Tui cùng Giáp Con hộc tốc chạy về nhà. Trên đường về, tui rất bật
mình, hỏi Giáp Con đâu tự dưng tòi ra một ông bố? Cầm chắc là một tên
cha căng chú kiết nào giở trò bịp, để tui xem hắn từ đâu tới, được thôi, bà mà nổi điên lên, đầu tiên là đánh gãy chân, sau đó lôi lên huyện,
bất kể phải trái nện luôn hai trăm gậy cho nát mông ra, vãi cứt vãi đái
ra, xem hắn còn dám xưng xưng là bố người ta nữa thôi!
Trên đường, gặp bất cứ ai, Giáp Con cũng níu lại, vẻ thần bí: “Bố tớ về
rồi”. Họ ngớ ra, không hiểu đầu cua tai nheo làm sao, thì Giáp Con gào
toáng lên:
- Tớ có bố rồi!
Chưa
về tới nơi, tui đã trông thấy một cỗ xe kiệu đỗ bên ngoài cổng nhà tui,
dân phố xúm xít chung quanh. Mấy đứa trẻ đầu để chỏm luồn lách giữa đám
người. kéo xe là một con ngựa mầu tía, béo núc ních. Một lớp bụi dầy bám trên xe, chứng tỏ đã đi một quảng đường dài. Mọi người nhìn tui bằng
con mắt kỳ quặc, ánh mắt lấp lóe như ma trơi ngoài nghĩa trang. Bà Ngô
chủ hiệu tạp hóa, vờ vĩnh ngõ lời chúc mừng: “Xin mừng anh chị, đúng là
có phúc ắt có phần, thần tài chỉ yêu người giàu sang! Đã ăn không hết mà nay lại có một ông bố từ trên trời rơi xuống, lưng giắt hàng vạn quan
tiền! Chị Hai Triệu này, lợn béo vào nhà, của cải dôi ra, đại hỉ rồi!”.
Tui liếc xéo người đàn bà miệng loe như ống nhổ, bảo, bà Ngô này, bà cứ
ngoác cái miệng lảm nhảm cái gì thế? Nếu nhà bà thiếu bố thì đón ông ta
về, tui không tiếc mảy may! Bà ta cười hì hì, nói:
- Chị nói thật không đấy?
Tôi nói, thật thế, đứa nào không đón ông ta đi, thì nó là con la, bố lừa mẹ ngựa!
Giáp Con giận dữ ngắt ngang lời tui:
- Đứa nào dám cướp bố tớ, tớ đập chết!
Cặp má bánh đúc của bà Ngô vụt đỏ lựng. Người đàn bà hay ngồi lê đôi mách,
đơm đặt chuyện thiên hạ biết tui thân với quan lớn Tiền thì sinh lòng
ghen ghét, thậm chí rất cay cú. Bị tui chửi vỗ mặt, Giáp Con lại bồi
thêm một chưởng, mụ cụt hứng bỏ đi, miệng lảm nhảm những gì nghe không
rõ. Tui bước lên bậc tam cấp bằng đá, quay lại nói với mọi người, thưa
các vị hàng xóm láng giềng, vị nào muốn xem thì xin mời vào, không vào
thì cút đi cho tui nhờ, đừng có đứng đực ra đấy! Mọi người lặng lẽ giải
tán. Tui biết họ, ngoài miệng thì nịnh nọt tui bằng những lời đường mật, nhưng sau lưng thì nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong tui nghèo xác nghèo xơ, phải đi hát rong độ nhật. Với bọn này thì chẳng cần nể nang, chẳng
cần khách khí làm gì!
Vào trong sân, tui gào lên rõ
to, thần linh nào gián trần thế nhỉ? Cho tui chiêm ngưỡng một tí nào!
Tui nghĩ bụng, không mềm mỏng vội, bố thật hay bố hảo thì cũng phải cho
một đòn phủ đầu để lão biết tay, sau này khỏi tác oai tác phúc với con
này! Tui trông thấy một chiếc ghế Thái sư bằng gỗ đàn hương quang dầu
mầu huyết dụ kê ở giữa sân, một ông lão khó đăm đăm, đuôi sam bé tí trên đầu, đang lúi húi lau bụi trên ghế. Thực ra, chiếc ghế đã sạch bong, lẽ ra không cần lau chùi nữa. Nghe tui nói vậy, lão chậm rãi đứng lên,
quay lại nhìn tui một thoáng, ánh mắt sắc lạnh. Mẹ ơi, cặp mắt gian giảo nằm sâu trong hốc mắt sắc như dao mổ lơn của Giáp Con! Giáp Con lon ton chạy đến trước mặt cha, nhệch miệng cười ngơ ngẩn, giới thiệu:
- Bố, đây là vợ con, mẹ cưới cho con đấy!
