CHƯƠNG 7
Mưa, rơi rả rích mãi không ngừng.
Ta ngồi trong một ngôi miếu đổ nát sâu trong rừng, khép hờ hai tròng mắt, tùy ý suy nghĩ của mình đi lạc khắp nơi.
Lưu lại ở trong ngôi miếu này, cũng không phải vì tránh mưa, mà là đang… Đợi người.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, từ rất xa truyền đến tiếng người.
Ngưng thần lắng nghe, phát hiện bước chân của đối phương hỗn loạn, hô hấp dồn dập, không phải người mà ta đang muốn đợi kia, chắc là một người tránh mưa bình thường mà thôi.
Vì thế hơi hơi giật giật thân mình, ngồi gọn lại để chừa chỗ cho người đang tới.
Một lát sau, chỉ nghe rầm một tiếng, cửa miếu khép hờ bị người một cước đá văng ra.
Cơn tức cũng thật lớn!
“Tội lỗi, tội lỗi.” Ta khẽ lẩm nhẩm hai tiếng, theo bản năng nhìn về phía cửa.
Sau khi thấy rõ diện mạo người vừa tới, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Một thân trường bào màu tím sậm đều bị mưa làm ướt đẫm, nhìn qua thật sự rất chật vật, nhưng chung quy lại không thể át đi khí chất đẹp đẽ quý giá kia.
Vậy mà… Là y.
Đối phương thấy ta, đồng dạng cũng ngẩn ngơ, trên mặt hết xanh lại trắng, mắng: “Lại là cái tên yêu tăng nhà ngươi! Sao mà bản Hầu gia đi đến đâu cũng đều gặp gỡ ngươi vậy?”
Cười khổ.
Những lời này phải do ta hỏi mới đúng chứ? Rõ ràng mỗi lần đều là nam nhân này tới tìm ta gây phiền toái trước.
Nhưng mà, ngay cả ở trong thâm sơn cùng cốc này mà cũng sẽ gặp y, thật sự là có hơi cổ quái.
Cho nên nhẹ nhàng thở dài, cười nói: “’oán tăng hội, yêu biệt ly’, vốn là thứ không ai có thể tránh. Chẳng qua, xem xét từ chuyện hôm nay, bần tăng cùng Hầu gia quả thật có chút duyên phận.”
“Ai mà muốn có duyên với tên xú hòa thượng nhà ngươi!” Sắc mặt của Khúc Lâm Uyên liên tục thay đổi, hừ lạnh một cái liền xoay người định bỏ đi.
Vốn có ý định đi theo y, nhưng đột nhiên nhớ ra người mà mình chờ không biết khi nào sẽ tới, lập tức trong lòng khẽ động, bật thốt lên nói: “Xem thế mưa này, nhất thời nửa khắc cũng không dừng ngay được. Hầu gia nếu đi dọc theo đường lớn phía bên phải hẳn là có thể tìm được một thạch động, ở bên trong tránh mưa thật cũng không tồi. Thứ bần tăng không tiễn.”
Lời vừa nói ra, bàn chưa vừa bước ra cửa miếu kia lập tức thu lại.
Khúc Lâm Uyên xoay người, tuấn mi khẽ nhếch, hung hăng trừng mắt nhìn ta.
Nhếch môi, trả lại một nụ cười yếu ớt vô tội.
“Ai nói bản Hầu gia muốn đi? Ta cố tình muốn ở trong ngôi miếu đổ nát này tránh mưa đấy!” Nói xong, đi nhanh tới ngồi phịch xuống chỗ trống phía bên phải ta.
Khẩu khí nói chuyện của y tuy phách lối, còn kiệt lực ra vẻ trấn định, nhưng đôi mắt kia lại thường thường liếc về phía ta, trong mắt tràn ngập phòng bị.
Kỳ quái? Ta có chỗ nào đáng sợ, làm cho y phải đề phòng mình như vậy?
Nghĩ mãi không ra, đành phải bật cười lắc lắc đầu, từ trong ngực lấy ra đồ đánh lửa, châm vào đống củi khô bên chân.
