Nghe chút nhạc vào tối thứ bảy mưa.
***
Đứng đó như cục gỗ, Lộc Minh Trạch thực sự cảm thấy bản thân hơi dư thừa, cha con nhà người ta trò chuyện tán gẫu, một người ngoài như hắn đứng đây làm gì. Đừng nói hắn không có hứng thú với chuyện nhà họ, dù thấy hứng thú thật, cũng đâu thể quang minh chính đại đứng nghe, hắn có thể lên lầu nghe lén, không cần chỗ ngồi hạng nhất này.
Lộc Minh Trạch lia mắt hết lần này tới lần khác ám chỉ Auston, đối phương vẫn như không thấy, như thể Lộc Minh Trạch thật sự là cái cây thông Noel.
Y không nói một lời, mỉm cười nhìn người ngồi đối diện, mà công tước Nicolas cũng là một người biết giữ bình tĩnh, sau khi hai người chào hỏi, ông không nói gì nữa, cao thủ trong truyền thuyết đọ chiêu thì phải đọ mắt trước, Lộc Minh Trạch ở gần, thậm chí có thể cảm giác được tia lửa bắn ra giữa bọn họ... A bậy.
Kỳ thực có chút kỳ quái, tên Auston này rõ ràng rất biết tùy mặt gửi lời, ngay cả hắn cũng nhìn ra cha y không hy vọng có người ở bên cạnh quấy rối cuộc nói chuyện của họ, sao Auston không nhìn ra được?
Hẳn là người nọ cố ý, công tước Nicolas càng không muốn hắn ở cạnh, Auston lại càng muốn để hắn ở cạnh, sao mà phản nghịch hơn cả tuổi dậy thì của hắn thế.
Không biết qua bao lâu, hồn Lộc Minh Trạch gần như lạc bước ở trên mây, công tước Nicolas mới mở miệng, ông chuyển tầm mắt sang hướng Lộc Minh Trạch, quét một vòng: “Đây là học sinh của anh? Hay thuộc hạ?”
Lộc Minh Trạch còn đang vận đồng phục trường quân đội, gia đình cũng biết việc Auston trở về Glasgow làm huấn luyện viên, cho nên rất dễ đoán ra thân phận Lộc Minh Trạch.
“Xem như thế.”
“Vậy thì mời cậu ta tạm thời tránh đi.”
Lộc Minh Trạch nghe thế lập tức như trút được gánh nặng, toan nói, lại bị Auston cắt ngang, đối phương đổi chân vắt: “Không cần, cậu ấy là người của tôi, chuyện của tôi trong tương lai cậu ấy đều sẽ tham dự. Công tước muốn nói gì, có thể nói thẳng, miễn giải thích lại.”
Đáp án này hơi bất ngờ, hoặc nói, chí ít đối với Auston là rất đỗi bất ngờ. công tước Nicolas khá là hiểu Auston, nghe y nói vậy, lại bắt đầu quan sát Lộc Minh Trạch lần nữa, mang theo ý đồ xem kỹ.
Lộc Minh Trạch rất hồi hộp, không biết tại sao trung tâm cuộc nói chuyện của họ lại biến thành mình, hắn theo quán tính thít chặt cơ mông, đứng nghiêm, ra dáng bị chỉ huy kiểm duyệt. Auston liếc nhìn hắn một cái không rõ ý tứ, như đang mắng hắn không có tiền đồ...
Đệt, hắn tôn kính với cha y, y còn không bằng lòng! Người gì kì thế.
Nhưng hình như Auston lấy thân phận “thân tín” để giới thiệu hắn, có vẻ thực sự...trước mặt người cha quan hệ không tốt mấy với Boss, cái phận “thân tín” này căn bản không cần tận lực lấy lòng đối phương, chung quy là không có động chạm gì tới nhau.
Có lẽ khi áp lực càng lớn thì ảo tưởng càng mạnh, Lộc Minh Trạch không biết tại sao có chút ý bất mãn với lời giới thiệu Auston. Thông thường kịch bản không phải nên là giới thiệu với cha y mối quan hệ qua lại giữa hai người họ, rồi kéo đến vấn đề giới tính của hắn, sau đó khơi ra hàng loạt tranh chấp liên quan tới nối dõi tông đường sao?
Hầu tước bá đạo yêu tôi gì đấy đâu?
