Dân Mão

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 27:

“Bảo bối, ngươi nói gì vậy?” Arthur bởi vì lời của Khải Văn mà sửng sốt một chút, lập tức cười cười vỗ vỗ gương mặt cậu, hỏi.

“Ta nói, chúng ta chia tay, không nên cử hành nghi thức, ta không muốn kết làm bạn lữ với ngươi, hiểu chưa? Ta không muốn cùng ngươi một chỗ.” Khải Văn nhìn Arthur đang mang theo nụ cười trên mặt, trong lòng đắng ngắt, xiết chặt nắm tay khiến móng tay gần như đâm sâu vào da thịt.

“Vì sao?” Rốt cuộc xác định biểu tình của Khải Văn không phải nói đùa, Arthur thu lại nụ cười trên mặt, bình tĩnh hỏi.

“Bởi vì ta thấy quá phiền phức, ngươi nhà cao cửa rộng giàu sang, còn ta lại không có gì, ta chịu không nổi quy củ rườm rà của quý tộc các ngươi, ta không nhịn được việc gì cũng phải tiến hành quá rõ ràng, ta ghét như thế, ta chỉ thích tự do tự tại mà sống chứ không phải lúc nào cũng phải chuẩn mực như dùng thước đo như thế…” Khải Văn vẻ mặt không kiên nhẫn mà đáp.

“Khải Văn…” Arthur nghe được Khải Văn oán giận, trên mặt cũng không có một tia tức giận, “Đó không phải là lý do thật sự.”

“Sao ngươi biết là không phải?” Khải Văn giãy ra bàn tay muốn kéo mình của Arthur, nhưng mấy lần cũng không thoát được, sau đó bèn đơn giản không thèm để ý, biểu tình rất là khinh thường lại mang theo cáu kỉnh, “Ngươi hiểu ta được bao nhiêu? Ngươi biết gì về ta? Chúng ta quen nhau bao lâu? Ngươi thật sự biết ta là người như thế nào sao? Ngươi thật sự rõ ràng tính tình thật sự của ta như thế nào sao? Hay là ngươi nghĩ mọi người đều phải vui mừng khôn xiết vì được kết làm bạn lữ với một người có thân phận hiển hách như ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không để cuộc đời của ta cứ khuôn sáo như vậy, ta sẽ không lao vào cái cũi sắt vô hình kia. Ở quê hương ta, từng có người làm vương phi rồi không thể tự do ly hôn, ta sẽ không để bản thân bước vào một nơi tù túng như thế.”

“Khải Văn, nhìn ta.” Arthur vươn hai tay ôm mặt cậu, để đường nhìn của cậu đối diện với mình, “Nhìn ta, Khải Văn, nhìn vào mắt ta mà nói cho ta biết, ngươi yêu ta không?”

Khải Văn nhìn vào đôi mắt lam xám tràn đầy thâm tình và yêu thương đã vô số lần hút lấy hồn mình, lúc này, trong ánh mắt ấy vẫn ẩn chứa thâm tình toát ra nhè nhẹ như xưa, nhưng Khải Văn lại thấy không thể đối mặt, một khi đối mặt, bản thân sẽ nhẹ dạ.

“Ta yêu ngươi.” Khải Văn rũ mắt xuống, thấp giọng nói ra ba chữ, hít sâu một hơi mới ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định nói, “Nhưng, ta không muốn vì yêu ngươi mà buông tha tự do.”

Arthur vẫn duy trì động tác ôm lấy gương mặt Khải Văn, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên, cuối cùng lộ ra một gương mặt tươi cười mà nhìn Khải Văn, hắn lắc lắc đầu nói với cậu, “Bảo bối, ngươi còn quá trẻ, những chuyện ngươi trải qua còn quá ít, cho nên ngươi diễn không giống, chưa có ai nói cho ngươi biết sao, muốn gạt người thì trước tiên phải lừa dối chính mình. Bây giờ, ngươi ngay cả bản thân cũng lừa không được, sao có thể thuyết phục ta tin ngươi thật sự vì lý do đó mà muốn chia tay với ta?”

