Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 243: Chương 243: Chương 243: Sự chênh lệch giữa hai người?




Edit: Phi Nguyệt

Thái độ này của Lý Lan Phong khiến Triệu Thuân ở bên cạnh cảm thấy khó hiểu: “Thế nào? Cậu có cái nhìn khác sao?”

Lý Lan Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Thuân, anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đoàn Tân Sinh nhận thư khiêu chiến dứt khoát như vậy có thể thấy bọn họ rất tự tin vào năng lực của mình.”

Triệu Thuân không tán đồng với cách nghĩ này: “Đám học sinh đến từ học viện đồng quân trung tâm Doha từ trước đến nay vẫn luôn là lũ không biết trời cao đất dày, cứ nghĩ mình giỏi nhất, chẳng phải trước đây Trương Kinh An cũng nghĩ như vậy mới chọc vào Lôi Vương à? Hiện tại thì sao, hắn cứ thấy Lôi Vương là cụp đôi không dám lên tiếng đấy thôi…”

Triệu Thuân đưa tay lên sờ cằm, nói tiếp: “Tớ đang rất muốn nhìn xem những học sinh mới này sẽ có vẻ mặt như thế nào sau khi bị Lôi Đình đánh cho bầm dập, nhất định sẽ rất thú vị.”

Lý Lan Phong khẽ thở dài, thấp giọng hỏi: “Cậu nghĩ rằng cái người được Trương Kinh An gọi là yêu nghiệt kia sẽ giống như tên đó sao?”

Sắc mặt Triệu Thuân hơi thay đổi, anh ta cũng nghĩ đến người kia, tên đó lại có thể làm cho Trương Kinh An hận nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẫn cố nén lửa giận nhìn đoàn Tân Sinh kia được thành lập…

“Cái tên yêu nghiệt kia rốt cuộc là ai? Nghe nói lần này đứng ra nhận thư khiêu chiến là một thiếu niên tên Vũ Cảnh, hắn tự xưng mình là đoàn trưởng Võ ở đoàn Tân Sinh… là hắn ta sao?” Triệu Thuân thực sự không am hiểu mấy chuyện phân tích tình huống.

Lý Lan Phong lạnh giọng nói: “Đoàn trưởng Võ? Cậu đã từng thấy một đoàn trưởng chân chính nào còn thêm họ vào sau không? Chỉ có phó đoàn trưởng, VD như Phó đoàn trưởng Lưu mới thêm họ vào để dễ dàng phân biệt thôi!”

Trong mắt Triệu Thuân lóe lên sắc lạnh: “Nói cách khác, đoàn trưởng thực sự của đoàn Tân Sinh chưa ra mặt?”

“Ngay từ đầu đã lật hết tất cả lá bài của mình mới là ngu xuẩn.” Lý Lan Phong trả lời. “Vì vậy tớ mới chưa có suy đoán gì về hành động lần này của Lôi Đình.”

Lý Lan Phong nhớ đến tư liệu của nhóm tân sinh mà anh ta đã nhìn thấy trong khu vực cấp S của đầu não trường quân giáo… Những thông tin đó không phải nói về một nhóm tân sinh ưu tú bình thường đâu! Nếu người của Lôi Đình còn xem thường đối phương, giờ lại không có Lôi Vương trấn áp, rất có khả năng bọn họ sẽ rơi vào tình thế lật thuyền trong mương.

Đương nhiên, nếu đám Lôi Đình thất bại, anh càng mừng!

Khi đó ở trong thế giới cơ giáp ảo, Lăng Lan đang liều mạng thăng cấp nên không biết thư khiêu chiến đã đến tay Vũ Cảnh. Từ hai ngày trước Lăng Lan đã dặn các đại đội trưởng lặng lẽ nói cho đội viên đội mình biết chuyện đoàn Tân Sinh sẽ đối đầu cùng Lôi Đình.

