Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 20: Chương 20: Di chứng sau khi xem phim nhạy cảm




————————————

Có lẽ là do thói quen, Alpha lúc nói chuyện luôn thích dùng tông trầm, đó là một phương pháp khiến dây thanh quản không ma sát quá mạnh, tạo cảm giác bí ẩn, mang theo chút uy nghiêm, y có thói quen dùng giọng điệu ra lệnh, cho dù xin lỗi, cũng khiến người ta không cách nào từ chối được.

Như thể thứ phát ra từ miệng y không phải là âm điệu, mà là hormone vậy.

Em là của tôi, mãi mãi.

Mùi hương lạnh lùng, âm trầm... Như sông dài chưa kết băng dưới ánh trăng ngày đông, nước sông lạnh lẽo bao bọc lấy hắn, chặt chẽ ôm hắn, mặt sông dẫu tĩnh lặng, nhưng đáy sông lại sóng ngầm cuồn cuộn, một khi cuốn lấy ta, thì khó mà tránh thoát, khư khư quấn lấy hắn trầm luân trong bóng đêm...

Vừa tao nhã vừa nguy hiểm.

Con ngươi phản chiếu khuôn mặt đối phương của Lộc Minh Trạch bỗng co rút, những ký ức cố quên đi như thuỷ triều ùa về, đầu tiên đoạt đi khả năng suy nghĩ của hắn, rồi đến khả năng hành động -- thiên tính thần phục của omega với alpha hóa ra là cảm giác này sao, chỉ là trải nghiệm ảo, lại khó mà quên được...

Lộc Minh Trạch cả người cứng ngắc, hắn theo bản năng định che vùng sau gáy của mình, lại không tài nào nhúc nhích nổi. Nhưng nghĩ lại, mẹ nó bị ngu sao, gáy của hắn làm gì có tuyến sinh dục!

Lộc Minh Trạch cho rằng cái "pỏn" 3D kia sẽ không để lại bóng ma lớn trong hắn, chân thật mấy cũng là giả lập, không ngờ... Sẽ ảnh hưởng đến mức này. Hắn không cách nào gắng giữ lòng bình tĩnh tới gần đối phương.

Cũng may Auston không có duy trì động tác này quá lâu, y nói xong liền tự nhiên lui lại, Lộc Minh Trạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn hoàn hồn phát hiện tay mình không tự chủ nắm thành nắm đấm, tóm chặt ra trải giường đến mức nhăn nhúm, Lộc Minh Trạch xoay đầu đi che giấu cảm xúc, nỗ lực dời lực chú ý.

Hắn thật ra vừa chú ý tới một chuyện bí mật, Lộc Minh Trạch vốn cũng không phải là người không có đầu óc, chỉ là thỉnh thoảng lười suy nghĩ, cũng lười suy nghĩ sâu sắc. Thế nhưng một khi nghiêm túc, hắn lại rất nhạy cảm. Cũng tỷ như hiện tại, hắn lập tức phát hiện chuyện này có chỗ đáng nghi...

Một người ngay cả tên cũng phải bảo mật, khẳng định là người nổi tiếng, hơn nữa còn là người chỉ cần bị biết tên sẽ bại lộ thân phận. Còn có gia tộc của y... Nicolas gia tộc, vừa nghe đã thấy siêu cấp trâu bò!

Nhưng thật đáng tiếc, tin tức ở sao Snow bế tắc, người ở đây chẳng khác gì kẻ mù điếc, cho nên dù biết tên cũng chẳng có tác dụng gì.

Trái lại còn khó nhớ.

Lộc Minh Trạch lúng túng gãi gãi mặt: "Ừm... Rút ngắn một chút được không?"

Đối phương ngẩn người, không nhịn được cười: "Cậu có thể trực tiếp gọi tôi là Auston."

Lộc Minh Trạch lại hỏi: "Auston là tên?"

"Đúng, giống như tên "Lộc" của cậu vậy."

Lộc Minh Trạch càng thấy lúng túng: "Lộc là họ... Tên của tôi là Minh Trạch."

Lúc vừa đến nơi này hắn mới biết phương thức gọi tên của người ở đây giống như ngôn ngữ phương tây trên địa cầu, nhưng Lộc Minh Trạch không quen nổi với việc tự giới thiệu mình là "Minh Trạch · Lộc", nghe ngu hết sức.

Alston hỗn vô tình thiêu nhíu mày: "Vậy tôi có thể gọi tên cậu không?"

"..."

