Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 105: Chương 105: Bạn học Ryan đột nhiên trở nên rất ngông cuồng




Gần đây, ở Glasgow đang rỉ tai nhau một tin đồn: hầu tước Auston thích một Alpha.

À, Alpha ấy còn là một học sinh.

Về phần Alpha ấy là ai không quan trọng, quan trọng là... hầu tước đại nhân sao có thể hẹn hò với Alpha?! Rõ ràng y phải sánh đôi với Omega xinh đẹp nhất mới đúng!

Lộc Minh Trạch vừa bước vào, tình cờ chạm mặt Steven. Cậu ta lập tức sửng sốt, Lộc Minh Trạch khó hiểu nhìn, rồi vòng qua cậu ta đi vào phòng: "Làm gì đấy? Đứng trơ ra như trời trồng vậy."

Gavin đẩy cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, trông thấy cảnh tượng này liền lặng lẽ khép cửa lại. Hành động của anh ta cũng chẳng để giấu diếm ai, hiển nhiên Lộc Minh Trạch nhận ra ngay, hắn bỗng quay đầu nhìn Gavin: "Anh đang làm gì đấy?"

Bị bắt gặp, Gavin không thể không dừng tay, lúng túng nở nụ cười với Lộc Minh Trạch: "A... Ha... ha ha, Ryan, Steven, hai người đều ở đây à."

Hai thằng bạn cùng phòng, đứa nào cũng sượng sùng, hành động tuy khác nhưng ý đồ thì hệt nhau, chắc mẩm trong bụng có gì đó chưa dám nói.

Thấy bọn họ cứ loay hoay, Lộc Minh Trạch ngồi phịch xuống ghế, nghi ngờ hỏi: "Có phải hai người muốn nói gì không?"

Gavin đưa mắt sang Steven, ra hiệu cho cậu ta ngậm mồm xéo ngay. Nào ngờ cậu chàng lại là một kẻ không biết xem ánh mắt người khác, mon men ngồi cạnh Lộc Minh Trạch.

"Gavin, ông cũng lại đây đi, đừng ngơ ra đấy nữa."

Gavin nhẫn nhịn bước tới, Steven hít sâu một hơi, há mồm hỏi: "Ông thật sự đang hẹn hò với hầu tước Nicolas hả?"

Ai nói Alpha ấy là ai không quan trọng? Chí ít đối với hai thằng bạn cùng phòng của hắn thì không phải thế.

"Ê, Steven."

Gavin cảm thấy Steven không thể nói thẳng tuột ra như thế, liền nháy mắt lắc đầu với cậu chàng. Steven lại như một cái miệng cống bị hở, bỗng dưng hỏng máy, hoàn toàn không nghe được tiếng người nữa, tất nhiên, bình thường cậu ta cũng chả nghe ra tiếng người là mấy.

"Tôi không tin, tôi không tin! Hầu tước Nicolas anh minh uy vũ sao có thể là một tên gay cơ chứ..."

Cơ miệng Lộc Minh Trạch giần giật. Hả? Ai nói gay không thể anh minh uy vũ, oắt con Steven này kì thị gay đấy phỏng?

Nói đoạn, vành mắt Steven đỏ hoe, ầng ậng nước, giọt nước mắt ánh lên vẻ ghét bỏ: "Dù có là gay, cũng phải làm gay với tôi, cớ sao lại là Ryan. Tôi không chấp nhận, tôi mới là fan trung thành của hầu tước Nicolas!"

Cậu ta càng nói càng lãng xẹt, Gavin đẩy mặt Steven một cái: "Lạy bố nói chuyện nghiêm túc hộ con."

Steven đã bước vào trạng thái "Tui không nghe, tui không nghe ", hiện tại với cậu ta mà nói, phải tìm hiểu tại sao Lộc Minh Trạch có thể cám dỗ được thần tượng của mình, quan hệ giữa hai người đã tiến triển tới mức nào mới là chuyện nghiêm túc. Lộc Minh Trạch thấy Steven nước mắt lã chã cuộn mình trên sôpha như con tôm, đâm ra bất lực.

"Chả phải ông không thích Alpha à, đòi hẹn hò với anh ta làm gì?"

Steven nghẹn ngào lâu thật lâu, mới nói: "Một Alpha ưu tú như hầu tước Nicolas, có thể bỏ qua giới tính! Vả lại... Dù không thể hẹn hò, làm một "nháy" cũng được mà."

"Cút!" Cái đồ cuồng dâm...

