Lâm Trung Khanh không biết tự lượng sức mình khiêu chiến, Lăng Lan cũng không cảm giác gì nhưng là tiểu đệ số 1 (tự nghĩ) Tề Long cảm thấy rất khó chịu, cậu cảm giác lão đại của mình bị người khác xem thường, ngay lập tức cậu đập mạnh xuống bàn đứng lên cả giận nói: “Hừ, dám hướng lão đại của tôi khiêu chiến? Muốn chết! Thầy Trình, em muốn thay mặt lão đại của mình ra xuất chiến, chấp nhận lời khiêu chiến của cậu ấy.”
Tề Long ra mặt khiến Lâm Trung Khanh sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ rồi nhanh chóng biến mất. Có lẽ những người khác không phát hiện, nhưng Lăng Lan lại thấy được, đương nhiên tất cả công lao đều là từ hệ thống theo dõi toàn bộ các vị trí của tiểu Tứ mà ra, biểu hiện của mỗi người trong phòng học đều không thể tránh được ánh mắt nhỏ lợi hãi của tiểu Tứ.
Tề Long ngoài ý muốn xin chiến khiến Trình Viễn Hàng tức giận lạnh lùng nói: “Tề Long, em đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi.”
Trình Viễn Hàng thật sự tức giận, đám trẻ này mới mấy tuổi vậy mà một tiếng lão đại, hai tiếng lão đại, bọn chúng đem học viện đồng quân trung tâm thần thánh trở thành cái gì?? Trình Viễn Hàng Dạ vốn là một học sinh bình dân, là nhờ vào sự bồi dưỡng của học viện đồng quân trung tâm mới có được thành tích như ngày hôm nay, vì vậy anh ta cực kỳ nhiệt tình yêu thương trường học, cho nên anh ta rất ghét những học sinh có thể làm ảnh hưởng xấu đến danh dự và hình tượng của nhà trường.
Mà trong mắt anh ta Lăng Lan, Tề Long chính là những học sinh xấu đó. Đặc biệt là Lăng Lan, ngay ngày đầu tiên đã để viện trưởng tự mình đi xin phép nghỉ học dùm rồi. Trình Viễn Hàng cực kỳ bất mãn. Viện trưởng chính là người mà Trình Viễn Hàng kính yêu nhất, theo nhận định của mình, Trình Viễn Hàng cho rằng viện trưởng phải tự mình đi làm công việc xin phép ấy là do thế lực ở sau lung Lăng Lan quyết định...
Bởi vì chuyện này, Trình Viễn Hàng càng cho rằng Lăng Lan có thể đi vào đặc cấp ban 1 chính là nhờ đi cửa sau. Mà đối với loại học sinh mượn thế lực trong nhà Trình Viễn Hàng chán ghét mười phần. Vì vậy nên hôm nay vừa lên lớp anh ta liền đánh đòn phủ đầu để cho Lăng Lan biết muốn dựa vào quan hệ để xưng bá trong học viện là chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.
Tề Long đương nhiên không chịu từ bỏ ý định, cậu vừa định mở miệng nói tiếp thì Lăng Lan ở bên đã ấn Tề Long ngồi xuống, ý bảo cậu không cần nói nữa.
Lăng Lan quay đầu nhìn về phía Trình Viễn Hàng, nhàn nhạt hỏi: “Thầy có ý kiến gì không?”
Trình Viễn Hàng nói ra hai lựa chọn: “Có thể lựa chọn nhận khiêu chiến, cũng có thể cự tuyệt, bất quá nếu không nhận khiêu chiến có nghiã là từ bỏ chỗ ngồi, Lăng Lan em lựa chọn cái nào?”
Lăng Lan nhìn về phía Lâm Trung Khanh, nói: “Đã bạn học Lâm đã muốn khiêu chiến như vậy mình đương nhiên sẽ theo phụng bồi .”
Lâm Trung Khanh nghe Lăng Lan tiếp chiến, trên mặt xẹt qua một chút phức tạp, cũng có một tia không yên lòng nhưng phần nhiều là thoải mái, loại vẻ mặt này không phải là vẻ mặt một người khiêu chiến nên có.
