Dân Mão

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14:

“Tuy rằng khu rừng này đã thay mùa không còn như khi ta vừa mới đến, nhưng nơi đây vẫn không thay đổi.” Khải Văn cảm thán nhìn hang động lúc trước mình từng sống.

Arthur lắc lắc đuôi, không nói chuyện.

“Sạch sẽ như thế, chẳng lẽ còn có người khác cũng sinh hoạt ở nơi này?” Khải Văn phát hiện bên trong sạch sẽ gọn gàng, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Không, chỉ có ta.” Arthur nói, “Ta bảo người hầu định kỳ tới nơi này quét tước một lần.”

“Nga, ra thế.” Khải Văn tỏ ra thấu hiểu mà gật đầu, vào trong hang sờ đông sờ tây một hồi rồi mới quay đầu lại nói với Arthur đang buồn chán lắc đuôi, “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

“Hỏi.” Arthur quay đầu nhìn Khải Văn đáp.

“Khi đó…” Khải Văn do dự một chút, sau đó rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn mà mình đã chôn giấu trong lòng từ lâu, “Khi đó, vì sao không trước tiên biến thành hình thái thú nhân dẫn ta rời khỏi? Vì sao lại muốn cùng ta ở nơi này sinh hoạt lâu như vậy?”

Nương theo vấn đề này, hồi ức lúc trước sinh hoạt tại nơi này lại một lần nữa nảy lên trong lòng Khải Văn, mắt không tự chủ mà toát ra một chút ủy khuất và oán giận, mà hết thảy những điều này, đều rơi vào trong mắt Arthur bên cạnh.

Arthur trầm mặc một hồi rồi mới trầm giọng lên tiếng, “Bởi vì, khi đó ta không thể xác định thân phận của ngươi.”

Thấy Khải Văn ngẩn người ra, Arthur tiếp tục nói, “Khi đó ngươi đột nhiên từ trên trời rơi xuống, ta không biết lai lịch của ngươi, không biết ngươi mang theo mục đích gì để tiếp cận ta, rốt cuộc là do những tên quý tộc lòng dạ âm hiểm muốn dùng phương pháp này để đưa ngươi đến bên ta hay có ý gì khác, ta cũng không biết.”

“Ta ——” Khải Văn há mồm muốn giải thích, nhưng Arthur ra hiệu bảo để hắn nói hết.

“Ngôn ngữ mà ngươi dùng ta nghe không hiểu, hoài nghi trong lòng ta càng sâu, cho nên ta muốn quan sát, ta cần phán đoán, ta tò mò kết quả chân thật sau chuyện này. Ta muốn xem ngươi rốt cuộc ngụy trang ra hình dạng như vậy là vì để khiến ta có hứng thú hay là ngươi vốn như thế, cho nên ta mới quyết định đối đãi như vậy.” Arthur nhìn thoáng qua Khải Văn đang lẳng lặng tự hỏi, tiếp tục nói, “Mỗi ngày trôi qua, ta càng lúc càng khẳng định ngươi không liên quan đến những kẻ có âm mưu quỷ kế kia, cho nên ta bắt đầu dự định mang ngươi về thành Lộ Đan, chỉ là không biết nên nói thế nào. Mãi cho đến ngày trời hạ bão tuyết đó, thân thể ngươi quá yếu đuối, căn bản không thể sinh tồn trong rừng rậm trời đông giá rét, cho nên ngày hôm đó ta quyết định mang ngươi đi.”

Arthur nói xong lại nhìn Khải Văn, mà Khải Văn chỉ là rũ mắt không nói gì.

“Ngươi mất hứng?” Giữa Arthur hắn và Khải Văn xuất hiện bầu không khí an tĩnh khiến người ta cảm thấy không khỏe, hắn có chút nôn nóng lắc đuôi lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

“Không có.” Khải Văn ngẩng đầu nhìn Arthur cười cười lắc đầu phủ nhận, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng.

Thấy biểu tình không tin tưởng của Arthur, Khải Văn lại giải thích, “Ngươi làm vậy là đúng, không nên có lòng hại người, phải luôn có tâm phòng người, ta có thể hiểu.”

“Ta không muốn lừa ngươi, cho nên mới nói sự thật cho ngươi.” Arthur không tiếp lời Khải Văn, chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói.

