Đan Khí Thần Tôn

Chương 87: Chương 87: Thần Địa run sợ




Một thế lực đỉnh tiêm đã sừng sững bao năm nay của Thần Địa chỉ trong một ngày bị diệt toàn bộ. Thập Đại Sát Thần chỉ đến để giết người và cướp bảo. Bọn họ cướp hết những gì có thể cướp, giết hết những ai ngang nhiên chống lại họ. Tiện tay cũng giết người. Họ ra tay không có cảm xúc, thấy người là giết. Đàn bà cũng giết, người trẻ tuổi cũng giết. Họ như những ác ma khát máu nhưng không hiểu sao lại chừa lại mạng trẻ thơ khờ dại cùng những bà mẹ ôm con khóc lóc. Bọn họ xuất hiện chỉ trong một ngày rồi để lại tang thương không gì tả nổi cho Nhật Nguyệt Tinh. Một hành tinh nhỏ nhưng yên bình bao lâu nay. Không phải ai sống tại Nhật Nguyệt Tinh cũng là sát thủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo. Trong đó cũng có không ít người là võ giả bình thường không cường đại. Không đạt được đến cảnh giới khai thiên cảnh.

Những minh tôn giả của Nhật Nguyệt Tinh sau khi cảm nhận được trận pháp thủ hộ của hành tinh sắp bị phá vỡ đều nhất nhất xông lên ra sức giết giặc. Ngoại vực Nhật Nguyệt Tinh bị khuấy động, nhưng chỉ được vài khắc các võ giả cao cấp đều bị lần lượt giết chết. Cả một Nhật Nguyệt Tinh cũng không có đến 5 người minh tôn giả tọa trấn. Làm sao đấu lại mười người Lạc Long Quân, Bạch Phụng? Các thế lực khác muốn tiếp viện đều bị Liên Minh Bách Tộc và Ma Nhân nhất tộc hợp kích ngăn chặn. Nửa bước khó đi.

Bọn họ còn tưởng Nhật Nguyệt Tinh sẽ không dễ dàng bị công phá như vậy nào ngờ biết bao loại thiên hỏa thiêu đốt, bị Lôi Thủy công phá khiến trận pháp phòng thủ rất nhanh đã bị phá nát. Vũ lực của Thập Đại Sát Thần phải cần cả Thần Địa ngăn cản lại. Thiên Tôn đau đầu vì biết được lão đã sắp hết thời gian. Lão phải nhanh chóng thu phục cả Thần Địa. Tiêu Ngọc Lâm lúc trước kia nồng hậu với lão bao nhiêu thì bây giờ lạnh nhạt với lão bấy nhiêu. Điều cốt yếu cũng vì lão đã không còn bênh vực Tiêu Ngọc Lâm nữa. Tiêu Ngọc Lâm này có thù tất báo, đã lập tức trả đũa.

Có điều đáng phải suy nghĩ là Lâm buông bỏ Hỏa Thần thì ngay lập tức bám vào Hắc Ưng Bang và Cửu Xà Bang. Bang chủ Cửu Xà Bang - Kim Liên Hoa coi bộ đã có tình ý cùng Tiêu Ngọc Lâm. Hiện tại Lâm đóng cửa không chịu cho đám nô lệ ra ngoài làm việc cũng khiến một số thế lực bất mãn. Lâm phớt lờ tất cả bước vào đại điện cúi đầu chào Thiên Tôn xong thì mắt sáng như sao ngắm nhìn người đẹp Kim Hoa Liên. Lâm bước tới trước mặt nàng mỉm cười rồi cúi đầu một xá dài với người đàn ông trung niên đứng bên cạnh nàng:

- Tiểu bối Tiêu Ngọc Lâm bái kiến Lữ lão bang chủ.

- Ha ha ha... Tiêu Thần Vương thật khách sáo. Mời ngồi mời ngồi.

Lâm trêu tức Tạ Hồn Âm Bách khiến hắn phải bất tỉnh nhân sự đã làm bao thế lực kiêng kỵ thêm con người này. Người này có thù tất báo. Không ra tay thì thôi, lần nào ra tay cũng diệt tộc người khác không để lại hậu hoạn. Những người trẻ tuổi may mắn còn sống sót phải mất rất nhiều năm mới có thể mò đến được cảnh giới của chí tôn giả. Tiêu Ngọc Lâm cố tình để họ sống sót không phải là tiếc thương mà cho bọn họ có được cơ hội khiêu chiến Lâm mà thôi.

Thiên Tôn sau khi gật gù, Lâm được người hầu dẫn đường ngồi vào một bàn cạnh Hỏa Thần thì Lâm đã từ chối khéo rất nhanh chạy đến bên cạnh người đẹp Kim Hoa Liên. Hỏa Thần nét mặt vô cảm. Ai cũng biết lão giờ này đã mất đi một đồng minh nhưng thế lực và tài phú của lão cho dù có thua cược với Lâm cũng vẫn còn rất khủng bố. Không dễ gì bị đè bẹp như mất năm về trước. Tuy nhiên bao nhiêu người có mặt đều hiểu, lần này người bị thua cược lớn nhất chính là Hỏa Nhân Tà Thần. Nếu lão trong lúc đó đứng về phía của Lâm, không cá cược mà đứng lên ủng hộ Lâm vậy người thắng lớn nhất lại là lão, thế mới biết đi sai một nước, thua cả ván cờ.

Nhiều người tuy tiếc nuối cho Hỏa Thần những cũng phải khâm phục lão vì trong tình thế đó, Tiêu Ngọc Lâm chỉ có nước chết mà thôi. Không ai ngờ được Lâm sẽ là người thắng cuộc. Mọi người đều nghĩ Lâm phải chiến vì cái tâm cường giả của hắn rất mạnh mẽ, không chịu khuất phục bất cứ người nào. Còn Nhật Nguyệt Thần Ma có thắng cũng sẽ không giết chết một anh tài như Lâm mà lão sẽ bắt Lâm phục vụ cho lão. Nào ngờ ngược lại với biết bao dự đoán của mọi người, bất kỳ ai muốn giết cái tâm cường giả của Tiêu Ngọc Lâm, đều phải chết!

Khi Lâm bước vào ngồi xuống bên cạnh Kim Hoa Liên và Ưng Vạn Hầu thì cũng là lúc các ánh mắt đổ xô nhìn về phía ba người họ. Ưng Vạn Hầu thấy Lâm đến thì hết sức vui mừng vì hắn vẫn còn đợi Lâm làm tròn lời hứa hẹn tặng hắn một lợi khí nghịch thiên. Lâm nhìn Hầu nháy mắt thì thầm nói nhỏ. Ba người tâm tình không ai nghe được gì. Thỉnh thoảng Kim Hoa Liên lại bịt miệng cười khúc khích rất mê hồn.

Ba người trò chuyện nên không để ý cuộc bàn tán giữa các thế lực đang run rẩy vì sự tấn công của đội ngũ Thập Đại Sát Thần. Biết bao ánh mắt hướng về Tiêu Ngọc Lâm bàn tán. Bọn họ không thể hiểu nổi vì sao Thập Đại Sát Thần lại không tấn công Tam Huyền Tinh? Vì một lời hứa hẹn với Tiêu Ngọc Lâm thôi hay sao? Tạ Hồn Âm Bách đã tỉnh lại, hắn gầm gứ đứng trước mọi người chỉ tay về phía Lâm, tố cáo Lâm hờ hững vô tình giết hại đồng liêu. Bao nhiêu tội vạ đều đổ lên đầu của Lâm hết. Lâm cũng bị Âm Bách làm cho khó chịu. Lâm bước ra khỏi kết giới của ba người bước ra đối đáp.

- Chỉ cái gì mà chỉ. Ngươi nói chuyện đừng chỉ chỏ ta có được hay không. Lão tử còn chưa có giết đã tay đâu.

