Khi Lâm bước ra khỏi sơn cốc thì phát hiện tình hình rất căng thẳng. Hỏa Phong trấn thủ Hắc Thiên Thành đang đôi co cùng các thế lực muốn đánh chiếm. Lâm không nói không rằng dùng sát khi bao phủ toàn thành. Thân ảnh của Lâm như một thiên tướng oai phong lẫm liệt. Lâm không nói nhiều chỉ dùng 1 quyền hai kiếm chém nát ba xuyên tinh toa của ba thế lực cường đại nhất. Chủ tướng bên kia còn chưa kịp lao ra khỏi xuyên tinh toa chặn lại sự công kích thì toàn thuyền đã bị diệt.
– Các ngươi có giỏi thì cứ đụng một cộng lông của thuộc hạ ta, lão tử sẽ diệt tộc các ngươi.
Và như để chứng minh sự điên tiết của mình Lâm vung lên ba kiếm. Thôn Thiên Diệt Địa vực như có ma lực ẩn chứa thời không chi cảnh khiến một hàng xuyên tinh toa bị chém nát. Võ giả trong một xuyên tinh toa có đến cả trăm mà không ai trốn thoát. Chỉ vỏn vẹn mấy nhát kiếm Lâm đã giết mấy ngàn người. Một ma vương khát máu không ai có thể cản. Những võ giả ở đây cấp cao nhất cũng chỉ tầm cỡ vương cảnh. Khi ba người cường đại nhất bị 1 quyền hai kiếm giết ngay tại chỗ lúc ban đầu thì đã khiến những tên còn lại run sợ thoái lui. Bọn họ còn chưa chạy được xa thì lại thêm một hàng xuyên tinh toa nữa đã bị Lâm đánh nát dùng để lập oai cảnh báo.
– Thông báo lại cho gia tộc và Thiên Tôn để ngài định đoạt.
Một đoạn tin nhắn rất nhanh truyền đến cho Thiên Tôn: ”Tiêu Thần Vương đã trở lại và đang nổi điên. Thiên, Địa, Ma tam tướng của Tam Đại Thành thị đã tử trận, xin Thiên Tôn định đoạt!”
Thiên Tôn cũng chết lặng. Thét lên trong truyền tin thạch: ”Triệu hồi Tiêu Thần Vương lập tức đến gặp ta. Mọi việc khác tạm hoãn ngay lập tức!”
Nhưng khi tên phó soái lấy được can đảm để đi gặp Tiêu Thần Vương thì người đã một đường bay thẳng đến Băng Xương Thần Thành. Thiên Tôn đứng ngồi không yên. Nếu Lâm đã trở ra từ nơi đó, có lẽ hắn đã biết được bí mật khiến Hồn tộc chia rẽ. Lão không phải dòng chính của Hồn tộc nhưng lại nhận được sự chân truyền của Ma Môn. Lão nhất định muốn biết vì sao Lâm có thể thoát ra từ nơi đó. Những tên chí tôn giả kia còn sống hay đã chết. Nếu Lâm được các tên đó trợ giúp vậy thì Thần Địa của lão sớm muộn cũng sẽ bị Tiêu Thần Vương lật đổ.
Xuyên tinh toa của Lâm lao ra ngoại vực rồi một đường bay thẳng. Rất nhanh Lâm đã bay đến Băng Xương Thành. Cảm nhận được sự nguy khốn của đám thuộc hạ Lâm phóng tinh thần lực thật xa về phía trước để dò xét. Cũng may Tửu Tiên đã ra tay tương cứu kịp thời. Vạn sát phi đao bay rợp trời nhưng Lâm chỉ lấy mạng những tên đoàn trưởng, cấp đội trưởng chí tôn giả trung kỳ và đỉnh phong. Bọn họ tuy chưa đạt đến cấp vương giả nhưng vũ kỹ và thân pháp đã không tồi. Muốn giết từng tên một cũng mất chút công phu.
Đôi mắt Lâm đỏ au như một ác ma. Một đợt phi đao lại nối tiếp thêm một đợt phi đao khiến chri trong vài lần nháy mắt thì đã có mấy trăm tên cấp đội trưởng vẫn lạc. Thiên hỏa thiêu đốt thần hồn khiến chúng không kịp trọng sinh. Lâm không giết nhiều người nhưng quả nhiên tai hại của Lâm gây ra thật sự phải khiến các thế lực chịu không nổi. Rất nhanh các lão minh tôn giả phải ra tay ngăn cản. Quang Huy Công tưởng Lâm cản lại hai chùy cuối của lão thì đang e ngại nhưng khi thấy Lâm chỉ vài cái nháy mắt đã giết mấy trăm tên đội trưởng thì rùng mình khiếp sợ vung chùy bổ vào đánh trả.
– Tiêu Ngọc Lâm chớ có càn rỡ có Quang Huy Công ta ở đây.
Lâm đứng giữa Quang Huy Công và bọn người Phong Bá Ác, Lôi Ma Lực ba lão minh tôn giả. Quang Huy Công ỷ vào chí tôn chùy hung hãn không sợ sệt áp gần từ trên đánh xuống. Lâm chỉ hừ nhẹ rồi khống chế thanh Hắc Kiếm đang cản trước cổng Băng Xương Thần Thành lao về phía Quang Huy Công. Lão đang vung chùy đập xuống thì xoay người gạt kiếm. Hắc kiếm cường đại đụng chạm chùy của lão thì choang lên một tiếng. Quang Huy Công cảm thấy lưng mình đau nhói lên. Khi nhìn lại thì người băng đã dùng quyền từ đằng sau lưng lão đánh xuyên qua ngực.
Quyền của Lâm quá khủng bố có thể đánh vỡ phòng thủ của Quang Huy Công. Lão nhanh chóng dùng sinh tử chi cảnh tích huyết trọng sinh lại. Chí tôn giả không sợ bị vết thương này đả thương. Lão quay sang nhìn Lâm đang hờ hững tay cầm Hắc Kiếm nhìn lão thì lão nghiến răng vung chùy lên muốn tiếp chiến. Tiếc rằng lão lại không hiểu vì sao thần hồn của lão bị yếu dần và sinh tử chi cảnh không cách nào trọng sinh. Phong Bá Ác thấy tinh hình không ổ thì lao lên cứu. Chưởng kình như những cơn lốc bay đến tách rời Tiêu Ngọc Lâm và Quang Huy Công ra xa.
Lâm không thèm để ý Quang Huy Công vì trong mắt Lâm, lão như một người đã chết. Lâm nhìn những cơn lốc đang rất nhanh bay đến thì cười ha hả:
– Gió mát!
Lâm cũng như một làn khói phiêu bồng lách trái né phải áp sát Phong Bá Ác. Lôi Ma Lực tiếp cứu Quang Huy Công. Lôi điện chi lực của lão rất nhanh đánh vào vết thương của Quang Huy Công trừ khử thiên hỏa. Lâm thấy tình hình cũng chỉ cười trừ vung kiếm lên cùng Phong Bá Ác đối chiêu. Cây chùy của Quang Huy Công bị Băng Xương Quang Hỏa hầu như nuốt trọn không nhúc nhích được. Lôi Lực Ma cũng khó lòng trong lúc nhất thời trừ khử đi thiên hỏa trên người Quang Huy Công đành để Phong Bá Ác cùng Lâm đối chiêu. Ba tên thành chủ thấy tình hình bất lợi định ra tay tiếp cứu nhưng Hỏa Thần đã cười ngằn quát lớn:
– Ba tên chết bầm, đối thủ của các ngươi là ta.
Hỏa Vực khai hỏa hết cỡ khiến ba tên kia không cách nào thoát ra được. Vực của họ bị vực của Hỏa Thần đè bẹp không cách gì khai hỏa đến đỉnh phong. Quân đoàn ba phía chết lặng theo dõi trận chiến của những chí tôn giả đỉnh tiêm. Kiếm pháp của Lâm sử dụng là phần ám sát của vũ kỹ tiên cấp nên thân pháp của Lâm lúc ẩn lúc hiện chuyên tìm những điểm yếu của đối thủ công kích rất khủng bố. Chưởng kình của Phong Ác Bá rất bá đạo không cho Lâm đến gần. Bên kia Lôi Ma Lực vẫn cố giúp đỡ Quang Huy Công phản kích lại Băng Xương Quang Hỏa. Lâm không chỉ để lại một tia thiên hỏa mà để lại cả thiên hỏa hóa hình ở ngoài hạ sát Công. Quang Huy Công biết tình hình nguy cấp tự chặt một tay vứt ra xa. Máu huyết bắt đầu tụ lại từ cánh tay trọng sinh cho lão. Khi thân thể của lão sắp thành thì lão dùng cả thần hồn lao sang phía thân thể mới tránh không cho Quang Hỏa bám. Nào ngờ hồn phách của lão nhanh, Băng Xương Quang Hỏa còn nhanh hơn, quyết bám vào linh hồn của lão thiêu đốt không chịu buông bỏ. Lão vào được thân xác mới thì mới phát hiện ra thân xác đã không còn bị thiêu đốt nhưng linh hồn thì đang rất nhanh bị tiêu hủy.
