Auston đến thế giới này rất sớm, trước cả khi Lộc Minh Trạch tỉnh lại. Ngay lập tức, y phát hiện ra điểm giống nhau giữa thế giới này với chủ tinh: truyền thông là phương tiện phổ biến thông tin hiệu quả nhất.
Auston cảm tạ thánh thần đã cho y thành công về bên Lộc Minh Trạch, thế nên dù phải tốn thêm vài năm, hay thậm chí vài chục năm để tìm người yêu không biết sống chết ra sao, y cũng không một lời oán trách.
Đầu tiên, y cần một số tiền lớn.
Số vàng ban đầu đem theo từ chủ tinh đã phát huy tác dụng. Song Auston hiểu, muốn đánh một trận chiến trường kì thì không thể ngồi dưng ăn hoang được, nên y chỉ có thể lấy đó làm vốn để phát triển sự nghiệp...
Thông báo tìm người chưa bao giờ ngưng, và cuối cùng sau một thời gian dài kiên trì, y đã tìm được người ấy.
Chỉ là có đôi lúc y cũng mắc những lỗi ngớ ngẩn, đặc biệt là khi chung sống với Lộc Minh Trạch, y luôn tưởng nhầm... mình vẫn như thời ở chủ tinh.
Ngày nọ, Lộc Minh Trạch vừa đi làm về, bỗng trông thấy Auston đang khoanh tay ngồi thừ ra bên bàn ăn, híp mắt cười với mớ rau xà lách và thịt tươi. Hắn cũng chẳng để tâm mấy, lướt qua Auston vào phòng ngủ thay quần áo. Thay xong, Auston vẫn ngồi bất động tại đó, dường như còn trông rất tức giận.
- Anh đang làm gì thế? Đang đàm phán với tụi nó à?
Auston ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói:
- A Trạch, hình như cái bàn nhà mình hỏng rồi.
- Ơ? Không phải chứ... Em xem nào.
Lộc Minh Trạch lấy làm lạ đáp lời, rồi ngồi xổm xuống ôm bàn kiểm tra từ trên xuống dưới, sau đó gõ mạnh vào mặt bàn:
- Không hỏng mà, rất chắc chắn đấy thôi.
- Nhưng nó không nấu ăn được.
Khóe miệng Lộc Minh Trạch giật giật:
- Gì cơ?
Auston chỉ vào củ su hào xếp ngay ngắn trong bát, nói:
- Hai giờ rồi, thế mà chưa chín. Anh định tạo bất ngờ cho em, nhưng hình như bàn hỏng rồi.
- ... Thế nên anh đang chờ nó tự chín á?
Auston gật đầu:
- Đúng vậy.
- Vậy sao anh không đợi cá tự nhảy khỏi ao vào bát của anh đi, sao anh không đợi thức ăn tự chạy từ chợ vào giỏ đựng của anh đi? Đúng là... là cái đồ nhà giàu!
- ...
Lộc Minh Trạch nhìn vẻ mặt oan ức vô tội của y, bất lực đỡ trán:
- Em đã nói bao nhiêu lần rồi... Nơi này là trái đất, không phải chủ tinh, không có dụng cụ bếp núc cao công nghệ cao như vậy, được chưa? Thịt không thể tự hầm, gạo không thể tự chín được... Tiên sư, anh làm ơn học nấu ăn đàng hoàng hộ em đi! Đừng suốt ngày tơ tưởng vớ vẩn nữa!
Hắn nói rồi bưng bát đĩa trên bàn đi, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Suốt ngày tự biến mình thành người bệnh Alzheimer...
Bị mắng xối xả như mưa, Auston sờ mũi đứng dậy, thấy Lộc Minh Trạch thuần thục bật bếp, lấy nồi xào rau, bèn đến gần ôm lấy hắn từ sau lưng:
- Anh chưa từng tự nấu ăn.
- Vậy cũng không thể là lý do cho sự ngớ ngẩn của anh được! Đừng nói với em anh đang làm nũng đấy nhá, không đáng yêu chút nào đâu!
Lộc Minh Trạch áng chừng đảo chảo mấy cái, rồi trút thức ăn vào bát. Hắn nhìn sang bên cạnh, chọt khuỷu tay vào ngực Auston:
- Đi, lấy hộ em cái đĩa.
- Ờ.
Người nọ không thả hắn ra, vẫn dính chặt lấy lưng hắn, chỉ duỗi cánh tay ra đã với tới cái đĩa đặt trên bồn rửa chén. Xào xong, Lộc Minh Trạch gắp một đũa lên, thổi cho nguội rồi bỏ vào miệng Auston:
- Nếm thử.
Người sau lưng ăn xong lại há miệng:
- A.
Lộc Minh Trạch lườm mắt:
- Em bảo anh nếm thử mặn nhạt cơ mà!
- Chưa nếm được.
Lộc Minh Trạch bị chọc tức đến phì cười:
- Sao lại vô dụng thế hả...