Đứng trước triều thần lại không nể tình đồng liêu, một câu lão tử, hai câu lão tử. Tiêu Ngọc Lâm này rõ ràng không coi Tạ Hồn Âm Bách ra gì. Dù sao thì Tạ Hồn Âm Bách vẫn là một huyền tôn cảnh đỉnh phong. Đang nắm giữ chức vụ các chủ của Miếu Hồn Các. Bị Lâm khinh thường ra mặt trước quần hùng thì Bách cũng không còn nghĩ ngợi được gì nhiều, lập tức nổi giận đùng đùng đòi động võ. Gia tộc mới bị diệt, tâm trí của hắn không còn được tỉnh táo.

Thiên Tôn trấn áp toàn triều đưa mắt nhìn Tạ Hồn Âm Bách đang chỉ trích Lâm.

- Các khanh không coi bổn tôn ra gì có phải không? Chí tôn giả lại đứng giữa điện Kim Loan chửi nhau như mấy thể tu ngoài chợ còn ra cái thể thống gì nữa. Tiêu Ngọc Lâm ta có vài điều hỏi khanh.

Và không đợi cho Lâm trả lời Thiên Tôn đã một hơi lên tiếng:

- Thập Đại Sát Thần đã ký kết gì cùng khanh? Tấn công Nhật Nguyệt Thần Giáo có liên quan gì đến khanh hay không?

Lâm biết đến lúc mình phải lên tiếng, nói dối không bằng nửa thật nửa giả.

- Khai bẩm Thiên Tôn, hoàn toàn liên quan đến thần.

- Hử? Khanh nói rõ ra ta nghe thử.

- Bọn họ đã đoán biết thần trước sau gì cũng tổ chức Đấu Giá Hội, và lúc đó dám chắc sẽ sảy ra tranh chấp. Bọn họ chuẩn bị từ trước, lợi dụng sự tranh chấp này để đột nhập Thần Địa.

- Nói vậy là bọn họ đã có chuẩn bị từ trước? Chỉ là địa lý của Nhật Nguyệt Thần Giáo lại quá gần khiến bọn họ thành công đánh lén lần này?

- Chỉ đúng một phần, phải nói rằng Nhật Nguyệt Thần Giáo bao lâu nay tung hoành thiên hạ mà không ai ngăn cản. Hậu bối của bọn họ mượn danh lão tổ Nhật Nguyệt Thần Ma không coi ai ra gì, đâm thuê chém mướn, giết người bừa bãi. Ỷ thế vào Nhật Nguyệt lão nhân gia mà không lo tu luyện vũ kỹ. Bọn họ bị diệt tộc vì bọn họ còn quá yếu lại không nhận biết mình yếu kém. Thần đã đưa ra ý kiến phải lập tức chi viện Tạ Hồn Gia, chỉ là không ai tin lời của thần mà thôi. Thần đã đoán biết trước tình hình của Tạ Hồn Gia nguy cập, gia chủ Tạ Hồn Gia lại không nghe lời ta khuyên bảo.

Lâm nói xong thì lắc đầu thở dài thất vọng. Quay mắt đảo quanh điện Kim Loan rồi mới một hơi tiếp tục:

- Vậy, nếu nói ta hờ hững với đồng liêu, hoàn toàn đúng. Nói ta tàn ác với kẻ thù cũng hoàn toàn đúng. Nói ta lạnh nhạt vô tình cũng đúng, vì ta đúng là Vạn Sát Ma Vương. Tiêu Ngọc Lâm này tiếc là đã không chính tay diệt sát Tạ Hồn Gia. Để cho bọn Thập Đại Sát Thần phổng tay trên của ta mà thôi. Tạ Hồn Gia chủ, muốn ra tay có thể kiếm ta. Vì cái chết của Nhật Nguyệt Thần Ma mới khiến Tạ Hồn Gia của ngươi bị hủy diệt! Còn nữa, ngươi đối với ta chuyên môn đâm bị thóc chọc bị gạo, sẽ có ngày lão tử diệt môn ngươi. Đừng tưởng có thể núp sau bóng của các lão bất tử Miếu Hồn Các. Bản tôn không thua bất cứ ai trong số bọn họ. Con kiến hôi như ngươi khôn hồn khi gặp bản tôn thì tránh đường. Một huyền tôn cảnh ta còn không để vào trong mắt!

Tiêu Ngọc Lâm này quá trực tiếp. Hắn nhận luôn tội vạ mà không phải do hắn làm ra. Không sợ sệt còn đòi diệt sát toàn bộ Tạ Hồn Gia. Các lão gia hỏa của Tạ Hồn Gia cũng là trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo lúc trước nghe vậy thì cả kinh đưa mắt nhìn nhau lắc đầu. Những gì Tiêu Ngọc Lâm phê phán về lực lượng của Nhật Nguyệt Thần Giáo hoàn toàn đúng. Tạ Hồn An Phúc là một điển hình. Phúc dựa thế gia gia, ỷ lại vào gia tộc, không chịu tu luyện nên mới thua thê thảm như vậy. Khi không còn Nhật Nguyệt Thần Ma thì bỗng chốc Nhật Nguyệt Thần Giáo chỉ còn lại cái vỏ bề ngoài, không chịu nổi một kích. Chỉ còn lại mấy trưởng lão đã may mắn đi đến Đấu Giá Hội và trẻ con phụ nữ yếu ớt của Nhật Nguyệt Tinh. Nay nếu bọn họ phải chống đối cùng Tiêu Ngọc Lâm thì nhất định sẽ chết chắc. Không thể chọc giận Lâm thêm nữa. Âm Bách tuy biết Lâm nói đúng nhưng vì tự ái lại không chịu nhận vẫn tiếp tục truy tố:

- Ngươi rõ ràng có giao kèo cùng bọn họ từ trước, làm sao Thập Đại Sát Thần có thể biết rõ sự bày bố của Thần Địa mà tự do ra vào. Là ngươi đã nói cho bọn họ biết. Ngoài Tiêu Ngọc Lâm ngươi ra còn ai qua lại với bọn Sát Thần đó nữa. Là ngươi đã hại chết Tạ Hồn Gia của ta!

Toàn trường ồn ào. Lời nói của Tạ Hồn Âm Bách không phải không có lý. Trận pháp của Thần Địa che giấu rất kỹ, và sự thật cũng đúng là Tiêu Ngọc Lâm đã cho bản thể biết hết bí mật của Thần Địa. Tiếc rằng Lâm lại là người ăn vụng xong cũng biết chùi mõm. Tiêu Ngọc Lâm làm sao lại đi nhận chứ. Lâm lắc đầu cười ha hả chê bai.

- Tạ Hồn Gia của ngươi là một lũ ngu xuẩn. Các ngươi nên nhớ Bạch Phụng kia là người như thế nào. Nếu so tinh thần lực, hắn chỉ có hơn ta chứ không thua kém. Tinh thần đan của hắn đã luyện chế ra tinh thuần đến mức độ nào chắc ngươi tự hiểu. Ở đó mà lá ó. Cảnh giới bày trận của hắn cao thâm đến đâu cứ hỏi Âm Hồn Các chủ Trung Quận Hòe thì sẽ rõ.

Lâm nói xong thì chắp tay cung kính hướng phía Trung Quận Hòe:

- Âm Hồn Các chủ. Phòng thủ của Thần Địa là do Âm Hồn Các khống chế và bày bố, nếu là ngài, ngài phải mất bao lâu để có thể phá trận?

- Nửa năm hay 8 tháng.

