Edit: Cá chết
***
Lộc Minh Trạch không thấy rõ trong phòng, lúc này tuần cảnh lại chạy tới, hắn quay đầu lại, tươi cười chào hỏi bọn họ: “Các vị đang tuần phố à?”
“Tại sao lần nào tôi cũng gặp cậu loanh quanh ở ngoài đường vậy, không lẽ là đang chờ chúng tôi? Hay là ai đó trong chúng tôi?”
Nụ cười trên mặt Lộc Minh Trạch cứng đờ: “Ha ha, đùa gì thế.”
Năm đó tin tức Lộc Minh Trạch mất tư cách thi ở học viện quân sự đế quốc bị trả về lan truyền đến mức mọi người đều biết, thân phận của hắn cũng trở nên khó hiểu, rất nhiều người suy đoán hắn che giấu thân phận omega.
Lộc Minh Trạch nghe vậy mắt muốn trợn ngược, nếu như hắn thực sự là omega, thì đã không phải khổ cực như thế này đâu!
Lộc Minh Trạch thật sự rất muốn có pheromone, không có pheromone, căn bản là không có cách nào cạnh tranh cùng với nhóm ABO kia, luôn bị đội nón xanh cũng rất mất mặt.
Lời đồn đãi bất chấp sự thật, vẫn cứ thế mà truyền đi, những lời bàn tán ấy khiến cho cuộc sống của Lộc Minh Trạch nháo nhào một khoảng thời gian.
Nhiều năm như vậy Lộc Minh Trạch chưa bao giờ trải qua thời kỳ phát tình, không thể chịu nổi đây là một hành tinh khan hiếm omega, mồm miệng ngứa ngáy muốn đùa giỡn, cái ấy ngứa không giữ nổi bản thân, alpha và beta hệt mấy con chó điên tìm tới tận cửa ào ào như tre già măng mọc, chạy đến trước mặt Lộc Minh Trạch toả ra pheromone nửa ngày, sau đó cười dâm đãng muốn làm như này rồi như này.
Lộc Minh Trạch rất lúng túng.
Cơ thể của hắn không hề phản ứng chút nào với pheromone, mặc dù hắn cũng rất muốn phối hợp với đối phương thể hiện dáng vẻ “Tui rất sợ tui sợ đến run chân rồi”, nhưng đáng tiếc không cảm nhận được chút gì.
Pheromone đối với hắn mà nói chả là cái rắm gì cả, cái rắm còn có mùi, pheromone hắn lại chả ngửi được cái khỉ gì, càng không có phản ứng mặt đỏ tim đập thở hổn hển không ngừng, công kích pheromone dưới cái nhìn của hắn chính là hình phạt trung nhị thời kì cuối.
Nhìn mấy gã bỉ ổi đó khua tay múa chân, Lộc Minh Trạch lúng túng muốn chết.
Nếu như đối phương là đại hán vạm vỡ, hắn đã không lúng túng như thế, không biết làm sao mà hầu như người ở hành tinh này luôn ăn uống không đầy đủ, trông cứ như con gà bệnh, Lộc Minh Trạch giết lợn, ăn ngon ngủ đủ mỗi ngày làm việc chân tay, thân cao một mét tám, cả người bắp thịt... Mẹ nó thực sự sợ không nổi!
Lộc Minh Trạch có cái tật xấu, mỗi lần lúng túng ra tay là không khống chế được sức mạnh, mỗi khi có người đến đây khiêu khích là hắn đánh người ta đến sống dở chết dở, hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Nghĩ đến vấn đề giá trị vũ lực của Lộc Minh Trạch, một tuần cảnh với bộ râu mép rậm rạp trong đám kéo đồng nghiệp một cái, ngụ ý thừa dịp chủ nhà chưa tức giận thì mau ngậm miệng, gã mập không khác heo là bao, thấy Lộc Minh Trạch không phản ứng quá khích, liền dáo dác dòm vào trong phòng: “Việc kinh doanh gần đây của ông chủ Lộc thế nào rồi?”