Không biết bị câu nào chọc phải, Auston lập tức dụi mặt vào gáy Lộc Minh Trạch, dụi đến mức hắn nhũn cả người, muốn xoay xoay lại đánh y. Auston liền ôm eo Lộc Minh Trạch bế lên bồn rửa chén, nghiêng người hôn hắn. Đầu lưỡi y khuấy đảo trong khoang miệng Lộc Minh Trạch, đến độ khiến hắn không còn sức chống đỡ, ngã ra sau.
Auston hôn liền tù tì mấy cái, rồi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lộc Minh Trạch, chép miệng:
- Giờ em tự nếm xem, đã vừa miệng chưa?
Gân xanh gồ lên trên trán Lộc Minh Trạch, rồi chân mày hắn bỗng toát ra vẻ ranh ma:
- Chưa nếm được, một lần nữa đi.
- Sao lại vô dụng thế...
Hắn lập tức bỏ mặc cái chảo, vồ tới cắn môi Auston:
- Trả lại anh này!
Bọn họ đánh nhau, không biết làm sao từ giành ăn lại biến thành hôn hít ướt át. Lộc Minh Trạch chống cùi chỏ toan nhổm người dậy, Auston ngay lập tức đè lên, ngậm cắn đầu lưỡi hắn.
Lộc Minh thở hổn hển vuốt lại tóc, giọng khàn khàn:
- Có ăn cơm nữa không...
- Thật ra anh không đói lắm.
- Em đói!
Auston ôm eo hắn, cười:
- Đừng vội, cho em ăn no ngay.
...
Ăn uống đàng hoàng... ăn uống đàng hoàng... Chỉ cần có Auston ở bên cạnh, chẳng cách nào ăn uống đàng hoàng được.
Lộc Minh Trạch cảm thấy phải xem xét lại đề nghị Auston – nhờ một người cô họ hàng phụ nấu ăn này nọ... Có điều quan hệ hiện tại của họ quá đặc biệt, ở chủ tinh chẳng ai quan tâm, nhưng ở trái đất... đặc biệt là ở đây, khá gây chú ý.
- A Trạch...
Auston trần trụi ôm lấy Lộc Minh Trạch từ sau lưng, gác cằm lên vai hắn, tuy đang cười nhưng giọng điệu có chút hờn dỗi:
- Em định khi nào mới đưa anh về cho mẹ gặp?
Lộc Minh Trạch rợn tóc gáy, vội giãy ra:
- Em đã nói không được mà. Mẹ em lớn tuổi rồi, anh muốn dọa bà ấy tăng xông à?
- Bố em cũng được...
- Ừ, bố em thì khỏe thật. Ông ấy sẽ cầm cây đinh ba đánh em đến sống dở chết dở mới thôi.
Hắn nhảy xuống đất, xỏ quần, nghĩ ngợi một hồi rồi bổ sung:
Chí ít cũng phải đánh gãy chân em.
Auston nín thinh núp mình trong chăn, đôi mắt xám lặng lẽ dõi theo Lộc Minh Trạch, trong bóng tối ánh lên sự yếu ớt, như một người vừa bị ức hiếp.
- Anh xấu xí lắm sao?
- Anh đẹp trai như ngôi sao điện ảnh vậy.
- Anh còn có sự nghiệp thành công nữa.
- Đúng rồi, đúng rồi.
Lộc Minh Trạch cười hì hì bò qua, nhéo mặt y:
- Anh còn là sếp của em nữa, bữa cơm của nhà ta đều nhờ vào anh cả.
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này lại làm người ta bực mình. Vì lẽ gì Auston ở thế giới nào cũng có thể ăn sung mặc sướng, còn hắn đến tìm công việc bảo vệ cũng khó khăn? Cuối cùng vẫn bị Auston lôi kéo đến công ty y về làm vệ sĩ... Đến ngày nào đó giận quá đi tố cáo chứng minh thư của tên khốn này là giả mới được.
- Em tố cáo anh, cả nhà ta nhịn đói hết.
Lộc Minh Trạch lườm y:
- Em đâu có ngu.
- Vậy sao em không đưa anh về nhà?
Lộc Minh Trạch cạn lời:
- ... Bởi vì anh không phải là phụ nữ.
Auston mỉm cười kéo hắn lại gần:
- Anh cũng không phải đàn ông.
- Anh có thể sinh con không? - Alpha thì ghê lắm à? Hắn đâu thể nói với mẹ rằng người yêu của hắn tuy mặt mũi trông giống nam nhưng cơ thể là nữ được! Ôi...?
Hắn hào hứng kéo Auston lại:
- Chờ đã, hình như anh có thể đó. Alpha các anh cũng có khoang sinh sản nhỉ, chẳng qua đã bị teo lại, thử “làm” xem biết đâu lại...
- Phắn.
Lộc Minh Trạch bị mắng, miệng méo xệch, buồn bã phắn sang một bên.