Quang Huy Công tiếc nuối cuộc sống không còn cách nào khác bèn quay sang hướng của Lâm đầu hàng chịu thua:
– Tiêu Thần Vương. Lão phu biết mình đã sai rồi, xin Thần Vương tha mạng. Xin Thần Vương tha mạng!
Nhưng tiếng của lão đã bị Lâm hoàn toàn bỏ ngoài tai. Kiếm của Lâm luôn luôn kề cổ của Phong Bá Ác khiến Bá Ác phải dùng hết khả năng mới không bị sát hại. Tiếng của Quang Huy Công không làm ảnh hưởng đến Lâm nhưng lại làm Phong Bá Ác phân tâm. Tình cảm của các minh tôn giả lâu năm dĩ nhiên không phải tầm thường. Lão đưa mắt nhìn lại Quang Huy Công thì hỡi ôi, bạn già của lão đang bị một lớp băng bao phủ. Lôi điện chi lực của Lôi Ma Lực cũng chỉ làm tốc độ thiêu đốt của thiên hỏa chậm đi mà thôi chứ không thể hoàn toàn trừ khử. Càng đánh lâu Quang Huy Công sẽ chết là cái chắc.
– Đánh với ta mà dám phân tâm. Chết đi!
Tiếng của Lâm thét bên tai quá gần Phong Bá Ác. Không ngờ Lâm lại không tránh né chưởng phong của lão mà lao thẳng xuyên qua. Hắc kiếm bay trước trừ khử hết những chưởng kình tạo ra một lỗ hổng đủ để một người lao qua rồi Lâm đã rất nhanh kề kiếm vào cổ của Bá Ác. Phòng thủ của minh tôn giả chỉ bị cắt một góc nhỏ khiến cần cổ lão hơi rỉ máu. Thế thôi cũng đã đủ để thiên hỏa chui vào. Phong Bá Ác cảm thấy ớn lạnh khi phong lực của lão không thể phát huy. Hắc lực ăn mòn khiến lão không thể khai hỏa đan điền đến đỉnh phong và linh khí đang bị ăn mòn không phát ra được.
Phong Bá Ác nhìn sang Quang Huy Công thì thấy lão đã bị băng phong chỉ còn hơi thở thoi thóp. Lâm nhìn hai lão minh tôn giả nhe răng như sói nhìn con mồi không thương tiếc. Võng kiếm bao phủ cả một vùng trời rộng lớn khiến cả ba minh tôn giả không thể thoát ra, người ở ngoài cũng không thể đánh vào. Lâm chém ra những kiếm ảnh ngăn cách Lôi Ma Lực. Ma Lực giật mình bừng tỉnh thì thấy cả hai ông bạn già của mình sắp hóa thành tro tàn. Giờ lão bị Tiêu Ngọc Lâm gay gắt đè lại khiến tốc độ thiêu đốt của thiên hỏa lập tức bạo nổ. Phong Bá Ác, Quang Huy Công chỉ còn lại một nấm tro tàn. Lôi Ma Lực buông bỏ công kích chỉ cố phòng thủ. Tiêu Ngọc Lâm cười khà khà khiến bao người chứng kiến rợn tóc gáy.
Khi Lâm đã chắc chắn hai lão già kia chỉ còn lại một tia tàn hồn yếu ớt cố giữ lại thần thức thì Đoạt Hồn Quyết bỗng nhiên khai hỏa. Hai thiên hỏa chia ra, Ngọc nhi giữ chân Lôi Ma Lực, Băng Xương Quang Hỏa quay về hộ chủ. Trong thức hải của Lâm hai tia tàn hồn trợn tròn mắt khi thấy một đầu ma vương nuốt chửng hai lão. Không mất bao lâu thời gian hai vị chí tôn giả minh tôn cảnh đã biến thành một phần lịch sử của Thần Địa. Chỉ là khoảng thời gian ngắn nên Ngọc nhi dư sức giữ chân của Lôi Ma Lực. Lão cũng chỉ có thể trợn to mắt nhìn Tiêu Ngọc Lâm hấp thu hai tia thần hồn của hai người bạn già của lão.
Trên mặt đất thanh chùy chí tôn khí run rẩy biết số phận của nó không thể chống. Bị Băng Xương Quang Hỏa băng phong nó đã hoàn toàn mất đi tự do bay lượn. Chủ nhân vừa vẫn lạc khiến nó cảm thấy mệt mỏi muốn lao vào giấc ngủ say. Hắc Kiếm bỗng nhiên từ trên không đánh xuống chém đôi chí tôn chùy. Đầu búa và cán đứt đôi. Linh khí của chùy bị tuôn ra bị Lâm hấp thu trọn vẹn. Chí tôn chùy đã không còn lực trốn chạy nhưng dù sao nó cũng là một chí tôn khí. Chỉ vì hồn lực của chủ nhân hoàn toàn bị phong bế mà nó cũng vì thế mà mất đi lực lượng. Như hổ lạc đồng bằng bị sói khinh. Nó không cam lòng quyết liệt phản kháng. ”Choang” tiếng thép vỡ vụn. Đầu búa lại bị Hắc Kiếm chém ra thành mấy mảnh.
Lâm mở mắt ra thì nhìn cây chùy vỡ nát. Thần hồn của nó bị đánh tan sắp vẫn lạc thì chỉ mỉm cười ha hả:
– Tài liệu tốt, tài liệu tốt.
Số phận của hai vị minh tôn giả như không có đến một phân nặng đối với Lâm. Lâm đưa mắt nhìn Lôi Ma Lực như lão là người sắp chết. Hắc Kiếm chỉ thẳng. Lâm biến thành người xương được một lớp băng bao phủ tay cầm kiếm. Đôi mắt của Lâm không có một chút nhân tính. Lâm như một con thú dữ thét lên tiếng gào của địa ngục như một ác quỷ gọi hồn:
– Muốn đập phá Băng Xương Thần Thành của ta? Hãy để lại mạng cho ta!
Kiếm pháp của Lâm vô chiêu vô thức. Dùng chậm phá xảo, lấy nhanh chế động, lấy hồn khống kiếm. Không theo một trường phái nào nhưng lại bao gồm đủ các đặc tính của các trường phái. Phi đao rợp trời khiến vùng hoạt động của Lôi Ma Lực không thể phát huy, thân pháp của một chí tôn giả chỉ đủ để giữ mạng mà thôi. Lão hoàn toàn bị Lâm cầm mũi dẫn đi. Lão rơi vào thế trận của Lâm không thể ngóc đầu lên được. Vạn Sát Phi Đao bao vây hết 10 hướng trên dưới, trái phải, đằng trước, đằng sau. Phi đao nào cũng có một tia thiên hỏa khiến lão không thể nào chạy trốn. Lôi vực của lão bị Thôn Thiên Diệt Địa vực của Lâm cắn nuốt áp chế. Bị vực của Lâm ảnh hưởng lão không tài nào tháo chạy.
Lại một chiêu đó. Lâm phóng kiếm lao lên trước rồi cười như điên như dại hô lớn:
– Vạn Sát Ma Ảnh. Giết!
Hàng ngàn hàng vạn các loại vũ khí bay ra. Lôi Ma Lực buông bỏ né tránh vì với thời gian chi cảnh của Lâm trội hơn lão nên lão đã không trốn được nữa. Chỉ cố cầu có thể phòng thủ được một chiêu này.
– Lôi Ma Thuẫn.
