Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 62: Chương 62: Đêm hôm khuya khoắt học bổ túc có kết quả gì tốt




Tầng hầm của phủ đệ hầu tước Nicolas vô cùng đồ sộ, hình dung như thế nào nhỉ...

Đủ để cưỡi ngựa.

Lộc Minh Trạch nhìn bên tường chạy ra một dãy “Transformers”, miệng không khép lại được: “Mấy chiếc này đều là cơ giáp của anh?”

Auston cười gật đầu: “Có muốn chọn một chiếc thử không?”

Lộc Minh Trạch chảy nước miếng sắp tới gót chân, là một thằng đàn ông, ai mà chưa từng có mộng tưởng cưỡi Transformers chạy khắp nơi, hắn cũng là người có tuổi thơ mà. Dù hắn chưa từng gặp ai sử dụng cơ giáp ở trường quân đội, nhưng trong sách đã thấy qua, sách giáo khoa hẳn sẽ không nói dối: Transformers có thể bay trên trời.

Lộc Minh Trạch vội vàng nói: “Muốn muốn muốn! Đương nhiên muốn! Không muốn không phải người Trung Quốc!”

“Người Trung Quốc?”

“Ối giời không cần để ý những chi tiết này.”

Lộc Minh Trạch dùng sức đẩy Auston ra, chạy đến chân tường đứng trước một loạt Transformers, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên một con trong số đó, cảm giác lạnh lẽo của kim loại truyền đến từ đầu ngón tay, hắn gõ nhẹ mấy lần, căn bản không thể nhận ra là vật liệu gì, tuy rằng rất cứng, nhưng không có cảm giác dày nặng, chỉ nhìn qua liền biết loại vật liệu này vô cùng nhẹ.

Auston đi tới bên cạnh hắn, hất cằm về phía chiếc cơ giáp hắn đang sờ: “Em muốn nó?”

Lộc Minh Trạch hoàn hồn, cấp tốc thu tay về: “Không có không có, tôi chỉ sờ thử thôi. Anh trước tiên phải nói cho tôi biết loại nào thì tốt, tôi mới có thể chọn, anh đừng có bắt nạt người thường, tôi không phải loại người chỉ nhìn bề ngoài, quan trọng nhất vẫn là tính năng. Đến lúc chọn phải cái phế phế, không bay lên trời được, chẳng lời lãi chút nào.”

Auston nhịn không được cười cười: “Em ngược lại rất khôn khéo. Thế nhưng lấy cơ sở của em bây giờ, cho dù chọn chiếc nào cũng đủ “tầm” với em, cho nên không cần do dự.”

...Người này có ý gì hả.

Lộc Minh Trạch nghe lời này rất không hài lòng, hắn cảm thấy bản thân bị coi thường. Nhưng hắn hiện tại xác thực không có chút kinh nghiệm thực hành cơ giáp, có thể nói là cơ sở bằng không, không cách nào phản bác người ta. Hắn đi tới đi lui trong đám cơ giáp, cuối cùng đứng trước một chiếc cơ giáp màu vàng hạng nhẹ, vỗ vỗ nó nói: “Tôi thử cái này.”

Auston rất vì đám bảo bối của mình mà tâng bốc: “Cái này rất tốt. Nhưng sao em lại chọn nó?”

Lộc Minh Trạch cười hì hì vỗ lớp vỏ vàng của nó: “Có cánh.”

“...” Sợ không được bay đến mức nào vậy.

Lộc Minh Trạch cho rằng Auston cũng sẽ chọn một chiếc, lại không ngờ đối phương vào cùng cơ giáp với mình. Khoang lái cơ giáp kỳ thực rất hẹp, vừa đủ cho hai người ngồi, một ghế ngồi lái, một ghế phó lái. Lộc Minh Trạch ngồi vào chỗ lái, Auston liền chui vào, Lộc Minh Trạch mặt mày khó chịu nhìn y: “Tôi muốn tự mình mở.”

Auston lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn Cỗ máy đầu tiên bị em phá nát thành đống sắt vụn đâu.”

“Cỗ máy đầu tiên?”

Auston ngồi ở vị trí kế bên cạnh ghế lái khẽ vuốt mặt bàn điều khiển: “Cơ giáp này tôi đã sử dụng từ khi còn chưa vào trường quân đội, cho nên là Cỗ máy đầu tiên.”

Lộc Minh Trạch kinh ngạc há miệng, không ngờ hắn chỉ đại, thế mà chọn trúng một chiếc cơ giáp có đầy đủ tình cảm ý nghĩa.

Hắn do dự nói: “Vậy thôi để tôi đổi chiếc khác.”

Con người xưa nay luôn có tình cảm sâu đậm đối với món đồ chơi đầu tiên của mình, con trai thì mấy viên bi thủy tinh, con gái thì búp bê, tốt nhất không nên đụng chạm bậy bạ.

Auston khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao? Chiếc cơ giáp này đối với người mới học dễ thích nghi hơn, em cứ dùng nó đi. Bây giờ khởi động cơ giáp, có giáo trình ở trong đó.”

Lộc Minh Trạch sờ mũi một cái, cúi đầu mở công tắc dưới bàn điều khiển.

Sau khi công tắc được kích hoạt, trên bàn điều khiển trồi lên một cái màn hình, trên đó hiện lên một hình người. Trong hình là một gương mặt non nớt, mắt xám tròn xoe, tóc đen mềm mại phủ trên trán, thoạt nhìn chỉ có mười mấy tuổi.

...Nhưng vẫn nhìn ra đó là mặt của Auston.

“Chào ngài, tôi là Aya, rất vui được phục vụ ngài.”

Trên màn hình, Auston phiên bản bé con cười xán lạn, Lộc Minh Trạch khiếp sợ nhìn màn hình, rồi hãi hùng quay đầu nhìn Auston bên cạnh mấy lần. Chuyện này...này là cái quỷ gì vậy?

“Cái này là cái gì?”

Auston mỉm cười nói: “Hửm? Robot trợ lí, em không phải đã xem qua giáo trình rồi sao?”

“Tôi là nói nó làm sao giống...”

Auston bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Giống tôi?”

Lộc Minh Trạch yên lặng gật đầu. Đừng nói là giống, vốn là một khuôn đúc ra, dù thế nào cũng sẽ không phải con trai của tên này đâu nhỉ? Ế... Con trai? Nói đến thì, Auston trông không còn nhỏ tuổi, trong nhà không thúc y kết hôn, chẳng lẽ là đã nối dõi tông đường?

“Em đang nghĩ mấy thứ vớ va vớ vẩn gì vậy, hình ảnh này là hình tượng tôi dựa theo dáng dấp của chính mình lúc ấy mà đặt ra thôi.”

Lộc Minh Trạch gật đầu: “Vậy là tôi đã chọn phải một chiếc cơ giáp có ý nghĩa đặc biệt? Không thì đổi chiếc khác đi, kỹ thuật lái hiện tại của tôi thực sự chẳng ra gì, sợ làm hỏng của anh.”