Trung Quận Hòe ưỡn ngực tự tin nhưng thở dài lắc đầu đăm chiêu suy nghĩ không biết bọn người Bạch Phụng đã làm cách nào để lọt vào Thần Địa vì trận pháp phòng thủ cả quãng đường, vẫn chưa bị phá. Tiếng vỗ tay cái đét của Lâm khiến Hòe quay lại như cùng lúc hiểu ra điều gì. Hòe bắt đầu lên tiếng:

- Đúng vậy. Cảnh giới bày trận của Bạch Phụng cho dù có trên ta cũng không thể trong vỏn vẹn vài canh giờ mà phá giải trận pháp phòng thủ. Là bọn hắn trực tiếp truyền tống đến địa điểm đó. Đúng lúc nơi đó là Nhật Nguyệt Tinh mà thôi.

Cả điện Kim Loan nháo hết cả lên. Làm sao lại có thể như vậy được. Nói vậy có phải toàn bộ Thần Địa đều bị uy hiếp hay sao? Các thế lực nhao nhao lên bàn tán.

- Thập Đại Sát Thần nguy hiểm như vậy hay sao? Là loại trận pháp nào có thể truyền tống nhanh và chính xác được như vậy?

- Chuyến này nguy to rồi. Bọn võ giả Thiên Linh sao lại trở lên nguy hiểm như vậy được? Bọn họ làm như vậy không phải muốn diệt ai thì diệt hay sao? Có thế lực nào có nhiều minh tôn cảnh tọa trấn như vậy chứ? Một mình Tiêu Thần Vương đã cùng lúc đả bại 3 minh tôn cảnh. Bọn Thập Đại Sát Thần đều có vũ lực ngang hàng với ngài. Số lượng 10 người như vậy chúng ta thảm rồi.

- Đúng là số mình nhọ rồi. Chuyến này chỉ có Tiêu Thần Vương mới giúp được chúng ta mà thôi.

- Phải... Tiêu Thần Vương là cứu tinh của chúng ta đó à.

Không ít người nhao nhao xin Lâm thu nhận. Nhất là các thế lực nhỏ đã mong chờ điều này từ lâu. Tiêu Thần Vương không có thế lực riêng. Lâm cũng là người theo đuổi vũ lực chứ không theo đuổi quyền lực nên việc Lâm giao cho ai thì sau đó đều không hỏi tới. Lâm chỉ thu thuế cứng. Lời lỗ bao nhiêu thế lực cai quản tự chịu. Nếu có tranh chấp gì chỉ cần Thần Vương lên tiếng là mọi việc lại đâu vào đấy. Không mấy người dám cả gan động chạm Vạn Sát Ma Vương. Các thế lực đầu vào Lâm đều một bước lên mây. Thí dụ như Mạc gia một tháng gần đây đã như diều gặp gió khiến bao nhiêu thế lực nhỏ khác đều rất mong đợi được Lâm để mắt đến.

- Im lặng!

Tiếng của Thiên Tôn lấn át toàn điện. Mọi nơi nín thở nghe tiếp Trung Quận Hòe lên tiếng:

- Nếu ta đoán không lầm thì bọn họ và Thần Vương đã thành công nghiên cứu ra Xuyên Tinh Trận!

Bao ánh mắt nhìn vào Lâm khiến Lâm hơi ngượng nghịu. Lâm gãi cằm suy nghĩ rồi gật gù:

- Rất có thể. Với cảnh giới bày trận của Bạch Phụng, nếu bản cung có thể nghiên cứu ra vậy hắn cũng sẽ có thể. Làm sao thua kém ta chứ. Ta có được cơ duyên lịch lãm tại Tiên Duyên Chi Địa 3000 năm, nhờ vào sự quan sát của các loại trận pháp trong Tiên Duyên Chi Địa thì nghĩ ra phương pháp truyền tống của tiên nhân. Ta cũng không rõ đây là phương pháp gì. Nhưng mọi người cũng được chứng kiến. Trận pháp này quả nhiên không tồi, hà hà hà... quả nhiên không tồi.

Thần Địa run rẩy. Thì ra là trận pháp của tiên nhân, chẳng trách gì lại có thể cường đại như vậy. Tiêu Thần Vương này nghĩ ra được, không ngờ Bạch Phụng của Thiên Linh cũng nghĩ ra được. Tháng trước Tiêu Thần Vương đã sử dụng trận pháp này để truyền tống ba người ra tận ngoại vực quyết đấu. Thì ra trận pháp đó la Xuyên Tinh Trận. Trung Quận Hòe thở dài trách mình bất lực một hơi nói tiếp:

- Trận pháp phòng thủ của Thần Địa ta đã bao năm không thay đổi, vì không có ai từng vào xâm chiếm. Chúng ta lại tự cho là chúng ta mạnh mẽ, lần này kể ra phải trả học phí không rẻ rồi. Trận pháp bố trí theo một trật tự rõ ràng. Chỉ cần là người có cảnh giới bày trận khủng bố như Bạch Phụng, hắn rõ ràng có thể tính ra nơi nào không có trận pháp phòng thủ và truyền tống đến đó. Ta... Ta nghĩ lần này không mắc mớ gì Tiêu Thần Vương đâu.

Cả điện ồ lên. Lâm cũng cười thầm số mình may mắn. Bạch Phụng nào tính được ra chứ. Là ta kể cho hắn đó khà khà khà... Ta còn định ba hoa chính chòe cho tụi này bán tín bán nghi sợ sệt nhưng không ngờ Trung Quận Hòe vì nghiên cứu Hỗn Độn Tụ Linh trận của Bạch Phụng mà lại cho rằng Bạch Phụng cường đại không thể tưởng tượng nên mới nghĩ ra lời giải thích này. Lâm cũng theo mọi người gật gù đồng ý nhưng không nói gì thêm. Có người giúp mình như vậy ... sướng rồi.

- Thì ra chúng ta đã trách lầm người tốt rồi. Tiêu Thần Vương, lão Mạnh ta ở đây thật sự xin lỗi ngài.

- Đúng vậy, Lão Phương ta cũng thành thật xin ngài thứ lỗi.

Lâm được mọi người lên tiếng như vậy thì giơ tay vui vẻ nói vài câu khách sáo. Trong lúc Lâm vui vẻ thì Hỏa Nhân Tà Thần cũng cười khì lên tiếng:

- Lâm lão đệ, lão ca cũng thành thật xin đệ đệ tha thứ.

Cả điện Kim Loan nín thở. Hỏa Thần này cũng quá thể mặt dày. Mọi người phải xem Tiêu Ngọc Lâm xử trí ra sao. Lâm dĩ nhiên không trách lão, chỉ tạo cho lão con đường ngắn hơn để đầu nhập Thiên Tôn mà thôi, nhưng nếu trở mặt nhanh quá vậy sẽ sinh nghi cho bao thế lực. Nhất định phải có cách vẹn toàn hơn. Lâm cười hì hì nhìn lại Hỏa Nhân Tà Thần gật gù:

- Lão ca nói gì chứ, chúng ta là hảo huynh đệ mà. Giới chỉ đệ mượn của huynh hôm nọ sài xong rồi, hôm nay trả lại lão ca.

Lâm nói xong thì đưa lại giới chỉ màu đỏ ở ngón tái cái cho Hỏa Thần. Hỏa Thần lập tức vui vẻ thu nhận gật gù:

- Đồ của huynh cũng như là của đệ, có gì tốt đệ cứ lấy sài.

- Phải rồi, Hỏa Long Giáp đệ lấy của huynh 5 miếng, Kim Huyền Giáp 7 miếng, Tục Mệnh Tuyền 4 lọ, linh đan diệu dược cũng cướp của huynh không ít. Lão ca thông cảm ha!

Lâm nhìn thẳng mặt lão Hỏa Thần mặt lão cũng hơi tái vì lão đâu có đưa cho Lâm mấy đồ tốt như vậy chứ. Dù sao thì cũng phải đóng kịch, lão hơi run lên nghiến răng:

- Đã nói huynh đệ có đồ tốt cùng hưởng mà ... hả?

- Aizzz... Phải phải phải... Có phúc cùng hưởng, có họa mình huynh gánh hở!

