Đan Khí Thần Tôn

Chương 78: Chương 78: Hắc Thiên Thành




Minh lão chém đôi một con cự long có hình dạng của thằn lằn rồi rút vào trận pháp. Bầy thằn lằn này đã truy sát đội ngũ 10 người của Lâm cả tuần trời vẫn chưa buông bỏ. Lâm cũng không để ý đến chúng. Thỉnh thoảng phóng ra một chưởng giết một lúc mấy con giải nguy cho đám thuộc hạ. Còn tinh thần lực của Lâm thì để ý đến sườn núi cách đó hơn 300 dặm. Trong này sương mù rất đặc lại có độc khí. Không thể một lúc bay nhanh đến đó được. Phải đi đường bộ ngoằn ngoèo. Độc khí mạnh mẽ đến nỗi chí tôn giả cũng chỉ trụ được 1 lát rồi phải rời khỏi vì sức ăn mòn của độc khí quá mạnh. Không ngờ trên đời vẫn tồn tại một loại độc khí như thế này.

– Giết!

Tiếng của Minh lão chỉ huy đám chí tôn giả theo mình. Tất cả đều là thuộc hạ của Tiêu Thần Vương. Lần đầu tiên ra trận dưới trướng Lâm có cả hai bên nô lệ và võ sĩ Thần Địa. Bọn họ đều chịu sự chỉ huy trực tiếp của Minh lão. Minh lão hôm nay đã không còn là một nô lệ. Lão đã được Tiêu Thần Vương đặc xá tháo gỡ đi thân phận nô lệ. Chỉ cần lão phục vụ tốt, Tiêu Thần Vương sẽ hứa tháo bỏ thân phận nô lệ cho người nhà của lão nữa. Những nô lệ hôm nay theo lão cũng hăng hái ra sức. Được theo một chủ công có vũ lực cường đại lại chịu trả tự do cho họ, đây là một cơ hội hiếm có.

Bầy thằn lằn con nào con nấy to hơn cả sói. Thân pháp nhanh nhẹn. Tuy chúng chỉ có cảnh giới chuẩn sinh tử cảnh nhưng vì số lượng chúng rất đông, lại hung hăng không sợ chết nên cứ con này nằm xuống con khác lại lên. Lâm nhìn chúng nhíu mày rồi tung chân nhảy cao lên tiện tay đánh ra tám quyền về tám hướng. Số lượng thằn lằn lập tức giảm lại chỉ còn một nửa. Lâm dơ tay ra dấu cho mọi người ngừng chiến. Bước ra phía trước trận địa.

– Nói, võ giả nhân loại ở khu vực nào.

Con đầu đàn xì xì lưỡi tỏ vẻ không hài lòng nhưng bị một hung thần này tiện tay xóa sổ nửa số thuộc hạ của hắn thì nó cũng phải ớn lạnh. Tưởng rằng có thể số lượng dần dần mài chết bọn người này nào ngờ người ta chỉ tiện tay đã giết hơn hai ngàn đầu linh thú. Vậy thì còn cưa cẩm cái rắm. Lưỡi nó xì xì cúi đầu lui dần đỉnh lẩn thì lại ba quyền nữa đánh ra khiến lại hơn một nửa số còn lại bị đánh thành tương thịt. Võ giả nhân loại vào đây liệp sát linh thú là để kiếm tài liệu luyện khí, luyện đan. Còn tên này hình như vào đây là để giết thú tiêu khiển. Con thằn lằn đầu đàn biết không thể chạy bèn gật gù cái đầu xì xì lưỡi về phía sườn núi cách đây khoảng 300 dặm. Lâm hừ nhẹ.

– Làm sao tới đó?

Đội thằn lằn nhìn nhau ngơ ngác. Bọn chúng cũng chưa từng đến đó. Nơi đó rất khó đến. Bên ngoài có bày kết giới. Còn có truyền tống trận cường đại khiến võ giả lạc vào trong trận sẽ bị tống ra khỏi nơi khác. Đây đã là lần thứ 3 Lâm và đội ngũ bị truyền tống ra khỏi nơi cửa vào. Lâm biết bọn linh thú ngu dốt này không có gì để nói.

– Cút!

Đám thằn lằn còn lại nghe vậy thì mừng rơn tháo đuôi bỏ chạy. Lâm đứng đưa mắt nhìn về phía sườn núi hậm hực. Ám Nhiên cũng bực dọc có vẻ không hài lòng với chính mình. Hắn quay mắt nhìn Lâm như có vẻ xin lỗi. Cửa vào hắn đã chỉ cho Lâm, nhưng khi Lâm phá kết giới đưa đội vào thì lại bị truyền tống đi chỗ khác. Truyền tống mấy lần toàn rơi vào hiểm cảnh khiến Lâm cũng có chút bực bội. Bỗng nhiên các võ giả theo Lâm cảm thấy khí tức của thần vương biến đổi. Lâm bay lên cao rồi lao thẳng về phía sườn núi.

Lâm như một thiên tướng trong lớp áo giáp màu băng xương. Tay cầm Hắc Kiếm vừa bay về phía sườn núi vừa múa tít thanh Hắc Kiếm tạo thành một võng kiếm bao bọc Lâm lại khiến độc khí không cách nào xâm nhập. Lâm chỉ mất một phút thì đã tới nơi. Thiên Nhân Hợp Nhất nói vọng lại với đám thuộc hạ:

– Các ngươi ở nguyên đó để ta phá cái trận chết tiệt này xong sẽ trở lại đón các ngươi.

Lâm vung kiếm chém đại vào kết giới phòng thủ của trận pháp. Chỉ nghe cái ”choang” một tiếng rất to thì sương mù bỗng chốc tan biến. Minh lão dẫn đội ngũ 9 người chí tôn giả sơ kỳ rất nhanh bay đến trước mặt Lâm. Lão đi theo để làm cảnh cho Tiêu Thần Vương thì đúng hơn là một cận vệ, cản đường cản lối. Đây cũng là lý do tại sao cấp bậc thành chủ trở lên đi đâu cũng đi một mình.

Lâm đứng ngắm nhìn kết giới yếu ớt không chịu nổi trong trận địa thì một thân ảnh đã rón rén thấp thỏm đứng lên nhìn Lâm. Là một em bé có nét mặt hơi sợ sệt. Lâm chùn lòng xuống ngay. Đứng nhìn em bé mỉm cười. Bé trai chỉ khoảng 10 tuổi. Ba động linh khí đan điền đã là linh hải cảnh. Một nhân tài nghịch thiên như vậy dĩ nhiên Lâm lập tức yêu mến.

– Tiểu huynh đệ. Ta là Tiêu Ngọc Lâm, Tiêu thần vương. Là thành chủ của Băng Xương Thần Thành và cũng là vua của nô lệ. Ta đến đây là để đem mọi người đến Băng Xương Thần Thành của ta sống. Ta sẽ không hại một ai cả.

Em bé hơi bối rối nhưng rồi rất nhanh chạy đi. Lâm không muốn phá bỏ tuyến phòng thủ cuối cùng của những người này. Đợi nửa ngày trời một cô nương tay dẫn bé trai kia mở trận pháp bước ra ngoài. Nàng nhìn Lâm từ đầu đến chân đánh giá rồi mấp máy mở miệng.

– Ngươi muốn bắt chúng ta về chịu tội?

– Các ngươi không có tội, không cần chịu tội. Ta tên Tiêu Ngọc Lâm, cô tên gì?

– Ta? Ta tên Lôi Băng Linh. Tại sao ngươi lại đến chỗ này?

Lâm không trả lời ngay chỉ nhìn cô gái. Nàng đã bước vào bán tôn cảnh nhưng Lâm cảm thấy được nàng đối với linh khí rất nhảy cảm.

– Nàng là trận pháp sư?

– Phải. Băng Sương trận này là do ta bày ra. Ngươi có thể một kiếm chém nát trận pháp của ta, chắc chắn ngươi đã bước vào cảnh giới của cấp bậc đế giả?

– Ta đã bước vào minh tôn cảnh.

Lâm nói bằng giọng rất nhẹ nhàng. Bình thường vương giả đã không bước vào kết giới này vì nguy hiểm quá cao mà tài phú quá ít. Chả bõ công nên Hắc Thiên Lâm đã trở thành nơi mà các nô lệ và những người bị truy sát lẩn trốn. Băng Sương trận địa của cô gái này quả nhiên có chỗ hơn người. Lâm nhìn cô bé với ánh mắt rất thưởng thức, mến tài. Còn cô gái này lẩm nhẩm ba chữ minh tôn cảnh đi nhẩm lại rồi đôi mắt của cô tròn xoe nhìn Lâm như nhìn một quái vật. Nàng run rẩy bỗng nhiên quỳ rạp xuống.

