Chương 60: Phiên Ngoại 1
Sở Mặc còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Bạch Diệc Trạch là vào hồi học trung học, đó là lúc sau khi khai giảng được một tuần, Bạch Diệc Trạch là học sinh chuyển từ trường khác tới. Chủ nhiệm lớp dẫn cậu vào phòng học, giới thiệu cậu với toàn bộ mọi người trong lớp, nhưng cậu chỉ nói mỗi tên mình rồi sau đó là im lặng. Đương nhiên lúc đấy cậu cũng không dùng cái tên là Bạch Diệc Trạch.
Chỗ ngồi là được sắp xếp từ sau hôm khai giảng, vừa đúng lúc chỗ ngồi bên cạnh Sở Mặc không có ai ngồi, nên Bạch Diệc Trạch được an bài ngồi luôn ở đó.
Bạch Diệc Trạch khách sáo chào hỏi Sở Mặc một câu, rồi từ lúc đấy tới tận buổi trưa cậu cũng chưa nói thêm câu nào nữa.
Người nhỏ bé giống như đứa trẻ mới lớn, hơn nữa còn không được phơi nắng thì phải, cho nên da của Bạch Diệc Trạch so với người bình thường còn trắng hơn rất nhiều, cộng thêm một đôi mắt thật to như biết nói cười… nếu nhìn thoáng qua thì chẳng thấy tương xứng với tuổi của cậu tí nào. Mặc dù có chút không muốn tiếp cận với người lạ, nhưng lại vẫn tạo cho người ta một cảm giác rất đặc biệt. Đây cũng là ấn tượng đầu tiên của Sở Mặc đối với Bạch Diệc Trạch.
Trong một tuần kể từ khi khai giảng tới giờ, mọi người trong lớp đều làm quen và chào hỏi nhau khá tốt, tạo thành một vòng tròn nhỏ hẹp. Cho nên khi Bạch Diệc Trạch xuất hiện, là một người đến muộn hơn so với mọi người, nên muốn gia nhập vào cũng rất khó. Tuy mọi người không phát hiện ra điều này, nhưng Sở Mặc lại có thể cảm giác được. Anh thấy Bạch Diệc Trạch thậm chí còn có một loại tâm lý đề phòng với mọi người, vì vậy nếu cậu muốn dung nhập vào quần thể của lớp, có thể nói là chuyện vô cùng khó.
Trường bọn họ học là một trường trung học tư nhân nổi tiếng của thành phố Lâm Tuyền, nói trắng ra thì chính là một trường học quý tộc. Nhưng trường học lại cực kỳ chú trọng về chất lượng dạy học, không phải chỉ cần người có tiền là có thể vào đây học được. Thành tích của Sở Mặc đứng đầu toàn thành phố, được trường học dùng các điều kiện tốt, hi vọng Sở Mặc có thể tới đây học. Sở Mặc cũng vì thế mà không hề do dự đã đồng ý, bởi vì ở trường này cho dù là thấy giáo hay hoàn cảnh đều là đứng số một số hai ở thành phố Lâm Tuyền.
Bạn học trong lớp đều là người sống ở trong thành phố, trường học tuy nằm ở vị trí ngoại ô hẻo lánh, nhưng mọi người ở đây đều có tài xế đưa đón đi về. Sở Mặc không có điều kiện tốt, nhưng vì điều kiện của trường học đưa ra rất hấp dẫn, có thể được ở lại trường, mỗi phòng có hai người ở, trong phòng tiện nghi đầy đủ, thêm nữa ăn ở lại miễn phí. Cho nên Sở Mặc không do dự đã lựa chọn ở lại trường, trùng hợp Bạch Diệc Trạch ở trong lớp cũng ở trọ lại trường, nên hai người được phân phối ở cùng một phòng.
Lợi dụng thời gian nghỉ trưa, Bạch Diệc Trạch chuyển vào phòng ngủ, hơn nữa cậu còn bắt đầu dọn dẹp lại giường và bàn học tập.
Sở Mặc định yên lặng giúp đỡ, nhưng bị Bạch Diệc Trạch từ chối. Vì để không ảnh hưởng tới cậu dọn dẹp, Sở Mặc đi ra bên cạnh cửa, dựa người vào cửa nhìn cậu bận rộn.
Sở Mặc đã chứng kiến qua cảnh tượng náo nhiệt lúc khai giảng, cho nên anh thấy dù là người lựa chọn ở trọ lại trường thì đều được cha mẹ giúp đỡ. Người nhà thậm chí còn mang theo cả người giúp việc và bảo mẫu tới đây để dọn dẹp cho con cái bọn họ, vì sợ con mình ở đây không được thoải mái. Bạch Diệc Trạch này quả thật là khác với bọn người đó, nhìn cậu chỉ mang theo một va li hành lí vào phòng ngủ, rồi còn đâu đều là tự tay cậu dọn dẹp mọi thứ.
Điều này đã khiến cho Sở Mặc đối với cậu có cái nhìn rất tốt, so với những bạn học được nuông chiều từ bé như công chúa và thiếu gia, thì còn tốt hơn rất nhiều.
