Edit: Phi Nguyệt
Tạ Nghị bước nhanh hơn: “Là thế này…” Cậu ta nói cho Lăng Lan biết nhiệm vụ của trường giao cho đoàn Tân Sinh, “Ban lãnh đạo trường nhìn trúng Lạc Lãng, muốn cậu ta phụ trách đội tiếp đón lần này, ý của bọn họ là những người trong đội tiếp đón đều phải mảnh mai, xinh đẹp như Lạc Lãng.”
Bàn tay cầm khăn bông của Lăng Lan hơi dừng lại, sau đó cô lau nhanh qua gương mặt của mình rồi mới cười khẩy: “Đầu óc của ban lãnh đạo có vấn đề hết rồi hay sao, thứ mà các giám khảo muốn thấy là những chiến binh dũng cảm thiện chiến chứ không phải là mấy thứ công phu mặt ngoài đó.”
Tạ Nghị gật đầu liên tục: “Còn không đúng sao? Tớ và Vũ Cảnh lúc đó đã thấy có vấn đề rồi, nhưng không chờ chúng ta từ chối, đạo sư đã nói ý muốn đoàn Tân Sinh chúng ta bắt buộc phải làm nhiệm vụ này.”
Lăng Lan cau mày, hỏi: “Không từ chối được?” Cô thực sự không thích nhiệm vụ này, mà e rằng Lạc Lãng cũng sẽ tức giận khi phải nhận nó.
“Nếu có thể từ chối tớ đã làm rồi, đạo sư nói bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này, làm xong, trường học cam đoan sẽ bảo vệ chúng ta trong vòng một năm không bị các thế lực khác quấy rầy.” Tạ Nghị thuật lại cam kết có lợi của đạo sư, đương nhiên đây cũng là một loại uy hiếp.
Lăng Lan cười lạnh: “Ha, đúng là của người phúc ta, biết rõ hai năm tới đoàn chúng ta sẽ được đoàn cơ giáp Lôi Đình bảo vệ nên mới nói ra lời hứa hẹn đó, khéo tính toán quá nhỉ.” Cô thả chiếc khăn vào chậu rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Tạ Nghị nhanh chân tiến lên giặt chiếc khăn bông, treo nó lên giá, miệng tiếp tục nói: “Còn không phải sao, chẳng qua có thêm lời hứa hẹn này của trường, chúng ta cũng giảm bớt được một ít phiền phức từ các thế lực ngầm.” Đoàn Lôi Đình chỉ giải quyết các vấn đề bề nổi, còn những vấn đề ngầm, tự đoàn Tân Sinh phải giải quyết.
Nửa tháng sau trận đánh cược lần đó, đúng là không có những xung đột mặt ngoài, nhưng vẫn có những đoàn viên bị các học viên khác khiêu khích và ức hiếp, những học viên đó nhìn bề ngoài không có liên quan đến các thế lực lớn, chỉ như là tư thù cá nhân, nhưng Vũ Cảnh và Tạ Nghị đều hiểu rõ sự việc không đơn giản như vậy. Chỉ giải quyết những việc vặt như thế thôi cũng khiến họ cực kỳ phiền lòng rồi, cho nên lời hứa hẹn này của trường quân giáo vẫn có lực hấp dẫn lớn đối với đoàn Tân Sinh.
Tạ Nghị bổ sung: “Nếu như đoàn Tân Sinh chúng ta có thể yên ổn một năm, giúp các đoàn viên thuận lợi hoàn thành bài khảo hạch thể thuật cuối cùng của năm nhất thì sang năm thứ hai chúng ta không cần phải sợ nữa.”
Loại tiểu xảo quấy rầy này có thể không ảnh hưởng nhiều tới những lãnh đạo cấp cao của đoàn Tân Sinh, nhưng đối với những đoàn viên phía dưới vẫn có lực sát thương nhất định. Năm thứ nhất là năm then chốt để huấn luyện thể năng, rất quan trọng đối với mỗi tân sinh, nếu không có một môi trường yên ổn để hoàn thành chương trình học thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá cuối khóa, đây cũng là nguyên nhân chính mà Vũ Cảnh và Tạ Nghị đáp ứng yêu cầu này, vì tương lai của các đoàn viên, có một số việc bọn họ nhất định phải làm.
