Chương 7: Manh Mối.
Bạch Diệc Trạch cũng cảm thấy mất tự nhiên mà núp vào phía trong góc của thang máy, dựa lưng vào thang máy nghĩ lại hành vi vừa rồi, cậu cũng biết rõ phản ứng hồi nãy của mình có chút hơi quá, nhưng hắn không kiểm soát được, cảm giác giống như bị trúng tà vậy, dường như trái tim của cậu hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của lý trí.
Bạch Diệc Trạch bởi vì xấu hổ nên chỉ dám liếc mắt nhìn lên một cái, rồi cậu ngẫu nhiên phát hiện đối diện với tầm mắt của cậu chính là tấm lưng của Sở Mặc, nên cậu chẳng thể nào biết được sự khác thường của đối phương. Sở Mặc vẫn lạnh lùng như trước, càng khiến cho Bạch Diệc Trạch không thể nào bình tĩnh nổi. Thật tốn mất rất nhiều sức lực để bình ổn được cảm xúc, thì cậu mới để ý tới chuyện trễ giờ làm.
Công ty có quy định nếu đi muộn một lần, thì tiền thưởng của tháng sẽ bị trừ hết sạch. Bạch Diệc Trạch lần trước không những bị bắt viết bản kiểm điểm, mà còn bị công ty yêu cầu đọc nội quy của công ty lại một lần. Cho nên những gì cậu vừa mới đọc được từ hai ngày trước vẫn còn nhớ như in ở trong đầu, đương nhiên cả chuyện thưởng phạt hay vi phạm nội quy cũng không ngoại lệ.
Hôm nay bị Sở Mặc bắt gặp đi muộn cũng không sao, nhưng trọng điểm là cậu sẽ vì vậy mà bị mất đi một tháng tiền thưởng ạ. Tuy Sở Mặc không quản lý tới việc công nhân đi muộn, dẫu sao đây cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng kể, cơ mà tiền thưởng tháng này không có thì đối với Bạch Diệc Trạch chẳng khác nào họa vô đơn chí.
Cảm xúc của Bạch Diệc Trạch vào lúc này đã rơi xuống đến mức thấp nhất, vốn tiền bạc cậu không có nhiều, mỗi tháng chỉ dựa vào lương và tiền thưởng mà sống, tuy có hơi ít nhưng vẫn còn hơn là không có gì.
Mặt khác cậu còn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nổi trận lôi đình của Lý Đức Hải nữa, từ sau khi công ty được chỉnh đốn lại tác phong, Lý Đức Hải không chỉ một lần đưa ra yêu cầu cậu phải đi tới sớm hơn một chút. Vậy mà hôm nay không những đã đi muộn, lại còn để cho Sở Mặc bắt gặp, chỉ e là không chỉ bị giáo huấn nhẹ nhàng thôi đâu.
Sở Mặc giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng nhìn con số thay đổi ở trên thang máy, vừa rồi trong lúc chớp nhoáng chạm vào tay nhau, rồi sau đó Bạch Diệc Trạch cũng rất nhanh mà thu hồi tay lại và lùi đến trong góc thang máy, thì dường như đã bỏ lỡ mất hình ảnh đáy mắt của hắn chợt lóe lên chút giận hờn.
Hắn chẳng lẽ đáng sợ như vậy hay sao? Xuyên thấu qua mặt kính bóng loáng trong thang máy, Sở Mặc nhìn thấy rõ ràng Bạch Diệc Trạch đứng ở một vị trí cách hắn rất xa. Tuy vậy nhưng Sở Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, hắn còn một đống nợ cũ chưa cùng với Bạch Diệc Trạch tính toán xong, vậy mà cậu còn định đơn giản cứ như vậy mà lẩn trốn hắn hay sao.
Hai người không lưu tâm nên vô ý lại đụng chạm vào nhau, tuy chỉ là chạm nhẹ qua mu bàn tay nhưng cảm giác lại giống như bị sợi lông vũ phất qua vậy, có chút ngứa. Thật giống như một người thèm thuốc mà điếu thuộc lại bị đặt ở giữa không chung, loại tư vị này thật khó chịu.
Nếu như điều kiện cho phép, Sở Mặc thật sự rất muốn đem Bạch Diệc Trạch đến bên cạnh mình mà tận tình dạy dỗ lại một lần, để cho cậu biết được hậu quả khi chọc vào hắn là cực kì nghiêm trọng.
“Đinh!” một tiếng, tháng máy trực tiếp dừng ở tầng mười tám, cũng đồng thời cắt đứt suy nghĩ của Sở Mặc.
