Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 269: Chương 269: Chương 269: Người cha “Nhị thập tứ hiếu”!




Bất quá trong đầu Lý Thì Du bỗng nhớ lại lời nói của người anh họ lớn Lý Mộ Lan: “Lý Anh Kiệt kỳ thật không xấu, em ấy chỉ là bị người nào đó trong Lý gia xúi giục mà đi trật phương hướng thôi, nếu là có thể, anh vẫn là hy vọng em có thể giúp Lý Anh Kiệt, để nó đi trở về đúng đường…

Mà tình cảnh hiện tại đã chứng minh những điều anh họ lớn nói không sai, người có thể nguyện ý hy sinh vì anh em thì làm sao trong lòng có thể là xấu chứ? Có lẽ đây là một cơ hội, nếu anh có thể bởi vậy mà cùng Lý Anh Kiệt hòa hoãn quan hệ thì có lẽ sẽ hoàn thành được lời dặn dò của anh……

Nhưng tưởng tượng đến việc phải mất một đống thuốc tốt thì trong lòng Lý Thì Du buồn bực không thôi, mấy loại thuốc đặc hiệu đó cũng không phải là đồ nhặt từ trên trời rơi xuống, cho dù anh là thủ tịch thì việc xin những loại thuốc cho một lúc ba người cũng cần phải vận dụng quan hệ…… Nói thật anh cũng không muốn lãng phí những mối quan hệ đó chỉ bởi vì thằng em họ này, nhưng vì anh họ, cậu sẽ làm tất cả.

“Đương nhiên, nếu anh có thể trong khoảng thời gian ngắn mà chữa khỏi cho bọn họ thì đoàn Tân sinh chúng tôi bao gồm cả tôi sẽ thiếu anh một ân tình, anh tùy thời đều có thể tới nhận.” Lăng Lan cũng không phải thích dùng cường thế để áp chế, nếu giúp cô thì cô cũng đồng thời đưa ra một cái giá tốt để trả cho ân nghĩa đó, cô cũng không muốn để Lý Anh Kiệt thật sự mất đi cơ hội nhanh chóng khỏe lại này. “Đương nhiên, những yêu cầu mà anh đưa ra phải nằm trong phạm vi mà đoàn Tân sinh chúng tôi có thể làm được.”

“Đoàn Tân sinh?” Lý Thì Du tâm thần vừa động, bất quá thực mau cười lạnh nói, “Chẳng lẽ cậu có thể cam đoan đoàn Tân sinh có thể tiếp tục đứng vững trong thời gian sắp tới.”

Lăng Lan nhàn nhạt mà trả lời: “Ít nhất trong hai năm sắp tới sẽ không có chuyện gì xảy ra, anh có thể lựa chọn đưa ra yêu cầu trong hai năm này. Đương nhiên nếu lúc anh đưa ra yêu cầu mà đoàn Tân sinh không còn tồn tại thì lời hứa của Lăng Lan vẫn luôn còn, anh có thể tới tìm tôi.” Vì tương lai sắp tới của nhóm tiểu đệ, Lăng Lan cho rằng cái giá này là đáng giá.

Lý Thì Du trầm mặc, anh suy nghĩ rốt cuộc có đáng giá hay không. Đúng lúc này, Lý Lan Phong mở miệng nói: “Thì Du thiếu gia, tôi tin Mộ Lan thiếu gia cũng sẽ đồng ý cậuu đi trị liệu cho Anh Kiệt thiếu gia cùng các anh em của cậu ấy……”

Lý Lan Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt có chút mê ly. Tựa hồ là lầm bầm lầu bầu, lại tựa hồ nhắc nhở: “Phải biết rằng đây là điều mà Mộ Lan thiếu gia vẫn luôn hâm mộ……”

Lý Thì Du trong lòng chấn động, cố nén cảm giác chua xót trong lòng lớn tiếng trả lời: “Được, tôi đáp ứng.” Nói xong, anh lại làm hai bức thư xin chuyển dời nơi trị liệu. Vài giây sau, thông báo thư được phê chuẩn truyền lại lần nữa.