Lão dồn hết linh khí vào toàn thân khởi động áo giáp cố chống một chiêu cuối. Lâm để phi kiếm đâm vào vòng phòng thủ. Đánh tiếp một lực mấy trăm quyền tăng phúc cho Hắc Kiếm cố phá phòng thủ xuyên qua đan điền của Lôi Ma Lực. ”Rắc!” một tiếng. Áo giáp của Lôi Ma Lực chịu không nổi bị vỡ vụn. Lâm hai tay hai loại thiên hỏa điên cuồng oanh kích vào cán kiếm như một chiếc dùi đục thẳng xuyên qua đan điền của Lôi Ma Lực. Hắc Kiếm bay xuyên qua thì bay lại từ sau lưng đâm xuyên qua ngực lão. Hàng vạn phi đao và các loại binh khí thay phiên nhau đánh vào người lão. Khi cát bụi lan tỏa thì lão đã bị gim như con nhím. Thân hình nát bét. Tích huyết trọng sinh từ từ khởi lại sinh khí. Bị thiên hỏa áp chế Lôi Ma Lực cho dù có là minh tôn giả cũng khó lòng trừ khử. Máu huyết của lão bị thiên hỏa đóng băng thiêu đốt thành tro tàn. Thần hồn của lão muốn hét lớn nhưng không ra tiếng.
Bỗng nhiên từ phía bầu trời mấy loại binh khí hợp lực đánh xuống chặn lại một chiêu cuối của Tiêu Ngọc Lâm đang quyết tâm thiêu đốt giọt máu cuối cùng của minh tôn giả Lôi Ma Lực. Lâm quay mắt nhìn lên thì mới thấy phải có đến 4 người minh tôn giả họ Thiên và Phong các chủ của Thánh Tháp bước tới. Phong các chủ nhìn thấy cảnh tượng của Lôi Ma Lực thì rùng mình lắc đầu. Hai người kia đã không thấy đâu nhưng ngó sang thanh chùy của Quang Thần Thành vỡ nát thì rất nhanh đã đoán được hai lão kia chắc chắn đã may ít rủi nhiều.
Có 4 người minh tôn giả họ Thiên đến đây nên Hỏa Nhân Tà Thần cũng hừ nhẹ nhìn ba vị thành chủ của Lôi, Quang, Phong Thần Thành khinh bỉ. Hỏa Thần quay lại nhìn ba tên minh tôn giả đã bị Lâm đả bại thì chỉ có thể lắc đầu. Lão nhẩm thầm tên tiểu tử này cũng chỉ thua một chút hồi lão toàn thịnh khi còn là Viêm Đế mà thôi. Lão cười thầm trong bụng cái bọn Cổ Ma không biết đã rước về nhà một tai họa như thế nào. Lão tưởng lão là con sâu sẽ ăn mòn Thần Địa nào ngờ còn xuất hiện một tiểu tử còn nghịch thiên hơn cả lão. Cái tên biến thái Lôi Trấn Phong này. Hắn nhất định chính là Lôi Trấn Phong. Viêm Đế trong thân thể của Hỏa Thần rất chắc chắn về điều này nên lão mới bất chấp tất cả giúp Lâm lần này. Giết được 2 minh tôn cảnh, đánh cho tên thứ ba trở thành một võ giả bình thường mất đi thân xác đã khiến Viêm Đế cảm thấy cho dù lần này lão có mất sạch thì vẫn kiếm được chút lời rồi.
Lâm dừng tay không ham đánh. Bốn loại vũ khí đao, thương, thiết phiến và cự kiếm vẫn lơ lửng che chở cho Lôi Ma Lực tích huyết trọng sinh. Lâm ngó lão với một giọt máu cuối cùng đã thoi thóp lại bị thiên hỏa khắc chế thì không cần đánh lão vẫn chết như thường. Hơi tiếc nuối vì không hấp thu được linh hồn của lão Lâm gãi đầu có vẻ đắn đo hơi tiếc nhưng rồi rất nhanh tươi cười như hoa chắp tay hướng phía Phong các chủ cung kính:
– Phong tiền bối. Ngọn gió nào thổi ngài đến đây.
Phong các chủ cũng cười vui sướng bay xuống mặt đất cách Lâm chỉ vài mét:
– Lâm tiểu hữu. Nói ra thật sự hổ thẹn. Ta khuyên mấy lão già này không được nay lại đến đây kính xin tiểu hữu giải trừ thiên hỏa để Lôi Ma Lực có thể tự do tích huyết trọng sinh.
– Ha ha ha… Phong các chủ đã lên tiếng vạn bối sao lại dám không nghe theo?
Lâm phất tay thu hồi các tia thiên hỏa đang lách tách đốt những giọt máu cuối cùng của Lôi Ma Lực vẫn còn đọng trên mặt đất. Không lâu sau thì mặt mũi của Lôi Ma Lực tái mét run rẩy đứng nhìn Lâm sợ sệt. Cảnh giới của lão đã rớt xuống thành sinh tử cảnh bé tý teo. Tuy lão sẽ rất nhanh tu luyện lại đến đỉnh phong nhưng nếu lão không dùng vài trăm năm thời gian cũng khó lòng ra ngoài gặp mặt người đời vỗ ngực xưng tên. Linh khí của lão cạn sạch không còn lại một giọt. Lão đã sống quá lâu nên khi bị đánh rớt cảnh giới thì nét mặt lập tức già nua sinh khí chỉ ảm đạm chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Lâm nhìn lão cười ha hả như trêu tức. Thế này thì lão còn tu luyện cái rắm. Cho lão về sắm quan tài cho rồi.
Khi thấy Lâm cười đểu trêu tức Lôi Ma Lực chống hết nổi ọe ra một bãi máu bất tỉnh nhân sự. Con cháu của lão lúc đi thì hoành tráng dương cờ, giờ chỉ còn lại vài tên đội trưởng nhìn lão tổ nước mắt ngắn nước mắt dài. Thành chủ Lôi thành cũng bùi ngùi nhưng không dám lên tiếng chỉ ấm ức bế lão tổ của mình lùi lại trận địa trị thương. Ba vị thành chủ cũng phải một phen khiếp đảm. Sự có mặt của các minh tôn giả họ Thiên nếu chỉ chậm thêm một khắc thì bọn họ đã toàn quân bị diệt.
Lâm đưa mắt vào trong thành lo lắng. Bọn thuộc hạ mà Lâm đã dày công đào tạo không biết giờ này ra sao. Tiểu Như nước mắt ngắn nước mắt dài lao đến quỳ trước mặt:
– Bái kiến thần vương.
– Tiểu Như ra ngoài này? Đi, chúng ta vào thử xem mọi người ra sao.
Lâm rảo bước không thèm nhìn bốn người minh tôn giả họ Thiên bằng nửa con mắt. Lâm không quên chắp tay cung kính hướng phía hai vị lão nhân Hỏa Thần và Phong Các chủ:
– Nhị vị xin thông cảm. Băng Xương Thần Thành của ta thiệt hại trầm trọng không tiện tiếp khách. Ta phải vào xem sự việc thế nào. Xong việc sẽ ra đây hội ngộ cùng nhị vị.
Lâm nói xong quay người định đi luôn thì Thiên Lập Đông đã giơ tay ngăn cản:
– Tiêu Thần Vương! Theo lệnh Thiên Tôn mời ngài lập tức hồi Hắc Thần Thành bái kiến Thiên Tôn.
– Hừ! Ta đã không còn là Tiêu Thần Vương của các ngươi. Nếu muốn gọi thì gọi ta là Vạn Sát Ma Vương. Còn nếu muốn đánh thì bốn người các ngươi cùng lên một lượt. Làm thịt ba tên hay làm thịt bốn tên đối với ta cũng không tốn quá nhiều thời gian.
– Ngươi…
Phong các chủ biết Lâm còn đang tức giận. Cho Lâm vào xem xét tình hình Băng Xương Thành cũng chỉ mất nửa ngày trời là cùng. Hiện giờ Lâm đã trở lại, việc cần thiết là phải làm êm dịu tình hình của Thần Địa. Việc tổn thất của đôi bên để sau mới bàn luận đến. Hỏa Thần cũng hừ nhẹ lên tiếng:
– Lão phu cũng về lại Hỏa Thần Thành trước. Lâm lão đệ khi nào đệ đi bái kiến Thiên Tôn nhớ ghé Hỏa Thần Thành rủ ta đi cùng.
– Lão ca khách sáo. Ngọc Lâm sẽ đến bái phỏng. Việc hôm nay nhất định sẽ hậu tạ lão ca.
– Ha ha ha… Lão đệ ngươi đã làm ta rất hài lòng. Hừ! Nếu muốn đánh lão ca giữ hộ ngươi một chiến tuyến!
– Ha ha ha … Được tác chiến cùng Hỏa Thần lão ca Ngọc Lâm sảng khoái bất tận. Hôm nay còn chưa tận hứng, đợi ngày sau chắc chắn có dịp.