Auston mỉm cười nói: “Không có ý nghĩa đặc biệt gì đâu, lười xây dựng trợ lí lại từ đầu thôi, hơn nữa kiểm soát cơ giáp là người khác, tôi sẽ không yên tâm, vẫn là tự mình điều khiển tương đối an toàn hơn.”

...Ngoại hình của một robot trợ lí mà thôi, cũng khiến anh cảm thấy không yên tâm. Lại nói, mới bây lớn mà đã đa nghi như vậy sao? Lộc Minh Trạch bắt đầu hiếu kỳ hoàn cảnh lớn lên của y rốt cuộc là thế nào.

Auston lại không thích bộ dạng chần chừ của Lộc Minh Trạch, liền thúc giục: “Đừng trì hoãn nữa, mau, ra lệnh.”

...Xem ra y không hề xem con robot này là bản thân, yêu cầu ra lệnh nó không chướng ngại chút nào. Có điều hai người họ xác thực khác nhau, Auston mỉm cười khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc gì, thế nhưng khi “Aya” cười hì hì với hắn, Lộc Minh Trạch có thể rõ ràng cảm nhận được sự nhiệt tình của đối phương.

Cũng thật bi ai, ngay cả robot còn ấm áp hơn Auston sao?

Lộc Minh Trạch đằng hắng hai tiếng: “Vậy, xin chào Aya, hợp tác vui vẻ.”

Lộc Minh Trạch dựa theo những gì giáo trình nói bắt đầu cẩn thận từng li từng tí ấn xuống bàn điều khiển, Aya không có phản ứng, Auston lại không nhìn nổi trước, y không chút lưu tình nói: “Bản giáo trình nào dạy em thao tác cơ giáp bằng hai ngón tay vậy?”

Lộc Minh Trạch ngừng động tác, thu ngón tay lại, sau đó đặt cả bàn tay lên bàn phím, hắn đột nhiên hồi tưởng lại trải nghiệm khủng bố lúc học bằng lái bị huấn luyện viên mắng từ khi lên xe cho tới khi xuống xe, độ nhiệt tình đối với “Transformers” bỗng tụt xuống.

Aya lúc này đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí lặng ngắt: “Xin hãy bật hình thức liên kết.”

Lộc Minh Trạch theo bản năng nhấn một cái nút, trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy tay mình như bị hút chặt lên bàn điều khiển, Lộc Minh Trạch kinh ngạc nỗ lực giơ tay lên, cơ giáp cũng cử động theo, thân thể kim loại phát ra tiếng ken két cành cạch.

Lộc Minh Trạch cố gắnh nhớ lại những gì mình vừa làm, rải rác hoàn toàn không có ấn tượng. Hình thức liên kết là cái quỷ gì? Trong sách hổng có nói!! Không không không, hiện tại mấu chốt nhất chính là, hắn cảm thấy mình đang nghiêng sang một bên!

“Giữ cân bằng!”

Auston ở một bên đột nhiên lên tiếng, y đưa tay ra nhanh chóng nhấn trên bàn phím mấy lần, sau đó trực tiếp kéo cần điều khiển xuống, Lộc Minh Trạch lúc này mới cảm thấy cả người nhẹ đi, toàn bộ phần thân cơ giáp đang nghiêng trở về vị trí ban đầu.

Auston ở bên cạnh mỉm cười nói: “Có thể điều khiển cơ giáp thành máy xúc, tôi cũng là lần đầu tiên chứng kiến đấy.”

“...” Ê!!! Tên này sao còn học được cả trò độc mồm vậy!

Lộc Minh Trạch không để ý Auston châm chọc khiêu khích, chỉ coi y là huấn luyện viên dạy lái xe, hắn nhếch khóe miệng hỏi: “Vừa nãy là sao.”

“Em mở hình thức liên kết, bên trong cơ giáp có máy cảm ứng nhiệt, sẽ ghi lại chuyển động của em, tự động truyền sang cơ giáp, tuy rằng kiểu thao tác này rất thuận tiện, thế nhưng đối với người mới mà nói thuộc về hình thức “Hard“. Vì để người điều khiển cảm thụ trọng tâm và chuyển động của cơ giáp tốt hơn, cảm giác của cơ giáp cũng sẽ phản hồi đến cơ thể người điều khiển. Người mới học căn bản không thể kiểm soát trọng tâm cơ giáp, rất dễ...”

Auston ngừng một chút, nói tiếp: “Bị lật.”

Lộc Minh Trạch cả khuôn mặt vặn vẹo: “Ý tôi là...tôi căn bản không học qua hình thức liên kết này, thì khởi động nó kiểu gì?”

Auston mỉm cười nói: “Ai bảo em nghe lời của nó.”

Y chỉ vào “Aya” cười hì hì trong màn hình: “Đây là robot trợ lí, em là người điều khiển của nó, sao phải nghe nó ra lệnh?”

Lộc Minh Trạch nghi hoặc mà gãi đầu: “Nhưng, tôi rõ ràng đâu biết cách để khởi động hình thức Hard.”

“Em vừa rồi ấn thế nào?”

Lộc Minh Trạch hồi tưởng một chút, lại hoàn toàn không nhớ ra được, hắn cảm thấy mình có thể là trúng tà rồi: “Theo bản năng...”

Auston chỉ vào bàn phím cho hắn xem: “Tất cả các phím đều tối đi, khi nó ra lệnh cho em, có thể kích hoạt phím hình thức liên kết sáng lên cùng lúc, em đương nhiên sẽ theo bản năng ấn phím sáng duy nhất kia.”

“Má nó! Quá phúc hắc!” Lộc Minh Trạch lại nhìn vào nhóc con Auston miệng cười xinh xinh, liền cảm thấy không khác gì lúc nhìn chính y, đều là kẻ khó chơi.

“Phúc hắc?”

“Nghĩa là quỷ kế đa đoan đó!”

Auston ngẩn người, rồi không nhịn được bật cười: “Trí tưởng tượng của em thật phong phú. Không nên bị bề ngoài của nó đánh lừa, tuy rằng nó mang hình tượng con người, thế nhưng bản chất chỉ là một con robot. Nó sẽ không cố ý lừa em, chỉ có thể theo quán tính lựa chọn hình thức thuận tiện nhất cho người điều khiển, chương trình của nó cho rằng hình thức liên kết là đơn giản nhất, bởi vì loại hình thức này cơ giáp có thể phản ứng với mệnh lệnh của người điều khiển nhanh nhất, nhưng do trong chương trình của nó cũng không có thiết lập “người điều khiển là người mới học, không nên lựa chọn hình thức liên kết”, cho nên cần từ chối lựa chọn này theo cách thủ công.”

Auston mỉm cười vỗ vỗ Aya trên màn hình: “Tôi hi vọng em nhớ kỹ, thứ em bây giờ đang thao túng chính là một cỗ máy, đừng hi vọng nó phối hợp tác chiến với em, em nhất định phải chiếm lĩnh vị trí chủ đạo. Cho dù hệ thống trí tuệ nhân tạo của nó đã vô cùng hoàn mỹ, nhưng máy móc chính là máy móc, máy móc sẽ không tùy cơ ứng biến, kiểm soát toàn cuộc thực sự phải là người điều khiển.”

