Dân Mão

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19:

“A… Thật sự không muốn đi về a.” Lộ ra cẳng chân ngâm vào trong dòng nước suối lạnh buốt, Khải Văn phát ra tiếng cảm thán thoải mái.

“Thật sự thoải mái như vậy sao?” Arthur nằm sấp một bên vẫy đuôi cười hỏi.

“Đương nhiên.” Khải Văn dùng sức gật đầu, ngưỡng mặt ra sau nằm lên thảm cỏ ngắm nhìn bầu trời quang đãng, “Cảm giác giống như uống một ly Sprite thêm thật nhiều đá lạnh a!”

“Sprite? Đó là cái gì?” Arthur vô cùng khiêm tốn hỏi.

“Sprite, Sprite chính là ——” Khải Văn quay đầu nhìn mặt Arthur, cười hắc hắc, “Không nói cho ngươi, có nói ngươi cũng không biết.” Nói rồi vô thức đá đá hai cái trong nước.

“Nhóc con…” Arthur bất đắc dĩ lắc đầu, cực nhanh dùng đầu lưỡi liếm liếm vành tai Khải Văn.

“Ta mới không nhỏ, ta đã mười chín rồi!” Đầu lưỡi Arthur xẹt qua khiến Khải Văn như bị điện giật mà run lên một cái, gương mặt ửng đỏ quơ quơ nắm tay cất cao giọng phản bác để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

“Ngô… Mười chín đúng là không còn nhỏ nữa.” Arthur ra vẻ tán thành mà gật đầu.

“Vốn định cùng mẹ ăn mừng sinh nhật mười chín tuổi.” Khải Văn lại nhỏ giọng nói một câu, nhắc tới lời này cậu không thể tránh được mà nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng kia, nếu như thật sự nghe mẹ nói, mình khẳng định sẽ không ở tại nơi này, không biết mẹ ra sao rồi, mình đã mất tích lâu như vậy, không biết sống chết thế nào, khẳng định mẹ gấp muốn điên rồi.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Khải Văn lại hạ xuống, cậu khởi động thân thể rồi một lần nữa ngồi dậy, cúi đầu trầm mặc nhìn đàn cá nhỏ đang bơi trong suối, thỉnh thoảng còn bơi đến rỉa nhẹ chân mình, chỉ chốc lát sau, vài giọt nước đã rơi vào trong nước.

“Làm sao vậy?” Phát giác tâm trạng của Khải Văn không ổn, Arthur cũng đứng lên đi tới bên cậu cúi đầu hỏi.

“Ta muốn về nhà.” Giọng nói nghẹn ngào mang theo tiếng khóc vang lên, Arthur nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của Khải Văn, “Ta nhớ mẹ, bà ấy chỉ có mình ta, ta mất tích lâu như vậy bà khẳng định không chịu nổi, ta thật sự rất muốn về nhà…” Từ nhỏ được mẹ ôm trong vòng tay yêu thương, người mẹ chưa từng để con mình chịu một chút tủi thân nào, vì con mình che mưa chắn gió, dành cho con toàn bộ tình yêu, càng nghĩ Khải Văn càng khó chịu, nước mắt cũng càng rơi càng nhiều, cuối cùng Khải Văn ôm đầu Arthur khóc nấc lên.

Đối với Khải Văn tâm tình đang tốt bỗng nhiên bạo phát, Arthur cũng không nói gì, chỉ là lẳng lặng để mặc cho Khải Văn ôm mình khóc.

Qua hồi lâu, tâm trạng của Khải Văn mới dần dần bình tĩnh trở lại, tựa hồ ý thức được mình vừa thất thố, Khải Văn đỏ mặt xoay người sang nơi khác lau nước mắt.