Gavin ngửi thấy mùi bất thường từ cuộc đối thoại của bọn họ, anh lom lom nhìn Lộc Minh Trạch, do dự hỏi: "Cậu mới vừa nói...hẹn hò? Ryan, cậu đang hèn với hầu tước Auston hả?"

Lộc Minh Trạch toan phủ nhận, lúc bật ra khỏi miệng lại biến thành câu khác: "Lạ lắm hả? Hay Glasgow không cho phép tình yêu thầy trò."

Hắn nói xong cũng muốn tát mình một cái, da gà da vịt thi nhau nổi lên. Mắc ói quá, khi không tự mình làm mình khó chịu.

Gavin sững sờ hồi lâu, đau xót vỗ vai Lộc Minh Trạch: "Gan lắm, Ryan, tôi ủng hộ cậu. Đừng lo lắng về mấy tin đồn trong trường, đen đủi đến mấy cũng có hầu tước chống đỡ cho!"

Cú vỗ khiến Lộc Minh Trạch thiếu điều bổ ngửa. Đồn đại thì chả sợ, hắn còn lo không có cái gọi là đồn đại đây này.

"Nhưng vẫn muốn lắm lời một tí. Tôi thấy hầu tước không giống kiểu người thích đồng tính, Ryan, cậu đừng nghiêm túc quá."

Lộc Minh Trạch thấy thú vị quá chừng. Trong mắt bọn họ, người thích chơi gay đều có bộ dạng đặc biệt ư, thế sao một tên gay sống sờ sờ như hắn đây lại không nhận ra nhỉ? Không ngờ công khai quan hệ với Auston còn nghe được bao chuyện vui, nghe mà muốn đấm.

Lộc Minh Trạch không chắc liệu mình có chọn đúng phương pháp hay chưa, song Auston gây thù chuốc oán quá nhiều, hiện tại vẫn chưa thể xác định được người muốn hại y là ai, nếu không chủ động xuất kích, họ sẽ rơi vào trạng thái bị động hoàn toàn. Cũng không phải vì phương pháp của Lộc Minh Trạch cao siêu hơn Auston, hắn làm thế thật ra chẳng khác câu cá bằng lưỡi câu thẳng là mấy, tỷ lệ câu được "cá" rất nhỏ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không thả câu.

Có điều, Lộc Minh Trạch không ngờ rằng sự kiện này lại gây rắc rối lớn cho hắn đến vậy. Ban đầu chỉ là bị lén lút dòm ngó, sau đó những người kia thấy hắn không phản ứng, lá gan càng lúc càng lớn, dần dần trên đường có vài kẻ lạ hoắc đi ngang qua xì xào đôi ba câu vớ vẩn, Lộc Minh Trạch không thèm để ý. Mục tiêu của hắn không phải những người này.

Tình trạng này kéo dài một quãng thời gian, Lộc Minh Trạch bỗng chốc nhận ra, hắn không nên khiêm tốn như vậy, khiêm tốn mãi không chỉ không câu được cá lớn, mà còn dây phải lũ ruồi nhặng.

Vì vậy, một hôm nọ, lần thứ hai bị người lạ chặn đường, nở nụ cười quái gở với mình, Lộc Minh Trạch chẳng nói chẳng rằng tẩn gã ta một trận nhừ tử, đối phương bụm mặt hỏi hắn mắc gì lại đánh mình, Lộc Minh Trạch liền cười nói: "Mặt mày xấu."

"Mày đừng tưởng rằng bám lấy hầu tước thì thuận buồm xuôi gió! Có thể ngông nghênh! Đây là Glasgow, không phải là nông thôn của chúng mày! Đồ nhà quê!"

Lộc Minh Trạch thản nhiên cười, lại tẩn thêm một trận. Hắn giẫm chân lên mặt gã, kề sát nói: "Thế ý mày là không có Hầu gia, bố không đánh chết mày được? Nào, mày xem xem Hầu gia có ở quanh đây không?"

Mặt gã kia bị giẫm đến mũi vẹo mắt lác, oai oái la không có, Lộc Minh Trạch liền hỏi, vậy mày nghĩ tao có đánh chết mày được không? Gã ta vội vàng gật đầu đáp có.

Lộc Minh Trạch mang ủng lính giày xéo trên mặt gã, khiến mặt mũi biến dạng: "Nếu huấn luyện viên hỏi, mày giải thích thế nào về vết thương trên mặt?"

"Nói... Nói là với mày..."

Lộc Minh Trạch hừ mũi bất mãn: "Hửm?"

"Nói, tự...tự ngã!"

Lúc này Lộc Minh Trạch mới miễn cưỡng hừ hừ: "Nói dối rõ ràng thế này, mày lo người khác không biết mình bị đánh đấy phỏng?"