Sở Mặc phụng phịu đi ra khỏi thang máy, Bạch Diệc Trạch cũng không dám tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, nếu không chỉ sợ đợi lát nữa khi bị hỏi lại không biết nói làm sao, hơn nữa cậu vẫn còn muốn làm việc ở đây ạ. Bước nhanh đi theo sau Sở Mặc, hai người cùng đi tới phòng làm việc.
“Xin chào Sở tổng!”
“Chào buổi sáng Sở tổng!”
Mới vừa vào cửa ngay lập tức đã có nhân viên chú ý tới, tiếp theo đó là những tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên trong văn phòng.
“Xin chào!” Sở Mặc đảo mắt nhìn qua khắp văn phòng, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu với mọi người chào hỏi.
Lý Đức Hải nổi giận đùng đùng đứng ở của văn phòng, chỉ chờ tới lúc Bạch Diệc Trạch chui đầu vào lưới. Không thể tưởng được khi đợi được cậu thì lại cũng nhìn thấy ông chủ cùng đến với cậu, nên hắn chỉ đành phải thu lại tức giận mà tươi cười hỏi thăm: “Sở tổng, ngài tại sao lại có thời gian rảnh tới đây vậy, không biết là có chỉ thị gì không?”
Sở Mặc không hề trả lời hai vấn đề trên của Lý Đức Hải, hắn cũng không quan tâm tới Bạch Diệc Trạch đang đứng ở phía sau, mà là lập tức đi thẳng vào văn phòng nằm tít bên phía trong cùng của Lý Đức Hải mà đi đến.
Lý Đức Hải thấy thế cũng thức thời mà đi theo sau.
Bạch Diệc Trạch nhìn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của Lý Đức Hải ở cửa văn phòng, thì biết ngay chuyện lớn không tốt, nên cậu chỉ biết đi theo Sở Mặc vào văn phòng mà không dám nhìn tiếp vào vẻ mặt của Lý Đức Hải nữa. Thừa dịp sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt vào Sở Mặc, mà ngay cả Sở Mặc cũng không còn hơi sức đâu mà để ý tới cậu nữa, thì Bạch Diệc Trạch liền lặng lẽ đi về phía vị trí của mình.
Cậu chỉ đi trễ có một chút thôi mà sao lại gây ra chuyện lớn như vậy chứ, bị ông chủ tự mình bắt gặp đã đành, giờ lại còn bị dẫn tới tận cửa văn phòng nữa là sao. Cậu tin tưởng rất nhanh thôi, thì chuyện đi trễ của cậu sẽ truyền khắp các ngõ ngách trong công ty.
Bạch Diệc Trạch nghĩ như vậy, nhưng không có nghĩa người khác cũng sẽ nghĩ giống cậu. Đặc biệt là ông chủ cũ Lý Đức Hải, hắn bất mãn về chuyện đi làm đúng giờ tới từng giây của Bạch Diệc Trạch đã lâu, nhưng cũng không có cách nào để bắt lỗi, vì căn bản người ta cũng đâu có đi muộn.
Lần trước ông chủ mới tới thị sát công việc, chuyện Bạch Diệc Trạch đi làm ngủ gật đã khiến hắn mất mặt vô cùng, tuy ngoài mặt ông chủ chưa nói gì hắn, nhưng Lý Đức Hải cũng đã lén tìm Bạch Diệc Trạch gây khó dễ, đến nỗi bị mọi người biết được lôi ra bàn tán… ai cũng nói lòng dạ hắn hẹp hòi đủ thứ.
Hôm nay may mắn bắt được Bạch Diệc Trạch đi làm trễ, Lý Đức Hải vui mừng chuẩn bị sẵn một bài giáo huấn cho Bạch Diệc Trạch, chỉ còn đợi mỗi bóng dáng Bạch Diệc Trạch xuất hiện ở cửa văn phòng nữa mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Diệc Trạch và ông chủ cùng bước ra từ thang máy, sắc mặt Lý Đức Hải liền thay đổi liên tục. Tại sao lần nào cũng đều là tên Bạch Diệc Trạch này gây ra rắc rối cho hắn vậy hả, đi muộn chỉ là việc nhỏ, chỉ cần hắn giáo huấn vài câu là được rồi, thế mà tại sao lại lôi kéo cả ông chủ lớn tới đây nữa. Chuyện này chẳng khác nào đem hình tượng của bọn hắn kéo xuống tới mức thấp nhất ở trước mặt ông chủ à.