Trong đầu Lộc Minh Trạch tự biên tự diễn những câu chuyện tình yêu máu chó kỳ dị hết chuyện này đến chuyện khác, tâm điểm cuộc nói chuyện của Auston và công tước Nicolas cũng đã dời đi.
Công tước Nicolas mặt không đổi nhìn Auston: “Nghe nói, anh định kiến nghị tòa án quân sự bãi bỏ các đặc quyền hành chính của quý tộc.”
Câu nói này vang như tiếng sấm, hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của Lộc Minh Trạch, hắn chớp chớp mắt, ngỡ là mình nghe nhầm. Bãi bỏ đặc quyền hành chính của ai? Quý tộc? Nhà Auston không phải quý tộc sao? Sao y lại huỷ bỏ đặc quyền của mình, hâm à. Lộc Minh Trạch thấy não hơi khó load, hắn nhất định phải dứt bỏ tiền đề “Auston là quý tộc”, mới có thể cân nhắc chân tướng sự việc, rồi càng nghĩ càng thấy chuyện không đơn giản. Nếu Auston không phải đang nói đùa hoặc là hắn hiểu sai, vậy y có thể xem là kẻ phản bội trong giới quý tộc, y muốn đối nghịch với quý tộc khắp thiên hạ ư?
Auston dường như đã ngờ trước ý đồ đối phương đến đây, đối mặt với sự dò hỏi thẳng thừng không lộ chút vẻ bất ngờ, y khẽ rũ đầu xuống, cười nói: “Trước mắt chỉ là kế hoạch, công tước đã hay tin ngay, cho dù thân thể trong tình trạng này, tai mắt của ngài vẫn thật tinh tường.”
“Khỏi phải nói những lời vô nghĩa, anh chỉ cần trả lời, có hay không.”
Auston đột nhiên bật cười: “Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời ngài vấn đề liên quan tới công việc, công tước Nicolas, ngài bây giờ không có bất kỳ chức vụ nào ở chính phủ liên bang cả, mà tôi, mới là giám sát viên đương nhiệm.”
Auston bộc lộ sự sắc bén trước mặt cha mình, Lộc Minh Trạch ở cạnh bên cũng cảm nhận được sát khí không hề che giấu của y, không biết đối mặt với thứ sát khí này công tước Nicolas cảm giác ra sao.
Công tước Nicolas không hổ là người từng trải qua sóng to gió lớn, trước lời chất vấn đại nghịch bất đạo càng không sửng cồ lên đánh y một bạt tai, ông không lên tiếng, hơi nheo mắt lại nhìn Auston. Lộc Minh Trạch chú ý thấy động tác này của ông giống hệt khi cảm xúc Auston dao động, thật không hổ là hai cha con. Công tước Nicolas là một chính khách trình độ không hề thua kém Auston, cho dù bị thằng con trai công kích điểm yếu của mình thẳng mặt, cũng chẳng nổi trận lôi đình.
Ông chỉ lạnh như băng nhìn Auston: “Anh sẽ trở thành kẻ thù của tất cả các quý tộc, phải biết rằng, giới quý tộc không chỉ sở hữu tài nguyên chính trị, mà còn bao gồm kinh tế và quân sự. Họ sẽ không bỏ qua cho anh, tôi cũng thế. Cho đến nay, rốt cuộc có bao nhiêu người đã chết vì anh, tự anh khắc biết.”
Lộc Minh Trạch nghe mà lơ ngơ, từng chữ đều hiểu, lại cảm thấy lời bọn họ còn giấu thâm ý trong những khe hở.
Auston không đáp trả, không phản bác, càng không giải thích nữa, như thể chấp nhận lời đánh giá về mình của đối phương, song cũng âm thầm chống cự. Y sẽ tiếp tục như vậy, không hề thay đổi.
Công tước Nicolas nói xong những câu này rồi đứng dậy ngay, vắt áo khoác trên tay, ông xoay người đi được hai bước, chợt dừng lại, hơi quay đầu: “Tôi chỉ có một yêu cầu với anh, đừng liên lụy đến gia tộc Nicolas.”
Lộc Minh Trạch nhìn bóng lưng công tước Nicolas đi xa không nhịn được nhíu mày lại. Chưa nói bầu không khí giữa cha con họ rốt cuộc có giống cha con thật hay không, dù quan hệ không thân thiết, chí ít nên có đôi chút biểu hiện tình thân một cách tự nhiên, nhưng giữa hai người họ...đừng nói là tình thân, Lộc Minh Trạch thậm chí còn cảm thấy họ giống kẻ thù hơn.