Gã kia suy sụp: "Vậy mày muốn thế nào!"

"Mày có thể nói là luyện tập với bạn, xuất thần quá, nên mới bầm dập như vậy." Nói đoạn, Lộc Minh Trạch vỗ hai cái lên đầu gã: "Không được nhắc tên tao, nghe chưa! Với cả, lần sau còn để tao nghe thấy lời lẽ bẩn thỉu phát ra từ miệng mày thì liệu hồn."

Lộc Minh Trạch buông gã ra, nhìn bóng lưng chật vật của người kia, sự dữ tợn trong mắt dần tan đi. Hắn cau mày, tự hỏi, ngỡ rằng đã được đến một thế giới không còn ai để ý chuyện xu hướng tình dục, sao vừa nhắc đến "giới tính giống nhau", đa số người vẫn phản ứng mạnh mẽ thế kia?

Hay chỉ vì Auston quá xuất sắc, lại quyền cao chức trọng, mới hấp dẫn sự chú ý đặc biệt của một đám người?

Lộc Minh Trạch nghĩa mãi không ra, cả nghĩ quá khiến lòng khó chịu, hắn bước dọc chân tường, đá văng một hòn đá, nhìn nó nhảy tưng tưng ra xa, không kìm được mà bật cười.

Kể từ đó, dù biểu hiện trong lớp hay tác phong thường ngày, Lộc Minh Trạch đều kiêu căng đến lạ. Trước kia ai chọc giận hắn một thước, hắn nhường lại ba phần, bây giờ ngứa mắt kẻ nào thì đánh kẻ đó, chỉ sợ người ta không biết hắn có ô dù to.

Chẳng mấy chốc, Ryan Carelle đã được vẽ nên hình tượng "giỏi mà tự đắc". Hễ ai nhắc đến là cảm xúc ngỗn ngang, một mặt sợ bị hắn đánh, mặt khác thầm cảm thấy hắn là một Alpha sống nhờ bán mông, khiến một vài người theo chủ nghĩa A rất đỗi khó chịu.

Lộc Minh Trạch không biết mục tiêu lớn như vậy đủ lôi kéo thù hằn cho Auston hay chưa, nhưng chính Auston đã không chịu nổi trước, bảo hắn đừng cố quá.

Lộc Minh Trạch vân vê cằm suy nghĩ hồi lâu, nói: "Tôi cảm thấy không phải tôi không cố gắng, mà là mức độ chưa đủ, vậy nên, lần sau nếu có người hỏi anh liệu có kiểu quan hệ đó với tôi hay không, anh cứ chém đinh chặt sắt bảo không phải."

Auston nhướng mày: "Gì cơ?"

Là một người trong cuộc khác của tin đồn lần này, Auston cũng bị rất nhiều người để ý. Nhưng, vì chuyện này xảy ra ở Glasgow, cho dù số người tận mắt chứng kiến không ít, miệng truyền miệng, cũng không truyền ra khỏi cái trường quân đội này được, nên chẳng gây ảnh hưởng gì lớn đến danh tiếng của Auston. Trái lại rất ít ai dám trực tiếp hỏi y thực hư sự tình, Auston cũng chưa từng đáp trả trực tiếp.

Nhưng bảo y thề thốt phủ nhận quan hệ với Lộc Minh Trạch...thì hơi quá đáng.

Auston nghi ngờ nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch: "Cứ cảm thấy em đang có ý định quỷ quái gì đó."

Lộc Minh Trạch ngẩn người, cười xùy: "Tôi nào mưu mô bằng anh được? Chẳng qua tôi cảm thấy nếu tính cách Ryan đã bị đồn thổi thành như thế, sao ta không tương kế tựu kế? Một người như vậy nếu quả thật có liên quan với anh, rất dễ được xem là bước đột phá. Dù bọn họ có ý định nhắm vào tôi, hay mượn tay tôi tấn công anh, đều sẽ lộ sơ hở. Tục ngữ có câu: động ắt sinh biến, nếu đối phương án binh bất động, làm sao ta đánh trả được?"

Auston nhìn hắn chằm chặp hồi lâu, mới thở dài một hơi: "Thôi em quậy thế nào cũng được, nhưng tôi vẫn thấy không cần thiết, chúng ta bất động, bọn họ cũng không nhúc nhích được, cùng lắm là khiến mọi việc rơi vào cục diện bế tắc. Tôi không muốn để em mạo hiểm."

"Ha, anh coi thường tôi quá đấy."