“Lão đại, xem ra thằng nhóc này khiêu chiến chắc chắn còn mục đích khác.” Tiểu Tứ trong đầu Lăng Lan lại lần nữa bắt được vẻ mặt biến hóa của Lâm Trung Khanh nên lên tiếng nhắc nhở.
“Ừ, lát nữa ta sẽ cẩn thận.” Lăng Lan âm thầm phòng bị. Tuy nhìn Lâm Trung Khanh có vẻ yếu đuối nhưng những nhân vật nam trong các bộ truyện mà kiếp trước cô đọc lúc nào cũng có sở thích phẫn trư ăn lão hổ, ai biết Lâm Trung Khanh này có giống như vậy hay không, Lăng Lan xốc tinh thần lên 120% chuẩn bị sẳn sàng.
Lăng Lan chấp nhận ứng chiến cũng khiến cho học sinh lớp đặc cấp ban 1 hưng phấn, ngay sau đó cả lớp cùng kéo nhau đến sàn đấu thể thuật dưới sự hướng dẫn của Trình Viễn Hàng.
Đến bộ phận máy chủ được đặt ở đại sảnh, Trình Viễn Hàng nhanh chóng nhập thông tin của Lăng Lan và Lâm Trung Khanh vào đơn xin sử dụng sàn đấu, ở mục hình thức trận đấu Trình Viễn Hàng không do dự chọn quyết đấu công khai.
Lăng Lan như có như không đăm chiêu liếc Trình Viễn Hàng một cái, xem ra người giáo viên này thật sự nhắm vào cô.
Đây không phải lần đầu Lăng Lan vào phòng cách đấu (vào ngày nhập học cô và Tề Long đã từng chiến đấu với nhau) nên cô biết rất rõ hình thức trận đấu gồm những gì, nó có rất nhiều lựa chọn, có thể lựa chọn quyết đấu kín, bán công khai và công khai.
Quyết đấu kín chính là hình thức quyết đấu mà không cho người khác nhìn, giống như lần chiến đấu trước của Lăng Lan và Tề Long.
Hình thức quyết đấu bán công khai là một hình thức khá đặc biệt, nó mở ra một gian phòng ảo và chỉ có những người trong gian phòng đó mới có thể nhìn thấy cuộc đấu, để vào phòng học sinh chỉ cần nhập mật mã thì sẽ không bị người khác quấy rầy, nếu như một trong hai người trên lôi đài thua thì cũng không quá mất mặt, đây là hình thức đấu thích hợp nhất trong trận đấu giữa Lăng Lan và Lâm Trung Khanh.
Nhưng quyết đấu công khai không giống như vậy, đây là hình thức đấu mà thời gian, địa điểm, kết quả sẽ được thông báo cho tất cả học sinh thuộc học viện đồng quân trung tâm, bình thường hình thức đấu công khai này chỉ được sử dụng trong cuộc chiến tranh dành suất học vào lớp đặc cấp diễn ra nửa năm một lần, bình thường không ai sử dụng.
Quả nhiên, tin tức lôi đài công khai quyết đấu nhanh chóng được thông báo trên toàn bộ học viện, những học sinh xung quanh lôi đài khi nhìn thấy người đứng trên sàn đấu là hai học sinh mặc đồng phục màu đỏ chói mắt thì càng hưng phấn, cuộc chiến của học sinh lớp đặc cấp, dù chỉ là tân sinh nhưng cuộc chiến này cũng khiến người khác nghị luận rất nhiều, trong phút chốc không khí cả phòng luyện tập trở nên nhiệt liệt.
Có không ít học sinh mở liên lạc khí liên lạc với bạn mình nhanh chóng tới xem trận đấu.
Giờ phút này Lăng Lan và Lâm Trung Khanh đã đứng sẵn trên lôi đài, Lăng Lan vẫn lạnh nhạt tự nhiên, mà Lâm Trung Khanh thì có vẻ khẩn trương rất nhiều.