Lâm nói câu cuối thì trừng mắt về phía hai vị thành chủ Quang, Phong Thần Thành khiến bọn họ không tự chủ được phải rụt cổ lại. Nếu lúc đó Lâm buông bỏ Lôi Lực Ma đã bị thiêu đốt thần hồn không còn lực hoàn thủ, để quay sang giúp Hỏa Thần một tay thì chắc chắn số phận ba người thành chủ đã may ít rủi nhiều. Trận này ra quân bọn họ quá tự tin vào vũ lực của chính mình. Tệ nhất là Tiêu Ngọc Lâm sớm không về, muộn không về lại về đúng lúc bọn họ chuẩn bị toàn thắng. Nếu quả thật Lâm về muộn thêm một lát, có lẽ hắn đã tức điên lên và không thèm nể nang lời khuyên can của Phong Các chủ.
Bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông họ Thiên như chết lặng. Bọn họ tự tin HỌ là những võ giả cường đại nhất của Thần Địa nhưng không mấy tự tin khi bị Tiêu Ngọc Lâm thách thức. Cần cổ của bọn họ cảm thấy hơi lạnh. Lại thêm một Hỏa Nhân Tà Thần bất chấp tôn ti bao che cho Tiêu Ngọc Lâm, những ngày tháng sau này hoàng tộc họ Thiên coi bộ không cẩn thận thì rất khó sống. Các thế lực của Thần Địa lập tức nhận được tin tức nơi này. Trận chiến Băng Xương Thần Thành không mất lâu thời gian nhưng đã làm rung động cả Thần Địa. Lâm rời khỏi chiến trường ngổn ngang vẫn không quên thu hồi thanh chí tôn chùy đã thoi thóp linh khí ảm đạm thất sắc.
Bên trong Băng Xương Thần Thành cửa lớn bị đánh nát. Xác người la liệt. Tứ Ngưu, Ngũ Hổ mỗi bên chết 1 người. Đại Phúc bị thương trầm trọng. Thường rất nhanh đã bố trí trị thương cho những người còn có thể cứu. Lâm không nói năng gì nhiều chỉ ra lệnh cho Minh lão tổng kết tổn thất của Băng Xương Thần Thành lần này. Mệnh lệnh ban ra Lâm chỉ âm trầm một lát rồi lao vào nội thành. Trong một sân lộ thiên Lâm bày kết giới rồi ngồi tĩnh tu mở ra thức hải.
Tửu Tiên lập tức cảm nhận được tiên khí của mình đang rất nồng đậm trong thức hải của Lâm. Thức hải của Lâm đối với bà không phải là nơi xa lạ. Bước vào thức hải của một phân hồn bà gật gù thưởng thức. Tiểu tử này tu luyện với tốc độ biến thái. Lâm đứng trước đoàn người Thần Tinh Môn đợi sẵn Tửu Tiên tiến vào. Tửu Tiên như không ngạc nhiên chỉ mỉm cười hài lòng:
– Tiểu tử ngươi rớt cuộc cũng tìm ra nơi đó.
– Tiền bối, ngài cố tình để lại nơi đó cho ta tìm được?
– Hô… Ta là Thời Gian Thần, việc tương lai quá khứ làm sao ta không biết? Dĩ nhiên là do ta để lại cho ngươi tìm. Đó là một phần nhiệm vụ của ngươi.
– Vậy, một tia phân hồn của người, người cũng biết đến nó.
– Haizz… Ta có rất nhiều phân hồn rải rác khắp nơi chờ ngươi giúp ta thu thập. Chắc ngươi đang nói đến phân hồn đang bảo hộ cho mẹ của ngươi, Nạp Lan Ngọc Hân có đúng không?
– Ngài … ngài đã biết?
– Dĩ nhiên. Lão nương có tài thông thiên, việc gì mà ta không biết, việc gì mà ta không rành?
– Vậy ta có thể hỏi tiền bối vài câu chăng?
– Ha… Ta là chân thần, chân thần có bó buộc của chân thần. Hôm nay ta ra tay là vì việc này có liên quan đến thiên chức của ta phải ngăn chặn không cho số lượng linh hồn trào ra kết giới Thiên Linh. Không liên quan gì đến việc ta giúp ngươi đâu. Việc của ngươi muốn biết, sau này ngươi sẽ từ từ biết. Cũng như việc về Thần Tinh Môn và Ma Môn lúc trước ngươi chưa từng hỏi, giờ cũng đã biết. Việc sau này ngươi được biết còn nhiều hơn ngươi có thể hỏi. Vậy ngươi hỏi để làm gì? Đừng có mà tào lao!
– Oái… Tiền bối thật sự không chịu nói? Haizzz… Ta chịu thua vậy. Tiền bối sao không đi thu hồi phân hồn kia của ngài?
– Ta thu hồi để làm gì. Đó không phải là nhiệm vụ của ta mà Hỗn Độn đã giao phó.
– Vậy? Chẳng nhẽ là việc của vãn bối?
– …
Tửu Tiên nhún vai nhìn Lâm mỉm cười như muốn nói. Dĩ nhiên là việc của ngươi, đâu đến phiên ta ra tay chứ? Lâm tuy khó hiểu nhưng việc Tửu Tiên không nói ra chắc chắn sẽ không nói ra. Phân thần hồn của bà chắc chắn bà đã biết đến từ rất lâu. Việc bà không thu hồi chắc chắn là để cứu mạng của mẫu thân. Nếu bà đã thu hồi vậy Nạp Lan Ngọc Hân sẽ không có cơ hội sống cùng một phân hồn kia của bà để tu luyện đến mức cường đại của một minh tôn cảnh. Thời Gian Thần có thể nhìn rõ được tương lai và quá khứ, rất nhiều việc bà đã tận mắt nhìn thấy qua các cửa sổ của thời gian. Lâm không thể nài ép để biết được thiên cơ từ bà.
Những linh hồn và số quan tài Lâm quyết định thật nhanh nghĩ ra một khổ nhục kế. Giờ Lâm đã biết bên cạnh Thiên Tôn là Giao Trì Thánh Mẫu, đối với lúc Tửu Tiên chưa đảm nhiệm thiên chức đã cường đại không kém. Lâm không thể khinh thường. Xong suôi mọi việc Lâm nhận một viên linh thạch có ghi chép tỷ mỉm về tổn thất của Băng Xương Thần Thành lần này rồi lao ra ngoài. Mất nửa ngày trời các thế lực đã rút hết. Bốn minh tôn giả họ Thiên và Phong Các chủ vẫn chờ đợi. Lâm bước tới nét mặt không vui chắp tay hòa hoãn khách sáo rất nhiều so với lúc mới về:
– Phong các chủ tiền bối. Tứ Lập tiền bối. Tài hạ muốn đến Hỏa Thần Thành hàn huyên cùng Hỏa Thần lão ca. Lần này Hỏa Thần Thành cũng tổn thất không kém. Lý do cũng vì lão ca giúp đỡ cho Băng Xương Thành. Hẹn gặp các vị tại Hắc Thần Thành vậy. Cáo từ.
Nói xong là đi. Lâm chỉ thông báo chứ không xin phép. Tình hình hiện giờ đã biến đổi. Tiêu Ngọc Lâm trên danh nghĩa vẫn là Tiêu Thần Vương của Thần Địa. Cho dù Thiên Tôn triệu kiến thì Lâm cũng chỉ cần đến bái phỏng, việc sớm muộn vài ngày cũng không sao. Lâm không lao ra ngoại vực. Cố tình dùng xuyên tinh toa bay thấp tiện thể thăm dò tinh hình và địa thế các nơi. Phải mất ba ngày mới đến Hỏa Thần Thành. Hỏa Nhân Tà Thần cũng không gấp gáp. Khi Lâm tới thì lão ra tận cửa thành đón. Lão và Lâm cùng sánh bước đi vào đại điện. Đuổi hết hai bên tả hữu ra ngoài lão mới dẫn Lâm vào một địa đạo bí mật. Vừa đi lão vừa vui mừng đưa đẩy:
– Lâm tiểu hữu công pháp đoạt xá của tiểu hữu quả nhiên rất nghịch thiên đó.
– Ha ha ha… Tiền bối quá khen, ta thấy công pháp của tiền bối cũng không phải hạng xoàng.
Hai người cười ha hả. Hai người thông minh gặp nhau nói chuyện rất ít. Lão khen Lâm có công pháp đoạt xá cao minh, Lâm cũng khen lại lão một câu. Dĩ nhiên hai người ngầm hiểu là bọn họ đã tự nhận họ là những người đoạt xá để thâm nhập Thần Địa. Chỉ cần nói đến đây là đủ.