Lăng Lan đến ngồi trên ghế salon, cô im lặng gõ ngón tay lên tay vịn của ghế, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Xem ra phải để Lạc Lãng chịu thiệt thòi rồi.” Những lời này cũng tuyên án cho cuộc sống bi ai sau này của Lạc Lãng.
Nét mặt Tạ Nghị buông lỏng, cậu ta cũng theo Lăng Lan ngồi xuống một bên ghế salon, thở dài nói: “Cũng chỉ có thể làm vậy, vì tương lai của đoàn Tân Sinh chúng ta!” Nói xong, cậu ta lại quay sang nịnh hót Lăng Lan, “Đương nhiên chuyện này còn cần Lan lão đại ra tay nữa, Lạc Lãng nghe lời cậu nhất đấy.”
Lăng Lan lườm Tạ Nghị sắc lẻm làm cậu chàng sợ quá cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào cô.
Kỳ thực các cậu cũng không còn cách nào khác đành phải nhờ Lăng Lan đứng ra giải quyết, tên nhóc Lạc Lãng kia nhìn ngoài thì mềm mỏng như nước nhưng thật ra là một tên tính tình nóng nảy như lửa đốt, nếu để các cậu nói điều này cho cậu ta sợ rằng còn chưa kịp nói rõ ràng đã bị ăn cả cái bàn vào mặt.
Nhưng Lan lão đại thì khác, người Lạc Lãng sùng bái nhất là Lan lão đại, cũng chỉ nghe một mình cô, chỉ cần cô nói một câu thì dù trong lòng không thoải mái, cậu ta cũng sẽ làm, vì biết điều này nên Vũ Cảnh và Tạ Nghị đành phải cầu đến Lăng Lan.
Nói cho cùng, bất luận là thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan hay đoàn viên thuộc đoàn Tân Sinh đều có một loại tín nhiệm tuyệt đối đối với Lăng Lan, bọn họ cho rằng, chỉ cần giao vào tay Lan lão đại, bất luận chuyện khó khăn đến mấy cũng có thể hoàn thành. Đây là loại lòng tin mù quáng đến mức nào...
Thấy Tạ Nghị không dám biểu hiện nữa, Lăng Lan mới thu lại tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Tớ sẽ thử một lần.” Lăng Lan không hy vọng bọn họ tạo thành thói quen đem mọi chuyện ỷ lại vào cô, chung quy rồi sẽ có một ngày bọn họ phải mỗi người mỗi ngả, tự mình phấn đấu thôi.
Tạ Nghị cười toe, có lời hứa hẹn của Lan lão đại, chuyện này không còn khó thực hiện nữa rồi. Tạ Nghị quyết định một lát nữa phải báo cho Vũ Cảnh biết để cậu ta còn bắt tay vào việc lựa chọn thêm một số học viên có khí chất tốt để phối hợp với Lạc Lãng hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Trong lòng Lăng Lan lúc này đang suy nghĩ làm cách nào để nói với Lạc Lãng, cô không muốn làm một lão đại độc tài chỉ biết cứng rắn giao việc xuống cho đàn em, cô muốn hỏi qua ý kiến của Lạc Lãng, nếu cậu ta không được thoải mái thì cô sẽ cùng cậu ta ra mặt để hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi này.
Lăng Lan biết nếu cô cũng đứng ra tiếp đãi thì Lạc Lãng chắc chắn sẽ không khó chịu nữa, trái lại còn hưng phấn theo cô làm là đằng khác. Mà Lăng Lan vốn là con gái nên cũng không cảm thấy nhận nhiệm vụ này có gì mất mặt.
