Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 257: Chương 257: Chương 257: Đột phá trong tuyệt cảnh!




Hóa ra Nhiếp Phong Minh vẫn luôn áp sát Tề Long đột nhiên lui về phía sau, rời xa Tề Long. Tề Long vốn không phải là một người có sở trưởng về tốc độ nên khi đối phương có hành đồng ngoài ý muốn, cậu đã không phản ứng kịp, trực tiếp bị kéo rộng khoảng cách.

Hai mắt Lăng Lan hàn quang chợt lóe, cô rõ ràng, Nhiếp Phong Minh chỉ sợ muốn ra tuyệt chiêu!

Quả nhiên, Nhiếp Phong Minh cả người đột nhiên cúi xuống, sau đó lại đột nhiên nhảy lên, giữa không trung, thân thể hắn giống như có một dòng khí chạy từ lòng bàn chân hướng thẳng về phía tay phải.

“Rẹt!” một tiếng, cánh tay phải của Nhiếp Phong Minh đột nhiên nở lớn áp lên bộ đồng phục khiến cho tay áo ngay lập tức rách bươm.

“Khí động quyền!” Nhiếp Phong Minh hô to một tiếng, tay phải nắm thành quyền, hung hãn mà hướng Tề Long.

“Tới vừa lúc!” Trong mắt Tề Long ngập tràn chiến ý, cho dù biết rõ không thể đấu lại đối phương nhưng Tề Long cũng không lùi bước, cậu quyết đoán nâng tay phải lên chém về phía trước, “Xem tấc kính của ta!” chỉ có tấc kính tam đoạn mới có thể giúp cậu gánh được một chiêu này.

Nhìn thấy một màn như vậy, cho dù là bình tĩnh như Lăng Lan cũng ngồi không yên, cô đột nhiên đứng dậy, sắc mặt âm hàn chờ đợi kết cục cuối cùng.

“Phanh!” Một tiếng vang lớn, hai nắm tay ở không trung va vào nhau, sức mạnh vô tận từ hai bên trào ra, ở vị trí giao nhau của hai người, một cổ lực lượng trực tiếp làm rung chuyển toàn bộ lôi đài, cả lôi đài vang lên tiếng kêu kẽo kẹt chấn động.

Ngay lập tức, mặt đất dưới chân hai người đột nhiên vỡ ra, đương nhiên, đây chỉ là hình ảnh 3D ảo nhưng nó lại khiến cho người quan chiến như lâm vào cảnh thật, giống như lôi đài đó chỉ sau một giây nữa là không thể chống đỡ mà hoàn toàn hỏng mất.

Vết rách nhanh chóng khuếch trương hướng ra ngoài, tốc độ khuếch trương và phạm vi ảnh hưởng bên phía Nhiếp Phong Minh muốn nhỏ một chút, mà Tề Long lại lớn hơn và nhanh hơn. Chỉ với điểm này liền chứng minh, cho dù Tề Long đã mượn dùng tấc kính tam đoạn để chồng sức mạnh lên nhau nhưng vẫn yếu hơn đối phương một bậc, nếu không, lực phản chấn dưới chân cậu sẽ không lớn như vậy.

Nắm tay hai người chạm vào nhau ước chừng mấy giây thì không thể thừa nhận lực đánh của đối phương nữa, đồng thời bị đánh bay ra ngoài.

Nhiếp Phong Minh ở giữa không trung là động tác diều hâu xoay người liền đánh tan lực bắn ngược, vững vàng mà đứng ở một góc lôi đài. Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, yết hầu có một mùi tanh vị ngọt đang muốn quay cuồng mà ra, hắn đột nhiên cắn chặt răng, cố nén việc ho ra máu, làm người mạnh thứ hai về cách đấu ở trường quân đội, hắn không cho phép mình bị bất cứ đối thủ nào đánh bị thương, đây là tôn nghiêm của hắn.

Mà Tề Long càng thêm thảm, cậu căn bản không có biện pháp giống như Nhiếp Phong Minh nhẹ nhàng giảm bớt lực, cậu trực tiếp bị đẩy lùi, giữa không trung không thể khống chế mà phun một ngụm máu.

