"Khởi bẩm Hoàng Thượng, có mật tín từ biên quan gửi về." Bên ngoài đột nhiên có tiếng của Trần Tử Bình vang lên.
Huyền Dương Tử vội đứng lên, cũng bất chấp đang cùng Đan Nữ nói chuyện, đi nhanh ra điện đến Ngự Thư phòng xem mật tín.
Lúc sau, Huyền Dương Tử triệu kiến đám người Ngô Tể tướng vào nghị sự, đưa mật tín cho bọn họ xem.
Ngô Tể tướng trịnh trọng nhận mật tín, đọc kĩ một lần, trên mặt lộ vẻ thương tiếc, ánh mắt lại có tia sáng bức người.
Mật tín viết, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán mang nhân mã đi đón Văn Quân Hoàng đế và Thành Thái Hoàng đế, không biết thế nào lại tranh chấp với một vị dũng sĩ Kim quốc, gã dũng sĩ kia trong cơn giận dữ giết chết Văn Quân Hoàng đế trước mặt Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán, lại uy hiếp, Đại Yến quốc binh sĩ khôn hồn ngoan ngoãn nghe lời, nếu không sẽ tiếp tục giết Thành Thái Hoàng đế. Sau cùng hai bên giằng co, không ai nhượng ai.
Huyền Dương Tử nói: "Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán đánh thắng trận vốn chiếm ưu thế, lại vì Thành Thái Hoàng đế, ném chuột sợ vỡ bình, thành ra bị đối phương kiềm chế. Mà giặc Kim, trước giết Văn Quân hoàng đế hù dọa Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán, lại dựa vào Thành Thái Hoàng đế trên tay, há miệng đòi lợi ích, bắt đáp ứng ký hiệp định mới bằng lòng thả người. Có điều Kim quốc đưa ra điều kiện quá mức hà khắc, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán nhất thời cũng không dám đáp ứng, vì vậy hai bên mới có thể giằng co không chịu nhượng bộ đến giờ."
Ngô Tể tướng cũng có chút đau lòng Văn Quân Hoàng đế đã mất, nhưng lại nghĩ, nếu Thân tướng quân cùng Tiêu Tán lo đến con dân Đại Yến quốc, bỏ qua Thành Thái Hoàng đế mà tương kế tựu kế, ngược lại có thể đánh cho giặc Kim trở tay không kịp, thương đến gân cốt. Vấn đề là, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán sẽ không làm như vậy.
Huyền Dương Tử cũng nghĩ, lúc này nếu như có cao thủ lẻn vào ám sát Thành Thái Hoàng đế, toàn bộ thế cục sẽ thay đổi, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán cũng sẽ không còn vướng bận.
Ngô Tể tướng sau một lúc lâu mới nói: "Hoàng Thượng, nay tình thế hết sức căng thẳng, chúng ta cũng chỉ có thể nghi tĩnh xem biến."
Huyền Dương Tử gật đầu, lại cùng mọi người thương nghị một hồi nữa mới xong.
Đợi Huyền Dương Tử lần nữa trở về Minh Hòa điện, Đan Nữ đã ngủ.
Ngày thứ hai lên triều, tin tức Văn Quân Hoàng đế bị giết cũng được truyền ra, bách quan phẫn nộ, mắng to Kim cẩu hung tàn... vân vân.
Đan Nữ cầm quạt đứng sau Huyền Dương Tử, nghe người nói kẻ mắng rầm rĩ, cũng thu hồi tư tình nhi nữ, Huyền Dương Tử đang nóng lòng chính sự, nào có tâm tư cùng sư muội làm cái gì? Chỉ có là nàng đa tâm.
Hạ triều, Huyền Dương Tử cũng không về Minh Hòa điện, mà lập tức đến Ngự Thư phòng nghị sự.
Đan Nữ nhân lúc rảnh rỗi liền đi tìm Âu Dương thị nói chuyện.
Âu Dương thị nghe được Văn Quân hoàng đế chết, Thân Tướng quân cùng Tiêu Tán bởi vì Thành Thái Hoàng đế ở trong tay giặc nên bị kiềm chế, rất có thể để cho thuận lợi đón Thành Thái Hoàng đế trở về sẽ vứt bỏ Huyền Dương Tử đương kim Hoàng đế mà lén cùng giặc Kim ký ước, mặt không khỏi trắng bệch.