Auston chưa chừa tà tâm, chẳng mấy chốc mon men lại gần, ôm eo Lộc Minh Trạch, lẽ lặng cúi đầu vùi mặt lên bụng hắn:
- Thật ra có gặp bố mẹ em hay không không quan trọng, dù gì tôi cũng không sống với họ, vả lại tôi không quá quan tâm đến suy nghĩ của người xa lạ, nhưng... Chúng ta rõ ràng đã kết hôn, được luật pháp bảo vệ, sao cứ suốt ngày lén lén lút lút, như đang ngoại tình vậy.
Càng nói, giọng y càng trở nên tủi thân. Lộc Minh Trạch thầm thở dài, nghĩ loại người vô cùng chú trọng nghi thức như Auston sau kết hôn còn phải trốn đằng đông nấp đằng tây với hắn, quả là rất thiệt thòi. Thế là hắn ôm lấy đầu Auston, vừa vỗ về an ủi, vừa cho y biết hiện thực đau lòng:
- Anh xem... Tuy chúng ta hợp pháp ở chủ tinh, nhưng ở đây, luật hôn nhân của nước em không cho phép kết hôn đồng tính.
Auston nheo mắt lại:
- Điều này anh biết, nhưng tại sao phải trốn cả hàng xóm?
- Không phải em sợ bố mẹ biết đấy ư...
Auston bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhíu chặt mày:
- Vậy anh đành mua một căn biệt thự ở nơi không ai biết rồi nhốt em vào trong đó. Như vậy sẽ không sợ bố mẹ em biết được nhỉ? Cũng sẽ không có ai tìm được em.
Lộc Minh Trạch sững người trông chốc lát, rồi cầm gối đập vào đầu Auston:
- Tiên sư nhà anh, có phải lại đi đọc mấy quyển tiểu thuyết kỳ cục rồi đúng không? Em nói anh biết bao lần rồi, đừng có mua mấy quyển sách bậy bạ về! Anh không nghe! Cứ không nghe! Tiêu tiền vớ vẩn!
Auston bị Lộc Minh Trạch xô ngã vào chăn, cuộn người lại mà cười:
- Anh vốn để học tiếng Trung, cơ mà văn hóa của nước em thú vị phết đấy... Có phải ở đây ai cũng thú vị như vậy không?
Lộc Minh Trạch xả giận xong, Auston liền ôm hắn vào lòng, sau đó lấy một quyển teenfic loại mười đồng mua được mười một quyển bên lề đường ra, chỉ cho Lộc Minh Trạch xem:
- Em thích kiểu này không? Anh có thể chơi với em. Anh nhớ em hứng thú trò nhập vai lắm mà.
Lộc Minh Trạch mặt lạnh tanh nhìn lướt qua quyển tiểu thuyết kia:
- Em còn hứng thú với chuyện “thông” anh để mở khoang sinh sản hơn đấy.
Auston ở đằng sau đè lên hắn, vừa lật sách trên đỉnh đầu Lộc Minh Trạch vừa đọc diễn cảm bằng chất giọng trầm thấp hoa mĩ:
- Cô yêu kiều, đáng thương nhìn người đàn ông trước mặt. Nước mắt lăn dài như những viên trân châu, nội tâm cô đang đấu tranh quyết liệt. Đừng, đừng, đừng làm thế với cô...
- Đệt mẹ anh!!!
Lộc Minh Trạch nghe mà sởn cả da gà da vịt, vùng dậy đè lại Auston, cắn chặt miệng y, che mắt y, tiện tay giật quyển tiểu thuyết vớ vẩn khỏi tay y, ném phăng ra ngoài cửa:
- Sao anh không xem Binh pháp Tôn Tử, ba mươi sáu kế, từ điển thành ngữ, Đường thi Tống từ yết hậu ngữ(1), tân hoa tự điển, tất cả đều tốt thứ này nhiều. Văn hóa đất nước em đồ sộ như vậy, sao anh không học mấy cái đó!
Auston không sao ngưng cười được, ôm Lộc Minh Trạch vừa vuốt ve vừa hôn nhẹ lên môi hắn:
- Nhưng anh thấy mấy thứ này thú vị hơn, trước đây chưa thấy bao giờ... mấy thứ em đề cập khô khan lắm.
Lộc Minh Trạch cạn lời. Lần đầu tiên hắn phát hiện Auston có tâm hồn thiếu nữ đến là kỳ quái, hay là...y chỉ xem những thứ này như tìm một quyển sách để đọc thôi?
Hy vọng là cái sau...
–––––––––
Chú thích:
(1)Yết hậu ngữ: là một loại hình ngôn ngữ đặc biệt được người dân sáng tạo nên trong quá trình hoạt động thực tiễn. Nó được cấu thành bằng hai bộ phận, nữa phía trước thường ví von bằng những hình tượng, như là vế đố, phía sau thì giải thích, nói rõ, như là lời giải, rất tự nhiên mộc mạc. Trong ngữ cảnh cụ thể, thông thường chỉ nói ra phần nữa phía trước, rồi ngắt phần phía sau không nói, nhưng ta cũng có thể hiểu và đoán ra được được ý của câu nói, vì vậy mà gọi là Yết hậu ngữ (câu nói bỏ lửng)
(Theo dp.lhu.edu.com)