- Gánh được trách nhiệm cùng đệ là niềm vui của lão ca mà. Chúng ta mở cửa làm ăn tạo phước cho Thần Địa.

- Hay đấy. Đệ làm xong vài việc mới đến tìm lão ca.

- Được đấy, ta chờ đệ đại giá quan lâm.

Hỏa Thần nói xong thì ưỡn ngực hãnh diện. Một tháng vừa qua lão đang chờ đợi Thiên Tôn cho gọi nhưng không thấy. Thiên Tôn biết Hỏa Thần hiện giờ yếu thế nên lưỡng lự không dùng đến. Đã vậy thì chuyển biến tình hình. Thiên Tôn không dễ mắc lừa, chưa dùng đến lục tướng vì vẫn còn bán tín bán nghi. Đã thế thì để Lâm chuyển biến tình hình. Không thân thiện được với Lâm như trước nhưng phải dữ vững quan hệ. Trổ tài năng ra cho mọi thế lực thấy được tiềm lực của lục tướng và Hỏa Thần Thành. Sau này ắt sẽ có người cần dùng đến, từ từ mới đầu nhập vào Thiên Tôn. Việc phải làm nhưng không thể gấp được. Dù sao thì Lâm và lão đã quyết định đưa lục tướng trở thành 6 vị Thiên Soái dưới trướng Thiên Tôn.

Tiêu Ngọc Lâm nhờ vào Trung Quận Hòe mà thoát khỏi sự nghi ngờ của Thần Địa. Chỉ để lại Tạ Hồn Âm Bách nhìn Lâm hờ hững. Hắn không còn tìm ra sơ hở gì của Lâm. Là Thập Đại Sát Thần diệt môn của hắn. Tiêu Ngọc Lâm chỉ quyết đấu công bằng cùng phụ thân hắn mà thôi. Tuy Bách có hận Lâm cũng không thể làm gì được Lâm. Tiếc rằng thù cha không đợi trời chung. Nếu ngày hôm nay Tạ Hồn Âm Bách không tỏ ra thái độ thì cả Thần Địa sẽ cười lên đầu hắn. Làm sao hắn có thể tiếp tục tồn tại. Tạ Hồn Âm Bách nhìn Lâm như tử thù:

- Tiêu Thần Vương. Ngài dù sao đi nữa cũng là kẻ thù giết cha ta. Hôm nay tại điện Kim Loan chúng ta dùng phương thức của cường giả giải quyết ân oán. Chỉ cần ngài tiếp được của ta một chiêu, chúng ta sau này đường ai nấy bước, thù hận giữa chúng ta sau một chưởng sẽ xóa bỏ.

Lâm hơi nhếch lông mày nghĩ thầm: ”Tại điện Kim Loan giải quyết ân oán? Điện Kim Loan này cũng là nơi giải quyết phân tranh của bao cường giả. Dĩ nhiên Lâm cũng chả thấy gì to tát. Đến cha ngươi ta còn giết được, một chưởng của ngươi làm gì được ta sao? Hay là ngươi muốn dùng độc? Có biết là dùng độc sẽ hại chết ngươi hay không? Thế giới này cường giả có thể khống chế từng thớ thịt, từng kinh mạch, làm sao dùng độc đối với ta được? Ngươi muốn dùng trò gì?”

Lâm tài cao gan cũng lớn. Miếu Hồn Các, cũng như những các khác, là thế lực tông môn, thu nạp rất nhiều con cháu của đại gia tộc. Các đại gia tộc đều muốn chen chân vào Ngũ Các Ngoại Vực. Các vị lão các chủ đều lánh đời không ra, nhưng bọn họ mới chính thức là những người thủ hộ cho Ngũ Các. Là những người cùng thời hoặc chỉ sau một đời của Thiên Tôn đã sáng lập ra Ngũ Các. Năm vị các chủ này có vũ lực thần bí. Nói là thần bí nhưng không ai đánh lại Thập Đại Cường Tôn. Bọn họ nguy hiểm ở chỗ là có thể huấn luyện ra hàng loạt chí tôn giả rất cường đại. Dùng số lượng đè bẹp võ giả Thiên Linh Giới. Giờ này mắt Lâm đang đảo quanh điện Kim Loan tìm kiếm năm lão cường giả đó.

Tại một góc một khuôn mặt hớn hở thân thiện mỉm cười nhìn Lâm. Chàng thanh niên đó đứng bên cạnh một lão già đang âm trầm nhắm mắt. Lão cường giả này như hòa mình cùng thiên địa. Là một thể cùng thiên địa. Lão đứng đó bất động đã lâu nhưng hình như không ai để ý được đến lão, kể cả là người đứng bên cạnh lão cũng không phát hiện ra sự hiện hữu của lão. Lâm chìm vào cảm ngộ của thiên địa cùng lão khiến lão già đó rất nhanh bừng tỉnh mắt. Lâm gật đầu cung kính chào lão. Chàng thanh niên đứng bên cạnh mắt sáng lên quay sang lão mỉm cười.

Lâm cũng không ngại gật đầu ra dấu chào luôn người thanh niên đó. Lâm có thể cảm nhận được người thanh niên kia đối với Lâm không có ác ý. Hắn là ai? Tạ Hồn Âm Bách đang chờ đợi câu trả lời của Lâm một lát bắt đầu cảm nhận được sự phớt lờ của Lầm thì hằn học ra mặt. Chưa ai từng dám phớt lờ hắn như vậy.

- Tiêu Thần Vương, ngài dám hay không dám?

Lâm đưa mắt quay lại nhìn Bách thở dài.

- Ta chỉ sợ Ngũ Các sẽ mất đi một vị các chủ. Ngài đã có người kế nghiệp ngài hay chưa?

Toàn điện xì xào bàn tán. Môt vị các chủ mà tiếp không nổi một chưởng của Tiêu Thần Vương hay sao? Mọi người đều biết rằng Tạ Hồn Âm Bách chắc chắn có lá bài tẩy nên mới dám khiêu chiến bằng một chưởng, nhưng Tiêu Thần Vương là nhân vật gì? Hắn sợ bất cứ ai hay sao? Tạ Hồn Âm Bách cười ha hả:

- Việc của bổn các, đã có người khác lo, Tiêu Thần Vương bận tâm nhiều quá rồi. Tiếp chiêu đi!

Và không đợi cho Lâm từ chối hay không từ chối Tạ Hồn Âm Bách đã lao mình bay tới. Băng Hỏa song thuộc tính nồng đậm chứa đựng hai loại linh khí đối chọi nhau. Lâm giật mình nhìn kỹ lại thì phát hiện linh khí mà Tạ Hồn Âm Bách phát ra không phải là của hắn, không biết hắn đã lấy được từ đâu. Một loại hỏa thuộc tính như địa ngục hỏa rất cường đại. Đủ sức thiêu đốt và đối kháng bất kỳ loại thiên hỏa nào của Lâm. Một loại băng thuộc tính khác như có thể đóng băng thời không, xé nát cả không gian đang tồn tại. Quả nhiên có trá.

Lâm nhìn ra chiêu thức của Tạ Hồn Âm Bách dùng đó là Nhật Nguyệt Thần Chưởng. Tiếc thay cho Bách công lực của hắn còn chưa đạt đến mức độ minh tôn cảnh. Dẫu có hai loại linh khí ngoại lực trợ giúp cũng không phải là đối thủ của Lâm:

- Nhật Nguyệt Thần Chưởng hay sao? Bổn cung cũng biết.

