Sau khi Auston rời khỏi chủ tinh, chưa kể đến việc tầng lớp cách mạng mới ở đất nước này bị ảnh hưởng nặng nề và không có người kế tục, thực tại đã đủ để mọi người hoang mang. Suy cho cùng, dù xét về thân phận hay sự thành thục trong tư tưởng, Auston vẫn thích hợp làm người đứng đầu nhất. Thế nhưng y lại quẳng gánh không làm nữa, những người ở lại khó lòng gánh vác nổi.
Milocy và Roy trơ mắt nhìn Auston biến mất trên cỗ máy thời không, bảo lòng không nổi sóng là giả, nhưng nhận thức về chính trị của Roy nhạy bén hơn Milocy, cậu ta biết chắc sẽ có người đưa chuyện ngày hôm nay lên báo. Auston rời đi như rắn mất đầu, ở một mức độ nào đó sẽ khiến cục diện trở nên rối loạn.
Đã là người tất có suy nghĩ tư lợi, đã có suy nghĩ tư lợi tất sẽ muốn làm kẻ đứng đầu...
Roy suy nghĩ hồi lâu, không còn cách nào khác đành thay đổi “di chúc” của Auston, bổ nhiệm người y đã chọn làm “quyền giám sát trưởng”, tạm thời ổn định các thế lực đang rục rịch nhăm nhe khắp nơi.
Dẫu Auston đã nói ngay từ những ngày đầu lãnh đạo cuộc cải cách rằng y chỉ là người dẫn dắt, không thể lãnh đạo bọn họ mãi, nhưng khi y thật sự dứt áo ra đi không luyến tiếc, những người trong ban lãnh đạo đều bối rối vô cùng. Tất nhiên Roy cũng không phải ngoại lệ, cậu ta không ngờ Auston cứ nói đi là đi như thế.
Thủ trưởng ngầu quá đi! Ngầu đến mức khiến cậu ta phải bối rối.
May mắn thay, mấy năm qua Auston quả thật đã đào tạo được một nhóm kiện tướng đắc lực. Sau khi y đi sẽ có người thay thế gánh vác trách nhiệm, không đến nỗi khiến chính quyền sa sút. Trí tuệ trên thế giới này không chỉ hội tụ ở mỗi Auston, Hội Tự Do, nhóm thanh niên quý tộc cũ, các quan chức cấp thấp... đầy những tư tưởng tiến bộ trong biết bao các giai cấp tầng lớp, cùng những cá nhân với sự hiểu biết mới lạ. Hơn thế, chính sách mới của Auston không có hạn chế những người thuộc tầng lớp quý tộc cũ tham gia vào chính trị, chỉ hủy bỏ đặc quyền vốn có của bọn họ, cho nên ban lãnh đạo tạm thời không thiếu người.
Sau khi thay máu ban lãnh đạo, các dự án quả thật được phát triển theo hướng tốt đẹp hơn. Họ tiến hành sửa đổi và hoàn thiện khung chính sách mà y xây dựng ban đầu, chẳng bao lâu đã lập ra một hệ thống thử nghiệm sơ bộ. Dẫu vẫn còn lỗ hổng, nhưng nó thật sự đã cải thiện được một số hiện trạng. Chính phủ liên bang không còn tập trung quân lực và tài lực để xâm lược những tinh cầu khác nữa, mà dùng cho phát triển một số chính sách ngoại giao hòa bình, điều này cho phép họ tập trung một phần nguồn lực của quốc gia để phát triển kinh tế và phúc lợi xã hội. Hầu hết các đơn vị phúc lợi Hội Tự Do hỗ trợ năm ấy đều trở thành tổ chức được chính phủ hỗ trợ. Không rõ chúng được vận hành như thế nào, nhưng có vô số người cần được giúp đỡ đã đến các tổ chức này. Chí ít nhìn mặt ngoài, xã hội đã ổn định hơn.