Nhìn vào cặp mắt lam xám thâm thúy kia, tim Khải Văn đột nhiên đập loạn một chút, cậu ngoảnh mặt đi tránh khỏi đường nhìn của Arthur, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Ta biết rồi, chúng ta đi thôi, đừng đứng mãi ở đây.”

Một người một hổ cứ như vậy một đường không nói gì mà đi tới thảm cỏ lúc đầu Arthur cõng Khải Văn tới, Arthur nhìn thoáng qua Khải Văn đang thấp thỏm, lên tiếng nói một câu, “Ta đi săn thú” rồi không đợi Khải Văn nói gì đã phóng đi.

Khải Văn nhìn Arthur chậm rãi đi vào trong rừng, cuối cùng bóng lưng hoàn toàn biến mất, lúc này mới quay đầu lại, ngồi trên cỏ thở dài.

Tại sao mình lại giận lẫy Arthur? Bản thân Khải Văn cũng không biết. Khải Văn chỉ biết là, mặc kệ nói thế nào, mình cũng không có lập trường để chỉ trích Arthur, bởi vì hắn đã cung cấp cho mình thức ăn mà hắn bắt được, hắn bảo vệ mình được an toàn, thậm chí cùng mình gần kề sưởi ấm mỗi đêm trường, tất cả những điều đó, phản ứng mà Khải Văn nên dành cho hắn lẽ ra là cảm kích chứ không phải là oán giận.

Nhưng, Khải Văn vừa nghĩ tới khi đó, con bạch hổ oai phong mà mình nghĩ là bạn bè thân thiết, toàn tâm toàn ý tín nhiệm nó, nhiều ít cũng nhờ mỗi ngày ôm nó thỏ thẻ những điều mình cô đơn và bất lực, nhưng khi đó, nó lại dùng cặp mắt đánh giá và soi mói mà quan sát mỗi cử động nhỏ của mình, nghe mỗi câu mỗi chữ của mình, vừa nghĩ như vậy, ***g ngực Khải Văn có một cảm giác khó chịu không nói nên lời.

“Không không không, Khải Văn, ngừng thứ suy nghĩ oán giận nặng nề vô đạo lý này đi, hắn cứu ngươi, ngươi nên cảm kích hắn, đúng, ngươi nên cảm kích hắn…” Một mình miên man suy nghĩ một hồi, Khải Văn dùng sức lắc đầu, vươn hai tay vỗ vỗ mặt lẩm bẩm.

Khải Văn một mình ngồi trên cỏ tự khuyên bảo bản thân, không hề chú ý có một quả cầu lông xù đang chạy như bay tới gần, cho đến khi quả cầu nọ nhào tới trên người Khải Văn đẩy cậu ngã lăn ra mặt đất, Khải Văn lúc này mói khẽ giật mình mà nhìn quả cầu lông nhỏ bé không biết từ nơi nào xuất hiện kia, “Nath?”

“Thu thu…” Thấy Khải Văn đã nhận ra mình, Nath cực kỳ vui vẻ, rầm rì rồi chui vào lòng Khải Văn.

“Hì, bé con, sao ngươi lại ở đây?” Khải Văn ôm Nath mà kinh ngạc cực kỳ, cũng không kịp quản những phiền muộn vừa rồi, đứng lên nhìn quanh, sau đó thấy được một ‘phiên bản thành niên của Viên Viên’ đang từ tốn đi tới bên này, giọng nói của Khải Văn có chút không dám xác định, “Abu?”

Con gấu trúc thành niên đó đi tới bên cạnh Khải Văn, há miệng một cái, “Chào, Khải Văn tiên sinh.”

Đột nhiên thấy được một con gấu trúc lớn như vậy xuất hiện trước mặt, Khải Văn khó nén kinh ngạc trong lòng, hồi lâu mới phản ứng được, “A, chào, Abu tiên sinh.” Nói rồi chỉ vào Nath trong lòng mình, “Hôm nay ngài dẫn Viên Viên, nga, không, là Nath ra ngoài du ngoạn sao?”

Abu theo thường lệ cười cười, chỉ bất quá nụ cười hàm hậu mọi ngày hôm nay vì mang hình thái gấu trúc mà trông như đang nhe răng trợn mắt, nhưng thanh âm vẫn chân thành như cũ, “Đúng vậy, hôm nay ta được nghỉ, thấy thời tiết rất đẹp nên dẫn Nath ra ngoài dạo, không ngờ lại gặp ngài ở đây, ngài tới đây một mình sao?”