- ”Bốp”

Hai chưởng gặp nhau đánh văng Tạ Hồn Âm Bách ra xa. Trận pháp của điện Kim Loan bị linh khí của hai người va chạm mà phải rung động. Chỉ một chưởng của hai người đã gần như phá nát trận pháp phòng thủ của Thiên Tôn đã bày từ trước. Lão cường giả nhìn vào Lâm không chớp mắt. Lâm cũng quá rung động với hai loại linh khí này. Hỏa linh khí kia như Địa Ngục Hỏa, có thể thiêu đốt vạn vật. Kể cả thiên hỏa của Lâm cũng bị chúng thôn phệ. May cho Lâm rằng Tạ Hồn Âm Bách không phải chủ nhân của dị hỏa. Là hắn dùng một phương thức đặc biệt nào đó để bắt giữ nó. Còn loại băng hàn chi ý kia cũng rất khủng bố không thua gì Địa Ngục Hỏa kia.

Lâm thì thầm trong tâm, tại sao mình lại ngay lập tức biết kia là Địa Ngục Hỏa. Nó hầu như rất thân thiết với linh hồn của Lâm. Địa Ngục Hỏa này là gì? Từ đâu mà có? Còn Băng Hàn Chi ý kia như khắc tinh của Địa Ngục Hỏa. Lâm hít thở không thông phải dùng Thôn Thiên Diệt Địa Vực từ từ nuốt hai loại linh khí vào người hóa giải. Còn Tạ Hồn Âm Bách bị đánh xa ra thì ọe ra một vũng máu tươi. Bị hai loại linh khí phản ngược. Cơ thể của hắn bị linh khí dần dần thôn phệ.

- Không? Tại sao ngươi cũng biết Nhật Nguyệt Thần Chưởng? Lại có thể trong thời gian ngắn như vậy luyện đến mức này? Ta... Không ... Tiiin!

Lâm chỉ lắc đầu nhìn thân ảnh của Tạ Hồn Âm Bách tiêu tán dần. Bị hai loại linh khí lạ phản phệ rồi nuốt trọn hắn đã không thể chống lại, cuối cùng thần hồn bị diệt trước mặt bao cường giả. Tiếng thét của Tạ Hồn Âm Bách chấm dứt cho một mối thù không đội trời chung. Một huyền tôn cảnh chống không lại một chưởng của Tiêu Thần Vương. Đã lập tức bị vẫn lạc. Thần hồn còn không kịp thoát khỏi cơ thể đã bị thiêu đốt.

Nhật Nguyệt Thần Chưởng của Tiêu Ngọc Lâm đánh ra ngoài băng hỏa song thuộc tính còn có cả quang ám nhị thuộc tính. Bốn loại thuộc tính ma sát cùng nhau khiến chưởng lực còn khủng bố hơn của Nhật Nguyệt Thần Ma nhiều. Điều đáng để bao người sợ sệt là vì chưởng pháp của Tiêu Thần Vương trong thời gian ngắn như vậy đã có lực lượng như thế này. Bọn họ cứ nghĩ rằng sau khi Lâm giết được Nhật Nguyệt Thần Ma, lấy được tài phú của lão thì cũng là lúc Lâm nhận được công pháp của lão, nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy đã luyện thành cảnh giới như thế này. Mọi việc đã quá sức tưởng tượng của bọn họ. Còn Lầm đánh xong một chưởng thì thầm cám ơn Đoạt Hồn Quyết.

Lâm bỗng nhiên nảy ra một ý định, nếu có thể vậy thì Lâm sẽ thông qua công pháp Đoạt Hồn mà học hết bí quyết của võ giả Cổ Duệ. Sau đó tìm cách khắc chế và phá giải rồi dạy lại cho Lôi gia. Từ nay trở đi Lôi gia sẽ không cần sợ võ giả Cổ Duệ nữa. Vạn Tín Hầu Lý Thân chính là đã dùng cách này.

Vào thời An Dương Vương, Tần Thủy Hoàng mời Âu Lạc gửi võ sư sang đi sứ, hắn muốn biết võ công của Âu Lạc có bao nhiêu lợi hại để tính toán việc thôn tính. Nào ngờ Vạn Tín Hầu Lý Thân cố tình trì trệ các lần quyết đấu. Kéo dài cuộc chiến để ép cho đối thủ sử dụng hết các chiêu pháp sau đó đem võ học Trung Nguyên về nghiên cứu và tìm cách phá giải. Vì vậy vùng Cửu Chân sau này trở thành cái nôi võ học của Việt Nam. Nào là Việt Võ Đạo, võ Bình Định Cổ Truyền đều có tính cách khắc chế võ công của Trung Quốc. Vượt trội hơn hẳn võ công Thiếu Lâm Tự và Võ Đang. Đây cũng là lý do tại sao Việt Nam dù chỉ là một nước rất nhỏ nhưng lại có thể sừng sững bao năm không bị Trung Quốc thôn tín.

Lâm nhìn toàn trường nghĩ thầm, kiếp trước ta là người Việt, kiếp này lão tử cũng vẫn sẽ là người Việt. Ta sẽ tạo ra một quốc gia, một dân tộc riêng. Một dân tộc Việt thống nhất và đoàn kết. Ta sẽ phá tan chiến loạn, dập tắt chiến tranh. Thiên Tôn hay sao? Tiên Nhân hay sao? Trên đời này chỉ có ta mới là chân thần đệ nhất.

Tâm tính của Lâm biến đổi, nhưng đây không phải hoàn toàn là ý nghĩ của Lâm. Hai loại linh khí dị thường sau khi bị Lâm nuốt thì như có linh tính, chúng bắt đầu thôn phệ tâm trí của Lâm. Tóc Lâm đen nhánh dài ra. Hai mắt đỏ ngầu như hiện tượng của võ giả nhập ma. Nhưng mọi người lại thấy đằng sau lưng của Lâm mọc ra một đôi cánh. Lâm gầm rú như một con thú. Vươn rộng đôi cánh đén bóng như cánh rơi. Lâm bỗng nhiên cảm thấy mình khát máu. Nhìn thấy bao người như họ là những món đồ ăn bổ béo. Lâm cảm thấy mình bị mất dần và trí óc bị chìm vào bóng tối.

Ta đang ở đâu? Thân xác của Lâm bị hai loại dị hỏa bao phủ bên ngoài thì bên trong thần thức của Lâm Quang Huy đứng nhìn Hắc Ám bị hai loại dị hỏa bao phủ. Quang Huy đã cùng Hắc Ám nhập thể, không ngờ sau khi hai dị hỏa thiêu đốt Lâm, thì hai phân hồn lại bị tách ra. Lão Quang nhìn thần hồn của lão Hắc bị hai loại dị hỏa bám chặt thì lập tức sai Băng Xương Quang Hỏa cầm cự. Ngọc nhi lo lắng nhìn thần hồn hắc ám. Hai loại linh khí lạ kia không ngờ lại là hai tia dị hỏa. Chúng không có linh trí cao như nàng nhưng bản năng của chúng rất cường đại. Lão Hắc nhìn lão Quang trao đổi một vài thứ. Nhất định phải kiếm bản thể càng nhanh càng tốt. Hai loại thiên hỏa này có liên quan rất lớn đến nhiệm vụ của Hỗn Độn Thánh Thể. Quang Huy lo lắng thoát ra ngoài dùng vực nuốt trọn dị hỏa vào thức hải.

Lâm nhìn Thiên Tôn đang mặt lạnh tanh quan sát Lâm thì bỗng nhiên nghĩ đến một nơi mà lão đã từng đến. Không tự chủ được Lâm liền buột miệng:

- Nơi những linh hồn độ kiếp! Chỗ đó ở đâu?

Câu hỏi của Lâm không thể nghi ngờ đang hỏi thẳng Thiên Tôn. Lão cũng không giận vì câu hỏi, chỉ ngạc nhiên nhìn Lâm như nhìn một quái vật. Tên này sao có thể thể chống lại hai tia dị hỏa kia của Ma Sư? Lâm đưa mắt nhìn về một góc tối, bỏ qua Thiên Tôn từ từ bước tới. Mặt lạnh không cảm xúc. Quang huy giờ đang lo sợ cho Hắc Ám. Nếu Hắc Ám bị thôn phệ thì cũng đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi một phân hồn. Lôi Trấn Phong này làm sao chịu buông bỏ. Cho dù hôm nay có lật tẩy Thiên Tôn thì lão tử cũng quyết tìm hiểu bí mật của ngươi. Nếu có đánh, lão tử cũng không sợ ngươi.

