Ngày đi gặp bố mẹ Lộc Minh Trạch, bọn họ đặc biệt chuẩn bị hai phần quà rất độc đáo, do chính tay Auston lựa chọn, ai chứ y thì rất rành chuyện này.
Y mua cho bố Lộc Minh Trạch một bộ cờ tướng bằng thủy tinh, mua cho mẹ hắn một cặp vòng ngọc phỉ thúy. Lộc Minh Trạch vốn chẳng mấy để tâm đến việc Auston mua gì, mãi đến lúc sắp về nhà mới nhớ ra mà hỏi. Hắn nhìn món đồ trong hộp không thốt nên lời, thế này có khoa trương quá không?
- Chúng mình mua sữa siếc gì đó thôi... Nhỡ bố mẹ em nghĩ anh khoe của thì sao?
Auston điềm nhiên ngồi vào ghế sau xe:
- Nếu anh chỉ mang một thùng sữa, hai bác sẽ cảm thấy anh không tôn trọng em.
Lộc Minh Trạch nhoẻn môi:
- Vớ va vớ vẫn, bố mẹ em đâu phải người như thế.
- Người đã không ưa thì làm gì cũng không ưa. Họ không muốn em ở bên một người đàn ông, điều này xác định tiền đề rằng họ không thích anh, nên dù anh có làm gì, nói gì, họ đều thấy không đúng. Dưới tiền đề đó, chẳng thà anh chọn phương án dễ thắng nhất – cho họ thấy điểm mạnh của mình.
Auston rất rõ vị trí của bản thân, y mỉm cười cầm lấy bàn tay Lộc Minh Trạch:
- Dù gì họ cũng không thích anh, còn chỗ nào để ghét nữa đâu? Anh muốn cho họ biết rằng anh giàu, đẹp trai, lại còn chiều chuộng em.
Lộc Minh Trạch nghe đoạn đầu còn thấy có lý, những đến đoạn sau thì nổi da gà da vịt:
- Nỡm ạ! Anh bớt tự kỷ đi được không?
Gia đình Lộc Minh Trạch sống tại một tứ hợp viện tách biệt. Năm đó, khi ông hắn từ nông thôn lên kinh thành, dành dụm tích cóp được một hũ vàng, lập tức mua cả căn tứ hợp viện, ý muốn đón cha mẹ dưới quê lên sống cùng, sau này có thể ở bên con trai, con dâu, hơn nữa cái sân lớn của tứ hợp viện còn có thể dùng để luyện võ. Nào ngờ đâu bây giờ kiểu nhà này bất ngờ tăng giá, quả là may mắn không tả nổi.
Trước đây Lộc Minh Trạch chưa bao giờ suy xét về vấn đề này, nhưng giờ nghĩ lại cũng thấy rất tốt, nhất là lúc hắn dẫn đàn ông về nhà cho bố mẹ xem như hôm nay... Chỉ cần đóng cửa lại, dù bố hắn có đánh què chân hắn ở trong sân cũng không có ai nghe thấy, chí ít bảo vệ được mặt mũi. Nếu không, với sự nhiệt tình thường ngày của mẹ hắn, trong nhà hễ xảy ra chuyện lớn, kiểu gì hàng xóm cũng biết ngay.
Vừa xuống xe, Lộc Minh Trạch láo liên dòm ngó xung quanh như đầu trộm đuôi cướp, rồi nói:
- Thế này nhá, em vào trước, anh vờ đến thăm em, đợi một lát hẵng vào.
Auston mỉm cười đáp lại, ôm hai hộp quà đẹp đẽ toan cất bước vào tứ hợp viện, Lộc Minh Trạch đứng đằng sau gấp gáp dậm chân.
Hắn đuổi theo:
- Khiêm tốn tí nào!
- Anh giả vờ là đồng đội của em không được à? Chúng ta đi cùng một xe đến rồi từng người lần lượt đi vào, không phải sẽ đáng ngờ hơn ư?
Lộc Minh Trạch liếm môi, nghĩ lại thấy cũng có lý, bèn cho phép y đi vào cùng mình.
Phía bố mẹ Lộc Minh Trạch cũng đang bày trận đón địch, nhất là bố hắn. Thật ra sau khi đáp ứng Lộc Minh Trạch gặp mặt Auston, ông lại thấy hơi hối hận, bởi ở một mức độ nào đó, đồng ý “gặp mặt” tức là họ đã thỏa hiệp với chuyện này. Với tính cách của Lộc Minh Trạch, hắn đã cắn chặt cái gì thì nhất quyết không nhả.
Nhất thời nhẹ dạ, kết quả dẫn đến tình huống hiện tại, cực kì bị động! Bất cẩn tí là phe mình thua ngay.
