Mặc kệ Đan Nữ làm phép kích tướng cũng được, mà là lấy lùi để tiến cũng tốt, A Đả đều muốn trước mặt mĩ nhân thể hiện bản lĩnh, mặt khác, hắn đã sớm nghe nói Đại Yến có một tòa cửu đỉnh là bảo vật trấn quốc, vẫn muốn được nhìn một phen đâu! Còn về phần nói mấy chục trai tráng khỏe mạnh mới nâng nổi hắn không để vào mắt, ở Đại Kim, hắn từng nâng lên một tảng đá mà hơn ba mươi người hợp lực mới nhấc động kia.
Sứ giả không phản đối, cửu đỉnh Đại Yến quốc càng nặng càng khó nâng lên, đợi A Đả làm được, cho bọn họ rửa mắt một phen xem thế nào mới gọi là dũng sĩ, cũng nhân luôn cơ hội này hù dọa, làm cho Đại Yến nhanh chóng kí hòa ước.
Cửu đỉnh được đặt ở khố phòng. Huyền Phi Tử nghe được có dũng sĩ Đại Kim A Đả muốn nâng đỉnh, chống nạnh cùng Huyền Vi Tử và Huyền Thanh Tử nói: "Đỉnh này được đúc bằng đồng đỏ, từ trước tới nay chỉ bằng hợp lực bốn mươi người mới di chuyển được nó, A Đả kia dù lợi hại đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm nó lay động một chút, làm gì có chuyện xách lên mà đi một vòng."
Huyền Vi Tử nhíu mày nói: "Sư huynh, lỡ chẳng may hắn làm được thì sao?"
Huyền Phi Tử cũng hơi lo lắng, đang định nói liền nghe được tiếng bước chân, có thị vệ đến truyền lời, Huyền Dương Tử phái bốn mươi người đến nâng cửu đỉnh đưa đến đại điện.
Trong điện, đã có người tự động đến chỉnh lại ngai vàng bị lệch, thỉnh Huyền Dương Tử ngồi xuống, các quần thần cũng đứng về vị trí, khôi phục lại như lúc ban đầu.
Rất nhanh, người Huyền Dương Tử phái đi đã mang cửu đỉnh về
A Đả tiến lên nhìn kỹ, hạ người đứng tấn, lấy tay thử đẩy, khiến cửu đỉnh có thể di động vài bước, trong lòng liền nắm chắc, cửu đỉnh này hắn có thể nâng lên.
Đan Nữ đứng ở phía sau Huyền Dương Tử nói nhỏ: "Lão đạo, ngươi tứ rượu cho hắn uống, làm cho hắn hưng phấn lên, đợi máu nóng lên não, hắn lại có thể khiêng được đỉnh, không chừng sẽ mang đỉnh đi quanh điện vài vòng đâu."
Huyền Dương Tử hiểu ý, mỉm cười, truyền lời nói: "Người tới, ban thưởng rượu cho dũng sĩ!"
Bọn sứ giả cảm thấy thắng lợi đã nắm trong tay, nghe Huyền Dương Tử tứ rượu, cũng cười nói: "Hoàng đế bệ hạ, chúng ta cũng muốn uống rượu."
"Mang thêm một bầu rượu nữa!" Huyền Dương Tử gật đầu nói.
Rượu được mang đến, A Đả nhận lấy ngửi thử, cũng không cần cốc, xách cả bầu rượu dốc vào miệng uống một hơi rồi khen: "Rượu ngon, tuy không mạnh bằng rượu Đại Kim chúng ta, nhưng thắng ở vị ngọt như cam lộ."
Sứ giả cũng khen rượu ngon.
Uống rượu xong, A Đả đi đến trước cửu đỉnh, vận khí đứng tấn, một chân trước một chân sau, dồn khí xuống đan điền, hai tay bắt lấy chân vạc hét lớn một tiếng ra lực, hai chân nhanh chóng khép lại, đỉnh liền bị hắn cứ như vậy nhấc lên khỏi mặt đất.
"Hay lắm!" Sứ giả vỗ tay, lớn tiếng quát.
Đan Nữ cũng vỗ tay, ánh mắt sùng bái, dịu dàng nói: "Quả nhiên không hổ danh A Đả dũng sĩ, thỉnh dũng sĩ diễu quanh điện một vòng."