Lộc Minh Trạch bị mấy câu nói của Auston làm chột dạ, hắn nhanh chóng đáp: “Được rồi được rồi, tôi sẽ chú ý.”

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Auston, Lộc Minh Trạch cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng điều khiển Cỗ máy đầu tiên hoàn thành mấy động tác, hắn lần nữa cảm thấy, thứ này cũng giống như lái xe, quen tay rồi dần dần có thể thoải mái, so với lúc ban đầu đơn giản hơn nhiều.

“Tôi bây giờ có thể bay chưa?”

Auston gật đầu: “Thử một chút xem.”

Lộc Minh Trạch không quá thuần thục nhấn một hồi, giọng nói thiếu niên trong trẻo của Aya vang lên: “Kích hoạt biến hình số 5.”

Lộc Minh Trạch cảm giác được dưới thân một trận chấn động, trên lưng Cỗ máy đầu tiên mọc ra hai cánh chim khung máy khổng lồ, Lộc Minh Trạch vội vàng đưa hai tay trở về cần điều khiển, nhẹ nhàng kéo, hai cánh chim kia ngay lập tức vỗ. Lộc Minh Trạch lắng nghe chấn động nhè nhẹ phát ra tiếng nổ vang rền bên tai, hưng phấn đến mức tim đập rộn lên. Kéo dài đại khái nửa phút khởi động, Cỗ máy đầu tiên nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, sau đó lao vào vách tường phía trước.

Tầng hầm phủ đệ hầu tước tuy rộng rãi, nhưng không rộng tới mức cho phép Cỗ máy đầu tiên tùy tiện bay, muốn cất cánh trong nhà, phải điều khiển cẩn thận, cho nên hạng mục phi hành này, đối với người mới như Lộc Minh Trạch mà nói, vẫn thuộc về hình thức hard.

Lộc Minh Trạch nhìn vách tường ngày càng gần mình, sợ đến kêu oa oa: “A a a a a sắp đụng rồi!!! Làm sao đổi hướng đây!”

Giọng nói của Auston không nhanh không chậm: “Cần phương hướng.”

Lộc Minh Trạch bỗng kéo cần phương hướng, Cỗ máy đầu tiên vèo một cái chạm vào vách tường rồi bẻ ngoặt thật nhanh, va vào mặt tường đằng sau, Lộc Minh Trạch ngồi trên ghế lái suýt chút nữa bị hất văng.

Hắn hiện tại xem như đã minh bạch, tại sao hình thức liên kết đối với các tay điều khiển lành nghề bọn họ thuộc hình thức dễ: Đơn giản là điều khiển máy móc đòi hỏi cường độ thật chuẩn xác, kéo dài sức lực sẽ gây kích thích.

Bay qua bay lại “Vèo vèo” mấy vòng, Lộc Minh Trạch cuối cùng cũng coi như có thể sử dụng lực kéo cần phương hướng tương đối chính xác, khống chế Cỗ máy đầu tiên dần dần chuyển biến.

Lộc Minh Trạch mồ hôi túa ướt trán, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Auston ngồi bên cạnh, vậy mà không thể nhìn ra chút hoảng loạn từ mặt đối phương, có lẽ ngay cả khi mình kéo y theo cùng đâm đầu tự sát, cái tên này cũng sẽ không buồn đổi sắc mặt đâu.

Lộc Minh Trạch có chút khó chịu — Vờ với chả vịt.

Auston nhận ra tầm mắt của Lộc Minh Trạch, khẽ cười nói: “Làm gì nhìn tôi như vậy?”

Lộc Minh Trạch hừ nói: “Anh dù không sợ chúng ta tông vào chướng ngại vật, cũng phải sợ cơ giáp quý hóa của mình bị đâm móp chứ? Lúc nãy hoàn toàn thờ ơ không động lòng...”

“Không sao, đâm móp có thể sửa.”

Hai tay Auston đan nhau đặt ở bụng, một chân ưu nhã khoát lên chân kia, mắt nhìn phía trước, y nhàn nhã như đang uống trà chiều cùng bạn bè. Dường như nhận ra Lộc Minh Trạch có chút bất mãn, y nói xong câu đó lại bổ sung: “Khi tôi mới học cũng va chạm rất nhiều lần, em đã làm rất tốt. Hơn nữa tôi tin tưởng vào khả năng phản ứng của em, sẽ không làm chúng ta bị va đập thật, thuần thục chỉ là vấn đề thời gian.”

Lộc Minh Trạch điều khiển cơ giáp chậm rãi đáp xuống đất, nhịn không được cười một tiếng: “Xem ra tôi còn phải cảm tạ sự tín nhiệm anh dành cho tôi.”

Auston nhíu mày không tỏ rõ ý kiến.

“Chúng ta tiến hành bài tiếp theo, em thử điều khiển nó nhặt đống dụng cụ lăn lóc trên mặt đất kia đi.”

Auston chỉ bên ngoài kính chắn gió nói: “Dùng biến hình số 3.”

Nhiệm vụ này an toàn hơn cái vừa rồi rất nhiều, Lộc Minh Trạch nghe theo, Cỗ máy đầu tiên thu cánh, duỗi hai tay ra, Lộc Minh Trạch liền điều khiển cánh tay máy đi nhặt cờ lê, tua vít và những dụng cụ lặt vặt khác.

Nhưng mấy miếng kim loại quá nhỏ, cơ giáp lại quá cồng kềnh, hai hàng lông mày của Lộc Minh Trạch xoắn tít lại, trên trán túa ra không ít mồ hôi, mỗi lần nhặt tua vít lên thật nhanh nó liền rớt xuống. Quá khó!

Hắn đột nhiên cảm giác có người từ phía sau ôm lấy mình, hai tay trái phải bị đè nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đầu ngón tay của hắn. Âm thanh của Auston từ sau tai truyền tới, đàng hoàng trịnh trọng: “Em phải thả lỏng, thả lỏng ngón tay, đúng, hai tay đồng thời dùng lực...”

Môi của đối phương ở rất gần, lại đứng sau tai hắn, Lộc Minh Trạch bị hơi thở phả ra từ miệng y khiến cho cả người không dễ chịu, cố tình Auston còn mang bộ dạng chăm chú, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, một bên hỗ trợ điều khiển một bên chỉ đạo. Y đột nhiên cười khẽ một tiếng: “A Trạch, không nên nhìn tôi, nhìn bên ngoài. Em không nhìn mục tiêu làm sao nhặt được.”

Lộc Minh Trạch lông tóc toàn thân dựng đứng: “... Tôi nhìn anh khi nào!”

“Thật không? Tôi lại cảm thấy em đang nhìn tôi.”

Auston nói, đoạn ôm chặt Lộc Minh Trạch hơn một chút: “Bằng không là trong lòng em đang nhìn tôi.”

“...” Cút ngay đồ cuồng tự luyến!

Lộc Minh Trạch dùng sức vùng vẫy một hồi, muốn tránh thoát khỏi Auston: “Rồi! Anh, anh buông tay! Tôi có thể tự nhặt!”