"Phu nhân, vì một gã Hoàng đế đã bị bắt mà không nghĩ đến an nguy của Đại Yến Quốc đáng sao? Hơn nữa, một khi Tướng quân ký xuống hiệp ước vũ nhục quốc như vậy, sẽ là kẻ tội đồ bêu danh thiên cổ." Đan Nữ ngữ khí trầm trọng, nói: "Phu nhân nên nghĩ biện pháp ngăn cản Tướng quân, đừng để Ngài ấy phạm sai lầm."
Âu Dương thị cúi đầu, thật lâu sau ngẩng đầu lên, trên mặt đã mang vẻ kiên định, mở miệng nói: "Quý phi nương nương, thỉnh cầu Ngài tâu với Hoàng Thượng, để thiếp thân đến biên quan gặp Tướng quân. Chỉ có gặp Tướng quân, thiếp thân mới có thể khuyên chàng."
Đan Nữ mừng rỡ nắm tay Âu Dương thị thủ nói: "Phu nhân hiểu rõ đại nghĩa, không phải nữ nhân thông thường có thể sánh được."
Âu Dương thị lắc đầu, thở dài nói: "Nương nương, thiếp thân chỉ là không hi vọng phu quân gánh tội, thiên cổ bêu danh mà thôi."
Cáo từ Âu Dương thị, Đan Nữ liền đến Ngự Thư phòng gặp Huyền Dương Tử, nói Âu Dương thị ý định.
Huyền Dương Tử nghe được Âu Dương thị chịu đến biên quan khuyên bảo Thân Tướng quân, vô cùng vui sướng, nhìn Đan Nữ nói: "Đan Nữ, nàng thật sự giúp trẫm đại ân."
"Giúp Hoàng Thượng là Âu Dương phu nhân, không phải thiếp." Đan Nữ khen ngợi Âu Dương thị một phen.
Huyền Dương Tử nói: "Âu Dương thị nếu có thể lập công, khi trở về, liền phong nàng ta cáo mệnh nhất phẩm phu nhân."
Huyền Dương Tử phân phó đi xuống, chuẩn bị đưa Âu Dương phu nhân đến biên quan.
Lúc sau có Hoài Nhạn cầu kiến, nói Nhậm Thái Hậu sai nàng đưa điểm tâm đến.
Huyền Dương Tử để Hoài Nhạn vào điện, lại nghĩ tới chuyện gì, quay sang hỏi Đan Nữ: "Nàng dùng ngọ thiện chưa?"
Đan Nữ lắc đầu nói: "Thiếp mải lo nói chuyện cùng Âu Dương phu nhân, quên mất chuyện này ."
"Người đâu!" Huyền Dương Tử Truyền lệnh, nghiêng đầu thấy Hoài Nhạn chưa cáo lui, liền hỏi: "Mẫu hậu còn có chuyện muốn phân phó sao?"
Hoài Nhạn cười nói: "Hoàng Thượng anh minh! Thái Hậu nương nương có lời muốn nói, mời Hoàng Thượng lúc nào rảnh đến Trường Thọ cung!"
"Được rồi, đi xuống đi!" Huyền Dương Tử gật đầu.
Hoài Nhạn mới đi xuống, Huyền Cảnh Tử lại đi vào, nói: "Đại sư huynh, huynh còn chưa ăn trưa sao? Thế này không thể được, bụng đói không tốt đâu."
"Là Đan Nữ chưa ăn." Huyền Dương Tử cười giải thích.
Huyền Cảnh Tử bật cười, quay đầu nhìn Đan Nữ nói: "Quý phi nương nương là nữ quyến hậu cung, không phải nên chăm sóc Đại sư huynh ăn ở sao? Như thế nào lại thành đại sư huynh chăm sóc ngươi? Đại sư huynh bận rộn chính sự, lại còn phải quản cả những việc vặt vãnh này, chẳng phải mệt muốn chết ư?"
Đan Nữ nghe Huyền Cảnh Tử nói, đáy lòng không quá thoải mái, quay đầu không để ý tới nàng.
Huyền Cảnh Tử cũng không để ý tới Đan Nữ, chỉ cười nói: "Đại sư huynh, buổi tối bọn muội chuẩn bị tiệc nướng, huynh cũng đến tham gia đi!"
"Được." Huyền Dương Tử đáp một câu, đợi Huyền Cảnh Tử đi rồi, liền cùng Đan Nữ nói chuyện.
Đan Nữ sầm mặt, tức giận nói: "Đừng để ý đến ta."
Huyền Dương Tử không hiểu làm sao, nhìn Đan Nữ hỏi: "Vừa rồi không phải vẫn tốt ư, sao lại phát giận rồi?"