Lý do vì sao lại nói cho bọn họ: Thứ nhất là vì muốn cho các đoàn viên biết quyết định của nhóm lãnh đạo, thứ hai là muốn thanh trừ một số đoàn viên có ý định lợi dụng đoàn Tân Sinh để có chỗ đứng trong trường. Lăng Lan cho rằng một thế lực không cần nhiều người, mà cần nhất ở tính đoàn kết, chỉ có những người nguyện cùng sẻ chia hoạn nạn hay phú quý mới có thể đi được với nhau lâu dài. Và lần đối đầu trực diện này với thế lực Lôi Đình chính là một cơ hội tốt để khảo nghiệm ý chí của đoàn viên đoàn Tân Sinh.

Trong đội của Lăng Lan, đám Tề Long tất nhiên luôn kiên định đi theo lão đại của họ. Vũ Cảnh cũng rất tin phục Lăng Lan, nhiều lần cậu ta đã đi theo những quyết định to gan của Lăng Lan và đạt được không ít chỗ tốt. Hơn nữa bọn họ cùng học với nhau mười năm rồi, thời gian này cũng đủ để Vũ Cảnh hiểu rõ Lăng Lan là một người đáng tin cậy, và không bao giờ bỏ rơi đồng bọn của mình. Vì vậy Vũ Cảnh nguyện ý đi theo Lăng Lan, dù tương lai về sau có tốt đẹp hay thất bại cũng không sợ, coi như để không uổng một thời tuổi trẻ ngông cuồng đi!

Về phần Lý Anh Kiệt, tuy vẫn còn một chút vướng mắc trong lòng nhưng cậu ta thực sự công nhận thực lực của Lăng Lan, hơn nữa Lăng Lan cũng không hạn chế tính khí của cậu ta, thậm chí còn giao nhiệm vụ nâng cao khí thế của đoàn đội cho cậu ta đảm nhiệm, Lý Anh Kiệt có cảm giác rốt cuộc cũng tìm được người hiểu mình. Nếu bây giờ Lăng Lan hỏi cậu ta có muốn rời khỏi đoàn để tránh Lôi Đình hay không, chắc chắn Lý Anh Kiệt sẽ cự tuyệt.

Lý Anh Kiệt chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu Lăng Lan đã tin tưởng cậu ta, cậu ta sẽ không phụ phần tin tưởng này. Hơn nữa, Lý Anh Kiệt kiêu ngạo cậu đây còn sợ ai? Thế lực đứng đầu trường quân giáo thì sao? Có mạnh hơn nữa cậu ta cũng không khuất phục, đây là niềm kiêu hãnh chảy trong dòng máu thế gia Liên bang.

Còn những học viên khác của học viện đồng quân trung tâm, từ trước đến nay họ chưa bao giờ phải thất vọng trước những quyết định của Lăng Lan, nên dù trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng nhưng tất cả đều quyết định ở lại cùng Lan lão đại, bởi vì bọn họ hiểu rõ, nếu họ không phản kháng chắc chắn sẽ bị các thế lực khác bắt làm nô dịch, vậy thì chi bằng dùng hết sức mình đánh một trận thoải mái còn hơn. Với lại, trong lòng họ vẫn luôn nghĩ Lan lão đại của bọn họ rất mạnh, cậu ấy còn chưa từng để họ phải thất vọng bao giờ đấy.

Nhưng điều làm Lăng Lan kinh ngạc nhất chính là quyết định của những học viên thuộc các học viện đồng quân Doha khác, trước đó cô đã đoán sẽ có rất nhiều người lựa chọn giữ mình mà rời khỏi đoàn Tân Sinh, không ngờ đại bộ phận bọn họ đều không muốn rời khỏi, nguyện ý cùng đoàn Tân Sinh chia sẻ. Chỉ có gần ba mươi người lựa chọn rời đi, vì vậy nhân số của đoàn Tân Sinh vẫn giữ được trong khoảng gần năm trăm người, kết quả này làm cho các thế lực đứng ngoài muốn nhìn thấy đoàn Tân Sinh sụp đổ đều vô cùng thất vọng, đặc biệt là Trương Kinh An đang muốn nhân cơ hội này thu hết người về đoàn mình.

