Sắc Vi thuận theo ánh mắt Khương Nghị nhìn đi qua, cười giới thiệu.
- Nơi đó đều là một vài thứ đến từ Đại Hoang, nhưng lại xem xét không ra cụ thể phẩm cấp bảo bối. Ngươi cũng biết, Bạch Hổ thành chúng ta gần kề Đại Hoang, mỗi ngày đều có mấy vạn tán tu đi vào mạo hiểm, luôn có thể mang ra một chút đồ cổ quái kỳ lạ. Bọn hắn có chút sẽ lưu lấy cho chính mình dùng, có chút sẽ bán cho Thiên Hoa điện chúng ta. Sau khi Thiên Hoa điện tiến hành phân loại căn cứ phẩm cấp định giá thì sẽ công khai bán ra. Có chút thực sự không định giá tốt liền sẽ phóng tới Giám Bảo đường, lấy mỗi kiện lấy giá hai mươi ngàn tinh tệ mà bán ra.
- Hai mươi ngàn?
Khương Nghị thầm nghĩ các ngươi thật đúng là dám định giá.
- Hai mươi ngàn tinh tệ có chút đắt, nhưng nếu quả thật có thể đụng tới bảo bối, cũng là kiếm lời.
- Các ngươi hảo tâm như vậy?
Khương Nghị cẩn thận cảm thụ được mê vụ ba động trong khí hải, đi đến Giám Bảo đường.
- Vị này là con nuôi Khương Vương, Nghị công tử.
Sắc Vi lập tức đi thông bẩm, bọn thị vệ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thả bọn họ đi vào.
Tia sáng lờ mờ bên trong Giám Bảo đường, người tiến vào không nhiều, bảo bối cũng bất quá mười mấy hai mươi kiện, nhưng mỗi kiện đều có quầy chuyên doanh trưng bày đơn độc. Không giống với bên ngoài mỗi kiện vật phẩm đều có giới thiệu, nơi này chính là thật đơn giản để đó, ai muốn có thì đưa trước tinh tệ liền trực tiếp lấy đi.
Về phần có phải là bảo bối thật hay không thì đành nhìn vận khí của mình.
Một vị nam tử mặc hoa bào yên lặng đứng trước một thanh tàn đao (đao gảy), cẩn thận ngắm nghía.
Hắn chính là vị 'Điện hạ' kia.
Thân phận của hắn tôn quý, cũng không thiếu bảo bối, nhưng gần kề Bạch Hổ thành là Đại Hoang, mỗi ngày đều sẽ có nhiều loại đồ vật bị từ mang ra trong rừng sâu núi thẳm vô tận, trong đó không thiếu một ít bảo bối thần bí lại mạnh mẽ. Cho nên những ngày này, hắn mỗi lần nghe nói có đồ vật mới không cách nào kiểm định đưa vào Giám Bảo đường, liền sẽ tới xem một chút, hy vọng có thể tìm được một hai kiện bảo bối vừa ý, cảm thụ bảo bối một chút phát hiện niềm vui thú.
Chỉ là kỳ vọng rất cao, lại nhiều lần thất vọng.
Cho tới hôm nay, hắn chú ý tới tàn đao vừa mới đưa tới này.
Đao thể vô cùng hùng hậu, nhưng ở giữa bij tách ra, chỉ còn lại bộ phận phía sau. Nó không có sắc bén của bảo đao, cũng không có quang mang của bảo bối, có thể là tuổi tác xa xưa, còn 'Mọc' đầy đốm đá, nhưng mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng kỳ quái.
Chợt nhìn thì như không có gì, nhìn lâu, lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức bàng bạc mãnh liệt, khí thế rất nặng nề.
Phảng phất như trước mặt không phải một thanh tàn đao, mà là một tòa núi cao bị chặt ngang.
'Điện hạ' từ từ giơ tay lên, bắt được chuôi đao, cảm thụ khí thế thanh đao này.
- Ta muốn cái này.
Một tiếng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh hắn, ngay sau đó một tay bắt lấy chuôi đao, bỗng nhiên dùng sức, nhấc lên.
- Nghị công tử không muốn nhìn nhiều thêm chút sao?
Sắc Vi kinh ngạc nhìn thanh tàn đao, hai mươi ngàn tinh tệ mua cái này?
Mặc dù bên trong Giám Bảo các thỉnh thoảng sẽ ra chút bảo bối, nhưng nội bộ nhân viên như nàng rất rõ ràng trong điện có khi sẽ cố ý bỏ vào một vào đồ cổ quái kỳ thật chính là phế phẩm.
