“Mới bé xíu, tôi đã bắt đầu theo những bậc cha chú làm việc, còn khi không đi sẽ bị họ ôm bên mình quan sát. Lớn hơn chút thì bắt đầu được đào tạo chuyên môn. Gì họ cũng làm, sở trường của mỗi người không giống nhau, để bồi dưỡng người thừa kế, họ dẫn tôi theo bất cứ lúc nào, kể cả khi đối đầu với đối thủ và thẩm vấn phạm nhân, sau này, thậm chí khi lĩnh binh xuất chinh cũng sẽ chừa cho tôi một vị trí cạnh ghế lái trong cơ giáp.”
Auston ngồi trên thành bể bơi, hai chân nhẹ nhàng đung đưa trong nước. Lộc Minh Trạch ngồi cạnh y, đang cúi đầu lấy ngón tay chọt dấu răng rõ ràng trên đầu v*, hơi đau.
Hắn vừa xoa bóp vừa tức giận lầm bầm: “Chó quý tộc...”
Auston “Hửm?” một tiếng, híp mắt nhìn Lộc Minh Trạch, người kia bĩu môi: “Tôi đang nghe đây! Không phải anh còn có anh trai sao, bồi dưỡng người thừa kế chẳng lẽ không nên bồi dưỡng anh ta?”
Auston vuốt những sợi tóc ướt ra sau, biến thành mái tóc vuốt ngược: “Thân thể Cecil không tốt, hơn nữa bề trên cảm thấy tôi thích hợp hơn anh ta.”
Lộc Minh Trạch khâm phục: “Mới ba tuổi đã thấy trước tương lai, ánh mắt của vị bề trên ấy ghê thật, anh xem, anh thích hợp với vị trí này hơn.”
Lại sóng sau xô sóng trước, xô cả ngọn sóng là cha y lên bờ cát. Nhưng như thế thật sự thích hợp với một cậu nhóc sao? Tiếp xúc quá sớm với thế giới của người lớn, rất bất lợi cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của một đứa trẻ. Chuyện đấu đá, có lẽ y không hiểu, nhưng những tiếng gào thét đau đớn khi thẩm vấn phạm nhân, những đòn tra tấn đầm đìa máu... Chẳng lẽ không để lại bóng ma trong thời ấu thơ của Auston sao?
Lộc Minh Trạch nghĩ thế thì không khỏi hơi nhíu mày. Phương thức giáo dục rất có vấn đề, Auston rất có thể biến thành biến thái.
Auston mỉm cười: “Có lẽ là vậy, chung quy từ lúc còn rất nhỏ tôi đã theo trưởng bối học tập, tôi phải học rất nhiều môn, mỗi môn đều bắt buộc đạt hạng cao. Nhưng tôi cũng có môn học yêu thích và am hiểu...”
Lộc Minh Trạch không nhịn được xen mồm: “Là gì thế?”
Auston nhìn hắn, cười nói: “Thẩm vấn.”
Lộc Minh Trạch nhếch nhếch khóe miệng, thu cái cổ duỗi dài vì hiếu kỳ lại: “Biết ngay mà, dù gì anh cũng đặc biệt vì nó mà tạo ra một môn học riêng ở trường quân đội.”
Thẩm Trinh học...nhất định là có lý do để tồn tại, nhưng Lộc Minh Trạch cảm thấy nó đại diện cho sở thích của Auston hơn, so với “Trinh” (điều tra), hẳn là y thích “Thẩm” (thẩm vấn) hơn.
Auston không nói gì nữa, Lộc Minh Trạch chẳng biết y đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ rũ mắt trầm tư của y có chút đáng thương. Lộc Minh Trạch áp tay lên mu bàn tay của y: “Đừng nghĩ nhiều như thế.”
Auston nhìn hắn, Lộc Minh Trạch mất tự nhiên dời mắt đi: “Người lớn... Người lớn trong nhà có đôi khi rất khó hầu hạ, chống đối không được, làm theo lời họ cũng chẳng xong, còn gán cho anh cái danh vò đã mẻ lại sứt.”
