Auston trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Một người khác là Hibbeler."
"Người quen của anh?"
Auston kỳ quái hỏi: "Hắn là thuyền trưởng của tàu du hành vũ trụ này, cậu không biết sao?"
Lộc Minh Trạch liếc y một cái, dứt khoát quỳ dựa vào thùng đựng hàng, từ kia cái khe hở nhìn ra phía ngoài. Hắn nhỏ giọng nói: "Tôi chưa từng thấy hắn lần nào, đều là Manggis phụ trách thương lượng, hơn nữa gã lần nào cũng cố tình tránh mặt tôi... Tôi cảm thấy Manggis rất có thành kiến với tôi đấy."
"Nghe cậu mô tả đều thấy được gã đối với ngươi ý kiến thật to lớn... Nhưng các cậu không giám sát, không sợ gã và Hibbeler đem số tiền đó bỏ chạy? Hibbeler khét tiếng tham tài, nổi danh toàn bộ liên bang. Hắn thường lợi dụng việc công mà tư lợi, nhưng bởi chút quan hệ đặc biệt với tổng thống, vẫn luôn chưa bắt được chứng cứ hắn không làm tròn trách nhiệm. Hibbeler nếu như muốn mượn cơ hội ăn mòn Manggis, âu cũng là bình thường."
Hai người họ áp quá sát, Auston lúc nói chuyện hơi thở đều phả lên cổ hắn, Lộc Minh Trạch nhíu nhíu mày, như chém đinh chặt sắt mà phủ nhận suy đoán của y: "Không thể, gã sẽ không. Manggis vẫn xem như một thủ lĩnh có trách nhiệm, hay đúng hơn, gã tuy rằng ngu xuẩn, nhưng cũng không ngu đến mức này. Ở sao Snow chúng tôi tranh đấu với nhau thế nào thì đều là vấn đề nội bộ, gã tuyệt đối sẽ không giúp người ngoài bắt nạt người dân sao Snow. Huống chi, gã tham nhũng số tiền kia, gã cũng chẳng biết dùng vào đâu."
Auston cười cười: "Mối quan hệ tin tưởng kỳ lạ."
Lộc Minh Trạch lòng nói đây là tự tin đó, sau đó cuộc trò chuyện của hai người bên ngoài lại tiếp tục.
"Hibbeler, mày thật sự là cái đồ vô sỉ! Hàng năm đều tăng giá, còn muốn bọn tao phải chi trả phí hao mòn? Mày nghĩ tiền của bọn tao là trên trời rơi xuống hả?! Anh em của tao, mỗi lần vì kiếm tiền đều phải mạo hiểm cả tính mạng lên núi tuyết khai thác quặng, mày điên rồi!"
Lộc Minh Trạch cau mày, phí hao mòn? Sao hắn chưa từng nghe nói qua, một năm đến sao Snow một lần, có thể hao mòn nhiều ít? Hơn nữa phi thuyền này không phải do chính phủ chế tạo sao? Phí hao mòn hắn phải tự chi trả chứ?
"Ôi bạn tao ơi, đừng kích động như thế, mày biết tội phạm tinh tế có bao nhiêu kẻ đều là người của tinh cầu chúng mày tạo ra không? Chúng mày làm sao có khả năng cần khai thác quặng kiếm tiền, chúng mày có thể đi cướp ngân hàng, hoặc là ăn cắp, ha ha... Sống kiểu này tuy rằng cũng cần mạo nguy hiểm rất lớn, nhưng tiền thì nhiều lắm đó."
Lộc Minh Trạch ở bên trong nghe hận đến ngứa cả răng, hắn nghiến răng ken két, bị Auston nhéo hông một cái: "Yên tĩnh chút đi."
Lộc Minh Trạch không thể làm gì khác hơn là đổi thành cắn môi, Manggis hiển nhiên cũng bị chọc giận, gã gầm lên: "Đó là người Mersfaft làm! Không liên quan đến phận người làm ăn bọn tao!"
