Edit: Cá chết
***
Cấu tạo tàu du hành vũ trụ này và tàu du hành vũ trụ chở khách khác nhau, nó không có khoang hành khách, từ cửa khoang đi vào là một dãy hành lang, kết cấu bố trí trông giống bệnh viện hơn, hành lang trải dài, hai bên hành lang đều có gian phòng nằm song song nhau, hành lang kéo dài vào sâu trong bóng tối.
Bọn họ thấy một tên mặc đồ phòng hộ trắng bước vào một cánh cửa, Lộc Minh Trạch ngồi trong bóng tối chăm chăm nhìn tất cả đi vào căn phòng nọ, rồi lập tức áp vào tường di chuyển tới cửa, Auston theo sát phía sau hắn cũng di chuyển.
Lộc Minh Trạch dán mình trên cánh cửa tỉ mỉ lắng nghe, bên trong không có tiếng nói, nhưng có tiếng va chạm dụng cụ thủy tinh, hắn từ khe cửa lén lút nhìn vào, chỉ có thấy những đôi chân đi tới đi lui.
Lộc Minh Trạch lại gần khe cửa ngửi ngửi, là mùi thuốc sát trùng.
Chẳng lẽ là phòng bệnh?
Auston nắm lấy cổ áo Lộc Minh Trạch lôi trở lại, nhìn hắn cau mày lắc đầu, người kia chỉ vào bóng tối, hai người cùng nhau trốn trong góc.
"Thế nào?"
Lộc Minh Trạch nhỏ giọng trả lời: "Thấy không rõ lắm, tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng và một vài hữu cơ thuốc thử, có khi nào là phòng giải phẫu?"
Auston suy nghĩ một chút: "Có khả năng là phòng thí nghiệm hơn. Chúng ta sang khu cạnh khoang điều khiển nhìn xem, cục du hành vũ trụ Liên bang thường thích đặt máy chủ gần vị trí khoang điều khiển, nơi bọn họ liên hệ với tổng bộ hẳn cũng ở đó."
Lộc Minh Trạch mới gật đầu, cửa phòng vừa thám thính đột nhiên bị mở ra, Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện lui vào trong bóng tối, cả người chôn trong lồng ngực Auston.
Auston sửng sốt một chút, lập tức giữ chặt eo hắn kéo về trước người, cả hai dọc theo vách tường đi sâu vào bóng tối. Hai người bọn họ hiện tại đang đối mặt nhau trong một không gian chật hẹp, hai bên đều là chướng ngại vật, Lộc Minh Trạch cảm thấy bản thân sắp bị ép chết, hắn không thể làm gì khác hơn là ngửa đầu thở dốc, đôi môi vừa vặn kề sát bên tai Auston, Auston hơi cúi đầu, như là muốn tránh khỏi Lộc Minh Trạch, lại không cẩn thận hôn lên hầu kết của hắn.
"..."
Lộc Minh Trạch hiểu sai mở đầu, lại bị dùng sức đè lại sau lưng, cả người hắn liền áp vào thân thể Auston.
Lộc Minh Trạch căm tức nhìn y, dùng khẩu hình ra hiệu: "Đừng quậy nữa được không?!"
"Đừng nhúc nhích."
Auston bất đắc dĩ nhìn hắn hạ giọng nói: "Tuy rằng cậu không ngửi thấy pheromone, nhưng nếu cậu cứ lộn xộn, pheromone của tôi sẽ tỏa ra, người trên thuyền sẽ ngửi được."
Lộc Minh Trạch ngẩn người, rốt cuộc nhận ra điều không ổn, bởi vì không gian ẩn nấp chật hẹp, bọn họ không thể không thân mật dính vào nhau, một chân của Lộc Minh Trạch để giữa hai chân của Auston, eo bị siết cũng rất chặt, nếu như hắn lại nhúc nhích, tình huống sẽ trở nên rất xấu hổ.
Lộc Minh Trạch thức thời mà dừng lại tất cả động tác, thả lỏng thân thể không còn chống lại sức mạnh của Auston nữa, người kia liền ôm hắn vào lòng, vừa hay một người bước ra khỏi phòng thí nghiệm đi tới chỗ hai người họ ẩn thân.