Thân thể Khúc Lâm Uyên ngã ngửa về phía sau, vẻ mặt cổ quái hỏi: “Yêu, yêu tăng! Ngươi đây là đang làm cái gì?”
“Nhóm lửa a.” Ta kỳ quái liếc y một cái, đáp: “Xiêm y của Hầu gia đều bị mưa làm ướt, nếu không nhanh chóng hong khô chỉ sợ sẽ bị nhiễm phong hàn.”
“Ai cần ngươi nhiều chuyện!” Y hừ hừ rất là khinh thường, sắc mặt hơi dịu xuống, nhưng lại lập tức truy hỏi: “Ngươi… Không có bỏ cái gì vào trong lửa đấy chứ?”
Ngớ người một lát, rốt cuộc hiểu được y đang chỉ cái gì, đành cười nói: “Đây là tự nhiên. Bần tăng cũng không có ham mê hạ xuân dược, rồi hạ mê dược người khác.”
Trên mặt tuy rằng cười đến là dịu dàng ấm áp, nhưng trong ngôn ngữ lại thêm vài phần trào phúng.
Sắc mặt y trở nên lúng túng, vội vàng quay đầu đi chỗ khác không hề lên tiếng.
Ta cũng không để ý tới, chỉ là nhắm mắt lại tiếp tục lẩm nhẩm kinh văn.
Một lát sau, Khúc Lâm Uyên bỗng nhiên mở miệng, trong thanh âm có thêm vài phần tức giận: “Này! Xú hòa thương, sao ngươi cũng không nói chuyện?”
Ta chậm rãi mở to mắt, lạnh nhạt cười nói: “Hầu gia muốn bần tăng nói cái gì bây giờ?”
“Ví dụ như… Vì sao ngươi lại ở trong thâm sơn này?”
“Đợi người.” Hai chữ vô cùng đơn giản, vấn đề khác không muốn nói nhiều, chỉ hỏi ngược lại: “Hầu gia thì sao? Vì sao lại một mình đến đây?”
“Bản Hầu gia đã nhiều ngày tâm tình không tốt, cho nên tới đây săn thú tiêu khiển, không dự đoán được nửa đường lại gặp mưa. Hơn nữa…” Y trừng mắt liếc ta một cái, cực kỳ phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi nói, “Lại còn đụng phải cái tên yêu tăng âm hồn bất tán nhà ngươi này!”
Âm hồn bất tán? Dùng từ này có hơi…
Ta thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng gảy đống lửa trước mặt.
Cũng không có ý định tiếp tục tán gẫu, nhưng bị ánh mắt của người nào đó nhìn chăm chú làm toàn thân sợ hãi, bất đắc dĩ, đành phải hỏi lại: “Hầu gia lên núi săn thú, không mang theo tùy tùng sao?”
Lấy thân phận địa vị của y mà nói, dù thế nào cũng phải có vài người đi theo.
“Có đến, tất cả đều đợi ở dưới chân núi. Một đám người đi theo lên núi, chỉ biết phá hủy hưng trí của bản Hầu gia.” Khi nói chuyện, trên mặt y lại hiện ra vẻ kiêu căng.
Ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh!
Trong não tức khắc hiện lên từ này, dùng ở trên thân nam nhân trước mặt này, thật sự thích hợp đến không thể thích hợp hơn nữa.
Lại thêm biểu tình vênh váo hung hăng này của y, làm cho mình nhịn không được muốn khi dễ.
Ta cúi thấp đầu, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “A di đà phật. Trong núi này còn nhiều độc xà mãnh thú, Hầu gia một mình lên núi, thật sự là quá mức nguy hiểm, ngày sau vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất.” Nhất là đã nhiều ngày, bầu không khí ở ngọn này rất yêu tà.
Khúc Lâm Uyên dò xét liếc ta một cái, không biết vì sao lại nở nụ cười, phượng mâu hơi hơi nhướn về trước, nhẹ giọng nói: “Cho dù là mãnh thú, cũng không đáng sợ bằng tên yêu tăng nhà ngươi đâu nhỉ?”
Ta nghẹn rồi lại nghẹn, đang muốn trả lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động lạ.
Trong gió có lẫn… Mùi máu tươi.