“Đừng tránh né ta.” Arthur đi vòng qua cậu một lần nữa đối mặt với Khải Văn, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ bừng của cậu, thấp giọng nói, “Hạnh phúc cũng tốt, bi thương cũng tốt, tức giận cũng tốt, đừng giấu ta, ta muốn cùng ngươi chia sẻ tất cả, ngươi còn có ta, từ giờ trở đi ta luôn bên cạnh ngươi.” Nói rồi Arthur vươn đầu lưỡi cuốn đi giọt nước mắt đọng trên hàng mi cậu.

Khải Văn nhìn vẻ mặt ngiêm túc của Arthur, một lát mới lại ôm cổ Arthur, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn ngươi.”

Cảm thụ được nơi cổ mình ẩm ướt, Arthur chỉ lắc lắc đuôi khẽ cọ Khải Văn hai cái, cũng không lên tiếng.

Một người một hổ cứ ôm như vậy hồi lâu, đợi khi Khải Văn chân chính bình tĩnh trở lại, Arthur mới hỏi, “Muốn ăn cá nướng không?”

“Hả?” Khải Văn chưa kịp phản ứng, Arthur đột nhiên không đầu không đuôi đưa ra vấn đề này, Khải Văn mũi hồng hồng mắt hồng hồng không hiểu gì mà nhìn hắn.

Nhìn vào ánh mắt vừa trong sáng vừa mang theo chút mơ hồ của Khải Văn, Arthur vô thức dùng mũi mình cọ cọ mũi cậu, lên tiếng hỏi, “Ta nói, ngươi muốn ăn cá nướng không?”

“Cá nướng?” Khải Văn vẫn cứ ngốc lăng ra đó, “Bây giờ hả?”

“Đúng.” Arthur vẫy vẫy đuôi đáp, “Bây giờ là thời điểm cá ngon nhất, thịt chúng nó vừa chắc vừa tươi, ăn sống hay nướng lên đều ngon hiếm thấy.”

“Nhưng ở đây không có cá lớn a.” Khải Văn liếc nhìn dòng suối nhỏ chỉ có cá nhỏ bơi qua bơi lại, quay đầu hỏi Arthur.

“Không phải ở đây.” Arthur nhếch miệng, “Trong hồ nước bên cạnh bãi cỏ lần trước ta dẫn ngươi tới có một loài cá đỏ, đó là nơi duy nhất có cá lớn lui tới.” Arthur nói rồi dựng người thành tư thế ngồi, vươn một chiếc móng vuốt nghiêm trang hỏi thăm, “Cho nên, ta có vinh hạnh mời Khải Văn tiên sinh cùng ta đi bắt cá không?”

Biết Arthur đây là chọc cho mình vui, Khải Văn khanh khách cười rộ lên, vươn tay nắm lấy móng vuốt có đệm thịt mềm mại của Arthur, “Nga, đương nhiên, đây là vinh hạnh của ta, tướng quân đại nhân của ta.”

Arthur nhìn nụ cười xán lạn của Khải Văn, câu nói ‘Tướng quân đại nhân của ta’ thành công lấy lòng hắn, hắn gầm nhẹ một tiếng bảo Khải Văn ngồi lên lưng mình, phóng nhanh tới hồ nước.

.

“Woa nga, nơi này thật đẹp.” Khải Văn từ trên lưng Arthur bò xuống, nhìn bãi cỏ xanh biếc và hồ nước trong veo, nhịn không được phát ra tiếng cảm thán, “Trông như tranh vẽ a.”

“Thích nơi này sao?” Arthur đi tới bên cạnh Khải Văn hỏi.

“Đương nhiên.” Khải Văn cười cúi đầu nhìn về phía Arthur, “Mỹ lệ cực kỳ.”

“Ta đi bắt cá cho ngươi ăn?” Arthur dùng đuôi quét quét bắp chân Khải Văn, thỏa mãn nhìn Khải Văn hé miệng cười khúc khích.

“Đương nhiên được rồi, có điều ——” Khải Văn vừa cười vừa gật đầu, sau đó còn nói thêm một câu, “Có điều, bây giờ ta càng muốn bơi.”