Lộc Minh Trạch chỉ có thể liếc mắt mà nhìn, đối phương từ trước mặt hắn bước đi rất nhanh, anh ta mặc áo blouse, trong tay hình như cầm một xấp giấy. Chờ đến khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Lộc Minh Trạch mới chậm rãi dịch ra ngoài.
"Hắn đi đâu vậy? Shhh..."
Hắn mới dịch nửa chừng bỗng dưng bất động, bị siết quá chặt, thậm chí có chút đau. Lộc Minh Trạch nhìn Auston một cái, mặt đầy lúng túng, sau đó lắp bắp nói: "Hình... Hình như bị "kẹt" rồi."
Auston rốt cục không duy trì nổi vẻ mặt bình tĩnh, y nhắm mắt lại cắn răng nói: "Cậu thu lại, sẽ không bị kẹt."
Lộc Minh Trạch hơi nghi ngờ, lập tức nỗ lực hít vào, làm mình hóp lại, cố gắng lết ra ngoài.
"Không phải bụng..."
Auston sâu sắc thở dài, khẽ nói: "Sao cậu phản ứng nhạy cảm thế, cậu còn đang ở tuổi dậy thì à?"
Giọng điệu của y quá nhẹ nhàng, rõ ràng là ngữ khí trách cứ nhưng lại không hề giống trách cứ.
Lộc Minh Trạch rốt cục phản ứng với những gì y đang nói, nhất thời cảm thấy oan uổng, gân xanh trên trán hắn liền nổi lên, suy nghĩ nửa ngày chỉ nói ra ba chữ: "Tôi không có!" Ai lại ở tình huống như vậy nổi...nổi ""phản ứng" chứ!
Auston nhíu mày: "Vậy tại sao bị kẹt?"
Lộc Minh Trạch thử giật giật, chần chờ nói: "Hình như là...khóa kéo."
Auston khó khăn đưa bàn tay xuống: "... Đừng nhúc nhích, để tôi mở."
Chờ hai người bọn họ từ bên trong thoát ra, đã mệt vã mồ hôi, tên mặc áo blouse trắng vừa rồi cũng đã sớm không thấy tăm hơi. Mất dấu nhân vật mục tiêu, lại còn vì lý do ngu xuẩn này... Lộc Minh Trạch rất muốn đè Auston lên tường đâm chết, sau đó đi tự sát.
Auston đã nhanh chóng khôi phục lý trí: "Hắn hẳn là đi đến hướng khoang điều khiển, chúng ta đi tìm, giờ vẫn tới kịp."
Lộc Minh Trạch không thể làm gì khác hơn là phải đồng ý.
Khoang điều khiển không khó tìm mấy, chỉ có điều vào trong này bọn họ mới phát hiện quanh khoang điều khiển cũng có rất nhiều cái phòng, hành lang còn đặc biệt dài, mà chỉ có vị trí hiện tại của bọn họ mới có chỗ ẩn thân. Lộc Minh Trạch định đi ra ngoài liền bị Auston ấn xuống: "Cậu ở đây chờ tôi."
Lộc Minh Trạch nghi ngờ mà nhìn y, Auston nghiêm trang nói: "Tôi đi thăm dò một chút trước, hai chúng ta cùng hành động dễ gặp sự cố."
"..."
Thế nhưng không thể không thừa nhận, thân thủ của Auston xác thực vô cùng nhanh nhẹn, đã gặp qua nhiều Alpha, Lộc Minh Trạch cảm thấy cuối cùng cũng coi như thấy được một người sỡ hửu "tố chất thân thể ưu việt hơn người bình thường" trong truyền thuyết, đừng nói Alpha hắn từng gặp trước đây đều là giả nhé.
Tốc độ của Auston rất nhanh, thời điểm y di chuyển Lộc Minh Trạch thậm chí không thấy rõ thân hình của y, tốc độ như thế này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của một người bình thường như Lộc Minh Trạch.
Lúc lên tàu, y chính là "bay" lên như thế.
Không biết tại sao, Lộc Minh Trạch đột nhiên nhớ tới một câu nói — Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá.*
(*)Câu nói kinh điển trong phim võ thuật Trung Quốc, hiểu đại khái là trong võ công cái gì cũng có thể phá giải, riêng tốc độ thì không.