Vốn trong cơ thể Tề Long đã bị đối thủ đánh cho bị nội thương, chỉ là cậu dựa vào thân thể bưa hãn mà cưỡng chế những vết thương này, bây giờ, dưới sự áp bách của cổ khí kình cực mạnh, cậu rốt cuộc không thể khống chế thương thế của mình nữa, thậm chí nếu bây giờ cậu cố gắng nhẫn nhịn nữa thì chỉ làm bản thân thương càng nặng thêm. Đây chính là lý do vì sao cậu vừa bị đánh bật ra ngoài mà đã ho ra máu.

Tề Long cũng không có sĩ diện giống Nhiếp Phong Minh, nếu làm không được thì cậu đơn giản cũng không cố gắng, tùy ý để cơ thể té mạnh xuống sàn lôi đài, lưu lại một đường dài trên sàn.

Tề Long ấn ngực, cố gắng ngồi trên đất, lúc này thượng tá Đường Ngọc đã đi đến bên người cậu, ngồi xổm hỏi: “Tề Long, em còn có thể tiếp tục đấu hay không?” Không hỏi có nhận thua hay không mà hỏi có thể tiếp tục đấu hay không, đây là hình tượng Tề Long ở trong lòng thượng tá Đường Ngọc, người thiếu niên này tuyệt đối không phải là người nguyện ý nhận thua.

Tề Long nhếch miệng nở nụ cười lớn tiếng nói: “Đấu. Vì cái gì không đấu? Chỉ cần còn có thể cử động thì em sẽ đấu đến cùng.”

Mặc dù bây giờ hình tượng Tề Long có chút khiếp người, trong miệng, khóe miệng đều là máu, nhưng cố tình nụ cười tươi và lời nói chém đinh chặt sắt của cậu lại làm thượng tá Đường Ngọc động dung. Khuôn mặt Tề Long thuần hậu mang theo vẻ kiên định có chút ngu ngốc, nếu so với những người khôn khéo thì càng thêm đơn thuần, cậu là một người luôn toàn tâm toàn ý nhập đầu vào cách đấu, người như vậy, nhất định có thể bò cao hơn, đi xa hơn những người gọi là thiên tài thông minh.

Thượng tá Đường Ngọc cảm thấy tâm vốn lạnh băng của mình bắt đầu nóng lên, ông hô lớn: “Được! Vậy tiếp tục chiến đấu!”

Đường Ngọc đột nhiên đứng lên, liên tiếp lui hai bước đứng ở giữa, điều này có nghĩa là trận đấu cần gián đoạn, nếu hai bên muốn đấu tiếp thì cần phải có trọng tài tuyên bố.

Tề Long rũ mắt xuống nhanh chóng hiện lên một tia cảm kích, cậu thoạt nhìn thuần hậu giống người ngu ngốc nhưng Hàn Kế Quân vẫn luôn nói cậu rất phúc hắc, những thứ nên biết cậu đều biết. Trên thực tế đích xác là như thế, giống như hiện tại, thượng tá Đường Ngọc làm như vậy, cậu biết đây là giúp mình.

Gián đoạn thi đấu đối với Tề Long mà nói là cực kỳ có lợi, nó giúp cậu có thể có cơ hội thở dốc, có thể khẩn cấp xử lý một chút thương thế, vốn khí kình hỗn loạn cũng có thể thừa dịp mà ổn định lại, khôi phục chiến lực của mình.

Tề Long không ngồi nghỉ ngơi mà là chậm rãi bò dậy, cậu không thể để ý tốt của thượng tá Đường Ngọc bị người phát hiện. Thượng tá Đường Ngọc nhìn động tác cực chậm của Tề Long, trong mắt hiện lên tia khen ngợi, có thể không dấu vết lợi dụng thời gian để điều trị hơi thở như thế, xem ra người thiếu niên này cũng không ngốc, bất quá như vậy cũng tốt, thế giời này âm mưu quỷ kế quá nhiều, cho dù là người mạnh nhất như thần cấp sư sĩ Đại tướng Lăng Tiêu cũng bị người ta tính kế làm hại, linh hoạt một chút cũng không sai.

Tuy rằng Tề Long đạt được cơ hội thở dốc nhưng thời gian này cũng không phải rất dài, cũng chỉ là mấy cái hô hấp, cậu liền đứng vững vàng thân thể.

