Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 277: Chương 277: Chương 277: Muốn chết!




Edit: Phi Nguyệt

Gần như ngay lập tức, Lạc Lãng rên rỉ một tiếng, sau đó cậu mở mắt và nhìn thấy gã thanh niên mặc áo đồng phục trắng đang mỉm cười nhìn mình. Sắc mặt Lạc Lãng biến đổi, cậu biết lúc đấy mình đã thất bại, vẫn không thể rời khỏi đó và đã bị đối phương bắt sống.

Cậu định vùng dậy thì chợt nghe thấy trên đầu vang lên âm thanh kim loại, Lạc Lãng ngẩng đầu và phát hiện hai tay mình đang bị khóa chặt bởi hai sợi xích sắt, tác dụng của thuốc mê chưa hoàn toàn biến mất nên cậu vẫn cảm thấy cơ thể mình mềm yếu không còn sức lực.

Lạc Lãng nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu mở miệng hỏi: “Mày là ai? Thuộc thế lực nào? Tại sao lại muốn bắt tao?” Giọng nói của Lạc Lãng khàn khàn, có phần suy yếu, nhưng khi nghe vào trong tai Thi Minh Nghĩa tự dưng lại khiến hắn cảm thấy nhộn nhạo.

“Thi Minh Nghĩa, chủ tịch hội học sinh năm tư của chuyên ngành chỉ huy tinh hạm chuyên nghiệp, Phó đoàn trưởng đoàn cơ giáp Thiên Cơ, còn vì sao tôi lại bắt cậu à?” Thi Minh Nghĩa mỉm cười đưa tay xoa gương mặt mềm mịn của Lạc Lãng, vẻ mặt gã không giấu nổi vẻ si mê, gã nói. “Là bởi vì tôi thích cậu đó…”

Lạc Lãng chán ghét muốn tránh né ngón tay của Thi Minh Nghĩa nhưng không thành công, lại bị lời nói của gã làm cho sửng sốt, Lạc Lãng nhanh chóng hiểu ra, cậu nổi giận: “Buông, đồ biến thái.”

“Biến thái? Nếu thích cậu mà phải trở thành biến thái tôi cũng cam chịu!” Trên mặt Thi Minh Nghĩa lộ ra vẻ cười khổ, biểu hiện này làm Lạc Lãng một lần nữa ngẩn người, nhưng cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cậu mắng: “Mày đương nhiên là biến thái, nếu không làm sao có thể làm ra hành vi bắt người như thế này?”

Thi Minh Nghĩa sững người, hắn đưa tay lên đỡ trán, hai mắt nhắm nghiền như đang cố chịu đựng thứ gì đó. Nụ cười hiền hòa chân thành trên mặt hắn đã biến mất, khi đôi mắt kia mở ra chỉ còn âm trầm và dữ tợn: “Vẫn không được? Chẳng ngờ tinh thần lực của mày lại mạnh như vậy, một lần nữa cắn trả tao. Xem ra, trước tiên anh mày phải cho mày nếm thử cảm giác sướng muốn chết, mày mới chịu thuần phục rồi.”

Dứt lời, hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người. Đồng tử trong mắt Lạc Lãng co lại, cậu hung hăng dùng răng cắn chặt môi mình, ý đồ muốn dùng cơn đau chống lại hiệu lực của thuốc, đồng thời cậu liều mạng vận chuyển khí kình trong cơ thể mình, hy vọng có thể khôi phục được ít nhiều.

Lạc Lãng chuẩn bị muốn đồng quy vu tận với đối phương, cậu không cam lòng để bị chịu nhục như vậy…

Trong cơ thể suy yếu đột ngột cảm nhận được sự tồn tại của nội kình, Lạc Lãng mừng rỡ, nhưng rất nhanh sắc mặt cậu lại biến hóa một lần nữa, trên gương mặt tái xanh bắt đầu xuất hiện dấu hiệu ửng đỏ.

“Ha ha ha, có cảm giác rồi phải không, đây là thuốc kích dục đặc biệt sẽ làm mày phải cầu xin tao hết lần này đến lần khác, rồi mày sẽ biến thành một gã dâm loạn sớm thôi…” Thi Minh Nghĩa nở nụ cười, hắn vừa định cởi quần áo trên người Lạc Lãng xuống thì một đạo khí tức lạnh băng đột nhiên bao phủ cả căn phòng.

“Muốn chết!” Giọng nói lạnh giá vang lên bên tai Thi Minh Nghĩa làm lửa nóng vừa bùng lên trong người hắn lập tức bị dội nước lạnh, dập tắt.

Mà Lạc Lãng nằm trên giường vốn đang muốn cùng chết với Thi Minh Nghĩa, thoáng nhìn thấy người vừa xuất hiện sau tấm màn, cậu ta lập tức mừng rỡ, người đó chính là Lăng Lan.