Albert từng nhận được lời cam kết từ Auston rằng chính phủ liên bang sẽ không can dự đến sự phát triển của sao Fansa nữa, bọn họ có thể thành lập quốc gia độc lập như mong muốn. Nhưng sau khi chính phủ liên bang thay đổi kết cấu xã hội, Albert mới nhận ra mình đã ăn phải cú lừa lớn từ Auston. Y hoàn toàn không cho chính phủ liên bang cơ hội xâm lược bành trướng lãnh thổ, dù không có lời cam kết từ y, bọn họ vẫn sẽ an toàn thôi.
Trái lại, Albert đánh giá rất cao biện pháp này của y. Chỉ có điều mỗi mình mình bị lừa, phí cả cơ hội ra điều kiện, điều này khiến Albert khá khó chịu.
Khoảng một tháng sau khi Auston rời đi, gã dẫn một đội thân binh đến tận nơi “thăm hỏi“. Nhác thấy người tiếp đãi mình lại là “hạng tép riu” như Roy, gã thiếu điều sừng sộ lên. Roy mất kiên nhẫn giải thích ngọn nguồn cho gã, chỉ vào đôi liễn phúng viếng “Giám sát trưởng đời đời bất diệt” cho gã xem:
- Thủ trưởng không để lại di chúc cho anh, có gì bất mãn có thể nói với tôi.
Albert đứng phắt dậy:
- Hắn chết rồi?! Không thể nào!
Roy lẳng lặng nhìn gã, chẳng nói đúng hay sai, nhưng vẻ mặt của cậu ta đã nói lên tất cả - liễn phúng viếng đã treo lên cả rồi, không thể nào là giả được.
- Hôm nay anh đến thăm hỏi với tư cách người lãnh đạo của sao Fansa? Hay muốn thiết lập quan hệ ngoại giao với chính phủ liên bang? Nếu chỉ đơn giản lấy thân phận cá nhân để tìm thủ trưởng, tôi chỉ có thể nói: tôi rất lấy làm tiếc.
Albert chầm chậm ngồi xuống ghế, nét mặt nghiêm trọng, qua hồi lâu mới cất lời:
- Việc thiết lập quan hệ ngoại giao không đến lượt cậu hỏi. Một thời gian nữa ta sẽ phái người đến đây.
Lúc rời đi, Albert không buồn hỏi đến Lộc Minh Trạch. Trước kia gã chỉ nổi hứng nhất thời, Auston mới là người gã thật sự cảm phục. Loại tép riu như Lộc Minh Trạch, nếu tước bỏ thân phận người yêu của giám sát trưởng, quả rất khó để được người khác nhớ đến.
Có lẽ chỉ có Mary và Steven là nhớ đến hắn, nhưng lâu dần cũng sẽ phai mờ. Không có ý nói những người đó bạc tình bạc nghĩa, mà thế giới này vốn dĩ là thế, không một ai có thể chết chỉ vì người nào đó ra đi.
Mary là đứa con của sao Snow, cô bé có thể thản nhiên đối mặt với cái chết của cha mẹ, của vị hôn phu, thậm chí là cái chết của Gavin... Qua một thời gian, cô cũng sẽ bình thản đối mặt với sự ra đi của Lộc Minh Trạch.
Chuyện Auston “chết” được lan truyền ngay sau lễ cưới. Sự hỗn loạn ngày hôm ấy ai ai cũng chứng kiến, vì bắt tên khủng bố mà giám sát trưởng và người yêu của y cùng nhau tiến vào đại sảnh, để rồi không bao giờ bước ra nữa. Người ngoài không dám suy đoán bậy bạ, nhưng kết quả đã rất rõ ràng.
Cuộc cải cách của Auston không phải một cuộc cải cách suôn sẻ như nó vốn phải thế, có thành phần cấp tiến, có chỉ trích lên án, nhưng rồi tất cả đều tan biến cùng “cái chết” của y.
Thái độ của người đời dành cho người chết cũng vậy, tất cả những điều không tốt đều hóa thành tốt, cả y và người yêu của y đều trở thành vị anh hùng hy sinh mạng sống vì chính quyền mới.
Kết quả như thế này trái lại còn rất đáng mừng. Nếu có thể lợi dụng cái chết của mình để loại bỏ nguy cơ đạo đức cuối cùng, mở đường cho chế độ mới, nhất định Auston sẽ lấy làm vui mừng lắm. Chắc hẳn y không muốn chỉ vì vấn đề của bản thân mà mọi nỗ lực cả đời dành cho sự nghiệp bị ảnh hưởng.