Sở dĩ Lăng Lan quyết định như vậy là bởi vì cô cho rằng mình rất phù hợp với điều kiện của ban lãnh đạo trường quân giáo đưa ra, cô hội tụ đủ ưu điểm của cha mẹ, lúc soi gương Lăng Lan vẫn thường cảm thán vì gương mặt tuấn tú theo kiểu con trai của mình…
Nói cho đúng thì Lăng Lan lớn lên cũng khá xinh đẹp, hơn nữa thân hình gầy yếu của cô không giống những nam sinh có cơ thể cường tráng khác, thoạt nhìn rất phù hợp với yêu cầu. Nhưng cô quên mất một điều là mình có gương mặt cùng với ánh mắt lạnh lùng lúc nào cũng như băng tảng, chỉ cần đứng yên một chỗ cũng lộ ra khí phách ngút trời, làm sao có thể phù hợp với yêu cầu có khí chất mềm mỏng như trường quân giáo yêu cầu?
Thực ra mà nói, Lăng Lan cũng rất bi ai, cô không có gương mặt quá xuất chúng, lại không có ai dám nhìn thẳng vào cô, thứ khí phách trên người cô hoàn toàn lấn át gương mặt khả ái. Ai lần đầu nhìn thấy Lăng Lan cũng sẽ cảm thấy người này rất giỏi, rất mạnh, quá bá đạo! Cho nên chữ xinh đẹp và dễ thương vĩnh viễn không bao giờ có quan hệ với cô…
Suy nghĩ một chút, Lăng Lan quyết định cần phải nói chuyện với Lạc Lãng để xem ý cậu ta thế nào, cô hỏi Tạ Nghị: “Lạc Lãng đâu? Tại sao cậu lại trở về một mình?”
Tạ Nghị sửng sốt: “Lạc Lãng bảo với tớ rằng cậu ta đi trước rồi mà, chẳng lẽ cậu ấy vẫn chưa quay về?” Tạ Nghị bật dậy, chạy đến khoang đăng nhập của Lạc Lãng để tìm nhưng không thấy ai, nhất thời cậu nhíu mày lại, “Tên nhóc thối này chạy đi đâu rồi?”
Lăng Lan cũng nhíu mày, Lạc Lãng chưa bao giờ đi lung tung, lẽ nào có việc gì đó? Lăng Lan lại một lần nữa nhịp ngón tay lên tay vịn: “Lúc cậu chia tay với Lạc Lãng như thế nào, nói tỉ mỉ cho tớ nghe.”
Tạ Nghị nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Lúc đó tớ có bảo Lạc Lãng đợi, vì đạo sư chủ nhiệm nhờ người nhắn tớ tới văn phòng có việc cần bàn. Vốn Lạc Lãng đồng ý rồi, nhưng chỉ vài phút sau cậu ấy lại nói có việc phải đi trước. Tớ nghĩ không biết đạo sư chủ nhiệm tìm mình có lâu không nên đồng ý tạm biệt với cậu ấy, sau đó tớ lên văn phòng của đạo sư chủ nhiệm, còn cậu ấy rời khỏi sân huấn luyện.”
Lăng Lan Phân tích: “Trước đó cậu ấy đã đồng ý đợi cậu, nhưng sau đó lại nói có việc và rời đi trước... Điều này chứng tỏ chỉ trong thời gian ngắn có chuyện gì đó khiến Lạc Lãng thay đổi quyết định.”
“Ừ, không biết là cậu ấy đột nhiên nhớ ra có việc phải làm, hay là trong khoảng thời gian ngắn đó có chuyện gì đó xảy ra khiến cậu ấy thay đổi chủ ý.” Tạ Nghị suy tư, đột nhiên nhớ tới điều gì đó làm sắc mặt cậu ta hơi biến đổi, “Lẽ nào là bị người kia lừa đi?”
Gương mặt Lăng Lan thoáng trầm xuống: “Có chuyện gì xảy ra?”