– Tiểu nữ Lôi Băng Linh bái kiến minh tôn giả thần vương.

Bé trai cũng sợ sệt quỳ rạp người xuống. Lâm bước lại gần hai người quỳ một chân xuống rồi đỡ họ dậy.

– Ta đến đây đại xá cho các ngươi. Từ nay trở đi các ngươi không cần sợ sệt nữa. Sẽ không còn ai truy sát các ngươi nữa. Nào đứng dậy đi.

Một số âm thanh loạt soạt trong khe núi. Một số võ giả trang bị thiếu thốn, đầu óc lệch xệch bước ra đôi mắt hung tợn nhìn Lâm. Bọn họ cũng có vài chí tôn giả. Có điều đặc biệt Lâm có thể cảm nhận được là bọn họ không có ai tu luyện công pháp Di Hồn Đại Pháp cả. Một võ sĩ Hắc Thiên Lâm bước ra tay lăm xăm cầm cự đao.

– Ngươi muốn dụ chúng ta ra để một lưới bắt trọn hay sao? Thả Băng Linh cô nương ra. Ăn hiếp một nử tử có gì hay ho. Có giỏi đấu với ta đi.

Nói xong võ sĩ đó cầm đao chỉ thẳng. Thanh đao chỉ là cấp địa cấp đỉnh phong. Hình như thanh đao không cũng chịu nổi một đao hết sức của vị võ sĩ kia. Lâm lắc đầu vung nhẹ tay thì một kình lực đã đẩy lui võ sĩ.

– Ta không phải đến đây để giết các ngươi, cũng không phải đến đây để bắt các ngươi. Ta đến đây để thông báo ta là Tiêu Thần Vương, được Thiên Tôn phong vương làm vua của nô lệ. Ta đã thu phục được Băng Xương Quang Hỏa và trở thành vị thành chủ thứ 10 của Thần Địa. Những người nào không tu luyện Di Hồn Đại Pháp đều có thể đến đó sống. Đó là thành thị riêng của những người có thân phận nô lệ. Sẽ không có người ngoài ở đó khinh khi thân phận của các ngươi. Những người không muốn theo ta cũng không sao. Ta chỉ đến đây để nói cho các ngươi biết, các ngươi đã không cần trốn chạy.

Lâm nói xong thì quỳ gối để mắt bằng tầm nhìn của bé trai rồi sờ tóc bé rất nhẹ nhàng.

– Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?

– Khai bẩm thần vương, tài hạ tên Lôi Băng Minh. Là em trai của vị tỷ tỷ xinh đẹp kia.

Lâm cảm thấy lập tức gần gũi với bé trai. Là người họ Lôi? Đây chắc là thế hệ của những võ giả bị bắt, rồi trong cuộc nổi loạn nào đó đã trốn đi. Lâm đang còn suy nghĩ về thân thế của hai người này thì cô gái đã lên tiếng:

– Tiểu Minh đừng nói bậy.

Cô gái hơi ngại ngùng mắng đứa em của mình. Nàng nhìn lại vị võ sĩ vừa bị Lâm đẩy lui.

– Đinh thúc. Chúng ta lập tức thu thập hành trang rời khỏi nơi này. Nơi này đã không còn gì cho chúng ta lưu luyến. Làm sơn tặc bao lâu cũng chả cướp được gì của ai. Làm bạn với đám linh thú không đủ để lớp trẻ sinh trưởng. Ta đã chán ngán cảnh sống khổ thế này. Không cần biết Băng Xương Thần Thành kia là nơi thế nào ta cũng quyết đến đó xem thử.

Minh lão nghe lời của cô nương kia nói thì vạch áo của một võ sĩ theo hắn. Mọi người có mặt lập tức để ý đến hình mặt trời trước ngực của võ sĩ đó.

– Các ngươi hãy tin vào chủ công của ta đi. Lúc trước ta cũng là một nô lệ như hắn. Tại Băng Xương Thần Thành tuy chúng ta vẫn là nô lệ nhưng chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ có ngày chủ công tính theo điểm cống hiến mà giải trừ khế ước cho chúng ta. Cho dù các ngươi phải làm nô lệ cũng không cần sống ở nơi rừng rậm thế này nữa.

Minh lão nói dứt rồi lấy ra một linh thạch và trận pháp phóng ra hình ảnh của Băng Xương Thần Thành. Như một thước phim quảng cáo về thành thị phồn vinh này. Ở đây rất nhiều người để trần vết xăm nô lệ của mình. Bọn họ làm việc vui vẻ, đói thì đi vào tửu lầu đánh chén. Tuy không phải ai cũng giàu có nhưng không ai thiếu ăn. Không ai thiếu nhà ở. Quần áo đàng hoàng lại còn có thể tu luyện, theo đuổi cảnh giới cao hơn và có thể buôn bán, trao đổi đan dược và khí giới.

Những người sống tại đây phải trốn trui trốn lủi bao năm. Giết được linh thú cũng không thể đem đi bán, hay đổi lấy vật dụng. Những tu luyện giả biết họ ở đâu thì thường sẽ bẩm báo lại cho thành chủ để kiếm tiền thưởng. Tuy tin tức sẽ không đem lại lợi nhuận cao nhưng dù sao cũng là một phần thưởng. Tiền dễ kiếm như vậy nên tu luyện giả rất ít khi trực tiếp bắt nô lệ mà chỉ đem tin đi báo. Nếu sau một thời gian nô lệ chưa bị bắt thì tu luyện giả lại đem tin cũ đó đi báo lại kiếm thêm một vố. Thành chủ cũng lười vào nơi này hao binh tổn tướng để bắt đám nô lệ. Làm như tại thành thị của họ còn chưa có đủ người ăn bám hay sao? Đem về thêm làm gì cho tốn cơm tốn gạo.

Lâm nhìn chằm chằm vào đan điền của hai tỷ đệ họ Lôi thì một giọng nói vang vọng trong thức hải của Lâm.

– Phong nhi, đây là người họ Lôi ta. Những nô lệ năm xưa giết chủ chạy trốn. Không ngờ còn có người sống sót.

Đúng như vậy. Huyết mạch của Lôi gia nên họ mới có thể có được lôi thuộc tính như vậy. Cô nương kia có đến băng, thủy, lôi, quang, phong, ám 6 loại thuộc tính. Nàng đã đưa linh khí của mình vào một thể với sương mù. Đạo của nàng là một loại thôn phệ chi lực có sức ăn mòn rất lớn. Là một người chưa đến 1000 tuổi với môi trường thế này đã có thể tu luyện trở thành một chuẩn chí tôn giả. Quả nhiên không tồi.

Nô lệ họ Lôi khi phối hôn cùng nô lệ Thần Địa không tu luyện Di Hồn Đại Pháp thì lại có thể sinh ra một thiên tài như vậy hay sao? Tuy nàng không phải là nghịch hành thánh thể, không có nghịch hành viên mãn cường đại nhưng nàng có đủ nghịch hành. Là một nhân tài hiếm có. Lôi Thanh Minh lão tổ lần này theo chân Lâm bằng linh hồn thể. Nhờ vào Đoạt Hồn Quyết Lâm đã cho lão vào thức hải của mình từ từ khôi phục hồn lực. Thân xác của lão đã được Tiểu Như và Lôi Minh Hồng chiếu cố. Những người khác đã rời khỏi thức hải của Lâm nhưng họ hiện giờ rất hưng phấn chờ đợi mệnh lệnh của tộc trưởng Lôi tộc.

Lâm gật gù nhìn những người ở đây. Lâm để cho Minh lão tự mình đi giàn xếp, nói chuyện, lôi kéo những võ giả này. Họ đã sống rất nhiều năm trong phiến thiên địa này. Họ rất rành đường ở nơi đây. Lâm bế Lôi Băng Minh để hắn ngồi lên vai. Một cậu bé lại được ngôi lên vai của minh tôn cảnh. Cảnh tượng này hoàn toàn chế phục những võ giả ở đây. Họ đều lẳng lặng thu xếp hành trang. Họ không có nhiều đồ vật nhưng lại không có đến một giới chỉ cap cấp nào. Đồ vật bọn họ cướp được cũng chỉ của những võ giả nghèo rớt mùng tơi. Lâm tiện tay vứt ra cho họ mấy chục cái thiên cấp. Những người ở đây nhờ vậy rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Đội ngũ chia quân hai ngã. Minh lão dẫn đoàn người đi về Băng Xương Thần Thành. Lôi Băng Linh theo Lâm chỉ đường. Đoàn người nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. Lâm nhìn thấy họ rời khỏi thì cũng bắt đầu thâm nhập sâu hơn vào trong Hắc Thiên Lâm. Cửa vào kết giới mà hai người Ám Nhiên và Bạch Lại tìm được là đầu ra. Chỉ có thể truyền tống đến một số nơi khác. Nhưng chỉ cần tìm được của vào thì sẽ có cơ hội thâm nhập sâu hơn vào trong khu vực bí mật kia. Những võ giả của Hắc Thiên Lâm gọi khu vực đó là Cấm Khu Mộ Địa vì người nào lạc vào trong đó rất khó lòng thoát ra. Chỉ là cô bé Lôi Băng Linh kia lại là người đã từng vào đó mấy lần. Trận pháp cô ta học được cũng lấy từ trong đó. Đó là khu vực của những chí tôn cường đại nhất đã vẫn lạc khi tuổi thọ cạn kiệt. Họ là những chí tôn đã tồn tại trước khi Cô Duệ nhất tộc được thống nhất bới Thiên Tôn. Công pháp và vũ kỹ của họ tổng hợp các đường lối chứ không chỉ chủ tu một loại thuộc tính hắc ám và Di Hồn Đại Pháp như võ giả ngày nay.