Hoặc có lẽ y đã nhắm đến kết cục này, nên mới đưa ra quyết định như vậy. Suy nghĩ của Auston... Ai mà biết được.
Milocy đã tiếp nhận tổ nghiên cứu của Garrison cùng với dự án được thành lập gần đây là nghiên cứu thuốc giúp con người loại bỏ pheromone. Vốn dĩ gã thành thật như thế chẳng liên quan gì đến “di chúc” của Auston. Roy rất xem trọng chuyện này, ngày nào cũng chăm chăm giám sát gã khiến gã chẳng dám hó hé, táy máy gì.
Ấy thế nhưng, Milocy có moi hết kiến thức trong đầu ra cũng không tài nào tìm được manh mối. Gã biết rõ tính không đảo ngược của gen, cứ hễ bệnh do gen gây ra là rất khó chữa trị. Hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của pheromone là bất khả thi, chỉ có thể bắt đầu bằng việc cải thiện thuốc ức chế.
Roy lấy làm bất mãn lắm, nhưng đành bó tay chịu trói thôi. Bởi Milocy quả thật rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực này.
Roy tiếp nhận quyền chỉ huy quân đội, thế mà hợp ý chàng ta lắm. Những việc bọn Alpha ngu ngốc có thể làm, cậu ta quyết sẽ làm tốt hơn.
Mọi chuyện dần dần đi vào quỹ đạo của nó. Duy chỉ một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ấy là kỳ phát tình của Roy đến. Với thân phận và địa vị bây giờ của cậu ta đáng lẽ không nên gặp sự cố, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà... trúng ngay lúc đi công tác.
Ngày hôm đó vốn đang rất thuận lợi, thế rồi cậu ta bỗng nhận ra cơ thể là lạ, bèn tức tốc đi tìm thuốc ức chế. Nhưng trái khoáy làm sao, lọ thuốc ức chế thường dùng tình cờ hết sạch, Roy đành phải liều mình chạy đến phòng thí nghiệm của Milocy. Cậu ta tìm được thuốc ức chế, nhưng ngay sau khi dùng thuốc, kỳ phát tình lại bị đẩy nhanh tốc độ hơn. Roy chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Nhưng may thay, cậu ta đang ở trong phòng thí nghiệm với đủ các loại thiết bị. Cậu ta nhanh chóng tìm một gian phòng thí nghiệm nhiệt độ thấp rồi tự nhốt mình trong đó, với sự nhẫn nại của cậu ta, chỉ cần pheromone không lọt ra ngoài thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Chí ít đến sáng sớm ngày mai...
- Ồ? Sao cậu lại ở đây? ~
- ...
Roy nghe mang máng thấy một giọng nói gợi đòn, chuông cảnh báo trong đầu lập tức reo lên. Cậu ta muốn cảnh cáo với người kia không được lại gần, nhưng đã muộn. Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Giờ này mà ai lại đến phòng thí nghiệm, lại còn vào phòng nhiệt độ thấp chứ?!
Roy vội chạy lại nắm tay nắm cửa, song cửa khóa quá chặt, đã thế cậu ta còn đang trong tình trạng không nhìn rõ, không sao mở cửa ra nổi.
Tên khốn kiếp Milocy!
- Cậu đang làm gì thế? Cứ đập cửa mãi.
Lúc đối phương tiến đến, mùi pheromone Alpha phảng phất bay trong không khí. Milocy rất ngây thơ với chuyện tình dục. Xưa nay gã ta chưa từng để tâm đến mặt này, thế nên đến tận bây giờ vẫn chưa nhận ra, nhưng càng lại gần gã càng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào đến quái dị
- ... Cậu đang làm gì đấy hả? Sao phát tình lại chui vào phòng thí nghiệm của tôi! Á á á á!
Milocy nom rất tức giận, Roy nghe thế còn tức giận hơn, tức đến độ muốn văng tục. Nhưng cậu ta tạm thời không chửi được. Sức đâu mà chửi.
