Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 137: Chương 137: Cạm bẫy ngọt ngào của Auston




Sau khi Adrian và Aldrich được gấp gáp mời đến, các nghị sĩ đứng dậy chào. Adonis cũng đứng dậy theo, sau đó tránh khỏi tầm mắt của mọi người, thì thầm đôi câu với một cảnh vệ. Đối phương ngay lập tức đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, Auston bước nhanh tới, vừa nói chuyện với Adrian, vừa tiện tay đóng cửa, chặn cả đám cảnh vệ lại. Auston mỉm cười nói:

- Cuối cùng hai vị cũng tới, mời ngồi. Còn cậu, trở về vị trí của chính mình đi.

Câu sau là nói với tên cảnh vệ kia. Adonis thấy thế, khẽ cau mày, đánh mắt ra lệnh với tên cảnh vệ. Gã liền trở về vị trí của mình. Adonis cùng mọi người ngồi xuống, trên mặt vẫn treo nụ cười. Auston nhận ra hắn ta không còn sốt sắng như vừa nãy. Có lẽ đã liên lạc được với người báo tin bằng loại thiết bị nào đó.

Nhưng chẳng sao cả, Auston sẽ không để bất cứ ai rời khỏi đây.

Sau khi mọi người đã an tọa, Auston chống bàn, ra vẻ nghiêm túc nhìn họ:

- Vừa rồi, một người cấp dưới của tôi đã gửi tin tức mới nhất về vùng dịch. Là một file video, mong mọi người có thể xem qua.

Nói rồi, Auston mở màn hình phía sau lên. Hình ảnh hiện ra trên màn hình ánh sáng khổng lồ. Đấy không phải là tài liệu Lộc Minh Trạch gửi đến. Roy được phái đi liên lạc với Hội Tự Do ở ngoại thành, ngoài ra, cậu ta cũng phải liên lạc với quân đồn trú, hiển nhiên có thể thấy được tình hình bệnh dịch ở đó. Chẳng qua cậu ta không có khả năng miễn dịch bẩm sinh với ký sinh trùng Inved như Lộc Minh Trạch nên không dám tiếp cận quá gần.

Hình ảnh rung lắc mờ nhòe, nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng vẻ đau đớn của những bệnh nhân trong video.

Auston xoay mình nhìn về phía màn hình, khóe mắt ươn ướt. Mãi một lúc sau, y mới quay đầu về phía các nghị sĩ:

- Mọi người thấy đấy, đây chính là tình trạng hiện tại của dịch bệnh. Mọi người... có cảm tưởng gì không?

Mọi người nhìn nhau. Dẫu những con người này trên đấu trường chính trị bung dạ nham hiểm, thậm chí là mất hết tính người, song khi đối mặt với thảm kịch của loài người, trái tim họ vẫn biết rung động. Họ lặng đi một lúc lâu. Thốt nhiên, có một nghị sĩ thì thào:

- Tình trạng của những người này, tôi có cảm giác đã gặp ở đâu đó rồi.

Auston nhìn về phía ông ta:

- Đã gặp ở đâu?!

*

Sau khi tìm được phần tài liệu kia, Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng thấy quái lạ. Hắn gửi hình ảnh tài liệu cho Auston, sau đó sửa sang lại căn phòng rồi lập tức rời khỏi đó. Khả năng trinh sát và phản trinh sát(1) của hắn đều rất mạnh, sắp xếp đơn giản chỉ để đối phương nơi lỏng cảnh giác. Thông tin mà Auston gửi lại cho hắn - “chứng cứ”, cũng khá là thâm thúy đấy.

Lộc Minh Trạch có linh cảm rằng nhiệm vụ hôm nay của hắn không chỉ đơn giản là “tìm kiếm vắcxin phòng bệnh“.