...Phụt.
Auston thám thính từng gian phòng chung quanh khoang điều khiển một phen, sau đó đánh thủ thế với Lộc Minh Trạch, người sau được triệu hồi cấp tốc nhào trên đất, lộn hai vòng rồi lăn tới bên người Auston.
Y dựng một ngón tay với Lộc Minh Trạch ra hiệu hắn cấm khẩu, sau đó chỉ chỉ bên trong cánh cửa phía sau, Lộc Minh Trạch dán lên, nghe được trong cửa có tiếng nói loáng thoáng.
"...Tiến sĩ, đây là phân tích mẫu đất lần này, chúng tôi phát hiện tỷ lệ nở trứng rất cao, nhưng điều kiện tự nhiên nơi này quá khắc nghiệt, vì để đề phòng vạn nhất, chúng tôi lại gieo một lần."
Trong phòng yên tĩnh chốc lát, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng lật sách, sau đó người được gọi là tiến sĩ kia nói: "Ừm, gần như là có thể rồi, nhưng theo dõi dinh dưỡng vẫn phải đuổi kịp. Gửi một phần tư liệu cho tổng bộ, thông báo bọn họ sau ba ngày có thể tiến hành công việc tiếp theo."
Lộc Minh Trạch nghe đến đó rốt cuộc đã hiểu, những thứ bọn họ phun ra kia chính là trứng ký sinh trùng, những người này đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ, sao Snow đột nhiên xuất hiện ký sinh trùng chưa từng có, không phải thiên tai, mà là gieo nhân tạo, bọn họ thậm chí vì bảo đảm tỷ lệ nở trứng, còn thỉnh thoảng tiến hành gieo lại, còn cân nhắc môi trường tự nhiên khắc nghiệt của sao Snow để thường xuyên bổ sung chất dinh dưỡng, bảo đảm dinh dưỡng cho sự phát triển của trứng trùng.
Lộc Minh Trạch siết chặt nắm đấm đến mức vang lên tiếng răng rắc, Auston đột nhiên đưa tay ra, nắm chặt cổ tay Lộc Minh Trạch, Lộc Minh Trạch ngẩng đầu nhìn y, biểu tình dữ tợn cực kì.
Bọn họ chỉ là người chấp hành.
Auston im lặng làm khẩu hình với Lộc Minh Trạch, hắn nắm tay Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng mở nó ra. Hận ý bị động tác này xoa dịu, khi không nắm chặt, cơn giận dường như không còn tích tụ lại, Lộc Minh Trạch nhíu nhíu mày, tạm thời đè xuống lửa giận trong lồng ngực.
Trong cửa lại truyền tới âm thanh: "Vâng tiến sĩ."
Giọng nói kia ngập ngừng chốc lát, rồi nói: "Chúng ta có cần tìm một vài người bị lây nhiễm tiến hành thí nghiệm cơ bản không?"
Người được gọi là tiến sĩ trầm mặc một lúc lâu, nói rằng: "Không cần, nguy hiểm quá lớn, trực tiếp báo cáo với tổng bộ."
"Vâng, tôi liền truyền tin."
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, từng bước một, hướng về cửa ngày càng gần. Lộc Minh Trạch và Auston liếc mắt nhìn nhau, đang chuẩn bị rút đi, tiếng bước chân kia đột nhiên lại dừng lại, Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt, lại nghển cổ dán lỗ tai lên cửa.
"Tiến sĩ, đại vương tử..."
Người kia còn chưa dứt lời, đã bị "tiến sĩ" nghiêm nghị cắt ngang: "Làm cho tốt chuyện của cậu, thứ không nên hỏi thì đừng hỏi."
Cuộc trò chuyện của hai người họ vốn chẳng có gì đặc biệt, nhữ khí của tiến sĩ cũng rất nhã nhặn, nhưng đối phương vừa nhắc tới ba chữ đại vương tử, người kia lại đột nhiên kích động. Lộc Minh Trạch theo bản năng liếc Auston một cái, đã thấy y đang ngưng thần nghe, cổ tay đưa ra phía trước, trên tay trái y mang đồng hồ đeo tay Lộc Minh Trạch tặng, lúc này trên đồng hồ hiện lên một lớp màng ánh sáng vuông góc với mặt đồng hồ, trên màng ánh sáng đang hiện mấy chữ "Đang ghi âm", và một chuỗi dấu chấm lửng.