Nhìn đến rốt cuộc đạt thành tâm nguyện, Lăng Lan trong lòng buông lỏng, âm thầm thở ra một hơi, rất nhanh nhân viên công tác dùng cáng đem ba người đưa đến Trung Tâm Nghiên Cứu Quân Y, Lý Thì Du cùng Vân Tu cũng vội vàng từ biệt.Rốt cuộc thương thế ba người này đều thực nghiêm trọng, bọn họ cần phải về Trung Tâm Nghiên Cứu Quân Y để tìm ra phương án trị liệu mới.

Ở trung tâm trị liệu bận rộn thời thời gian, lúc Lăng Lan mang theo mọi người rời đi thì trùng hợp đi qua bên người Lan Phong, Lăng Lan nhàn nhạt mà nhìn Lý Lan Phong một cái. Sau đó đi lướt qua……

Đây là lần gặp mặt đầu tiên của Lăng Lan và Lý Lan Phong, không có đối thoại, không có giao lưu. Có thể Lý Lan Phong đối với Lăng Lan là ấn tượng khắc sâu, muốn cùng hợp tác, nhưng đối với Lăng Lan, người thiếu niên này chỉ là người vào thời khắc mấu chốt nói giúp cô một câu thôi…không hơn!

Lúc này, tại hành tinh Nam Vũ xa xôi, trong nơi đóng quân của tổng bộ quân đoàn 23, Lăng Tiêu đang vừa chiến đấu để tranh giành những tướng lãnh cao cấp cho quân đoàn với những quân đoàn khác vừa vất vả giải quyết chuyện xấu mà con gái mình gây ra… ví dụ như việc đoạt quyền khống chế của phi thuyền!

Vào ngày hôm đó, Lăng Tiêu đang bận rộn hội đàm từ xa để tranh dành tướng lãnh cao cấp với những đoàn trưởng quân đoàn khác, đương nhiên những đoàn trưởng này đều là người thuộc về phe của đệ nhất nguyên soái, dù sao bọn họ cũng là người của một phe nên việc giúp đỡ người bạn mới “23” này ai cũng nguyện ý. Có điều nguyện ý là một chuyện, còn đưa người ra thì……… Dù sao khẩu vị của Lăng Tiêu thật sự quá lớn, chọn người nào cũng đều là những quan quân ưu tú của quân đoàn, điều này làm sao các quân đoàn trưởng chịu được, bọn họ trực tiếp cự tiếp thì không được mà muốn bọn họ nhả người thì đừng mơ, cuối cùng bọn họ chỉ có thể tiếp tục “đàm phán” trong hòa bình.

Kỳ thật những thứ mà Lăng Tiêu đòi đều là sao trên trời chứ thật sự ông cũng không muốn nhiều như vậy, nhưng phải đòi nhiều thứ như thế thì ông mới có thể biết điểm mấu chốt của những quân đoàn này là đâu. Đương nhiên vì tranh thủ càng nhiều nhân tài, Lăng Tiêu liền hạ quyết tâm đi theo chân bọn họ đòi người tới cùng. Phải biết rằng, muốn nhanh chóng thành lập một binh đoàn vững chắc thì tuyệt đối không thể khuyết thiếu những tướng lãnh cao cấp nòng cốt được, chỉ cần có lớp nền vững chắc thì mọi người mới có thể đi lên vững vàng.

Đương nhiên đây chỉ là bước đầu tiên, Lăng Tiêu cũng đã xin giấy điều lệnh cho những đồng đội cũ ở quân đoàn thứ bảy tới quân đoàn 23, có điều những người đó có thể tới quân đoàn 23 hay không thì cũng phải xem đoàn trưởng quân đoàn 23 có chịu buông tay hay không, và những người đồng đội cũ đó có muốn quay về làm thuộc hạ của ông hay không.

Bất quá lúc cuộc hội đàm đang tiến hành thuận lợi thì liên lạc khí của Lăng Tiêu truyền tin tức đến, Lăng Tiêu cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt vốn đang tươi cười bỗng ngưng trọng, thậm chí bộ mặt có chút cứng đờ, giống như đã chịu đả kích thật lớn……

Lăng Tiêu cố nén cảm xúc, cực kỳ xin lỗi với các đại quân đoàn trưởng rồi hẹn lại thời gian đàm phán, sau đó vội vàng gián đoạn cuộc hội đàm.