Lý Đức Hải cân nhắc mãi vẫn không hiểu nổi ý đồ đến đây của Sở Mặc, nên chỉ biết một mực đi theo Sở Mặc tới văn phòng. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông chủ, rồi lại nghĩ tới người phạm lỗi vẫn lại là một người, hơn nữa lại còn là nhân viên cấp dưới của mình, chuyện này khác nào nói năng lực quản lý của hắn có vấn đề!
Hắn bắt đầu lo lắng cho địa vị của mình ở trong công ty đang tràn ngập nguy cơ.
Lý Đức Hải lo lắng được một lúc, thì rất nhanh cũng phát hiên ra manh mối. Ông chủ hình như cũng không có tức giận, mà cũng không phải là có hứng thú tới hỏi tội. Vì khi thấy Bạch Diệc Trạch đi về vị trí công tác của mình, ông chủ cũng chưa từng liếc mắt nhìn, rõ ràng là chẳng thèm để ý tới chuyện đi muộn của tên kia.
Lý Đức Hải đúng là có mắt quan sát, hắn nhìn thang máy từ tầng một đi thẳng lên tới tầng này, vì vậy nếu như nói Bạch Diệc Trạch đi muộn thì có khác nào bảo ông chủ cũng đi muộn à, hắn còn chưa có lá gan này ạ.
Ai nói Bạch Diệc Trạch đi muộn? Lý Đức Hải trong nháy mắt đã thay đổi suy nghĩ, Bạch Diệc Trạch là vì có việc liên quan tới ông chủ nên mới vì vậy mà tới muộn. Lý Đức Hải yên lặng lợi dụng quyền hạn của mình mà bỏ cho lần ghi chép lỗi đi muộn này của Bạch Diệc Trạch.
Hắn có cảm giác hình như ông chủ còn vô tình để lộ ra là ông chủ đang bảo vệ cho Bạch Diệc Trạch thì phải? Cho nên Lý Đức Hải tự hạ chỉ thị cho chính mình bỏ qua mọi suy nghĩ vớ vẩn, coi như mọi chuyện đều là ảo giác, trở thành thối nát ở trong bụng.
Bạch Diệc Trạch cũng không biết được tâm tư của Lý Đức Hải, cho nên cứ băn khoăn mãi về chuyện đi muộn tại sao lại không bị ai nói gì, rồi còn tiền thưởng thì sao. Thu lại tâm tình, mở máy tính lên, nhân tiện làm nốt những chuyện ngày hôm qua chưa làm xong, cũng bắt đầu một ngày công tác mới.
“Không phải là có việc gì chứ?” Thấy hai sếp đi vào văn phòng, Tôn Uy ngồi làm việc ở bàn bên cạnh lo lắng hỏi.
“Yên tâm!” Bạch Diệc Trạch cũng mở miệng rồi dùng ánh mắt trấn an mọi người.
Khi Bạch Diệc Trạch vừa mới tới công viên nhỏ sinh sống, thì Tôn Uy cũng thuê nhà ở gần đó, rồi sau đó tình cờ Bạch Diệc Trạch lại tìm tới công ty này tìm việc, tiếp theo là cùng làm việc tại đây với nhau. Lúc Bạch Diệc Trạch mới tới, Tôn Uy vừa là tiền bối lại kiêm luôn hàng xóm, nên đã giúp đỡ Bạch Diệc Trạch rất nhiều. Mấy năm trở lại gần đây, quan hệ của hai người cũng trở nên vô cùng thân thiết.
“Thật đẹp trai!” Lâm Viên nhìn bóng lưng biến mất ở sau cánh cửa của Sở Mặc mà si ngốc nói, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự không cam lòng mà vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, giống như có thể xuyên qua đó mà nhìn thấy bóng dáng ở bên trong của Sở Mặc.
“Lâm tỷ, chị có háo sắc thì cũng phải nhìn cho kỹ xem đó là ai chứ!” Có đồng nghiệm ở phía sau thấy Lâm Viên như vậy thì cũng trêu đùa: “Nước miếng cũng chảy hết ra rồi kìa!”
Trong văn phòng đang yên tĩnh, bỗng vang lên những tiếng cười chế nhạo.
“Tôi nói sai gì sao?” Lâm Viên tức giận quay đầu lại, không hề e dè mà nói ra tin tức của Sở Mặc: “Nhìn bề ngoài của Sở tổng tuy có lạnh lùng, nhưng bộ dáng lại vừa trẻ vừa đẹp trai, hơn nữa lại là người lãnh đạo cao nhất của tập đoàn Vân Mặc. Căn cứ vào tin tức tình báo tin cậy, Sở tổng đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái. Hắn quả thực là bạch mã hoàng tử ở trong cảm nhận của tôi. Mọi người thử nói xem, hiện tại chúng ta đều làm việc ở trong cùng một tập đoàn, liệu tôi có cơ hội hay không!”