Nguyên nhân chủ yếu của việc những học sinh thuộc học viện khác không rời khỏi đoàn là vì đội trưởng Cao Tấn, người lần đó trên phi thuyền đã tham gia đánh cùng với Lăng Lan.

Trong khoảng thời gian này, Cao Tấn đã tạo dựng được uy vọng không nhỏ trong nội bộ các học viên thuộc học viện đồng quân khác, dù sao cậu ta cũng là đội trưởng duy nhất không thuộc học viện đồng quân trung tâm, lại tham dự vào kế hoạch đoạt quyền khống chế phi thuyền vào ngày đó. Nhờ có cậu ta tuyên truyền mà hình tượng của Lăng Lan trong lòng các tân học viên lên cao chót vót. Mặc dù Lôi Đình là thế lực số một ở trường quân giáo, nhưng trong mắt những học viên mới này, vị Lan lão đại hùng mạnh đến mức đánh bại được cả thuyền trưởng kia chắc chắn cũng không kém đội trưởng Lôi Vương của thế lực Lôi Đình. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ đồng ý theo Lăng Lan.

Suy nghĩ của họ quả thực rất ngây thơ, đúng là các cậu bé chưa hiểu sự đời… Nhưng người ta thường nói nghé con không sợ cọp, có đôi khi chỉ cần một hành vi xúc động nhất thời cũng có thể thay đổi số phận của cả một con người.

Đêm đến, Vũ Cảnh chạy đến biệt thự giao thư khiêu chiến cho Lăng Lan.

Lăng Lan ngồi trên ghế salon trong phòng khách, bình tĩnh mở thư ra đọc, sau khi đọc xong nội dung bên trong, khóe miệng cô hơi nhếch lên: “Quả nhiên, bọn họ muốn thách đấu về thể thuật. Đúng là cơ hội tốt của chúng ta.”

Vũ Cảnh hơi nhăn nhó: “Chắc chắn bọn họ sẽ phái cao thủ cách đấu tới đánh với chúng ta, thậm chí có thể là các đàn anh năm thứ sáu chưa biết chừng. Những người đó lớn hơn chúng ta năm, sáu tuổi cũng đủ cao hơn vài bậc rồi.” Trình độ của Vũ Cảnh hiện nay mới đến đỉnh cấp tỉ mỉ, nếu đối phương đưa tới toàn cao thủ cấp khí kình thì chỉ dựa vào mình Tề Long và Lăng Lan chưa chắc có cửa thắng.

Lăng Lan nói: “Chưa chắc!”

Vũ Cảnh không hiểu: “Là như thế nào?”

Lăng Lan đột nhiên quay đầu hỏi Hàn Kế Quân: “Kế Quân, cậu có tra ra được chương trình học điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp trong sáu năm của trường ta không?”

Tuy không hiểu vì sao Lăng Lan lại hỏi như vậy, nhưng Hàn Kế Quân vẫn gật đầu, cậu ta tìm trong liên lạc khí những thông tin về chương trình học của trường quân giáo sau đó chiếu hình ảnh lên bức tường lớn phía trước.

Lăng Lan chỉ tay vào phần tư liệu được chiếu lên tường: “Vũ Cảnh, cậu xem qua đi, xem trong sáu năm tới chương trình học của chúng ta bao gồm những gì?”

Vũ Cảnh nhìn Lăng Lan một chút rồi im lặng nhanh chóng lướt qua phần tư liệu, xem xong cậu ta liền vỡ lẽ: “Thì ra là thế, sáu năm trong trường quân giáo vốn không có nhiều chương trình học về cách đấu thể thuật!”

“Không sai, sáu năm học chủ yếu chú trọng bồi dưỡng kỹ thuật điều khiển cơ giáp mà không phải cách đấu thể thuật. Những học sinh càng học lên cao càng không đặt trọng tâm vào phần này, cho nên sự chênh lệch giữa chúng ta và bọn họ không nhiều như cậu tưởng đâu.” Lăng Lan nói ra ý kiến của mình. “Đây là lý do tôi cho rằng lần này chính là cơ hội của chúng ta, tôi tin nếu nói về cách đấu thể thuật, học sinh thuộc học viện đồng quân trung tâm chúng ta tuyệt đối mạnh nhất.” Lăng Lan nói chắc như đinh đóng cột.