Lão già cũng không thèm nhìn lại tui một cái cho tử tế, miệng ừ ào mà tui không hiểu lão nói gì.
Người đánh xe sau khi đã ăn uống no nê ở quán cơm lão Vương Thăng bên kia
đường, cầm roi trở lại nhà tui, cáo từ. Lão già rút tờ ngân phiếu trong
bọc đưa cho anh ta, chấp tay trước ngực vái liền mấy vái:
- Người anh em, đi đường bình yên!
Chui cha, lão già đặc giọng Bắc Kinh, cũng phát âm chuẩn như quan lớn Tiền,
không khác nhau là mấy. Người đánh xe sau khi liếc qua tờ ngân phiếu,
nét mặt sầu khổ bổng tươi rói. Anh cuối rạp liền ba cái, miệng tuôn hàng tràng như đánh rắm:
- Cảm ơn lão gia, cảm ơn lão gia, cảm ơn lão gia!…
Chà, lão già quả đáng gờm, có vẻ một tài chủ lắm bạc nhiều tiền! Cái vật cồm cộm bên trong áo chùng, ắt hẳn là ngân phiếu. Nghìen lượng hay vạn
lượng? Được lắm, thời buổi này ai cho sữa người đó là mẹ, ai cho tiền
người ấy là cha. Tui phủ phục trước mặt lão, dập đầu một cái rõ kêu, nói như hát:
- Con chào cha!
Giáp Con thấy tui quì lạy cũng vội quì xuống, dập đầu đánh “cốp” một cái, không nói gì, chỉ cười ngây ngô.
Lão già không ngờ tui dùng đại lễ để chào lão nên lão có vẻ lúng túng đôi
chút. Lão chìa hai tay ra – tui ngạc nhiên đến sững sờ khi trông thấy
đôi bàn tay của lão – làm như định nâng tui dậy, nhưng không, lão không
nâng tui, cũng không nâng Giáp Con, mà chỉ nói:
- Miễn lễ, miễn lễ, người nhà không nên khách khí!
Tui mất hứng, buộc phải đứng lên. Giáp Con cũng đứng dậy theo tui. Lão thò
tay vào trong bọc, tui mừng thầm, tưởng lão lấy ngân phiếu cho tui. Mò
mẫm hồi lâu, lão lấy ra một vật xinh xinh mầu cách trả giơ ra trước mặt
tui, nói:
- Lần đầu gặp mặt, chẳng có gì thưởng cho con, cầm cái này mà chơi!
Tui đón lấy cái đồ chơi, bắt chước lão, nói người nhà không nên khách khí.
Cái đồ chơi nằng nặng, mềm nhũn, mầu xanh cánh tả trông thích mắt. Tui
ngủ cùng quan lớn Tiền đã mấy năm, biết khá nhiều vật phẩm văn hóa,
không đến nỗi quê mùa quá. Tui biết đây là vật quí, nhưng không biết nó
là cái gì?
Giáp Con dẩu môi nhìn cha, có vẻ tủi thân. Lão cười cười, bảo.
Giáp Con nghe theo, cúi xuống. Lão già đeo vào cổ Giáp Con chuỗi hạt mầu sắc óng ả, xâu bằng chỉ đỏ. Tui nhận ra đó là chuỗi hạt cầu phước, bất giác bĩu môi nghĩ thầm, lão già, lão cho rằng con trai lão mới một trăm ngày tuổi chắc!
Về sau, tui đưa cái quà ra mắt của bố
chồng cho cha nuôi xem. Cha nuôi bảo đó là cái bào tay dùng khi bắn
cung, làm bằng ngọc phỉ thúy, quý hơn vàng, chỉ hoàng thân quốc thích,
vương công quí tộc mới có báu vật này. Cha nuôi tay trái mân mê núm vú
tui, tay phải nghịch nghịch cái bao tay, luôn miệng khen: “Của quí của
quí của quí, đúng là của quí!” Tui bảo, cha nuôi thích nó thì biếu cha.