Auston nghiêng đầu nhìn hắn, Lộc Minh Trạch lúng túng nhếch nhếch mép – hắn không giỏi xoa dịu tâm hồ cho người ta. Song Auston lại chăm chú nhìn hắn, như đang đợi Lộc Minh Trạch nói tiếp đoạn sau.
Hắn thở dài: “Nhà chúng tôi...kỳ thực khá nghiêm khắc về tôn ti trật tự, ba tôi là kiểu gia trưởng phong kiến theo quan niệm truyền thống, từ khi tôi bắt đầu có ký ức, ông luôn đeo khuôn mặt nghiêm túc, thậm chí xưa nay chưa từng ôm tôi, tôi lại thân thiết với ông nội hơn.”
“Quan hệ giữa ba em và em không tốt?”
Lộc Minh Trạch gãi đầu, đoạn giải thích: “Không phải, quê hương của tôi trước kia có câu: “Ôm cháu không ôm con”, nên ba tôi cũng thế, ông hầu như chỉ thể hiện kỳ vọng và áp lực đối với tôi, chả có gì thân cận để nói. Mẹ tôi mất sớm, về cơ bản là tôi được ông nội nuôi lớn.”
Auston gật gù: “Hóa ra là thế... Tôi thì được bảo mẫu nuôi.”
Lộc Minh Trạch không nhịn được mà phì cười, cười xong lại nói tiếp: “Trước kia nội tôi là võ sư, từ bé ông đã bắt đầu dạy tôi công phu quyền cước, vốn chỉ muốn tôi cường thân kiện thể, nhưng không ngờ, tôi lại có thiên phú võ học, đánh bậy đánh bạ, mà giống hệt, nên tiện tay nghiêm túc dạy luôn.”
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Nếu trước kia không luyện võ, hắn đã chết toi ở sao Snow rồi. Lộc Minh Trạch từ nhỏ đến lớn thân với ông nội nhất, võ nghệ của cụ đều được truyền lại từ tổ tiên, cụ dạy Lộc Minh Trạch, tuy về truyền thống, tốt nhất nên tinh thông thập bát ban võ nghệ, nhưng muốn học cho tinh, tốt nhất chỉ tinh thông một thứ.
Lộc Minh Trạch chọn Nhất thốn quyền(1) và Thái cực quyền(2), hai môn này cũng là ngón võ ông hắn tinh thông nhất. Khi Lộc Minh Trạch lớn hơn một tí, ông hắn cảm thấy chí ít phải học cùng binh khí, liền đưa hắn đến chỗ bạn bè, nhờ người ta dạy, Lộc Minh Trạch liền học hết hợp mấy món binh khí.
Giờ nhắc đến những chuyện này, như thể đã cách mấy cái thế kỷ.
“Hồi đó tôi phản nghịch dữ lắm.”
Hắn nhìn xa xăm, chẳng có biểu cảm gì, hắn khe khẽ thở dài, hồi tưởng: “Ba tôi học đông y, muốn tôi kế thừa, tôi lập tức chạy theo người ta đến khoa giải phẫu, dược lý cũng không dễ học. Chọc ổng tức chết.”
Auston nghi hoặc hỏi: “Đông y?”
Lộc Minh Trạch liếc y, không giải thích: “Cách gọi ở quê tôi, tóm lại anh cứ hiểu là nó khác với những gì tôi đã học là được. Bây giờ nghĩ lại hối hận thật, ba tôi đã lớn tuổi rồi, sao tôi còn đối nghịch với một ông già nữa.”
Hắn nói xong, mãi không nghe thấy Auston nói gì, quay đầu lại, phát hiện Auston đang nhìn hắn với vẻ mặt khó đoán, Lộc Minh Trạch nhíu mày: “Làm mặt gì đấy?”
Auston nhếch môi theo thói quen: “Lần đầu tiên em kể về bản thân, làm người ta kinh ngạc.”
“...”