Lâm bước vào một mật thất thì thấy một người đang treo ngược. Hắn không phải đang bị tra tấn, mà hắn đang luyện công. Công pháp của người này tu luyện rất đặc biệt. treo đầu dốc xuống như tu luyện nghịch hành kinh mạch của Tây Độc Âu Dương Phong. Không lâu sau người luyện công này mở mắt nhìn một người đang bị trói trước mặt. Người luyện công chống tay đẩy mạnh lên một cái khiến cả thân hình của hắn bay lộn trên không trung rồi một tay để lên vai của người đang bị trói đứng trước mặt. Hai thiên linh cái chạm vào nhau rồi bỗng thấy thần hồn của hai bên hoán đổi, cứ thế lưu chuyển mấy vòng. Cuối cùng Di Hồn Đại Pháp được khởi động khiến người luyện công hoàn toàn đoạt xá được người bị trói.
Lúc hắn mở mắt chỉ trừng mắt một cái giây thừng trói mình đã phá giải. Hỏa công xuất ra một tay rồi hắn đã biến cơ thể cũ của mình thành tro tàn. Hỏa Thần gật gù ừ nhẹ khiến tên võ giả kia quay mặt quỳ rạp xuống:
– Quỷ Lôi tham kiến chủ công.
– Ừm! Tốt. Quỷ Lôi, từ nay trở đi ngươi gia nhập quân đoàn Hỏa Long Giáp. Từ từ mới bộc lộ tài năng để giữ chức đội trưởng. Huynh đệ của ngươi đã sớm ngày gia nhập quân đoàn Hỏa Long Giáp. Sau này chắc chắn sẽ có ngày giúp ích được cho quê hương của ngươi. Nếu có thể sẽ có dịp trở không chừng còn có thể về lại cố hương. Cố gắng đi, tu luyện cho thật tốt!
– Quỷ Lôi đa tạ chủ công ân sủng. Quỷ Lôi giờ đã làm xong việc, xin cáo lui trước.
– Ừm… đi đi. Ba ngày nữa ta sẽ cho người tuyển dụng. Việc còn lại, ngươi tự biết phải làm sao rồi!
– Dạ!
Quỷ Lôi biến mất trong mật thất âm u. Lâm rung động hiểu ra, tên võ giả kia là một nô lệ Thiên Linh Giới. Hỏa Thần đã dạy hắn cách đoạt xá ký ức, sau đó mới dùng Di Hồn Đại Pháp đoạt xá đi thân thể. Như để khẳng định sự nghi ngờ của Lâm Hỏa Thần lẩm bẩm rất nhỏ:
– Đoạt ký ức xong mới đoạt xá. Là ta năm xưa tìm được từ một tuyệt địa ngoại vực. Trước khi Cổ Ma quật khởi đã có vài tông môn nổi tiếng với các công pháp luyện hồn. Công pháp này lại có thể khắc chế Di Hồn Đại Pháp của Cổ Ma tộc. Chỉ tiếc rằng … Ta lấy được nó quá muộn. Hơn 2000 năm trước mới bắt đầu nghiên cứu sử dụng. Để đạt được bước này lão phu đã phải mất rất nhiều công phu. Nếu chúng ta biết tiểu tử ngươi lợi hại như vậy… Số trời, số trời! Hà hà hà.
– Tiền bối, vậy những người ngài đã gửi đến Thiên Linh?
– Hmm… Bọn họ cũng như Quỷ Ảnh. Đặc biệt trung thành với ta. Chỉ là, ta đã phải dùng một loại bí pháp khống hồn bọn họ lại. Chỉ cần bọn họ làm phản ta sẽ biết được, lập tức giết chết. Bí mật này của ta không thể để lộ.
– Ừm… Làm vậy hình như sẽ khống chế sự tăng tiến của bọn họ thì phải?
– … Phải… Bí pháp của ta khống chế bọn họ quá nhiều nên cảnh giới của bọn họ lúc đầu có thể nhờ vào bí pháp mà tăng tiến rất nhanh nhưng theo thời gian đến cấp bậc vương giả thì bọn họ sẽ bị giảm dần. Sẽ khó lòng đạt được đến cấp đế giả.
– Bọn người Phong Vân Lôi Vũ cũng chỉ đang ở cấp bậc hoàng giả. Chuẩn đế giả.
– Phải. Cả đời bọn họ sẽ khó lòng tinh tiến. Trừ phi chúng ta có thể một ngày hoàn thành nhiệm vụ. Ta sẽ giải trừ bí pháp.
– Tiền bối. Ta có cách khiến bọn họ trung tâm cẩn cẩn nhưng không bị ảnh hưởng bởi bí pháp.
– Hử?
Hỏa Thần nhìn Lâm nhíu mày rồi nghĩ đến Thiên Lục Sát, Thiên Tàn thì bỗng nhiên đôi mắt tròn xoe hiểu ra vài điều gật gù.
– Vậy việc này ta phải nhờ Phong tiểu hữu rồi.
– Viêm Đế tiền bối xin yên tâm. Phong nhi sẽ lo liệu.
Tiếng cười của hai người một già một trẻ vang vọng khắp mọi nơi. Viêm Đế và Lôi Trấn Phong đều là những kẻ tự phụ, tự tin về vũ lực của mình. Bọn họ rất muốn vỗ ngực xưng tên ta đây mới là cha thiên hạ. Họ làm được điều đó vì họ đúng thực là cha thiên hạ. Làm nội gián nhưng họ nào cam tâm. Nếu có thể chọn lựa thì ai lại đi sống một cuộc sống mà mình lại không thể là chính mình. Sự hiện diện của hai người đã khiến bọn họ vững tâm lên rất nhiều. Đây là lần duy nhất bọn họ thổ lộ tâm tình với nhau tại Thần Địa, lần đầu và cũng là lần cuối.
Viêm Đế có thể chắc chắn như vậy vì lão quá tự tin vào ánh mắt của lão. Thập đại cường tôn, tình như thủ túc. Bao lâu nay họ hợp tác chặt chẽ nên đôi khi chỉ cần nhìn qua ánh mắt đã có thể hiểu được ý nghĩ của nhau. Ánh mắt kia của Quyền Tôn khi nhìn Tiêu Ngọc Lâm đã khiến Viêm Đế vừa thưởng thức vừa ghen tỵ. Lão Quyền đã tìm được truyền nhân thích hợp. Kể cả lão Lực và lão Trận cũng vậy, bọn họ đã tìm được truyền nhân của mình. Nhưng điều Viêm Đế chưa biết và Lâm cũng không nói ra đó là nhị vị sư phụ Đan Tổ và Khí Tổ cũng đã trở lại Thiên Linh Thế Giới.
Viêm Đế bắt đầu rục rịch nóng lòng muốn trở lại Thiên Linh Giới để nhanh chóng thu nhận Mộ Dung Khuynh Thành. Lão đã quyết nhận truyền nhân của lão nhất định phải là Mộ Dung Khuynh Thành. Chỉ có nàng mới có thể thừa kế y bát của lão vì nàng cũng như lão, là người có huyết mạch của thần thú Ma Nhân tộc.
Phân hồn của Lôi Trấn Phong trong thân thể của Tiêu Ngọc Lâm, Viêm Đế trong thân thể của Hỏa Nhân Tà Thần sánh bước ngồi chung một xuyên tinh toa đến Hắc Thần Thành. Không khí của Hắc Thần Thành hiện giờ nồng nặc mùi thuốc súng. Các thế lực không có nô lệ làm việc, Lâm cũng mất rất nhiều thu nhập. Sự bế tắc của đôi bên cũng khiến các thế lực rất bực bội. Lợi nhuận của Băng Xương Thần Thành nếu chia thì cũng chỉ chia cho tam đại Thần Thành Lôi, Quang, Phong và các Thiên Soái mà thôi. Những thế lực khác hoàn toàn không nhận được gì. Nhất là Băng Thần Thành khó chịu ra mặt. Lâm đến Hắc Thần Thành thì Băng Nương Tử ra tận cổng thành đón. Nàng trong bộ váy ngắn bó sát người màu đỏ rực tạo lên những đường cong tuyệt mỹ. Đùi hơi hé lộ và được che bằng đôi tất dài màu đen. Đôi giày cao gót tôn lên cặp đùi thon dài nóng bỏng của nàng.