Ông ta còn thiếu điều chỉ thẳng vào mũi Auston nói “Đồ sao chổi”, Auston lúc này đúng là ở trong tuyệt cảnh chúng bạn xa lánh.
Sau khi công tước Nicolas hoàn toàn rời khỏi phủ đệ hầu tước, Lộc Minh Trạch mới đến bên Auston. Chứng kiến cảnh tượng cha con bất hòa đầy lúng túng, không biết nên nói gì cho phải, nói an ủi, Auston nhất định sẽ cảm thấy thật mất mặt, không nói gì, lại trông hắn bạc tình bạc nghĩa quá.
...Mẹ nó, hay hắn chạy khỏi cái nơi thị phi này đi.
“Ha ha.”
Điên rồi điên rồi, thế mà còn cười được, Auston nhất định giận điên rồi. Lộc Minh Trạch lập tức bỏ phắt ý nghĩ vừa rồi, giờ mà ném y sang một bên thì không có tình người quá.
Lộc Minh Trạch đành phải kiên trì đi đến, khoát tay lên vai Auston: “Này... Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
Auston lúc này mới như lấy lại tinh thần, y nhìn Lộc Minh Trạch, mắt chớp chớp, nom đáng thương quá chừng: “Gân bò xào lăn?”
... Há miệng ra lại không thương nổi.
“Sáng sớm ăn nặng đô vậy được à?”
Auston nhếch môi, ôm Lộc Minh Trạch vào lòng, kề sát rạt hắn rồi cười: “Nặng hơn khẩu vị thích vụng trộm của em à?”
“...”
Auston thấy sắc mặt Lộc Minh Trạch đổi tới đổi lui, không nhịn được cúi đầu hôn lên trán hắn: “Đi thôi, đi ăn cơm, ăn rồi còn bận cả hôm nay.”
“Có lịch trình riêng à?”
Auston chẳng ừ hử, kéo Lộc Minh Trạch đến phòng ăn, chờ cả hai đều ngồi xuống, y mới mở miệng: “Những gì tôi vừa nói với ông ta, em đều nghe được nhỉ?”
Lộc Minh Trạch do dự một chút, gật gật, thoạt đầu hắn cảm thấy Auston sẽ mất mặt, cố không nhắc đến, lại không ngờ y sẽ tự mình khơi ra.
Auston dựa vào ghế, hai tay thả ở trước người: “Đây chính là chuyện tôi đang làm, quý tộc chiếm giữ quá nhiều quyền lợi chính trị, khiến quyền lợi chính phủ liên bang phân bố vô cùng không đồng đều, chỉ quy phạm hành vi của tổng thống và người ứng cử đã không thể cân bằng quyền lợi, nhất định phải cắt giảm thế lực quý tộc.”
Lộc Minh Trạch nhìn Auston hồi lâu, bỗng cảm thấy trước đây lòng dạ mình thật hẹp hòi, hắn chỉ thấy Auston là kẻ nham hiểm xảo trá, thạo dùng âm mưu dối gạt người, nhưng lại không thấy rõ mục đích thực sự của đối phương là gì. Auston vì cân bằng quyền lợi xã hội, thậm chí tự đặt mình trong mưa bom bão đạn, muốn xoá bỏ quyền lợi quý tộc, như vậy Auston sẽ đứng mũi chịu sào trở thành người hy sinh cải cách.
Hắn thậm chí không tài nào dùng cụm từ chí công vô tư cho người này, tự chỉa súng vào mình, không phải là kẻ ngu đó chớ.
Auston thấy Lộc Minh Trạch thật lâu không nói gì, không khỏi cười hỏi: “Sao nhìn tôi thế?”
Gương mặt Lộc Minh Trạch đầy vẻ phức tạp: “Vậy còn anh? Sau này anh sẽ không làm giám sát viên nữa sao?”
Auston xòe tay: “Đương nhiên, khi tất cả quyền lợi đều nằm ở trạng thái cân bằng, có thể kiềm chế lẫn nhau đúng nghĩa, chức giám sát viên của tôi không cần phải tồn tại nữa.”
Lộc Minh Trạch phức tạp nhìn y, cầm lấy miếng bánh mì Tiểu Viên đưa cho, cắn một cái, chậm rãi nhấm nháp, hắn nuốt bánh mì rồi mới hỏi: “Cha anh nói... Anh hại rất nhiều người, là bởi vì việc này sao?”
