thật muốn trực tiếp đạp bằng mảnh rừng núi này, móc tên tiểu tử kia ra.