Hắn trở lại tầng bốn, bắt đầu kiểm tra từng phòng một. Nhất là những phòng có bàn làm việc và két sắt, đều phải lục soát kỹ lưỡng. Lộc Minh Trạch tìm được vài tài liệu kỳ lạ. Không hề có ngoại lệ, chúng đều nói về một thứ: giun tròn thay thế. Đặc biệt là hai chữ “thay thế” khá là khó hiểu.

Lộc Minh Trạch đang định chuyển sang phòng khác tiếp tục tìm kiếm, đồng hồ đeo tay bỗng rung lên. Hắn cúi đầu nhìn, là tin nhắn Auston gửi tới: “Cẩn thận“.

Cẩn thận? Cẩn thận cái gì cơ?

Hắn còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Lộc Minh Trạch vội mở cửa sổ nhảy vọt ra ngoài, giở lại trò cũ – đu mình trên ống nước.

- Các người làm gì vậy?

Ngoài cửa, Lộc Minh Trạch nghe thấy một giọng nói tức giận, vang lên cùng lúc với tiếng mở cửa.

- Chúng tôi được lệnh của nhị hoàng tử lục soát tòa nhà thí nghiệm, đề phòng có người lạ trà trộn vào.

Hình như người phía bên kia đang xem xét khắp phòng, giọng nói của gã cũng lúc xa lúc gần. Nghe đối phương nhắc đến Adonis, Lộc Minh Trạch vội lấy đồng hồ mở chức năng ghi âm, cài thêm bộ lọc để khử tạp âm gây nhiễu.

- Giờ anh thấy rồi đấy, chẳng có ai trong phòng cả - Cái người cất giọng đầu tiên lại nói - Đưa lính của anh đi ngay, đây là địa bàn của tôi.

Người thứ hai hẳn là một sĩ quan, gã ta cười khẩy đáp trả:

- Anh sai rồi, giáo sư Parrison, đây là địa bàn của Adonis điện hạ. Mong anh luôn nhớ rằng, vị trí ngày hôm nay anh có được là do ai trao cho.

Parrison? Lộc Minh Trạch nhíu mày. Chẳng phải là Parrison mà hắn biết đấy sao? Nhóm trưởng nhóm nghiên cứu của Uriel... Trách sao nghe quen tai đến thế. Vì khi nãy giọng nói của đối phương quá hung dữ, nên Lộc Minh Trạch mới không nhận ra đấy là ai.

Hiện trường lặng đi một hồi, bỗng tên sĩ quan kéo bầy kéo phái tới cất giọng đầy kỳ lạ:

- Tôi biết anh vẫn còn tơ tưởng chủ cũ. Dù gì theo Uriel điện hạ đã lâu, mang lòng trung thành với y âu cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng... Nếu anh dám phản bội nhị hoàng tử chỉ vì vậy, tôi sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho anh.

Lộc Minh Trạch nghe thấy tiếng giày da gõ lên mặt đất: “Cẩn thận đấy.”

“...”

Hắn không thể thấy chuyện gì xảy ra bên trong, chỉ biết hai người cãi nhau ỏm tỏi cả lên, nói xa đến cả chuyện trung thành phản bội. Chắc hẳn Parrison ở đây chẳng sung sướng gì cho cam, rõ ràng là một nhà khoa học, lại bị đề phòng như đầu trộm đuổi cướp.

“Đi! Lục soát phòng khác!”

Theo tiếng quát của gã, tiếng bước chân lại vang lên trong phòng. Lộc Minh Trạch sợ đến độ toát mồ hôi. Hóa ra trong phòng không chỉ có hai người, mà có cả một tốp binh lính. Khi nãy hắn còn nghĩ cho dù bị phát hiện, với thân thủ của mình vẫn có thể chạy trốn. Xem ra là ảo tưởng quá rồi...

- Modo! - Parrison bỗng gọi to, Lộc Minh Trạch vểnh tai lên nghe tiếp - Anh cho rằng tôi sẽ phản bội nhị hoàng tử vì Uriel điện hạ ư? Nực cười thật. Sự quan tâm của tôi chỉ đặt ở nghiên cứu khoa học, ở vấn đề sinh tồn, chứ không phải ở chính trị, cũng không rỗi hơi chơi trò trung thành hay giả vờ đâu.

