Một ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng lướt qua cánh tay Lộc Minh Trạch, hắn nhíu mày, chầm chậm mở mắt.
Người đằng sau như có khả năng nhìn xuyên thấu, ngay khi mở mắt đối phương đã biết hắn tỉnh giấc, cánh tay vắt trên eo siết lại, kéo Lộc Minh Trạch vào lòng.
"Ưm..."
Lộc Minh Trạch vô thức phát ra giọng mũi mơ hồ. Auston kê cằm lên đầu hắn, cọ cọ: "Dậy rồi à?"
Auston ôm hắn như ôm một con thú nhồi bông, Lộc Minh Trạch có cảm tưởng nếu cơ thể mềm hơn chút nữa có lẽ sẽ bị siết cho biến dạng mất thôi. Bị sờ mó phát phiền, hắn rục rịch xoay người trong vòng tay Auston, rồi ôm eo y, chôn mặt trong ngực y.
Auston ngớ ra, rồi nhoẻn môi cười. Y vò mái đầu bù xù của Lộc Minh Trạch: "Mau dậy đi, không định đi học hả?"
"Huấn luyện viên, tiết đầu em không đi có được không?"
Aus bật cười: "Em đi học được bao hôm, hôm nào cũng trốn tiết. Tôi thấy mấy ngày nữa nên cho em thôi học được rồi."
Lộc Minh Trạch vặn mình nằm đè lên Auston, mặt cọ tới cọ lui trên người y: "Sao anh có thể nói như vậy? Người trèo tường vào ký túc xá sinh viên là ai? Tôi trốn tiết vì ai? Nói đi, có cho hay không, không cho là báo cáo đấy."
Auston chưa kịp đáp, bỗng dưng có tiếng gõ cửa vang lên: "Ryan! Sao ông còn chưa dậy! Không dậy thì không kịp thể dục buổi sáng đâu!"
Một giọng nói khác chêm vào: "Mấy ngày nữa sẽ hóa lười đấy."
Lộc Minh Trạch ngẩng phắt đầu dậy, liếc nhìn cánh cửa rồi kéo chăn trùm đầu cả mình lẫn Auston, cuộn mình bên trong lầm bầm: "Phiền quá đi mất... Ngày nào cũng chạy bộ, có phải học sinh cấp hai đâu."
Auston vừa ôm vừa xoa đầu hắn: "Em vẫn phải lên tiếng chứ, nếu không hai người họ sẽ tông cửa xông vào đấy."
Lúc này Lộc Minh Trạch mới thò đầu ra, gào với cánh cửa: "Tôi không đi! Ốm rồi! Xin nghỉ giúp tôi!"
Lộc Minh Trạch gào rất to, nhưng đáng tiếc hiệu quả cách âm của phòng ngủ quá tốt, cho nên người đứng bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy. Mà cũng nhờ cách âm hiệu quả, nếu không đêm qua hắn kêu rên hưng phấn như thế kiểu gì cũng bị nghe thấy.
Lộc Minh Trạch lại gào thêm hai tiếng, tiếng gõ vẫn miệt mài vang lên. Cuối cùng hắn đành bò dậy, mở cửa, ỉu xìu nhìn Gavin và Steven: "Tôi ốm rồi... Giúp tôi xin nghỉ một ngày đi."
Bất ngờ thay, hôm nay Steven không há miệng chửi, cậu ta dí sát mặt nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, nghiêm túc nói: "Trông có vẻ không nhẹ, mắt thâm nặng như làm chuyện ấy nhiều quá vậy!"
Lộc Minh Trạch nhíu mày, Gavin tiến lên ngay, vội vã đẩy Steven ra: "Nói bậy cái gì đâu, làm như ai cũng giống ông ấy."
Anh ta cũng nhìn chằm chằm mặt Lộc Minh Trạch hồi lâu, nghiêm túc nói: "Ryan, mắt ông thâm ghê quá."
Bị hai tên ngốc thay phiên chế nhạo, Lộc Minh Trạch chán nản xua họ đi: "Bởi vậy nên tôi cần nghỉ ngơi, hai người đi mau đi, đừng quấy rầy tôi nữa."