Lâm càng đi càng cảm thấy hồn lực của mình bị thu hút bởi một lực lượng hắc ám cường đại. Đường vào ngoằn ngoèo khúc khuỷu lại không thể bay lên vì ngoài khí độc còn có những loại cạm bẫy thiên nhiên cường đại. Lâm không lo ngại trận pháp lắm nhưng không muốn thuộc hạ theo mình phải gặp rủi ro. Chạy bộ trên mặt đất Lâm có thể quan sát trận pháp và địa hình thiên nhiên do hoàn cảnh nơi này tạo ra. Trên các sườn núi đều có những loại nhím rất cường đại tọa trấn. Chúng có thể phóng ra rất nhiều phi lao khó lòng phòng bị. Các loại giây leo như có linh trí lúc nào cũng có thể quấn lấy võ giả rồi hút sạch linh khí.

Chạy bộ trên mặt đất cũng phải gặp nguy hiểm trùng trùng. Các loại bò cạp trên sinh tử cảnh thi nhau tấn công võ giả đã vào địa bàn của chúng. Càng thâm nhập cảnh giới của linh thú càng cao. Số lượng nhiều vô tận. Lôi Băng Linh như rất rành đường. Nàng có thân pháp siêu phàm né phải tránh trái thỉnh thoảng chém ra vài kiếm thu thập vài đầu linh thú rồi rất nhanh dùng tinh thần lực hấp thu cả xác chúng vào giới chỉ Lâm mới tặng.

Những người sống trong rừng rú có rất ít không gian giới chỉ. Họ cũng chả thu thập xác thú để làm gì vì không buôn bán cùng người ngoài. Hiện giờ bọn họ đã có thể ra ngoài dĩ nhiên cô nàng phải tận lực tìm kiếm chút tài bảo. Lâm đi theo trợ trận cho mọi người. Những võ giả không có ai gấp. Ngay cả Ám Nhiên cũng vui vẻ chém thú. Thú đan có thể luyện đan, luyện khí. Xương, da, máu thịt, gân cốt không cái gì không phải tài phú. Cảnh giới của linh thú càng cao thì tài liệu càng cao cấp. Trong đây nhiều nhất là tài liệu cấp võ thánh cảnh. Mọi người cũng không dám ở lại một chỗ quá lâu vì sợ bị vây công. Nhanh chóng di chuyển bước tới.

Khi gặp lúc cùng đường thì vòng lại. Lâm phát hiện Băng Linh đang dẫn Lâm đi về phía của tiếng Hồn Lực đang gọi. Mọi người chạy suốt không ngừng nghỉ ba ngày ba đêm thì đến một sơn cốc. Linh thú không dám theo vào sơn cốc này. Chúng gầm gứ đứng trực ở ngoài. Băng Linh vui vẻ thả lỏng một lát:

– Đến nơi rồi. Trong kia có rất nhiều cửa sơn động nhưng phần đông đều bị niêm phong. Cảnh giới của ta lúc trước không đủ để vào. Mở được một số cửa cấp thấp ta cũng có thu thập không nhỏ. Tiêu Thần Vương, ngài có cảm giác được có cái gì đang gọi chúng ta hay không?

Lâm gật gù đưa mắt vào phiến sơn cốc tối tăm nhất, sâu nhất, con cách rất xa Lâm nhưng tinh thần lực của Lâm có thể bao trùm cả khoảng cách hàng vạn dặm. Băng Linh nhờ vào cảm ứng được tiếng gọi của Hồn Lực mới có thể tìm đến nơi này bằng không thì nàng đã không thể sống sót dưới sự vây công của đám linh thú. Lúc trước khi nàng mới chỉ là sinh tử cảnh đã tình cờ lạc vào khu vực này. Đoàn đội của nàng cũng rất đông nào ngờ phần lớn đã bị diệt. Người bước ra được không ai dám vào lại. Nàng nhờ vào số tài phú tìm được trong này mà có thể tu luyện đến võ thần cảnh. Tiếc rằng nàng lúc trước không có giới chỉ nên không thể đem theo nhiều đồ vật. Lần này vào đây nàng không kiêng nể gì cứ thế thu hồi. Nào là xác linh thú, nào là linh thạch kiếm được. Các loại thiên tài địa bảo như dược thảo và tài liệu luyện khí đều bị nàng thu hết vào.

Tuy ở rừng rú nhưng các võ giả cũng tự dệt vải và lấy da thú làm quần áo được. Cái ăn cái mặc của bọn họ không đáng ngại. Chỉ là không mấy khi tìm được linh thạch để tu luyện. Người nào tìm được linh thạch đều đưa lại cho trưởng lão để bày trận. Băng Linh đã nhờ vào cơ duyên của mình nên đã giữ chức đại trưởng lão trận pháp từ lâu. Nàng lại là người có vũ lực rất cường đại nên cuộc sống của nàng và em trại tại Hắc Thiên Lâm cũng không mấy cơ cực. Cha mẹ của nàng mấy năm trước đã qua đời. Cha nàng là võ giả nô lệ họ Lôi. Gần 1500 năm trước đã thành công chạy trốn. 1000 năm trước mẹ của nàng cũng chạy đến nơi này. Tiểu đệ của nàng năm nay chỉ 10 tuổi.

Cha mẹ hai người họ đã mất trong đợt tấn công của linh thú kỳ trước. Những nô lệ sống tại Hắc Thiên Lâm đều phải chịu cảnh này. Đôi khi hết linh thạch không thể tiếp tục bày trận pháp, khó lòng phòng thủ chống lại thú triều. Cha mẹ bọn họ đã phải chết để hai đứa con của họ được sống. Chí tôn giả sơ kỳ đối với hoàn cảnh ở đây hoàn toàn khó lòng sống sót, nhưng vì sống trong hoàn cảnh nguy hiểm nên cảnh giới của bọn họ chỉ có thể thăng tiến để có thể sống tiếp. Lúc thú triều nổi dậy thì số lượng của chúng tụ tập lại rất đông, lại khát máu liều mạng nên cho dù là chí tôn giả cũng khó lòng chống lại số đông. Nơi này cách xa thành thị. Đất đá theo máu huyết và thân xác của linh thú vẫn lạc nên theo năm tháng đất đá nơi này đã trở nên đặc biệt cứng rắn. Cho dù là chí tôn giả cũng khó lòng đập nát nên các võ giả tha hồ giết chóc cũng không tạo ra ba động gì. Cho dù có cầu cứu rát cổ họng cũng không có ai đến cứu. Nàng vì vậy mà cũng chán ngán sống tại nơi này.

Lâm dùng tinh thần lực dò xét toàn bộ khu vực này thì phát hiện tại đây có rất nhiều động phủ, trong mỗi động phủ đều có hồn lực rất cường đại gia điệp vào nhau cùng lúc phá rối khiến Lâm không tài nào đoán biết được địa điểm và hồn lực chính xác của từng động phủ một. Chỉ có thể dùng mắt thường dò xét từng nơi một. Lâm bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ. Nếu có thể dùng những người của Hắc Thiên Lâm tọa trấn nơi này, vậy không phải bọn họ sẽ có thêm một kết giới liệp sát linh thú hay sao? Lúc trước những võ giả ở đây lười thu thập tài liệu vì có thu thập cũng chả để làm gì. Nhưng khi Lâm nhìn sự hăng say của Băng Linh cô nương thì hoàn toàn thông suốt. Nếu có thể dùng tinh thần đan để đổi lấy điểm cống hiến vậy tại sao không dùng tài liệu linh thú? Tài liệu luyện đan để đổi điểm cống hiến.