Auston cười thờ ơ: “Cải cách chính trị chắc chắn sẽ có hi sinh, trước kia là họ, nay mai có lẽ sẽ là tôi, so về mặt lịch sử, hi sinh cá nhân không đáng nhắc.”
“Chúng ta đều là một viên đá nhỏ trong dòng chảy lịch sử.”
Y không hề tỏ ra áy náy, y không chỉ cảm thấy cái chết của người khác bé nhỏ không đáng kể, mà ngay cả sự sống chết của chính mình cũng chỉ là thứ mà y gọi là một con cờ “cải cách chính trị”, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Lộc Minh Trạch chợt cảm thấy tức giận, kỳ thực, là một thường dân, ai nắm quyền đối với hắn mà nói không quan trọng, tự do bình đẳng gì đó...cũng không quan trọng, chỉ cần người đó không ép họ đến đường cùng, hắn đã cảm thấy...
“A Trạch.”
Auston đột nhiên nắm chặt tay Lộc Minh Trạch, hắn ngước lên, đối phương đang nhìn hắn bằng đôi mắt xám dịu dàng: “Quyền lợi mất cân bằng, có rất nhiều tai hại, một số tai hại bị ẩn giấu, chưa lộ rõ, một số lại xuất hiện rồi. Em còn nhớ chuyện của sao Snow chứ.”
Lộc Minh Trạch lập tức nguôi giận, lời oán trách không thốt ra được. Không có sự cân bằng, người nắm quyền sẽ đối đãi hắn theo một “tiêu chuẩn tối thiểu” mà hắn cần, cho bọn hắn sống sót là được ư?(1) Không, họ còn lâu mới cân nhắc chuyện ấy, họ sẽ không xem những thường dân c
hưa từng gặp này là người, bởi con người đều ích kỷ, làm sao hắn cam đoan mỗi người đang nắm quyền cũng nhân từ, sáng suốt như Auston?
Chỉ có thay đổi thể chế, mới có thể giải quyết mâu thuẫn trên căn bản.
“Cuộc sống của tôi luôn rình rập nguy hiểm, đây không phải là lo bò trắng răng, mà là sự thật, phải biết tôi hi sinh rất nhiều người. Tôi không phải thần linh, sở hữu thân bất tử, nếu có một ngày tôi bất hạnh... Hi vọng em có thể kế thừa ý chí của tôi.”
Lộc Minh Trạch trợn mắt há mồm nhìn y, đối phương nói “Hi vọng em kế thừa ý chí của tôi” mà nhẹ tênh như nói “Điểm tâm hôm nay là bánh mì sandwich” vậy. Tại sao phải cắm cái cờ ấy lên mình?!
Lộc Minh Trạch bị kinh hãi, hắn vội vàng rút tay về, rồi luống cuống tay chân cầm dao cắt thịt dăm bông: “Không... Tôi không có lòng trung thành với chính phủ liên bang của các anh, sống chết của bọn họ liên quan rắm gì đến tôi!”
Hắn cắt một miếng dăm bông hồng nhạt bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm, sau đó thả chậm: “Anh vẫn nên sống sót đi, tôi sẽ bảo vệ anh thật tốt. Một vị lãnh tụ linh hồn như anh mà chết, chuyện anh muốn làm gần như thất bại rồi.”
Sinh mạng của con người không hề bình đẳng. Đặc biệt là trong cuộc cải cách, nếu Auston thật sự lừng lẫy như chính y đã nói, vậy phận tép riu này dằn vặt cái rắm gì, căn bản không có cơ hội dằn vặt.
Auston đột nhiên bật cười: “Tôi chỉ nói tới tình huống khá cực đoan thôi, chớ sốt sắng. Em nói đúng, nhưng tôi đâu thể sống mãi được, thay đổi thể chế xã hội lại là một quá trình dài đằng đẵng, nên tôi nhất định phải bồi dưỡng người thừa kế, đến khi đó dù không có tôi, thì còn có một nhân vật linh hồn khác đứng ra, ý chí của chúng ta sẽ vĩnh viễn không bị tiêu diệt.”
“Vậy nhân vật linh hồn ấy không phải là tôi!”
Lộc Minh Trạch lớn tiếng ngắt lời y: “Tôi... Tôi không thể, anh đừng nghĩ nữa! Anh thích tìm ai thì tìm.”