Cha nuôi nói: “Không dám không dám, người quân tử không chiếm đoạt tình
yêu của người khác”. Tui bảo, phụ nữ như tui, yêu cái bao tay để làm gì? Cha nuôi vẫn lựa lời thoái thác, tui bảo, nếu cha không nhận thì tui xé nát nó. Cha nuôi vội nói: “Chao ôi, nàng đừng xé, ta nhận vậy”. Cha
nuôi đeo cái bao tay, giơ ngang tầm mắt ngắm nghía, quên cả công việc
quan trọng là sờ vú tui. Sau đó cha nuôi đeo vào cổ tui cái tượng Bồ tát bằng ngọc. Tui mừng quá đỗi, ::145i1::y mới là thứ dành cho phụ nữ! Tui vuốt râu cha nuôi, nói lời cảm ơn. Cha nuôi vật tui ra, cưỡi tui như
cưỡi lên con ngựa của cha, vừa thở vừa nói:
- Mi Nương, Mi Nương, ta phải đi tìm hiểu xem bố chồng Mi Nương là con người như thế nào?
Trong khi bố chồng tui cười nhạt đầy nham hiểm, chiếc ghế thái sư và chuổi
hạt bằng gỗ đàn hương trong tay bố chồng đột nhiên tỏa mùi thơm gắt
khiến tui đầu váng mắt hoa, ruột gan như lữa đốt. Lão không thèm quan
tâm cha tui sống hay chết, không mảy may xúc động trước tình cảm của
tui, lão run rẫy đứng lên, quẳng chuỗi hạt – vật bất li thân của lão,
mắt lão tóe lữa. Cái gì làm lão xúc động đến như thế? Cái gì làm lão lo
lắng đến như thế? Lão giơ hai bàn tay nhỏ xúi như tay loài yêu quái,
miệng rên lên hừ hừ, mắt nhìn tui không chớp, nét hung dữ trong con mắt
tan biến, lão van vỉ:
- Rửa tay… rửa tay!
Tui múc hai gáo nước lạnh trong ang, đổ vào chậu đồng, trông thấy lão vội
vội vàng vàng ngâm tay trong nước, tui nghe thấy tiếng răng nghiến ken
két trong miệng lão, không đoán được cảm giác của lão như thế nào. Tui
trông thấy hai bàn tay của lão đỏ ửng lên như than hồng, những ngón tay
nuột nà co quắp như móng vuốt của con gà trống. Tui hốt hoảng khi thấy
tay lão như thép nung đỏ, nước trong chậu đồng phát ra tiếng lóc bóc,
sùi bọt, bốc hơi. Kỳ quặc thật! Lần đầu tiên, tui được chứng kiến chuyện kỳ lạ như thế này! Lão già ngâm tay trong nước lạnh chắc khoan khoái
lắm, hãy nhìn khuôn mặt lão: mắt lim dim, hít không khí vào qua kẻ răng, giữ hơi một lúc lâu mới thở ra. Rõ ràng là cách thở của anh nghiện. Đã
nghiện chưa, đồ con lừa! Không ngờ lão có cái trò quỉ quái này, con yêu
già!
Thoải mái lắm rồi, lão giơ hai tay nước rớt
tong tỏng, trở lại ghế thái sư, khác chăng là lúc này lão không nhắm mắt nữa, mà là mở mắt nhìn trân trân hai bàn tay, nhìn những giọt nước rớt
từ đầu ngón tay xuống đất. Lão thư giản toàn thân, gân cốt chùng xuống,
thỏa mãn cao độ.
Cha nuôi cũng vừa như thế trên mình tui…
Khi đó tui vẫn chưa biết lão là tên đao phủ khét tiếng. Tui cứ chăm chăm
vào số ngân phiếu giắt trong người lão. Tui dịu dàng bảo lão:
- Cha ơi, hình như con đấm bóp hầu cha, cha thấy dễ chịu lắm. Cái mạng
nhỏ nhoi của cha đẻ con không đêm nay thì sáng mai đi đức, dù sao cũng
là xui gia, cha tính cách giúp con. Cha cứ từ từ mà nghĩ, để con nấu
cháo huyết cha dùng.