Y buông tay nói: “Tôi tưởng em muốn cả đời thần bí.”
Lộc Minh Trạch lắc đầu cười: “Tôi không thần bí. Chí ít là đơn giản hơn quý tộc các anh. Chỉ có điều chúng đã là chuyện quá khứ, nói nhiều cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
Dù gì cũng đâu thể quay về.
Auston như có điều suy nghĩ, nói: “Hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng rất lớn đến trải nghiệm của một người, có nhiều sở thích được nuôi dưỡng từ bé.”
“Ôi... nói có lý, nhưng nuôi dưỡng được sở thích tra tấn là lần đầu tiên tôi thấy đấy. Thông thường, không phải nên bị dọa đến nỗi sinh bóng ma, không bao giờ chạm vào những thứ này nữa sao?”
Lộc Minh Trạch đến gần, cười nói: “Dây thần kinh của anh không thô bình thường đâu nha.”
“Không chỉ là tra tấn.”
Lộc Minh Trạch ngẩn ra, Auston nhìn hắn đăm đăm, cười đến rợn cả người: “Bởi vì khi chúng ta lên giường, đôi khi tôi không nhận rõ mình có muốn dùng thủ đoạn đó không, nói cách khác, khi nào dùng thì mới phù hợp.”
Lộc Minh Trạch vô thức rút tay về, lại bị Alston nắm chặt, y nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch một hồi, thấy đối phương nổi hết da gà da vịt, mới nhắm mắt lại: “Không khống chế được cảm giác của mình, thật kì lạ.”
Lộc Minh Trạch cảm thấy mình có thể hiểu ý của y — đôi lúc y không thể phân biệt tình dục với cực hình.
...Thế lại chả hãi chết đi được!
Lộc Minh Trạch rụt vai run rẩy, hắn muốn rút tay về, không hiểu sao Auston càng nắm càng chặt, dù thế nào cũng không cho cho hắn thu tay về, hai người âm thầm kéo co đọ sức. Auston nhìn hắn, cau mày, ánh mắt tủi thân: “Không phải mới nãy em nói đây là ham muốn tình dục bình thường sao? Không phải có thể chấp nhận sao? Sao phải sợ?”
Lộc Minh Trạch rút phắt tay ra: “Anh tự nhìn mình chằm chằm qua gương năm giây xem có sợ không, ánh mắt trông khiếp lắm biết không?”
“...”
Lộc Minh Trạch đến gần nắm cằm Auston, bắt y quay mặt nhìn mình: “Anh mà còn dọa tôi sợ nữa, tôi sẽ khách khí đâu.”
Auston nhìn hắn, mỉm cười, cười đến là...ngọt ngào.
“Nào có dọa, lá gan em lớn thế, sợ chỗ nào chứ?”
Y nói rồi hơi cúi đầu, hôn lên môi Lộc Minh Trạch. Lộc Minh Trạch hôn đáp lại y, sau đó nghiêm túc nhìn Auston: “Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lộc Minh Trạch nhìn xung quanh không thấy áo mình đâu: “Đồng hồ của tôi đâu?”
Auston cũng nhìn theo hắn, thấy chiếc áo khoác trên cái băng ghế ở cửa, liền hất hất cằm: “Ở bên kia. Em muốn nói với tôi về mấy bức ảnh chụp ở dưới lòng đất?”
“Ừ, nhưng tôi chỉ ghi âm giọng nói của đối phương, chứ không chụp được mặt.”
Lộc Minh Trạch chạy ra cửa lấy đồng hồ từ trong túi áo, sau đó mở đoạn ghi âm kia cho Auston nghe, nhưng Lộc Minh Trạch không đem những phần khác ra, trong lòng hắn cũng có tính toán – Auston rốt cuộc muốn làm gì, đều không nói rõ với hắn, trong tay hắn phải có lợi thế.
Auston nghiêng tai nghe một hồi, đột nhiên nhíu mày: “Hai giọng nói này rất quen tai, cũng dễ phân biệt.”
Lộc Minh Trạch tỉnh ra: “Là ai?”
