Kỳ động dục của Alpha khác với Omega. Kỳ động dục của Alpha tuy dài hơn, song được chia thành từng giai đoạn, sau khi giải quyết ham muốn có thể trở lại trạng thái tỉnh táo trong một quãng thời gian. Nhân lúc Auston thiếp đi, Lộc Minh Trạch vội vàng gọi cho Milocy. Chắc mẩm chỗ gã ta có thuốc ức chế. Hắn sợ, nếu cứ tiếp tục như vậy bản thân sẽ vắt kiệt đến chết mất.
4
Nghe Lộc Minh Trạch gọi mình đến văn phòng chính phủ, Milocy ngay lập tức muốn cúp máy. Chưa kể đến chuyện gã đang là tội phạm phản động bị truy nã, dù có lấy thân phận nhân viên của viện nghiên cứu đi chăng nữa, gã cũng không có cửa được bước chân vào văn phòng chính phủ. Lộc Minh Trạch đang đùa gã rồi.
- Aus hóa sói rồi! Anh mau mang thuốc ức chế tới đây!
Lộc Minh Trạch quay đầu nhìn con sói bạc đang say giấc. Hắn nhất định phải dùng đến chiêu cuối, nếu để cho Milocy mang đi, y sẽ phải chịu khổ mất.
Milocy bật ra điệu cười quái gở:
- Đến kỳ động dục thì Alpha nào chả là “sói“. Cưng cứ chịu đựng đi. Chịu đựng rồi sẽ sung sướng ngay ấy mà~
Kỳ động dục của hầu tước Nicolas đã có Lộc Minh Trạch ở bên, gã còn mò đến làm quái gì. Chán sống à?
Lộc Minh Trạch tức nói không nên lời vì cái “bệnh” ảo tượng sức mạnh của gã ta:
- Tôi bảo là biến thành sói! Biến thành sói thật ấy! Từ người biến thành một con sói sống sờ sờ ấy! Khỉ gió, rốt cuộc anh có đến không hả? Cơ hội thí nghiệm tuyệt vời đấy nhé, đừng bảo tôi chưa nhắc anh!1
Milocy bắt đầu chần chờ:
- Thật à?
- Lúc đến nhớ mang theo hai bộ quần áo!
Lộc Minh Trạch nói xong thì cúp máy. Theo sự hiểu biết của hắn về Milocy, cái gã này nhất định sẽ đến. Có điều bộ dạng hiện tại của hắn không thể để người ngoài thấy được. Lúc Auston biến thành sói đã xé rách hết quần áo, họ cũng đâu thể trần truồng mà gặp Milocy.
Lộc Minh Trạch chạm ngay đúng nhược điểm của Milocy.Vừa nghe Auston hóa sói, gã ta lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới. Lộc Minh Trạch chỉ có thể dùng danh nghĩa giám sát trưởng giúp gã vào cửa cuối, còn những lớp phòng tuyến bên ngoài đành bó tay chịu thua. Không biết gã làm sao để qua mặt cảnh vệ, luồn lách qua hàng rào phòng vệ của văn phòng chính phủ trong tình huống hỗn loạn như thế này
- Bên ngoài đang tán loạn truy bắt kẻ đột nhập khắp nơi, hai người lại trốn ở đây “vui vẻ” à~
Lộc Minh Trạch giữ chặt cửa không cho gã vào:
- Ném quần áo vào đây!
Milocy hỏi, nom hả hê ra mặt:
- Cậu ở trần đấy à?
- Đừng có vớ va vớ vẩn! Mau đưa quần áo vào đây. Anh còn muốn nghiên cứu Aus không đấy?
Sau khi tỉnh lại, Aus mới biết Lộc Minh Trạch tự mình liên lạc với Milocy, y đã hơi mất hứng, giờ nghe Lộc Minh Trạch thẳng thừng như thế lại càng thêm không vui. Bất thình lình, y đứng thẳng người lên, khoát móng vuốt lên vai hắn, há mõm cắn gáy hắn.
- Đừng nghịch, đừng nghịch...
Lộc Minh Trạch tránh khỏi hàm răng của Auston, xoay người ôm lấy y, xoa mặt y, nhìn chằm chằm y, đoạn thì thào:
- Đang có người đến, ngoan tí nào.