Tui múc nước giếng vo gạo, cảm
giác trống trải vẫn đeo đẳng trong lòng. Tui nhìn lên mái đao miếu Thành hoàng, một đàn chim câu mầu xám đang rủ rỉ, chúng đậu ken khít nhau,
chẳng hiểu đang bàn bạc gì đó. Ngoài đường lát đá xanh rộn lên tiếng vó
ngựa: một toáng lính Đức đi qua. Qua khe hở, tui thấy chúng đội mũ hình
ống có cắm lông chim. Tui giật mình, tim đập rộn lên, linh cảm thấy sự
có mặt của bọn Đức liên quan đến chuyện cha tui. Tiểu Giáp mài xong dao, đang sắp xếp đồ nghề. Anh chàng cầm cây gậy bằng gỗ bạch lạp, một đầu
có móc sắt, lôi một con lợn đen ra khỏi chuồng. Cái móc ở đầu gậy móc
vào hàm dưới con lợn, có kêu thảm thiết, lông gáy dựng ngược, gúm người
cố trằn lại, chân sau và mông miết trên mặt đất, mắt đỏ ngầu những tia
máu. Nhưng nó không cưỡng nổi sức mạnh như thần của Giáp Con. Anh chàng
chỉ cần nhún thấp một tí, vận sức ra tay, bàn chân như bàn cuốc từng
bước từng bước lún sâu đến ba tấc, lôi con lợn ra, móng lợn cày đất
thành rãnh, chẳng khác cày ruộng. Nói lại thì chậm, lúc làm thì nhanh,
Giáp Con đã kéo được con lợn đến trước bàn mổ. Một tay ghìm móc, tay kia tóm đuôi lợn, anh chàng “hự” một tiếng đứng thẳng lên, nhấc bổng con
lợn lên bàn mổ. Con lợn bị choáng quên cả chống cự, chỉ há miệng mà kêu, bốn chân thẳng đuỗn. Giáp Con mở cái móc quăng hẳn một bên, thuận tay
cầm lấy con dao chọc tiết sắc như nước để trong chậu sành, rồi gần như
không cần tính toán, anh chàng đâm một nhác vào cổ con lợn, đường dao đi ngọt như đâm vào tảng đậu phụ, ấn thêm một nhát nữa, lưỡi dao rồi cả
cán dao lút sâu trong cổ lợn. Tiếng kêu im bặt, chỉ còn tiếng nấc cục,
rồi tiếng nấc cục cũng không còn. Con lợn run rẩy, chân run, da run, đám lông cũng run. Giáp Con rút dao ra, lật nghiên con lợn để chỗ cắt tiết
chiếu thẳng vào chậu hứng ở phía dưới. Một dòng máu nóng vuột ra, loang
loáng mầu đỏ tươi, phun thẳng xuống chậu.
Sân nhà
tui chỉ rộng chừng nửa mẫu, phần thì kê chuồn lợn chuồng chó, phần thì
trồng nguyệt quế mẫu đơn, phần làm dàn leo cho nhục quế, phần để chum
vại chai lọ, phần làm bếp để nồi niêu xoong chảo, bỗng chốc sặc sụa mùi
máu tanh nồng. Bọn nhặng xanh lập tức kéo đến, chúng quả thính mũi!
Hai tên công sai đầu đội nón mầu đỏ, nhăn nhúm như lỗ trôn, mặc quần áo
lính lệ mầu đen, thắt lưng xanh rộng bản, chân đi ủng hai mảnh đế mềm,
bên hông giắt yêu đao, đẩy cổng nhà tui bước vào. Tui nhận ra chúng.
Chúng thuộc đội truy bắt, là những tên có đôi chân chạy nhanh hơn thỏ.
Biết mặt nhưng chẳng biết tên. Vì rằng cha tui đang bị giam trong đại
lào, tui đang cần nhờ vả, nên tui cố làm ra vẻ tươi cười. Nếu là bình
thường, bà đâu thèm để mắt tới chúng mày những tên hại nước hại dân,
những tên cáo mượn oai hùm! Chúng cũng gật gật đầu, trên khuân mặt thiết bì cũng cố nhếch một nụ cười. Nhưng ngay lập tức nụ cười vụt tắt, một
tên thò tay trong bọc lấy ra một cái thẻ mầu đen giơ lên vẫy vẫy, nghiêm trọng nói:
- Theo lệnh quan lớn Tiền, cho gọi Triệu Giáp lên huyện hỏi chuyện!
Giáp Con cầm cây dao dính đầy máu lợn chạy ra, khúm núm:
- Thưa các ông lính, có chuyện gì thế ạ?