“Hai vị vương tử điện hạ, nhị vương tử Adonis và thất vương tử Brigid, họ đều được tôi dạy học.”
Auston thâm trầm nhìn hắn: “Họ đề phòng tôi là chuyện bình thường, nhưng các vương tử sao lại liên quan đến chuyện này? Họ đến chỗ như thế làm gì?”
Lộc Minh Trạch không lên tiếng, hắn không thể đoán ra thái độ của Auston dành cho hai học trò của mình là gì, lời đánh giá của y nghe như vừa yêu vừa hận, Lộc Minh Trạch không biết nên hùa theo y mắng hai tên học trò lòng lang dạ sói hay nên hùa theo y đau lòng cho sự sa đọa của hai người.
... Suy nghĩ của Auston rốt cuộc là gì chứ? Muốn “vỗ mông ngựa” của y cũng vỗ không xong.
Auston thấy Lộc Minh Trạch thật lâu không nói gì, liền hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Lộc Minh Trạch chợt lấy lại tinh thần: “Đang nghĩ...rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi.”
“...”
Suy nghĩ của đối phương nhảy kênh lia lịa, Auston nhất thời không kịp phản ứng.
Lộc Minh Trạch ho nhẹ một tiếng: “Ai bảo anh cứ dùng giọng bề trên đánh giá hai vị vương tử, hai người đó trông đâu có chênh lệch nhiều với tôi.”
Auston có chút bất đắc dĩ: “Chúng tôi không cách nhau mấy. Mười chín tuổi tôi trở thành giáo viên của họ, khi đó họ đã mười bốn, mười lăm, trong mấy năm sau đó tôi phụ trách dạy họ một vài môn học.”
Lộc Minh Trạch kinh ngạc há hốc mồm: “Anh lợi hại thế á, mười chín tuổi đã được xem là thầy người ta?”
Mười chín tuổi hắn đang làm gì? Hình như mới vừa lên đại học, còn đang trong tuổi nổi loạn... Auston đã có thể dạy các vị vương tử làm người.
“Vậy khi nào thì anh làm Nhiếp chính vương?”
Auston cau mày: “Cái gì?”
“Là giám sát viên đó!”
Lần này, y không đáp ngay, khẽ cúi đầu, sờ môi hồi tưởng trong chốc lát: “Hẳn là hơn hai mươi tuổi, đã qua nhiều năm rồi, cũng không phải chuyện đặc biệt gì, tôi không nhớ rõ.”
“......” Hơn hai mươi tuổi đối với y là chuyện rất xưa sao? Giờ hắn mới hơn hai mươi đây này!
Auston phát hiện vẻ mặt Lộc Minh Trạch là lạ, nhạy bén phản ứng ngay: “Quen em lâu như vậy, tôi vẫn chưa biết em bao nhiêu tuổi.” Tuy dì Wood từng đề cập đôi lời tới tuổi tác của Lộc Minh Trạch – hai mươi lăm tuổi, nhưng hắn có thật là hai mươi lăm hay không, vẫn chưa thể xác định.
Y có dự cảm, tuổi thật của Lộc Minh Trạch đến cả dì Wood cũng không biết.
Lộc Minh Trạch cười lúng túng, từ ván nhảy nhảy xuống nước: “... Tôi cũng xêm xêm anh thôi mà.”
Auston liền dùng cặp mắt xám nhìn hắn chăm chú, truy hỏi: “Tôi bao nhiêu tuổi?”
Lộc Minh Trạch lượn vài vòng trong nước, rồi mới nổi trồi lên, hắn kiên trì nói: “Anh cũng không lớn lắm mà, không phải bốn...bốn mươi, năm mươi tuổi à?”
Thêm cả số tuổi kiếp trước hắn cũng đã bốn mươi, năm mươi, cho nên hai người họ có thể tính là xêm xêm nhau.
Auston không đáp đúng hay sai, vẫn cứ nhìn Lộc Minh Trạch đăm đăm, người kia bị y nhìn đến nỗi tê cả da đầu: “... Vậy, năm mươi, sáu mươi?”
