Đan Hoàng Võ Đế

Chương 130: Chương 130: Dụ sát (2)




Nhậm Thủy Hàn không nguyện ý để Cổ La đi cùng với sư huynh đệ của nàng , dù sao hắn cũng là người ngoài.

- Được, ta chặt đứt sợi đằng liền nhảy xuống.

- Ta sẽ từ đường sông vòng vào đáy hồ. Các ngươi chuẩn bị kỹ càng, chỉ cần ta lao ra khỏi mặt hồ, các ngươi liền động thủ.

Nhậm Thủy Hàn không sợ phiền phức, chỉ cần có thể giải quyết được Khương Nghị, phiền phức gì đều có giá trị.

Sau khi bọn hắn làm tốt ước định, Nhậm Thủy Hàn là người đầu tiên rời khỏi, Cổ La tiến vào trong cánh rừng bên cạnh, chạy lên đỉnh núi, bốn người còn lại tách ra hành động.

Hai người tiềm phục ở cửa vào sơn cốc, tùy thời chuẩn bị giết đi vào. Hai người vây quanh trong cánh rừng, từ bên ngoài xông vào trong khe.

Nhưng ai cũng không có chú ý, tại thời điểm bọn hắn bắt đầu hành động, một tiểu xà dài nhỏ lặng yên không tiếng động chui vào sơn cốc.

Đến rồi!

Khương Nghị tu tiểu xà thu thanh đồng tiểu tháp, rất tự nhiên mà đứng lên.

- Hắn muốn làm gì?

- Phát hiện chúng ta sao?

Hai người ngoài sơn cốc lập tức cảnh giác.

Tuy nhiên Khương Nghị chỉ đi ra ngoài vết nứt, sau khi nhìn bốn bề nhìn hắn liền nắm nhánh cây bên cạnh kéo lấp lại miệng vết nứt sau đó lui về trong khe.

- Quá cẩn thận rồi.

Hai người bên ngoài thở phào, thầm than tính cảnh giác cũng quá mạnh.

Bất quá nếu lại che đậy thì bên trong sẽ càng đen hơn, cái gì cũng đều không nhìn thấy. Bọn hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ Nhậm Thủy Hàn đi ra.

Sau khi Khương Nghị ngăn chặn vết nứt ở cửa vào thì lập tức quay người phi nước đại, đứng cách lối ra mười mét. Chỉ sau chốc lát, hai vị đệ tử Kim Cương tông cẩn thận từng li từng tí vây quanh lối đi ra, híp mắt nhìn vào bên trong.

Vết nứt giống như hẻm núi chặt khít, hắc ám ẩm ướt, ánh mắt không xem được bao xa.

- A??

Một người trong đó có chút ngưng mi, mơ hồ nhìn thấy hắc ám phía trước giống như có thứ gì đó đang ngồi xổm.

- Thế nào?

- Ngươi nhìn nơi đó, có phải...

Nam tử vừa muốn đưa tay, một đạo hàn mang đột nhiên lấp lóe trong ánh mắt, tiếp theo một cái chớp mắt, âm thanh trầm đục, một mũi tên nặng nề xuyên qua lồng ngực của hắn.

Lực trùng kích cường đại mang theo hắn lảo đảo lui lại mấy bước, ngồi liệt trên mặt đất.

Hắn há to miệng, vô lực cúi đầu.

Một người khác hơi sững sờ, sắc mặt kịch biến, lập tức nhào người qua bên cạnh .

Phốc phốc!

Mũi Ô Cương Tiễn thứ hai cơ hồ xẹt qua sát bờ vai của hắn, cuốn lên một vết máu.

Khương Nghị ra một kích thất thủ, quả quyết nhấc tàn đao xông ra ngoài.

Người kia chưa tỉnh hồn nhưng vẫn ngay lập tức kích hoạt 'Tinh Lôi' linh văn.

Ầm ầm, toàn thân lôi triều nổ lên như vô số roi sắt gào thét bạo kích, trong chốc lát xé rách đại thụ bên cạnh, chân nham thạch vỡ nát

Khương Nghị vừa mới xuất hiện đã bị lôi triều bức lui.

- Tên hỗn đản ngươi, dám giết sư huynh của ta.

Người kia vừa sợ vừa giận, lớn tiếng gào thét, dẫn dắt lôi triều toàn thân cuồng dã đánh một kích về phía trước.

Lôi triều bạo tẩu, kịch liệt xen lẫn hóa thành một lôi quyền khổng lồ như cối xay. Lôi quang chói mắt, đinh tai nhức óc, mang thế công kinh người đánh về phía Khương Nghị.