Phòng ngủ được giữ gìn rất sạch sẽ, không cần Bạch Diệc Trạch phải lau chùi gì nhiều. Sở Mặc vào hôm trước khi biết sẽ có người chuyển vào ở cùng, anh thậm chí còn đem cả giường và tủ ở bên cạnh lau chùi cẩn thận lại một lần. Cho nên Bạch Diệc Trạch chỉ cần vào ở, đem giường chiếu chải ra, đem đồ bỏ vào tủ là có thể ở luôn.
Sở Mặc còn chưa kịp khen cậu biết tự lập, thì đã trơ mắt nhìn Bạch Diệc Trạch đem cái rương hành lí mở ra ở giữa gian phòng ngủ, mà bên trong toàn là quần áo các loại. Đợi tới khi cậu thu dọn xong, thì đã thấy một phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, chỉ trong nháy mắt trở nên vô cùng thê thảm.
Rốt cuộc Sở Mặc nhịn không được nữa, mặc kệ Bạch Diệc Trạch có ngăn cản hay không, anh nhanh chóng đi vào đem giường dọn dẹp, sau đó đem quần áo gấp lại để vào trong ngăn tủ, cùng với đống đồ linh tinh rơi đầy trên mắt đất xếp gọn lại để lên bàn. Sở Mặc từ nhỏ đã sống cùng chị gái, mọi việc đều phải tự thân làm, cho nên chuyện dọn dẹp nhỏ này không thể làm khó anh được.
Bạch Diệc Trạch nhìn gian phòng bị chính mình làm bừa bộn, trong khi chỉ hai ba lần đã được Sở Mặc dọn dẹp trở lại như cũ, thì cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ biết cười trừ nói lời cảm ơn.
Vốn không để ý tới phản ứng của cậu, nhưng tự nhiên thấy cậu cười ngại ngùng mà lại chân thành thì đã khiến cho Sở Mặc ngây người, tim đập chậm lại nửa nhịp. Bộ dáng của Bạch Diệc Trạch đã đẹp sẵn, vào buổi sáng trong lớp mỗi khi thấy có bạn nói chuyện cậu đều mỉm cười lễ phép, nhưng giờ khi thấy cậu đối với mình khác hẳn với lúc đó, Sở Mặc cảm thấy nụ cười kia của cậu là phát ra tự nội tâm. Trong nháy mắt này, Sở Mặc cảm thấy thật may mắn, bởi vì anh có giảm giác ở trong lòng như có thứ gì đó bị hòa tan, vì Bạch Diệc Trạch cười với anh hoàn toàn khác với mọi khi.
Bạch Diệc Trạch tuy tính tình hơi xa cách, bề ngoài dễ khiến người khác hiểu lầm. Nhưng ở trong lớp thì lại rất cởi mở, tuy cậu không tận lực hòa nhập vào trong cái vòng luẩn quẩn này, cơ mà cũng không có gì không thích hợp. Sở Mặc lúc đầu còn tưởng Bạch Diệc Trạch là người khó sống chung, nhưng sau khi ở cùng phòng thì anh mới biết sự thật không phải thế, Bạch Diệc Trạch trước mặt tỏ vẻ lạnh nhạt chỉ là vì muốn che dấu mà thôi.
Sở Mặc biết rõ những khuyết điểm của cậu là do tiếp xúc ở trong sinh hoạt cuộc sống thường ngày, mà những cái đó anh đều am hiểu cho nên mới đầu đều không để ý lắm, nhưng lúc này anh mới hiểu thì ra là cậu ngay cả cái cơ bản cũng không biết. Cậu ngoại trừ ở trường học thì đều là ở lại trong phòng trọ của trường, mà đối với chuyện đơn giản cũng bị cậu làm hỏng bét, Sở Mặc thật sự rất nghi ngờ không biết trong mười lăm năm trước cậu làm sao mà sống sót được tới tận giờ.
Cũng may là tuy Bạch Diệc Trạch chưa từng làm, nhưng trên cơ bản chỉ cần Sở Mặc nói một lần, hoặc tự làm mẫu để cậu nhìn một lần là cậu sẽ làm được. Nhìn bộ dạng buồn rầu của Bạch Diệc Trạch, anh thấy bộ dáng bên ngoài khôn khéo đó của cậu rất thú vị, nên cũng thường hay trêu đùa cậu.
Từ lúc được Sở Mặc giúp đỡ, Bạch Diệc Trạch bắt đầu không khách sáo nữa. Dù sao thì cũng đã bị Sở Mặc biết rõ chân tướng rồi, cho nên giấu diếm hay không thì cũng đâu có ý nghĩa gì. Hơn nữa quãng thời gian đi học sau này, hai người bọn cậu đều ở chung, muốn lừa cũng không được, chỉ cần anh ở sau lưng cậu không vạch trần cậu là được. Cho nên Bạch Diệc Trạch cũng bắt đầu từ từ học hỏi chuyện dọn dẹp phòng ở, hoặc những việc nhỏ trong sinh hoạt. Mà Sở Mặc cũng thích nhìn những lúc Bạch Diệc Trạch có dáng vẻ ngơ ngác, nên rất vui vẻ mà dạy cậu.
Thời gian cứ thế dần trôi, quan hệ hai người cũng càng ngày càng thân thiết hơn.
Hết chương 60.