- Cút!
- Hì hì hì... Tôi cũng muốn cút lắm...
Kỳ động dục của Alpha luôn theo quy luật, nhưng khi xung quanh có Omega phát tình, họ thường sẽ bị ép bước vào kỳ động dục. Milocy bị Roy ôm ghì tay chân, gã muốn tẩu thoát nhưng bị đối phương tóm cổ từ đằng sau rồi quật ngã xuống đất.
- Cứu... Cứu tôi với! Tôi không muốn ngủ với cậu đâu màaaaa~
Milocy vừa la hét vừa mất kiểm soát xé quần áo Omega. Nom còn lưu manh hơn phường lưu manh.
Roy bóp cổ gã, lòng hận không thể bóp chết ngay tại chỗ. Nghe thấy tiếng kêu cứu của Milocy, cậu ta lại thấy bình tĩnh hơn. Nếu gã không bằng lòng, kệ, cứ xem gã là một món đồ chơi thôi!
- Cậu cố ý chứ gì? Cố ý dụ dỗ tôi đúng không? Đã phát tình còn uống chất thúc đẩy kích thích tố... Tôi cho cậu biết nhá, tôi sẽ không khuất phục... Úi cha! Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích... Tôi bị kẹt rồi!
Hóa ra thứ Roy tìm được chẳng phải thuốc ức chế gì cả, mà là một loại chất thúc đẩy kích thích tố từ thí nghiệm thất bại trước kia của gã. Loại kích thích tố này không cần tiêm vào máu, dù đi qua đường miệng vẫn có tác dụng.
... Đã thế, tác dụng còn rất mạnh.
Lúc khám phá ra tác dụng của nó, Milocy chẳng hề thấy thất bại, trái lại còn có cảm giác vui vẻ. Bởi nó cho thấy tuy phương hướng của gã chưa đúng, nhưng nếu đi theo hướng ngược lại biết đâu chừng có thể thành công.
Nào ngờ gã cất công nghiên cứu pheromone bao lâu nay, cuối cùng vẫn thua bởi pheromone!
... Gã còn nhỏ, gã không muốn tìm Omega.
Milocy bắt đầu bi thương nhớ về Auston. Với gã, Auston là vị lãnh tụ tinh thần chân chính, là người thật sự nắm vững chính trị. Pheromone là cái thá gì!
Cứ thế, một đêm trôi qua. Trời vừa sáng, Milocy đã bị Roy vác đao đuổi bắt. Gã tưởng như mình sắp bị chém chết, và quan trọng hơn... mỗi lần vung đao chém, đối phương toàn nhắm vào phần dưới của gã.
Omega chết giẫm! Gã cũng có vui vẻ gì cho cam!
Nhưng đây không phải lúc để lí sự, Milocy nhanh nhảu chạy đến một phòng thí nghiệm khác. Không thể ở lại nơi này được nữa, gã nghĩ bụng. Chỉ cần có mặt Roy, gã khó mà toàn thây sống sót.
Roy quả là Omega hung bạo có một không hai mà gã từng gặp! Đã thế, đối phương còn muốn chém chết gã thật!
Milocy nhìn cỗ máy thời gian, rồi tức tốc lao tới, tự nhốt mình vào trong đó. Roy giương đao chém phăng cỗ máy thời gian, tiếng “oành oành” vang lên khiến người sởn tóc gáy. Milocy run rẩy ấn nút lệnh, rồi hét lên:
- Cậu mau tránh ra! Tôi muốn đi tìm hầu tước Nicolas! Tôi muốn đến nơi không có cậu!
- Dưới địa ngục không có tôi đấy! Anh xuống đó đi!
Roy sùng sộ lên, nhưng bên trong quá kiên cố, cậu ta chỉ có thể phá lớp vỏ ngoài của cỗ máy thời gian. Roy nhìn quanh quất, trông thấy một sợi dây cắm dài, bèn lao đến rút dây ra.