Nói rồi, hắn ta nén cục tức xuống:

- Thứ các người tìm không có ở đây đâu. Theo tôi. Nếu điện hạ sợ tài liệu bị rò rỉ, tôi sẽ giao toàn bộ dữ liệu cho các người, tự các người trông giữ lấy.

Modo chẳng ừ hử gì, Lộc Minh Trạch chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, đoán là đã theo Parrison đi lấy tài liệu. Lộc Minh Trạch cũng không dám ra ngoài ngay, sợ họ lại “hồi mã thương“. Đu mình trên tường một lúc khá lâu nữa, đến khi xác nhận không nghe thấy động tĩnh gì nữa, hắn mới cẩn trọng trèo từ ống nước vào trong phòng.

Sau khi thấy Parrison, mối nghi ngờ trong lòng Lộc Minh Trạch ngày một tăng lên. Nghiên cứu của hắn ta về ký sinh trùng Inved không thua kém gì Milocy, được Adonis kéo về phe mình cũng là chuyện thường. Thế nhưng sao hắn ta lại nghiên cứu giun tròn thay thế? Tiếp tục nghiên cứu ký sinh trùng Inved, đạt được thành quả chẳng phải sẽ nổi bật hơn ư?

Lộc Minh Trạch nghĩ mãi không ra, cũng không có có thời gian để tìm hiểu. Nghe cuộc nói chuyện vừa rồi là biết, thứ Pattinson sắp giao cho Modo sẽ là những tài liệu vô cùng quan trọng, hắn phải theo sát mới được.

Modo bất ngờ lục soát tòa nhà thí nghiệm này chứng tỏ hai điều:

Thứ nhất, Adonis đã nhận ra phòng thí nghiệm của mình có vấn đề hoặc có người xâm nhập. Nhưng tại sao lại thế? Hắn chỉ nói chuyện này cho Auston, Auston chắc chắn sẽ không nói ra, bởi điều đó cũng kéo theo việc truyền tin của hai người sẽ càng thêm khó khăn... Auston còn nhắc hắn cẩn thận nữa là. Vậy, chỉ có thể nói rằng, Adonis là một kẻ cực kì thông minh và nhạy cảm. Từ biểu hiện kì lạ của Auston mà hắn đã có thể đoán ra. Adonis quả không hổ là học trò của Auston, đa nghi giống nhau, lòng dạ kín đáo cũng giống nhau như đúc.

Thứ hai, tin đáng mừng là, hắn trúng số rồi. Thí nghiệm quan trọng nhất được tiến hành tại chính tòa nhà thí nghiệm này.

Nghĩ là làm, Lộc Minh Trạch vội đuổi theo sau. Hắn chỉ mơ hồ thấy được hướng mấy người nọ rời đi. Phải tìm được bọn họ, còn phải xem lại mình. Theo dõi chẳng phải là việc dễ dàng gì, chẳng mấy chốc Lộc Minh Trạch đã mướt mồ hôi, hắn còn chẳng dám thở quá mạnh, sợ bị nghe thấy.

Parrison cùng Modo tiến vào một căn phòng. Modo để đám lính ở ngoài giữ cửa, không cho phép bất cứ ai lại gần. Lộc Minh Trạch sốt cả ruột. Mấy người này xuất hiện bất ngờ quá, làm hành động của hắn khó khăn hơn gấp mấy trăm lần. Nếu tài liệu thật sự rơi vào tay Modo, hắn có cướp về đằng trời.

Trước mắt hắn vẫn chưa thể xác định đó là gì, song đã là thứ đồ Adonis để ý nhất, hắn chắc chắn phải cướp về tay.

Lộc Minh Trạch nấp ở khúc quanh hành lang, cố hòa mình vào bóng tối. Thông qua cái bóng dưới mặt đất, hắn thấy Modo nhận lấy một tập tài liệu giấy từ tay Parrison. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng lật giở sột soạt không ngừng vang lên.