Lộc Minh Trạch đóng cửa, quay lưng thì phát hiện Auston đang khoanh tay dựa vào cạnh bàn mà cười. Hắn lườm nguýt: "Anh mà còn cười nữa, tôi mở cửa cho các học trò anh thấy mặt anh đấy."
Auston tiến tới ôm hắn: "Tôi thì không chả sao, nhưng em có chịu công khai quan hệ của chúng ta trước bạn bè không?"
Lộc Minh Trạch sửng sốt, liếc y: "Vẫn chưa tới lúc, ít nhất phải...tìm ra danh tính kẻ thù rồi hẵng nói."
Lộc Minh Trạch vừa nói vừa đi, Auston dính chặt vào lưng hắn mà lê bước theo. Lộc Minh Trạch ngáp: "Tôi muốn ngủ thêm tí nữa... Ủa, sao thay ráp giường rồi, đảm đang thế."
Nói đoạn, hắn xoay người toan hôn Auston, đã thấy y cười mờ ám: "Tại dơ."
"..." Ngứa đòn quá đi mất.
Người bình thường khi thấy bạn tình giúp mình thay ráp gấp chăn, vuốt thẳng từng nếp nhăn sẽ có phản ứng gì? Chưa nói đến việc có cảm động hay không, chí ít họ sẽ không nhảy lên nằm nữa. Nhưng Lộc Minh Trạch kệ tất, hắn trốn tiết là để ngủ, thế là không nhiều lời ngã phịch lên giường, tiện tay kéo chăn cuộn quanh mình.
Auston bó tay, đẩy hắn ra khỏi cái "kén" của mình: "Đừng ỉu xìu thế, tôi sắp xếp công việc khác cho em được không?"
Lộc Minh Trạch vùng kéo chăn che kín mít: "Không! Không làm gì hết."
Auston lại tiếp tục kéo ra: "Tại sao?"
Lộc Minh Trạch không cò cưa với y nữa, chỉ ủ rũ nằm phủ phục trên tấm chăn: "Nói tóm lại là anh cũng không tin tôi! Lại còn đề phòng tôi, cứ trầy trật thế thì chả có kết quả tốt đâu, không làm nữa."
"Tôi không tin em khi nào..."
Auston nói chưa trọn câu bỗng ngừng. Thật ra không phải Lộc Minh Trạch trách y không tin, mà là đang giận dỗi y, có giải thích nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ không chịu nghe.
Y thở dài: "Không phải hồi trước em bảo tôi muốn có hộ khẩu sao, tưởng cần gấp, bây giờ xem lại... Em không muốn nữa hả?"
Nghe thấy hai chữ hộ khẩu, Lộc Minh Trạch tỉnh táo ngay, tức thì kéo chăn ra: "Anh làm được à?"
Auston lắc đầu cười, Lộc Minh Trạch nghi ngờ hỏi: "Vậy mà anh còn nói, đùa tôi đấy hả?"
"Tôi nào dám đùa em. Tuy tôi không làm được, nhưng tôi có thể cho em cơ hội mau chóng được định cư. Xem em có đồng ý không."
Lộc Minh Trạch để bụng, nói lấp lửng: "Nếu đó là cách bình thường, không cần phải ký kết bất cứ hiệp ước lệ thuộc nào, đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Phải làm gì?"
Auston thầm thở dài. Y biết sẽ như vậy, một khi biết rõ bộ mặt thật của y, Lộc Minh Trạch sẽ không buông lỏng cảnh giác nữa. Xem kìa, còn học theo cách ăn nói sắc bén của y nữa.
Auston không nhịn được mà hỏi tới: "Thế em nghĩ tôi muốn làm gì? Gả em cho tôi à?"
"..."
Không đợi Lộc Minh Trạch lên tiếng, y bổ sung ngay: "Em chịu thì tôi chiều, cách này đơn giản hơn hẳn."
"Cút đi!"
Auston làm mặt "biết ngay mà": "Năm sau sẽ có nhiệm vụ thực tập cho sinh viên, lựa chọn các sinh viên xuất sắc trong khóa năm nhất để thực tập tại chính phủ, công việc chủ yếu là cảnh vệ, thư ký, hoặc tài xế... Em đến đây làm cảnh vệ cho tôi đi."