Tuy biết cơ hội xa vời, nhưng Lâm Viên cũng không ngại mà thưởng thức suất ca. Bắt đầu từ ngày đầu tiên nhìn thấy Sở Mặc thì nàng đã bị mệ hoặc rồi, chỉ đáng tiếc là không khí hôm đó quá tệ, nên nàng cũng không kịp để ý kỹ. Sở Mặc là người lãnh đạo trực tiếp của nàng, nhưng cũng không phải muốn là nàng có thể gặp được. Huống hồ sau lần đó thì Sở Mặc cũng chưa từng tới bên đây, lần này thật khó lắm mới có cơ hội để nhìn thấy hắn, nàng nhất định phải nắm lấy cơ hội mới được.
Lâm Viên ngay cả khi đang nói thì ánh mắt cũng tỏa ra bong bóng, đồng nghiệp bên cạnh cũng yên lặng trở về vị trí ngay từ lúc nàng đang diễn thuyết. Ở trong này, ai cũng đều đã quá quen với hành động thường xuyên lên cơn động kinh như này rồi.
“Tiểu Bạch nè!” Lâm Viên thấy người đi tới, liền tiến đến bên cạnh Bạch Diệc Trạch nũng nịu nói: ” Chị thật hâm mộ em đó!”.
“Lâm tỷ!” Bạch Diệc Trạch bất đắc dĩ đành phải ngẩng đầu nói.
Đối với nữ sinh vừa nhìn thấy Sở Mặc thể hiện ra hành vi hoa si thế này, cậu cũng đã sớm luyện thành thói quen. Thời điểm khi học trung học, Sở Mặc ở trường cũng có không ít nữ sinh thích hắn. Mỗi khi hai người bọn họ đi tới trường học, thì có rất nhiều nữ sinh lớn mật mà đột nhiên lao tới, rồi thổ lộ với Sở Mặc, cho nên tình hình hiện tại cũng chỉ nói lên mị lực của Sở Mặc quả thật vô cùng lớn.
Chỉ là cậu không hiểu chính bản thân mình có cái gì lại khiến cho Lâm Viên hâm mộ.
“Có thể nói cho chi biết làm thế nào để có thể cùng đi chung thang máy lên đây với Sở tổng hay không?” Lâm Viên cười hì hì hỏi Bạch Diệc Trạch.
Bạch Diệc Trạch nhìn nàng một cái, rồi lạnh nhạt đề nghị: “Sáng mai chị có thể tới công ty sớm. rồi cố tình giả vờ như tình cờ gặp gỡ với Sở tổng xem sao”
“Là vậy à! Không nghĩ tới còn có thể làm thế! Vậy mà chị lại không nghĩ ra!” Lâm Viên hiểu ra nói: “Chủ ý này rất tốt, cảm ơn em tiểu Bạch”
Bạch Diệc Trạch chẳng qua chỉ là nói đùa với Lâm Viên, không nghĩ tới chị ta lại thật sự tin là thật. Khi cậu định ngăn cản thì đã không kịp, chỉ thấy Lâm Viên đã tươi cười quay trở về vị trí làm việc của mình mà tiếp tục suy nghĩ xem kế hoạch ngày mai phải làm thế nào. Bạch Diệc Trạch cũng không tiếp tục với ý nghĩ khuyên can nữa, cho nên cũng làm tiếp công việc của mình.
Chăm chú nhìn lên lịch trên bàn làm việc, phát hiện hôm nay là thứ sáu. Nghĩ tới mai kia có thể ngủ ngon, tự nhiên tâm tình của Bạch Diệc Trạch cũng trở nên tích cực hơn cũ gấp bội.
Ăn xong cơm trưa, Bạch Diệc Trạch ngồi ở phòng nghỉ ngơi uống nước trà mà nhắm mắt dưỡng thần. Ban ngày phải đi làm, tối lại đi dẫn linh sư, khiến cho thời gian ngủ nghỉ của cậu rất hỗn loạn. Nhưng cũng may công việc ở công ty cũng nhẹ nhàng, không cần tăng ca, chứ nếu không chỉ sợ ăn không tiêu mất.
Văn phòng người đến người đi, nhưng ở trong phòng nghỉ ngơi uống nước này thì lại yên tĩnh hơn nhiều.
“Anh ơi!” Một tiếng gọi thanh thúy của trẻ con vang lên.