- Nơi những linh hồn độ kiếp! Nói!

Một thân ảnh hiện ra trước mặt bao người. Một thân ảnh không có mặt mũi, chỉ cười âm trầm hắc hắc!

- Tiểu tử thật thú vị. Chống được hai tia dị hỏa của ta. Ngươi thật ra là ai?

- Ta là Vạn Sát Ma Vương. Ngươi chắc chắn là người đứng đằng sau Thiên Tôn?

- Ha ha ha... phải là ta. Ta là Ma Sư. Hôm nay không ngại ra mặt gặp mọi người. Ngươi chắc cũng biết ta muốn gì rồi. Không nói nhiều, có chịu phục vụ dưới trướng của ta và Thiên Tôn hay không?

- Ha ha ha... Bản tôn tự biên tự diễn đã quen, người nào dám giết cái tâm cường giả của ta kể cả lão có là Thiên Tôn ta cũng sẽ làm thịt người đó. Không ai có thể, kể cả một tiên nhân như ngươi!

Lâm nói xong thì toàn điện run sợ. Hôm nay là ngày gì. Dị tượng liên tục sảy ra. Đầu tiên là dị hỏa bay ra từ lòng bàn tay của Tạ Hồn Âm Bách, sau đó Tiêu Ngọc Lâm mọc cánh. Giờ lại lòi ra một tiên nhân. Nếu đằng sau của Thiên Tôn là một tiên nhân vậy thì lão đã đủ sức thu phục toàn bộ Thần Địa. Dám không nghe lão hiệu lệnh hay sao? Tiêu Ngọc Lâm này đã sớm biết nên mới cho lão nhiều lợi lộc như vậy. Chịu cúi đầu xưng thần với lão. Mặc dù bao lần lão Thiên Tôn già đã ra mặt chèn ép, Lâm đều không dám phản kháng. Hôm nay là ngày gì lại khiến Lâm thay đổi? Hai loại linh khí ngoại lực của Tạ Hồn Âm Bách kia dĩ nhiên là có liên quan đến Thiên Tôn rất lớn. Thân ảnh kia hơi giật lùi nhưng rất nhanh lại cất giọng cười ha hả với cái giọng lúc nam lúc nữ, khiến nhiều người không rõ giới tính:

- Chỉ cần ngươi cúi đầu xưng thần phục vụ cho ta, bản tiên sẽ giúp ngươi có được lực lượng mà ngươi muốn!

- Ha ha ha... Ta muốn là đạp phá thần tôn, bước vào vĩnh hằng chỉ cảnh rồi khiêu chiến chân thần. Ngươi còn chưa là một chân thần thì làm sao khiến ta cúi đầu! Nói nơi kia ở đâu để chúng ta có còn trao đổi! Đối với ngươi cũng sẽ có lợi, ta biết ngươi đang cần gì!

- Hử? Ta cần gì?

- Ngọc Thần Chi Thể!

Thiên Tôn cười hắc hắc khoái trí. Thân ảnh kia cũng gật gù thỏa thuận.

- Được. Chỉ cần ngươi phá giải được trận pháp Vô Tận cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết nơi đó nằm ở đâu!

- Hừ... Ta không những có thể cho ngươi Ngọc Thần Chi Thể, còn có thể mở cửa Băng Xương Thần Thành khi ngươi cần. Điều mà ta muốn, ta đã nói ra! Thành giao hay không thành giao?

- Ngươi... quả nhiên là rất hiểu ý người. Ngoài ngươi ra còn ai biết?

Thân ảnh kia công khai đe dọa. Mọi người quen biết Lâm đều nín thở không biết Lâm biết những gì và đã cho ai biết thêm điều gì. Vào lúc này không ai dám vỗ ngực thân thiết cùng Lâm. Ai cũng sợ bị một tiên nhân nhìn trúng. Lâm không cười chỉ nhếch mép lên coi thường.

- Ngươi nghĩ xem một bí mật như vậy nếu có người khác nữa biết sẽ có hiện tượng gì?

- Ngươi đồng ý để ta sử dụng hay sao?

- Chỉ cần ta lấy được cái mà ta muốn. Tiêu Ngọc Lâm ta có thể bỏ ra bất kỳ giá nào. Nhưng ngươi là một tiên nhân chắc cũng không ngại ta cầm theo ít bùa hộ mạng chứ?

- Ngươi có thể trốn thoát khỏi sự truy tung của cả Thần Địa hay sao? Trên trời dưới biển sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân đâu.

- Hừ... Bản cung chưa từng biết sợ ai, kể cả một tiên nhân đã bị diệt mất thân xác cũng không làm gì được ta đâu. Ngọc Thần Chi Thể, ngươi muốn hay không muốn?

Lâm nói rồi đưa tay ra. Rõ ràng là muốn lấy đi cỗ quan tài bằng kính. Thiên Tôn đưa mắt về phía thân ảnh thấy người đó gật gù thì lão mới phóng ra một giới chỉ. Lâm nhìn quan cũng biết đây là một chí tôn khí. Có thể thu giữ được cả người sống vào trong. Đối với những dị vật Lâm đều rất có hứng thú nhưng một chí tôn khí của tiên nhân Lâm chả dại gì mà thu nhận. Lâm không nói không rằng rất nhanh rút ra một vật gì thu vào trong Hắc Giới sau đó ném lại giới chỉ kia trả lại Thiên Tôn. Thiên Tôn để mắt thật lâu vào Hắc Giới của Lâm xong thì hơi bực dọc nhìn Lâm đánh giá. Tên này bị dị hỏa thiêu đốt mà vẫn giữ được thần trí. Hắn quả nhiên rất không bình thường. Ma Sư đã hỏi hắn thật sự là ai. Tiêu Ngọc Lâm từ trước đến giờ đã cường đại như vậy hay sao? Tên này chắc chắn có trá.

Lần đầu tiên trong đời lão Thiên Tôn già nua cảm thấy Lâm thần bí và khó có thể tin tưởng. Lâm còn quá trẻ, lại quá cường đại. Đằng sau lão là một tiên nhân mà lão còn không chắc có thể nuốt được hai tia dị hỏa. Không ngờ Lâm lại làm được. Tạ Hồn Âm Bách quả nhiên là tên báo hại. Không đủ sức diệt trừ Tiêu Ngọc Lâm. Lão muốn mượn tay Bách, diệt trừ Lâm lại bị Lâm nắm cán phớt lờ lão. Hiện giờ Ma Sư lại hứng thú cùng Lâm. Lão bắt đầu sợ bà sẽ dùng Lâm để thay thế lão.

Nhưng sự sợ hãi của Thiên Tôn chỉ thoáng qua một lát rồi thôi. Cái tâm của Tiêu Ngọc Lâm quá cứng rắn, kiệt ngạo bất tuân. Hắn sẽ không chịu phục vụ cho bất kỳ ai. Hắn chỉ lèo lái có lợi cho hắn mà thôi. Lâm cũng không muốn tiếp xúc nhiều cùng tiên nhân quá. Bọn họ đều là những nhân vật có nhiều phân hồn, ở gần lâu ngày sợ bị lộ tẩy. Lâm lấy xong đồ vật rồi thì quay lại Thiên Tôn chắp tay cung kính.

- Tài hạ cáo từ. Đấu giá hội sẽ bắt đầu như dự định. Thuộc hạ của ta Minh lão sẽ thay ta làm việc. Thần có việc cần đi trước, khi nào xong việc ta sẽ quay lại. Thế lực của ta mong ngài bảo hộ dùm. Chúng ta sau nay lấy ra làm vật trao đổi. Cáo từ.