A Đả nhờ hơi men, một lần liền nhấc được cửu đỉnh lên, lúc này mới phát hiện, cửu đỉnh so với mình nghĩ còn nặng hơn rất nhiều, có điều diễu quanh điện một vòng nỗ lực là cũng có thể hoàn thành, hắn chậm rãi nâng chân, bắt đầu đi quanh điện.
Chúng triều thần hoảng sợ, thế gian thế nhưng thực sự có người khỏe đến mức này.
Huyền Phi Tử cùng Huyền Vi Tử đứng sau các quan đại thần, hai mắt nhìn nhau, gã dũng sĩ này khiêng được đỉnh, chẳng lẽ Đan Nữ phải đi theo hắn thật?
Huyền Dương Tử chỉ nhìn chằm chằm hai chân A Đả, thấy hắn bước đi bước chân lớn nhỏ không đồng nhất, trong lòng liền hiểu rõ, hắn ta đang gắng hết sức để đi mà thôi.
A Đả khó khăn diễu xong một vòng, đang muốn vất đỉnh xuống, lại nghe Đan Nữ thỏ thẻ nói: "Dũng sĩ, ta vừa cùng Hoàng Thượng đánh đố, ta nói Ngài còn thừa lực để đi thêm một vòng, nhưng Hoàng thượng không tin đâu!"
A Đả hai tay đã mỏi nhừ, nheo mắt ngước lên đại điện, lại thấy được Đan Nữ sùng bái nhìn mình, ngực nóng lên, nhếch miệng cười, lại khiêng đỉnh đi quanh đại điện một vòng nữa, lần này, bước chân nặng nề hơn trước rất nhiều, đến đoạn cuối cơ hồ là lết đi từng bước.
"Ôi!" A Đả hét lớn một tiếng, ném đỉnh xuống, chỉ thấy trong cuống họng dâng lên một trận huyết khí, đầu óc cũng choáng váng lâng lâng.
Lúc này, Huyền Dương Tử lại cao giọng nói: "Dũng sĩ quả nhiên anh dũng, lại tứ rượu!"
Bên cạnh tự nhiên có người nâng bầu rượu đến tay hắn.
A Đả tiếp nhận rượu, hất ra nắp đậy liền điên cuồng đổ vào miệng, tưởng dùng rượu áp chế cỗ huyết tinh đang dâng lên từ đan điền.
Hai tên sứ giả thấy A Đả ném đỉnh xong, mặt đỏ tía tai, miệng thở hồng hộc như bò cắt tiết, lúc này lại điên cuống uống rượu, trong lòng cũng có chút lo lắng, lên tiếng nói: "A Đả, nghỉ ngơi một hồi thôi!"
Bọn họ vừa nói xong, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, A Đả ngã rầm xuống thềm điện, vò rượu trên tay cũng vỡ tan thành mảnh nhỏ, hương rượu lan ra bốn phía.
"A Đả!" Sứ giả kinh hãi, vội chạy đến xem, chỉ thấy máu từ miệng, mũi, thậm chí là cả tai hắn chảy ra lênh láng, không khỏi hô lớn: "Các ngươi hạ độc!"
"Sứ giả đại nhân, Ngài nói lời này rõ ràng vu oan cho người khác!" Đan Nữ thanh thúy nói: "Ta xem dũng sĩ hẳn là dùng lực quá độ nên bị nội thương. Hắn ta nếu không nâng được đỉnh cần gì phải sĩ làm anh hùng, khăng khăng muốn thể hiện. Giờ ra nông nỗi này cũng chẳng thể oán ai."
"Các ngươi, các ngươi..." Sứ giả chỉ vào Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, "Các ngươi sẽ hối hận!"
Quần thần vừa kinh lại sợ, cảm xúc hỗn loạn. Gã dũng sĩ này lúc vào triều cái mũi nâng đến đỉnh đầu, không nghĩ bị Quý phi nương nương nói cho ba câu liền bị khích cho nâng đỉnh, hiện lại nội thương nằm đấy, nhìn như hấp hối sắp chết đến nơi rồi.
"Đi!" Hai tên sứ giả khiêng A Đả, định về trạm dịch. Lúc này, cần phải mang về cho quân y của bọn họ nhanh chóng xem xem thế nào đã.