“Từ cái lần bị ngài tha cái sạp hàng đi, tôi nào có kinh doanh gì nữa, miễn cưỡng sống tạm thôi.”
Tuần cảnh râu rậm nhớ lại lần trước tới đây dỡ sạp hàng bị Lộc Minh Trạch cho ăn một đấm ù cả tai, hơi lúng túng.
Lộc Minh Trạch nói xong tiến đến gần, dùng thân thể đẩy gã râu rậm sang một bên, lôi từ trong nhà ra cái ống nước tưới vào chậu gỗ. Hắn thấy sắc mặt của râu rậm không tốt cho lắm, cầm lấy chén trà sứ bên cửa sổ, đưa tới: “Đến đây đến đây, trời lạnh thế này, uống chút nước trà cho ấm bụng.” Các vị hôm nay sao lại đến muộn thế, làm việc công à?”
Tuần cảnh râu rậm nhận lấy chén trà uống một hớp, sâu sắc thở dài: “Đừng nói nữa, một đám hải tặc vũ trụ trốn khỏi chủ tinh, chính phủ liên bang cử thượng tá Sevier đi, bắt được mấy tên, nhưng lại để tên cầm đầu bỏ trốn. Bọn họ phát thông báo, phạm nhân rất có thể lưu vong tới đây, yêu cầu đẩy mạnh tuần phố... Đều do chính phủ liên bang yêu cầu, gần đây cứ khiến tôi bận rộn không thôi.”
Một cảnh viên khác lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Này! Cảnh sát trưởng không phải đã nói vụ này là tuyệt mật sao?”
Râu rậm đương nhiên biết chuyện này nên giữ bí mật, nhưng gã lần đầu tiếp nhận vụ án lớn như vậy, không nhịn được phải khoe khoang ảo diệu trước mặt bạn bè người quen một lần, giờ không ai tiếp tục nghe gã nhai lại mấy câu cũ rích, liền bắt đầu khoe khoang với dân chúng thỏa mãn ham muốn.
Cả cục cảnh sát đều biết cái tính này của gã, nhưng bị người ta chặn họng, râu rậm cảm thấy mặt mũi sắp mất hết, gã chỉ có thể lầm bầm: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, cậu ấy cũng không phải người ngoài, ông chủ Lộc rất kín miệng.”
Lộc Minh Trạch nhanh chóng xác nhận: “Các vị nói gì tôi đều không nghe thấy, tôi về nhà lấy xà phòng đã.”
Hắn quay lưng, không quá để ý, nhóm tuần cảnh ở tinh cầu này, mấy chục năm chưa dùng tới bọn họ một lần, bây giờ, thật sự xuất hiện một vụ án lớn cấp bậc hải tặc vũ trụ, điều đến tinh cầu nhỏ này với tốc độ kí tên, bận muốn chết, amen.
Lộc Minh Trạch không hề phóng đại, ở trong mắt hắn, tinh cầu này đã bị từ bỏ.
Nơi đây cách chính phủ liên bang rất xa, dù có ngồi phi hành khí siêu quang tốc cũng phải mấy ngày mấy đêm mới đến, có một số luật đã sớm áp dụng tại chủ tinh mà bên này thậm chí còn chưa bắt đầu chứng thực. Chính phủ liên bang không quản được nơi này, không phải là bởi vì không đủ năng lực, mà là lười quản.
Tinh cầu này nằm ở vị trí hẻo lánh, khoa học kỹ thuật cực kì lạc hậu, nhưng Lộc Minh Trạch biết, trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này vô cùng phát triển, hắn đã từng đến chủ tinh -- dưới hình thức lén lút. Lộc Minh Trạch bước ra ngoài, mới hiểu được nếu so trình độ khoa học kỹ thuật ở nơi này với thế giới bên ngoài, chính là tiền sử và tương lai.