Trông dáng vẻ đa mưu túc trí này, khẳng định đã lăn lộn rất lâu trong chốn quan trường. Năm mươi, sáu mươi tuổi cũng bình thường mà!
Auston vẫn không nói lời nào, Lộc Minh Trạch hơi sụp đổ, dò xét: “Anh bảy mươi?”
Bảy mươi là tối đa! Không thể hơn nữa! Là một người trái đất, nhân sinh thất thập cổ lai hy(3), rủi một chút là xuống lỗ ngay! Thật khó tưởng tượng một ông già bảy mươi tuổi vẫn sinh long hoạt hổ, lần nào cũng “làm” hắn đến độ “không muốn, không muốn“.
Auston đột nhiên giơ tay lên, ngoắc ngoắc Lộc Minh Trạch, bảo hắn lại, Lộc Minh Trạch chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bơi qua. Vừa tới trước mặt Auston, liền bị y búng mạnh lên trán, đau đến nỗi Lộc Minh Trạch ôm trán la oai oái.
“Anh làm gì vậy! Đau quá...”
Auston cười, bóp mặt hắn: “Muốn đoán tuổi tác của một người, kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần kiểm tra xương cụt của người đó có bao nhiêu đốt là được rồi. Chẳng phải em từng sờ xương cụt của tôi rồi sao? Sao lại không biết.”
Lộc Minh Trạch vô thức xoay tay lại sờ xương cụt của mình, nhưng chả thấy gì. Hắn là nhân loại bình thường, tất nhiên xương cụt không có bất cứ thứ gì. Lộc Minh Trạch rất thành thật lắc đầu: “Tôi chưa từng sờ, mà có sờ cũng không hiểu.”
Liên quan đến pheromone đặc thù của họ, Lộc Minh Trạch chẳng biết tí ti nào, chớ nói gì đến mấy cái đốt này nọ, còn chưa từng nghe tới nữa là. Hắn tò mò ôm lấy eo Auston, vòng tay ra sau, sờ cái thứ gọi là đốt sống.
Cách đốt sống cuối chừng ba tấc, thế mà Lộc Minh Trạch thật sự cảm nhận được từng đốt nhô ra rõ ràng, hắn vừa sờ vừa ngước đầu nhìn Auston: “Mẹ nó, có thật này!”
Lộc Minh Trạch tỉ mỉ đếm đếm, tổng cộng có ba đốt rõ ràng, dưới cùng còn một đốt, có một điều không hằn rõ.
“Ba đốt này nghĩa là gì?”
Auston mỉm cười, nói: “Là bốn đốt, đốt thứ tư vẫn chưa hình thành. Một đốt sống khi phát triển cần khoảng mười năm, tự tính xem.”
Lộc Minh Trạch thả lỏng thở ra một hơi: “Gì chứ... Anh mới hơn ba mươi? Thế mà trẻ hơn cả Gavin, mặt mày dáng dấp trông già dặn gớm.”
Auston bất đắc dĩ nhìn hắn, thuận thế dùng hai chân kẹp lấy vai Lộc Minh Trạch, không cho hắn chạy thoát: “Qua một sinh nhật nữa tôi sẽ ba mươi chín tuổi. Giờ em có thể nói cho tôi em bao nhiêu tuổi chưa?”
Lộc Minh Trạch bị ép dính chặt vào y, bị y đưa mắt nhìn xuống, khá là áp lực.
Vì vậy lắp bắp nói: “Theo cách tính của quê tôi, là hai mươi lăm tuổi. Mỗi năm một tuổi, vừa đủ hai mươi lăm.”
Auston nhíu mày: “Còn trẻ thế sao? Xem ra tôi được lợi rồi.”
“Lợi gì?”
Y cười xấu xa: “Được dùng cơ thể trẻ tuổi.”
Lộc Minh Trạch ngẩn người rồi mới nhận ra, hung hăng phỉ nhổ y: “Anh mới bị dùng ấy!”