Hibbeler cười lạnh vài tiếng: "Là ai làm mắc mớ gì đến tao, nói chung tao biết chỉ là, lũ người trên tinh cầu dơ bẩn kia của chúng mày đều không phải người tốt. AXV2 là tàu du hành vũ trụ thuộc biên chế của cơ quan vận chuyển Liên bang, mày biết tao mỗi lần tới gần tinh cầu chúng này là mạo hiểm đến mức nào không? Bọn họ mọi thời khắc đều giám sát phi thuyền của tao, tao lại lệch khỏi đường biển, đặc biệt tới đón lũ cặn bã chúng mày, phi thuyền sẽ biến mất khỏi máy tính của trung tâm vận chuyển Liên bang, thằng ngu mày, có biết tao đã phải trả cái giá lớn bao nhiêu không?"
"Mày...!"
Hibbeler căn bản không cho Manggis cơ hội mở miệng, hắn tiếp tục lấy những từ ngữ mang tính sỉ nhục cực mạnh: "Đừng trách tao nói chuyện khó nghe, không có nhiều tiền, tao mới lười quan tâm chúng mày, mày nên cảm kích tao mới đúng, là tao, để cho lũ chuột chúng mày có thể từ nơi cống ngầm không thấy ánh mặt trời bò lên trên mặt đất, mày còn muốn thế nào? Đừng nói mày cho rằng, tao là nhà từ thiện chứ?"
Manggis bị lời này tức giận đến muốn phát điên, gã hung hăng đập một cái lên lan can mạn tàu, giận dữ hét: "Tao sớm muộn gì cũng sẽ giết mày!"
Lộc Minh Trạch tức giận không ít hơn Manggis là mấy, hắn tuy rằng mặt ngoài nhìn cà lơ phất phơ, kỳ thực phải đợi đến sự tình bày ra hết trước mặt, tính tình của hắn còn táo bạo hơn cả Manggis gấp mấy lần, Auston chưa kịp ngăn lại, chỉ nghe răng rắc một tiếng, Lộc Minh Trạch tóm chặt mép thùng đựng hàng, ngón tay mạnh bạo bóp một cái, bẻ rơi mất một miếng trên thùng.
Bốn người có mặt tại đó trong lúc nhất thời đều sửng sốt.
Auston phản ứng nhanh lôi Lộc Minh Trạch vào lòng, sau đó cởi quần áo của hắn, Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện muốn tránh thoát, người kia trực tiếp cầm lấy hai cánh tay của hắn nhấn xuống đáy thùng đựng hàng.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Lộc Minh Trạch còn chưa kịp phản ứng lại đã bị lột sạch áo, sau đó mặt gục xuống ở chỗ này, trên đầu còn bị đặp bởi cái áo bông rách của Auston.
Lộc Minh Trạch cả người như đang mơ, đặc biệt khi môi của đối phương rơi xuống, ngậm gáy hắn, Lộc Minh Trạch trực tiếp cứng đờ.
"...A!"
Hắn thất thần trống rỗng, trên cổ đột nhiên truyền đến một trận đau thấu tâm can, Lộc Minh Trạch không phòng bị, trực tiếp kêu thành tiếng, mà Hibbeler cũng chính vào lúc này xốc cái nắp thùng đựng hàng lên.
Lộc Minh Trạch vẫn ở trong tư thế giãy dụa thì dừng lại, hắn liền từ từ nằm xuống, thân thể bắt đầu run lẩy bẩy. Hắn tuy rằng bị áo bông che kín đầu, không thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng hiểu được Auston tại sao không để mình ló mặt ra. Manggis không biết Alston, nhưng gã quen mình.
Nhưnh mà!!! Tuy rằng hiểu vì sao Alston phải diễn kịch, Lộc Minh Trạch vẫn không lý giải nổi, không cần diễn thật đến vậy chứ!! Gáy hắn cũng bị gặm!