Lạc Lãng kích động hô lên: “Lão đại…” Viền mắt Lạc Lãng đỏ lựng, sự phẫn nộ bi thương trong lòng nhanh chóng hóa thành đầm nước. Là lão đại mà cậu ta vẫn luôn tin tưởng và dựa vào, ở thời điểm nguy cấp nhấp đã đến cứu cậu ta.

Thi Minh Nghĩa kinh ngạc quay đầu, thấy bóng người quen thuộc trước mắt, sắc mặt hắn hơi thay đổi: “Lăng Lan! Là mày…” Theo bản năng, hắn nhìn về phía cánh cửa được mật mã bảo vệ ở phía sau Lăng Lan. Chẳng phải Lỗ Vĩnh Quang đã nói không ai có thể phá được mật mã của cánh cửa đó trừ phi dùng đến vũ lực ư? Vì sao tên này lại im hơi lặng tiếng lẻn vào được?

“Mày chọc giận được tao rồi. Mày, sẽ phải trả giá rất lớn đấy!” Sắc mặt Lăng Lan âm trầm, sát khí trên người cô ngày càng đậm khi nhìn thấy tình cảnh của Lạc Lãng lúc này. Sát khí tanh máu vẫn ẩn sâu trong người Lăng Lan đột ngột bộc phát, bao trùm toàn bộ căn phòng.

Đám Tề Long, Lạc Lãng vẫn đi theo cô từ nhỏ tới lớn, địa vị của bọn họ ở trong lòng Lăng Lan hoàn toàn cách biệt so với những người khác. Lăng Lan thực sự coi bọn họ như những cậu em trai thân thiết trong nhà, thậm chí trong lòng cô còn có cảm giác họ như con trai của mình, rõ ràng tình cảm cô dành cho bọn họ không hề tầm thường.

Sát khí từ Lăng Lan tỏa ra nồng đậm, nhưng cô khống chế nó rất chuẩn xác, chỉ quanh quẩn trong căn phòng mà không hề phát ra bên ngoài. Cô cố ý cô đặc sát khí lại bao quanh Thi Minh Nghĩa để hắn có cảm giác như mình bị tiến vào một thế giới tràn ngập máu tanh, vô số ánh đao thế kiếm ùn ùn hướng về phía hắn, để cho hắn cảm nhận được bản thân đang bị hàng nghìn nhát đao kiếm lăng trì mà chết, hắn có thể cảm nhận được từng ngón tay, ngón chân, từng miếng thịt trên thân thể mình bị cắt rời, bị mổ bụng, moi tim, nhưng hắn không chết được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể mình bị cắt thành từng khúc, ruột gan bị chém nát bấy, cuối cùng biến mất không một dấu vết.

Đặc biệt hơn, không chỉ cảm nhận được thân thể đau đớn, Thi Minh Nghĩa còn bị dằn vặt về tâm linh, có những lúc hắn muốn cắn lưỡi tự sát chứ không thể chịu đựng được đau đớn vô tận này…

Mà hắn thực sự cắn lưỡi mình thật, có lẽ trong tiềm thức hắn vẫn còn giãy dụa không muốn chết nên lực cắn không mạnh, chỉ cắn đến chảy máu chứ không đứt lìa, nhưng nhờ việc này tạo nên đau đớn thực sự trên cơ thể khiến hắn vô tình được giải thoát khỏi địa ngục, quay về với thực tại.

Nhưng bị tấn công về mặt tinh thần cũng khiến hắn bị nội thương, trong nháy mắt thoát ra khỏi ảo cảnh, miệng Thi Minh Nghĩa phun ra một búng máu, cơ thể hắn lảo đảo như muốn ngã.

Lúc này hắn ta đã hiểu mình không phải là đối thủ của Lăng Lan. Hắn nhận ra cấp bậc của Lăng Lan hiện nay là khí kình hậu kỳ, hắn đã từng nghiên cứu, cũng đã từng thể nghiệm qua loại khí thế bức người đánh thẳng lên cơ thể, nhưng hắn chưa bao giờ gặp phải loại khí thế áp bức đến mức này, hơn nữa uy lực của nó không thể hiện trên thân thể mà là ở trong linh hồn, nếu vừa rồi hắn không vô tình cắn lưỡi khiến mình tỉnh lại thì rất có khả năng hắn sẽ tiếp tục bị luân hãm trong biển đau đớn vô tận cho đến chết.

Thi Minh Nghĩa biết lần này hắn đã tính sai, không ngờ bên cạnh Lạc Lãng dáng vẻ yếu ớt kia lại có một vị cao thủ mạnh đến mức này, hắn không muốn chết, vì vậy hắn quyết định sử dụng lá bài tẩy của mình…

Thi Minh Nghĩa cố nén cơn đau trong miệng, nở một nụ cười cứng ngắc rồi nói: “Lăng lão đại, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi.”