Lâm nghĩ đến đây rồi bắt đầu cười ha hả như ngây như dại khiến đám thuộc hạ quay lại khó hiểu. Lâm không ngại ngùng bàn việc này cùng Băng Linh thì thấy nàng trợn tròn mắt gật đầu tán thành. Nếu những người có thân phận nô lệ như nàng có thể buôn bán công khai vậy thì sẽ có rất nhiều võ giả tự động trở lại nơi này dựng trại cắm quân phòng thủ. Nghĩ đến đây bỗng nhiên Lâm vỗ đùi cái đét một cái bay lên cười ha hả. Hắc kiếm múa tít chém loạn không gian khiến khí độc tiêu tan. Tinh thần lực của minh tôn cảnh lan rộng, sát vực đè bẹp hết các loài linh thú nơi này.

Chí tôn nào cũng có vực, nhưng sự cường đại của từng loại khác nhau hoàn toàn. Sát vực của Lâm có tính chất thôn phệ rất lớn khiến các loài linh thú cho dù có khát máu đến đâu cũng sợ sệt. Cường giả vi tôn trong thế giới của linh thú được thể hiện rất rõ ràng. Lâm đánh thông từ mặt đất xuyên qua Phong Bạo Tầng, xuyên qua Lôi Bạo Tầng rồi xuyên qua Không Linh Tầng đến tận ngoại vực. Mấy tên chí tôn giả theo thông đạo của Lâm mở ra cứ thế theo sát trước khi khí độc lại hội tụ. Đứng trên ngoại vực Lâm phi ra ba du thuyền. Lâm giao lại cho mấy tên chí tôn giả theo Lâm trấn thủ. Đây coi như là giấu vết để mọi người có thể dùng xuyên tinh toa bằng đường của ngoại vực bay đến nơi này, không cần chạy bộ dưới mặt đất.

Cô bé Băng Linh chính thức run rẩy vì sự cường đại của một minh tôn cảnh. Thiên hạ này chỗ nào có thể cản được Tiêu Thần Vương nữa đây? Từ ngoại vực xuống dưới này tuy cũng sẽ có nguy hiểm nhất định nhưng nếu dùng xuyên tinh toa có thể vừa chắn được độc khí vừa có tụ linh pháo bảo vệ. Bọn linh thú khó lòng phòng bị. Xuyên tinh toa chỉ dùng để hạ đáp và bay lên trên không thôi. Sẽ không ở trên không lâu khiến sức ăn mòn của khí độc ảnh hưởng. Đây quả nhiên là một phương pháp rất chu toàn.

Lâm lập tức sai Ám Nhiên cùng một tên chí tôn giả nữa bay thẳng về Hắc Thần Thành xin chi viện. Sau đó Ám Nhiên phải từ Hắc Thần Thành bay thẳng về Băng Xương Thành để báo tin và mộ quân đến nơi này tọa trấn. Lâm thấy kế hoạch này có thể thực hiện được thì vui vẻ rung đùi. Mọi người cắm trại tại chỗ nghỉ ngơi. Lâm và Băng Linh đi dò xét các cửa sơn động. Khu vực này quả nhiên là khu vực của những chí tôn giả đã vẫn lạc vào thời Hồng Hoang trước khi Thiên Tôn ra đời. Tuy cảnh giới của những chí tôn này không cao, chỉ tầm Vương giả hoặc Hoàng giả và đa số đồ vật đều bị thời gian hao mòn nhưng thu thập của mọi người có mặt cũng tạm được.

Lâm chờ đợi được một tuần thì Ám Nhiên trở lại. Trên xuyên tinh toa lại có thêm 5 vị thủ lĩnh của Hắc Thiên Lâm. Bọn họ vừa về đến Băng Xương Thần Thành được hai ngày thì Ám Nhiên cũng về tới. Họ đã được chứng kiến quang cảnh của Băng Xương Thần Thành, dĩ nhiên hứng thú với tài phú. Bọn họ nghe được Ám Nhiên đề nghị thì vui vẻ quay lại Hắc Thiên Lâm ngay lập tức. Có họ trấn thủ nơi này Lâm rất yên tâm. Theo bọn họ còn có rất nhiều võ giả cấp thấp khác. Đa số vẫn là linh hải cảnh. Để bọn họ trấn thủ nơi này như vậy quá yếu nhưng khi có thêm đội ngũ chí tôn giả, võ thần, võ thánh cảnh của Hắc Thiên Lâm tọa trấn thì mọi việc đã khác.

Lâm thấy bọn họ đến thì nghĩ liền ra một cách đề thăng thực lực của bọn họ. Lâm bay lên trên không đưa mắt nhìn xuống. Độc khí bị sát vực của Lâm tiêu hủy không đụng được 10 trượng quanh hắn. Những võ giả thấy vậy thì phục sát đất. Bọn họ im lặng chờ Lâm lên tiếng.

– Các ngươi nghe đây. Ta không cần biết trước đây các ngươi đã làm gì, có tội gì. Từ nay trở đi các ngươi sẽ phục vụ cho ta. Hàng tháng sẽ được trả lương theo đầu linh thú các ngươi liệp sát. Bổn cung sẽ dùng linh thạch, thần thạch mua lại với giá sỉ. Ngoài việc buôn bán này với ta các ngươi còn được bổn cung tặng điểm cống hiến. Các ngươi có thể dùng điểm cống hiến để mua áo giáp, binh khí, khí giới, công pháp, vũ kỹ, thậm chí là giờ mua vui cùng các cô nương tại Tế Thiên Lâu. Bổn vương bao trọn gói.

Những ánh mắt thán phục rực cháy. Những quyền lợi mà Tiêu Thần Vương vừa hứa ra không phải là quyền lợi của những võ giả bình thường hay sao? Của những công dân Thần tộc. Bọn họ là những người mang thân phận nô lệ, làm sao họ dám mơ tưởng tới. Bọn họ đang còn rung động thì Tiêu Thần Vương lại nói tiếp:

– Các ngươi là những người có thân phận nô lệ. Bổn vương không ủng hộ chính sách nô lệ nhưng ta lại là một thần vương nên không thể làm trái lệnh của Thiên Tử và luật lệ bao lâu nay. Tuy nhiên, ta có quyền giải trừ khế ước nô lệ của các ngươi. Từ nay trở đi ngoài việc luyện đan để kiếm điểm cống hiến, ta cũng sẽ dùng điểm cống hiến để thưởng cho những người phục vụ trong quân đoàn của ta. Điểm cống hiến xóa khế ước nô lệ sẽ được thưởng từ cấp sinh tử cảnh. Cảnh giới và chức vụ càng cao thì càng được nhiều điểm cống hiến. Các ngươi dùng điểm cống hiến thì sẽ bị trừ đi từ thẻ bài của các ngươi. Điểm cống hiến là thu nhập, phải đóng thuế khi chuyển nhượng cho người thân. Nếu các ngươi không may chết đi thì số điểm đó sẽ được chuyển nhượng lại cho thân nhân sau khi đóng thuế.

Lại một làn sóng làm mọi người ở đây rung động tiếp. Lời của Lâm được thu vào trong thần thạch. Sau này sẽ được truyền về Băng Xương Thần Thành. Những điểm số người ở đây kiếm được đúng ra đã được trừ một lần khi bán lại cho thần vương với giá bán sỉ tức rẻ hơn, coi như đóng thuế. Họ cũng biết Thần Vương cũng phải kiếm lời. Tiêu Thần Vương chưa bao giờ nói ngài sẽ giúp nô lệ mà đã tuyên bố sẽ dùng sức lao động của nô lệ để kiếm tiền. Chỉ là cách làm của Thần Vương lại không hề bóc lột họ. Đóng thuế ba thành đối với nhiều người tại thế giới này đã là một điều nhân nhượng rồi vì thường thường cường giả chết là hết. Bị địch nhân lấy hết chứ làm sao còn lại gì mà để lại cho thân nhân, con cháu? Thần vương chỉ lấy lại ba phần đã là may. Coi như tiền bảo kê gìn giữ trật tự cũng không phản cảm.

– Vì sao phải đóng thuế ư? Ta sẽ trích ra một số để đào tạo hậu bối của các ngươi. Những ai chưa đạt đến cấp linh hải cảnh thì sẽ được gửi vào tông môn của ta sẽ sáng lập. Ta sẽ đào tạo luyện dược sư, luyện khí sư, trận pháp sư. Ta sẽ đào tạo cường giả. Ta sẽ biến Băng Xương Thần Thành trở thành thành thị trù phú nhất, cường đại nhất Thần Địa. Các ngươi sẽ trở thành con dân của ta, sẽ trở thành công dân của Băng Xương Thần Thành!