Ấy thế nhưng, ngay khoảnh khắc cậu ta rút dây, cả lớp vỏ ngoài lẫn bên trong cỗ máy thời gian đều rung bần bật lên. Roy hoảng hồn trừng mắt, buồng máy bất thình lình mở bật ra. Cả người cậu ta bị hút vào, ngã dúi vào lòng Milocy. Cùng lúc đó, cỗ máy thời gian khổng lồ biến mất ngay tại chỗ.
Những vị khách đến từ vũ trụ xa xăm cùng cỗ máy của họ xuyên qua tầng khí quyển, kéo theo tia lửa như sao băng.
Vô số người trên trái đất bỗng trông thấy một ngôi sao khổng lồ vụt qua mặt trăng trong đêm Trung thu. Nó bất thình lình xuất hiện, rồi rơi xuống từ bầu trời.
- Sao băng kìa!
- Là sao chổi chứ! Đuôi dài thế mà!
Còn một khả năng khác, có lẽ chỉ là người ngoài hành tinh thôi..
- --------------------------*----------------------------
Đôi lời của editor:
Ban đầu mình cứ nghĩ sẽ edit nhanh cỡ 1 năm thôi, nhưng ai ngờ lại chây ì đến tận 3 năm. Nhưng qua 3 năm này, mình từ một đứa chỉ đoán mò QT đến mức đã đọc hiểu được kha khá QT, cũng như sửa chữa được lỗi sai từng mắc trong quá khứ. Thú thật có nhiều lần quay về đọc những chương cũ mà mình chả thể ngấm nổi cái văn mình lúc ấy:v Mình cứ sửa lỗi, rồi lại nhận ra chỗ chưa hợp lí, rồi lại sửa, rồi lại tìm ra lỗi... Nó cứ lặp đi lặp lại như thế, và mình tin là trong tương lai khi nhìn lại những chương này mình vẫn sẽ tự không ngửi nổi chính mình. Có những bạn hỏi tại sao mình không tìm beta. Thành thật mà nói, mình rất lười, cũng không dư dả thời gian nên edit khá thất thường, thành ra mình cũng ngại ngỏ lời nhờ người khác những lúc như thế.
Thế nên mình rất cảm ơn những ai đồng hành cùng mình từ đầu đến cuối bộ truyện, chịu đựng cái văn phong thất thường của mình, cũng như giúp mình sửa lỗi sai bằng những góp ý rất có ích, mình thật sự rất biết ơn và cảm động. Đọc bình luận của mọi người và biết rằng mọi người đang thưởng thức một cách vui vẻ khiến mình cũng vui theo. (Có đôi khi thấy một bình luận dài quá trời dài làm mình giật cả mình vì tưởng bị ăn chửi, nhưng hóa ra các bạn chỉ đang bày tỏ cảm xúc mà thôi haha)
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Cá Chết trong suốt thời gian qua. Yêu mọi người nhiều!
>P/s: Cái hố mới mình sắp đào vẫn là chủ đề “xuyên”, nhưng lần này là xuyên thư. Nếu mọi người cảm thấy, hãy tiếp tục ủng hộ chú Cá Chết này nha XD
Hố mới: Thanh tiến độ sinh tồn
Giới thiệu:
Thời Tiến đọc một quyển truyện, thể loại sảng văn hiện thực hướng báo thù.
Nhân vật chính sảng văn cũng tên Thời Tiến, có một ông bố ngựa đực và năm người anh trai cùng cha khác mẹ.
Trước khi ông bố ngựa đực chết, nhân vật chính được năm người anh trai cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng khi ông bố ngựa đực chết rồi, năm người anh trai lại hành hạ nhân vật chính thân tàn ma dại.
Sau đó nhân vật chính sống lại, lập chí muốn trả thù năm ông anh này, rồi sau đó... sách rớt mất rồi.
Thời Tiến đọc mà tức hộc máu, nổi khùng nhét sách vào máy cắt giấy.
Hôm sau, Thời Tiến bị xe tông chết.
Sau một chuyến xuyên qua, hắn sống lại, vẫn tên Thời Tiến, nhưng là Thời Tiến có ông bố ngựa đực vừa ngoẻo, sắp bị năm ông anh trai hành ra bã...
Thời Tiến: Mục tiêu của chúng ta là: xua tan sát ý của các anh trai và sống sót!