Môi nhẹ nhàng nhếch lên, câu ra một nụ cười cực nhạt không thể nhận ra.
Người ta liên tục chờ đợi… Rốt cuộc hiện thân.
“Hầu gia, bần tăng còn có chút việc nhỏ phải xử lý một lát. Đợi lát nữa, ngươi mặc kệ nghe thấy bất cứ thanh âm gì, cũng không được bước ra khỏi ngôi miếu này nửa bước. Nhớ lấy!”
Nói xong, cũng không đợi y có phản ứng gì, trực tiếp liền đứng dậy bước ra ngoài, cũng thuận tay đóng kín cửa miếu lại.
Bên ngoài ngôi miếu, đã có một người đang chờ.
Không, nói một cách chính xác, phải là một con mãnh hổ cả người trắng như tuyết.
Ta bước lên vài bước, chỉ coi như không nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn kia của đối phương, thản nhiên hỏi: “Bần tăng nghe nói, trong nửa tháng này, đã có mười mấy thợ săn mất tích một cách kỳ lạ. Chính là… Thí chủ gây nên?”
Bạch hổ kia hét lớn một tiếng, xem như trả lời.
Ta vẻ mặt buồn bã, yên lặng tụng vài câu kinh văn.
Hóa ra, yêu vật này bị trọng thương, lưu lạc đến tận đây. Vì muốn mau chóng biến thành hình người, đành phải đi khắp nơi hút máu người. Chỉ thương cho mấy người thợ săn kia, bỗng dưng làm oan hồn dưới miệng hổ.
“Thế nào? Hòa thượng, ngươi cũng muốn hàng ta sao?” Hổ yêu kia đột nhiên mở miệng, trong mắt tất cả đều là khiêu khích.
“A di đà phật.” Ta gẩy gẫy chuỗi tràng hạt trong tay, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. “Bần tăng cùng thí chủ cũng không có hận thù, nhưng đã được người nhờ vả, tự nhiên không thể chấp nhận cho yêu vật hại người tiếp tục hoành hành. Cho nên… Đành phải đắc tội.”
Dứt lời, ống tay áo vung lên, lá rụng trên mặt đất theo gió tung bay, đều hóa làm lợi khí, đánh thẳng về phía hổ yêu kia.
Đối phương tất nhiên là có chuẩn bị mà đến, cũng không trốn tránh, bình tĩnh hóa giải thế công.
Ta không muốn giở nhiều thủ đoạn gì, chỉ dùng chiêu thế đồng dạng, tiến sát từng bước.
Thời gian càng lâu, cao thấp tự thấy.
Trên người hổ yêu dần dần thêm vết máu.
Phật chú trong miệng càng niệm càng nhanh, mắt thấy một lần nữa là có thể bắt giữ thành công yêu vật kia, lại chợt nghe ‘rầm’ một tiếng, Khúc Lâm Uyên bỗng nhiên từ trong miếu đi ra.
“Trường Ly, ngươi…” Y vừa mở miệng, lập tức liền ngây ngẩn cả người, sừng sờ đứng tại chỗ không phát ra tiếng.
“Mau trở về!”
Ta hơi phân thần một chút, chỉ trong giây lát, liền cho hổ yêu kia lợi dụng thời cơ.
Nếu nó đánh về phía ta, tự nhiên không có gì trở ngại, nhưng không ngờ là yêu vật kia lại lập tức thay đổi phương hướng, đánh về phía Khúc Lâm Uyên.
“Nguy hiểm!”
Thốt ra tiếng hô to khó gặp, phi thân chắn ở trước mặt người nào đó.
Chỉ là khoảng cách, thế cục đã định.
Hổ yêu lưu lại trên vai trái ta một đường dấu vuốt, sau đó cướp đường mà chạy.
Mưa vẫn rơi không ngừng, dừng ở trên người có chút lạnh lẽo.
Người phía sau ôm chặt lấy ta, luống cuống tay chân băng bó vết thương trên vai ta, hết lần này đến lần khác hô lên: “Trường Ly, Trường Ly…”
Ý thức xa dần.
Ta miễn cưỡng cười cười, thở dài: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có chuyện gì…”