Nhưng hắn và Yến Khinh Vũ cũng chỉ có tu vi Linh Anh cảnh, hướng vào chỗ sâu quá mạo hiểm, vạn nhất dẫn tới mãnh thú gì, muốn trốn về cũng không chắc có cơ hội.
- Kim Dương Sâm, ngươi đến cùng đang...
Khương Nghị thì thào khẽ nói, lại đột nhiên cảnh giác, không chần chờ chút nào, vọt người nhảy lên, bắt lấy nhánh cây bên cạnh, bỗng nhiên xoay người nghiêng ra ngoài, ở giữa không trung cài tên kéo cung.
Động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi để Hoàng Hùng vừa tới gần phía sau sửng sốt một chút.
Khương Nghị rơi xuống đất, hai tay phát lực, kéo ra Ô Cương Cung đến đầy tròn, tập trung vào mục tiêu phía sau.
Hắn quanh năm lịch luyện trong Đại Hoang, tính cảnh giác vô cùng mạnh, tựa như Diêm bá nói, phải đem kinh nghiệm sinh tồn lắng đọng đến trong lòng.
Nhưng hắn chỉ tưởng rằng có một con mãnh thú đang tập trung vào mình, lúc rơi xuống đất mới phát hiện là một người.
- Khương Nghị...
Trên khuôn mặt thô cuồng của Hoàng Hùng lộ ra tia dữ tợn, hung quang đầy tràn hao mắt.
Khương Nghị không biết nam nhân này, nhưng ánh mắt này, còn trực tiếp kêu lên tên của hắn để hắn cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.
Cùng lúc đó, trong sơn cốc truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi của Yến Khinh Vũ. Ánh mắt Khương Nghị thoáng nhìn qua, trong sơn cốc vậy mà nhiều thêm mười nam nữ, nhe răng cười vây quanh Yến Khinh Vũ.
- Đoán xem chúng ta là ai?
Hoàng Hùng đột nhiên hỏi, hai tay chậm rãi kéo căng, toàn thân bỗng nhiên bùng nổ, bụi đất bay tán loạn, mặt đất chung quanh đều nổi lên gợn sóng kinh người.
- Sinh Tử môn?
Khương Nghị lập tức đoán được thân phận của bọn hắn, không chút chần chờ, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra. Khoảng cách mười mấy thước ngắn ngủi mà thôi, Ô Cương Tiễn trong chớp mắt sẽ tới, bay thẳng đến đầu Hoàng Hùng.
Nhưng mà...
Bành! !
Một tảng đá lớn bay lên từ dưới chân Hoàng Hùng, tinh chuẩn đánh vào Ô Cương Tiễn, hướng tên đột nhiên bị thay đổi, bay sát đỉnh đầu Hoàng Hùng về phía bầu trời.
- Đoán đúng rồi! Ta ở chỗ này có mấy nhân mạng muốn tính toán rõ ràng với ngươi.
Hoàng Hùng cất bước đi về phía trước, bốn phương tám hướng phát ra âm thành giống như thủy triều mãnh liệt, theo hắn ép về phía Khương Nghị.
Quá mạnh!
Khương Nghị cảm giác lông tơ toàn thân đều không bị khống chế mà dựng đứng!
Cảnh giới người này vô cùng có khả năng đã đạt tới Linh Nguyên, cao hơn hắn ròng rã một đại cảnh giới.
Nhưng Khương Nghị cũng không phải người ngồi chờ chết, xuất ra lực khí toàn thân nhảy mạnh về phía sau, đạp vào chạc cây, bay lên cao.
Ầm ầm!
Hoàng Hùng giống như hùng sư chạy ầm ầm trên mặt đất, chấn động đến ngọn núi lay động.
Hắn ngữa mặt lên trời gầm giận dữ, tiếng chấn sơn lâm, bỗng nhiên ngưng tụ hóa thành hàng trăm dùi nhọn bắn về phía bầu trời.
Phốc... Phốc phốc phốc...
- Aaa…! !
Khương Nghị kêu lên thê lương thảm thiết, hơn mười dùi nhọn đánh xuyên qua thân thể, mang theo máu tươi đầy trời, thân thể bị đánh lên cao mất khống chế, sau đó hết lực rơi xuống phía dưới.
- Ha ha, tiểu tử, lão tử muốn hành hạ ngươi đến chết.
Hoàng Hùng dữ tợn cười to, vung quyền phải lên trùng điệp đánh vào mặt đất.