Lộc Minh Trạch tưởng tượng cái cảnh chàng trai trước mắt dùng chất giọng gợi cảm từ tính gọi "Minh Trạch"... Không được, chịu hổng nổi, không chỉ nổi da gà mà chỗ nào đó cũng muốn đứng lên chào theo.

"Không được!" Lộc Minh Trạch đột nhiên đứng lên.

Alston không ngờ sẽ bị từ chối trực tiếp như vậy, yên lặng nhìn Lộc Minh Trạch không lên tiếng.

Người kia vô thức xoa xoa cánh tay: "Anh... Anh cứ gọi tôi là A Trạch đi, bạn bè trước đây đều gọi tôi như vậy."

"Người thân thường gọi tôi là Aus." Auston nhíu nhíu mày, trông rất vui vẻ: "Hai âm tiết như vậy phát âm dễ dàng hơn nhỉ."

Bất cứ lúc nào y cũng gợi cho người ta cái cảm giác ôn hoà, giống như mọi lúc mọi nơi đều vui vẻ.

Lộc Minh Trạch ho nhẹ một tiếng, gò má bỗng dưng thấy nong nóng.

Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, cuối cùng cũng giải thoát Lộc Minh Trạch khỏi tình cảnh lúng túng. Hắn nhanh chóng chạy đi mở cửa, là dì Wood, trong tay khoác theo giỏ cơm.

Lộc Minh Trạch vừa thấy nụ cười trên mặt bà liền cảm thấy sai sai, kiên nhẫn hỏi: "Dì? Muộn rồi sao dì còn tới đây."

Dì Wood liếc Lộc Minh Trạch một cái, đẩy hắn ra, bà nhìn quanh quất bốn phía liền thấy Auston đang nằm trên giường, đôi mắt lóe sáng như muốn thành tinh.

Lộc Minh Trạch vội vàng tiến lại gần: "Dì..."

Dì Wood cười, đầu không quay lại mà vứt cái giỏ và ngực Lộc Minh Trạch: "Về muộn vậy sao còn chưa ăn cơm, nhanh, cơm lạnh canh nguội cả rồi, con đi soạn bộ đồ ăn ra đi."

"Con mới vừa ăn..."

Dì Wood giương cằm, chỉ về Alston: "Dì nói nó, bị thương đến vậy, sao có thể chỉ ăn khoai lang."

Cái quỷ gì thế này, mới nãy còn cảnh giác không được này nọ, sao đảo mắt một cái thái độ đã thay đổi 360 độ rồi.

Lộc Minh Trạch trong lòng nghi ngờ, lại không cách nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là liếc mắt một cái cảnh cáo Auston, hi vọng y có thể thông minh chút. Người kia đáp lại hắn bằng ánh mắt "cơ trí", Lộc Minh Trạch rất yên tâm, liền cười hì hì ôm giỏ đi: "Uầy, được rồi, vậy con đi bày bộ đồ ăn."

Dì Wood ngồi xuống một cái ghết cách giường khá xa, hiền lành mà nhìn Auston: "Con ngoan, thương thế của con đã khá hơn chút nào chưa?"

Alston mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm rồi ạ, cảm ơn sự quan tâm của dì. Dì là..."

"À, dì là dì của Lộc, nhưng đứa nhỏ này cũng số khổ, dì không khác gì mẹ nó, không cần quá câu nệ. Con làm sao bị thương thành như vậy? Bác sĩ nói sao rồi?"

Auston ánh mắt nhu thuận thái độ ngoan ngoãn: "Một lời khó nói hết... Nhưng cũng phiền A Trạch, bằng không cháu cũng không biết nên làm gì bây giờ."

Y rất giỏi làm hài lòng mọi người, đối với người cùng lứa và trưởng bối lại khác nhau, đặc biệt là phụ nữ đã có tuổi, các dì rất dễ mềm lòng với biểu hiện yếu đuối của đàn ông.

Mềm lòng... Không phải là bước đầu tiên để tạo ấn tượng tốt sao.

Dì Wood kinh ngạc mà cố hết sức lặp lại hai âm tiết kia: "A... A Trạch?"

Auston hơi rũ mắt, đột nhiên lộ ra nụ cười ngượng ngùng, y dời tầm mắt về phía Lộc Minh Trạch: "Cứ xem như đây là...ừm, ước định giữa hai người chúng cháu đi."

Dì Wood lập tức ngầm hiểu, nụ cười đột nhiên trở nên chân thành hơn: "Hóa ra là nói về Lộc, là nó cứu con đúng không? Tên nhóc thối này... Nó là người như vậy đấy, tâm địa vô cùng thiện lương, luôn lo chuyện bao đồng."