Cả đời Auston chưa bao giờ bị biến thành sói, lần đầu tiên vì quá nhỏ nên không có ấn tượng gì. Lẽ hiển nhiên, cho dù ngoại hình thay đổi, thói quen vẫn giống con người, thích dùng chân trước thay cho tay, nếu không vì quá khó, thậm chí y còn dùng hai chân sau để bước đi. Y thở phì phì, chất vấn:
- Em dám bán đứng tôi cho Milocy?
Lộc Minh Trạch cạn lời nhìn y:
- Đấy là cứu anh... Tôi nói thế để lừa Milocy thôi, chuyện gì xảy ra, anh không phân biệt được đâu thân đâu sơ à?
Auston bỗng bật cười khe khẽ. Cơ thể xù lông đè lên bờ ngực trần trụi của Lộc Minh Trạch, y đẩy hắn tựa lên cửa:
- Vậy ý em là thân với tôi, sơ với hắn à?
- Không phải thế à?
Sói bạc gác mõm lên vai Lộc Minh Trạch, đầu lưỡi mon men liếm từ gáy lên đến tai, giọng nguy hiểm:
- Nhưng hình như em tin tưởng hắn ta hơn tôi thì phải.
Lộc Minh Trạch sững sốt, rồi ngay lập tức nhận ra cái tên nhỏ mọn Auston này đang ghen, hơn nữa còn rất chú ý tới Milocy? Ở với nhau bấy lâu, thế mà Lộc Minh Trạch không nhận ra Auston có những suy nghĩ “đặc biệt” về Milocy. Giấu kĩ phết.
- ... Lúc còn ở sao Snow chúng tôi cũng có thân quen gì đâu.
Lộc Minh Trạch gượng gạo giải thích. Thật ra ngay cả chính hắn cũng không để ý, dường như có vài việc hắn thường có xu hướng tìm đến Milocy thương lượng thay vì nghĩ đến Auston đầu tiên. Song Lộc Minh Trạch vẫn kiên trì cho rằng hai người bọn hắn chẳng thân quen gì cả. Còn lâu hắn mới dựa dẫm vào loại người biến thái như Milocy, chỉ là mức độ tin tưởng đối với gã ta hơn người bình thường một chút mà thôi.
Auston dùng hai cái chân trước ôm chặt cổ Lộc Minh Trạch không buông, Milocy ở bên ngoài thì ra sức đập cửa:
- Mở cửa ra nào. Đừng bảo hai người lại ấy ấy đấy nhá~ hí hí hí... Chả hiểu nổi mấy sinh vật thèm thuồng giao phối này, cũng đâu có “sản xuất” ra em bé được...
- Im mồm!
Lộc Minh Trạch hét lên với cánh cửa đang rung ầm ầm đằng sau, ôm eo sói kéo sang một bên:
- Trước tiên mặc quần áo vào cái đã.
Trong lúc Lộc Minh Trạch mặc quần áo, Auston luôn dán mắt vào hắn, tư thế trông như hận không thể giấu Lộc Minh Trạch vào lòng mọi lúc mọi nơi.
... Muốn đấm thật.
Milocy vừa vào cửa, trông thấy Auston, hai con mắt lập tức sang lên. Gã suýt thì nhảy vồ tới, nếu không phải Auston đang giương móng vuốt sắc bén đầy uy nghiêm, có lẽ Milocy đã ôm lấy y mà giày vò.
Lộc Minh Trạch vừa trùm áo thun lên đầu, đảo mắt đã thấy Milocy đến gần sói bạc, cúi người quan sát y, trầm trồ:
- Chẳng lẽ đây chính là sói nguyên thủy biến dị mà lịch sử nhân loại ghi chép lại ư... Ấy, đây không phải là sinh vật trong truyền thuyết sao?! Tôi cứ tưởng sói nguyên thủy cũng là truyền thuyết, không ngờ...
“Bốp!”
Lộc Minh Trạch xồng xộc đi tới, đánh bay bàn tay đang mon men lại gần tai Auston. Hắn cau mày ôm chầm lấy sói bạc như thú cưng, cảnh giác nhìn Milocy chòng chọc:
- Nói thì nói, táy máy tay chân làm gì?
Auston cảm thấy khá khó chịu. Lúc bị Lộc Minh Trạch ôm, y lại vô thức dùng hai chân sau đứng lên, y cố giãy mấy lần, nhưng càng bị Lộc Minh Trạch ôm chặt hơn, cuối cùng đành từ bỏ.