Hai tên công sai mặt lạnh như tiền, hỏi:
- Anh là Triệu Giáp?
- Tui là Giáp Con. Triệu Giáp là cha tui - Giáp Con nói.
- Cha anh đâu?- Tên công sai khệnh khạng hỏi.
Giáp Con nói:
- Cha tui đang ở trong nhà.
- Bảo cha anh đi theo bọn ta – Tên công sai nói.
Tui lạ gì bản mặt bọn nha sai, điên tiết quát:
- Bố chồng tui không bao giờ ra khỏi cổng, chưa bao giờ ra khỏi cửa, vậy đã phạm tội gì?
Thấy tui nổi giận, bọn sai nha vội nặng ra một vẻ mặt tội nghiệp, nói:
- Chị Hai Triệu, bọn tôi quan cứ lệnh lính cứ truyền, còn bố chồng chị phạm tội hay không thì làm sao bọn tôi biết được?
- Hẵng gượm, có phải hai ông mời bố tui đi nhậu? - Giáp Con tò mò hỏi.
- Bọn ta làm sao biết được? – hai tên công sai lắc đầu, bỗng chúng mỉm
cười bí hiểm, nói – Có lẽ, hình như mời đi nhắm rượu với thịt chó!
Dĩ nhiên là tui hiểu bọn khốn khiếp này nói vậy có nghĩa gì? Chúng đang
nói về quan hệ giữa tui và cha nuôi Tiền. Anh chàng ngốc Giáp Con làm
sao mà hiểu được? Tiểu
Giáp phấn khởi chạy ù vào trong nhà.
Tui cũng vào theo.
Tiền Đinh, quân chó đẻ, ông đang giở trò gì vậy? Ông bắt giam cha đẻ tui,
lại lánh mặt không tiếp tui; sáng tinh mơ đã sai lính đến bắt bố chồng
tui. Phen này thì lôi thôi to rồi! Một bố đẻ, một bố chồng, một bố nuôi, ba ông bố chạm trán tại công đường! Tui từng diễn tích “Tam đường hội
thẩm”, chưa bao giờ thấy “Tam ông hội thẩm”! trừ phi cái đồ khốn nhà ông không cho tui gặp, nếu gặp được, tui sẽ hỏi ông định giở trò gì?
Giáp Con lấy tay áo chùi mồ hôi trên mặt, giọng hối hà:
- Cha ơi có chuyện vui đây này! Quan huyện mời cha đi uống rượu ăn thịt chó!
Bố chồng tui ngồi ngay ngắn, hai bàn tay nhỏ xíu trắng bợt đặt trên tay
vịn của ghế. Lão nhắm mắt không nói gì, chẳng rõ lão bình tĩnh thật hay
giả vờ?
- Cha, cha nói gì đi chứ! Các ông lính đang
đợi cha ở ngoài sân kìa! - Giáp Con sốt ruột giục – Cha cho con đi cùng
được không? Con muốn biết công đường như thế nào? Vợ con thường xuyên
tới đó, nhưng nó không cho con đi theo…
Tui vội ngắt lời anh ngố, nói:
- Con trai cha đoán mò. Ai mời cha đi uống rượu?
Chúng đến bắt cha đấy! Cha có sai phạm gì không?
Bố chồng tui lười nhác mở mắt, thở dài nói, dù phạm tội cũng chẳng qua giơ đầu chịu báng, có gì lạ! Cho họ vào.
Giáp Con ngoảnh ra ngoài, gọi to:
- Nghe rõ chưa? Bố tui cho gọi các ông vào!
Bố chồng tui mỉm cười:
- Con khá lắm, cứ phải gắn như thế!
Giáp con chạy ra sân bảo hai tên công sai:
- Các ông có biết vợ tui rất thân với quan huyện không?
- Thằng ngốc! – Bố chồng tui lắc đầu than thở, ánh mắt sắc như mũi dùi chĩa thẳng vào mặt tui.
Tui thấy hai tên công sai cười đểu, gạt Giáp Con sang một bên, tay đặt trên cán dao, vếnh váo bước vào trong nhà.
Bố chồng hé mắt, cái nhìn sắc lạnh lướt qua hai tên công sai, vẻ khinh
miệt. Rồi lão ngữa mặt nhìn lên tấm đan phía trên cửa buồn, không cần
biết sự hiện diện của hai tên công sai.