- Ối giời! Ông ngồi đi! Đi lòng vòng làm gì! Con nó sắp về rồi đấy.
Mẹ Lộc Minh Trạch đỡ trán, cau mày, nói:
- Tôi đến chóng mặt vì ông đấy... Ông nói xem, nào? Già đầu rồi mà chẳng được tí vẻ nghiêm túc nào, đợi lát nữa bọn nó về thấy ông thế này, sẽ nghĩ thế nào hả?
- Bà định cho nó ở với đàn ông thật đấy à!
Bố Lộc Minh Trạch nghe thế liền nổi giận - chỉ bảo xem thử mặt mũi thế nào thôi, sao chưa gì đã ra vẻ xem cái thằng trời đánh kia là người nhà rồi?
Mẹ Lộc Minh Trạch vừa nghe bố hắn lớn giọng, lập tức nâng tông át lại:
- Là tôi tìm cho nó chắc?! Tôi chấp nhận con nó là đồng tính đấy! Còn cách nào khác nữa hả?! HẢ? Ông xem thằng con ông đi! Vì một thằng đàn ông mà bất chấp giả bệnh nan y lừa chúng ta đấy! Còn chuyện điên rồ nào mà nó không dám làm nữa!
- Được rồi, được rồi! Bà nhỏ giọng lại tí đi!
Bố hắn chưa cầm vũ khí ra chiến trường đã bị quân mình dập tả tơi, sĩ khí bay biến đâu cả. Ông chợt cảm thấy chuyện tồi tệ nhất ngày hôm nay chính là quyết định đứng cùng chiến tuyến với người đàn bà này, đáng nhẽ phải để bà ấy xuống bếp nấu nướng mới đúng! Quân lính chưa ra trận đã tự sống mái với nhau... Đây là điều đại kỵ của nhà binh!
Lộc Minh Trạch vừa bước vào đã nghe thấy tiếng mắng chửi tới tấp của mẹ hắn, đâm ra bối rối. Quả thật lúc đó hắn có suy nghĩ cá chết lưới rách, nhưng không phải nhị vị phụ huynh mới là người hiểu lầm hắn bị bệnh nan y sao... Sao lại thành do hắn phát rồ rồi?
Hiển nhiên Auston cũng nghe thấy tiếng mẹ hắn. Y nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, nhếch môi với vẻ mặt khó hiểu. Nụ cười ấy khiến hắn sởn cả da gà da vịt.
Nhưng phụ huynh đang có mặt, y không dám nói gì, đỡ phải liếc mắt đưa tình, mắc tội không nghiêm túc.
- Thưa bố mẹ, bọn con mới về.
Mẹ Lộc Minh Trạch có chút hồi hộp, đứng bật dậy nhìn mặt Auston:
- Ờ ờ... về rồi đấy à.
Auston rất giỏi quan sát tình huống, đặt quà trên tay lên bàn:
- Chào chú, chào cô ạ. Con có chuẩn bị chút quà mọn cho cô chú ạ.
Bố mẹ Lộc Minh Trạch cùng ngớ ra. Quả thật hình tượng của Auston khác quá xa với tưởng tượng của họ, người trước mặt trông giống như đồng đội hay bạn bè của Lộc Minh Trạch hơn, hoàn toàn không thể nhìn ra kiểu quan hệ kia.
Mẹ Lộc Minh Trạch phản ứng nhanh hơn, vội bảo y ngồi xuống:
- Nếu đã đến đông đủ thì chúng ta mau ăn cơm thôi. Mẹ đang nấu canh trên bếp, ba người cứ nói chuyện trước, mẹ xuống bếp dọn món.
Lộc Minh Trạch vô thức nhìn về phía bố hắn, thận trọng đứng dậy:
- Thế con đi với mẹ nhá. Aus, anh ngồi với bố em đi.
Bây giờ hắn cực kì mừng vì Auston rất “cứng”, dù giao cho y đối thủ khó nhằn nhất, Lộc Minh Trạch cũng không thấy lo lắng.
Hắn thừa cơ lẻn vào bếp, thấy mẹ đang bọc khăn quanh nồi đất để trút canh ra, bèn xáp lại giúp:
- Mẹ, để con làm cho, mẹ nghỉ đi.
Mẹ hắn vẫn cúi đầu, lấy cùi chỏ đẩy Lộc Minh Trạch ra:
- Không cần, để mẹ tự làm.
Lộc Minh Trạch nhận ra sắc mặt mẹ không được tốt lắm, bèn không giành với mẹ nữa, im lặng đứng một bên. Hắn thấy khóe mắt mẹ ửng đỏ, chắc là sau khi nhìn thấy Auston mới dám khẳng định rằng con trai của bà thật sự thích một người đàn ông.