Ngay khi đối phương mở nắp ra Auston cũng đồng thời nhả miệng, y ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn chằm chằm Hibbeler, chậm rãi liếm vết máu nơi khóe môi. Cùng lúc đó, pheromone thuộc về Alpha công kích Hibbeler: "Cút ngay."
"Chúa ơi!"
Manggis không biết chuyện chút nào, gã đi tới vài bước hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?!"
"Một tên Alpha cưỡi trên người Omega thì còn có thể làm gì!"
Hibbeler phản xạ có điều kiện lui về phía sau hai bước, hắn nhìn cái gáy thấm máu lẫn dấu răng của người dưới thân Alpha kia, hơn nữa thân thể đối phương còn (bị tức đến) run lẩy bẩy, Hibbeler vội vàng che cái nắp thùng lại, sau đó cấp tốc lùi về sau: "Hai tên thiểu năng phát tình này! Mau rời đi! Bên trong còn có Omega!"
Lộc Minh Trạch yên lặng nằm bệt chỗ đó, khóe miệng không ngừng giật, sao nghe bọn họ nói Omega phát tình, lại giống như nói về hồng thủy mãnh thú vậy.
Kẻ ngoại lai không có pheromone như Lộc Minh Trạch đương nhiên không hiểu, Omega động dục còn đỡ hơn chút, nhiều lắm là truyền ra vài lời đồn đãi điểm màu phấn hồng, nói không chừng còn có thể bị mấy kẻ vô tâm vô phế đàm luận say sưa một thời gian. Thế nhưng nếu là Alpha tiến vào thời kỳ động dục, Alpha khác tốt nhất trốn càng xa càng tốt, bởi vì Alpha trong kỳ động dục thường có hành vi độc chiếm lãnh địa làm tình mạnh mẽ, đặc biệt là trong trường hợp có Omega ngay ở bên dưới, lại có thêm Alpha khác xuất hiện, sẽ phát sinh chuyện cực kì đáng sợ.
Manggis và Hibbeler đều là Alpha, nếu như không muốn bị Auston xé xác, lựa chọn sáng suốt nhất chính là quay người đi, xem như không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Huống chi mới vừa rồi giao phong pheromone, Hibbeler đã cảm thấy, hắn căn bản không phải đối thủ của Alpha này, nếu không chạy liền chạy không được nữa!
Sau khi hai người kia đi xa, Auston mới từ tư thế cúi người chầm chậm bò dậy, y lấy cái áo bông rách che kín trên người Lộc Minh Trạch xuống khoác lại lên người mình, lạnh như băng nói: "Bọn họ đi rồi."
Lộc Minh Trạch trở mình một cái bò dậy, kéo áo bông bị lột tới cùi chỏ mặc lại. Hắn vừa cài nút vừa chửi đổng: "Đại gia ơi! Không thể thay phương pháp khác sao, cổ ông đây sắp bị ngài cắn đứt rồi!"
Auston không để ý tới hắn, rút chân khỏi thùng hàng, Lộc Minh Trạch ngẩn người, sau đó liền lên phát hỏa, xông tới một cước đạp lên mông Auston: "Anh tức cái quái gì! Ông đây còn chưa phát hỏa đâu!"
Auston quay người lại né công kích của Lộc Minh Trạch, lạnh lùng liếc hắn một cái, Lộc Minh Trạch kinh ngạc chỉ vào mặt của y nói: "Mắt của anh..."
Auston rũ mắt xuống, như là thở dài: "Còn tìm người không?"
Lộc Minh Trạch nhận ra y đang trốn tránh vấn đề, một phát bắt lấy cổ tay Auston, hắn tỉ mỉ nhìn chằm chằm con mắt của y thật lâu, cau mày hỏi: "Anh làm sao vậy? Mắt anh xảy ra chuyện gì? Tại sao đầy máu thế?"
Auston thoạt nhìn không muốn hỏi nhiều, càng không muốn trả lời, y dùng lực đẩy tay Lộc Minh Trạch tay ra, xoay người rời đi, Lộc Minh Trạch đuổi sát: "Này! Anh đi đâu vậy!"