Trình Viễn Hàng ở dưới nhìn hai người trên lôi đài: “Các em đã chuẩn bị sẳn sàng chưa?”
Hai người đều đồng thời gật đầu xác nhận, ngay lập tức, Trình Viễn Hàng liền ra lệnh: “Chiến đấu, bắt đầu.”
Vừa nghe hiệu lệnh của Trình Viễn Hàng, Lâm Trung Khanh nhanh chóng lui về phía sau, kéo khoảng cách với Lăng Lan.
“Nó muốn làm gì?” Tiểu Tứ hoang mang.
“Đánh sẽ biết, còn có tiểu Tứ, trong lúc ta chuyên tâm đánh, người đừng lên tiếng quấy rầy ta.” Lăng Lan lo lắng nhắc nhở.
Cô còn nhớ trong một buổi luyện tập thể thuật với tử sĩ Lăng gia, bởi vì tiểu Tứ tự ý nói chen ngang vào khiến cô phân tâm, bị đối thủ đánh trúng một quyền xém nữa khiến cô trọng thương, may mắn thuốc tắm của Lăng gia bổ trợm cộng với khả năng của khí quyết dưỡng thân mới giúp cô không để lại hậu hoạn. Bất quá sự kiện đó vẫn khiến Lăng Lan sợ hãi không thôi, lúc này cô chợt nhớ ra sinh mệnh của cô cũng không phải bất tử giống như trong không gian học tập.
Tiểu Tứ lập tức làm động tác khóa miệng tỏ vẻ mình sẽ im lặng hoàn toàn, tuyệt đối không quấy rầy Lăng Lan.
Lăng Lan nhanh chóng mở dưỡng thân khí quyết, ngay lập tức cô liền cảm thấy các giác quan của mình nhanh chóng được đề cao, khi nhìn về phía Lâm Trung Khanh một lần nữa cô liền cảm thấy tràn đầy tự tin có thể nắm chắc phần thắng, cảm giác ấy rất tuyệt vời.
Đây là năng lực mới mà Lăng Lan phát hiện sau khi luyện tập cùng với Ngũ hào, tuy bên ngoài chỉ mất 2 ngày nhưng sự thật là Lăng Lan đã bị Ngũ hào tra tấn đến 2 tháng, kém chút khiến cô phát điên ở bên trong hệ thống học tập.
Rất may là bây giờ Lăng Lan đã có thể nắm bắt quy luật của năng lực này đến 6 phần, cũng không uổng công cô trả giá lớn như vậy.
Một giây tiếp theo trực giác của cô liền cảm giác Lâm Trung Khanh muốn ra tay.
Quả nhiên, giữa thế giằng co Lâm Trung Khanh là người quyết định ra tay đầu tiên, góc tấn công hoàn toàn chính xác.
Không ít học sinh lớp lớn nhìn thấy công kích của Lâm Trung Khanh thì ào ào gật đầu khen ngợi. Lâm Trung Khanh lựa chọn thời cơ vô cùng tốt, thời gian chuẩn xác vừa đúng lúc tinh thần mệt mỏi nhất, là thời điểm mà con người chậm nhất, hơn nữa chiêu thức công kích của Lâm Trung Khanh cũng rất tốt không phải là các thể thuật phổ thông. (mình chém đấy)
Nhưng biểu hiện của Lăng Lan lại khiến toàn trường kinh thán, cô giống như đã sớm chuẩn bị, khi Lâm Trung Khanh vừa công kích thì liền lùi ra sau một bước dễ dàng tránh thoát phạm vi công kích của Lâm Trung Khanh.
“Ồ.... đứa trẻ này quá tự tin vào bản thân rồi, dám lựa chọn sử dụng biên độ nhỏ để tránh đòn công kích.” Những học sinh lớp lớn đang xem cuộc chiến kinh ngạc, phên bình hành động tự tin quá mức của Lăng Lan.