Quá rung động với những tuyên bố này. Những tiếng hoan hô không ngừng vang vọng. Lâm không chìm đắm trong hư vinh. Lập tức bố trí phòng thủ. Kêu gọi thêm xuyên tinh toa trở người đến đây. Nhất định phải dùng thời gian ngắn nhất tạo dựng một tuyến phòng thủ vững chắc tại khu vực này. Hành trình của Lâm vì vậy mà bị trì hoãn. Hắc Thiên Lâm là nơi linh thú cường hãn, thiên tài địa bảo lại vì vậy mà rất khó tìm kiếm. Không thế lực nào muốn tranh dành. Tiêu Thần Vương tuyên bố chủ quyền lại không ai thèm để ý. Bọn họ làm sao lại hiểu rằng Tiêu Thần Vương vì sao phải tuyên bố chủ quyền nơi này? Vì đây là nơi có rất nhiều Hồn Thạch. Tuy Lâm chưa đi sâu vào nhưng hồn lực của nơi này đã khiến Lâm cảm nhận được nguy hiểm và số lượng Hồn Thạch nhiều vô kể.

Lâm cho người chiếm đóng cửa vào sơn cốc. Linh thú rất ít khi dám bén mảng đến nơi này. Cửa sơn cốc có địa thế của một thung lũng. Dễ thủ khó công, rất thích hợp để thiết kế phòng thủ. Ám Nhiên sau khi đến đây thì cảm thấy khó chịu. Lâm dò xét tình hình của những võ giả tu luyện Di Hồn Đại Pháp khác thì thấy hiện tượng bị đẩy lui của công pháp. Nơi này có vật gì đó khắc chế Di Hồn Đại Pháp của võ giả nhưng đối với những người không tu luyện công pháp này thì lại không có ảnh hưởng gì. Đối với Lâm tu luyện Đoạt Hồn Quyết lại là một liều thuốc bổ. Lâm tĩnh tâm hấp thu hồn lực của nơi này lại khiến thức hải của Lâm trở lên tinh thuần và nồng đậm hơn lúc trước.

Khi vào gặp tàn hồn của Tửu Tiên Lâm đã để lại cho bà rất nhiều tinh thần thảo. Chuyển nhượng tinh thần thảo cũng khiến hồn lực của Lâm yếu đi. Nào ngờ hoàn cảnh nơi này lại tạo ra cho Lâm chỗ tu luyện hồn lực tuyệt hảo. Lâm âm trầm bắt đầu lên kế hoạch đối với những tộc nhân. Số lượng của họ tất cả chỉ 30 người. Thế hệ đầu tiên bị bắt, ngoài lão tổ Lôi Thanh Minh ra còn 8 người khác. Số còn lại đều thuộc hàng con cháu của lão tổ. Họ đã bị mang thân phận nô lệ và bị tù đày ngay từ ngày họ mới sinh ra. Tuy ngũ các cũng cung cấp cho họ linh thạch tu luyện, hay phải nói cho đúng đó là ép họ tu luyện để kéo dài tuổi thọ giúp cho việc nghiên cứu huyết mạch của người Lôi gia nhưng họ không được luyện tập vũ kỹ. Chỉ được luyện tập công pháp để đề thăng cảnh giới mà thôi.

Những người sống được đều có cảnh giới sinh tử cảnh. Giờ được Lâm thu nhận và trả lại tự do, bọn họ đã quyết tâm chọn cho mình một số vũ kỹ thiên cấp của Thần Địa để tu luyện lấy. Họ quyết không dùng võ công của Lôi gia vì sợ sẽ bị người Cổ Ma học lén được và tìm cách khắc chế. Lâm cũng vui vẻ tạo điều kiện cho tộc nhân. Thế hệ đầu cũng như Lâm, bọn họ đều tu luyện Tinh Thần Thí Luyện Quyết. Với hoàn cảnh hiện giờ họ lại như gặp được một Tinh Thần Thí Luyện Tháp cỡ nhỏ. Từ sơn cốc tràn ra rất nhiều hồn lực để bọn họ hấp thu. Hồn lực này như rất ghét công pháp Di Hồn Đại Pháp nên đối với các công pháp có thể khắc chế được Di Hồn Đại Pháp đều có sự trợ giúp rất lớn.

Lâm gác hết mọi việc của Thần Địa và ngoại vực sang một bên. Bỏ hết thời gian xây dựng thung lũng này. Đặt tên cho nơi này là Hắc Thiên Thành. Hắc Thiên Thành nằm ở giữa Hắc Thiên Lâm. Ngay cửa vào của một sơn cốc đầy ám khí âm u tà dị. Người trấn thủ nơi này cũng không dám vào sơn cốc đó. Đường đi đến Hắc Thiên Thành rất khó lòng đi vào từ phía ngoài. Những người muốn đến đây phải ngồi xuyên tinh toa rồi hạ xuống thật nhanh đáp xuống. Thành chủ Hắc Thiên Thành là một võ giả chí tôn cảnh có thân phận nô lệ An Gia Minh. Thành phó gồm có 5 người đều là chí tôn giả của Hắc Thiên Lâm. Bọn họ đã từng sống ở đây một thời gian rất dài. Có người đã từng sống ở đây mấy vạn năm để trốn chạy sự truy sát của các thế lực. Hắc Thiên Thành luôn luôn muốn tìm kiếm các nô lệ còn sống sót tại Hắc Thiên Lâm và đem họ về đào tạo.

Hắc Thiên Thành trong vòng ba tháng đã tạo dựng được thế lực phòng thủ và tấn công rất mạnh mẽ. Các linh hải cảnh đến đây đều được đào tạo bài bản để cùng nhau sung trận. Ngoài thành chủ và 5 vị phó thành chủ, nơi này còn một nhân vật rất quan trọng đó là thái thượng trưởng lão của Hắc Thiên Thành, Lôi Băng Linh. Nàng là trận pháp sư của Hắc Thiên Thành, là một người không thể thiếu trong kế hoạch phòng thủ của Hắc Thiên Thành.

Sau ba tháng xây dựng Hắc Thiên Thành Lâm sừng sững đứng trên không đón gió lộng nhìn xuống. Mắt Lâm đưa về phía các đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài thành liệp sát linh thú. Từ ngày võ giả tụ tập nơi này thì linh thú cũng theo mùi máu mà kéo đến. Võ giả tuy liệp sát được linh thú nhưng tử thương cũng không phải không có. Con đường của võ giả đầy chông gai nhưng đó là con đường vinh quang mà ai ai cũng hướng đến. Việc ở đây đã đi vào quỹ đạo Lâm đưa mắt nhìn về phía sơn cốc quyết định bay tới. Lần này Lâm không đem theo thủ hạ. Mọi người cũng đã biết sự cường đại của Thần Vương. Họ đi theo cũng chỉ vướng chân vướng tay thêm mà thôi. Thần Vương của bọn họ là tồn tại nghịch thiên không chỗ nào cản nổi.

Lâm tài cao, gan cũng lớn không cần suy nghĩ nhiều một mình một kiếm bay vào sơn cốc âm u đen tối.

***

Thời gian ba tháng Tiêu Thần Vương không hỏi han gì ngoại vực. Tam Huyền Tinh vẫn yêu ổn mặc dù có chút căng thẳng. Các võ giả Thiên Linh Giới không tấn công Tam Huyền Tinh nhưng vẫn luôn luôn nhòm ngó. Chỉ cần sơ sẩy lơ là một lát là sẽ có nguy cơ bị đánh chiếm. Ba vị tinh chủ Vân, Lôi, Vũ không dám thả lỏng một phút nào. Bọn họ thường xuyên liên lạc với nhau và xin Băng Xương Thần Thành chi viện vật dụng và thần thạch. Các thế lực đến đây cũng bắt đầu tạo dựng phòng thủ và thường xuyên thám thính đường đi nước bước của bọn người Thiên Linh Giới.

Tiêu Thần Vương sẽ sớm ngày trở lại nơi đây. Tin tức của Hắc Thiên Thành và Băng Xương Thần Thành thường xuyên được cập nhập cho các võ giả của Tam Huyền Tinh. Tiêu Thần Vương đã đề ra một kế hoạch khổng lồ như một chuỗi hoạt động. Võ giả nô lệ sẽ được đào tạo đến linh hải cảnh, sinh tử cảnh trong các kết giới. Sau đó sẽ chuyển đến Hắc Thiên Lâm và khi bọn họ đạt được cấp võ thần, võ thánh cảnh thì sẽ được chuyển đến ngoại vực để tiếp tục tu luyện. Điểm cống hiến khi có đủ 1 triệu điểm thì họ sẽ được xóa đi thân phận của một nô lệ. 1 triệu điểm tuy phải dành dụm và mất rất nhiều thời gian nhưng đối với sinh tử cảnh đã có tuổi thọ 1 vạn năm thì bất kỳ người nào cũng tin tưởng, họ sẽ có ngày nhận được tự do. Việc mà nhiều người không cam lòng đó là họ không muốn trở thành nhân dân Cổ Duệ. Họ không cảm thấy hãnh diện vì một chế độ đã tù đày họ. Cũng không muốn phục vụ cho một dòng tộc họ Thiên đã ngang nhiên ép họ vào chỗ chết.