Auston đi thật nhanh, Lộc Minh Trạch ở phía sau chạy theo vẫn không đuổi kịp y, nhưng trên tàu du hành vũ trụ hắn lại không thể lớn tiếng gọi, sợ dẫn người khác lại đây, hắn không thể làm gì khác hơn là chạy theo thật nhanh. Lộc Minh Trạch không hiểu Auston sinh giận vì cái gì, nhưng có lẽ y cũng không hề tức giận, mà là...đã xảy ra chút chuyện hắn không biết.
Vừa rồi Hibbeler và Manggis vì sao lại hốt hoảng chạy trốn? Auston là xảy ra chuyện gì? Tròng mắt y trải rộng tơ máu, khóe mắt ửng đỏ như muốn chảy máu, Lộc Minh Trạch có thể cảm giác được hô hấp y rất không bình thường, gấp gáp mà nặng nề, theo bước đi y càng lúc càng nhanh, Lộc Minh Trạch thậm chí cảm thấy y sắp biến thành một con dã thú.
Sói...
"Aus! Anh đi đâu!"
Lộc Minh Trạch xông tới lại một phát bắt được cổ tay của y, Auston rốt cục dừng lại, y nỗ lực đè nén hơi thở của mình, nhẹ giọng mà nhanh chóng nói: "Toilet."
"..."
Lộc Minh Trạch tưởng mình nghe lầm, y, y vội vã như vậy hóa ra là muốn đến toilet? Táo bạo như thế hóa ra là vì nín tiểu sao...
Lộc Minh Trạch kinh ngạc mà buông tay ra, hắn thấy Auston vừa rời đi, liền phản xạ có điều kiện theo sau, đối phương lại đột nhiên quay đầu lại liếc hắn: "Đừng tới đây."
"Ờ, ờ..."
Lộc Minh Trạch liền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Auston đi xa gãi đầu một cái, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất không bình thường, không giống muốn đi nhà xí tí nào, muốn đi nhà xí sẽ không bừng bừng sát khí như thế đâu.
Lộc Minh Trạch liền nhanh chóng chạy lại: "Anh đến cùng làm sao vậy, có phải bị bệnh hay không? Mặt của anh cũng rất đỏ! Anh đứng lại đó cho tôi! Đừng đi! Tính thi đi bộ hả?!"
Auston như rốt cục thiếu kiên nhẫn với ma âm xuyên tai của Lộc Minh Trạch, vừa tiến vào một gian hành lang khoang tàu, y đột nhiên dừng lại, xoay người đưa tay về phía Lộc Minh Trạch, chậm rãi đặt trên bả vai hắn. Nhưng lực tay hoàn toàn không khắc chế như mặt ngoài y, vai Lộc Minh Trạch như bị hai cái kìm kẹp chặt, thậm chí cảm giác một giây sau sẽ bị vặn nát.
Lộc Minh Trạch bị cặp mắt đỏ ngầu của y nhìn chằm chằm đến lạnh buốt cả gáy, liền mắng: "Anh rốt cuộc nổi điên cái quái gì thế!"
Auston khó khăn nhắm mắt lại, nhìn hắn: "Động dục."
"..."
"Chờ tôi ở đây, không cho bất cứ ai tới gần."
Lộc Minh Trạch hơi nhếch miệng, gật đầu không ngừng, Auston lặp lại một lần nữa: "Đặc biệt là Omega, không cho bất cứ ai tới gần."
Auston quen thuộc tất cả con đường trên tàu, cho nên y có thể dùng tốc độ nhanh nhất tìm tới nơi mình cần, dặn dò Lộc Minh Trạch xong, y quay người vọt vào toilet, chỉ chốc lát sau một người đến thắt lưng cũng không có bị quăng ra ngoài, sau đó cửa phòng toilet liền "oành" mà một tiếng đóng lại. Người bị quăng ra vừa giận dữ vừa xấu hổ (?) mà liếc Lộc Minh Trạch một cái, túm quần chạy lẹ.