Tề Long và Lạc Lãng liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc của nhau. Bọn họ biết rất rõ, việc lợi dụng biên độ nhỏ để né tránh là tuyệt chiêu của Lăng Lan, đây là phương thức né tiết kiệm năng lượng nhất nhưng không phải ai cũng dám làm. Tề Long và Lạc Lãng căn bản không dám thử chiêu thức này, nó có quan hệ rất lớn đến thực lực và sự tự tin, mà Tề Long và Lạc Lãng vẫn chưa dám tin mình có thể làm được như Lăng Lan. Nhưng đây không phải là điều bọn học khiếp sợ và kinh ngạc, nguyên nhân thật sự là do họ cảm thấy dường như Lăng Lan càng hiểu về chiêu thức né tránh này thêm mấy phần, nên động tác của cô càng tự nhiên và nhanh chóng, dứt khoát.
Lâm Trung Khanh một kích không trúng cũng không ngu ngốc tấn công bất ngờ nữa, cậu ta nhanh chóng đánh một bộ tổ hợp các thể quyền, có khá nhiều chiêu nhiễu loạn nhằm lợi dụng thời cơ đánh trúng Lăng Lan.
Đáng tiếc thực lực của Lăng Lan thật sự vượt qua cậu ta rất nhiều, loại chiêu số này đối với Lăng Lan mà nói căn bản không phải vấn đề.
Lăng Lan xoay người nhanh chóng tránh đòn công kích của Lâm Trung Khanh, lúc này cô may mắn tiến vào trạng thái giống như khi đánh nhau với đám sói trong không gian của Ngũ hào. Loại trạng thái này Lăng Lan vẫn chưa biết cách khống chế, cho nên có thể tiến vào hay không còn phải xem vận khí của cô như thế nào.
Một khi tiến vào trạng thái này, tất cả nhược điểm từ những đòn công kích của Lâm Trung Khanh đều xuất hiện trong mắt Lăng Lan, cô chỉ cần một quyền là có thể trực tiếp đem Lâm Trung Khanh đánh bại.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cắn răng liều mạng công kích, vẻ mặt không phục và phẫn nộ của Lâm Trung Khanh, Lăng Lan bỗng chần chờ. Cô muốn xem Lâm Trung Khanh này cố gắng như vậy để làm gì.
Thuật quyền anh của Lâm Trung Khanh cũng không có nhiều chiêu thức, khi Lăng Lan nhìn thấy các chiêu thức được lặp lại lần thứ hai thì cô biết trận đấu đã đến lúc chấm dứt.
Lăng Lan cũng không làm gì nhiều, cô chỉ nắm tay lại đánh về nhược điểm lớn nhất mà mình phát hiện.
Oành! Nắm tay của Lăng Lan trực tiếp đánh trúng vào bụng của Lâm Trung Khanh, ngay lập tức Lâm Trung Khanh giống như một quả đạn pháo bay ra ngoài, đập trúng tường rồi trượt xuống đất.
Cứ như vậy Lâm Trung Khanh đã bị đánh trúng một quyền không thể đứng dậy nữa.
Tất cả mọi người đang xem trận đấu vẻ mặt dại ra, chẳng lẽ đây không phải là cuộc đấu giữa các học sinh đặc cấp sao, vì sao nó lại giống như trận đánh giữa lớp đặc cấp và phổ thông vậy??
Bọn họ biết rất rõ học sinh của lớp đặc cấp ban 1 tuy được xếp hạng phân chia cấp bậc nhưng thực lực của từng đứa trẻ đều không quá khác biệt rõ ràng, cơ hồ đều sàn sàn như nhau. Nhưng một màn trước mắt này khiến nhận thức hiển nhiên của bọn họ bị đánh vỡ, học sinh của lớp đặc cấp ban 1 cũng sự chênh nhau một trời một vực?!
“Cậu thua.” Lăng Lan nhàn nhạt nói với đứa trẻ đang nằm trên sân không chịu đứng lên kia. Tuy rằng một quyền của cô nhìn rất nặng nhưng tuyệt đối không gây thương tổn gì quá lớn cho đối phương.