Lộc Minh Trạch lặng lẽ ôm lấy hắn cánh tay của mẹ, khẽ an ủi:
- Mẹ, chẳng phải con từng nói với mẹ rồi ư... Sao mẹ cứ như vậy, để người ta lát nữa cười cho. Con biết mẹ tạm thời chưa chấp nhận được... Nhưng con đã suy nghĩ rất kĩ về việc này, sau này con...
Mẹ hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Lộc Minh Trạch:
- Mẹ biết. Mày giống hệt bố, đã quyết định thì có chín con trâu cũng không kéo lại được. Mẹ chỉ nghĩ, sau này chúng mày tính sao? Trông gia đình thằng bé kia có điều kiện lắm nhỉ? Nhà họ có đồng ý không?
- Gia đình anh ấy không quan tâm, anh ấy đã tự lập từ sớm rồi.
Lộc Minh Trạch nói rồi nở nụ cười:
- Sao mẹ nghĩ xa thế? Dù con có hẹn hò với một cô gái bình thường đi chăng nữa, cũng có lúc chia tay thôi, kết hôn còn có thể ly hôn được cơ mà. Mẹ đừng nghĩ vẩn vơ.
- Hừ, mẹ mày không có lo. Đến lúc đó không có ai phụng dưỡng mày, để xem mày tính sao.
Nói đến đây, bà lấy thấy lòng đau như cắt. Quả tình bà rất sợ Lộc Minh Trạch sẽ gặp kết cục như thế, không con không cháu, tương lai sẽ ra sao?
- Được rồi, được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa. Con giúp mẹ dọn món ha.
Lộc Minh Trạch thấy mẹ lườm nguýt, vừa lấy đĩa vừa tò mò hỏi:
- Mẹ thấy khí chất người này rất khác biệt, cậu ta làm nghề gì thế? Trông chả giống chúng ta tẹo nào, là con lai à?
Lộc Minh Trạch cười tủm tỉm:
- Đúng đấy ạ, anh ấy có mang dòng máu Hy Lạp.
Trước khi đến, Lộc Minh Trạch đã cùng Auston soạn kịch bản đâu ra đấy rồi, nếu bố mẹ hỏi y là người nước nào, nhất định phải nói mang dòng máu Hy Lạp. Nếu là các nước khác thì khó mà nói, bố hắn là một người cổ hủ, nhỡ đâu ông bảo nhà họ Lộc không cho phép con cháu xuất thân từ liên quân tám nước(1) bước vào cửa thì biết tính sao? Không thể để y lộ dù chỉ một khuyết điểm!
((1) Liên quân tám nước hay Bát Quốc Liên Quân (八国联军) là liên minh của tám quốc gia đế quốc nhằm chống lại sự nổi dậy của phong trào Nghĩa Hòa Đoàn tập kích vào các sứ quán của tám quốc gia này ở Trung Quốc gồm: Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Ý, Nhật, Nga và Áo-Hung. (Theo wikipedia)
Mẹ Lộc Minh Trạch có thể cảm giác được hắn đang trốn tránh vấn đề, gặng hỏi:
- Vậy rốt cuộc là làm nghề gì hả? Mẹ thấy cậu ta giống...
- Mẹ thấy anh ấy giống ai?
- Lãnh đạo!
Lộc Minh Trạch phì cười:
- Nói thế cũng đúng, anh ấy xem như là cấp quản lí.
Mẹ hắn lấy làm tò mò lắm, hỏi:
- Phòng giám đốc à?
- Anh ấy còn to hơn cả phòng giám đốc.
Mẹ Lộc Minh Trạch tức giận hừ mũi:
- Mày cứ vòng vo tam quốc với mẹ... Làm nghề gì thì nói, còn giấu giấu giếm giếm, không thể nói được à?
- Con sợ nói ra lại dọa mẹ thôi...
Lộc Minh Trạch đưa hộp quà Auston chuẩn bị cho mẹ mình:
- Không phải anh ấy biếu quà cho mẹ rồi à, mẹ tự xem đi.
Mẹ hắn dở khóc dở cười, chọt ngón tay lên trán Lộc Minh Trạch:
- Toàn mấy thứ vớ vẩn, thế mà còn mang vào.
Lộc Minh Trạch oan ức nói không nên lời, mấy thứ này có phải tặng cho hắn đâu, bảo hắn vớ vẩn là vớ vẩn thế nào?
Hộp quà vừa mở ra, hai chiếc vòng tay xanh biếc nằm trên lớp lót nhung, bề mặt nhẵn thín óng ánh, nhìn thoáng đã biết là đồ xịn. Mẹ Lộc Minh Trạch thường ngày cũng hay tò mò nghiên cứu trang sức, không phải người không biết nhìn nhận, cẩn thận cầm chiếc vòng lên:
- Cái này nếu là thật... thì giá cũng đến mấy trăm nghìn ấy nhỉ.