Rất nhiều nô lệ đã mất đi người thân, gia tộc, họ đã mất đi tất cả. Nhiều người còn mang ý nghĩ trả thủ Thiên Tử chứ đừng nói phục vụ cho hắn. Đồng thời trong lời nói của Tiêu Thần Vương lại tạo ra cho nô lệ cảm giác để làm phản. Tiêu Thần Vương đã hứa nhận họ làm công dân của Băng Xương Thần Thành. Nếu Băng Xương Thần Thành trở thành một quốc gia riêng biệt vậy điều này cũng có nghĩa rằng các nô lệ sẽ không cần phục vụ cho Thiên Tử hay sao? Ý nghĩ này bắt đầu khiến rất nhiều trưởng lão, trưởng nô muốn lên tiếng. Họ lại không nghĩ ra ý nghĩ của họ đã bị Tiêu Ngọc Lâm sau khi tính toán rất kỹ sau các tấm màn tác động vào.

Tiêu Ngọc Lâm làm sao lại có thể khiến Cổ Duệ trở thành một chủng tộc đoàn kết và cường đại được chứ. Lâm mới thật sự là một ác ma tồn tại siêu việt các ác ma của lịch sử loại người Thiên Linh Thế Giới. Mọi việc thuận lợi phát triển theo kế hoạch của Lâm. Tuy vẫn chưa có động đậy gì nhưng ý nghĩ làm phản của bọn người nô lệ đã bắt đầu có hình thái sơ khai.

Lâm rất hiểu tâm lý của nhân loại. Người chưa có cơm no áo ấm thì mong có cơm no áo ấm. Có đầy đủ vật chất rồi thì sẽ muốn có được nhân quyền và tự do dân chủ. Có nhân quyền tự do rồi thì cái mà con người đòi nữa đó là bằng ông trời. Nhân quyền tự do dân chủ sao? Muốn cũng được nhưng trước hết thì phải có trí thức đã. Những võ giả có mấy khi ngồi đọc tam tự kinh chứ? Lâm còn chưa quyết định số phận của Thần Địa sau này phải làm sao mới có thể giải quyết.

Khác với Thần Địa. Đấu Linh dạy người từ nhỏ. Các trường lớp từ mầm non đến khi họ lớn đều dạy con người về luật pháp của Đấu Linh. Ngươi có vũ lực cường đại cũng không được tác oai tác quái vì người có vũ lực cường đại nhất của Đấu Linh lại là Lôi gia. Con cháu của Lôi gia cũng không được đặc quyền đứng trên luật pháp. Không ai có quyền đứng trên luật pháp. Kể cả người đặt ra luật pháp và những người thực thi luật pháp. Lôi gia tự mình trói buộc mình nên họ cũng bắt tất cả phải theo điều kiện này mà họ đã đặt ra.

Lâm thật sự đau đầu vì vấn đề này. Thần Địa có các thế lực lớn hơn chi phối. Lâm không thể một mình quyết định mọi việc. Chỉ có thể đem luật pháp áp dụng tại Băng Xương Thần Thành và Hắc Thiên Thành. Lâm suy nghĩ mông lung thì đã một mạch bay sâu vào trong sơn cốc. Không khí hơi mốc meo vì ẩm thấp. Lâm ngừng bay đáp xuống tản bộ tới trước một sơn động. Đây là sơn động cuối cùng của sơn cốc này. Bên trong cũng tỏa ra hơi thở của cường giả và hồn lực vô tận vẫn luôn kêu gọi hấp dẫn Lâm từ những ngày đầu tiên đặt chân vào Hắc Thiên Lâm.

Lâm tài cao gan cũng lớn. Lâm bước đến một động phủ có hình thù của một đầu lâu. Động phủ này to lớn kỳ lạ. Như thiên nhiên tạo ra nhưng đầu lâu cũng có hốc mắt, mũi, mặt. Cửa động mở ra to ngoác mồm của một người khổng lồ. Lâm dùng tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong thì gặp phải kết giới hút hết mọi tinh thần lực. Lâm cố rút tinh thần lực ra thì phát hiện hắn đã bị hút vào bên trong động phủ. Lâm đã rơi vào trong trận pháp của động này mà không hay biết. Cấp bậc minh tôn giả lại bị trận pháp thao túng. Lâm bắt đầu cẩn thận tìm mắt trận.

Trong sơn động đen tối Lâm không thể nhìn thấy đường. Tinh thần lực sử dụng đều bị hấp thu triệt để. Lâm cười trừ thì thào lên tiếng:

– Một tia tàn hồn của chí tôn cảnh đế giả đỉnh phong mà dám vây bắt ta hay sao? Hiện thân đi bằng không ta cho ngươi vẫn lạc triệt để.

– Ai… Người nào dám phá rối giấc ngủ của bản đế tôn!

– Hừ!

Lâm không nói nhiều chỉ hừ nhẹ. Thôn Thiên Diệt Địa Vực phá tan ảo cảnh trước mắt. Lâm dùng quang thuộc tính đánh vào mấy viên kim cương to bằng nắm đấm chiếu rọi mọi nơi. Sơn động lập tức chiếu sáng hiện ra trước mắt.

Căn phòng này không có cửa ra vào. Lâm biết ngay trận pháp đã được kích hoạt và cửa động đã đóng ngay sau khi Lâm bị hút vào. Chỉ có cách phá trận mới có thể thoát ra. Lâm quan sát căn phòng thì cảm thấy hồn lực của Lâm đang dần bị hút đi. Phóng ra tinh thần lực thì cảm thấy một tảng đá đã được chôn sâu vào tường đang không ngừng hấp thu hồn lực của Lâm. Lâm mỉm cười dùng chưởng lực nhẹ nhàng đánh lõm bức tường vào rồi kéo tảng đá kia ra. Bên trong quả nhiên là một hồn thạch kích cỡ của một người lớn. Lâm cười ha hả vì đã bắt được bảo.

Với một tảng hồn thạch này vẫn chưa đủ gây động tĩnh lớn như vậy. Lâm hừ nhẹ rồi dùng quyền xuyên phá vách núi sau hồn thạch. Một đường hầm rộng lớn lộ ra. Lâm thu hồn thạch vào hồ lô đựng rựu. Bên hông lúc nào cũng có hai cái hồ lô rựu tạo dáng khiến Lâm có vẻ hơi lôi thôi lếch xếch như một kẻ nghiện rựu. Hồ lô rựu của Lâm có không gian rộng lớn đến khó tả. Không chứa được vật sống và linh hồn nhưng hồn thạch lại không phải dạng đó. Hồn thạch hấp thu linh hồn nhưng lại không phải vật sống. Đặt vào bên trong hồ lô thì chúng bị lâm vào trạng thái ngủ say, không còn lực hấp thu. Lâm hưng phấn bắt đầu bước vào cửa phòng kế tiếp.

Căn phòng thứ hai là một bàn cờ. Quân cờ là những võ giả các cấp khác nhau. Lâm phát hiện ngay đây là một trận pháp. Muốn bước sang bên kia cửa thì phải nhập trận rồi phá trận. Các quân cờ ở đây đều là những viên hồn thạch nhỏ cỡ nắm tay. Lâm lập tức cảm thấy hứng thú với trận pháp này. Tài cao gan lớn Lâm không hề sợ sệt ngồi xếp bằng rồi dùng tinh thần lực thẩm thấu vào trận pháp.

Lâm đứng giữa một bãi chiến trường bị bao vây bởi vô số binh sĩ. Vũ lực Lâm có thể sử dụng được ở đây chỉ có hồn lực. Lúc Lâm còn đang xem xét tình hình thì các binh sĩ đã đánh tới. Chúng chạm vào người Lâm thì lập tức Lâm cảm thấy hồn lực bị hút ra với tốc độ chậm chạp. Một tên đánh tới rồi hai tên. Lâm không thể dùng vũ kỹ phản kháng. Những tên binh sĩ chạm vào người Lâm càng ngày càng nhiều. Khi không còn chạm được vào người Lâm thì chúng chạm vào người tên trước mặt để tăng phúc cho tên đó hút đi hồn lực của Lâm.