Lộc Minh Trạch trợn mắt. Hắn cảm thấy nữ thần may mắn xưa nay chưa bao giờ đế ý đến hắn.

Thôi thì suy nghĩ về tính khả thi của việc cướp tài liệu với điều kiện tiên quyết là không kinh động đến Modo vẫn hơn. “Thiên thời” không đủ, “nhân hòa” thì chẳng có ai. Chao ôi muôn sự tại người...

*

Vị nghĩ sĩ cho rằng triệu chứng của bệnh nhân trong video trông quen mắt nọ đang bị Auston nhìn chòng chọc. Ông ta thất kinh hồn vía. Ông ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cớ sao hầu tước Auston lại ra vẻ ông ta sắp gặp tai vạ đến nơi vậy?

- Tôi... chỉ nói đại thôi, không chắc là thật đâu.

- Không!

Auston lớn tiếng ngắt lời ông ta. Y bước ra khỏi ghế ngồi của mình:

- Đây là một phát hiện trọng đại đấy. Xin ông hãy cố gắng nhớ lại xem, triệu chứng này có phải thực sự đã từng xuất hiện hay không. Chuyện này rất quan trọng đối với việc chữa trị và phòng ngừa bệnh dịch.

Auston nhìn ông ta đầy chân thành:

- Đến bây giờ chúng ta vẫn chưa có manh mối nào... Thậm chí còn không biết dịch bệnh lần này là thứ gì, huống chi là tìm được vắcxin.

Nói đoạn, y bỗng nhìn về phía Adonis:

- Thành thật xin lỗi, Nhị điện hạ. Lúc trước tôi ép ngài nghiên cứu chế tạo vắcxin thật sự là vì quá lo lắng...

Adonis lắc đầu:

- Tôi biết thầy luôn luôn thương yêu dân chúng mà. Cảm xúc của thầy tôi có thể hiểu được.

Auston thở dài:

- Tốt quá, tốt quá rồi...

Y lại nhìn vị nghị sĩ nọ:

- Phải nhớ lại xem rốt cuộc đã gặp triệu chứng này ở đâu.

Lão nghị sĩ nọ thấy Auston thật sự chỉ quan tâm đến tình hình dịch bệnh, thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cẩn thận suy xét lại.

- Hình như là tại phiên tòa đại hoàng tử... đam mỹ hài

Giọng nói ông ta ngày càng bé đi, mắt láo liên nhìn về phía Adrian. Tổng thống mỉm cười. Lão ta có thể nhận ra manh mối từ câu nói dở dang của kẻ bề tôi của mình: “tại phiên tòa xét xử công khai của đại hoàng tử“. Trong video bằng chứng mà Auston đưa ra, ông ta đã thấy những hình ảnh ấy.

Auston bất thình lình quay đầu, nhìn chằm chằm màn hình lẩm bẩm:

- Inved...

Cùng lúc đó, có một người khác cũng khẽ bật thốt, chính là Adonis. Hắn ta nhận ra thời cơ để phản bác, cũng như để phá hủy thời cơ của Auston.

- Nói vậy làm tôi cũng thấy hơi quen mắt. Thời điểm ký sinh trùng Inved gây bệnh đúng là lúc đó...

Adonis nói rồi nhíu chặt mày, đôi mắt xanh lục càng thêm lộ vẻ u sầu.

Auston chậm rãi quay về chỗ ngồi, tuyệt vọng nhắm mắt:

- Nếu đúng là như vậy, chẳng phải con dân chủ tinh vô phương cứu chữa ư?

Phòng hội nghị lại chìm vào sự yên lặng đáng sợ. Lần này không phải vì không còn lời nào để nói, mà vì sợ hãi thật sự. Hầu hết những người ở đây đều từng có mặt tại phiên tòa xét xử của Uriel ở tòa án quân sự, họ vẫn nhớ cái cảnh kiến ký sinh trùng và vũ khí sinh hóa tàn phá sao Snow trong đoạn video bằng chứng.

Chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ: địa ngục trần gian.

Họ không tài nào tưởng tượng được viễn cảnh chủ tinh cũng thành ra như thế.

Tường thành có thể ngăn cản con người, nhưng không thể ngăn được trứng trùng. Những cái trứng trùng đó sẽ chui vào lòng đất, theo đường nước, không khí, thậm chí là tro bụi đốt không hết phát tán khắp nơi. Đến lúc đó sẽ không còn nơi nào an toàn xung quanh họ nữa.

Đây quả là ngõ cụt khiến người ta tuyệt vọng.

- Tình huống không đến nỗi tuyệt vọng như vậy.

Adonis bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng của phòng hội nghị. Hắn ta nhẹ nhàng tựa mình vào ghế, nom có vẻ yếu ớt:

- Dưới trướng anh trai có mấy nhóm nghiên cứu khoa học, bây giờ đang được giữ lại ở chỗ tôi... Bọn họ luôn miệt mài nghiên cứu chế tạo vắcxin phòng bệnh ký sinh trùng Inved, nên tôi không thể giải tán được. Ngược lại có thể cung cấp quỹ nghiên cứu khoa học... Thử hỏi tiến trình nghiên cứu của những người đó xem, biết đâu chừng đã thành công đấy.

- Chuyện đó là thật sao?!

Có nghị sĩ hô to lên, khiến mọi người đang sững sờ cũng lấy lại tinh thần, dồn dập để lộ vẻ mặt vui mừng:

- Thế thì hay quá rồi. Nhị điện hạ, ngài quả là vị cứu tinh!

- Đúng vậy! Đúng vậy! Trời ạ! Tốt quá rồi, quả nhiên Thượng Đế vẫn che chở cho chúng ta!

Auston đứng một bên nhìn đám người mất kiểm soát trong phòng họp. Khóe môi khẽ nhếch, y xoay mặt sang hướng Adonis:

- Thế thì tốt quá... Quả nhiên tôi không nhìn lầm ngài. Giờ tôi bắt đầu thấy hối hận vì đã bỏ phiếu phản đối trong đại hội biểu quyết rồi đấy.

Adonis cười yếu ớt vẻ khiêm tốn:

- Tất cả những gì thầy làm đều có lý cả mà... Hơn nữa, tôi chỉ nói là có thể thử xem, rốt cuộc có thể tiến triển đến mức nào thì tôi không biết.

Auston gật khẽ:

- Được, chuyện này để ngài sắp xếp.

*

Lộc Minh Trạch đang chuẩn bị rời đi, trên người Modo đột nhiên có thứ gì kêu lên báo động. Gã ta giương tay lên, trông như thể đang mở màn hình ánh sang của mình.

Một lát sau, Modo trả lại tài liệu cho Parrison:

- Điện hạ nói, điều chế càng nhiều vắc xin và kháng thể phòng bệnh giun tròn thay thế càng tốt, hai ngày sau chuyển đến khu vực dịch bệnh ngoại thành.

- Cái gì?

Modo hừ mũi:

- Chuyện có biến, anh cứ làm theo là được.

Giun tròn thay thế, lại là giun tròn thay thế...

Lộc Minh Trạch lặng lẽ gửi đoạn đối thoại này cho Auston. Chuyện có biến, xem ra hắn không cần phải ra tay giết người.

––––––––––––––––––

Tác giả có lời muốn nói: cảm ơn quý zị đã ném mìn nhe. (hình như là cách gọi của tặng điểm nhằm khuyến khích tác giả ở Tấn Giang:v mìn = 100 điểm)

––––––––––––––––––

Chú thích:

(1)Phản trinh sát: lợi dụng các điều kiện tự nhiên và thiết bị kỹ thuật để ngụy trang, tổ chức chiến lược và đánh lừa, kiểm soát, gây nhiễu, sử dụng hỏa lực hoặc vũ lực để tấn công hoạt động trinh sát của địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.