Lâm nói xong là đi ngay, không ở lại. Tiêu Ngọc Lâm này càng ngày càng thô bạo không coi ai ra gì. Lão Thiên Tôn chỉ cười trừ như sói. Chỉ cần có thể làm việc cho lão, lão cũng không ngại đến lễ nghi tiểu tiết. Lâm để lại thế lực của mình làm con tin cho lão khiến lão bắt đầu cảm thấy có thể lão vẫn có cách nắm giữ Lâm. Từ trước đến giờ Lâm chưa từng có nhược điểm nhưng với cái chết của một nữ nhân đã khiến lão cảm thấy Tiêu Ngọc Lâm rất có nhân tính, hắn cũng chỉ làm bằng xương bằng thịt, có tình cảm. Chỉ tiếc rằng người như Lâm lại không dễ dàng gì bị chèn ép, uy hiếp. Hắn dám trước mặt bao người giết chết một cường giả đỉnh tiêm như Nhật Nguyệt Thần Ma. Gặp tiên nhân cũng không thèm cung kính thì đủ biết hắn quả nhiên không sợ bất cứ ai. Hắn tự tin có thể nắm giữ được số phận của chính mình.

Sau khi Lâm đi thì thân ảnh kia cũng biến mất một cách thần bí, nhưng cả Thần Địa ngày hôm đó đã chứng kiến sự hiện hữu của một tiên nhân. Thiên Tôn hãnh diện ra mặt. Các thế lực tưởng lão chỉ có vũ lực cường đại không thôi hay sao? Ba vị chân thần vì đã có thiên chức không thể ra mặt tại nhân gian. Không thể nhúng tay vào việc của nhân loại, vậy thì chỉ còn lại duy nhất một tiên nhân tồn tại, thế gian này còn ai có thể cản lão. Tiêu Ngọc Lâm như con ngựa không cương, lão sẽ kiếm cách cột chặt hắn lại. Bước kế tiếp sẽ là Thập Đại Sát Thần, nhất định phải tiêu diệt bọn người này.

Toàn điện hiện giờ đã chờ đợi mệnh lệnh của Thiên Tôn. Các đại thế lực lúc trước chỉ qua loa cùng lão giờ này lại ngoan ngoãn chờ lệnh. Thiên Tôn như một vị thần cao cao tại thượng ngồi trên ngai vàng nhìn xuống chúng thần. Những mệnh lệnh của lão kế tiếp đã làm trấn động toàn Thần Địa. Rớt cuộc lão cũng đã động. Mọi thế lực đều sẽ phải xuất ra lực lượng để nhập vào quân đội của Thiên Tôn. Các vị Thiên Soái toàn bộ xuất kích. Mọi thế lực phải nhanh chóng tăng cường huấn luyện cường giả. Thời hạn không đặt ra nhưng mọi người đều đoán biết Thần Địa nhất định phải trả đũa cho sự xâm lấn của Thập Đại Sát Thần. Sự có mặt của tiên nhân khiến bao người trở lên dũng cảm. Bọn họ có tiên nhân ủng hộ, còn gì phải sợ!

Hỏa Thần phục lệnh xong thì vui mừng ra mặt. Mọi việc đã đến sớm hơn lão và Lôi Trấn Phong đã định sẵn. Tiêu Ngọc Lâm vừa rồi đã bỏ đi nhưng Hỏa Thần biết, mọi việc đang rơi thẳng vào túi của Lâm. Ngọc Thần Chi Thể kia chỉ cần giao lại cho tiên nhân vậy tiên nhân đó sẽ sống lại bằng thân thể thật sự. Linh hồn do nhập vào thể xác mà sẽ bị định hình, dễ nắm bắt hơn. Tuy sẽ phải tu luyện một thời gian mới có thể hòa nhập cùng cơ thể nhưng chắc chắn cảnh giới cũng sẽ vì vậy mà bị rớt xuống rất nhiều. Nhớ ngày nào lão còn là Viêm Đế thì đã có thể một chiêu diệt sát bao người ở đây. Sau khi đoạt xá chiếm lấy cơ thể này lão lại bị rớt cảnh giới quá thảm thiết. Tiên nhân tuy nhanh hơn lão, cũng không có cách tu luyện quá nhanh lên được. Lúc đó sẽ là thời cơ tốt để phản kích. Hai bên đang tranh dành từng giây từng phút. Phong nhi, cố lên mau trở lại.

Lão Quang khống chế cơ thể bay một mạch không nhìn lại ra ngoại vực. Thoát ly được với Không Linh Tầng Quang Huy ẩn mình vào thức hải. Lão Hắc run rẩy cố chống lại sự thôn phệ của hai loại dị hỏa. Mặc dù có Băng Xương Quang Hỏa và Hắc Âm Phong Châu trợ giúp nhưng phân hồn hắc ám cũng phải dùng hết sức bình sinh mới có thể chống lại. Các linh hồn trú ngụ trong thức hải của Lâm lo âu sợ sệt. Cô bé Tiểu Như lúc quay sang phía của Hắc Ám, lúc quay sang phía của Quang Huy lúng túng. Đâu mới là phân hồn của nàng yêu mến? Đây là một người bị tách ra thành nhiều mảnh. Nàng đang tự hỏi, nàng có yêu cả con người này hay không hay chỉ là một phần Hắc Ám kia thôi? Chưa ai từng trải như nàng. Nàng không có đáp án. Hiện giờ chỉ biết từ xa đứng nhìn.

- Lão Hắc thế nào? Cố chống được không!

- Ngươi nhanh lên cho lão tử... Vào đây làm gì!!! Đi mau đi!

- Được được được. Ngươi ráng chống, ta tìm bản thể cứu ngươi liền.

Lão Quang bị tách rời khỏi phân hồn Hắc Ám cố vặn óc suy nghĩ nhưng không thể hiểu nổi tại sao hai loại dị hỏa kia chỉ bám vào phân hồn Hắc Ám còn Quang Huy thì lại vô sự. Xuyên tinh toa địa cấp cỡ nhỏ của Lâm lao vun vút né tránh các linh khí bạo tạc tại ngoại vực. Tại một góc khuất không dễ dàng theo dõi Lâm rút ra một quyển trục mở ra Xuyên Tinh Trận bước vào. Bên kia vực môn Hỏa Long mở bừng mắt.

- Lão Hắc? Chuyện gì?

- Ta là Quang Huy, lão Hắc nguy to. Bản thể đâu?

- Ta đây. Chuyện gì.

- Chúng ta đấu chưởng cùng Tạ Hồn Âm Bách. Hắn mượn ở đâu ra hai loại linh khí rất lạ. Sau khi đấu chưởng xong thì hai loại linh khí đó biến thành 2 loại dị hỏa. Ngươi vào trong thức hải thì sẽ rõ. Nhưng ta sợ phân hồn Hắc Ám sau khi vào lại Hỗn Độn Thánh Thể sẽ tấn công ngươi. Chúng ta chỉ có một cơ thể hoàn hảo. Bị hai tia dị hỏa kia thôn phệ là xong.

Bạch Phụng suy nghĩ một lát rồi gật gù:

- Ta không thể rời cơ thể, chỉ có các ngươi là có thể. Lão Quang vào lại thức hải của Lâm xem thử sau đó ngươi cùng ta nhập thể.

- Không có ta tọa trấn ta sợ thân thể kia sẽ phát điên phát cuồng. Ngươi bày trước trận pháp thủ hộ hắn bằng không nguy to.

- Muốn đánh lộn sao? Ha ha ha... Vào Phượng Hoàng Thành mà đánh. Thu.