Milocy đứng lên, khoanh tay nhìn hai người:
- Mấy người mắc cười thiệt đó~~ Tôi còn chưa làm gì, có cần phải vậy không? Đợi lát nữa kiểm tra thân thể, có phải mấy người thấy ngứa mắt rồi đánh tôi luôn đúng hông~~
Lộc Minh Trạch hoàn toàn không bị gã kích động, cười hì hì:
- Nhân cách của anh ở số âm mất rồi, tôi không tin anh nữa đâu.
Hắn không bao giờ quên được cảm giác bị Milocy nhét vào cái máy mô phỏng 3D gì gì đó để lĩnh hội chân lý cuộc đời, nhỡ gã cũng làm vậy với Auston thì biết làm sao. Nghịch bậy trong khi thí nghiệm chính là thủ đoạn Milocy chuyên dùng.
Milocy tiếc rẻ duỗi tay:
- Không có vật liệu thí nghiệm, chẳng lẽ cậu định để tôi chế thuốc giúp hầu tước khôi phục hình người bằng trí tưởng tượng à? Trên tay tôi chỉ có mấy thuốc tiêm cho Alpha bình thường dùng thôi~ Cậu dám thì lấy đi này.
Gã đưa hai ống kim tiêm cho Lộc Minh Trạch, ngón trỏ đung đưa, vung vẩy ống tiêm bên trái:
- Ống này là khống chế tiết pheromone. - Gã huơ huơ ngón áp út, ống tiêm bên phải lắc lư theo – Còn ống này giúp anh ta... hí hí, bình tĩnh.
Lộc Minh Trạch nhướng mày. Nghe giọng điệu là biết “bình tĩnh” kia có gì đó quái lạ, kết hợp với lần trước sau khi Auston thử nghiệm máy gây nhiễu một thời gian dài không cứng nổi, Lộc Minh Trạch ngờ rằng thứ này phải chăng là loại làm Alpha không cứng nổi đó!
Sói bạc trong lòng dường như có linh cảm mà ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Milocy:
- Lại muốn giở trò gian xảo gì đấy?
- Oa! Anh ta nói chuyện được kìa!
Lộc Minh Trạch không buồn để ý đến vẻ kinh ngạc của Milocy. Hắn vươn tay toan lấy ống tiêm bên trái, bỗng, Milocy thu tay lại:
- Mà thôi đi~~ hí hí hí... Vật liệu thí nghiệm quý giá như vậy mà tùy tiện dùng thuốc nhỡ hỏng thì tính sao.
- ...Vậy khi nãy anh định tùy tiện tiêm thuốc bậy bạ cho anh ấy mà không biết có gây tổn thương đến cơ thể hay không ư?
- Đúng vậy, tôi đâu có biết anh ta nói được chứ. Giờ thì biết rồi nè~ Mức độ quý giá của hầu tước Nicolas lại tăng lên một chút rồi, vui quá đi thôi~~
Lộc Minh Trạch kéo Auston tránh xa gã ta, vô thức sờ đầu sói mấy cái an ủi. Sói Auston đã không còn xem cơ thể này là của mình nữa, mặc cho Lộc Minh Trạch sờ mó xoa nắn, y vẫn duy trì biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm Milocy.
- Nếu muốn bắt đầu từ gen, có thể lấy lông làm vật liệu thí nghiệm.
Milocy sờ cằm trầm ngâm:
- Không chỉ cần gien, phải có cả mẫu thuốc anh bị tiêm nữa. Tôi phải biết thành phần của nó mới tiến tới bước phân tích tình trạng cơ thể.
Lộc Minh Trạch hồi tưởng:
- Cái ống đó bị tôi đá bay mất rồi, anh ra ngoài xem có không.
Milocy híp mắt cười, nói:
- Làm gì có, bên ngoài rất sạch sẽ.
- ...
Thấy Lộc Minh Trạch lặng thinh, gã lập tức giở cái giọng điệu bỉ ổi:
- Hai người thiệt là mặt dày quá đi, không thể nghĩ được chuyện gì khác ngoài giao phối ư~~ Chí ít chờ đến khi trở về hình người đã chứ. Tôi phải làm sao đây?
Lộc Minh Trạch không thể nhịn được nữa phi cước vào bụng gã ta:
- Cút đi!