Khải Văn kinh ngạc nhìn Arthur mặt mang mỉm cười, biểu tình vốn thẫn thở xuất hiện một vết rách, trong mắt nổi lên hơi nước, môi cũng bắt đầu hơi rung, “Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tay? Muốn thế nào mới bằng lòng thả cho ta đi?”

“Nói cho ta biết lý do thật sự.” Arthur cúi đầu áp trán mình vào trán Khải Văn, nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi yêu ta, ta biết ngươi không phải vì tự do mà muốn xa ta, nói cho ta biết lý do thật sự, không nên tùy tiện mượn cớ để lừa ta, ta hiểu ngươi hơn cả chính ngươi.”

Lời nói của Arthur khiến cho Khải Văn suýt chút nữa bật khóc, lần thứ hai nhìn vào mắt Arthur, hàng rào gai trong lòng Khải Văn nhất thời sập xuống, cậu lui về sau một bước, cam chịu mà nói, “Ta không thể có con, ta không thể sinh con, ta không thể sinh ra hậu đại cho ngươi, vậy ngươi còn muốn cùng ta kết làm bạn lữ không?”

Thốt ra lời này, Khải Văn phảng phất như bị tháo nước mà lảo đảo ngồi lên ghế, rốt cuộc, rốt cuộc cũng đã nói ra, Khải Văn cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Như Arthur đã nói, làm sao có thể không yêu hắn, làm sao có thể vì tự do mà buông tay hắn, nhưng chính bởi vì yêu, chính bởi vì luyến tiếc, cho nên Khải Văn mới quyết định buông tay, không phải vì cái cách ly gián buồn cười lại nông cạn của Gris. Đúng, Khải Văn được nuông chiều từ bé, nhưng đơn thuần không phải ngu xuẩn, từ khi thổ lộ với Arthur thì cậu cũng từ từ hiểu được chuyện cảm tình, sao lại không nhìn ra tâm tư của Gris, Khải Văn có lòng tin tuyệt đối vào Arthur, cũng có lòng tin tuyệt đối vào bản thân, hai người thật tình yêu nhau, Gris muốn chen vào cũng chen không lọt, nhưng lần trước, khi gặp mặt nói chuyện phiếm, Gris vô tình nhắc tới chuyện sinh con, đó mới là điều thật sự khiến Khải Văn lâm vào tâm trạng thống khổ khó xử như vậy, cậu không ngại bất kỳ thủ đoạn ly gián nào của Gris, chỉ có chuyện này, Khải Văn tránh cũng không thể tránh, phải đối mặt, hơn nữa không hề có cách nào giải quyết.

Đúng vậy, con trẻ, Gris nói không hề sai, gia đình quý tộc như của Arthur, càng thêm coi trọng việc sinh sôi nảy nở hậu đại, mà Khải Văn cũng rất hiểu, chính mình hàng thật giá thật là một tên con trai, chuyện sinh con này, đối với mình mà nói, hoàn toàn là một nhiệm vụ bất khả thi. Không thể sinh, như vậy Arthur sẽ không có hậu đại, làm con trai độc nhất trong nhà, làm tộc trưởng cả một bộ tộc, không có hậu đại, điều này có ý nghĩa thế nào? Trong lòng Khải Văn thật sự quá rõ ràng.

Nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, nhiều lần nhìn gương mặt tươi cười của Arthur mà há há mồm không nói gì được, Khải Văn cảm thấy mình đã sắp bị dằn vặt đến điên cuồng, mãi cho đến hôm nay, nghe được Arthur ôm tưởng tượng về một sinh mệnh mới trong cuộc sống của cả hai, lúc này mới rốt cuộc đau đớn nói ra câu nói kia. Nhưng quả đúng như Arthur nói, bản thân thực sự quá mức trẻ con, quá mức thiếu kinh nghiệm, cứ như vậy, làm sao có thể qua mặt nam nhân đứng đầu giới quý tộc này? Khải Văn trong lòng vừa đắng vừa đau, chỉ là muốn nói ra chân tướng này.