“Bơi?” Arthur không hiểu vì sao Khải Văn lại toát lên suy nghĩ đó.

“Đúng vậy, bơi.” Khải Văn thấy dòng nước trong vắt thì trong lòng ngứa ngứa, nên biết hàng năm khi nghỉ hè Khải Văn luôn tiêu tốn rất nhiều thời gian trong hồ bơi, mà từ khi tới nơi này gặp được mùa hè đầu tiên, Khải Văn chưa hề chạm vào mặt nước hồ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cậu cảm thấy mùa hè nơi này khó chịu đến cùng cực.

“Bơi bây giờ sao?” Arthur suy nghĩ một chút đưa ra quan điểm của mình, “Có cần ăn vài thứ nghỉ ngơi một hồi rồi mới bơi không? Ngươi vừa nãy chỉ mới ăn một ít hoa quả.”

“Không cần, ta ăn rất no rồi, hiện tại nên bơi.” Khải Văn lắc đầu vỗ vỗ bụng mình cười tủm tỉm nói với Arthur, “Nếu như ăn no thì phải đợi một lúc lâu mới được bơi.”

Thấy Khải Văn thái độ kiên quyết, Arthur cũng chỉ có thể thỏa hiệp cho đi.

Được Arthur đồng ý, Khải Văn lấy lòng mà gãi gãi cổ Arthur, sau đó ném hài ra chạy ào tới bờ hồ.

Arthur đứng tại chỗ nhìn Khải Văn đi chân không chỉ mặc một cái quần sooc và áo ngắn ùm một tiếng nhảy vào trong hồ nước.

Chưa được bao lâu Khải Văn đã ngẩng đầu lên mặt nước hít thở, cậu cười phất tay gọi Arthur, “Ây, nước này thích thật, ngươi cũng xuống đây đi!”

Arthur thấy Khải Văn vui đến quên cả trời đất, chỉ là nhe răng lắc đuôi, không nói gì.

Khải Văn thấy Arthur không nói thì cũng không ép buộc, lại hụp đầu xuống bắt đầu bơi.

Chưa bơi được bao lâu, Khải Văn cảm thấy quần áo ẩm ướt dán sát người thật sự ảnh hướng tới tiềm lực của mình, thầm nghĩ không bằng dứt khoát ném hết quần áo lên bờ, thiếu những thứ vướng víu này, Khải Văn bơi càng thỏa thích, xa xa nhìn lại giống như một chú cá nhỏ tự do tự tại.

Bơi đã nghiền rồi Khải Văn cuối cùng cũng ngừng lại, cậu lần nữa nhìn về phía Arthur muốn gọi hắn cùng xuống bơi, nhưng phát hiện nơi đó đã không còn bóng dáng của Arthur.

“Đi đâu vậy kìa?” Khải Văn có chút nghi hoặc lẩm bẩm, vừa nói thầm vừa không quên xoay người tìm kiếm.

Nghi hoặc của cậu cũng không duy trì bao lâu, chỉ nghe phía sau ào một tiếng, một cánh tay cường tráng đã ôm chầm lấy Khải Văn, thanh âm quen thuộc ghé sát vào tai cậu, “Đứa trẻ này, lẽ nào không ai nói cho ngươi biết vĩnh viễn không nên khiêu chiến sự tự chủ của người yêu ngươi sao?”

“Arthur?” Khải Văn đầu tiên là bị động tác ôm làm cho hoảng sợ, lập tức lại bởi vì thanh âm đó mà trầm tĩnh lại, cậu xoay lại nhìn người phía sau, biểu tình cực kỳ vô tội.