“Không được, em vẫn chưa học tốt, tay của em quá căng thẳng.”

Auston hời hợt vỗ vỗ lên cánh tay hắn: “Thả lỏng.”

Lộc Minh Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi thả lỏng cơ bắp cánh tay, Auston nắm tay Lộc Minh Trạch giúp hắn nắm giữ chuẩn xác, tua vít rơi trên mặt đất liền được người máy chậm rãi từ nhặt lên.

Lộc Minh Trạch hạ thấp giọng, phấn chấn vô cùng nói: “Được rồi được rồi...”

Hắn hiện tại cảm giác giống như đang chơi gắp thú bông trong máy gắp thú vậy, ban đầu vốn bị rơi, giờ thì dễ hơn rồi.

“Làm tốt lắm, luyện thêm vài lần sẽ giúp nâng cao độ chính xác khi thao tác với máy.”

Auston là một huấn luyện viên chuyên nghiệp, y có thể nhìn ra Lộc Minh Trạch khiếm khuyết ở phần nào, mặt mạnh của hắn là khả năng phản ứng và sức mạnh, độ chính xác lại kém hơn một chút.

“Em ôn tập môn khác đến đâu rồi?”

Lộc Minh Trạch vừa tiếp tục nhặt dụng cụ vừa nói: “Vẫn ổn, môn lịch sử tinh tế không tốt lắm.”

“Hửm? Môn ấy làm sao?”

Lộc Minh Trạch lại nhặt một món đồ từ dưới đất, rồi quay đầu lại nhìn về phía y, bất đắc dĩ nói: “Tôi không giỏi nhớ tên người... quá dài.”

Auston cười khẽ một tiếng: “Cái này dễ thôi.”

Y đưa tay ấn một cái lên mặt bàn điều khiển, màn hình bật lên một hộp thoại, Auston mở nó ra, chỉ vào nó rồi nói với Lộc Minh Trạch: “Lịch sử chính phủ Liên bang có phần lớn do gia tộc Nicolas sáng tạo, em có thể xem một chút gia phả nhà tôi, có lẽ sẽ giúp ghi nhớ.”

Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng: “Cái này... Gia phả nhà các anh đều được ghi lại trong cơ giáp á?” Một nhà cuồng tự luyến.

Auston xòe tay: “Vinh quang gia tộc Nicolas, đương nhiên phải đặt ở nơi có thể cung cấp cho đời sau mở xem bất cứ lúc nào.”

Thịnh tình của đối phương không thể chối từ, Lộc Minh Trạch không thể làm gì khác hơn là đi lật quyển gia phả kia ra. Gia phả nhà bọn họ nhớ rất đơn giản, nhưng sự kiện rất nhiều, bao gồm cả những trận chiến nổi tiếng từng tham gia.

“Ồ...”

Lộc Minh Trạch nhìn hồi lâu, chỉ vào dãy tên “Auston Hertia Nicolas” nói rằng: “Anh từng chinh phục nhiều tinh cầu vậy sao.”

Auston trông không có cảm xúc gì, như đã tập mãi thành quen: “Những thứ đó cho dù chinh phục được, cũng đều thuộc nước Liên bang thôi, hầu hết thời gian tôi dành để chiến đấu với quái vật vũ trụ.”

Lộc Minh Trạch nghi hoặc mà hỏi: “Tại sao?”

Auston lần này không lên tiếng, xoay mặt sang hướng khác, y dường như không muốn nhắc đến. Lộc Minh Trạch liền thức thời không hỏi thêm, tiếp tục xem những thành viên khác trong gia đình họ.

“Oa oa... Anh còn có anh trai ư, chưa nghe anh nhắc đến bao giờ. Cecil? Quan hệ hai người không tốt sao?”

Lộc Minh Trạch vừa lật vừa bình luận như đang xem tiểu thuyết: “Ghi chép về anh ta cũng không nhiều.”

Auston cười cười: “Quan hệ giữa tôi và người trong nhà đều không thân thiết mấy, Cecil cưới công chúa Ancy, sau đó chuyển đến phủ Tổng thống, không hay trở về, tôi từ trước tới nay cũng không đến nơi đó.”

Lộc Minh Trạch trong lòng cảm thấy ngờ vực, thông gia giữa quý tộc cũng không phải chuyện hiếm lạ, sao người anh trai này của y cưới công chúa, trái lại như ở rể vậy.

Lộc Minh Trạch nhỏ giọng lầm bầm: “Con gái tổng thống được gọi là công chúa, con trai được gọi là vương tử, đây rốt cuộc là tuyển cử chế (1) hay thế tập chế (2), không hiểu nổi.”

(1)Chế độ mà người đứng đầu do bầu cử.

(2)Chế độ cha truyền con nối.

Auston nghe Lộc Minh Trạch nói vậy bỗng híp mắt, hai tay đặt ở bụng nhẹ nhàng đan nhau: “Rất kỳ quái.”

Lộc Minh Trạch lầm bầm xong mới nhận ra bản thân đang đánh giá người nhà người ta, nhất thời có chút xấu hổ, hắn khép quyển gia phả kia lại: “Xem ra tôi vẫn nên đọc sách lịch sử thôi, cái này còn khó thuộc(背) hơn.”

Auston mỉm cười nói: “Được thôi, cậu không thích lưng(背) thì không cõng.”

“...” Lời này nghe sao lại kỳ quái.

“Muốn tiếp tục không?”

Lộc Minh Trạch giơ tay lên nhìn thời gian: “Đã trễ thế này, không bằng ngày mai lại tiếp tục? Anh không mệt à?”

“Tôi quen rồi. Vậy chúng ta ngày mai lại tiếp tục, luyện tập lại mấy lần thì ứng phó bài thi cũng ổn.”

Auston nói xong, tay chọt lên mặt Aya, nhóc con trên màn hình lập tức khóc thút thít biến mất, màn hình theo đó tối dần, đèn chiếu sáng trong cơ giáp cũng tắt.

Lộc Minh Trạch không vội vã đứng lên, cũng không nói muốn đi, hai người họ ngồi song song trong bóng tối, lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài tấm kính.

“Nhà các anh thật lớn, ngay cả tầng hầm cũng lớn như vậy.”

Auston cười cười: “Tôi rất ít về ở, phần lớn thời gian đều ở văn phòng, không thì ở các tinh cầu khác. Nếu như không phải có người máy quản gia, nơi này có lẽ đã bám đầy bụi.”

Lộc Minh Trạch thấu hiểu mà gật đầu, Auston tuyệt đối là kiểu người cuồng công việc bận rộn.

“Ngoại trừ công việc, anh không có sở thích nào khác sao?”

Auston suy nghĩ một chút: “Có chứ.”

“Cái gì?”

“Sau này em sẽ biết.”

Lộc Minh Trạch buồn tẻ vuốt tóc: “Chậc, cái này cũng phải thừa nước đục thả câu.”

Auston cười hỏi: “Vậy sở thích của em là cái gì?”

Lộc Minh Trạch trầm mặc một chút, lập tức nhíu mày lại: “Luôn luôn mệt mỏi vì cuộc sống, tôi thực sự không rảnh rỗi khám phá sở thích của mình... Nếu bắt buộc phải nói, uống rượu tính không?”