Lâm không vội, từ từ phân tích cách phá giải trận pháp. Nếu là bất kỳ võ sĩ Thần Địa nào vào đây chắc chắn sẽ chết không kịp ngáp. Vì bọn họ tu luyện Di Hồn Đại Pháp. Nhất định sẽ phải hút hồn của các hồn thạch. Tiếc rằng hồn thạch có quá nhiều nên tốc độ của Di Hồn Đại Pháp thua xa số lượng binh sĩ hồn thạch ở đây và cuối cùng cũng sẽ bị mài chết. Đây là cạm bẫy đặt ra để giết chết võ sĩ Cổ Duệ tu luyện Di Hồn Đại Pháp. Lâm mỉm cười vì đã đoán biết được chủ nhân của ngôi mộ này là người như thế nào. Đoạt Hồn Quyết khởi động khiến Hồn Thạch không tài nào hấp thu nổi tất cả đều nối đuôi nhau thành vật đại bổ để Lâm sử dụng. Những Viên Hồn Thạch bị hút đi linh khí ảm đạm thất sắc nằm la liệt trên mặt đất. Lâm chỉ có thể thở dài. Nếu chúng còn hoạt động được thì với số lượng này đã trở thành món tài phú khó lòng đếm được. Lâm tiếc của chỉ có thể chép miệng thở dài lớn tiếng:

– Các ngươi thật sự tàn nhẫn muốn giết chết bổn vương mà. Các ngươi có biết một viên nhỏ xíu cỡ ngón tay cái đã có giá 1 vạn thần thạch hay không? Cỡ nắm đấm ít nhất cũng phải 100 vạn thần thạch rồi. Bao nhiêu hồn thạch bị phá hủy như vậy các ngươi thật sự là một lũ bại gia tử mà. Còn chưa ra gặp mặt bổn cung? Ta sẽ chắc chắn đánh đít mấy cái tên chí tôn con các ngươi.

Lâm dùng tinh thần lực tìm kiếm khắp căn phòng nhưng trong đây lại không để lại gì. Căn phòng trống rỗng. Các bức tường bị bịt kín không có một lối ra. Lâm buồn bực tìm kiếm đường vào cửa kế tiếp.

Lâm đã bay vào trong sơn động được hơn một tuần thì tin tức về Hắc Thiên Thành bị Thiên Tôn bắt được. Lão còn tưởng Tiêu Thần Vương làm gì ở Hắc Thiên Lâm nhưng lời đồn khó lòng bị dập tắt. Nhất là tin tức về Tiêu Thần Vương rất hấp dẫn. Khi Thiên Tôn biết Lâm đã đi vào sơn cốc Hắc Thiên Lâm và Hắc Thiên Thành lại nằm ở ngay cửa vào thì giật mình truyền lệnh thu hồi quyền lợi của Tiêu Thần Vương. Lão rất sợ Tiêu Thần Vương tìm được thứ lão đã cố tình chôn giấu.

Thiên Tôn triệu kiến Hỏa Nhân Tà Thần vào cung. Lão chỉ đưa ra một đạo lệnh bắt giữ toàn bộ võ giả đang trấn thủ tại Hắc Thiên Thành. Giữ kỹ cửa vào sơn động nội bất xuất ngoại bất nhập. Hỏa Nhân Tà Thần phải chính thức tự mình đến đấy tọa trấn. Thiên Tôn hy vọng với cảnh giới của Hỏa Thần có thể ngăn chặn được sự đổ máu của Thần Địa. Việc sảy ra quá gấp rút lão cũng không biết việc gì đã khiến Thiên Tôn triệu hồi quyền lực của Lâm. Làm sao lão chịu nghe lời phiến diện như vậy. Lỡ Lâm hỏi tội lão biết giải thích thế nào. Hỏa Thần cung kính thủ lễ:

– Thiên Tôn. Thuộc hạ kính xin ngài một lời giải thích. Nếu Tiêu Thần Vương trở ra, với vũ lực của hắn đừng nói là một Hỏa Nhân Tà Thần, cho dù là 10 tên như ta cũng khó lòng giữ hắn lại.

Thiên Tôn thở dài lắc đầu:

– Tiêu Thần Vương đã chết. Hắn đã bước vào nơi hắn không nên đến. Sơn động đó có một lực lượng đến ta cũng phải e ngại.

– Hử? Ngài thu hồi quyền lực của Tiêu Thần Vương vì ngài nghĩ hắn đã chết?

– Ta cũng không mong muốn hắn phải chết. Hắn là người duy nhất của Thần Địa có thể giúp ta tu luyện nhanh hơn. Hắn chết ta cũng như ngươi, sẽ chịu thiệt hại rất nặng.

– Nếu Tiêu Thần Vương không chết mà trở ra thì sao?

– Không, hắn không thể trở ra. Nhưng nếu hắn trở ra vậy thì hắn vẫn là Tiêu Thần Vương. Không những không bị thu hồi quyền lực mà ta sẽ phong hắn làm Thần Địa Đại Nguyên Soái. Thống nhất võ sĩ trấn thủ ngoại vực. Trong các thế lực e rằng chỉ có Tam Huyền Tinh của hắn là có thể bình an. Ta cũng muốn biết Tiêu Ngọc Lâm đã làm cách nào mà khiến kể cả Quyền Tôn cũng không dám ra tay với hắn?

– Vậy thần khuyên ngài không nên vội thu hồi quyền lực của Tiêu Thần Vương. Thần tin tưởng hắn là một phúc tướng sẽ không dễ dàng vẫn lạc như vậy. Cho dù có phải chờ bao lâu nữa thì thần cũng vẫn sẽ ủng hộ hắn. Nếu cần thiết về việc Tam Huyền Tinh, thần sẽ thay hắn tiếp quản.

– Hử? Hỏa Thần tin tưởng Tiêu Ngọc Lâm như vậy hay sao?

– Phải. Ngài nên nghĩ lại xem biết bao nhiêu người khinh thường Tiêu Thần Vương đã phải trả một cái giá rất đắt. Chỉ có những người tin tưởng hắn mới nhận được sự hồi báo nhiều vô kể. Thần thụ ơn của Lâm lão đệ, hôm nay hắn sống chết chưa rõ đã đi chiếm lấy của cải của hắn. Bảo thần làm một kẻ vô ơn như vậy, thần làm không được. Xin Thiên Tôn suy xét lại.

– Hử? Ta sai ngươi đi thu hồi quyền lợi của Tiêu Thần Vương vì biết quan hệ của ngươi và hắn không tồi. Nếu để người khác thu hồi nhất định sẽ khiến đám nô lệ nổi loạn. Còn nếu để sau này tin tức rò rỉ ra các thế lực tranh dành địa bàn của Tiêu Thần Vương, vậy thì Thần Địa ta sẽ đại loạn. Đại địch trước mắt, ta không thể trống mắt nhìn cơ nghiệp của Thần tộc nguy cập vào lúc này.

– Thiên Tôn anh minh. Vậy việc về Tiêu Thần Vương xin ngài tạm thời thu hồi mệnh lệnh. Thần sẽ liên lạc với đám thuộc hạ. Nếu một ngày nào đó Tiêu Thần Vương không về, vậy thì thần sẽ nhất định giúp ngài dẹp loạn. Không để các thế lực cấu xé làm loạn Thần Địa. Nhưng với cấp bậc của Tiêu Thần Vương, nếu hắn muốn lịch lãm tại một tuyệt địa nào đó mất vài ba năm, thậm chí cả trăm năm cũng rất bình thường. Chúng ta có thể dùng thời gian này để giảm sốc. Tận lực thu liễm bế tắc của Băng Xương Thần Thành có thể nổi loạn.

– Được. Kế hoạch tốt. Vậy việc này phải nhờ Hỏa Thần Thành chủ.

– Thiên Tôn anh minh. Thuộc hạ xin cáo từ.

– Tốt!

Khi Hỏa Nhân Tà Thần đi rồi một thân ảnh lại hiện lên. Lão Thiên Tôn rất nhanh cúi rạp đầu:

– Ma Sư!

– Ừm. Không ngờ Tiêu Ngọc Lâm kia lại tìm ra nơi đó.

– Đệ tử cũng không thể ngờ được. Trận pháp đồ đệ đã bày để che giấu năm xưa cuối cùng cũng bị hắn phá hủy.

– Hừ. Ngươi năm xưa chỉ là cấp đế cảnh. Tuy ngươi cũng bày loại truyền tống trận khắp nơi của Hắc Thiên Lâm để truyền tống người đi khỏi cửa vào nhưng với hồn lực của Tiêu Ngọc Lâm rất có thể hắn đã tìm thấy nơi đo. Hiện giờ hắn cường đại hơn ngươi năm xưa rất nhiều. Cái trận pháp truyền tống kia làm sao cản chân của hắn nổi chứ. Số lượng hồn thạch ở đó quả nhiên rất kinh người. Không ngờ lại sớm để hắn tìm đến được như vậy. Chỉ là hồn thạch ở đó lại không thể đem ra. Võ giả tu luyện công pháp Di Hồn Của ta vào đó chỉ có nước chết.