“Nga, đương nhiên không phải.” Khải Văn lắc đầu, “Ta cùng đi với Arthur tiên sinh, hắn đi săn rồi, ta ở đây chờ hắn.”

“Chủ nhân cũng tới?” Abu nghe xong thì liếc mắt nhìn quanh, sau đó mới thu hồi ánh mắt, “Không bằng ta cũng cùng đi săn với chủ nhân.”

“Thôi không cần.” Khải Văn thấy Abu chuẩn bị rời đi bèn gọi lại, “Arthur tiên sinh đã đi khá lâu, có thể sẽ trở về lập tức, lúc này đi ngươi có thể sẽ gặp hắn ở giữa đường cũng nên, nếu ngươi không ngại, không bằng tâm sự với ta một lúc.”

Nghe đề nghị Khải Văn đưa ra, Abu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, mặc dù bãi cỏ nơi này không có gì nguy hiểm, nhưng có một giống đực ở bên thì vẫn an toàn hơn một chút.

Abu ngồi ở vị trí cách Khải Văn một cánh tay, nhìn Khải Văn bận rộn lấy những thứ mình mang theo ra đút cho Nath ăn.

Nath ở trong thành quá lâu thật vất vả mới có thể vào rừng giải sầu, hưng phấn như điên, cũng không bám dính lấy Khải Văn, ngậm trái cây mà Khải Văn đút cho rồi lắc lắc cái mông phì phì chạy ra giữa bãi cỏ mà lộn nhào.

Khải Văn nhìn một hồi, xác định nó sẽ không chạy xa mới thu lại đường nhìn, đưa trái cây trong túi tới trước mặt Abu, “Nếm thử vài loại quả này xem?”

Abu há mồm chọn ra một quả, sau đó đút vào miệng mình, lăn tròn một cái đã nuốt chửng vào bụng, Abu khi ăn thì hơi bị hào phóng quá mức, cho nên lúc nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Khải Văn thì mới xấu hổ, dùng bàn tay to của mình sờ sờ gáy, ồm ồm nói, “Ta, ta biến thành hình thú thì quen ăn như vậy đó, có phải làm ngài sợ không?”

“Ách.” Quả thật là bị dọa một chút, Khải Văn phục hồi tinh thần liên tục xua tay, “Không không không, không có, ta chỉ sợ ngài bị nghẹn.”

“Hắc hắc, không sao, họng ta thô lắm.” Abu cộc lốc đáp lại một câu.

Chính hắn cũng chả nghĩ gì, nhưng lại khiến Khải Văn cười khúc khích, Abu thấy Khải Văn cười thì cũng cười theo, hai người cứ như vậy ngươi một câu ta một câu mà trò chuyện.

Abu hàm hậu thì hàm hậu, nhưng khi nói chuyện với Khải Văn vẫn tinh tế phát hiện giữa cậu với chủ nhân mình có gì đó không thoải mái.

Mãi do dự, cuối cùng Abu vẫn lên tiếng, “Khải Văn tiên sinh, ngài cãi nhau với chủ nhân sao?”

“Cãi nhau? Không có.” Khải Văn vô thức phủ nhận.

Thấy biểu tình trên mặt Khải Văn hoàn toàn tương phản với lời nói, Abu cúi đầu suy nghĩ một chút, bèn lên tiếng tiếp tục nói, “Có thể là vì địa vị của chủ nhân quá cao, cho nên trong mắt người khác chủ nhân là một người khó gần và khó nói chuyện, nhưng chủ nhân thật ra là một người rất tốt rất lương thiện. Tựa như ta và Nath, nếu như không phải nhờ có chủ nhân, đại khái chúng ta đã không còn trên đời này rồi.”

“Là Arthur tiên sinh cứu các ngươi khi các ngươi gặp nguy hiểm sao?” Lực chú ý của Khải Văn bị lời của Abu hấp dẫn, hỏi theo.