“Không thể nào sinh con cho ta, không thể sinh con là có ý gì?” Arthur không ngờ được lý do cuối cùng là cái này, hơn nữa nhìn biểu tình của Khải Văn, lần này, là thật, điều này khiến Arthur lần thứ hai thu lại ý cười trên mặt, đi tới bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống ngước nhìn Khải Văn đang khó nén thống khổ tràn ra trong mắt.

“Không thể sinh con chính là không thể sinh, cơ thể của ta không có công năng này, không thể dựng dục sinh mệnh mới…” Sau khi đã nói ra nguyên nhân này, thì nói thêm lần nữa cũng không có gì là trắc trở, Khải Văn cụt hứng mà ngồi trên ghế chậm rãi giải thích cho Arthur tất cả, nói ra lời cuối cùng, tâm trạng Khải Văn càng khó chịu, nhìn vào gương mặt không có biểu tình gì của Arthur, rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ, “Cho nên, chúng ta chia tay, ta không thể sinh cho ngươi một đứa con, ta không thể cứ giấu diếm điều này mà cử hành nghi thức với ngươi, như vậy ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân…”

Có lẽ bởi vì đã tới thế giới này đủ lâu, Khải Văn bắt đầu chậm rãi tiếp thu điều mà cậu từng thấy bất khả tư nghị này, có lẽ từ nhỏ đã cô độc trưởng thành tại một căn phòng lạnh lẽo, trưởng thành mà trong lòng lại thiếu vòng tay yêu thương, mà hiện tại Arthur đều cho cậu tất cả, cho nên Khải Văn đau khổ, vì sao cậu không thể dựng dục cho đối phương một sinh mệnh mới thuộc về hai người, mà không phải lo lắng một tên con trai mang thai có bao nhiêu quái dị và kỳ lạ.

Nghe tiếng nói mang theo nức nở của Khải Văn và nước mắt rơi lã chã trên mu bàn tay, Arthur một hồi lâu vẫn không nói gì, mặc dù thần sắc vẫn biểu hiện như vậy, nhưng Arthur không thể phủ nhận nội tâm mình hoàn toàn không phải bình tĩnh như vẻ mặt, liên hệ với một ít chuyện mà Khải Văn từng kể về thế giới kia, Arthur biết Khải Văn nói là thật, không thể có đứa con thuộc về mình và Khải Văn, đây là một chuyện tiếc nuối đến vô vàn. Nhưng, nghĩ tới đây, ánh mắt Arthur trở nên kiên định, hắn thở dài lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má cậu, “Đừng khóc nữa, bảo bối, đừng khóc nữa.” Arthur vừa xoa vừa đứng lên ôm lấy Khải Văn, đi tới bên giường đặt cậu ngồi xuống rồi cúi đầu hôn lên tóc cậu, “Kỳ thật, không có con cũng chẳng sao cả.”

“Ngươi nói cái gì?” Những lời này khiến Khải Văn ngừng khóc, quay đầu hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi người đang ôm lấy mình.

“Ta nói, không có con cũng chẳng sao cả.” Arthur cười cười nhìn Khải Văn đã khóc đến hai mắt hồng hồng cái mũi hồng hồng, “Cho nên đừng khóc nữa, cũng không nên suy nghĩ tìm cách rời xa ta.”

“Sao lại không có vấn đề?” Khải Văn nhìn Arthur đang tỏ ra vân đạm phong khinh mà nóng nảy, “Ngươi có thân phận thế nào, phía sau ngươi đại biểu cái gì, những điều này ngươi có nghĩ tới không, không thể không có con thân sinh. Không thể không có người thừa kế, ngươi không thể suy nghĩ nông nổi, hiểu không?”

“Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì.” Arthur kéo tay Khải Văn đặt bên môi hôn nhẹ, “Nhưng ta không có con không có nghĩa là cả tộc bạch hổ ta không có con, đợi khi ta già, những đứa trẻ kia trưởng thành, ta sẽ chọn một đứa trẻ ưu tú trong họ để thừa kế tất cả là được.”

“Nhưng, nhưng đó không phải con ruột của ngươi a!” Khải Văn khóc thút thít phản bác.