Biểu hiện này của Lăng Tiêu làm trong lòng mấy quân đoàn trưởng có chút bất an, ai cũng suy đoán Lăng Tiêu có phải đang đụng chuyện gì khó khăn hay không. Có phải bọn họ đã ép Lăng Tiêu quá mức khiến Lăng Tiêu thương tâm hay không? Dù sao Lăng Tiêu vẫn là một người trẻ tuổi mới tròn bốn mươi tuổi, khụ khụ, đối với những quân đoàn trưởng ít nhất cũng đã sáu bảy mươi tuổi thì quả thật có chút trẻ tuổi…

Bọn họ ngẫm lại, dù sao Lăng Tiêu cũng không dễ dàng, quân đoàn 23 nói dễ nghe thì là một quân đoàn chính quy bình thường được trang bị đầy đủ các loại vũ khí cho các binh chuẩn nhưng kỳ thật đó chỉ là một cái vỏ rỗng, quân đoàn này muốn người không có người, muốn đồ vật cũng không có đồ vật, hết thảy đến phải dựa vào chính Lăng Tiêu để lấy được. Người của nhưng phe phái khác trong quân bộ đều thờ ơ lạnh nhạt, ai cũng đang ngóng chờ Lăng Tiêu thất bại, nếu là người cùng phe không giúp thì còn ai giúp đây?

Nghĩ như vậy, vốn có chút bất bình vì hành động của Lăng Tiêu, mọi người bắt đầu bình tĩnh lại, dù sao mọi người đều là quân nhân, những yêu cầu của Lăng Tiêu cũng thật bình thường, dù sao mỗi quân đoàn cũng chỉ cần điều hai quân nhân ưu tú là được, dù sao cũng không tổn thất quá lớn, tuy những quân nhân đó quả thật vô cùng ưu tú nhưng trong quân đoàn cũng có rất nhiều người ưu tú, thiếu một hai người cũng không sao..

Mấy quân đoàn trưởng lén lút thương nghị một phen, cảm thấy vẫn là nên cho Lăng Tiêu một chút mặt mũi, Lăng Tiêu tốt, bọn họ cũng được tốt. Vì thế khi Lăng Tiêu một lần nữa đàm phán cùng bọn họ thì ai cũng trở nên vô cùng hòa phóng, trên cơ bản thì Lăng Tiêu có yêu cầu gì, chỉ cần không phải quá phận thì ai cũng liền đồng ý. Điều này làm cho Lăng Tiêu cực kỳ kinh hỉ, dù sao thêm một tướng lãnh tốt cũng rất có lợi cho quân đoàn, như vậy quân đoàn 23 có thể nhanh chóng hình thành để chuẩn bị chiến đấu.

Trên thực tế, những quân đoàn trưởng đó đều đã đoán sai, Lăng Tiêu cũng không phải là đụng tới việc khó gì hay bị bọn họ ép giá làm thương tâm, sở dĩ biểu tình Lăng Tiêu trở nên ngưng trọng nghiêm túc như vậy là bởi vì ông bị tin tức con gái truyền tới làm sợ đến ngây người…

Trường đệ nhất nam sinh quân giáo có khảo hạch đầu vào là điều mà ông đã biết từ trước, dù sao ông cũng từng là học sinh ở đây, nhưng sở dĩ không nói với Lăng Lan cũng là muốn nhìn xem Lăng Lan phản ứng như thế nào, xem như đây cũng là khảo nghiệm của cha đối với con gái.

Lăng Tiêu nhiều nhất chỉ cho rằng Lăng Lan sẽ dẫn dắt tiểu đội của mình thờ ơ lạnh nhạt giống như lúc trước ông đã từng làm. Lăng Tiêu tin tưởng, bằng năng lực của con gái nhà mình và những thành viên trong tiểu đội, muốn đạt được sự tôn trọng sau bài khảo hạch là chắc chắn không có vấn đề gì…… Nhưng ông trăm triệu lần không nghĩ tới, con gài nhà mình lại to gan lớn mật như thế, dám dẫn dắt học sinh trên phi thuyền nỗi dậy đoạt quyền khống chế phi thuyền, càng đáng chết là con gái của ông thành công….

Nhìn đến tin tức này, Lăng Tiêu trước tiên lựa chọn đóng cửa hội đàm, sau đó chính là ngửa mặt lên trời cười điên cuồng!