“Có thể bắt đầu rồi?” Đường Ngọc lại lần nữa dò hỏi Tề Long, nhìn Tề Long gật đầu rồi lại quay đầu hỏi Nhiếp Phong Minh, nhìn thấy Nhiếp Phong Minh cũng đồng dạng gật đầu liền vung tay lên hô: “Thi đấu tiếp tục tiến hành!”

Lúc thượng tá Đường Ngọc gián đoạn thi đấu, Lâm Chí Đông liền nhịn không được nhíu mày nói: “Hoắc lão đại, thượng tá Đường Ngọc thoạt nhìn cố ý kéo dài thời gian.” Cho dù thượng tá Đường Ngọc là đạo sư của đoàn trưởng Kiều Đình bên Lôi Đình nhưng tại đây, thượng tá Đường Ngọc rõ ràng thiên hướng đoàn tân sinh.

“Ừm, thượng tá Đường Ngọc rất có hảo cảm với những tân sinh này, xem ra danh sách sáu người của năm sau đã có thể xác định được phần lớn rồi.” Hoắc lão Đại thở dài, vốn còn hy vọng tân sinh của Lôi Đình có thể được một vài cái danh ngạch, bây giờ xem ra hy vọng không lớn rồi.

Lâm Chí Đông ngạc nhiên nói: “Anh là nói những tân sinh này sao?”

“Cậu nói đi? Người có thể đại biểu đoàn tân sinh xuất chiến khẳng định đều là những người mạnh nhất, mà những người này không hề nghi ngờ đều là học sinh ban cơ giáp tương lai, chỉ riêng ba tân sinh mới lên sân vừa rồi khiến thượng tá Đường Ngọc vừa lòng, anh chỉ hy vọng hai người sau sẽ giống như em đoàn là người yếu nhất, đến lúc đó, tân sinh của Lôi Đình chúng ta mới có hy vọng có người trở thành học viên của thượng tá Đường Ngọc.”

Lâm Chí Đông nhìn đến Hoắc lão Đại không thay đổi nói: “Hoắc lão đại, chỉ cần thắng lần đánh cược này, chúng ta có thể đem đoàn tân sinh nhất hết, như vậy thượng tá Đường Ngọc vẫn như cũ là đạo sư của đoàn cơ giáp Lôi Đình chúng ta.”

“Em nói không sai, nhưng người ngoài nhất định sẽ không thiệt tình xuất lực vì Lôi Đình, vẫn là người của Lôi Đình tự mình đạt được danh ngạch mới làm cho anh an tâm.” lời nói Hoắc lão Đại thấm thía.

Người bên ngoài gia nhập là có thể dùng, cũng có thể trọng dụng nhưng tuyệt đối không thể đem tương lai toàn bộ Lôi Đình giao phó ra, vạn nhất đối phương có oán hận, làm nội ứng ngoại hợp, như vậy Lôi Đình thật sự gặp bi kịch rồi.

Lâm Chí Đông giật mình trong lòng vội gật đầu nói: “Hoắc lão Đại nhắc nhở đúng, em sẽ chú ý, còn có một năm, chúng ta nhất định có thể nghĩ cách để thượng tá Đường Ngọc thu một thiên tài của Lôi Đình chúng ta.”

Hoắc lão Đại lúc này mới vừa lòng nói: “Như vậy liền tốt nhất!”

Lâm Chí Đông lại trầm mặc, hắn bắt đầu nghĩ ý tưởng của mình có phải đã quá đơn giản hay không. Giống như Hoắc lão Đại nói, có thể đem những tân sinh đó thu vào rồi trở thành trụ cột của Lôi Đình?

Trên lôi đài, theo một tiếng bắt đầu của thượng tá Đường Ngọc, Nhiếp Phong Minh đột nhiên nhào tới, đối thủ thoạt nhìn như đã nỏ mạnh hết đà, lúc này không đánh chẳng lẽ còn chờ đối phương khôi phục lại mới đánh? Nhiếp Phong Minh sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Một quyền hai quyền ba quyền, từng quyền đánh lên cơ thể, cho dù Tề Long có được chút thời gian nghỉ ngơi nhưng cậu vẫn chưa thể bình ổn lại nguồn khí kình đang bị hỗn loạn trong cơ thể, cho nên khi Nhiếp Phong Minh tấn công tới Tề Long muốn vươn tay chặn lại thì mới phát hiện mình đã không còn lực để nâng tay nữa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chính mình bị đánh trúng.