– Đệ tử năm xưa tìm được Ma Sư tại đó. Không ngờ trận pháp ở đó lại có thể triệt để giúp ta trừ khử bọn người Linh Sơn Quái Kiệt. Bước lên cảnh giới Đế giả để rồi thống nhất Thần Địa. Tiếc rằng bọn người Thiên Linh quá cường hãn, Linh Sơn Quái Kiệt lại không chịu phục tùng ta nên cuối cùng ta cũng chỉ có thể nhốt bọn chúng ở lại chỗ đó. Sau bao năm bọn họ đã không thể trốn ra được. Kết quả của bọn họ chắc chắn thê thảm. Tin tức này sau bao năm cũng bị các chí tôn giấu nghẹn. E rằng chỉ cần tin tức về nơi Tiêu Ngọc Lâm lịch lãm bị tuôn ra, các lão bất tử kia sẽ lập tức nhận thức được việc này. Tài phú của Tiêu Thần Vương có quá nhiều. Hắn lại đem hết vào theo hắn. Thật là tiếc quá.

– Hắn vào đó quả nhiên khó lòng thoát khỏi. Nhưng sao ngươi lại không nói ra sự thật cho Hỏa Nhân Tà Thần biết?

– Hỏa Thần hắn quá trọng tình nghĩa huynh đệ với Tiêu Ngọc Lâm. Đệ tử biết chắc hắn cũng sẽ không xuống tay vì mối quan hệ này. Nếu để bọn nô lệ náo loạn trước khi đệ tử toàn thịnh vậy thì ta, sẽ không thể dùng linh hồn của chúng để mở ra kết giới đón Tiên Mẫu trở về.

– Ha ha ha… Quả nhiên là đệ tử tốt của ta. Ngươi nên nhớ cho dù không thể giết được bọn nô lệ kia để mở cửa thì chúng ta vẫn còn các lá bài tẩy khác. Ngươi phải biết ta truyền cho ngươi Di Hồn Đại Pháp là để có một ngày có thể dùng đến.

– Đệ tử hiểu được. Di Hồn Đại Pháp tù đày linh hồn. Nếu giết chết người tu luyện nó vậy sẽ cùng lúc thả ra biết bao linh hồn. Chúng ta có thể xoay chuyển trận pháp dùng những linh hồn này để mở cửa kết giới, nhưng nếu làm vậy thì thế lực của đệ tử trước mặt Tiêu Mẫu sẽ nhỏ bé mong manh, không giúp gì được cho người. Ma Sư ngài liệu có muốn thấy một kết quả như vậy.

– Hừ. Ta hoàn toàn hiểu được mối lo sợ của ngươi. Ngươi sớm ngày tu luyện đến thần tôn cảnh đi. Khi nào có đủ 10 loại thuộc tính viên mãn ta sẽ chỉ ngươi cách mở ra trận pháp đón Tiêu Mẫu quay trở lại. Việc của Tiêu Ngọc Lâm, chúng ta cứ tạm thời gác qua một bên. Sai người tận lực giữ chân bọn nô lệ tại Băng Xương Thần Thành. Để bọn chúng ở đó, sau này có việc sẽ dùng đến.

– Đệ tử tuân lệnh.

Thân ảnh thần bí đi rồi Thiên Tôn với ánh mắt lạnh tanh nhìn vào bóng tối suy nghĩ điều gì đó rồi triệu tập mấy vị thiên soái vào cung. Sai bọn họ âm thầm xây dựng thiên la địa võng sung quanh Băng Xương Thần Thành. Khi nào cần thiết sẽ phong bế toàn bộ Băng Xương Thần Thành. Tin tức về Tiêu Thần Vương cuối cùng rồi cũng truyền đến tai của các tên huyền tôn cảnh của các đại gia tộc. Bọn họ nhớ rất kỹ nơi bí mật kia. Đó mới chính thức là một Thần Địa của Thần Duệ nhất tộc. Nơi mà Thiên Tôn đã ra đời va nhận được sự chỉ bảo tận tình của đám người nghịch thiên của một thời đại. Nơi đó chính là Linh Sơn. Toàn bộ Hắc Thiên Lâm lại chính là lãnh thổ của một tông môn cổ xưa: Linh Sơn Tông.

Các đại gia tộc bắt đầu tụ tập lại. Địa bàn của Tiêu Thần Vương quá nhiều. Các thế lực đi theo thần vương cũng không phải đại gia tộc gì. Chỉ có Thánh Tháp che chở nhưng kể cả Thánh Tháp cũng không thể cãi lệnh của Thiên Tôn, mà Thiên Tôn thì lại phải ít nhiều chịu áp lực từ các đại gia tộc. Hỏa Nhân Tà Thần bắt đầu cảm thấy sức lực của lão thật khó lòng chống lại tất cả. Lão cầm thanh kiếm mà Lâm tặng, đây là là Thần Vương Kiếm. Nhất định phải đặt tên cho nó là Thần Vương Kiếm vì chỉ có cái tên đó mới xứng với nó. Là vương của các loại thần kiếm. Đã đến rất gần cảnh giới chí tôn khí. Trong kiếm lại chứa đựng một tia viêm hỏa rất cường đại. Viêm hỏa này làm sao lão không biết chứ. Chính là Viêm Hỏa đã theo lão rất nhiều năm.

Hỏa Thần nắm chắc tay đưa mắt nhìn về Hỏa Linh Thành. Đứng trên lầu các của lão, lão thật sự cảm thấy rất nhớ đến cố hương. Tâm trạng của Hỏa Thần và ánh mắt của lão như một người hoàn toàn xa lạ. Lão thật sự cảm thấy có lỗi với Lực Vương lão đệ. Nếu không phải hắn cố tình đánh đến Cổ Duệ Mẫu Địa và lấy đi thần vật của bọn họ thì Hỏa Nhân Tà Thần đã không truy sát. Tiêu Ngọc Lâm này chắc chắn có thân thế rất đặc biệt. Quyền Tôn lão đệ lại như rất thưởng thức hắn. Làm sao lại không nhìn ra ánh mắt đó của Quyền Tôn lão đệ khi thưởng thức Tiêu Ngọc Lâm chứ? Chúng ta đã cùng nhau chinh chiến quá lâu, cũng cùng nhau đối chiêu rất nhiều lần. Ánh mắt của Quyền Tôn khi nhìn Tiêu Ngọc Lâm như một trưởng bối thưởng thức đồ đệ quý của mình. Quyền pháp của Tiêu Ngọc Lâm sử dụng có đế hai ba phần là của Quyền Tôn. Là hắn cố tình thay đổi.

Càng ngày Hỏa Nhân Tà Thần đều chắc chắn về Lâm. Lúc đầu lão còn nửa ngờ nửa vực nhưng càng ngày càng nhìn rõ. Nhất là lúc nhìn thấy Quyền Tôn thưởng thức Lâm thì đã rõ. Cộng thêm bao sự kiện đã sảy ra làm sao khiến lão không hiểu được là Thiên Linh đang cố tình phối hợp cùng Tiêu Ngọc Lâm. Bao lâu nay lão đưa người vào được Thiên Linh cũng là do việc các bạn già đã giúp lão. Còn như các người khác mà lại muốn lọt vào được Thiên Linh hay sao? Hừ… Làm sao thoát khỏi tai mắt của thập đại cường tôn chứ. Trong thâm tâm lão thì thào một mình: “Viêm Đế ta không ngờ còn có người đồng đạo còn nghịch thiên hơn ta. Ta là bán ma nhân, dĩ nhiên có thể đoạt xá của người khác nhưng không ngờ một võ giả nhân loại cũng có thể làm được điều này. Một tia Viêm Hỏa kia làm sao ta không nhận ra, người thu giữ Viêm Hỏa lại chính là Lôi Trấn Phong chất nhi. Ha ha ha… Lôi Trấn Phong là đồ đệ của Quyền tôn lão đệ, ánh mắt kia của Quyền Tôn đã nói lên tất cả. Tiêu Ngọc Lâm chính là Lôi Trấn Phong!”

Trong đại điện của Hỏa Thần Thành, Hỏa Thần Thành chủ quyết định ra mặt.

– Truyền lệnh của ta, lập tức triệu tập quân đoàn Hỏa Long Giáp trú đóng tại gần Băng Xương Thần Thành. Phái Hỏa Phong đến Hắc Thiên Thành trấn thủ tại ngoại vực. Hỏa Thần Thành tăng cường phòng thủ lên gấp ba. Nô lệ tạm thời hạn chế số lượng hoạt động. Chuyển tin tức của Tiêu Thần Vương cho các trưởng nô cùng rõ. Tất cả nô lệ triệt để rút lui khỏi các đại thành thị về lại Hỏa Thần Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.