“Phải.” Abu gật đầu, chìm đắm trong hồi ức, “Đó là một ngày bão tuyết giăng kín lối, ta mang theo Nath lang thang trong rừng, không mục đích, không biết điểm dừng ở nơi nào, cũng không biết mình muốn đi đâu. Khi đó ta vô cùng đói, Nath cũng đói tới mức khóc gào, nhưng rừng rậm vào mùa đông, không có bất luận thứ gì thích hợp cho Nath ăn, cũng không có gì để ta ăn. Gió to mang theo hoa tuyết gào thét đập vào cơ thể ta, ta chưa từng cảm thấy lạnh lẽo như vậy, nghe tiếng kêu càng lúc càng suy yếu của Nath, cảm thụ được bước chân càng lúc càng nặng của mình, ta thậm chí còn nghĩ, có lẽ phải nằm chết trên lớp tuyết trắng tinh ngần của rừng rậm rồi. Nhưng sau đó, Arthur chủ nhân xuất hiện, hắn cứu ta, cho ta thức ăn, cũng cho Nath thức ăn, chúng ta đều được tiếp tục sống sót, cảm ơn thiên thần đã cho chủ nhân xuất hiện trước mặt chúng ta khi đó, cảm ơn chủ nhân đã dành cho ta hy vọng sinh tồn…” Nhớ tới cảnh khi tỉnh lại trông thấy Arthur, lúc đó Abu đã nghĩ Arthur chính là thiên thần của mình.

Nghe Abu miêu tả, Khải Văn nhìn Nath đang hưng phấn chơi đùa cách đó không xa, ánh mắt càng nhiều thêm vài phần yêu thương.

Quay đầu lại, Khải Văn hỏi, “Cho nên, ngươi vẫn luôn ở bên Arthur tiên sinh tới bây giờ?”

“Phải.” Abu gật đầu, “Bộ tộc gấu trúc của chúng ta vốn bởi vì thói quen xoi mói trong ăn uống mà vô cùng thưa thớt, tuy có thể ăn thịt và rau quả, nhưng chỉ có cây trúc mới là thức ăn chủ yếu duy trì sinh mệnh của chúng ta. Khi đó chủ nhân cứu ta và Nath về, chờ ta khỏe rồi chủ nhân đã giữ ta lại, ta đã suy nghĩ, cũng không nơi nào để đi, hơn nữa chủ nhân cũng đã cứu mạng ta và Nath, lưu lại giúp việc cho chủ nhân cũng là chuyện phải làm, cho nên ta lưu lại.” Nói rồi Abu có chút xấu hổ dùng bàn tay mang đệm thịt dày của mình gãi gãi cái đầu xù lông, cười nói, “Sau đó chủ nhân nói, cây trúc bảo đảm đủ ăn, ta lại càng cao hứng.”

Mặc dù khuôn mặt cười này của Abu trông có vẻ như đang nhe răng trợn mắt, nhưng Khải Văn vẫn nghĩ Abu luôn hàm hậu như thường, cũng theo hắn mà nở nụ cười.

Cười một hồi, Khải Văn hỏi, “Mụ mụ của Nath, nga, không, daddy nó không ở cùng với ngươi sao?” Nói xong mới nghĩ vấn đề này thật đường đột, Khải Văn áy náy khoát khoát tay, “Nếu như không muốn nói thì không cần trả lời, ta không có ý xúc phạm ngươi.”

“Không không.” Abu lắc đầu, xoay đầu nhìn sang hướng Nath đang chơi đùa, “Không phải, Nath không phải con của ta.”

“Không phải con ngươi?” Khải Văn kinh ngạc.

“Ừm.” Abu thu lại nụ cười, “Nath là ta nhặt, là trong một khu rừng tuyết trắng phủ kín khắp nơi, khi đó mắt của Nath còn chưa mở được, chỉ có thể cuộn mình nép vào giữa papa và daddy của nó, khi ta đi ngang qua mới phát hiện papa và daddy nó đã ngừng thở rất lâu rồi, ta không thể trơ mắt nhìn Nath cứ thế mà chết đi, cho nên bèn mang theo nó lên đường.” Nói nói, biểu tình của Abu trở nên có chút bùi ngùi, “Thật ra lúc đó hoàn toàn là do xung động, sau đó mới nghĩ đến kỳ thật ta cũng không cách nào nuôi sống nó, tộc gấu trúc chúng ta không giống những thú nhân khác – hình thái lúc sinh ra là người, năm năm đầu tiên khi chúng ta được sinh ra thì vẫn mang hình thú không thể biến thân. Nhóm gấu trúc nhỏ xíu kia cực kỳ yếu đuối, phải hảo hảo chăm sóc che chở, chỉ cần sai lầm một tấc là có thể kết thúc mạng nhỏ của chúng nó. Bất quá, may mắn được gặp chủ nhân, thoáng cái đã hơn một năm rồi, ta sống sót, Nath cũng sống sót.”