Đôi mắt tinh thuần, ngũ quan nhu hòa, nhưng không hiểu sao bọt nước và thân thể như ẩn như hiện trong nước lúc này lại tản ra khí tức mê hoặc, khiến hô hấp của Arthur càng thêm thâm trầm, “Bảo bối, ngươi mê hoặc thành công rồi…”

“Ta…” Khải Văn há mồm định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp thốt ra thì lời nói đã bị Arthur cuồng nhiệt nuốt hết, đôi môi khẽ nhếch giống như mời gọi khiến đầu lưỡi Arthur tiến quân thần tốc, cường thế mà đảo quanh khoang miệng và hàm răng đều đặn của Khải Văn, cuối cùng dẫn dắt đầu lưỡi Khải Văn và đầu lưỡi mình cùng múa.

“Ngô…” Đối với chuyện này Khải Văn không hề có kinh nghiệm, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là thuận theo, cuối cùng giống như trúng cổ độc mà vòng tay ôm lấy cổ Arthur, chăm chú dán tại thân thể cường tráng ấy cùng hắn tìm hiểu nụ hôn vừa ngọt ngào vừa hỏa nhiệt, thỉnh thoảng trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn khiến Arthur ôm Khải Văn càng chặt, phảng phất như muốn cùng Khải Văn hòa làm một.

Giằng co không biết bao lâu, cho đến khi Arthur thoáng nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Khải Văn mới lưu luyến kết thúc nụ hôn quá mức ngọt ngào này, mà Khải Văn sau khi đầu lưỡi mang tính xâm lược của Arthur rút khỏi khoang miệng mình mới hít sâu một hơi, ánh mắt mờ sương gương mặt mang theo màu đỏ tươi đẹp thở hồng hộc vô lực tựa lên bờ vai Arthur.

“Không ai nói cho ngươi khi hôn làm cách nào để thở sao?” Ôm Khải Văn đã muốn xụi lơ, ngón tay cảm thụ được xúc cảm nhẵn nhụi, Arthur lại cúi đầu hôn nhẹ lên gương mặt nóng bừng của Khải Văn, cười khẽ.

“Cho rằng ai cũng có kinh nghiệm phong phú như ngươi sao?” Nghe được vấn đề của Arthur, Khải Văn còn chưa lấy lại được nhịp thở tức giận liếc xéo hắn, nhỏ giọng lầm bầm, chỉ là cái liếc này Arthur nhìn thế nào cũng cảm thấy mang theo một vị đạo kiều mị.

“Ta có thể cho rằng ta là người đầu tiên hôn ngươi không?” Arthur không hề bỏ qua những lời này của Khải Văn, tâm tình càng tốt hơn.

“Không phải!” Khải Văn không chút suy nghĩ trả lời.

“Cái gì?” Có thể do quá tự tin với bản thân, có thể do phản ứng của Khải Văn khiến hắn xác định chắc chắn, cho nên khi nghe được đáp án này Arthur ngây ngẩn cả người, cánh tay ôm Khải Văn lại xiết thật chặt, hiếm khi thất thố mà hỏi, “Đó là ai?”

“Mẹ ta.” Lần đầu nhìn thấy Arthur kinh ngạc như vậy, tâm tình Khải Văn lại tốt hơn, bỏ lại một câu rồi vùi mặt vào hõm vai Arthur cười khúc khích.

“Ngươi…” Arthur lần thứ hai sửng sốt, chỉ bất quá lúc này biểu tình có chút dở khóc dở cười, hắn vươn tay nâng gương mặt Khải Văn lên đối diện với mình, “Chọc ta vui không?”

“Ừ, vui.” Khải Văn cười tủm tỉm gật đầu đáp.

“Thật không?” Arthur thấy dáng vẻ hớn hở của Khải Văn, hỏi ngược một câu rồi lần thứ hai che phủ đôi môi còn sưng đỏ.

Đối mặt Arthur, bạn Khải Văn hoàn toàn là một kẻ nghiệp dư, chưa tới nửa phút đã thấy cậu vươn tay ôm cổ Arthur hoàn toàn thuận theo hắn.