“Ha ha... Tửu lượng của em chả ra sao cả.”

Auston hiện tại còn nhớ rõ bộ dạng Lộc Minh Trạch uống say hồi ở sao Snow là kiểu quỷ gì.

Lộc Minh Trạch không thể nói được gì, đây là sự thật, hắn xác thực không giỏi.

Hai người lại song song ngồi trầm mặc một hồi, Lộc Minh Trạch tháo dây an toàn trên người, đi mò cửa khoang: “Tôi đi đây.”

“Ừm.”

Auston ngồi yên, chỉ nhìn Lộc Minh Trạch, y nghe thấy tiếng khoang cửa bị mở ra, đột nhiên vươn tay kéo Lộc Minh Trạch trở về, sau đó tháo dây an toàn rồi đứng bật dậy, đồng thời kéo cửa khoang bị Lộc Minh Trạch mở ra, cả người y thuận thế nằm trên người Lộc Minh Trạch, vây hắn trong ghế tựa.

Lộc Minh Trạch ngửa đầu nhìn chằm chằm mắt y, dựa lưng vào ghế hồi lâu không nói ra lời.

“Tôi...”

Auston do dự một chút, bên trong đôi mắt xám tỏa ra ánh sáng lung linh: “Tôi muốn hôn em.”

Lộc Minh Trạch vẫn không lên tiếng, đối phương như thử thăm dò tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Có thể không?”

Âm cuối thốt ra giữa cánh môi hai người, Lộc Minh Trạch há miệng ngậm lấy đôi môi của Auston, một tay chậm rãi đặt trên bả vai y, nụ hôn sâu hơn, dùng sức ôm chặt lấy y.

Tiếng hít thở trong khoang hẹp càng ngày càng gấp rút, giữa đó, không biết ai đổi khách làm chủ, hai người quấn quýt lấy nhau, đầu lưỡi càng quấn càng đi sâu vào, Lộc Minh Trạch ép Auston ngồi lên chính cái ghế hắn vừa ngồi, cong một chân nhẹ quỳ lên ghế tựa bên cạnh.

Auston ôm eo Lộc Minh Trạch kéo hắn về phía trước một cái, ra hiệu hắn ngồi lên chân mình. Đôi môi y bị mút đến đỏ ửng, Lộc Minh Trạch không nhịn được đến gần mổ thêm mấy cái.

Auston bất ngờ ấn Lộc Minh Trạch vào trong lòng, nắm bờ vai hắn kìm nén nhịp thở gấp gáp, hỏi: “Em có yêu tôi không?”

Lộc Minh Trạch không biết tại sao, kỳ thực đã dự liệu trước y sẽ hỏi như vậy, hắn nghiêm túc suy nghĩ một chút.

“E là...tôi không biết. Không thì, anh chờ thêm chút đi?”

Auston đặt cằm lên đỉnh đầu Lộc Minh Trạch cọ cọ một chốc: “Tôi không muốn chờ.”

Lộc Minh Trạch nhận ra quần áo bị kéo lên từ hông, tay Auston chui vào trong áo hắn. Lộc Minh Trạch đứng dậy khỏi vai y, hơi cúi đầu nhìn y, da dẻ ma sát nhau khiến hắn sinh ra chút cảm giác không chân thực.

Bởi vì hắn lại không tự chủ được nhớ lại cuộc tao ngộ ở chỗ Milocy lần đó. Auston ngửa đầu nhìn hắn, động tác trên tay đặc biệt cẩn thận, nếu phải miễn cưỡng hình dung, đại khái giống như khám xét vậy.

Y nhẹ nhàng kéo Lộc Minh Trạch vào lòng mình, bàn tay xoa dọc sống lưng hắn, Lộc Minh Trạch cúi đầu hôn y. Môi răng cùng đầu lưỡi luân phiên quấn quýt dán vào nhau, hắn nhắm mắt lại, nghiêng đầu ngậm mút đầu lưỡi của Auston, mùi hương của y rất dễ chịu, dẫu cho ngậm trong miệng hay là hơi thở lượn lờ trước chóp mũi, đều khiến người ta cảm thấy khoan khoái.

Auston từ phía sau kéo áo Lộc Minh Trạch lên, lộ ra vòng eo gầy gò, y men theo cần cổ trần trụi của Lộc Minh Trạch hôn lên, hôn đến hầu kết thì tỉ mỉ dùng môi bao phủ. Lộc Minh Trạch bị y trêu chọc đến rối loạn nhịp thở, ngửa đầu về đằng sau thở gấp, dục vọng của hai người đều bị đè nén quá lâu, một khi đã nhen nhóm liền thiêu cháy không sót lấy một tia lý trí.

Loại cố chấp của nhau này không biết đến cùng là vì sao, rõ ràng đều cực kì thèm khát đối phương, lại cố tình muốn nhẫn!

“Shhh!”

Áo Lộc Minh Trạch bị gỡ phăng, hàm răng của Auston vẫn dừng lại trên đầu vú hắn, xung quanh đầu vú hơi ửng hồng lưu lại một dấu răng tròn nhàn nhạt.

Kẻ làm việc xấu kia từ trước ngực người bị hại ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy dục vọng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt xám của y là những vòng xoáy sâu hun hút, như bóng tối khó nhận ra trong lòng người.

“Xin lỗi.”

Giọng điệu của Auston vẫn điềm tĩnh như thường, tay lại tuần tra tới lui quanh người Lộc Minh Trạch. Y nghĩ không sai, cơ thể Lộc Minh Trạch rất tuyệt, cho dù là sờ hay cắn, đều vô cùng thoải mái, y nâng thân thể của đối phương nhẹ nhàng xoa xoa, đầu lưỡi khẽ khàng quét quanh vết cắn do mình tạo ra, y cảm giác được sự run rẩy trên làn da lòng bàn tay mình đang dán lấy, không khỏi lấy môi nhẹ nhàng liếm láp đầu vú hắn.

“Đau lắm à?”

Lộc Minh Trạch đưa tay ôm cổ Auston, theo động tác liếm của y khẽ lắc lư eo, hắn thở hổn hển nói: “Không, rất tốt.” Lộc Minh Trạch cảm giác mình vừa dứt lời, dưới mông liền có thứ vừa nóng vừa cứng đội lên, Auston ngửa đầu cười nhìn hắn, vừa hôn thân thể của hắn vừa cởi cúc áo đồng phục và áo sơ mi ra, huân chương kim loại trên người vang lên tiếng leng keng.

Lộc Minh Trạch trực tiếp đưa tay xuống dưới, nắm lấy đai lưng của Auston dùng sức giật ra, người kia hiểu ý hắn, hai tay nắm chặt bờ mông của Lộc Minh Trạch. Dễ như không cởi quần hắn ra, Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng đứng dậy, phối hợp với đối phương cởi quần dài.