Lâm liếc qua thì đã thấy cô nàng này rất hiểu tâm lý đàn ông. Cũng may tại Địa Cầu Lâm đã học tâm lý học. Phụ nữ vừa mặc đồ đỏ dễ chú ý lại đeo thêm đôi tất đen khiến đầu óc đàn ông không thể tự chủ được luôn phải ngắm nhìn. Lúc nào cũng suy nghĩ đằng sau đôi tất đen kia che giấu những gì? Đôi tất đen bó sát cặp đùi non của Băng Nương Tử có thể làm mọi người phải nuốt nước bọt nhưng Lâm là cao thủ nên đưa mắt nhìn thẳng môi nàng. Vẻ mặt lạnh lùng âm trầm sát khí. Bước đi hàm chứa sát khí có thể vùi dập cả một quân đoàn.
Vẻ lạnh lùng của Lâm lại khiến Băng Nương Tử không tự chủ được ghẹn thở nghĩ thầm. Người đàn ông này có lẽ là định mệnh của nàng. Nàng cảm thấy Lâm thần bí khó nắm bắt. Chiếc tất dài mỏng của nàng không thể làm thu hút sự chú ý của Lâm khiến nàng khó hiểu. Nàng đâu biết Lâm đã chép miệng tự nhủ. Cái tất đen của phụ nữ thì có gì huyền bí, nó bị xẹo nên lấy tất che thôi chứ có gì đâu đặc biệt. Đấy là cách mà Lâm tự trấn an mình và cố tình nhìn môi của Băng Nương Tử khi nói chuyện. Vì theo tâm lý học, khi nhìn vào đôi môi mọng của phụ nữ là cách đánh xuyên qua mọi phòng thủ tâm lý, trực tiếp nói với tiềm thức của nàng: “Em là tất cả của anh!” Điều này khiến Băng Nương Tử không thể nào hiểu nổi, không tự chủ được dần dần bị thu phục.
Vẻ đẹp của nàng không thua gì Nhã Lan Khuynh Thành nên cũng khiến Tiêu Ngọc Lâm rất hứng thú. Một cô gái tinh nghịch vừa khiêu ngợi lại vừa cay độc. Một mục tiêu hoàn hảo cho mọi nam nhân chinh phục. Nam nhân nào mà chả muốn chinh phục một ma nữ trở thành một người vợ hiền ngoan ngoãn. Lâm cũng không ngoại lệ nhưng Lâm cũng biết không nên lợi dụng tình cảm của một nữ nhân. Tối độc phụ nhân tâm. Độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhất là người đàn bà càng đẹp thì lại càng độc. Một nam nhân không nguy hiểm bằng một nữ nhân ôm thù hận muốn trả thù vì tình. Lâm đưa mắt lên nhìn mắt của Băng Nương Tử thì biết được, đây là người đàn bà hắn không thể đụng tới. Nhất quyết không được.
Còn Băng Nương Tử thì đã quyết, đây mới là nam nhân nàng chờ đợi từ lâu. Băng Nương Tử không phải là cô gái yếu đuối. Nàng có đến mấy nam nhân cùng một lúc nhưng chưa từng gả cho bất kỳ một ai. Thế giới này cường giả vi tôn. Đàn ông năm thê bảy thiếp thì nữ cường cũng không chịu lép vế. Thế giới nào cũng trọng nam khinh nữ nên cũng vì điều này mà lối sống buông thả của Băng Nương Tử khiến nàng trở thành một nữ nhân rất không được hoan nghênh.
Suốt một đoạn đường năm cường giả sánh vai cùng đi vào Hắc Thần Thành. Tiểu Như đi đằng sau Lâm, Nguyệt Như đi đằng sau Hỏa Nhân Tà Thần. Lâm đi giữa rất thoái mái ung dung cười nói suốt đoạn đường cùng Hỏa Nhân Tà Thần và Băng Nương Tử. Cường giả có thể tự do bay lượn trong chốc lát là có thể đến. Không ngờ Lâm và mọi người lại thả bộ nên mất đến ngày trời mới từ cổng thành bước vào đại điện. Tốc độ của cường giả rất nhanh nhưng không thể nghi ngờ Lâm đã cố tình trì hoãn để văn võ bá quan biết tin đến đủ.
Các thế lực cũng chen nhau đến xem. Một số người còn xin vào làm hầu bàn bưng bê rựu thịt cho Thiên Tôn để có thể nghe ngóng tình hình. Tiêu Ngọc Lâm lần nào bị tra hỏi cuối cùng cũng toàn thắng trở ra được ban thưởng rất nhiều. Lần này lại rất khác với các lần trước vì tin tức Tiêu Ngọc Lâm một mình đấu ba minh tôn giả đã vang dội khắp Thần Địa. Điều khinh khủng hơn nữa là Tiêu Ngọc Lâm đã tự mình xưng vương. Lời đồn đãi Thiên Tôn chính thức thu hồi quyền lợi của Tiêu Thần Vương nên khi biết tin này Tiêu Ngọc Lâm đã tự mình xưng vương, lấy tên là Vạn Sát Ma Vương. Cái tên rất bá đạo, rất phù hợp với tính cách của một minh tôn giả chưa đến 2 khắc đã giết chết ba minh tôn giả cường đại khác.
Mấy năm nay Tiêu Ngọc Lâm làm ra quá nhiều việc kinh thiên động địa. Các thế lực trầu trực đi theo Lâm đã quen với sự ung dung này của Lâm. Bọn họ cũng chắc chắn lần này Tiêu Thần Vương không những không bị trách phạt lại còn thăng tiến thêm một bậc. Những thế lực khác lại cho rằng Tiêu Thần Vương lần này sẽ nhất định bị tước hết quyền lợi vì lỗi lầm của Lâm gây ra quá lớn. Thần Địa bị mất đi ba vị minh tôn giả và hàng trăm nhân vật cấp đội trưởng chí tôn cảnh trung kỳ và đỉnh phong. Ba đại thành thị bỗng chốc đã mất đi gần 300 thống lĩnh đứng đầu mấy vạn chí tôn giả sơ kỳ. Bọn họ nhất quyết sẽ đòi Thiên Tôn sử tử Tiêu Ngọc Lâm để xoa dịu thù hận của họ. Hoặc giả cũng đòi Tiêu Ngọc Lâm bồi thường xứng đáng.
Thế giới nào cũng có những trò tiêu khiển. Còn gì thú vị hơn là cá cược xem lần này người xuất huyết nhiều nhất ra là ai, người được lợi nhiều nhất là ai. Những thế lực nhỏ ủng hộ Tiêu Ngọc Lâm đều đặt cược rất lớn vào mối đầu tư của mình. Những cường giả sống trên lưỡi đao mũi kiếm liều mạng đã quen nên khi đặt cược thì đem hết gia sản ra cá cược. Một ăn cả, ngã về không. Các thế lực lớn cũng không chê tiền ít bỏ vốn ra rất nhiều. Nhà cái đứng ra lần này chủ trì tất nhiên không phải thế lực nào khác ngoài 5 vị các chủ của Thánh Tháp. Bọn họ là thế lực đầu tiên cá cược: Người thua đậm nhất lần này sẽ là tam đại thành thị và người thắng lớn nhất chính là Tiêu Ngọc Lâm. Khác với những lần khác, lần này 5 vị các chủ cá luôn thế lực phải xuất huyết có cả Thiên Tôn. Đây là một điều nực cười khiến rất nhiều thế lực theo cược.
Điều kiện cá cược của 5 vị các chủ rất khắt khe. Họ cá cả ba điều. Sai một trong ba bọn họ đều sẽ chung tiền. Đồ vật cá cược từ đan dược, thần thạch cho đến bí kíp, vũ kỹ. Thậm chí một số kết giới vô chủ dưới sự cai quản của Thánh Tháp cũng được 5 vị các chủ đưa ra để đánh cá. Các thế lực lớn nhỏ đổ xô đến tham gia, người góp vốn, kẻ theo cược. Điều kiện của 5 vị các chủ khắt khe đến nỗi rất nhiều phe chịu bỏ vốn 5 lần ăn một rằng Tiêu Ngọc Lâm sẽ chết chắc! Món lời Băng Xương Thần Thành chưa gì đã được rất nhiều thế lực thông qua Thánh Tháp đặt điều kiện chia chác. Nô lệ bao đời không được sát hại để hấp thu hồn lực, hiện giờ tính mạng của họ lại được các thế lực đưa ra để làm chiến lợi phẩm.