Khương Nghị không tránh, càng không thể tránh, đối diện mà lên, một tiếng bạo hống vang lên, huyết khí toàn thân sôi trào, Bá Đao Thức ngang nhiên xuất kích.

Ầm ầm!

Lôi triều nổ tung sụp ra lấy ngàn đạo lôi mang trùng kích bốn phương tám hướng nuốt sống Khương Nghị.

Mặc dù có tàn đao cùng đao khí chặn đánh nhưng vẫn xé mở trên người hắn mấy chục vết máu.

Nhưng Khương Nghị không thấy đau đớn, khí thế không giảm, phá tan lôi triều xông về nam tử.

Một kích này của nam tử uy lực kinh người nhưng cũng tiêu hao rất nhiều, đang thở một hơi lấy lại khí tức thì nhìn thấy Khương Nghị máu me khắp người lao ra, hắn cắn răng một cái, quả quyết né tránh sang bên cạnh.

Khương Nghị thu tàn đao, kích hoạt Kim Viêm thánh văn, nhấc lên liệt hỏa mênh mông đánh ra Hổ Khiếu Quyền.

Tốc chiến tốc thắng!

Người kia vừa ổn định cũng phóng xuất ra lôi triều phản kích, một đầu mãnh hổ màu vàng ầm vang thành hình đạp trên liệt diễm đối diện lao tới, hung hăng đánh vào trên người hắn.

Cùng với bạo tạc mãnh liệt, nam tử kêu thảm bay ra ngoài, toàn thân rách rưới.

Khương Nghị lần nữa triệu ra tàn đao, cất bước phi nước đại, sượt qua người kia.

Một đao chém giết.

Thế công lăng lệ vững vàng trùng kích, toàn bộ bắt nguồn từ kinh nghiệm săn giết phong phú.

- Âm thanh gì vậy?

Hai người ẩn núp bên ngoài sơn cốc dựng thẳng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.

Mặc dù có tiếng thác nước trong sơn cốc quấy nhiễu nhưng vẫn nghe được điểm dị thường.

Thanh âm giống như truyền đến từ phía sau sơn cốc

Hai người trao đổi nhắm mắt, đều kích thích linh văn trên trán, cảnh giác vết nứt trong sơn cốc, cật lực muốn thấy rõ ràng tình huống trong bóng đen.

Đúng vào lúc này, một tiếng bước chân gấp rút từ trong rừng cây phía sau bọn họ truyền đến.

Hai người bỗng nhiên quay đầu, một thân ảnh mạnh mẽ nhảy vào ánh mắt.

- Khương Nghị?

Bọn hắn khó có thể tin được, không phải hắn đang trong cái khe sao, làm sao lại ở đây?

Khương Nghị không có che giấu, đột ngột nhảy lên, linh văn lấp lóe, liệt diễm sôi trào, nhiệt độ cao mãnh liệt vặn vẹo không gian.

- Liệt Hỏa Kim Liên!

Khương Nghị từ trên trời giáng xuống, liệt diễm toàn thân tùy theo rơi xuống, kịch liệt cuồn cuộn, cũng ngưng tụ thành một đóa hoa sen vàng cực đại.

Ầm ầm!

Khí lãng lao nhanh, Kim Liên nở rộ, một cỗ bạo tạc mãnh liệt lay động sơn lâm.

Hai vị đệ tử vội vàng không kịp chuẩn bị liền bị khí lãng cùng liệt diễm đập vào mặt nuốt hết, kêu thảm bay ra ngoài.

Khương Nghị cất bước lao nhanh mang theo liệt diễm hội tụ bên phải tay, đánh tới một vị đệ tử phía trước.

- Tại sao ngươi lại ở đây?

Sau khi tên đệ tử kia rơi xuống liền chật vật thuận thế tung người lên, cương khí bạo động toàn thân cơ hồ trải rộng từng bộ vị để hắn phản ứng cực nhanh, mạo hiểm tránh khỏi một kích trí mạng của Khương Nghị.

- Cổ La, một tên khác giao cho ngươi! Nếu như hắn còn sống trở lại Kim Cương tông, ngươi sẽ chết rất thảm.

Khương Nghị ngưng tụ hỏa thương, đại khai đại hợp đánh về phía trước.

- Khương Nghị, tên hỗn đản ngươi.

Cổ La cũng không có chạy đến đỉnh núi, mà tiềm phục ở ngay gần đó, vốn chỉ định nhìn Khương Nghị kết thúc như thế nào, bây giờ lại không thể không ra tay.

- Cổ La? Ngươi dám phản bội ước định!

Những người khác gầm thét, quả quyết xông vào rừng cây, cũng mặc kệ đồng bạn, cắm đầu phi nước đại.

- Dừng lại.

Cổ La hét lớn, rút kiếm ra truy sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.