...Đang ghi âm? Không biết y ghi đã bao lâu.
"Được, tôi hiểu rồi, tiến sĩ."
Tiếng bước chân trong phòng một lần nữa vang lên, Lộc Minh Trạch thấy Auston không nhúc nhích, liền bắt lấy tay y, lôi theo lăn về một bên. Vừa vặn một cánh cửa bị Lộc Minh Trạch phá khóa, hắn vội vàng kéo Auston trốn vào phòng. Cửa vừa đóng, đối phương cũng vừa hay mở cửa đi ra.
Lộc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, Auston lúc này mới thu lại đồng hồ đeo tay.
"Anh điên rồi! Nghe hắn đi ra còn không mau rời đi."
Auston cười cười, xoay người nhìn hai người phía sau bị doạ ngốc: "Cậu còn điên hơn cả tôi nhỉ."
"Các người là ai?!"
Lộc Minh Trạch phản ứng nhanh nhẹn, xông về phía một tên áo trắng mạnh mẽ bổ một đao lên cổ, cùng lúc đó Auston cũng ra tay với một người khác, hai tên áo trắng song song ngã trên mặt đất.
Lộc Minh Trạch nhìn hai người hôn mê trên đất, gãi gãi sau gáy: "Làm sao bây giờ?"
Auston cười nói: "Trước tiên thay quần áo đi, nếu không sẽ rất chói mắt trên chiếc thuyền này."
Hai người bọn họ lột sạch hai tên áo trắng, thay quần áo của đối phương, sau đó trói hai người hôn mê lại nhét vào trong tủ. Lộc Minh Trạch giật nhẹ quần áo trên người, nhìn Auston nhíu mày, cái mặt này, cho dù là mặc cái gì cũng nổi bần bật.
Lộc Minh Trạch kỳ thực có bóng ma cực kì sâu sắc với áo blouse, cho nên nhìn thấy nó liền tê cả da đầu. Bóng ma của hắn là Milocy để lại, còn bởi trong lòng hắn vẫn nghĩ tố chất thân thể khác biệt với người bình thường nơi này, luôn lo lắng sẽ bị bắt đi như một con chuột bạch nhỏ.
Thế nhưng Auston lại có thể biến cái áo khoác trắng toát ấy thành ôn nhuận như ngọc, phong độ nhẹ nhàng.
"Trước tiên lục soát căn phòng này một chút, tôi muốn biết công việc tiếp theo mà bọn họ nói đến là cái gì, tỉ mỉ tìm xem, chung quanh đây có lẽ sẽ có manh mối."
Mục tiêu hàng đầu của Lộc Minh Trạch là xấp tư liệu trên bàn làm việc, lúc bọn họ vừa tiến vào hai tên áo trắng kia còn đang ghi chép thứ gì đó. Hắn nhìn xuống cổ tay trống không đang lục đồ rồi nhìn lướt qua cổ tay Auston, không khỏi hỏi: "Anh ghi âm là để đối phó với đại vương tử?"
Auston dừng lại động tác, quay đầu nhìn Lộc Minh Trạch: "Cậu còn biết đoạn ghi âm này có thể đối phó với đại vương tử? Tôi tưởng cậu chẳng biết gì về chính trị cả."
"Tôi còn biết nhiều hơn thế nữa. Hiện tại có một điểm tôi tán thành với anh, những người này đúng là bị kẻ khác sai khiến, bọn họ chỉ trông như mấy nhà nghiên cứu khoa học."
Vừa rồi hắn nghe hai người kia đàm luận, xác thực nhắc tới đại vương tử, như vậy trước kia là hắn cả nghĩ quá rồi, tung ký sinh trùng ra cũng không phải do chính phủ an bài, mà là hành vi cá nhân của đại vương tử, thực lực của hắn ta đã lớn đến mức có thể chi phối tài nguyên quốc gia sao? Trách sao khiến Auston bức bách đến mức này.