Tạ Nghị vội vàng đem chuyện mấy ngày trước có một vị học trưởng năm trên vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với Lạc Lãng, lúc đó Tạ Nghị cảm giác người kia có gì đó rất mờ ám nên cản trở anh ta. Ý đồ của đối phương rất bí mật, cậu ta cũng chỉ phỏng đoán thôi nên không nói chuyện này cho Lạc Lãng biết. Nghĩ đến đây, Tạ Nghị hối hận vô cùng, lẽ ra cậu ta nên sớm cảnh báo Lạc Lãng phải cẩn thận.
“Lạc Lãng không phải là một đứa ngốc để một người xa lạ có thể tùy tiện dẫn cậu ấy đi được, nhất định có lý do gì đó khiến cậu ta không thể từ chối...” Lăng Lan không cho rằng Lạc Lãng dễ bị lừa gạt như vậy, cho dù cậu ta không quá thông minh nhưng cũng chưa đến nỗi thiếu hụt năng lực phán đoán.
“Cậu ở đây chờ tớ, tớ vào thế giới ảo nhìn một chút xem có tin tức gì hữu dụng không.” Lăng Lan muốn nhờ Tiểu Tứ tra hộ trên mạng, kiểm tra các camera giám sát trong trường để tìm ra tung tích của Lạc Lãng.
Tạ Nghị gật đầu, tiếp tục im lặng ngồi trên ghế salon, cậu ta biết Lăng Lan vào thế giới ảo để làm gì, cả tiểu đội bọn họ đều biết rất có thể Lan lão đại nhà bọn họ còn là một hacker siêu cấp, nên có thể tìm ra được chút manh mối từ trên mạng ảo.
Mà lúc này ở chỗ Lạc Lãng đang có nhiều người giằng co bao vây cậu, nhờ có tinh thần lực của Lăng Lan bảo hộ nên Lạc Lãng vẫn còn giữ được đầu óc tỉnh táo, cậu ta không hề thả lỏng cảnh giác vì những lời nói của đối phương. Nghe gã thanh niên mặc đồng phục trắng kia nói xong, cậu ta hơi trầm mặc một lúc, sau đó trả lời: “Tôi rất muốn tin tưởng lời nói của anh, nhưng tình huống hiện tại khó làm tôi nghĩ như vậy được. Nếu lời anh nói là thật thì mau bỏ lệnh cưỡng chế đối với xe bay để tôi trở về đi.”
Gã thanh niên áo trắng nghe vậy liền trưng ra vẻ mặt mất mát: “Lạc Lãng, lẽ nào chúng ta thực sự không thể làm bạn bè được sao?”
Lạc Lãng mỉm cười, nụ cười này tươi sáng như trăm hoa đua nở khiến ánh mắt của gã thanh niên đối diện tối sầm lại, sâu trong đáy mắt kia có thứ u ám khó hiểu, nhưng gã chỉ luống cuống trong một cái chớp mắt, hiển nhiên Lạc Lãng đã bỏ lỡ mất điều này.
Lạc Lãng nói: “Nếu anh muốn kết bạn với tôi thì cứ đến đường đường chính chính, tôi sẽ không cự tuyệt người thật lòng muốn kết bạn với mình.”
Gã thanh niên mặc đồng phục trắng nhanh chóng nở nụ cười làm cả gương mặt gã bừng sáng, lập tức Lạc Lãng lại tăng thêm độ hảo cảm với gã, nhưng dù thế thì sự cảnh giác trong lòng cậu cũng không mất đi, lời nói và ánh mắt lạnh lùng khuyên răn kia của Lăng Lan khiến cậu ta không dám thả lỏng.
“Ừ, được rồi, để tôi bảo Vĩnh Quang bỏ lệnh cấm với chiếc xe, ngày mai tôi tới tìm cậu có được không?” Gã cười hết sức thoải mái, giọng nói chân thành tha thiết, thấy thế nào cũng là một người đơn thuần hơi ngốc nghếch.
Lạc Lãng chỉ cười mà không nói, chờ đối phương hoàn thành hứa hẹn.