Không nghĩ bọn họ không động vào không sao, vừa mới nhấc được đầu A Đả lên, hắn liền phát ra một tiếng hừ, máu từ miệng lại càng tuôn ra xối xả, hai mắt trợn tròn, hoàn toàn tắc thở.
Chuyện trong điện, sớm có người chạy đến báo cho Nhậm Thái Hậu.
Nhậm Thái Hậu nghe được run như cầy sấy: "Cái gì? Đem dũng sĩ nhà người ta giết chết? Hiện nay còn đang phơi thây trước điện, sứ giả nhất quyết không tha, hai bên còn đang tranh chấp? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Người truyền tin vội an ủi Nhậm Thái Hậu: "Thái Hậu nương nương không cần lo lắng, Hoàng Thượng cùng Quý phi chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa."
Nhậm Thái Hậu lại xoa tay nói: "Kim quốc không phải dễ chọc, bọn họ đến nghị hòa, chúng ta lại giết chết dũng sĩ của họ, bọn họ như thế nào chịu bỏ qua?"
Một thanh âm xen mồm nói: "Thái Hậu nương nương, dẫu chúng ta không giết chết dũng sĩ của chúng, chúng cũng sẽ không chịu bỏ qua, vẫn sẽ đến cướp thành giết người phóng hỏa. Ngài xem, lần này đến nghị hòa thật sự là công phu sư tử ngoạm, bắt chúng ta hàng năm tiến công không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu cùng lụa là gấm vóc với mĩ nữ vũ công, lại còn bắt Hoàng thượng phải tôn Hoàng đế bọn chúng làm nghĩa phụ, làm sao chúng ta có thể đáp ứng được chứ?"
Người truyền tin nghe là Hoài Nhạn chen vào nói, không khỏi cảm thán: Vị cung nữ bên người Thái Hậu nương nương này thật không tầm thường, vừa có kiến thức lại có cả dũng khí.
Trong điện, Đan Nữ run chân, hơi hơi đứng không vững, vừa rồi A Đả ngã xuống, mặc dù biết trước sẽ có kết quả này, nhưng nay thấy tận mắt người lúc trước còn kiêu ngạo, cuồng ngôn loạn khẩu, ngay sau đó đã nằm phơi thây trước điện, trong bụng đến cùng cũng có chút bất an.
Huyền Dương Tử nghiêng đầu, nhỏ giọng an ủi nàng: "Ngươi là vì nước xuất lực, tiêu diệt một tên dũng sĩ quân địch. Để hắn sống, một khi đấu võ, còn không biết có bao nhiêu quân ta sẽ chết dưới tay hắn."
Đan Nữ lấy quạt lông ngỗng che mặt, xoa ngực, thấp giọng nói: "Ta biết."
Không bao lâu, quân y Kim quốc được sứ giả triệu đã đến, chẩn đoán sau cũng nói: "Đại nhân, A Đả dùng lực quá độ nên bị thương nội tạng, lại do uống rượu, nên vỡ mạch máu mà chết."
Quân y vừa nói, sứ giả nghĩ đến Đan Nữ khiến A Đả khiêng đỉnh rồi uống rượu đủ trò trước đó, giận dữ đứng lên, hướng Huyền Dương Tử nói: "Hoàng đế bệ hạ, nếu ngươi giết Quý phi nương nương bồi tội, A Đả chuyện này chúng ta sẽ gác qua một bên, nếu không thì, hừ..."
Một vị lão thần tiến lên, hướng Huyền Dương Tử bẩm: "Hoàng Thượng, người tới là khách, mà bọn họ vốn đến nghị hòa, không có ác ý, nay chết người, chúng ta cũng nên bồi tội." Ý nói, để Huyền Dương Tử xử tử Đan Nữ bồi tội .
Huyền Phi Tử cùng Huyền Vi Tử đứng ở gần cuối, tuy vậy vẫn nghe rõ lời lão thần nói, không khỏi thầm oán: trách không được Thành Thái Hoàng đế sẽ bị bắt, nguyên lai mấy kẻ bên người hắn đều là lũ nhát gan sợ chết, vừa thấy giặc Kim liền chân chó đến lấy lòng.