Lúc này ông rốt cuộc không duy trì nụ cười bình tĩnh như thường nữa, không còn nụ cười tiêu chuẩn của thần tượng toàn Liên Bang nữa mà chỉ còn lại người cha đang cười điên cuồng, kiêu ngạo vì con gái tuyệt đỉnh của mình… Con gái của ông… ha ha ha…là con gái của ông. Thật tốt, Lăng Tiêu chỉ nghĩ đến đây thì càng cảm thấy kiêu ngạo, quá nhiên là con gái của ông, toàn làm những việc mà ông không dám làm…

Bất quá sau khi cười xong, Lăng Tiêu liền ưu sầu, bởi vì con gái của ông đã gây rắc rối lớn rồi, bất quá đứa con này cũng tự hiểu lấy mình, biết đã làm chuyện có chút quá phận, khả năng sẽ khiến cho những quân nhân kia chịu xử phạt cho nên liền truyền đến tin tức đến cho cha mình là ông để ông xử lý. Dựa theo cách nói của Lăng Lan thì ông cũng nên bắt đầu gánh vác danh hiệu làm cha sau mười sáu năm vắng bóng…

Thật là đứa con bất hiếu mà! Lăng Tiêu tuy rằng ngoài miệng nói Lăng Lan bất hiếu, nhưng đáy lòng lại cực kỳ cao hứng, bởi vì đây là lần đầu tiên Lăng Lan yêu cầu ông ra mặt bãi giải quyết hậu họa do con gây ra, cho dù giọng điệu nói chuyện không phải tốt đẹp, nhưng Lăng Tiêu biết, đây là bước đầu tiên Lăng Lan chủ động nói chuyện với ông, cũng có nghĩa là con gái đã bắt đầu tiếp nhận người cha là ông…

Sau khi tự suy ra hàm ý sau lời nói của Lăng Lan, Lăng Tiêu tức khắc như tiêm máu gà, đem tất cả công việc trực tiếp ném cho sĩ quan phụ tá, sau đó xoa tay hầm hè thu thập hậu quả rối rắm mà con gái mình tạo ra.

Trước tiên ông dùng thân phận đại tướng của mình để áp chuyện xử phạt thuyền phi thuyền, sau đó hướng quân bộ xin lệnh điều phái đem phi thuyền cùng với mọi người trên thuyền, bao gồm thuyền trưởng điều tới quân đoàn 23, đồng thời liên lạc với hiệu trưởng trường quân đội, phong tỏa nội dung và kết quả cuộc khảo nghiệm, không được phép công bố… Lăng Tiêu rất rõ ràng, một khi tin tức này bị công bố thì với những biểu hiện ưu túc của Lăng Lan nhất định sẽ khiến cho quân bộ chú ý, bao gồm cả các đại quân đoàn, đây là điều mà ông tuyệt đối không cho phép.

Làm tốt hết thảy, Lăng Tiêu vẫn có chút không yên tâm, dù sao ông đang ở hành tinh Nam Vũ xa xôi, ông rất khó khống chế được mọi việc trong trường quân đội, nếu có chuyện gì thì ông sợ mình trở tay không kịp. Vì thế ông quyết định đi thăm con gái của mình, sau khi xác định con gái không gặp nguy hiểm gì thì ông mới có thể yên tâm mà tiếp tục công việc xây dựng quân đoàn 23.

Sở dĩ Lăng Tiêu nghĩ như vậy là bởi ì sắp tới nhóm học sinh năm 5 sẽ bắt đầu ghi danh khảo hạch vào các quân đoàn. Mà quân đoàn 23 của ông cũng lần đầu tiên tham dự hoạt động này, ông đương nhiên muốn khảo hạch nhóm học sinh có thể trở thành những quân nhân đầu tiên của quân đoàn 23.

Đương nhiên đây chỉ là những lời hoa mỹ ngụy biện của Lăng Tiêu mà thôi, nhiệm vụ khảo hạch ông đương nhiên giao cho thủ hạ, còn nhiệm vụ chủ yếu của ông chính yếu là đi thăm cô con gái bảo bối đáng yêu của mình rồi…

Lăng Lan? Đáng yêu?

Cũng chỉ có người cha “nhị thập tứ hiếu” như Lăng Tiêu mới có thể đem người con bá đạo, cuồng khốc như Lăng Lan xem thành đáng yêu vô cùng. Chỉ có thể nói ở trong lòng Lăng Tiêu, mỗi khi có việc gì liên quan đến Lăng Lan thì ông không còn sức phán đoán gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.