Nếu như tung ra ký sinh trùng không phải chính phủ an bài, chuyện này kiểu gì cũng bị cho là vết bẩn đi, đại vương tử lại là kẻ thù chính trị của Auston, hắn bị bắt thóp xem như là chuyện tốt.
Thế nhưng nguyên nhân là gì?
Lộc Minh Trạch nghĩ không ra, vừa ngẩng đầu, liền thấy Auston đang mỉm cười nhìn hắn, y dường như biết mình vừa một phen đấu tranh tâm lý, cố ý không bỏ đi không quấy rầy, chỉ lẳng lặng mà chờ hắn nghĩ rõ ràng.
Lộc Minh Trạch đương nhiên là nghĩ không rõ lắm.
"Tại sao hắn lại làm như thế? Đối với hắn có ích lợi gì?"
Auston lắc đầu: "Trước mắt tôi cũng không rõ chuyện này có ích lợi gì với hắn, nhưng cậu nghe bọn họ nói rồi đấy, còn có công việc tiếp theo, tôi khá hiếu kỳ công việc tiếp theo ấy là gì."
"Vậy chúng ta mau đi, nhanh chóng điều tra rõ ràng. Những người này có gan phân tán ký sinh trùng, trên tay khẳng định có biện pháp chữa trị loại côn trùng này."
Phim điện ảnh đều diễn như vậy, các nhà khoa học lợi dụng sinh vật để phạm tội, trong tay không chỉ sở hữu sinh vật xâm lấn, còn phải nắm giữ biện pháp giải quyết xâm lấn, không thì bọn họ sẽ không dám dễ dàng tung ra những thứ này.
Bởi vì không chỉ có khả năng nguy hiểm cho tính mạng của mình, muốn dùng thứ này áp chế nạn nhân cũng không có sức lực. Thế nhưng trên sao Snow có thứ gì đáng giá để bọn họ áp chế? Tài nguyên? Không thể, tiền tài? Bọn họ nghèo muốn chết, càng không thể. Người?
Người... Cũng không thể nào, chỉ có người tài giỏi như Auston mới bất chợt nảy sinh ý tưởng mà biến một đám người ô hợp từ phế thành bảo, bởi vì địa vị của y đặc thù, bản lĩnh cũng to lớn... Hình thức của y cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể ăn theo.
Lẽ nào chỉ muốn có vật liệu thí nghiệm?
Lộc Minh Trạch nghĩ tới đây liền nhíu mày, suy đoán này thực sự khiến người ta không thoải mái.
Auston vỗ bờ vai hắn: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, nhìn trước rồi nói, đôi khi có chứng cứ không nhất định có thể chứng minh cái gì, chớ nói chi là chúng ta chỉ nghe chữ được chữ mất."
Lộc Minh Trạch cảm thấy trong lời nói của y có thâm ý, cũng không truy hỏi tại sao nữa, chỉ cùng Auston ra khỏi phòng.
Auston mang theo Lộc Minh Trạch đến nơi đặt máy chủ, nơi này hiển nhiên vừa có người rời đi, máy chủ vẫn chưa hiển thị màn hình chờ. Auston nhấn một chút trên màn ảnh, một khung chat bắn ra: Vân tay không phù hợp.
Lộc Minh Trạch thở dài thườn thượt, liền biết nơi như thế này sẽ có rất nhiều chướng ngại, tài liệu cơ mật không thể trực tiếp bại lộ cho người không phận sự biết.
"Tôi mang cái người kia tới nha?"
Auston liếc Lộc Minh Trạch: "Đã đánh ngất hai người, đừng liên luỵ thêm nhiều người nữa, dễ bại lộ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Auston không dời ngón tay ra khỏi màn hình, mà nhanh chóng nhấn liên tục trên bàn phím: "Không phải cậu từng thi trường quân đội sao? Trong tác chiến, khi vân tay của bạn đồng hành mất đi hiệu lực, lại cần trích xuất tài liệu cơ mật gấp, nên làm gì?"
Lộc Minh Trạch ngẩn người, những kiến thức lí luận xưa xửa xừa xưa kia cũng như mấy kiến thức học thuộc lòng khi thi đại học, thi xong cơ bản là quên sạch. Hắn suy nghĩ rất lâu, Auston còn đang gõ trên bàn phím, lúc này màn hình bắt đầu biến đổi, là mời nhập mật mã.