Theo mấy quyền này, máu loãng từ trong miệng Tề Long lại lần nữa chảy ra một lượng lớn, không hề nghi ngờ, nội thương lại tăng lên. Tề Long không biết chính mình còn có thể duy trì như vậy bao lâu nữa, cậu không cam lòng chính mình cứ như vậy bị đánh bại. Cậu nhớ tới Lạc Lãng, vì thắng lợi cam nguyện mạo hiểm mở ra thiên phú, cũng nghĩ đến Lý Anh Kiệt cho dù thất bại cũng muốn hung ác gặm đối phương một miếng thịt.

Hai mắt Tề Long lại lần nữa bốc cháy tia lữa, những chuyện mà các đồng bọn có thể làm được thì cậu cũng muốn làm được, cho dù không thắng thì cũng phải làm đối phương trả giá đại giới thảm trọng!

Đầu óc Tề Long càng ngày càng rõ ràng, cậu cứ việc không có lực vung quyền nhưng hai mắt vẫn kiên định mà nhìn nắm tay đối phương như cũ, nhìn nắm tay kia một lần lại một lần mà đánh trúng thân thể của mình……

Xem chính mình bị người khác làm nhục là cảm giác gì Tề Long không biết, Tề Long chỉ biết, từ lúc bắt đầu cậu vô pháp thấy rõ nắm tay đối phương dần dần phát hiện nắm tay đó chậm lại, đến cuối cùng động tác đó giống như một hình ảnh quay chậm, ở trong mắt cậu giống như những hình vẻ thu nhỏ di động.

Từ khi đối phương bắt đầu vận khí đến khi nắm tay lao đi, tất cả đều hiện rõ trước mặt cậu, quỹ tích đường đi vô cùng rõ ràng, không giống trước kia cậu phải dựa vào phán đoán để biết vị trí công kích của đối phương, bây giờ đôi mắt của cậu đã có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, thậm chí cậu có thể trực tiếp đoán ra trong quá trình nắm tay đối phương lao tới, vị trí nào là nơi yếu nhất.

Cậu biết chỉ cần tay mình đánh vào đó thì không chỉ có thể ngăn đòn tấn công của đối phương mà còn có thể làm cho đối phương bị phản phệ, nhưng đáng chết, cậu bây giờ không thể cử động được, nếu cậu có thể động thì cậu có thể đánh trúng vị trí đó, như vậy cậu tin tưởng chính mình sẽ không thua!

Bây giờ Tề Long cực kỳ ảo não, nếu cậu còn sức mạnh thì cậu có thể phản kích…… Lúc này, Tề Long kinh hỉ phát hiện tay mình bắt đầu cử động được, chỉ là cậu theo không kịp tiết tấu kia, cậu không có biện pháp đánh tới ví trí kia theo ý muốn.

Không, không thể từ bỏ như vậy! Tề Long lúc này đã không cảm giác được đau nhức trên người, bây giờ cậu chỉ có một ý niệm đó chính nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên nữa, để nấm đấm của mình có thể tới vị trí kia vào thời điểm mà cậu muốn….

Nguyên bản đã ngồi trở lại trên ghế, Lăng Lan cố nén cảm giác muốn quay mặt đi không nhìn cảnh Tề Long bị người khác ngược, nhìn thấy nắm tay Tề Long đong đưa thì đôi mắt đột nhiên sáng ngời. Bất quá Lăng Lan sợ đây chỉ là một động tác vô tình của Tề Long, lúc nhìn thấy tốc độ của Tề Long càng lúc càng nhanh, cuối cùng vượt qua tốc độ tối đa của cậu thì cô lại đứng lên lần nữa…

Lúc này mắt Lăng Lan lộ kinh hỉ, chẳng lẽ Tề Long thật sự may mắn như thế, tại loại tuyệt cảnh này có thể đột phá?

Phanh! Phanh! Phanh! Đây là âm thanh nắm tay đánh trúng!