Bên trong buồng lái này không gian nhỏ hẹp, Lộc Minh Trạch lui về phía sau liền bị chặn đứng eo, hắn không thể làm gì khác hơn là dịch thân thể về phía trước, nhấc chân vòng lấy eo Auston, như thế nửa người dưới liền hoàn toàn dán chặt lấy nhau, Lộc Minh Trạch bóp cằm Auston ép y ngẩng đầu lên, dùng sức hôn, đầu lưỡi hắn linh hoạt khiêu khích trong khoang miệng y, tiếng nước và tiếng nuốt xen lẫn nhau, càng dây dưa càng kịch liệt, bên trong buồng lái nhỏ dần dần tràn ngập hormone vừa chạm vào lập tức bốc cháy, tiếng thở dốc của hai người dồn dập hòa lẫn ở trong đó, như ngọn lửa bị giấy gói quá lâu, giờ đây muốn đốt trụi tờ giấy ấy, Auston kết thúc nụ hôn trước, đôi môi y bị cắn đến sưng đỏ ướt át, y có chút bất đắc dĩ ôm eo Lộc Minh Trạch kéo về phía mình, cúi đầu chôn mặt trên người hắn, “Em mà cũng có thứ không thạo sao.”

Lộc Minh Trạch hàm hồ lẩm bẩm một câu, lập tức bị y không ngừng hôn khắp nơi trên người mình lôi kéo sự chú ý, Auston nhẹ nhàng hôn lên bụng hắn, thì thầm: “Em rất đắc ý?”

Đầu lưỡi Auston đuổi theo giọt mồ hôi trên da Lộc Minh Trạch liếm đến bụng dưới, đến vùng rốn nhẹ nhàng mút gặm: “Vả lại tôi sẽ không vĩnh viễn không thạo.” (?)

Lộc Minh Trạch hít một hơi thật sâu, ôm chặt cổ Auston, đặt y ở trên người mình, hắn thích mùi hương trên người Auston, rất thư thái, cho dù chỉ là vuốt ve và hôn môi, đều khiến người ta trầm mê trong đó.

Lộc Minh Trạch gần như bị hôn khắp người, hắn khó nhịn mà xoa lưng Auston, chê quần áo y vướng bận, liền nắm lấy áo sơ mi của y mạnh mẽ xé toạc.

Da thịt rốt cục cũng dán vào cùng nhau, Lộc Minh Trạch cúi đầu dùng lực cắn xuống cổ y, hắn không biết cũng không muốn nghĩ thứ thiêu đốt trong lòng là dục vọng hay cái gì khác, chỉ muốn cùng nhau hung hăng làm.

Cơ thể Lộc Minh Trạch sẽ không tự động tiết chất lỏng, Auston lấy ngón tay thăm dò quanh hậu huyệt của hắn rất lâu, mới đưa tay chậm rãi cắm vào, y thấy Lộc Minh Trạch nhắm hai mắt lại, ôm cổ y liếm môi, Auston hé miệng gặm cắn đầu lưỡi hắn.

Chiếm hữu...

Bản năng của Alpha là như thế.

Pheromone của Auston lan tỏa khắp nơi, y rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt của Lộc Minh Trạch, tính khí bành trướng cong lên thay thế ngón tay, hắn đè lên thân thể Lộc Minh Trạch tự mình thăm dò, thẳng lưng thâm nhập vào bên trong.

“Chờ... Anh mang...”

“Cái gì?”

Auston thở ồ ồ dùng sức tiến vào trong thân thể hắn, khiến Lộc Minh Trạch đau đến khẽ kêu thành tiếng.

“Không có gì... Thôi.” Nói chung bọn họ đều không quen mang bao, lên giường liền muốn đánh dấu.

Bộ phận sinh dục của Alpha lớn hơn của nhân loại bình thường rất nhiều, Lộc Minh Trạch cảm thấy thứ kia đi vào trong thân thể có chút gian nan, hắn nhíu chặt lông mày, chủ động co thân thể nuốt chửng đối phương, Auston rên lên một tiếng, đỡ lấy eo Lộc Minh Trạch: “A Trạch... Không nên gấp, tôi không muốn em bị thương.”

Lộc Minh Trạch cúi đầu nhìn y, đối phương nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn.

Vuốt tới một tay mồ hôi. Auston nhấc eo thử tiến vào một đoạn thăm dò, Lộc Minh Trạch liền cúi đầu hôn y. Đối phương hôn lưu luyến triền miên, Auston ôm hắn không nhịn được lại hỏi: “Em yêu tôi không?”

Lộc Minh Trạch đột nhiên cảm thấy tim nhói lên, hắn nhìn mặt Auston hồi lâu, nhắm mắt lại, gật đầu: “Yêu.”

Tính khí cực nóng trong thân thể thuận theo trượt tới tận gốc rễ.

Lộc Minh Trạch đỡ vai Auston ngồi xổm trên người y dùng sức chập trùng, thân thể của hắn bị tính khí to dài dưới thân không ngừng xuyên qua, giai đoạn thích ứng ban đầu qua đi, dần dần có thể hưởng thụ, Auston tùy ý để hắn nắm giữ quyền chủ đạo, chỉ ôm eo Lộc Minh Trạch chôn mặt ở giữa đó, ngẫu nhiên phối hợp đỉnh lộng, y trầm mê với nhịp tim, mùi hương, thậm chí hô hấp của người trong ngực... Và cả khoái cảm khi phân thân bị quấn lấy, Auston một khắc cũng không muốn buông hắn ra.

Y đột nhiên bất mãn với tần suất đâm rút này, đột nhiên đứng lên, ôm Lộc Minh Trạch dùng sức đặt lên đài chỉ huy của khoang cơ giáp, Lộc Minh Trạch bị ngã thốt ra tiếng.

Auston nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn mà ồ ồ thở, tính khí chậm rãi từ trong thân thể hắn rút ra, sau đó mạnh mẽ xuyên lại. Lộc Minh Trạch không nhịn được cong người lên, hai bắp đùi của hắn bị tách ra hết cỡ, phần lưng tựa vào kính chắn gió, cả người đều mở ra trước mắt Auston, người kia không thỏa mãn với loại động tác chậm nhẹ, y cúi người ép Lộc Minh Trạch hôn sâu, tính khí bất chấp đâm vào trong thân thể hắn.

“Chậm một chút...”

Cơ thể Lộc Minh Trạch bị thúc đến độ không ngừng ma sát mặt kính, trên người hắn ra rất nhiều mồ hôi, dán vào cửa kính rồi trượt xuống, lại bị kéo trở về, khoái cảm như thủy triều tập kích thần kinh của hắn, hắn không nhịn được mà ngửa cổ lên, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ như dã thú bị giam nhốt.

Auston đè lên thân thể của hắn không ngừng đong đưa hông, Lộc Minh Trạch cũng liên tục bị thúc, hắn không thể không đưa tay chống lên vách khoang cơ giáp, hậu huyệt bị xâm nhập không gián đoạn khiến cho hai đùi không tài nào khép lại nổi, Lộc Minh Trạch đã lâu chưa từng thử qua ái tình kịch liệt như vậy, chỉ có thể nắm lấy tóc Auston phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, trừ những thứ này ra không còn cách nào khác.