Auston lắc đầu: "Em đâu phải thần thánh..."

Song sự việc lại nằm ngoài dự liệu của Lộc Minh Trạch. Thay vì trở thành bia ngắm, hắn lại hóa thành kẻ đáng thương trong mắt vài người, thí dụ như Gavin, anh ta lo lắng bám sát Lộc Minh Trạch cả ngày, mấy lần dợm nói lại thôi.

... Kỳ thực hắn đã từng nghe rất nhiều lời na ná như vậy rồi, thường dân thì đừng tơ tưởng quý tộc, huống hồ người ta còn chẳng thừa nhận quan hệ giữa bọn họ.

Liên tục mấy tháng liền, Lộc Minh Trạch không chịu nổi quấy nhiễu, gần như muốn tuyệt giao với Gavin. Ngay cả Steven cũng tỏ vẻ đã nghĩ thông suốt chuyện Lộc Minh Trạch và Auston, đặc biệt là không có chuyện gì xảy ra với bọn họ sau đó, cậu ta liền tự an ủi mình rằng là mọi người mù hết rồi, tiếp tục ăn uống theo đuổi thần tượng, còn mỗi Gavin lo trước lo sau.

Đôi lúc Lộc Minh Trạch thật sự muốn biến anh ta trở lại là Gavin yêu đương say đắm, không màng thế sự của trước kia. Bàn tán chuyện yêu đương của mình đã đành, sao còn muốn quản lí hắn nữa.

Một ngày nọ, Gavin giới thiệu một người bạn của anh ta với Lộc Minh Trạch và Steven. Hai người đều rõ trong lòng, chắc chắn vị này chính là cái người mà Gavin quen được ở buổi hội thảo. Gã ta nom dễ mến lạ, tuy là quý tộc, nhưng không phách lối, con người cởi mở, tính cách rất giống Gavin. Không... Phải nói gã ta còn nhiệt tình hơn cả Gavin nữa.

Chỉ có điều, bọn họ vừa mới làm quen với nhau xong, tên kia liền gia nhập đội ngũ khuyên bảo của Gavin, ra sức khuyên bảo Lộc Minh Trạch vớt vác lại phẩm giá của Alpha.

Lộc Minh Trạch bề ngoài chỉ có thể cười khiêm tốn tiếp thu, trước mặt Auston mới kể lể nỗi khổ tâm: "Hai người kia nhiệt tình quá đáng! Như máy bà bác trong tổ dân phố ấy! Tôi không chịu nổi nữa rồi." Hắn vốn nhắm vào quân địch, không ngờ suýt bị quân mình bắn hạ.

Auston mặt mỉm cười nhìn hắn: "Bằng không chúng ta công khai quan hệ đi? Như vậy em không phải chịu đựng một mình nữa, bạn bè của em cũng sẽ không phiền nỗi vì em nữa."

Lộc Minh Trạch nguýt dài: "Đã đến nước này, chắc chắn là vô dụng. Hơn nữa người đó kỳ quái lắm, nói với tôi rằng hầu tước thích Omega chứ không phải Alpha, khẳng định chỉ là chơi đùa qua đường, đừng vì tiền đồ mà tự đày đọa mình kính thưa các kiểu."

Lộc Minh Trạch thì thầm: "Anh thích Omega từ khi nào vậy? Sao hắn lại dám chắc anh không phải gay chứ?"

Auston đột nhiên nghi ngờ nhíu mày: "Người đó là quý tộc?"

Lộc Minh Trạch gật đầu.

"Trong một phạm vi nhỏ nào đó của giới quý tộc quả thật có lời đồn đãi này, mỗi đêm hầu tước Nicolas phải có Omega bầu bạn mới yên giấc."

Lộc Minh Trạch lập tức nắm bắt được trọng điểm: "Phạm vi nhỏ?"

Auston bỗng cười nói: "Vậy em cứ tiếp xúc thêm với anh bạn quý tộc ấy đi, nếu hắn khuyên em từ bỏ cái "ô" to này, chưa biết chừng tương lai sẽ dẫn mối "ô dù" to hơn cho em đấy."

Lộc Minh Trạch chưa kịp phản ứng, Auston đã bồi thêm một câu khó hiểu: "Trong thiết lập tính cách của Ryan có mục "kiêu ngạo" không?"

Lộc Minh Trạch sững sờ nói: "Có lẽ...có thể tạm thời thêm vào? Anh nghĩ tới điều gì vậy?"

Auston vỗ vai Lộc Minh Trạch: "Vậy em tiếp tục hoàn thiện thiết lập tính cách đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.