- Đương nhiên là thật rồi. Anh ấy bảo đặc biệt nhờ người ta mua hộ đấy. Nhưng mẹ phải thêm đằng sau mấy trăm nghìn ấy một con số không nữa cơ.
Mẹ hắn lập tức trợn to mắt, hắn cười hì hì giơ một ngón tay:
- Cho một chiếc. Cả cặp này cộng lại phải đến tám chữ số.
Lúc này đây, Lộc Minh Trạch bỗng dưng “get” được ý nghĩa đích thực của việc khoe của, dù cho đối tượng để khoe của là mẹ ruột đi chăng nữa, hắn vẫn cảm thấy sướng tê người. Tiền là tiên là phật cơ mà! Lúc Lộc Minh Trạch hăng say khoác lác sẽ không nhìn thấy hậu quả, hắn nói xong còn muốn nói thêm về món quà còn lại của Auston.
- Đây chưa phải là đắt nhất đâu, bộ cờ tướng bằng pha lê biếu bố còn đắt hơn. Từ bàn cờ đến quân cờ đều được làm từ ngọc Hòa Điền và pha lê, nhưng bộ của bố thắng ở số lượng và trọng lượng, còn vòng tay cho mẹ mới thắng ở chất liệu và tay nghề thợ, mẹ đừng ganh tị nhá.
Lộc Minh Trạch vừa khoác lác vừa xoa bóp vai cho mẹ. Trước đó mồm còn bảo Auston nên khiêm tốn, đến thời điểm quan trọng mới nhận ra tầm quan trọng của tiền bạc.
Mẹ hắn nghe thế mà không tỏ ra vui vẻ gì, thay vào đó là lo lắng sợ sệt:
- A Trạch, mày nói thật với mẹ, có phải mày... cặp với đại gia, bị bao nuôi không?
- Phì! Cái... cái gì?! Con bị cái gì cơ?!
Mẹ hắn cau mày nhìn hắn:
- Bị bao nuôi! Ban đầu mày nói với mẹ mày thích một người đàn ông, mẹ cứ tưởng sẽ là kiểu người như... mấy thằng con trai ẻo ẻo, điệu bộ giống hệt con gái trên ti vi ấy. Nhưng mẹ thấy cậu ta không giống vậy, lúc nói chuyện với bố mẹ cứ tự nhiên như đồng nghiệp hay bạn bè của mày cơ, rồi nhìn lại mấy thứ cậu ta mua cho nhà mình... Hở? Không... không phải mày cặp với đại gia đấy chứ? Mẹ nghe nói mấy người giàu có hay ham của lạ...
Lộc Minh Trạch không đừng được mà lớn giọng:
- Mẹ nghe ai nói thế!
Mẹ hắn dứ dứ tay dọa đánh:
- Suỵt! Be bé cái mồm thôi!
- Con mà cần anh ấy bao nuôi à?!
- Mẹ thấy cậu ta có vẻ giỏi giang lắm...
- Vậy con không giỏi sao?! - Lộc Minh Trạch cuống lên - Trí tưởng tượng của mẹ phong phú thật, sao mẹ không nghĩ là anh ấy theo đuổi con chứ? Con còn muốn anh ấy bao nuôi đây này... Năm đó con vào sinh ra tử vì anh ấy, anh ấy còn nợ con đấy!
Tất cả những bằng chứng Auston dùng để lật đổ Adonis đều do hắn thu thập, không được thăng quan tiến chức thì thôi, nhưng dù sao cũng phải được cái gì thực tế như tiền bạc chứ! Bao với chả dưỡng... Hắn cần chắc?!
- Vào sinh ra tử gì cơ...
- Được rồi, được rồi, con không nói rõ với mẹ được, nhưng mẹ cứ yên tâm! Thằng con trai chết giẫm này cũng tặng mẹ một đôi nhá!
Mẹ hắn muốn đánh hắn ngay tại chỗ:
- Mẹ đánh mày chết trước!
Lộc Minh Trạch vừa ôm đầu vừa tiếp tục hờn trách:
- Còn bảo con nông cạn đấy, chỉ mua cho mẹ một cặp vòng mà mẹ đã bảo anh ấy giỏi giang á? Có phải giờ mẹ thấy anh ấy thân thiện gần gũi, còn gần gũi hơn cả con ruột không...
Mẹ Lộc Minh Trạch túm hắn lại, vặn mạnh cánh tay hắn:
- Mày muốn chọc mẹ tức chết đúng không?!
––––––––––
Editor: Nói chung là siêu giàu, giàu vcl, toàn chơi đá quý, ngọc quý