"Đúng vậy, ta thích nhất hỉ nộ vô thường đấy, làm sao?" Đan Nữ phất tay áo bỏ đi.
"Đan Nữ, nàng còn chưa ăn cơm trưa." Huyền Dương Tử vội gọi theo.
"Không cần ăn, tức no rồi." Đan Nữ trả lời, chân đã bước ra khỏi Ngự Thư phòng
Huyền Dương Tử còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng không thể quản được Đan Nữ, chỉ sai người đem đồ ăn đến Minh Hòa điện.
Đan Nữ ăn trưa, lại lấy từ dưới đệm ra một quyển sách ngồi đọc. Mấy ngày nay, nàng không còn đọc tiểu thuyết diểm tình, mà đọc phần đa là một số bí tịch Ngự Thư phòng cất chứa, cùng một ít sách sử ghi về những vị quân vương tài đức sáng suốt. Huyền Dương Tử biết nên không ngăn cản.
Hồng Liên không biết chữ, đối với sách vở trời sinh kính sợ, thấy Đan Nữ đọc sách, vội làm hồng tụ thêm hương [1], thêm trà đổ nước, đứng ở bên cạnh nghe sai sử.
Chỉ chớp mắt đến chạng vạng, Đan Nữ mới tắm rửa xong, Quỳ Phiến liền theo lệnh của Huyền Dương Tử đến thỉnh nàng, cười nói: "Quý phi nương nương, sư tỷ ở ngự hoa viên làm tiệc nướng, thỉnh sư phụ cùng sư huynh đệ đi giúp vui. Đại sư huynh bảo đệ lại đây, mời nương nương cùng đi xem náo nhiệt!"
"Không đi!" Đan Nữ hừ một tiếng, phân phó Hồng Liên: "Tiễn khách!" Nàng đây là giận chó đánh mèo lên Quỳ Phiến .
Quỳ Phiến bị đuổi ra khỏi điện, nhất thời không hiểu thế này là thế nào, hỏi Hồng Liên: "Hồng Liên tỷ tỷ, Quý phi nương nương làm sao vậy?"
"A...ư, mấy hôm nay nương nương ngủ không tốt, tâm tình khó chịu." Hồng Liên tùy ý suy đoán, lại an ủi Quỳ Phiến: "Nương nương trước nay không phải như thế, tiểu đạo trưởng đừng để trong lòng."
Quỳ Phiến gật gật đầu, cáo từ.
"Tiệc nướng cái *** ấy!" Đan Nữ nghĩ đến Huyền Dương Tử cùng sư muội thân thiết nói cười, còn nàng như người ngoài, trong lòng cực buồn bực.
Bên kia, Huyền Dương Tử thấy Quỳ Phiến đã về mà Đan Nữ không có bóng dáng, qua hỏi một câu.
Quỳ Phiến nói: "Đại sư huynh, Quý phi nương nương không biết làm sao ấy, sắc mặt khó coi, còn đuổi đệ nữa."
Huyền Dương Tử cũng không hiểu làm sao, nghĩ nghĩ nói: "Ta đi xem nàng!"
Hắn rất nhanh về đến Minh Hòa điện, vào điện, thấy Đan Nữ nằm trên tháp thượng, nhắm mắt đắp dưa chuột, Hồng Liên đứng hầu bên cạnh, liền khoát tay không cho nàng nói, chính hắn lại rón rén đến gần, cầm lấy cái đĩa trong tay Hồng Liên, cho nàng lui xuống.
Hồng Liên hiểu ý, cũng rón ra rón rén lặng lẽ lui xuống.
Đan Nữ nhắm mắt nằm trong chốc lát, thấy Hồng Liên không nói lời nào, liền buồn bã nói: "Sư huynh sư muội bọn họ bày tiệc nướng, ta đi xem náo nhiệt cái gì a? Ta mới không thèm! Hừ!" Nói xong lại lột dưa chuột trên mặt: "Hồng Liên, đổi lớp mới đi."
Huyền Dương Tử nghe vậy, vội giúp nàng lột dưa chuột, lại đắp một lớp mới.
Đan Nữ cũng không mở mắt, lấy tay bóp bóp cổ: "Còn có dư không? Nếu có dư đắp cả trên cổ nữa." Nói rồi ngửa cổ, kéo cổ áo xuống.
Nàng vừa như vậy, trước ngực đầy đặn nay do cổ áo bị kéo ra, càng hiện vẻ đẫy đà mượt mà, mê người đến cực điểm.