Không ngờ quá khứ của Abu và Nath có một cố sự gập ghềnh như vậy, Khải Văn thật lâu cũng không nói được gì.

Abu thấy Khải Văn trầm mặc, cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Nath ở cách đó không xa đang chơi đùa ầm ĩ.

Một lát sau, bầu không khí bị một tiếng hô tràn ngập cảnh giác của Abu cắt đứt, Khải Văn theo đường nhìn của Abu nhìn sang, lúc này mới phát hiện Arthur đang ngậm một con mồi không biết từ lúc nào đã trở về bãi cỏ này.

Mà Abu với vẻ mặt cảnh giác sau khi thấy chủ nhân thì thả lỏng thân thể căng thẳng, chạy chậm tới bên Arthur làm ra động tác thần phục, “Chủ nhân.”

Từ lúc Abu quay đầu nhìn sang, Arthur đã thu lại thần tình phức tạp trong mắt mình, lúc này hắn vứt con mồi ngậm trong miệng lên mặt đất, biểu tình lãnh đạm liếc nhìn Abu và Khải Văn đang ôm Nath, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Abu tiên sinh nói hôm nay được nghỉ cho nên dẫn Nath vào rừng giải sầu.” Vừa nói Khải Văn vừa chạy tới bên Arthur và Abu, cười cười giải thích.

“Đúng vậy, chủ nhân.” Abu cũng gật đầu.

“Nếu đã tới thì cùng ăn đi.” Arthur nhìn Khải Văn ôm Nath đang đứng bên Abu, không hiểu sao lại cảm thấy có chút cáu kỉnh, lắc lắc đuôi bỏ lại hai câu rồi dẫn đầu đi đến phía trước.

Khải Văn và Abu đều cảm nhận được Arthur không vui, Khải Văn cho rằng Arthur còn khó chịu vì chuyện ban nãy, cho nên biểu tình có chút buồn bã, mà Abu cho rằng Arthur bất mãn vì mình tới mà không đi hiệp trợ hắn săn thú, trong lòng nổi lên cảm giác thất trách, chỉ có Nath cái gì cũng không biết mà giơ tay chỉ vào con mồi trên mặt đất kêu lên liên tục.

Thời gian dùng cơm tiếp theo, bầu không khí cũng không chuyển biến tốt hơn, ngoại trừ Nath với vẻ mặt cười ngây ngô nhảy đông nhảy tây thường thường lôi kéo Khải Văn nhìn thứ mới mẻ mà mình phát hiện, thì ba vị người lớn mỗi người ôm một nỗi sầu kia đều không có gì để nói.

Sau khi kết thúc bữa cơm trưa ăn mà không biết hương vị này, đoàn người lên đường trở về.

.

Chờ khi đi tới chủ thành, Nath đã sớm mệt mỏi dựa vào vai Abu ngáy khò khò, sau khi Abu tạm biệt Arthur và Khải Văn tại một ngã rẽ rồi bế Nath đi, Khải Văn cứ trầm mặc như vậy, cùng Arthur đi về nhà.

.

“Arthur tiên sinh.” Sau khi nói lời từ biệt đơn giản với đối phương, Khải Văn nhìn bóng lưng chuẩn bị đi khỏi của Arthur, cuối cùng vẫn gọi hắn lại.

“Chuyện gì?” Arthur dừng bước xoay người nhìn Khải Văn vẫn đứng tại chỗ.

Khải Văn thấy Arthur không có biểu tình gì, trong lòng cảm thấy khó thở, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Buổi dạo chơi ngày hôm nay rất vui, cảm ơn ngài.”

Arthur không nói gì, chỉ im lặng nhìn Khải Văn đang mang dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng há mồm nói một câu giản đơn, “Ta cũng thật vui, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Nói xong liền xoay người đi xa.

Nhìn Arthur lần thứ hai xoay người rời khỏi, nụ cười trên mặt Khải Văn dần dần tan biến, cúi đầu mấp máy môi rồi xoay người trở về phòng.

Arthur đứng ở ngã rẽ nhìn Khải Văn, đợi khi cậu đã đi rồi, Arthur mới chính thức trở về phòng.

Vốn hắn muốn hỏi Khải Văn có phải rất thích Abu và Nath hay không, nhưng cuối cùng Arthur cũng không hỏi ra lời, hắn nghĩ hắn sẽ không thích đáp án đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.