Lộc Minh Trạch "ơ" một tiếng nghi hoặc: "Anh không làm huấn luyện viên nữa sao?"
"Ừ, tôi chỉ dạy nửa năm."
Lộc Minh Trạch nằm lì trên giường nghĩ ngợi, rồi gật đầu đáp ứng: "Được, dù gì sau khi tốt nghiệp tôi vẫn phải theo anh, giờ đi sớm tìm hiểu tình huống cũng được."
Auston cười: "Đợt thực tập lần này yêu cầu sinh viên thực tập phải có thành tích tổng hợp nằm trong top năm, thành tích em thế nào?"
Lộc Minh Trạch nín thinh, sau đó bật dậy: "Tôi phải đi học thể dục buổi sáng đây!"
Thành tích các môn văn hóa đương nhiên khỏi phải lo, điều khiển cơ giáp, kiểm tra thể lực này nọ cũng không thành vấn đề, chỉ có tỉ lệ điểm danh... Lần trước bị Lawrence mạnh tay trừ điểm, thế là tỉ lệ điểm danh tích lũy từ trước suýt chạm mức không, nếu còn tiếp tục như vậy, chắc phải đăng kí học lại mất. Trường học nào cũng "tàn bạo" như vậy, nghĩ đến học bổng, điểm không đủ không được, rớt môn cũng không được, hắn không muốn vì chút việc cỏn con này mà đánh mất cơ hội có hộ khẩu.
Auston nhìn bóng dáng Lộc Minh Trạch co giò chạy, chốc sau mới nhếch khóe môi. Có một điều y chưa nói rõ với Lộc Minh Trạch, thật ra với tiêu chuẩn thực tập cỡ này, thông thường chẳng sinh viên nào giành giật cả, không chỉ không thèm giành mà đa số còn muốn bỏ cuộc. Bởi bất cứ ai thi vào Glasgow đều không có vấn đề về hộ khẩu, dẫu có muốn tham gia vào chính trị thì họ cũng sẽ không bắt đầu từ cấp thấp, họ sợ việc không tốt nghiệp hơn. Nên gần như không có ai tình nguyện từ bỏ thời gian học tập ở trường để đi thực tập bên ngoài.
Nhưng tốt nhất là không nên nói. Gần đây hắn đã bắt đầu không chịu yên phận, để hắn đặt tư tưởng vào việc học thì tốt hơn, đừng suốt ngày chỉ nhăm nhe trốn học la cà. Sau này khi làm cảnh vệ, tên này sẽ ở ngay dưới mí mắt mình, có mà chạy đằng trời.
Auston không hề cảm thấy mình bỉ ổi. Tuy y không hiểu chuyện tình yêu cho lắm, nhưng vẫn hiểu lòng người, đặc biệt là kiểu người hơi một tí là thiếu kiên định, có mới nới cũ như tên khốn Lộc Minh Trạch. Tình yêu của hắn lúc này chẳng có nghĩa lí gì cả, biết đâu được một khắc sau hắn sẽ thay lòng đổi dạ thì sao?
Auston không muốn mạo hiểm nữa. Quả nhiên nắm trọn tất cả mọi thứ trong tay mới là an toàn nhất.
Kể từ hôm đó, Lộc Minh Trạch lao đầu vào học tập điên chồng. Cuộc thi cuối kỳ không còn xa, hắn không thể dựa dẫm mọi việc vào Auston, phải tự tay mình lấy được hộ khẩu mới là an toàn nhất. Còn nhiệm vụ nằm vùng xem như là triệt để mắc cạn, cuối cùng Lộc Minh Trạch phải chủ động từ bỏ, Auston rất quan tâm vụ này, tiếp tục cố chấp khiến hắn nom như khi dễ người ta vậy.
Vì vậy sau vài tuần, Lộc Minh Trạch hoàn toàn bước vào trạng thái "hai tai không nghe việc ngoài cửa, một lòng một dạ đọc Thánh hiền thư", đến nỗi Steven rủ rê trốn tiết cũng không đi, hai đứa bạn cùng phòng còn tưởng hắn bị bệnh gì.