“Ừ, lão đại nói đúng.” Tề Long là người thứ nhất đồng ý, những người khác dù không hé răng nhưng ánh mắt sáng long lanh của họ đã nói lên tất cả.

Mọi người khôi phục lòng tin nhanh như vậy không phải do lời nói động viên của Lăng Lan, mà họ biết đó chính là sự thực. So về cách đấu thể thuật, bọn họ dám chắc những học viên ở những tinh cầu khác hoặc ở những học viện khác, không nơi nào có thể bằng học viện đồng quân trung tâm Doha. Bằng chứng là những cao thủ về cách đấu nổi tiếng hiện nay của trường nam sinh quân giáo, phần lớn đều có xuất thân từ học viện đồng quân trung tâm.

Đương nhiên, cách đấu thể thuật giỏi không có nghĩa là điều khiển cơ giáp cũng giỏi theo, giống như ngay từ đầu đã nói, thiên phú trong điều khiển cơ giáp hoàn toàn khác với thiên phú trong cách đấu thể thuật, cho nên một thiên tài cách đấu thể thuật chưa chắc đã trở thành một cơ giáp sĩ ưu tú, và đây cũng là một trong những nguyên nhân mà thế lực của Trương Kinh An kém hơn nhiều so với các thế lực mạnh khác trong trường.

Nên biết, lên năm học thứ hai ở trường quân giáo, khi chính thức trở thành cơ giáp sĩ cũng là lúc các học viên phải so đấu nội dung điều khiển cơ giáp chứ không phải là cách đấu thể thuật nữa.

“Dù lần này chúng ta qua được Lôi Đình, nhưng nếu các thế lực khác đến làm phiền chúng ta thì sao?” Mặc dù rất có lòng tin nhưng Vũ Cảnh vẫn lo lắng cho tương lai của đoàn Tân Sinh, nếu những thế lực kia từng bước thay phiên nhau đánh bọn họ thì có mình đồng da sắt cũng khó chống đỡ được.

Lăng Lan không lo lắng về vấn đề này: “Yên tâm, sau khi chúng ta thắng trận này, những thế lực khác sẽ không dám đến tìm chúng ta làm phiền đâu.”

Vũ Cảnh thắc mắc: “Vì sao?”

“Cậu thử nghĩ mà xem, thế lực Lôi Đình đứng đầu còn không đấu lại về thể thuật với chúng ta thì những người đó có khả năng không?” Lăng Lan trả lời nghi vấn của Vũ Cảnh, “Theo như tôi suy đoán, lần khiêu chiến tiếp theo của chúng ta rất có khả năng phải chờ đến khi chúng ta chính thức trở thành cơ giáp sĩ mới có. Lúc đó mới là thời gian khó khăn nhất của chúng ta, không chỉ phải đối phó với sự trả thù của Lôi Đình mà còn phải lo lắng âm mưu từ các thế lực khác.”

“Lôi Vương chắc chắn sẽ không để những ai đã từng bôi đen thế lực Lôi Đình còn tồn tại”. Không hiểu vì sao Lăng Lan lại nhớ tớ câu nói của Sửa Chữa Cơ Giáp, nhưng cô biết Lôi Vương này cũng không phải là người dễ nói chuyện…

Dù trong lòng cảm thấy lo lắng nhưng trên mặt Lăng Lan vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, không thể hiện một chút áp lực nào: “Có điều, đến khi đó chúng ta không còn là học sinh mới nữa rồi, hai năm, cũng đủ để chúng ta tích lũy thực lực.”

Lăng Lan nhìn Vũ Cảnh, nói: “Đương nhiên, chúng ta phải mau chóng tận dụng khoảng thời gian này nâng cao thực lực điều khiển cơ giáp, nếu không đủ thực lực, hai năm sau chúng ta chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt mặc cho người ta định đoạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.