Lộc Minh Trạch rốt cuộc cũng nhớ lại: "Phải kích hoạt hệ thống trợ giúp khẩn cấp... Nhưng cần nhập mã chương trình của hệ thống."
Auston nhíu mày: "Không sai, cho nên mật mã chính là mã chương trình. Nếu như tôi là giám khảo, ngày hôm nay sẽ cho cậu thất bại."
"..." Nhưng đây đâu phải nội dung thi!
Auston như biết Lộc Minh Trạch đang suy nghĩ gì, y cười một tiếng, nụ cười của y lần này hoàn toàn khác với ngày thường, là mang theo tiếng cười trào phúng, Auston xưa nay chưa từng cười với hắn như thế.
Auston nhanh chóng nhập một chuỗi mã dài, màn hình bắn ra khung nhắc nhở biểu thị chính xác, sau đó biến thành một thanh tiến độ, y xoay người lại, nhìn Lộc Minh Trạch: "Nếu như cậu ở trên chiến trường, cấp trên mang dấu vân tay đã hy sinh, thi thể của anh ta bị nổ tung, mà cậu nhất định phải trích xuất tài liệu cơ mật, nếu không các chiến hữu của cậu sẽ toàn quân bị diệt. Lúc này cậu còn nói với tôi "không có trong nội dung thi" sao?"
Lộc Minh Trạch bị hỏi á khẩu không trả lời được, Auston lại nhíu mày: "Xem ra điều kiện tuyển chọn của trường quân đội chúng ta vẫn là quá thấp, trách sao mấy năm qua chất lượng mấy sĩ quan nhỏ càng ngày càng kém, ngay cả tri thức lý luận đều cũng nói không được, nói gì tới thực chiến."
Lông mày Lộc Minh Trạch nảy một cái: "Anh được rồi đó, tôi chỉ vì thời gian quá lâu quên sạch mà thôi, mật mã tôi cũng nhập được!"
Auston nhếch khóe môi: "Có thật không?"
"Đinh."
Máy tính phát ra tiếng vang trong trẻo, trong màn ảnh bắn ra một cái khung báo lỗi, Lộc Minh Trạch nhất thời mặt mày hớn hở: "Úi giời, hóa ra anh cũng không được ha, có quyền gì giáo huấn ông đây."
Auston khẽ mỉm cười, nhấn enter, sau đó trên màn ảnh liền điên cuồng hiện ra một chuỗi mã số dài, sau khi mã biến mất, nội dung phần tài liệu kia cuối cùng cũng xuất hiện.
Biểu tình trào phúng của Lộc Minh Trạch chưa kịp biến mất, treo trên mặt có chút xấu hổ.
"Ờ..."
"Tiếng chuông nhắc nhở khi dữ liệu sai không phải "Đinh", mà là cảnh báo, vận dụng linh hoạt lên."
"...Nhưng nó báo lỗi mà."
Auston bắt đầu lật xem tư liệu: "Người làm chương trình này tôi biết, hắn chỉ thích đùa dai mà thôi... Đầu óc của thiên tài không giống người bình thường. Nhưng cái này cũng không trách cậu, dù sao cậu cũng không phải học sinh, không thể yêu cầu quá nghiêm khắc với cậu."
Lộc Minh Trạch nghe y nói như vậy, không hiểu sao có chút chột dạ.
...
Tại sao phải chột dạ chứ?! Hắn thật sự không nhập học mà! Cái tên Auston này vừa nãy lại dám tự cho mình là huấn luyện viên à?!
Lộc Minh Trạch nhịn nửa ngày, thực sự không nhịn được nữa, đá vào mông y: "Tôi bây giờ còn không phải là học sinh trường mấy người, nói chuyện lịch sự chút đi!"
Auston suýt nữa nhào vào trong màn hình máy tính, y chống bàn, quay đầu lại dùng ánh mắt đầy khủng bố nhìn về phía Lộc Minh Trạch, người kia cười híp mắt đáp lễ y.
"Được, tôi sẽ lịch sự một chút."
Nhưng cậu sớm muộn gì cũng có một ngày muốn vào trường quân đội.