Bạch Phụng tài cao gan lớn không ngại ngùng. Muốn chiếm cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm phải hỏi ý của hắn. Bạch Phụng không tin trên đời còn có người nào đủ cường đại hơn hắn. Không mấy chốc mà tất cả phân hồn đã ngồi xếp bằng trong một trận pháp của Phượng Hoàng Thành. Đại Mao, Tiểu Lôi như hai hộ pháp đứng hai bên của ba vị sư phụ. Lão Quang trong thân thể của Tiêu Ngọc Lâm nhìn Bạch Phụng gật gù trước khi rời thể.

- Nhập lại với ta. Tên mặt trắng ngươi cố chống.

Ba vị sư phụ cũng phải hồi hộp chờ đợi. Tiểu Lôi gầm gừ nhìn thân hình của Tiêu Ngọc Lâm mà như suy nghĩ điều gì. Khi nhìn thấy hai loại dị hỏa kia như đang kích hoạt huyết mạch của hắn. Tiểu Lôi cảm thấy thanh thản hơn lúc nào hết, hai tai nhô cao, đứng thẳng như đang chờ đợi điều gì. Lão Quang nhập thể cùng Bạch Phụng. Không mất bao lâu Bạch Phụng đã mở mắt ra nhìn cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm bắt đầu biến chuyển.

Hai cánh của hắn mọc dài ra. Thân hình bỗng nhiên cao lớn như bên trong có một cự nhân muốn phá kén chui ra. Lâm gào thét vì đau đớn.

- Lão tử chống hết nổi rồi. Cái cơ thể chết tiệt này. Băng nhi, Ngọc nhi, chúng ta đi.

Bạch Phụng đưa tay đón lấy thu ba thân ảnh lao về phía hắn. Lão Hắc cuối cùng cũng chịu không được, đành phải bỏ lại cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm, nhờ vào hai loại thiên hỏa mà lao ra khỏi cơ thể. Trong thức hải của Phong tên mặt trắng ngồi bệt xuống đổ mồ hôi lạnh.

- Thật khủng khiếp. Chúng ta chuẩn bị chiến đi thôi. Con bà nó. Lão tử không đập tên kia thành đầu heo ta không thèm làm Bất Bại cái đéo gì Ma Vương.

- Tên mặt trắng, trong đó là tên nào?

- Ta không biết, nhưng hắn dám ép ta ra khỏi cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm. Hắn là một linh thể khá cường đại.

- Là một tiên nhân?

- Không biết, hắn giống quỷ sứ hơn là giống tiên nhân.

- Có cần nhập thể hết để đánh hắn không?

- Con bà nó, một mình ta cũng đủ. Lão tử diệt môn hắn. Cơ thể kia nếu mất cũng mặc kệ. Lần này ta bị mất danh dự quá lớn. Không đánh hắn một trận ta không thể hả dạ.

- Hai loại dị hỏa kia hình như đang sống lại. Ta nghĩ lần này nguy to rồi. Ngươi đánh không lại thì đừng cố chống. Chúng ta là một thể đấy. Có cả 11 phân hồn ở đây chả nhẽ lại sợ nó sao?

- Bản thể ngươi sao lại bỏ hết linh khí, như vậy, ngươi sẽ yếu hơn chúng ta hay sao?

- Ha ha ha... 10 loại linh khí đại thành, nhưng bù vào đó ta có một cơ thể không gì sánh được. Ta bỏ hết linh khí để hoàn thiện cơ thể này. Ngươi thử đi thì sẽ biết.

Lôi Trấn Phong buông bỏ mặt nạ Hắc Dung xuống. Cảm nhận được năng lượng của từng cơ bắp. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác hoàn thiện này. Cơ thể này mới thực sự là của hắn. Giờ còn thiếu các phân hồn khác nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng trong lúc này là phải ép ra hai loại dị hỏa kia từ đâu mà đến. Nếu hắn là thuộc hạ của Ma Sư kia thì không thể giữ lại. Nhất định diệt trừ. Trước khi đến đây lão Quang đã dùng Ngọc nhi thiêu đốt sạch thân thể của mình. Không để lại bất cứ vật gì truy tung theo dõi. Tuy không phát hiện ra điều gì nhưng tiên nhân cường đại không thể tưởng tượng. Đối đầu với một nhân vật như vậy nhất định phải cẩn trọng làm việc.

Phượng Hoàng Thành ngày nay đã rất khác. Sự biến đổi so với lúc Hắc Ám ra đi nay đã một trời một vực. Khu tòa tháp lúc trước Phong đã xây dựng lên cho tộc nhân tu luyện giờ đã to lớn hơn rất nhiều. Bên cạnh đó Tinh Thần Thí Luyện Tháp sừng sững cho cường giả trong tộc ra vào tấp nập. Trên vòng trời hàng bầy cự long lượn lờ. Những quả trứng rồng ngày hôm nay đã nở. Đại Mao hãnh diện ưỡn ngực đứng trước chủ nhân của mình tự hào về quân đoàn do hắn thống lĩnh. Đại Mao đã bước vào chí tôn cảnh. Một linh thú như hắn nhờ vào phục vụ cho Phong, ăn được nhiều lôi điện và các loại thiên tài địa bảo ngày hôm nay đã hoàn toàn hóa rồng.

Đại Mao hộ chủ gầm gừ nhìn thân thể của Tiêu Ngọc Lâm đang dần dần biến đổi. Hai cánh giang rộng. Đầu người dần dần mọc sừng hóa thành đầu trâu. Thân hình đỏ hỏn như từ trong địa ngục bước ra. Thân ảnh cuối cùng cũng định hình ngắp dài như tỉnh ngủ. Hắn đứng nhìn xung quanh bất động rồi cuối cùng cũng quỳ xuống ồm ồm lên tiếng.

- Truy Hồn Sứ Giả, bái kiến Thần Vương.

Lão Hắc khó chịu nhìn tên đầu trâu này. Cơ thể của Tiêu Ngọc Lâm bị hắn chiếm xong thì biến thành hình dạng như thế này? Thật sự rất khó chịu. Đây là cơ thể mà Kim Hoa Liên đã cùng hắn ... xxx ... Nghĩ đến mà tức tối. Nữ nhân nóng bỏng như vậy giờ biết phải giải thích sao với nàng. Lão Hắc hừ nhẹ chỉ để bản thể và lão Quang phải thở dài trong thức hải. Tên mặt trắng này chắc lại muốn đánh người rồi.

- Đầu trâu, ngươi tên gì? Sao lại chiếm lấy cơ thể của ta?

Tên đầu trâu kia ngoan ngoãn vẫn quỳ một gối gãi đầu:

- Đây là cơ thể của ngài? Đâu có, là ngài cho ta mà.

Lão Hắc bực dọc tức tối vì gặp phải tên vô lại rủa thầm “lão tử có mở miệng tặng ngươi sao?”:

- Cái con bà nó, mi chơi ta hả mi? Khoan nói chuyện đó đã, tên đầu trâu ngươi tên gì?

- Tên của ta? Từ trước đến nay ngài vẫn gọi ta là ... Đầu Trâu!

Bản thể cười ngặt nghẽo trong thức hải cùng lão Quang. Ở ngoài các phân hồn cũng hứng thú nhìn lão Hắc sử trí. Đã bảo mấy phân hồn nhập thể phân ưu cùng hắn rồi mà hắn lại không chịu. Vậy thì tự mình nói chuyện với cái tên ... Đầu Trâu này đi!

Lão Hắc nhìn mọi phân hồn đang chê cười hắn thì không vui lẩm bẩm:

- Ngươi là Đầu Trâu, chỉ còn thiếu tên Mặt Ngựa nữa là đủ bộ.

Như sự hiện diện của Đầu Trâu còn chưa đủ lạ, hắn lắc lắc cái đầu to trên thân hình đỏ như lửa gãi đầu:

- Mặt Ngựa hắn, còn đang bị nhốt. Đầu Trâu xin ngài đi cứu hắn!

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.