Lỗ mũi Huyền Dương Tử nóng lên, hắn vội dùng mu bàn tay ấn chặt, cố chặn lại tư tâm, tiếp tục cầm lát dưa chuột giúp nàng dắp lên cổ.
Đan Nữ vẫn đang nói: "Bên ngoài đang rối loạn nếu không thì ta đã bỏ đi, không muốn lại bị nhốt ở trong cung buồn chán thế này."
"Nàng muốn đi?" Huyền Dương Tử dọa nhảy dựng, lên tiếng hỏi.
"A!" Đan Nữ vừa nghe âm thanh, mở choàng mắt, lát dưa chuột trên mặt rơi xuống, nàng lấy tay lau qua loa, ngồi dậy hỏi: "Ngươi đến lúc nào ?"
"Vừa đến." Huyền Dương Tử để đĩa xuống, ngồi vào bên tháp, chăm chú nhìn Đan Nữ hỏi lại: "Nàng thật muốn đi?"
Đan Nữ mặt không chút thay đổi nói: "Làm sao, ngươi không nỡ?"
"Phải, ta không nỡ!" Huyền Dương Tử nắm lấy tay Đan Nữ, gắt gao cầm chặt nói: "Ta không biết nàng là ai, nhưng chúng ta ở chung bấy lâu nay, nàng chẳng lẽ không cảm thấy, chúng ta thựa hòa hợp sao?"
Đan Nữ rút tay về nhưng khôngđược, đành phải tùy ý để Huyền Dương Tử nắm lấy, trong lòng chút oán khí ngược lại tiêu thấy, nhỏ giọng nói: "Vậy sao ngươi còn đối với Huyền Cảnh Tử tốt như vậy?"
"Nàng ấy là sư muội của ta, cùng nhau lớn lên, ta vẫn coi nàng ấy là thân muội muội." Huyền Dương Tử thấy Đan Nữ để ý, trong lòng không hiểu sao ngọt như ăn mật.
Mà bên này, Nhậm Thái Hậu đang cùng Thái Thượng Hoàng nói: "Vương gia thử cùng chân nhân nhắc xem, hỏi một chút ý của ngài ấy, xem xem Huyền Cảnh Tử có chịu làm tần phi hay không. Nếu không chịu, cưới làm Hoàng Hậu cũng được."
Thái Thượng Hoàng Cảnh Thái Phong nói: "Lúc trước ta còn tưởng Đan Nữ thật sự là sư muội Bạch Thạch, không ngờ nàng lại là một nữ nhân không rõ lai lịch, Bạch Thạch chắc chắn phải cưới khác mới được."
Nhậm Thái Hậu nói: "Thiếp đã hỏi thăm rồi, mẫu thân Huyền Cảnh Tử cũng là danh môn, lúc trước để Huyền Cảnh Tử làm tiểu đạo cô, cũng là vì nàng thân thể không tốt mới bất đắc dĩ phải làm vậy. Vài năm nay vẫn muốn để Huyền Cảnh Tử hoàn tục, chỉ là không khuyên được. Thiếp thấy, Huyền Cảnh Tử không chịu hoàn tục, sợ là không nỡ bỏ Bạch Thạch nhà ta. Nay để cho nàng gả Bạch Thạch, nàng còn có chỗ nào không muốn?"
[1] Hồng tụ thêm hương. Tụ: tay áo, hồng: màu đỏ. Thời xưa, khi các văn nhân ngồi viết thư, thi gì đó sẽ có một cô gái đứng bên cạnh kéo tay áo mài mực. Lúc này, đen như mực, tay trắng như ngọc, áo đỏ như lửa, ba màu đối lập nhau cực điểm, lại ở cùng một chỗ hài hòa đến cực điểm , tạo nên hiệu ứng thị giác rất đẹp mắt. Vì vậy, người ta dùng "hồng tụ thêm hương" để ca ngợi vẻ đẹp của cô gái, (chưa nói cái khác, chỉ nói làn da trắng như ngọc kia mà). Cô gái đứng mài mực bên cạnh văn nhân có thể là thê tử, tuy vậy phần đa thường là thiếp, kĩ nữ lầu xanh, nô tỳ, nha hoàn.... Bởi vậy, cụm từ này phần đa dùng để chỉ quan hệ ái muội, không minh bạch. Trong bài tác giả dùng mang nghĩa hài hước, nhắc đến sự tích Đan Nữ "dâm tăng".