Auston biểu hiện tán thành, cũng thuận theo lời khen của bà: "Đúng, cậu ấy rất nghĩa khí, là người tốt."

Dì Wood vừa nghe đã vui mừng, liền xem như người một nhà thân thiết mà đánh giá Alston: "Con ngoan, con tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Kết hôn chưa?"

"Cháu là... Dì có thể gọi cháu là Aus."

Hắn nói xong liếc sang Lộc Minh Trạch một cái, cười nói: "Cháu có lẽ lớn hơn cậu ấy một chút đi."

Dì Wood vừa nghe y nói vậy lại vui thêm, hơn nữa Auston mặt mũi ưa nhìn, cử chỉ ăn nói có gia giáo, độ hảo cảm với lại tăng lên vèo vèo: "Ha ha, không sai không sai, dì vừa nhìn là biết con lớn hơn nó, Lộc cũng đã hơn hai mươi tuổi, đến từng này còn chưa kết hôn, trước đây có quen qua vài người, kết quả..."

"Dì dì dì!"

Lộc Minh Trạch vội vàng cắt ngang lời dì Wood, bưng cái đĩa xông đến, kéo bà lại: "Được rồi đừng hỏi nữa, nào có ai mới vừa gặp mặt đã hỏi nhiều như vậy, dì định điều tra hộ khẩu sao, cứ như súng liên thanh, người ta sẽ cảm thấy chúng ta không lịch sự."

"Đúng đúng đúng... Nhìn dì xem, đứa nhỏ này còn đang đói kìa, mau ăn chút gì đi."

Dì Wood nói xong đã bị Lộc Minh Trạch kéo qua một bên: "Dì làm gì vậy, dì không cần phải bận tâm đâu mà."

Dì Wood lén lút nắm tay Lộc Minh Trạch một cái: "Không phải là dì lo lắng con sao."

Lộc Minh Trạch không khỏi trợn mắt nhìn trời, dì càng lo lắng càng làm khó con đó.

Cuộc trò chuyện vừa nãy của dì Wood và Auston hắn nghe hết từ đầu đến đuôi, nội dung thế nào trước tiên không nói, nhưng dì Wood không nhận ra cái tên này đang bẫy bà ư? Được rồi, im hơi lặng tiếng tránh né lí do bị thương, trả lời toàn những câu nhảm nhí.

Dì Wood bên này lại bị y moi ra không ít tin tức hữu dụng, ngay cả hắn bao nhiêu tuổi cũng nói ra... Không cần mất nhiều công sức, mà có khi bà còn kể ra hắn từng được cứu khỏi cống như thế nào cũng nên!

Mấy cái đó không phải không thể để người ta biết, nhưng... Tên Auston này quá nguy hiểm, Lộc Minh Trạch nói chuyện trên trời dưới đất với y một hồi liền phát hiện, trừ phi chính y muốn để đối phương biết, nếu không, một chút cũng hỏi không ra.

Lộc Minh Trạch đẩy dì Wood ra khỏi cửa: "Con cũng không phải con nít, dì về trước đi, tự con xử lý được!"

Dì Wood bị Lộc Minh Trạch đẩy ra cửa, oán trách vỗ vào hai bàn tay hắn: "Có người yêu liền chê dì nhiều chuyện, đợi dì lần sau cho con một bữa ngon lành."

Lộc Minh Trạch oan muốn chết: "Con nào có!! Anh ta không phải bạn trai con!!"

Đừng nói chưa bắt đầu tiến triển, tiết triển tốt mấy cùng lắm chỉ thành bạn tình thôi!

Dì Wood cười đầy thâm ý, còn dùng hai đầu ngón tay chỉ chỉ chỉ vào nhau: "Ai da ai da, còn thẹn thùng nữa, dì đứng ngoài cửa sổ thấy hết, hai đứa, ngọt ngào lắm nha."

Lộc Minh Trạch nhớ lại lúc Auston đột nhiên kề sát bên tai hắn nói chuyện, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào đúng là như đang thân mật... Hắn hết đường chối cãi, không thể làm gì khác hơn là chơi xấu dốc sức làm nũng trấn an dì, lúc này mới mời người đi được.

Dì Wood vừa rời đi, Lộc Minh Trạch liền nhanh chóng đóng cửa lại, quay người trừng mắt về phía Auston.

Người bị trừng biểu tình vô tội miệng khẽ cười, như thể không hiểu lí do vì sao Lộc Minh Trạch phẫn nộ, y lấy một cái bánh bí ngô trong giỏ, ưu nhã cắn một cái: "Vị không tệ, cùng ăn nhé."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.