Loại va chạm thẳng thắn thoải mái này kéo dài một thời gian, Lộc Minh Trạch chợt cảm thấy trên eo tê rần, hắn ôm chặt lấy cổ Auston, dán vào lỗ tai của y hừ một tiếng “Aus...”

“Tôi ở đây, gọi tên tôi đi!”

Auston chôn mặt ở bên gáy Lộc Minh Trạch, sâu sắc mút lấy mùi hương của hắn, Lộc Minh Trạch kêu vài tiếng, bắt đầu chậm rãi khôi phục lý trí, hắn sờ đầu Auston khe khẽ nức nở: “Ra một chút... Đúng, hướng lên trên.”

“Nơi này rất thoải mái?”

Lộc Minh Trạch không hề trả lời y, đối phương tại chỗ đó dùng tính khí nặng nề nghiền nát, Lộc Minh Trạch kêu một tiếng ngắn ngủi, tính khí dựng cao trước người hắn cũng run theo. Lộc Minh Trạch theo bản năng đưa tay nắm tính khí của mình, lại bị Auston giành trước một bước, y nắm “thân thể” của hắn chậm rãi ve vuốt, dường như muốn triệt để nắm giữa phương pháp chi phối tất cả khoái cảm của hắn mới yên tâm.

Lộc Minh Trạch bị khoái cảm tiền hậu giáp kích giày vò đến mất dần lý trí, cổ nổi gân xanh, cho dù cố gắng chống đỡ thân dưới, thân thể vẫn không thể khống chế tuột dài trên kính chắn gió. Auston nắm eo hắn khẽ kéo xuống, sau khi bàn điều khiển đóng lại sẽ có một cái bệ, hắn vừa vặn nằm trên đó.

Như vậy không bao lâu, Lộc Minh Trạch liền bị làm cho bắn ra, hắn nghiêng cái đầu đau nhứt miệng thở hổn hển, Auston nằm phục ở trên người hắn nhanh chóng đưa đẩy biên độ nhỏ, mượn cao trào lúc đối phương đương mãnh liệt co rút hậu huyệt hưởng thụ thân thể của hắn.

Qua hồi lâu, Lộc Minh Trạch cảm giác được tính khí thô to kia còn đang không ngừng xuyên xỏ ở trong thân thể mình, chuyên chọn tuyến tiền liệt yếu mềm của mình mà đâm lên, tầm mắt Lộc Minh Trạch có chút mơ hồ. Trước mắt liền hiện ra cảnh tượng kỳ quái, trời tối, tuyết lạnh, mặt trăng cao cao, và cả dòng sông dài dưới ánh trăng...

Lộc Minh Trạch thấy mình bị đặt trên tảng đá giữa sông, dòng nước từ thân thể hắn thấm ướt, nước sông chảy chầm chậm, từng chút từng chút nhấn chìm hắn...

“Ha...”

Lộc Minh Trạch đột nhiên hít một hơi, hắn lấy lại tinh thần, phát hiện hai chân mình đang bị nâng lên, phía dưới kịch liệt đẩy đưa, hai chân hắn khoát lên vai Auston, thuận tiện cho đối phương tiến vào.

Lộc Minh Trạch khiếp sợ ngay khi vừa nhìn thấy thứ ấy, khoái cảm mãnh liệt khiến hắn không cách nào suy nghĩ, móng tay bấu mạnh lên lưng Auston, thân thể bị đâm đến dán vào mặt kính từng hồi.

Auston nhận ra thân thể Lộc Minh Trạch có biến hóa, bên trong hậu huyệt của hắn có dịch ruột nhỏ xuống, lại thâm nhập mấy phần, y chôn mặt ở bả vai của Lộc Minh Trạch, vừa đánh vào hắn vừa mập mờ yêu cầu: “Nói em yêu tôi.”

Lộc Minh Trạch lúc này bị khoái cảm tước đoạt năng lực suy nghĩ, chỉ có thể ôm y há miệng thở dốc, đối phương ngay thời khắc mấu chốt ra lệnh, hắn đương nhiên phục tùng vô điều kiện: “Yêu, ưm...!”

Auston mạnh mẽ đưa đẩy trong thân thể hắn, ôm lấy Lộc Minh Trạch, để hắn xoay người đưa lưng về phía mình nằm úp sấp lên bàn điều khiển, tính khí phồng lớn bị kết ngăn trở, rút không ra, chỉ có thể ở trong thân thể hắn lượn một vòng.

Kết của y vừa vặn đặt trên tuyến tiền liệt của Lộc Minh Trạch, hậu huyệt của hắn bị kích thích bất chợt co rút, hắn nhào vào kính chắn gió, cơ thể đều bị người phía sau đè lên, tư thế đưa lưng dễ tiến vào hơn, Auston ấn vai Lộc Minh Trạch, mạnh mẽ xuyên xỏ hắn, nghe hắn phát ra tiếng kêu the thé mơ hồ, thân thể lại phục tùng với khoái cảm, triệt để theo y rơi vào vòng xoáy dục vọng, tính khí của Lộc Minh Trạch hoàn toàn bị đè ép trên cửa kính, theo thân thể của hắn ma sát với mặt thủy tinh lạnh lẽo, thần trí Lộc Minh Trạch có chút mơ hồ, hắn cảm thấy thật lạnh, vừa nãy dường như ảo cảnh quay trở lại...

Hắn bị Aus đặt trên một tảng đá ở giữa sông, tính khí to dài mạnh mẽ xuyên xỏ hậu huyệt của hắn.

“Ưm, ưm ——!”

Lộc Minh Trạch bỗng nhiên rên rỉ kéo căng thân thể, trong tính khí của hắn phun ra một luồng trắng đục, toàn bộ bắn lên mặt kính, sau đó men theo lớp thủy tinh ấy chảy dọc xuống. Auston kề sát phía sau, y vén tóc Lộc Minh Trạch, hàm răng cắn thật sâu vào phần thịt cổ của hắn, Lộc Minh Trạch đau đến bật thốt, toàn bộ tinh dịch nóng rực rót vào cơ thể Lộc Minh Trạch, chất lỏng sinh ra cảm giác ngột ngạt khiến Lộc Minh Trạch vô cớ kéo dài trạng thái cao trào, hắn không để ý tới đau đớn, chỉ có thể cuộn mình dán vào kính, cơ thể hơi co giật, tính khí lại phun ra vài luồng tinh dịch.

Cao trào qua đi, Auston một tay lôi eo Lộc Minh Trạch, ôm hắn ngã về ghê lái, Lộc Minh Trạch liền mềm oặt nằm trên người y, đối phương từ phía sau vòng qua, Lộc Minh Trạch phối hợp ngẩng đầu lên, cùng y hôn môi.

Hô hấp bình tĩnh lại, Lộc Minh Trạch mở mắt ra, ngoài buồng lái có ánh sáng mơ hồ. Lộc Minh Trạch lầm bầm như dò hỏi: “Anh là mùi gì?”

Auston xoay hắn lại, tính khí trượt ra khỏi cơ thể, Auston nhân cơ hội ôm hắn nằm úp sấp lên ngực mình, “Cái gì?”