Auston nhìn hắn không nói gì, y nhẹ nhàng vuốt ve gáy Lộc Minh Trạch, đột nhiên cúi đầu hôn trán hắn: “Tôi hơi lo.”
Lộc Minh Trạch nghi hoặc mà hỏi: “Lo cái gì?”
Auston thở dài: “Em bây giờ trông xêm xêm tôi, nhưng tuổi lại nhỏ đến vậy.”
Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt, hiểu ngay y đang lo lắng điều gì — y lo mình sẽ già nhanh hơn y, nói cách khác, có thể hắn sẽ chết sớm hơn y.
Lộc Minh Trạch đẩy chân y ra, bơi ra ngoài một khoảng, vẩy nước về phía Auston: “Anh chê tôi trẻ à? Tôi còn chưa chê anh già đâu, đừng có được lợi mà ra vẻ.”
Auston nhíu nhíu mày: “Nếu em nhắm mắt xuôi tay trước, tôi phải làm sao bây giờ.”
Lộc Minh Trạch muốn trợn ngược mắt lên trời: “Mẹ kiếp, xuống lỗ rồi còn phải bận tâm anh làm sao ư? Anh cứ làm sao bây giờ làm sao bây giờ, không tìm người mới? Còn ông đây phải nghĩ đối sách cho anh, giải quyết cuộc sống quý tộc độc thân? Mơ đi.”
“...” Auston lại muốn sờ cổ tay phải của mình.
Lộc Minh Trạch vừa thấy y đâm giận, lập tức trốn xa, sau đó đột nhiên vùng ra khỏi mặt nước. Hắn cười hì hì, nói với Auston: “Đừng buồn, đã có giờ Bắc kinh lo cho tuổi thọ của tôi, chẳng bằng lo cho bản thân hơn đi, nói không chừng vừa ra khỏi cửa liền bị người ta ám sát, tính như vậy anh sống không lâu hơn tôi được.”
Lại còn nói hắn chết sớm, phỉ phui cái mồm! Hắn kiểu gì cũng phải liều mạng sống thọ chết già, không giống loại người bất cứ lúc nào cũng có thể chết trẻ như Auston!
Lộc Minh Trạch nói rồi bơi ào ào ra xa, Auston nghe thấy giọng nói mơ hồ của hắn lẫn trong tiếng nước: “Nếu anh chết, tôi sẽ tìm người tốt hơn, nếu tôi chết, anh cũng có thể làm thế.”
Auston nhìn chỗ bọt nước không ngừng sùi sụt xa xa, mỉm cười. Nhưng, đối với người như y, bạn đời, cả đời chỉ có một, thứ xa xỉ phẩm như tình yêu, gặp là may mắn, không gặp được mới là chuyện tình thường.
Vận may như thế, kiếp này sao có thể có lần thứ hai?
————————
Chú thích:
(1)Nhất thốn quyền: hay còn gọi là cú đấm 1 inch(tên tiếng anh là One inch punch). Đây là một kỹ thuật trong Vịnh Xuân Quyền. Chỉ với khoảng cách rất ngắn tầm 2,5 cm, có thể khiến đối phương bay ra xa tầm vài mét, đó là hình thức biểu diễn, nếu dùng trong thực chiến có thể làm đột tử đối phương. Phổ biến bởi huyền thoại kungfu Lý Tiểu Long.
(2)Thái cực quyền: là một môn võ thuật cổ truyền của Trung Quốc với đặc trưng là các động tác trường quyền uyển chuyển, chậm rãi kết hợp với điều hoà hơi thở.
(Theo Wikipedia)
(3)Nhân sinh thất thập cổ lai hy: một câu thơ trong bài thơ “Khúc giang nhị thủ - Kỳ nhị” sáng tác vào mùa xuân năm Càn Nguyên nguyên niên (758) của Đỗ Phủ. Nghĩa của câu này là “Người đời thọ bảy mươi tuổi xưa nay hiếm” (bản dịch của Bùi Chí Thành).