Tiêu Ngọc Lâm thừa hiểu điều này nên trên đường đi đến điện Kim Loan của Thiên Tôn đã dò hỏi Băng Nương Tử. Băng Thần Thành cũng như ngũ đại thành thị khác đều là ngoại thành. Quyền lợi so với nội thành kém hơn rất nhiều nhưng nhờ vào nguồn cung cấp Dưỡng Đan Tuyền cho toàn bộ Thần Địa và thuật luyện khí của họ Chu thuộc Băng Thành nên gia tộc họ Chu nắm giữ rất nhiều tài phú và phần đông thế lực của Băng Thành. Trên Thánh Tháp cường bảng cũng có tên của hai người hậu bối họ Chu. Một là Chu Thần Thông và người thứ hai chính là Băng Nương Tử. Trên bảng không đề tên của Băng Nương Tử. Chỉ viết rõ nàng họ Chu ký danh Băng Nương Tử.
Tên thật của Băng Nương Tử là gì cả Thần Địa rất ít người biết. Kể cả người họ Chu cũng không mấy người được rõ. Có người nói nếu biết tên đệm của Băng Nương Tử chắc chắn sẽ đoán ra thân phận của nàng. Vì vậy mà thân thế của Băng Nương Tử không được công bố. Mặc dù rất nhiều người đoán mò Băng Nương Tử chính là con gái của lão tổ Chu gia rất cường đại. Là người duy nhất có thể đánh ngang tay cùng Băng Các Chủ. Là một minh tôn giả đã lánh đời lâu năm.
Minh tôn giả chỉ là cảnh giới tu vị nhưng sự cường đại của năm vị các chủ thì không ai có thể đoán biết. Giờ tự nhiên từ trên trời lại xuất hiện một Tiêu Ngọc Lâm khiến bao người khó hiểu hắn từ gốc rễ nào chui ra. Nếu bọn họ bình tĩnh phân tích thì chỉ thấy Tiêu Ngọc Lâm tiến triển nhanh với tốc độ biến thái. Dần dần họ hiểu ra được thân thế của Lâm, nhưng lại không tài nào lý giải nổi một tiểu tử xuất thân từ một gia tộc tầm cỡ trung lưu của Hỏa Thần Thành nghèo nàn, sao lại có thể trong vòng 500 trở thành một nhân vật phong vân cường đại của Thần Địa được? Cái cách suy nghĩ cố hữu khiến rất nhiều thế lực tin tưởng Tiêu Ngọc Lâm chỉ là hiện tượng nhất thời như một ngôi sao sẹt sáng rồi sẽ tắt hẳn vì hắn không có bất kỳ gia tộc cường đại nào chống lưng. Sự hợp tác của Tiêu Ngọc Lâm cùng Hỏa Nhân Tà Thần và năm vị các chủ Thánh Tháp theo nhiều ý kiến chỉ là sự hợp tác khi đôi bên cùng có lợi. Bọn họ sẽ không vì Lâm mà trở thành điểm tựa của hắn.
Bước vào trong điện Kim Loan Lâm đảo mắt nhìn quanh điện. Hai phe ủng hộ và thù nghịch cùng Lâm đã hoàn toàn lộ diện. Bọn họ đứng ở hai bên. Phần lớn lại là những thế lực ngư ông ở giữa không ra mặt lên tiếng. Chính giữa là 3 vị các chủ của Thánh Tháp: Băng, Phong Vũ. Trong Thánh Tháp lúc nào cũng có các chủ tọa trấn. Bọn họ sẽ không bao giờ toàn bộ rời khỏi. Lần này có đến những ba người đến đây, Lâm chắc chắn họ vẫn đứng ở bên Lâm chủ yếu là vì lợi ích của Thánh Tháp đã đầu tư vào Lâm rất nhiều.
Băng Thần Thành không ngờ lần này lại ngồi kế vị của Thánh Tháp. Là thế lực lớn nhất ủng hộ cho Lâm. Theo sát bọn họ là những gia tộc có người theo Lâm và đã chuyển đến Hỏa Thần Thành đầu nhập. Phần lớn các kết giới của Lâm đều do họ cai quản. Bọn họ bị tam đại thành thị chèn ép tước quyền lợi thì cũng ôm đủ một cục tức nhưng vũ lực không bằng người ta. Tam đại thanh thị lại dùng mệnh lệnh của Thiên Tôn trấn thủ các nơi có thể phát sinh ra phản loạn thì những người cai quản kết giới không thể chống lại. Vì chống lại cũng có nghĩa là bọn họ sẽ trở thành đồng phạm. Sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.
Thế lực đối nghịch cùng với Lâm tất nhiên là Tam Đại Thần Thành: Quang, Lôi, Phong và các vị thiên soái thuộc thế lực bọn họ. Ba Thế lực rất chi khủng bố. Lâm nhìn họ cười khỉnh khinh bỉ khiến bọn họ không tự chủ được đưa tay sờ binh khí đeo bên hông nắm chặt. Lâm phớt lờ chắp tay cung kính hướng Thiên Tôn đại xá một cái thật dài:
– Tội thần Tiêu Ngọc Lâm, bái kiến Thiên Tôn!
– Thần, Hỏa Nhân Tà Thần (Băng Nương Tử) bái kiến Thiên Tôn!
Thiên Tôn không cười nổi chỉ gật đầu:
– Miễn lễ. Tiêu Thần Vương, khanh đi vào tuyệt địa lại không báo trước khiến trẫm vì khanh mà lo lắng. Tội của khanh quả thật không nhỏ!
– Khai bẩm Thiên Tôn. Thần không biết mình bước vào nơi hiểm địa nên khó lòng biết trước. Đã gây phiền toái cho ngài xin Thiên Tôn trách phạt.
– Ừm. Mấy ngày trước khanh và Tam đại thành chủ đã phát sinh ma sát không nhỏ. Tiêu khanh gia không biết khanh đối chấp cùng bọn họ ra sao lại gây đến thương vong trầm trọng cho Thần Địa ta?
Thiên Tôn đưa mắt ra dấu cùng ba vị thành chủ. Hôm nay đi theo bọn họ có thêm ba người minh tôn cảnh, 6 người huyền tôn cảnh mới từ ngoại vực nhận được hung tin, cấp tốc trở về. Người chết đã đành, việc là làm thế nào mới có thể bù đắp được mất mát này. Tiêu Ngọc Lâm này nhất định phải làm nô lệ cho bọn họ mấy vạn năm mới đủ trừ nợ. Sau đó họ sẽ chắc chắn lóc da xẻo thịt hấp thu linh hồn của Tiêu Ngọc Lâm cho hả dạ. Có được sự ủng hộ của gia tộc và các thế lực Quang Thần Thành chủ Quang Nhật Luân đứng lên bừng bừng sát khí:
– Tiêu Thần Vương, mấy ngày hôm trước ngài đã ra tay sát hại trọng thần của Thần Địa. Ngài giải thích sao về việc này?
– Hử? Ta có giết trọng thần sao? Cái đó ta hoàn toàn không biết!
– Ngươi… Tiêu Ngọc Lâm ngươi không biết hay đang giả vờ không biết! Quang Huy Công, Lôi Ma Lực, Phong Bá Ác đều là những lão minh tôn cảnh nghịch thiên của Thần Địa bao lâu nay, với cảnh giới của ngươi sao lại không biết?
– Hử? Ba tên già đó có cảnh giới nghịch thiên gì chứ? Đến một kích cũng chịu không nổi. Trong mắt ta bọn họ đến cái rắm cũng không phải. Còn về việc mấy lão già đó nổi danh bao lâu nay bổn vương làm sao biết được. Bổn vương mới nổi danh mấy năm nay. Bọn họ tên là gì đã từng bái phỏng ta sao?
– Tiêu Ngọc Lâm… vừa nãy ngươi đã tự xưng là tội thần, ngươi còn không nhận tội của ngươi hay sao?
– Ngươi đừng ăn rắm nói bậy đi. Bổn vương có tội là tội với Thiên Tôn. Ngươi cùng lắm là một thành chủ, so thân phận với bổn vương ta không thua ngươi. Quang Thành Chủ lấy tư cách gì chất vấn ta chứ?
Thiên Lập Đông thấy việc không ổn, lão đã được Phong các chủ căn dặn rất kỹ, không thể để việc này leo thang bèn đứng ra giải hòa:
– Tiêu Thần Vương. Vậy lão phu có tư cách hỏi ngài hay không? Ngài nói ngài có tội, vậy tội đó là tội gì?
– Ai… Lập Đông tiền bối mạnh giỏi. Vãn bối hôm nay đến cũng vì lý do này. Hôm trước vãn bối quá nóng lòng muốn vào xem xét tình hình của Băng Xương Thần Thành nên đã phớt lờ lời triệu kiến của Thiên Tôn. Hôm nay vãn bối đến trước là để xưng tội cùng Thiên Tôn, sau là mong bốn vị tiền bối độ lượng hải hà không chấp nhất với sự nóng lòng của tiểu bối.