Lộc Minh Trạch đứng ở cửa phòng rửa tay, cảm thấy bản thân như một người anh hùng -- như một anh hùng bảo vệ cửa nhà vệ sinh bị hỏng cho một cô gái trên tàu.
Trong phòng rửa tay vừa bắt đầu rất yên tĩnh, sau đó đứt quãng truyền tới tiếng nước, còn có tiếng thở dốc hơi đè nén, nặng nề. Lộc Minh Trạch không được tự nhiên hắng giọng, liếc mắt nhìn trần nhà, hắn tự nhủ bên trong cái gì cũng không có, nhưng...vẫn không khỏi mà thông qua âm thanh bổ não một ít hình ảnh.
"... Khụ."
Lộc Minh Trạch vội ho một tiếng, không nhịn được mở miệng hỏi: "Cái đó, anh không sao chứ, có cần hỗ trợ không?"
Qua một quãng thời gian rất dài, bên trong cửa truyền đến một tiếng cười khẽ: "Hỗ trợ? Giúp tôi vượt qua kỳ động dục? Tốt, cậu vào đây."
Lộc Minh Trạch trở tay liền muốn cho mình một cái tát mạnh -- hết chuyện để nói. Nhưng hắn nhất quyết không muốn thừa nhận sai lầm, vẫn cùng Auston cách cái cửa đùa giỡn.
"A... Nếu anh cần, tôi có thể giúp anh tìm xem trên thuyền này có Om..."
"Cạch!"
Lời nói của Lộc Minh Trạch bị tiếng đập cửa đánh gãy, hắn nhanh chóng đầu hàng: "Rồi rồi rồi, tôi không nói nữa."
Hắn ôm cánh tay dựa vào cửa toilet đợi một lát, Auston vẫn chưa ra, Lộc Minh Trạch liền hơi đen mặt, cái sự bền bỉ này có phải quá tốt rồi không? Đối phương có phải té xỉu ở trỏng luôn không nhỉ?
Lộc Minh Trạch thử thăm dò kêu một tiếng: "Aus?"
Một lát sau, bên trong truyền đến tiếng thở gấp gáp, sau đó nuốt âm thanh, đối phương trả lời rất chậm: "Ừm."
"Tôi kỳ thực có chút không rõ, tại sao anh lại đột nhiên động dục? Mới vừa nãy còn rất tốt."
Giọng nói uể oải mà ẩn nhẫn của Auston vang lên: "Tôi đã sớm cưỡng chế bản thân... Lúc nãy chỉ có biện pháp ấy mới có thể để chúng ta...thoát thân."
Lộc Minh Trạch vẫn chưa rõ, hắn sờ sờ mũi: "Tại sao bọn họ lại chạy?"
Lần này bên trong thật lâu không trả lời, Lộc Minh Trạch nghi hoặc mà "Hả?" một tiếng: "Aus?"
"Cậu không cảm thấy..."
Âm thanh dở khóc dở cười của đối phương từ bên trong cửa truyền đến: "Cậu không cảm thấy hiện tại không phải thời điểm tốt để tán gẫu sao?"
Lộc Minh Trạch khụ nói: "Vậy tôi chờ anh ở ngoài."
Hắn vừa đi ra ngoài vừa cười như một tên trộm, dáng vẻ chật vật của y, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Nhưng kỳ thực trong lòng Lộc Minh Trạch vẫn hơi nghi ngờ một chút, lẽ nào Auston thật sự là quân tử? Theo hắn biết, cái gọi là kỳ động dục, cũng giống như bị trúng xuân dược trong truyền thuyết vậy, chỉ dựa vào lý trí là không thể nào khắc chế, y thật sự nhẫn nhịn tự mình giải quyết?
Lộc Minh Trạch nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên lại không hiểu sao có chút thất bại, ngay cả vậy cũng phải nhịn, xem ra đối phương thật sự không có hứng thú gì với chuyện làm tình cùng hắn rồi.