Thật ra cũng không khó hiểu, trên tinh cầu này con người thậm chí còn ăn không đủ no, người dân mỗi ngày đều vì muốn lấp đầy bụng mà mệt mỏi, ai còn nhàn hạ đi phát triển khoa học kỹ thuật.
Đó là lý do thậm chí nó còn không có tên đăng ký chính thức trong hồ sơ chính phủ liên bang.
Cũng không biết người nơi đây đều thích gọi nó là, Snow. Lộc Minh Trạch nhớ đến lúc hỏi thăm tên của tinh cầu, một cụ già hơn trăm tuổi nhìn lên bầu trời bằng đôi mắt màu xanh lam, mờ đục, trong con ngươi in bóng hoa tuyết bay xuống: “Snow, đây là sao Snow của chúng ta, nhà của chúng ta.”
Lộc Minh Trạch rất rõ tại sao chính phủ liên bang từ bỏ sao Snow, so với hầu hết các tinh cầu khác, sao Snow không có giá trị gì để khai thác.
Nơi này một năm phần lớn thời gian đều là trời đông giá rét, lương thực chỉ có thể sản xuất khoai tây và khoai lang, cũng chỉ thu hoạch được vào mùa ấm, Lộc Minh Trạch thử trồng qua lúa nước và lúa mì, qua một năm còn không thu nổi hai bát, các hạt đều bị dẹp, không có ai định chịu đói để mạo hiểm đi trồng loại cây không thể tạo ra lương thực này. Nơi này chỉ có vài loài thực vật chịu lạnh mọc được, căn bản không thể nhập khẩu, động vật trên đảo ăn được, nên chỉ có thể sống bằng nghề chăn nuôi, thực đơn hằng ngày chủ yếu là thịt.
Thời điểm Lộc Minh Trạch vừa đến, mỗi ngày dùng hết sức bú sữa mẹ mà ăn thịt, không phải táo bón cũng chính là phát hỏa.
Đương nhiên cũng có rau quả khác, nhưng rất ít, lại vô cùng quý, gần như chỉ giới hạn trong mấy nhà hàng lớn. Lộc Minh Trạch mịt mờ hỏi có biết cải thảo không, người ở đây đều nói chưa từng nghe tới. Nguồn tài nguyên thiên nhiên duy nhất có giá trị ở tinh cầu Snow là quặng sắt, chôn sâu dưới chân núi tuyết, bất kỳ máy móc nào cũng không lái vào được, chỉ có thể dựa vào nhân công đào từng chút. Người dân ở đây đôi khi bán quặng sắt cho các tinh cầu khác để kiếm tiền, đó là nguồn thu nhập bên ngoài duy nhất của tinh cầu này.
Lộc Minh Trạch trước đây cũng định đi đào mỏ kiếm tiền, thế nhưng mới đi được một ngày hắn liền từ bỏ. Quá nguy hiểm, có mệnh kiếm tiền không có mệnh xài, còn không bằng an nhàn bán thịt lợn.
Sao Snow rất thảm, người trên tinh cầu này cũng thảm, Lộc Minh Trạch từng nghĩ đến việc rời khỏi nơi này đến chỗ khác phát triển, nhưng các công dân của chính phủ liên bang đều có một chiếc thẻ pha lê để chứng minh thân phận, người dân sao Snow lại không có. Cho nên rất hiển nhiên, trị an nơi này cực kì hỗn loạn.
Tất cả những người có quê hương bị tàn phá, tội phạm bỏ trốn từ khắp nơi, chỉ cần đến sao Snow, muốn ở đây an gia lập nghiệp, có thể tiếp tục sống, nơi này tiếp nhận bất cứ loại người nào, thế nhưng sống ở đây lâu, sẽ mất đi những đặc tính xã hội của con người, bằng không cục cưng omega của William làm sao chạy trốn đến sao Snow, hừ.