Thanh đao này không chỉ nhìn rất phổ thông mà còn là một thanh đao gãy, quá không may mắn.
Khương Nghị dùng sức nắm chuôi đao, từ từ giơ lên, toàn bộ gân xanh trên cánh tay đều đột ngột nổi lên.
Đao này dài không quá nửa mét, vậy mà nặng đến ngàn cân.
Lấy lực cánh tay của hắn đều giơ hơi khó khăn.
- Liền nó, trả tiền ở đâu?
Khương Nghị nắm chắc hai tay, làm bộ bổ mấy lần, cảm giác nặng nề thấu thể mà vào, kích thích hỏa điểu trong khí hải trở nên sinh động.
Đây nhất định không phải là một kiện phàm phẩm, trở về dùng Kim Viêm nung khô hẳn là có thể hiện ra diện mạo như trước.
- Trực tiếp đưa cho ta là được.
Sắc Vi mỉm cười nói, nếu Khương Nghị ưa thích, nàng không ngăn cản.
- Chờ một chút!
'Điện hạ' đưa tay ngăn lại:
- Tiểu bằng hữu, ta cũng xem trọng thanh đao này.
- Ngươi trả tiền rồi?
Tất cả lực chú ý của Khương Nghị đều trên đao, tùy ý đáp lời.
- Còn không có.
- Ngươi quyết định muốn rồi?
- Quyết định ngay bây giờ.
- Xin lỗi, ta đã quyết định.
Khương Nghị mang theo tàn đao liền muốn rời khỏi.
- Chờ một chút! Chúng ta không ngại đấu giá, ai ra giá cao, nó sẽ thuộc về người đó.
Sắc Vi vội vàng giới thiệu:
- Vị này là con nuôi Khương Vương, Khương Nghị. Nếu Nghị công tử quyết định trả tiền, thanh đao này sẽ thuộc về hắn, ngài có thể nhìn nhìn thứ khác.
‘Khương Nghị?’
'Điện hạ' có chút ngoài ý muốn, hắn là tên tiểu phế vật kia?
- Ta trả tiền, thanh đao này thuộc về ta. Ngươi nhìn thứ khác đi.
Khương Nghị ngẩng đầu nhìn hắn, y phục lộng lẫy, khí chất phi phàm, lại mang theo mặt nạ hé mở che khuất bộ dáng.
Mua kiện đồ vật mà thôi, làm gì thần bí như vậy?
Nhưng 'Điện hạ' càng nhìn cảm thấy là lạ, khí thế của tên Khương Nghị này tuyệt không giống như một tên phế vật, ánh mắt sáng tỏ lại sắc bén, bên trong dây gấm trên trán lóe ra kim quang nhàn nhạt, trong thân thể còn chảy xuôi linh lực cường thịnh.
- Nếu Khương Nghị công tử kiên trì, thanh đao này thuộc về ngươi.
- Cám ơn.
Khương Nghị mang theo tàn đao rời đi.
'Điện hạ' mỉm cười, lại đối liếc mắt ra hiệu với nữ tỳ bên cạnh. Nữ tỳ trước một giây còn cúi đầu, một mực cung kính đứng đấy, một giây sau đột nhiên lao lên như báo săn, xuất thủ như điện, thẳng đến phần gáy của Khương Nghị.
Khương Nghị phát giác được nguy hiểm sau lưng, thuận thế bổ nhào về phía trước, quăng tàn đao nặng nề ra ngoài, nhảy lên không quay vòng, đùi phải như roi, quét về phía nữ tỳ.
Sắc Vi kêu sợ hãi:
- Dừng tay, nơi này là Thiên Hoa điện, cấm đánh nhau.
Tốc độ của nữ tỳ cực nhanh, một phát bắt được mắt cá chân Khương Nghị vung tới, bỗng nhiên kéo một cái qua bên cạnh, tay phải chụp lại, lần nữa chộp tới yết hầu Khương Nghị.
Khương Nghị thất kinh nhưng không loạn, thân eo giữa không trung phát lực, mạo hiểm tránh đi, đồng thời trở người, hai tay bỗng nhiên móc thành trảo, chụp về phía đầu nữ tỳ. Ánh mắt nữ tỳ lộ ra dị quang, không thể không buông tay, bứt ra lui lại.
Đột nhiên đánh nhau kinh động đến những khách hàng bên trong Giám Bảo đường, thị vệ phía ngoài cũng đẩy cửa tiến vào.