Tứ Lập tức Thiên Lập Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn người đều là minh tôn cảnh của Hoàng Gia họ Thiên. Bọn họ rất ít khi ra tay nhưng vũ lực cũng không kém. Hôm trước bị Tiêu Ngọc Lâm khinh thường thì bực tức không chịu nổi muốn đại khai sát giới. Hôm này trước đám đông Tiêu Ngọc Lâm xuống nước vậy bọn họ cũng dịu xuống rất nhiều. Mặt mũi của cường giả không thể bị mất. Tiêu Ngọc Lâm của ngày hôm nay đã khác với ác thần Vạn Sát Ma Vương hôm trước. Lão đã được một bậc thang dĩ nhiên lập tức không truy cứu Ừ nhẹ gật gù:
– Tài sản của Tiêu Thần Vương bị phá hủy dĩ nhiên ngươi nóng lòng. Điều này bản tôn hiểu được. Nhưng mà trước đám đông tiểu tử ngươi thốt lời ngông cuồng, có nên bù đắp cho bốn lão già chúng ta hay không đây?
– Ái chà chà… tiền bối đã lên tiếng dĩ nhiên vãn bối không thể không nghe theo. Ở đây vãn bối có bốn bình tinh thần đan thiên cấp đỉnh phong thành thật mong tiền bối thứ tội cho lời ngông cuồng của vãn bối.
Tinh thần đan thiên cấp đỉnh phong? Đây là loại đan dược đến Thiên Tôn cũng phải thèm nhỏ rãi. Ba vị các chủ Thánh Tháp nhìn nhau run rẩy trách thầm “tiểu tử ngươi sao lại ra tay hào phóng như vậy chứ? Bọn ta đã đặt cược rất nhiều trên người ngươi đó tên khốn. Nhớ kiếm lại không chúng ta lần này sẽ thua sạch túi!” Thiên Lập Đông rất nhanh đã bị mua chuộc. Là Tinh Thần Đan thiên cấp đỉnh phong đó à. Bao năm nay mấy lão gia hỏa này không thể tinh tiến được cũng vì thần hồn rối loạn. Nếu có Tinh Thần Đan số lượng này bọn họ chắc chắn thăng tiến. Thiên Lập Đông không nói nhiều chộp luôn bốn bình đan dược bỏ vào tay áo, bụng bảo dạ: “Tiểu tử ngươi mạnh như hùm, ngươi nóng giận thóa mạ chúng ta 1 lần thì bọn ta được 4 bình đan dược. Biết vậy lúc đó để ngươi thóa mạ ta thêm mấy lần để ta có cớ kiếm thêm mấy bình thì thật là tốt!”
– Ai … Tiêu Thần Vương có lòng như vậy, mấy lão gia hỏa chúng ta sao lại trách cứ người trẻ tuổi khí thịnh nóng tính như ngươi chứ. Được được được, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không đi. Cùng phục vụ cho Thần Địa, Tiêu Thần Vương không cần tự trách…
– Đa tạ Lập Đông tiền bối.
Ba lão già hàng chữ Lập gật gù hài lòng đưa mắt ra dấu phía tam đại thành chủ cho Thiên Lập Đông. Lão Đông trợn trừng mắt lắc đầu ý nói: “việc là do ba đại thành thị làm ẩu, mắc mớ gì đến chúng ta! Ta cứ ngư ông thủ lợi mặc bay!” Tiếc rằng lão đã nhận hối lộ của tam đại thành thị nên không thể không ra mặt nói giúp.
– Phần của bốn lão gia hỏa chúng ta không tổn thất gì nhiều, nhưng về phần tổn thất của chiến trận lúc đó thật sự phải làm phiền Tiêu Thần Vương đưa ra một con số khiến mọi người hài lòng đó.
Lập Đông nói xong thì gật gù hài lòng. Lão không làm mất lòng bên nào. Việc là của các ngươi, lão tử đã mở miệng rồi coi như bổn phận của ta đã xong. Lập Đông nói xong thì ưỡn ngực hãnh diện từ từ lui xuống. Lâm cũng chống cằm suy nghĩ như đắn đo điều gì. Tam đại thành thị dĩ nhiên cũng rất mong chờ con số Lâm đưa ra để làm bọn họ hài lòng. Tốt nhất là Lâm chịu làm nô lệ cho bọn họ bằng không Tam Đại Thành Thị sẽ không thèm góp sức trấn thủ ngoại vực. Bọn họ sẽ viện cớ gia tộc suy yếu cần người trấn thủ để có thể lui binh. Đây là việc tất yếu của Thần Địa, Thiên Tôn không thể không cân nhắc bắt đền Tiêu Ngọc Lâm. Nhưng khi Lâm mở miệng thì phải khiến mọi người ngã ngửa.
– Dưới cấp sinh tử cảnh ta tính sẽ lấy 1 ngàn thần thạch. Sinh tử cảnh 1 vạn thần thạch, võ thánh cảnh 10 vạn. Lần này Băng Xương Thần Thành không tổn thất quá nhiều. Mất hai trưởng nô rất khó bù đắp, giá 100 vạn một tên. Võ thánh cảnh 30 người, sinh tử cảnh 563 người. Dưới đó ta mất 2 vạn người. Tổng cộng tất cả… 28 triệu 630 000 thần thạch. Nhưng các ngươi lại khiến bổn vương phải ra tay. Mạng của ba minh tôn giả mỗi tên đáng giá 100 tỷ thần thạch. Một chí tôn khí tồi mất công ta phải phá hỏng, thôi thì ta tính rẻ 50 tỷ một thanh. Bọn lâu la khác … Coi như ta tặng không vậy. Tiện tay làm thịt bọn họ cũng không tốn chút công phu. Chi phí tất cả 350 tỷ 28 triệu 630 ngàn thần thạch.
Lâm nói xong thì đưa tay về phía của đội ngũ Tam Đại Thành Chủ. Ba vị Thánh Tháp các chủ nghe được cũng lập tức bịt miệng cười. Chơi gái còn bắt gái trả tiền. Tiêu Ngọc Lâm này nham nhở có tiếng. Các thế lực ồ lên, có người nhịn không được bịt miệng cười bò rất lớn. Thiên Tôn trợn mắt run rẩy. Tiểu tử này ngang tàn có tiếng. Hắn tự xưng là Vạn Sát Ma Vương thật sự oai phong hơn cái danh Tiêu Thần Vương lão tặng rất nhiều. Tình hình trong điện Kim Loan bỗng chốc từ căng thẳng trở lên kịch liệt đầy mùi bom đạn. Ba tên minh tôn giả và 6 tên huyền tôn cảnh đằng đằng sát khí. Ba vị thành chủ Quang, Lôi, Phong Thần Thành đều như chết lặng. Tiểu tử Tiêu Ngọc Lâm này quả nhiên không dễ đối phó. Việc đến nước này chỉ có thể ép hắn trở thành nô lệ cho bọn họ để trừ nợ dần.
Băng Nương Tử núp sau lưng của lão tổ họ Chu hé lộ môi cười với hàm răng trắng rất duyên. Lúc Lâm đưa ra bốn bình tinh thần đan thiên cấp nàng còn tưởng Tiêu Ngọc Lâm sẽ chịu lép vế nào ngờ Lâm ra mặt thế này mới đúng là một nam nhân mà nàng đã mong đợi. 350 tỷ thần thạch sao? Con số không quá khổng lồ đối với tam đại thành thị nhưng điều tất yếu của việc này đó là Lâm đã thật sự tuyên chiến với cả ba đại thành thị. Quang gia, Lôi gia và Phong gia làm sao có thể chịu trả tiền chứ? Tiêu Ngọc Lâm này lấy gì để đòi bọn họ đây?
Tiêu Ngọc Lâm oai phong lẫm liệt trong tà áo đen nhánh rất xứng đáng với chức vị của mình. Lâm đưa tay ra phía trước như đòi tiền những cũng đồng thời thủ thế như mời địch thủ ra tay trước. Lần này Tiêu Ngọc Lâm nhất định phải chứng minh cảnh giới của mình trước bao ánh mắt. Đây là sự cọ sát giữa các minh tôn cảnh!
***
Hi các bạn. Chương kế tiếp 81: Trấn Áp Quần Hùng, sẽ ra mắt quý đọc giả vào cuối tuần. Tuần này mình có project phải trả gấp. Trấn Áp Quần Hùng sẽ ra mắt quý đọc giả vào thứ 6, 16.12.2016. Mong đọc giả nhớ đón xem.