Auston cất giọng lạnh lùng:
- Thứ thuốc ấy cũng có trong cơ thể tôi, lấy máu thử xem.
- Đã mấy ngày rồi... - Milocy run rẩy vịn tường, lồm cồm bò dậy - Nếu dễ bị chuyển hóa, nó sẽ chỉ xuất hiện trong sản phẩm của quá trình trao đổi chất ngày đầu tiên... Phân của ngày hôm đó hai người còn giữ không?
Lộc Minh Trạch đã quá quen, lạnh lùng đáp:
- Dội sạch rồi.
Milocy quét mắt khắp người Lộc Minh Trạch với vẻ mặt quái lạ:
- Vậy tinh dịch của ngày đầu cũng được~ Chưa hấp thụ hết đâu, tự cậu moi ra đi, cố gắng tí là moi ra được mà~ Hí hí hí hí.1
- Đừng cản tôi!! Tôi muốn đánh chết hắn!!!!
Sói bạc nhức đầu nhào tới ôm Lộc Minh Trạch vào lòng:
- Bình tĩnh, A Trạch, hắn còn tác dụng... Milocy, anh đừng đùa dai nữa. Có tin tôi đá anh ra khỏi viện nghiên cứu không?
- Tôi nói thật mà...
Cuối cùng Milocy phải quét mớ lông sói bạc ra từ mọi ngóc ngách trong phòng, thu gom rồi mang đi. Auston hỏi gã khi nào có kết quả, gã liền tức giận đáp: Anh nên hỏi khi nào tìm ra cọng lông rụng vào ngày đầu tiên mới đúng.
Kết quả Milocy đến một chuyến, Lộc Minh Trạch không những không lấy được thuốc ức chế, còn tự chọc mình tức chết. Auston lại sợ hắn ói máu, liền dời sự chú ý:
- Rời khỏi tầm mắt công chúng quá lâu cũng không hay, tôi muốn liên lạc với phía nghị viện đặc thù.
Lộc Minh Trạch tức giận vẫn hoàn tức giận, còn biết đấy là chuyện nghiêm túc:
- Giờ làm sao anh gặp họ được? Những người kia đang ngại không bắt thóp được anh, còn anh thì tự dâng mình lên miệng cọp à?
- Tôi sẽ không gặp mặt, chỉ gọi điện là được rồi. Hiện tại tôi không thể sử dụng vân tay, em giúp tôi quay số nghị viện đặc thù đi.
Lộc Minh Trạch liền quay số. Có lẽ vì đang là giờ trà chiều, ống nghe vang lên tiếng người huyên náo, Lộc Minh Trạch đặt ống nghe bên tai Auston, y tằng hắng một tiếng, đầu bên kia mới yên tĩnh.
- Không chết được, khiến các vị phải trăn trở rồi. Ta rất lấy làm tiếc.
Lộc Minh Trạcch tựa đầu vào tấm lưng rậm rạp lông, nghe y nói thế, hắn không kiềm được cái nhếch môi – chưa có ai từng mở màn như vậy.
Đầu bên kia nín thinh, sói bạc chợt bật cười khe khẽ. Thậm chí Lộc Minh Trạch còn thấy khóe miệng y nhoẻn lên như một con người thật sự.
- Phiền các vị lo lắng rồi. Ồ? Giọng của ta... Ừm... Do gần đây đã vào kỳ động dục, cũng bởi nguyên nhân này nên không thể gặp các vị được. Còn chuyện gặp phải kẻ ám sát, ta mong sẽ thảo luận lại sau kỳ động dục... Không cần, cảm ơn.
Auston nói xong câu đó, liền ra hiệu Lộc Minh Trạch cúp máy.
Lộc Minh Trạch ra chiều thần bí tiến lại gần:
- Rốt cuộc mấy người đang nói gì vậy? Có phải chính phủ phát Omega giúp anh vượt qua kỳ động dục không?
Auston nghiêng đầu liếm một cái thật mạnh lên mặt Lộc Minh Trạch:
- Đúng vậy, tôi đã từ chối rồi. Không phải đã có em rồi ư... Nhưng kể từ bây giờ tôi có thể quang minh chính đại nghỉ phép có lương và trải qua thời kỳ động dục rồi. Nhờ em nhé, A Trạch.
Lộc Minh Trạch vô cảm đẩy y ra:+
- ... Thôi để chính phủ phát Omega cho anh đi.