Trán Nhiếp Phong Minh toát ra tầng tầng mồ hôi, hắn không biết mình đã đánh vào cơ thể đối phương bao nhiêu quyền, thế nhưng đối phương trừ bỏ cơ bắp rung động như có phản ứng đau đớn ngay từ đầu thì sau đó giống như không còn cảm giác đau đớn nữa, không chỉ có như thế, áp lực mà đối phương đè lên hắn càng ngày càng lớn, hắn không biết đối thủ của mình có thật sự là một con người hay không?

Nhiếp Phong Minh công kích càng lúc càng nhanh, nắm tay như mưa rền gió dữ đập ở trên người Tề Long, máu nơi khóe miệng Tề Long càng chảy càng nhiều, cuối cùng phun ra một ngụm, tất cả mọi người đề cho rằng Tề Long đã không thể tiếp tục chiến đấu, chỉ có thể đứng một chỗ cho Nhiếp Phong Minh đánh……

Cho dù là thượng tá Đường Ngọc cũng nhịn không được nghĩ có nên tuyên bố kết thúc trận đấu hay không, nhưng khi nhìn thấy hai mắt Tề Long vẫn sáng chói như cũ giống như chưa bao giờ mất đi năng lực chiến đấu mà chỉ là đang đợi thời cơ tốt nhất của Tề Long thì ông đành im lặng.

“Phanh!”

Một tiếng phanh này hoàn toàn khác với những tiếng vừa rồi, mọi người kinh ngạc nhìn người thiếu niên đang mỉm cười ra máu, rõ ràng đã không có khả năng để nâng tay đỡ đòn thế mà bây giờ Tề Long đã chuẩn xác giơ nấm đấm lên đánh úp lên đòn tấn công đối phương, một tiếng vừa rồi đúng là tiếng hai nắm tay va chạm vào nhau.

“Tốt!” Giờ này khắc này, cho dù không thích đoàn tân sinh thì những học viên cũ cũng nhịn không được mà cổ vũ cho Tề Long! Tiểu Cường đánh không chết, đã gặp hoàn cảnh khó khăn như thế mà vẫn có thể phản kích.

“Đây là có chuyện gì?” Nhiếp Phong Minh rốt cuộc sắc mặt thay đổi, hắn bắt đầu sinh ra hoài nghi với chính mình, chẳng lẽ nắm tay hắn căn bản không có lực sao, cho nên mới vô pháp đánh bại đối phương, cuối cùng làm cho đối phương có cơ hội phản kích?

“Phong Minh, đừng phát ngốc, tiếp tục đánh!” Hoắc lão Đại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhiếp Phong Minh vội đứng lên lớn tiếng nhắc nhở, là người bàng quan đứng nhìn, hắn đương nhiên rõ ràng nội thương của Tề Long đã tới cực hạn, Nhiếp Phong Minh chỉ cần lại đánh mấy chiêu là có thể hoàn toàn đánh bại đối thủ. Không, có lẽ chỉ cần một chiêu là có thể thành công.

Nhiếp Phong Minh lập tức tỉnh táo lại, hắn cắn răng lại giơ nấm đấm của mình một lần nữa, hung hăng đánh về phía người thiếu niên trước mắt!

“Phanh!” Vẫn bị đối phương đánh trúng như cũ, tốc độ ra quyền của đối phương chậm hơn hắn thế nhưng lại có thể chặn đúng vào thời điểm mà hắn chưa phát lực mạnh nhất, việc này khiến cho lực mà hắn chuẩn bị không thể phát ra khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Tao cũng không tin mày có thể luôn chặn nắm tay của tao!” Nhiếp Phong Minh như ăn phải lửa, hai đấm như mưa rền gió dữ đánh xuống, nhưng mỗi một quyền đều bị Tề Long chặn lại, chặn đúng vào vị trí mà hắn khó chịu nhất.

“A!” Không biết đánh bao nhiêu, Nhiếp Phong Minh đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết cuồn cuộn, một ngụm máu tươi phun ra, phun thẳng lên ngực Tề Long.

Nhiều lần bị chặn lại chuẩn xác khiến lực của hắn không có biện pháp phát huy hoàn toàn, cuối cùng phần lực đó chảy ngược vào trong cơ thể, liên tục vài lần như vậy khiến cho nội tạng của hắn không thể tiếp tục nhận rốt cuộc tạo thành nội thương, cuối cùng vô pháp khống chế mà phun ra một ngụm máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.