Dẫn Ly Tôn

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Trong lòng chấn động, lập tức đoán được sát ý này từ đâu mà đến.

Cho nên cũng không đi tiếp, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ yêu vật kia hiện thân.

Ai ngờ, một lúc sau, phía sau lại truyền đến thanh âm của Cố Kinh Hàn: “Đại sư.”

Kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy hai cẩm y công tử tuấn tú khoan thai đi tới.

Một người là Cố Kinh Hàn, còn người kia môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng liếc ngang, đúng là hổ yêu gặp qua hôm trước.

“Đại sư đóng cửa suốt một tháng, gia phụ cùng tại hạ rất là quan tâm, hiện giờ rốt cuộc cũng yên lòng.” Cố Kinh Hàn chắp tay với ta, cười nói.

Ta vội chắp hai tay thành hình chữ thập, đáp lễ lại.

“Mấy ngày trước gặp gỡ chút phiền toái, làm lỡ việc của thí chủ, thật sự là xấu hổ.”

Trên mặt tuy rằng mang cười, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn thẳng nam tử xinh đẹp đứng ở bên cạnh y.

Hổ yêu kia liếc mắt nhìn ta một cái, cũng học theo mỉm cười, trong mắt tất cả đều là khiêu khích.

Trong chốc lát, hung triều gợn sóng.

Cố Kinh Hàn lại không hề phát ra có chỗ không ổn, ngược lại nhiệt tình nói: “A, để ta giới thiệu một chút, vị này chính là nghĩa đệ của ta, Nhâm Dương Thanh.”

Dứt lời, lại lặng lẽ kề sát vào tai ta, thấp giọng hỏi: “Nghĩa đệ của ta thân thể không tốt lắm, đại sư ngươi nói xem, hắn có thể bị yêu vật kia bám vào hay không? Có thể có biện pháp gì phòng bị không?”

Nghe vậy, ta nhìn sang nam tử cười như không cười ở bên cạnh, chỉ có thể cười khổ mà chống đỡ.

Thật sự là một thư sinh ngốc! Yêu vật rõ ràng đứng ngay bên cạnh, lại còn đi quan tâm an nguy của hắn, ngày nào đó bị người ta ăn cũng không biết.

Đáy lòng tuy nghĩ vậy, nhưng thấy vẻ mặt Cố Kinh Hàn lo lắng như thế, có lẽ thật sự để ý đến nghĩa đệ kia của mình, vì thế đành phải tùy ý nói vài câu cho có lệ.

Một lát sau, Cố Kinh Hàn bởi vì có việc mà trở về thư phòng trước.

Cho nên, trong viện to như vậy, chỉ còn ta cùng với nam nhân tên gọi Nhâm Dương Thanh kia lẳng lặng nhìn nhau.

Ta khe khẽ thở dài, từ từ nói: “Cuối cùng thí chủ cũng chịu hiện thân.”

Hắn nhíu mày, cười ngạo nghễ, nói: “Lần trước là ta nhất thời sơ suất, mới làm cho tên hòa thượng ngươi chiếm tiện nghi, lúc này ta chính là có chuẩn bị mà đến.”

Nói xong, lùi về sau vài bước, vung tay áo.

Chẳng qua lần này, biến ra không phải trường kiếm, mà là mấy… nữ tử *** dung mạo yêu mĩ.

Lần này, thật sự là giật mình không nhỏ.

Ta nhìn nhìn sang hai bên, vội vàng hỏi: “Thí chủ đây là có ý gì?”

“Cũng không có gì.” Nhâm Dương Thanh cười cười, đáy mắt tràn đầy vẻ trêu tức, “Chỉ là muốn nhìn thử xem, tên hòa thượng ra vẻ đạo mạo nhà ngươi, thật sự có bản lĩnh có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn hay không?”

Khi nói chuyện, mấy nữ tử kia đã sớm dùng cả tay lẫn chân quấn lên, ép làm ta suýt nữa không thở nổi.

Ta nhắm mắt lại, nhíu mày.

Năm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Dính phải năm hạn hay là mệnh phạm đào hoa? Sao hở một cái là có diễm ngộ này?

Vì sao những người này khi đối phó với hòa thường, cũng chỉ nghĩ ra được một biện pháp là sắc dụ? Thực sự nghĩ hòa thượng dễ bắt nạt sao?

Ta thử từ chối một cái, lại bị ôm chặt hơn nữa.

Nhâm Dương Thanh ở bên cạnh cười hì hì nhìn, nói: “Thế nào? Thời điểm này cũng không niệm vài câu kinh văn nghe chơi sao?”

Hít vào.

Nam nhân có ý nhìn ta làm trò cười.

Đáng tiếc, tính tình của Trường Ly từ trước đến nay không tốt, ít có thời điểm để cho người khác vừa lòng đẹp ý.

“Thứ như kinh văn này, là nên để ở trong lòng. Nếu đọc ra lời, còn có ý tứ gì chứ?” Liếc mắt nhìn hắn, trong hai tròng mắt không hề gợn sóng, “Huống hồ, cho dù không niệm kinh văn, bần tăng cũng vẫn có năng lực đối phó thí chủ.”

Dứt lời, chậm rãi vươn tay ra, chỉ vung lên, mấy nữ tử đang bám sát trên người kia, lập tức nghe theo ngã xuống.