Arthur là Liễu Hạ Huệ sao? Hiển nhiên không phải, cho nên sẽ không chỉ thỏa mãn mà phẩm thường nụ hôn này, theo hôn môi, Arthur cũng không ngừng vuốt ve làn da mềm mại của Khải Văn, chậm rãi xuống phía dưới, rồi lại tiếp tục xuống phía dưới.

“Không…” Mặc dù bị kỹ thuật cao siêu của Arthur khiến cho mơ mơ màng màng, nhưng khi ngón tay Arthur chạm vào nơi nhạy cảm ở phía sau thì Khải Văn thanh tỉnh trong chốc lát, cậu đè tay Arthur lại, thở hồng hộc nói, “Không, Arthur, không được…”

“Bảo bối, ta muốn ngươi.” Mặc dù động tác trên tay ngừng lại, nhưng tiếng nói khàn khàn của Arthur, đôi mắt sũng nước, còn có nơi kề sát khiến cậu cảm thụ được nóng rực và cứng rắn, không một điều gì không ám chỉ cho Khải Văn biết khát vọng lớn nhất trong nội tâm của nam nhân đang ôm cậu.

“Ta… Ta còn chưa chuẩn bị tốt.” Lúc này Khải Văn không dám nhìn Arthur, chỉ cúi đầu thở nặng nề, “Lần, lần sau.”

Nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của Khải Văn, Arthur hít sâu một hơi, sau đó cánh tay kia rút lui khỏi phía sau Khải Văn, “Được, bảo bối, ta tôn trọng ngươi.”

“Cảm ơn…” Khải Văn tuy rằng chưa bao giờ trải qua tình hình này, nhưng thân là nam nhi cậu vẫn hiểu tư vị một khi phải kìm nén, ngẩng đầu áy náy hôn nhẹ Arthur, “Xin lỗi…”

“Không nên xin lỗi vì chuyện này.” Arthur không hề bỏ qua một tia áy náy trong mắt Khải Văn, hắn cong khóe môi dán sát tai cậu mà nói, “Không làm như thế, chúng ta vẫn còn phương pháp khác có thể thư giải, không phải sao?”

“Arthur ——” Trả lời Arthur chính là tiếng kêu sợ hãi của Khải Văn, lập tức sợ hãi lại biến thành rên rỉ, Khải Văn lúc này đã giống như một con lười treo trên người Arthur, da thịt ngâm trong hồ nước cũng nhiễm một tầng phấn hồng, mà sóng nước dập dềnh nói rõ Arthur đang lôi kéo Khải Văn tiến hành một hình thức thư giải khác.

Nói tóm lại, lúc này Khải Văn đã thành công tránh thoát cái nóng, ngâm chân bơi lội, còn được Arthur hầu hạ đi bắt cá, thậm chí khi trở về, Khải Văn cũng được Arthur bế —— Bởi vì Khải Văn thật sự đã tiêu hao quá nhiều thể lực, mệt muốn chết rồi.

Vùi trong lòng Arthur khẽ híp mắt, Khải Văn từ từ tổng kết lại hành trình nghỉ mát lần này của mình, suối nước rất mát mẻ, bơi rất thống khoái, cá đỏ không phải cá nhỏ, hương vị quả thật rất ngon, cùng với —— Kỹ thuật hôn hay kỹ thuật dùng tay của người nào đó đều rất xuất chúng.

Mà Arthur ôm bảo bối ngồi trong xe ngựa, cúi đầu nhìn thấy trên mặt đối phương bỗng nhiên nổi lên một tảng đỏ ửng, âm thầm cười trộm, cúi đầu khẽ hôn lên vành tai cậu.

Nương theo những cái chạm khẽ và tiếng bánh xe, cuối cùng cậu nghiêng đầu tiến vào giấc mộng, Arthur thấy thế, vòng tay ôm Khải Văn càng xiết chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.