“Không phải con ruột thì có sao đâu? Ta là tộc trưởng, tất cả bạch hổ tộc đều là con dân của ta, đám trẻ kia đương nhiên cũng là con ta, đến khi đó ta tìm người thừa kế cũng là một thú nhân bạch hổ, điều này có gì sai chứ? Hơn nữa, trên cả huyết thống thuần khiết, ta càng quan tâm chính là năng lực và sự ưu tú, chức trách của tộc trường chính là dẫn dắt tộc nhân hướng đến sự cường đại và huy hoàng, điều này có gì là sai?” Arthur nói vô cùng hùng hồn.

“Cũng, cũng đúng, thế nhưng…” Khải Văn bị một phen diễn thuyết của Arthur làm cho choáng váng, chới với mà gật đầu tán thành, nhưng trong lòng lại thấy không đúng, nhưng cụ thể không đúng chỗ nào lại không nói nên lời được.

“Không có thế nhưng gì hết.” Arthur ôm lấy Khải Văn tiếp tục nói, “Bộ tộc thú nhân ăn thịt chúng ta, dựng dục hậu đại vốn khá trắc trở, mà giống cái trong tộc bạch hổ chúng ta số lượng thưa thớt, trước đây cũng không phải không có tiền lệ tộc trưởng cùng với bạn lữ mình không dựng dục được hậu đại, cuối cùng cũng lựa chọn một người thừa kế ưu tú trong tộc.”

“Thật không?” Khải Văn không quá tin tưởng.

“Đương nhiên.” Arthur gật đầu tỏ ra chính trực không gì sánh được, “Cho nên đừng lo lắng vấn đề này nữa, ngươi chỉ cần hảo hảo mà chuẩn bị nghi thức sắp tới, không nên suy nghĩ những điều vô ích này, được không? Ngươi như vậy ta sẽ đau lòng đó.”

“Xin lỗi.” Được Arthur khuyên bảo thông suốt, Khải Văn quay đầu nhìn người tình trong mắt đang mang theo thương tổn là Arthur, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi, cậu sờ sờ mặt Arthur, tiến lên hôn nhẹ lên khóe miệng hắn, “Sau này ta sẽ không như thế nữa, thật sự.”

“Không sao.” Arthur cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt Khải Văn, “Ta biết ngươi chỉ muốn tốt cho ta, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, so với ngươi, bất luận vấn đề gì cũng không quan trọng, ngươi phải luôn tin ta, giao tất cả cho ta là tốt rồi.”

“Hm.” Khải Văn nhu thuận mà gật đầu, ngáp nhỏ một cái.

“Buồn ngủ rồi sao?” Arthur thấp giọng hỏi.

“Không buồn ngủ.” Khải Văn lắc đầu, gắng gượng mà nói.

“Buồn ngủ thì nghỉ ngơi một lát đi.” Arthur không nghe câu nói một đằng nghĩ một nẻo của Khải Văn, đứng dậy đặt cậu lên giường, đắp chăn, “Tối nay lễ phục của chúng ta sẽ được mang tới, còn có việc cần chúng ta góp mặt, bây giờ ngươi nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa mới có tinh thần ứng phó những chuyện phức tạp kia.”

“Ác, vậy lát nữa ngươi nhớ đánh thức ta.” Nghe Arthur nói như vậy, Khải Văn cũng không cậy mạnh nữa, căn dặn Arthur một câu rồi ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, sau một lát, bởi vì mấy ngày gần đây không yên lòng buổi tối ngủ không ngon, vừa nãy lại khóc một hồi, bây giờ tâm sự nặng nề đã được giải quyết, Khải Văn thở dài một hơi trùm chăn tiến vào mộng đẹp.

Arthur đứng bên giường nhìn nhìn gương mặt ngây ngô của Khải Văn, sau đó cúi đầu thơm nhẹ lên trán cậu một cái rồi mới xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Đi ra cửa phòng, Arthur phát hiện Clare đã đứng bên ngoài tự bao giờ, “Có việc?”

“Đúng vậy, chủ nhân, có một chuyện cần phải báo với ngài một chút.” Clare cung kính hành một lễ rồi đáp.

Arthur khẽ vẫy tay, mang theo Clare vừa đi đến thư phòng vừa nói.