Huyền Dương Tử nhìn lão thần, thở dài nói: "Dư đại nhân, ngươi cũng là tam triều nguyên lão vậy mà còn có thể nói ra loại lời nói ngu xuẩn cỡ này! Không trách được lúc Thành Thái Hoàng đế đương vị, ngoại địch lại có thể đánh thẳng vào đây, thiêu hủy gần nửa kinh thành, còn bắt đi cả hai vị Hoàng đế. Bên người Thành Thái Hoàng đế đều là những kẻ như các ngươi, làm sao có thể làm nên nghiệp lớn?"
Đan Nữ đứng ở phía sau Huyền Dương Tử, nghe lời này, nhất thời lại đứng vững, âm thầm nói: lão đạo muốn làm nên nghiệp lớn sao?
"Hoàng Thượng!" Lão thần vẻ mặt xấu hổ, lại cho rằng chính mình là vì nước suy nghĩ, mở miệng định nói.
Huyền Dương Tử khoát tay chặn lại, hô: "Người tới, lột bỏ mũ áo quan mạo của hắn, đuổi ra khỏi cung."
"A?" Lão thần không dám tin, nói: "Hoàng Thượng, lão thần là do Thành Thái Hoàng đế ngự phong ..."
"Kéo xuống!" Huyền Dương Tử lại quát một tiếng.
Vài vị khác đang muốn tiến lên khuyên Huyền Dương Tử giết Đan Nữ bồi tội, thấy vậy cũng lùi lại, gục đầu xuống, nhắm mắt làm ngơ.
Đan Nữ dựa vào lưng ngai vàng, thấp giọng tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Lão đạo, ngươi lúc này thật sự là khí phách, quá khí phách a."
"Phía sau còn khí phách hơn nữa!" Huyền Dương Tử sai người lôi lão thần đi liền nhìn xuống sứ giả nói: "Trẫm muốn che chở ái phi, không bồi tội đấy, các ngươi làm gì được trẫm?"
"Ngươi, ngươi sẽ hối hận!" Sứ giả rống giận nói.
"Kẻ hối hận, chỉ sợ mới là các ngươi." Huyền Dương Tử đột nhiên đứng lên, quát to: "Người tới, mang hai tên sứ giả xuất khẩu cuồng ngôn, vũ nhục trẫm cùng Quý phi kéo xuống chém!"
"Ta không nghe nhầm chứ, hai nước giao chiến không chém sứ giả, thế này..." Có vị lão thần không nhịn được lên tiếng.
Một vị khác cũng nhịn không được, tiến lên khuyên can nói: "Hoàng Thượng, vạn vạn không thể a! Đại Kim tới nghị hòa, chúng ta giết sứ giả, nếu là bọn họ lại không chịu nghị hòa nữa, thì làm thế nào bây giờ?"
"Phế vật! Chỉ biết một mặt run sợ, một mặt nghĩ nghị hòa, giang sơn chính là hủy ở trên tay lũ các ngươi." Huyền Dương Tử quát một tiếng nói: "Lột cả quan mạo của hắn, đuổi ra khỏi cung đi!"
Ngự tiền thị vệ Trần Tử Bình nghe vậy sớm đã đi lên, mang hai tên sứ giả cùng vị lão thần kia mang đi xuống.
"Lão đạo, giết sứ giả có ổn không?" Đan Nữ nhỏ giọng hỏi một câu.
Huyền Dương Tử nói: "Dũng sĩ đã chết, bọn lão thần này đang run như cầy sấy, không chừng lấy danh nghĩa hộ quốc sẽ lén đi theo sứ giả bàn bạc, sau đó quay đầu uy hiếp trẫm khiến trẫm giết ngươi, chuyện lại thêm phiền toái. Lúc này giết hết, tiện thể chặt đứt luôn ý niệm của bọn lão thần này, không còn đường nào khác họ cũng phải cùng một lòng đánh giặc với chúng ta thôi."
"Lão đạo anh minh!" Đan Nữ khen ngợi một câu, lại vội chữa lại: "Hoàng Thượng anh minh!"
"Được!" Huyền Dương Tử gật đầu, "Lát nữa trở về điện, ngươi lớn tiếng khen cho ta, nói nhỏ như vậy nghe chẳng đã gì cả."
Đan Nữ: "..."