Thành quả của việc học tập nghiêm túc là vượt trội một cách ngoạn mục, Lộc Minh Trạch dễ dàng giành được vị trí đầu lớp, tổng điểm bỏ xa người thứ nhì. Hắn nhìn bảng kết quả học tập, bối rối gãi đầu, có phải mình hơi quá tay không ta.
Gavin đã biết thực lực của Lộc Minh Trạch từ lâu, ngoại trừ chúc mừng thì chẳng tỏ vẻ gì. Còn anh chàng Steven, hạng sáu mà cậu ta đạt được trong kì thi tuyển sinh đều là nhờ vào may mắn, giờ đây được chiêm ngưỡng sự uy phong của học sinh giỏi nhà người ta, cậu ta không nhiều lời quỳ xuống ôm đùi.
Steven đã rớt một môn, học kỳ sau có cơ hội thi lại, nếu tiếp tục không qua môn thì xác định no đòn với bố già.
Dạo này Steven cứ gào khóc thảm thiết năn nỉ ỉ ôi, Lộc Minh Trạch chỉ đành đáp ứng giúp cậu ta học bổ túc, không lấy phí. Hôm đi làm thủ tục thực tập, Lộc Minh Trạch nhận ra có gì đó là lạ, bởi vì trừ hắn ra, nơi này không có bất cứ sinh viên nào của trường quân đội.
Dù chỉ những ai thuộc tốp năm mới có cơ hội thực tập, nhưng bốn người còn lại đâu? Họ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đấy chứ?
Đăng ký xong xuôi, Lộc Minh Trạch không kiềm được mà hỏi một câu: "Xin hỏi, trừ tôi ra thì không còn ai tham gia thực tập sao?"
Cô nhân viên luôn nở nụ cười ngọt ngào trên môi mãi chẳng nói gì, Lộc Minh Trạch đợi lâu thật lâu, vẫn không thấy cô mở miệng, khi nhìn kỹ mới nhận ra người ta chỉ là robot. Xã hội công nghệ cao quả là toàn năng, hãi hùng.
Lộc Minh Trạch nghĩ bụng, nếu đây là cơ hội tốt thì không thể nào chỉ có một mình hắn giành được, mà nghe Auston nói có vẻ người người phải tranh nhau toác đầu chảy máu, sao giờ chẳng có ai? À, chắc là mình đến sớm, đăng ký xong thì về vậy.
Sau khi Lộc Minh Trạch báo tin muốn đi làm cảnh vệ cho hai người bạn cùng phòng, mỗi người bắt đầu lo lắng theo những kiểu khác nhau. Gavin thì lo cho việc học của Lộc Minh Trạch, Steven thì chỉ sợ không có ai giúp cậu ta ôn tập, học kỳ sau hết đường lên lớp.
Lộc Minh Trạch giao sổ ghi chép của mình cho Steven, căn dặn cậu ta sao chép rồi học thuộc lòng: "Đây gọi là thầy dẫn mình đến cửa, tu hành nhờ bản thân. Ông học cho kĩ, nếu không thuộc nổi, dù tôi có ở đây, cũng không có thể giúp ông nhét vào đầu được. Thứ cuối cùng giúp ông qua môn chính là bài tập và quyển ghi chép này chứ không phải tôi."
Steven nghe thế cũng biết hết cách rồi. Giờ Lộc Minh Trạch còn kiên trì giải thích cho cậu ta, chứ đến khi hắn hết kiên nhẫn, chắc mẩm quả đấm đi thay lời muốn nói, biết điều thì chớ nên rước họa vào thân. Còn việc học của học kỳ sau, Lộc Minh Trạch đã tính sẵn, cùng lắm thì nhờ Auston bổ túc cho hắn, suy cho cùng nếu hắn không thể tốt nghiệp, người mất mặt chỉ có Auston, dù có "đi cửa sau" y nhất định phải kéo hắn đi.
Sau kỳ thi là kỳ nghỉ hè tuyệt vời. Và sau hè cũng là lúc Lộc Minh Trạch chính thức bước vào cơ quan chính phủ, bắt đầu cuộc sống của một công chức.