Con đường để rời khỏi tinh cầu Snow chính là thi đậu học viện quân sự đế quốc, khi đó họ có thể lấy được thẻ thân phận. Tiêu chuẩn có hạn, toàn bộ hành tinh chỉ nhận được một sinh viên mỗi năm, chọn người trúng tuyển ưu tú nhất.
Thế nhưng trình độ văn hóa trung bình của sao Snow thấp như vậy, đến nỗi không có tài liệu để ôn tập, đại đa số vừa thi vòng đầu đều không đậu, năm đó tài liệu William dùng để ôn tập là nhờ Lộc Minh Trạch lén tìm ở các tinh cầu khác, kết quả chính hắn không thi đậu, lại để tên ngu ngốc kia chiếm tiện nghi, mẹ nó.
Tội phạm bỏ trốn không ở chung với người dân trong khu dân cư, khu vực Lộc Minh Trạch hiện đang sống toàn là người già trẻ em hoặc là người bình thường có khả năng lao động thấp, bọn họ sống trong cảnh nghèo khó, chẳng có gì đáng để cướp, các tội phạm chạy trốn thì tụ tập ở Bắc thành, nơi đó hoàn toàn không nằm trong khu vực chính phủ quản lí, ưu tiên vũ lực, thích hợp cho kẻ yêu thích bạo lực sống, cái tên hải tặc đang bị truy bắt kia nếu quả thật chạy đến nơi đây, vậy thì an toàn triệt để, năng lực mạnh tí là có thể thuận buồm xuôi gió.
Ở bên này tuần cảnh còn có thể bắt nạt dân chúng, tại Bắc thành tuần cảnh chỉ đáng xách dép cho lão đại.
Cho nên, người đến từ sao Snow không hề được bất kỳ tinh cầu nào hoan nghênh -- bởi vì bọn họ không thể xác định người này có từng phạm tội chưa, biết đâu lại có nguy hiểm tiềm ẩn.
Lộc Minh Trạch trở lại phòng, cầm xà phòng vừa muốn đi ra, hắn theo bản năng liếc mắt về phía phát ra tiếng động ban nãy... Ừm, không có thứ gì, chắc là con chuột.
Mấy tên tuần cảnh không đứng đó với Lộc Minh Trạch thêm nữa, bọn họ còn có “công vụ” phải bận rộn, những người này đi rồi, Lộc Minh Trạch gói kỹ thịt lợn nhét vào trong túi đeo lưng, mặc giày bông lên đường.
Nhà hai vị khách đặt hàng đều ở phía đông, Lộc Minh Trạch cưỡi trên con xe tự cải tiến của mình, khi trở về cũng đã sẫm tối, thành trấn kinh nhỏ kinh tế không phát triển, diện tích ngược lại rất rộng.
Lúc Lộc Minh Trạch trở về trời bắt đầu mưa tuyết, làm ướt cả mũ bông của hắn, mùa mưa đến liền không ổn, mưa một chút, mặt đường ở đây liền trở nên lầy lội không chịu nổi, đặc biệt là đường núi, gập ghềnh mấp mô, còn có tảng đá lớn, Lộc Minh Trạch hùng hùng hổ hổ phát điên.
“Đệt!”
Hắn rốt cục không nhịn được văng tục, trong nháy mắt đó, đầu xe hắn giống như bị tông phải, hắn bay cao lên, rồi mạnh mẽ ngã xuống đất, mông Lộc Minh Trạch suýt chút nữa đã vỡ vụn.
Cố gắng khống chế xe máy không cho nó bay xuống cống, chầm chậm dừng lại ven đường, Lộc Minh Trạch nhảy xuống xe, lấy đèn pin chiếu xuống đường thăm dò, phát hiện thứ mình tông đang nằm trên đất, trông hình dáng, hóa ra là người!