Sau đó, lẳng lặng mỉm cười, bước từng bước về phía trước.

Nhâm Dương Thanh theo đó lui lại mấy bước, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ngươi… Quả nhiên là hòa thượng?”

Khẽ nhếch môi, miệng cười ôn hòa, hỏi ngược lại: “Thí chủ nghĩ sao?”

Hắn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm vào ta một lúc, bỗng nhiên cất tiếng cười to.

“Thật không hổ là đại sư, quả thực có chút bản lĩnh. Mấy nữa nhân này, ngươi không để vào mắt, vậy… Người này thì sao?” Vươn một ngón tay chỉ về phía trước, giữa không trung lập tức hiện ra một hình thể.

Ta theo tầm mắt của hắn nhìn sang, tươi cười cương ở trên mặt.

Trái tim giống bị cái gì đó bóp chặt, vô cùng đau đớn.

Khúc Lâm Uyên… Sao lại ở đây?

“Ta đã gặp ngươi hai lần, mỗi lần ngươi đều ở cùng với y, người này đối với đại sư mà nói, có lẽ ý nghĩa khác biệt nhỉ?” Môi mỏng mím nhẹ, nhất thời lúm đồng tiền hiện lên như hoa.

Tay của ta khẽ run lên, trong lòng bàn tay chợt bùng lên một cỗ hàn khí, thanh âm lạnh như băng cất lên: “Thả y ra!”

“Ai nha, đại sư tức giận sao? Dù sao ta có lấy cũng không dùng được, trả lại cho ngươi cũng được.”

Hắn nhấc tay lên, thân thể Khúc Lâm Uyên lập tức rơi xuống đúng ***g ngực của ta.

Trong lòng ta căng thẳng, vội vàng cúi đầu nhìn.

Người trong lòng vẫn chưa bị tổn thường gì, chỉ là hô hấp có hơi dồn dập, trên mặt cũng có vẻ đỏ ửng không bình thường, thần trí cũng không quá thanh tỉnh.

Biến sắc, chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi hỏi: “Ngươi làm gì với y?”

Một chữ cuối cùng vừa thốt ra, còn kèm theo một đạo hàn quang quét ngang qua.

Tâm trạng quá mức hỗn loạn, thế cho nên ngay cả lực lượng cũng đã có chút không thể khống chế.

Nhâm Dương Thanh nhọc nhằn tránh né, một mặt đáp: “Đừng lo lắng, chỉ là xuân dược cực mạnh thôi.”

“A?” Ta cả kinh, không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn.

Mấy tháng trước, Khúc Lâm Uyên cũng hạ loại dược này với ta, bây giờ lại đến lượt y, đây xem như báo ứng sao?

Nam nhân kia che miệng cười khẽ một cái, rồi nói tiếp: “Người xuất gia lấy từ bi vi hoài, không biết đại sư có ý định nhìn y chịu khổ à? Hay là… Ha ha, dùng trong sạch của chính mình để đổi?”

Ta chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, không đáp.

Nói đến nói đi, yêu vật kia chẳng qua cũng chỉ muốn làm ta xấu mặt thôi.

Biện pháp hãm hại người của hắn, thật ra cũng không khác gì người đang nằm trong lòng ta.

Chẳng qua…

“Thí chủ cho dù muốn làm chuyện này, cũng nên tìm một nữ tử chứ?” Ta lắc lắc đầu, cười khổ thở dài, “Vì sao cố tình hạ xuân dược với một nam nhân?”

“Hả?” Nhâm Dương Thanh ngẩn ngơ, có chút không xác định hỏi, “Y… Không phải nữ nhân sao?”

A? Hay là… Nghĩ sai rồi?

Ta cúi đầu nhìn nhìn Khúc Lâm Uyên, diện mạo của y thật sự cũng hơi âm nhu, hơn nữa bình thường thích mặc xiêm y xinh đẹp, bị nhận lầm thành nữ tử thật sự cũng không kỳ quái.

Nhâm Dương Thanh sững sờ một hồi lâu, mới xấu hổ cười vài tiếng, nói: “Chuyện, chuyện đã đến nước này, dù sao cũng không liên quan đến ta, ngươi… Tự mình giải quyết đi.”

Chỉ chớp mắt, người đã biến mất vô tung.

Muốn đuổi theo, lại bị người trong lòng ôm chặt, không thể động đậy.

“… Ly, Trường Ly…” Hô hấp của y càng ngày càng hỗn loạn, hai tròng mắt mở to, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại cái tên của ta.

Ta ôm Khúc Lâm Uyên đi vài bước, tùy ý tìm một nơi ngồi xuống.

Sau đó, lại hít vào một lần nữa.

Sau khi y tỉnh táo lại, nếu biết được mình đã từng dùng bộ dáng này nằm ở trong lòng ta, nhất định sẽ tức giận đến giơ chân.

Nhưng mà, rất đáng yêu.

Nghĩ như vậy, đáy lòng bỗng nhiên nổi lên vô hạn nhu tình.

“Trường Ly…” Y thở hổn hển nhè nhẹ, hai tay túm chặt lấy ta không thả, “Khó chịu quá…”

“Ta biết.” Vươn tay, nhẹ nhàng úp lên hai tròng mắt của y, thanh âm dịu dàng như nước, “Nào, nhắm mắt vào một lúc, sẽ qua rất nhanh thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.