Auston nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc thở dài tỏ vẻ thỏa hiệp: “Không nói nữa, ăn đi.”
Auston nói thế khiến Lộc Minh Trạch khiếp sợ, tưởng hắn là Khổng Minh à?! Bạch Đế thác cô đấy hở(2)?! Hắn không nuốt trôi cơm được nữa!
Rắc rối của Auston kéo đến ngay, xế chiều hôm đó, Lộc Minh Trạch vừa mở ti vi, liền trông thấy dòng chữ in đậm màu đen chạy trên màn hình: Giám sát viên đương nhiệm lợi dụng chức vụ tiếp nhận số lượng lớn người nhập cư phi pháp, gây hại cho sự an toàn của xã hội. Nữ MC còn nói “Trước mắt đã có nguồn tin đáng tin cho rằng, nhập cư phi pháp gây ảnh hưởng vô cùng lớn đến cuộc sống bình thường của một phần người dân, liệu có nguy hại đến sự an toàn của thân nhân và tài sản cá nhân của người dân hay không, vẫn cần điều tra thêm.”
Lộc Minh Trạch ngẩn người, đột nhiên nhớ ra nó đang nói tới chuyện sao Snow.
Cơ mà tại sao là “nhập cư phi pháp”, nhìn kiểu gì bọn họ cũng nên là “dân tị nạn” chứ! Hơn nữa phần lớn thanh tráng niên lao lực đều được Auston sắp xếp vào quân đội để quản lý, còn lại người già và trẻ em, trông thế nào cũng giống như người bị hại, chứ không phải hại người khác.
Song Lộc Minh Trạch biết, không có nghĩa là dân chúng biết cả, những kẻ nhập cư phi pháp xa lạ tràn vào môi trường sống của mình, người bình thường nhất định sẽ sinh lòng sợ hãi, mà thứ tâm lí này chẳng mấy chốc sẽ biến thành nỗi oán hận đối với Auston, cuối cùng chỉ có thể dẫn đến một kết quả: Fan! Thành! Anti!
Auston coi bộ có mùi xong đời rồi!
“Nói hưu nói vượn!”
Lộc Minh Trạch nổi cáu tắt ti vi, lòng phẫn uất khó dịu, hắn không ngờ hóa ra mỗi ngày Auston đều lướt ván trên đầu sóng ngọn gió này, lại nghĩ bản thân mỗi ngày sống trong yên bình ở trường quân đội, mà suy cho cùng, y vẫn do người sao Snow liên lụy, nếu không phải thế, lý lịch chính trị của y vẫn trắng tinh không tỳ vết, không ô uế.
Lộc Minh Trạch đột nhiên nảy sinh cảm giác áy náy vi diệu với y...
Hắn vừa quay đầu, đã phát hiện Auston đang khoanh tay đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hắn.
“Aus...”
Lộc Minh Trạch vô thức tiến về trước một bước, hắn do dự một chút, trên gương mặt vẫn mang theo chút nôn nóng: “Còn cười! Thiệt thòi cho anh mà cười được, chuyện này... Chuyện này phải xử lý sao đây!”
Auston cười đi tới, sau đó đối vươn tay về phía hắn: “Lại đây.”
Lộc Minh Trạch do dự một chút, đi tới cho y một cái ôm, Auston ôm lấy eo Lộc Minh Trạch, cọ cằm mình vào nhúm tóc xù xù trên thái dương: “Bọn họ không kiềm chế được.”
Lộc Minh Trạch ngẩn người, chỉ nghe Auston nói tiếp: “Nhưng, đây mới là thời cơ tốt nhất để ta phản kích.”
—————————
Chú thích:
(1)Câu này QT dịch tối nghĩa quá nên tui đọc không hiểu, lại thấy ngược với câu sau quá nên tui xin đổi cho hợp.
Raw là thế này:“没有制衡,当权者不会往他所想的“最低标准”去做,让他们活下去就行了?” Ai biết thì chỉ giúp nhé, chứ tui chịu. (chả biết có phải tác giả lên đồng không nữa)
(2)Ý chỉ gia thoại Lưu Bị ủy thác di ngôn cho Khổng Minh ở thành Bạch Đế.
—————————
Editor: Hỏi thăm các thím có kinh nghiệm edit thường lấy hình bìa truyện ở đâu? Vì ở trang up qt thường ảnh sẽ nhỏ mờ, khi tui search bằng hình ảnh nó cũng chỉ một kích cỡ nhỏ xíu.