Một cỗ ba động bàng bạc trùng kích ngọn núi, mặt đất trong phương viên hơn một trăm mét ầm ầm băng liệt, loạn thạch bay tán loạn, bụi đất như thủy triều cuốn ngược.
Khương Nghị vừa mới rơi xuống đất liền bị đá vụn, bụi đất bao phủ, vết nứt trên mặt đất giống như miệng rộng dữ tợn muốn nuốt hắn.
Nhưng Khương Nghị quanh năm lịch luyện trong Đại Hoang, tâm tính vô cùng vững vàng, mặc dù toàn thân đau nhức kịch liệt nhưng không có bối rối, hắn bắt lấy cơ hội hỗn loạn ngắn ngủi này trở người, phi nước đại về phía dưới núi.
- Đội trưởng, hắn đang lao về phía chúng ta.
Hơn mười vị môn đồ khác lập tức khóa chặt thân ảnh đang từ trên núi lao xuống, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Hai người nhanh chân đi về phía trước, hai tay hất ra, chuẩn bị đùa bỡn ranh con này.
Hoàng Hùng ở trên núi rống to:
- Đừng giết hắn! Ta muốn ngược hắn cả ngày!
- Đó là đương nhiên! Hắn hôm nay nhất định phải sống không bằng chết!
- Ranh con, xông đến gia gia nơi này này.
Hai người kích hoạt linh văn, một tên toàn thân mọc đầy sợi đằng tráng kiện, một vòng gợn sóng tạo ra cuồng phong lăng liệt, đã chờ đợi không kịp.
- Khương Nghị, ngươi đi mau!
Yến Khinh Vũ thét to, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, đây là những người của Sinh Tử môn.
Nhưng chênh lệch cảnh giới quá lớn, mà đối phương lại người đông thế mạnh, hai người căn bản không phải đối thủ của người ta.
Khương Nghị chịu đựng đau nhức kịch liệt toàn thân, sải bước phi nước đại, trong khoảnh khắc xông vào sơn cốc hắn lập tức vung Ô Cương Cung lên, kéo căng cung tiễn. Hét lớn một tiếng, linh văn lấp lóe trên trán, hỏa diễm mãnh liệt từ hai tay tràn mà ra, nuốt hết Ô Cương Tiễn.
Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra.
- Ô Cương Tiễn, ngươi khó dùng!
Một người lập tức giơ sợi đằng tráng kiện lên, mỗi đầu đều dài đến mười mét, giống như lôi điện gào thét mà đi.
Nhưng va chạm trong chốc lát, liệt diễm bao quanh Ô Cương Tiễn đột nhiên nổ tung, tạo ra hỏa triều mãnh liệt. Thế lửa cực kỳ mãnh liệt, trong chốc lát đã quét sạch ra gần trăm mét, nuốt sống toàn bộ sơn cốc.
Khương Nghị đem Bạo Viêm Phù mua trong Thiên Hoa điện quấn lên trên Ô Cương Tiễn, dùng Kim Viêm thánh văn thôi động.
Thánh cấp linh văn, toàn bộ linh lực, uy lực Bạo Viêm Phù hoàn toàn kích phát ra. Giống như vô số Hỏa Sư hung hãn trong chốc lát đã nuốt sống hơn phân nửa sơn cốc, ngay cả Ô Cương Tiễn đều bị chấn động đến mất khống chế.
Hai người lao về phía trước ngăn trở vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu thảm bay ra ngoài, những môn đồ Sinh Tử môn khác cũng giật mình, hốt hoảng chạy nhanh qua một bên trốn tránh.
Khương Nghị xuyên vào liệt hỏa phi nước đại, y phục bị đốt cháy khét, làn da tư tư bốc lên khói đen, sắc mặt của hắn dữ tợn một lao tới Yến Khinh Vũ đang kinh hãi, khi trước khi thế lửa tản ra đã nhào vào trong hồ trước mặt.
Hoàng Hùng từ trên núi lao xuống.
- Người đâu! Các ngươi vây quanh người đâu?
Tiểu tử này vậy mà mang theo hỏa phù, nhìn uy lực cũng không phải phàm phẩm.
Đám môn đồ Sinh Tử môn xua tan hỏa diễm chung quanh, nhíu mày nhìn về tứ phương, toàn bộ nhìn về hồ nước trong sơn cốc.
- Đuổi theo cho ta! Hôm nay nếu lại mất dấu, các ngươi đừng sống tiếp nữa!