Lộc Minh Trạch để cằm trên ngực Auston, hơi nhíu mày: “Mùi của anh...là mùi gì?”

Auston nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn: “Cái này không quan trọng.”

Lộc Minh Trạch cũng cảm thấy không quan trọng, nhưng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Là hương lá thông hòa lẫn với tuyết... Phải không?”

Auston kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Hòa lẫn với tuyết?” Lộc Minh Trạch không nói nữa, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, Auston cũng không ép bách hắn, y lại gần môi Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng mổ mấy cái, hỏi: “Chúng ta trở về phòng?”

Lộc Minh Trạch cắn môi y kéo nhẹ, cổ họng khàn khàn nói: “Lười động.”

Auston thấp giọng cười nói: “Tôi làm giúp nhé?” Làm giúp trong ý của y chính là ôm Lộc Minh Trạch kiểu công chúa từ trong khoang cơ giáp thẳng đến phòng ngủ, phủ hầu tước rất lớn, thế nhưng chỉ có hai người sống là bọn họ, cho nên hai người họ dù thân thể trần truồng ôm nhau cho chim đi dạo cũng không ai quản, Auston đứng trong thang máy lại không nhịn được hôn Lộc Minh Trạch, người kia dựa lưng lên vách thang máy, vươn tay ôm cổ y. Lúc hôn môi phát ra tiếng nước phóng túng, đầu lưỡi bị hắn có kỹ xảo khiêu khích mút vào, cũng khiến cho Auston khó mà nhẫn nại, y nắm mông Lộc Minh Trạch mạnh tay xoa nắn, ngón tay men theo khe mông còn chảy tinh dịch của đối phương mà mơn trớn. Y ôm Lộc Minh Trạch dùng sức ấn tới đám mây từ lơ lửng, chất liệu mềm mại khiến Lộc Minh Trạch chìm sâu vào, Auston theo đó chặn hắn lại, tính khí mượn tinh dịch còn lưu lại trong hậu huyệt của hắn mà cắm vào. Lộc Minh Trạch đột nhiên vươn mình bò dậy, ngồi lên người y, Auston từ phía dưới nhìn bộ dạng hắn, chỉ cảm thấy gợi cảm hơn. Y vuốt lên dọc theo eo Lộc Minh Trạch, rất nhỏ, nhưng rất có lực bắp tay đầy xúc cảm, làm người ta không cam lòng buông tha.

Lộc Minh Trạch vừa chập trùng thân thể vừa liếm ngực y, hình xăm sói trắng lớn trên da Auston như ẩn như hiện, Lộc Minh Trạch liền liếm từ hoa văn hình xăm tới giữa bụng. Auston bị hắn liếm đến không còn sức chống đỡ, tia sáng tắt dần, y nhìn Lộc Minh Trạch ngồi trên người mình, cảm thấy hắn cứ như yêu tinh.

Auston nắm chặt eo Lộc Minh Trạch, phối hợp động tác của hắn không ngừng đưa tính khí đẩy lên, Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng cắn trên người y, Auston nghiêng người đè hắn ở phía dưới, cùng hắn chôn mình vào trong ghế sô pha, y ấn lấy Lộc Minh Trạch mạnh mẽ va chạm thân thể của hắn, nghe đối phương phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, đứt quãng kêu tên của y, Auston khó giải thích cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn — loại cảm giác linh hồn đều bị lấp đầy.

“A Trạch...”

Auston nhẹ giọng nỉ non bên tai Lộc Minh Trạch: “A Trạch, tôi yêu em... Em yêu tôi không?”

Lộc Minh Trạch đắm chìm trong tình dục không thể tự kiềm chế, thuận ý của đối phương hừ nói: “Yêu, ha... Nhanh hơn nữa đi.”

Auston đột nhiên tăng nhanh tốc độ, người dưới thân bởi vì khoái cảm sung sướng mà kêu thành tiếng, tính khí của y cũng bị kẹp chặt, lại như đang bức y mau bắn tinh dịch ra, Lộc Minh Trạch tay nắm đám mây, nâng thân thể lên nghênh đón va chạm của đối phương, hắn nhắm mắt lại sẽ cảm giác mình đang bị nhấn chìm trong nước sông lạnh giá, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất sảng khoái, hắn ôm chặt Auston, quấn lấy người y. Mặt cũng kề sát y si mê dây dưa, trong miệng hắn phát ra âm thanh khàn khàn mơ hồ: “Aus...” Auston bị cái giọng điệu này của hắn khiến cho thần trí bay sạch, vài câu ấy có khi còn thành khẩn hơn cả câu nói yêu y. Y không nhịn được nặng nề đâm vào thân thể Lộc Minh Trạch, ghế sô pha lơ lửng theo động tác đưa đẩy của y mà lắc lư.

Auston cúi đầu hôn Lộc Minh Trạch, đầu lưỡi trong khoang miệng hắn tiến quân thần tốc, bất kể mặt trên hay phía dưới, đều triệt để chiếm lấy hắn.

Y lúc này dường như đã hơi hiểu, tại sao nhiều Alpha trong quá trình làm tình lại muốn đánh dấu Omega như vậy.

Y cũng là Alpha, muốn chiếm lấy toàn bộ hắn, đánh dấu lên người hắn, để hắn mang thai con mình.

Auston đưa mình sâu vào hậu huyệt của hắn, như muốn chui vào toàn bộ, sau đó rót tinh dịch vào trong thân thể của hắn. Y thở hổn hển hôn tai Lộc Minh Trạch: “Em là của tôi...”

Tác giả có lời muốn nói:

(* ̄rǒ ̄) sau đó hai người chỉ làm một chuyến sảng khoái.

- ------------

Editor: Dạo gần đây stress vài chuyện riêng, tôi chẳng mong an ủi gì vì nó không giải quyết được vấn đề gì cả, chỉ là nó trở thành lí do làm tôi kéo dài thời gian edit. Các thím biết đấy, “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?” Nên áp lực từ cuộc sống khiến tôi chẳng bận tâm nhiều đến truyện đang edit.

Đây là chương dài nhất trước giờ, dài cỡ gấp 3 chương thường. Lại còn phải edit H (với một người 6 phẩy văn thì nó khó nhằn lắm) nên thông cảm vì ra chậm nhé. À, có gì sai thì chỉ nhé, edit gấp rút nên dễ có lỗi.

Kể cái này buồn cười, mợ tác giả này nhiều khi viết sai chính tả, đặt lộn dấu câu dễ sợ:)) Như ở trên, đoạn “Y lúc này dường như đã hơi hiểu...” chữ hiểu(明白) mà bà í ghi thành ngày mai (明日) làm QT dịch lộn theo “Y lúc này dường như đã hơi ngày mai”:)))))) chán, nhiều khi bà í viết sai chính tả mình đọc có hiểu quái gì đâu, hoang mạc một hồi rốt cuộc bả viết cái mẹ gì, nghĩ mãi không ra đành đi hỏi người ta, người ta bảo “Chế cũng hổng hiểu, hình như thím ghi sai chính tả rùi. Phải là thế này...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.