Hai tên công sai đưa mắt nhìn nhau hơi lúng túng. Một tên hỏi giọng hách dịch:
- Ông là Triệu Giáp phải không?
Bố chồng tui đang ngủ say.
- Bố tui cao tuổi, tai nghễnh ngãng – Giáp Con nói – Các ông nói to lên!
Tên công sai cao giọng hỏi:
- Triệu Giáp, phụng mệnh quan lớn Tiền, mời ông lên huyện với chúng tôi!
Bố chồng tui vẫn ngữa mặt, dài giọng nói:
- Về bảo quan lớn Tiền các ông, nói rằng Triệu Giáp chân yếu tay mềm, không thể thực hiện lệnh của ông lớn!
Hai tên công sai lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa, một tên bất cười khùng khục, nét mặt đầy mỉa mai:
- Hay là để quan lớn Tiền đem kiệu đón ông lên huyện!
Bố chồng tui nói:
- Tốt nhất là như vậy!
- Được lắm! Oâng cứ đợi đấy, quan lớn Tiền sẽ cho kiệu đến khiên ông đi!
Hai tên công sai vừa cười vừa bước ra khỏi nhà. Ra đến sân chúng tui cười càng to hơn. Giáp Con theo chúng ra sân, vênh váo:
- Ai cũng sợ các ông, cha tui thì không!
Hai tên công sai nhìn Giáp Con, lại cười một hồi nữa rồi khệnh khạng ra về, miệng vẫn cười. Tiếng cười của chúng từ ngoài phố lọt vào tai tui. Tui
hiểu vì sao chúng cười, bố chồng tui cũng hiểu vì sao chúng cười!
Giáp Con đi vào buồng, ấm ức:
- Sao chúng lại cười hở cha? Chúng uống phải nước đái bà điên hở cha? Con nghe Hoàng Trọc nói, uống phải nước đái bà điên thì cười suốt! Chắc
chắn chúng đã uống phải nước đái bà điên rồi! Hẳn thế rồi! Nhưng mà
chúng uống phải nước đái bà điên nào nhỉ?
Bố chồng tui rõ ràng là nói với tui chứ không phải với Giáp Con:
- Con ơi, con người ta không nên đánh giá mình quá thấp! Đây là chân lý
đến tận cuối đời cha mới nhận ra. Tri huyệ Cao Mật dù xuất thân con nhà
võ, cũng chẳng qua chỉ là một tên quan ngũ phẩm, đội mũ chóp thủy tinh!
Và cho dù vợ lão là cháu ngoại Tăng Quốc Phiên thì “Phượng hoàng thất
thế thua xa đàn gà”! bố mày đây chưa khi nào làm quan, nhưng đã chém
rụng hàng soạt loại đầu đội mũ chóp đỏ! Còn như thủ cấp của bọn danh môn quí tộc rụng dưới lưỡi dao bố mày thì phải chất đầy hai sọt!
Tiểu Giápnhe răng há miệng, không biết anh chàng có hiểu được ý tứ trong câu nói của ông bố, còn tui thì hiểu hết. Mấy năm thân cận với ông Tiền,
tui học hỏi được nhiều điều, hiểu biết thêm nhiều. Nghe bố chồng nói
vậy, tui toát mồ hôi, khắp người nổi da gà. Mặt tui không còn sắc máu.
Nửa năm trở lại đây, những lời đồn thổi về bố tui rất nhiếu, tất nhiên
là tới tai tui. Tui đánh bạo hỏi:
- Thưa cha, cha làm nghề đó thật à?
Bố chồng giương cặp mắt diều nhìn đóng đinh vào tui, nhấn từng tiếng, in
hệt thả rơi những viên bi sắt: “Nghề… nào… cũng… có… trạng… nguyên…!”
Biếi ai nói câu đó không?
Đây là câu cửa miệng, ai cũng biết.
- Không – Lão nói – Có một người nói với ta câu ấy! Có biết ai không?
Tui đành lắc đầu.
Bố chồng rời khỏi ghế thái sư, hai tay nâng chuỗi hạt – mùi thơm gắt của
gỗ đàn hương lại toả khắp gian phòng. Khuôn mặt quắt của lão như dát
vàng, lão thốt lên với một thái độ vừa kênh kiệu vừa thành kính, vừa
mang vẻ hàm ơn:
- Từ Hi Hoàng Thái Hậu!