“Bên kia, hình như có chút động tĩnh, thị vệ hồi báo rằng số lượng linh cẩu trong thành bỗng nhiên thiếu rất nhiều.” Clare nói tiếp.

“Số lượng linh cẩu thiếu?” Nghe được Clare nói như vậy, Arthur ngừng bước, trên mặt lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

“Đúng vậy.” Clare gật đầu, “Hơn nữa theo như hồi báo, còn có linh cẩu đang lục tục chạy đến trấn Thác Mạt.” Nói đến đây, Clare dừng lại một chút, “Phân tích các loại dấu hiệu, có người sẽ đối vị kia động thủ.”

“Ngô…” Arthur trầm ngâm một chút, cuối cùng lên tiếng, “Phái người đi theo dõi, thời gian cần thiết có thể xuất hiện giúp đỡ bọn họ. Mặc kệ bốn người đó có gút mắc gì, chí ít, chúng ta phải chú ý vị kia ở Thác Mạt trấn, đừng để hắn xảy ra chuyện.”

“Dạ.” Clare hành lễ, sau khi nhận được quyết định của Arthur thì vốn định lui ra, nhưng lại bị Arthur gọi lại.

“Từ hôm nay trở đi, không nên để những kẻ thừa thãi tới gần Khải Văn.” Arthur lãnh đạm nói.

“Dạ.” Clare sắc mặt không đổi khom lưng đáp lời.

Nhìn Clare rời khỏi, Arthur lúc này mới tựa vào lưng ghế, bóp bóp cái mũi, bất đắc dĩ cười cười, người yêu của mình được bảo hộ quá tốt, cho nên mới dùng phương thức non nớt nhưng kịch liệt như thế để lo lắng cho mình, có điều Arthur cũng thấy may mắn, bởi vì Khải Văn được người thân của cậu bảo hộ tốt thế kia, cho nên mới dễ bị thuyết phục như vậy.

Nghỉ ngơi một hồi, Arthur đứng dậy đi tìm hai vị phụ thân của mình, báo cho họ chuyện của Khải Văn.

Heller trầm ngâm hồi lâu, sau đó nhìn đứa con của mình, “Vậy đây là quyết định của ngươi, ngày sau chúng ta sẽ tìm một thú nhân trẻ trong tộc làm tộc trưởng?”

“Đúng vậy, daddy.” Arthur ánh mắt kiên định mà gật đầu.

Heller và Laurence đối mặt nhìn nhau một chút, sau đó song song gật đầu, “Được, chúng ta tôn trọng quyết định của ngươi.”

“Cảm ơn papa, daddy.” Arthur cảm kích tiến lên ôm lấy hai người, sau đó xấu hổ mà thỉnh cầu, “Cái kia… chuyện dựng dục của tộc bạch hổ, ngài và daddy có thể giúp ta…”

Arthur không nói rõ, nhưng Laurence và Heller đều hiểu ý, Heller chỉ là bất đắc dĩ cười cười, Laurence thì lại vỗ mạnh lên vai thằng con, “Ai, quả nhiên là con ta, rất biết săn sóc bạn lữ của mình, ta xem, đời này Khải Văn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi đâu!”

Arthur cười cười, không nói thêm gì nữa.

Dù sao buổi chiều hôm nay cũng được ngắm gương mặt say ngủ của Khải Văn, trong mắt Arthur tràn đầy kiên định, đương nhiên sẽ không buông tay, có thể Khải Văn không có gia thế xuất chúng, có thể Khải Văn không thể mang đến lợi ích gì cho gia tộc mình, có thể Khải Văn không thể giúp đỡ gì, nhưng, những thứ này có liên quan gì đâu? Bản thân tìm kiếm bạn lữ, là vì thương hắn, là vì nhận được tình yêu từ hắn, lợi ích hay cường đại, chỉ cần dựa vào bản thân là có thể đạt tới, Arthur chẳng cần trải qua thông gia để củng cố địa vị gia tộc, hắn muốn, hắn sẽ dựa vào bản thân, đây là cách làm người của hắn, cũng là điều răn của tộc bạch hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.