Bạch Diệc Trạch bị âm thanh bất thình lình này vang lên làm cho hoảng sợ, cậu mở to mắt liếc bốn phía, rồi lại phát hiện ở xung quanh mình không có một ai. Chẳng lẽ mình nghe lầm, mang kính mắt thì sẽ không nhìn thấy linh hồn, nhưng không có nghĩa là không nghe được gióng nói của linh hồn. Quả nhiên tháo xuống kính mắt thì thấy ngay đứa trẻ buổi sáng đang bay lơ lửng, vui vẻ mà nhìn hắn.
Lại nhìn bốn phía một lần nữa, xác định không có ai rồi mới nhỏ giọng nói: “Tiểu quỷ, nơi này không phải là nơi mà em nên ở lại, mau rời đi thôi!”
Nhìn thấy tiểu quỷ này là đầu Bạch Diệc Trạch lại có cảm giác đau nhức. Buổi sáng bị tiểu quỷ làm muộn giờ đi làm, Bạch Diệc Trạch đã không muốn tính toán với nó rồi. Nhưng mà tiểu quỷ này là do không biết mình đã chết nên mới vất vưởng lưu lại đây, nhưng giờ nó đã biết, chỉ sợ cho dù bây giờ cậu không khuyên được nó đi luân hồi thì ở bên ngoài thêm một thời gian, nhất định cũng sẽ có quỷ sai tới đưa nó đi.
Bạch Diệc Trạch không nghĩ tới lúc sáng nó bỏ đi, nhưng giờ lại thấy vẫn ở đây.
“Quả nhiên chỉ có anh mới có thể nhìn thấy em!” cậu bé trai giống như khám phá ra được điều mới mẻ, tò mò hỏi: “Anh ơi, anh rốt cuộc là ai?”
Anh ở trước mặt này cùng với những người khác không giống nhau, ở trên người thấp thoáng lộ ra uy nghiêm làm cho nó không dám đứng quá gần.
Thân thể vừa mới biến thành một loại trạng thái khác, nên bé trai rất nhanh cảm thấy vui vẻ mà đi xuyên qua tường, chạy chơi khắp công ty. Nhưng nó không hiểu tại sao mọi người đều không ai phát hiện được sự tồn tại của nó, mọi người đều coi nó như không khí vậy, chỉ có anh này là có thể nhìn thấy nó mà thôi, còn ngoài ra không ai thấy đươc cả.
“Chỉ cần người có Âm Dương Nhãn thì đều có thể nhìn thấy em” Bạch Diệc Trạch yên lặng rời đi đề tài, tùy ý ứng phó với đứa trẻ.
“Giờ em mới biết, sau khi chết đi thì ra lại được chơi vui như vậy đó!” Câu bé trai không biết mình mới vừa rồi đã tránh được một kiếp, nên vẫn lơ lửng ở không trung. Hưng phấn mà bay vòng quanh Bạch Diệc Trạch vài vòng: “Anh ơi, chơi với em đi!”
“Không được, anh phải làm việc” Bạch Diệc Trạch trực tiếp từ chối, thời gian nghĩ trưa cũng đã sắp hết, cậu cũng không muốn tiếp tục dây dưa với tiểu quỷ này nữa. Tiểu quỷ chỉ mải chơi, nên nếu không gây ra chuyện thì ở tại dương thế lâu thêm vài ngày cũng không sao. Nói không chừng sau khi chơi đươc hai ngày thì nó đã thấy chán, không cần tới quỷ sai đến áp tải, mà chính bản thân nó tự chủ đông đi luân hồi tuyền.
Tiểu quỷ nghe thấy lời cự tuyệt của người duy nhất nhìn thấy nó thì ngay lập tức tỏ ra thất vọng, buồn bã.
“Tiểu quỷ em nghe cho kỹ, em hiện tại là linh hồn mà không phải người. Ban ngày tốt nhất là ở trong phòng, cố gắng tránh xa nơi có đông người, đặc biệt là không được đi đến nơi có ánh nắng mặt trời. Em có chuyện gì không hiểu, có thể đi tới công viên gần đây tìm một linh thể tên Tiểu Linh, hắn sẽ nói cho em biết phải làm như thế nào” Bạch Diệc Trạch bắt buộc bản thân phải bỏ qua ánh mắt thất vọng của bé trai, rồi đeo lên kính mắt và dặn dò.
“Anh không chịu chơi với em, thì em tư đi tìm người chơi cùng!” Cũng không biết tiểu quỷ này có nghe được lời nói của Bạch Diệc Trạch hay không, mà bỗng nhiên trở nên giận dỗi, xoay người biến mất khỏi phòng nghỉ ngơi.
Hết chương 7.