Lăng Lan khẽ nhướng mày: “Ồ?” Cô vừa cảm nhận được một loại tinh thần lực kỳ quái đang có ý đồ muốn xâm nhập vào lĩnh vực tinh thần của mình.

Đây cũng là một loại tinh thần lực công kích, nhưng nó không phải loại công kích trực diện như kiểu của Lăng Lan, thứ tinh thần lực này không làm cho người bị tấn công cảm thấy khó chịu, thoạt nhìn cực kỳ vô hại. Tất nhiên Lăng Lan sẽ không bao giờ để cho bất kì thứ tinh thần lực nào xâm nhập vào lĩnh vực tinh thần của mình, cô dùng tinh thần lực của mình đánh một đạo vào thứ tinh thần lực đang cố gắng len lỏi đó, một chiêu trực tiếp phá hủy.

Quả nhiên, khi Lăng Lan vừa phá hủy luồng tinh thần lực kia, cơ thể Thi Minh Nghĩa chợt giật mạnh, gương mặt tái nhợt của gã càng thêm xám ngắt. Thi Minh Nghĩa cau chặt đôi mày, cơ mặt giật giật vài cái, xem ra lực lượng cắn trả rất mạnh làm cho hắn không thể nhịn được phải thể hiện ra ngoài.

Lăng Lan chợt hỏi Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, đây là loại tinh thần lực gì vậy?”

Tiểu Tứ lập tức đáp lại: “Đây là một loại thiên phú thức tỉnh trung cấp, tên là Mê luyến!”

Cảm giác được Lăng Lan vẫn còn thấy khó hiểu, nó giải thích thêm: “Trong thế giới của cô có thể gọi nó là thuật thôi miên, lợi dụng năng lực này mê hoặc, làm thay đổi suy nghĩ của đối phương về mình…” Tiểu Tứ âm thầm xoa mồ hôi lạnh trên trán. May mà phía sau có chín vị đạo sư làm hậu thuẫn cho nó, nếu không nó cũng không biết cách giải thích loại thiên phú thức tỉnh thần bí này.

Gương mặt vốn lạnh lùng của Lăng Lan nay còn lạnh hơn, tên cặn bã này thế mà lại có loại năng lực như vậy, nếu thế sẽ có biết bao nhiêu người vô tội bị trúng độc thủ của hắn đây? Trong nháy mắt, Lăng Lan quyết định phải hủy loại năng lực thiên phú này của đối phương.

Thi Minh Nghĩa phát hiện năng lực thôi miên của mình bị phản phệ, trong lòng đã cảm thấy tuyệt vọng rồi. Hắn biết đối phương chắc chắn cũng là một người có tinh thần lực biến dị mới phòng ngự được năng lực của hắn, giống như cậu thiếu niên Lạc Lãng kia vậy. Thi Minh Nghĩa không cam lòng chịu trói, thấy Lăng Lan hơi ngẩn người như đang suy nghĩ cái gì đó, hắn lập tức dùng chân phải lấy đà, cả người nhào tới Lạc Lãng đang nằm trên giường.

Chỉ cần bắt được con tin này thì hắn có thể uy hiếp đối phương, sau đó hắn sẽ cảnh báo cho bộ phận an ninh, làm được vậy là hắn sống rồi, đúng vậy, hắn không muốn chết… Bởi vì hắn nhìn thấy sát khí vô tận trong mắt của Lăng Lan!

“Chết tiệt!”

Thấy Thi Minh Nghĩa chó cùng dứt giậu muốn kiềm chế Lạc Lãng, Lăng Lan gầm lên một tiếng nặng nề.

Tiếng hét này làm cơ thể vừa vọt lên của Thi Minh Nghĩa bắn ra, đập lên mặt đất, tiếp sau đấy, một đạo tinh thần lực mạnh mẽ trực tiếp công kích não vực của hắn, Thi Minh Nghĩa cảm thấy đầu mình như bị ai đó nện cho một búa điếng người, gần như ngay lập tức một tiếng “ba” rất nhỏ khẽ vang lên trong đầu khiến hắn cảm thấy đầu mình như bị nổ tung, cả người lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Lăng Lan lắc người, đi tới bên cạnh Lạc Lãng, cô hỏi: “Lạc Lãng, cậu cảm thấy thế nào?”

“Vẫn còn tốt. Lão đại! Cả người tớ không còn chút sức lực nào nữa.” Gương mặt Lạc Lãng ửng đỏ, xuân dược trong cơ thể bắt đầu phát tác, vì ở giai đoạn đầu nên dược lực chưa quá lợi hại, Lạc Lãng vẫn có thể nhịn được. Trong lòng cậu ta vô cùng xấu hổ vì mình bị bắt đi đơn giản như vậy, còn làm phiền Lan lão đại phải tới cứu cậu ta nữa.

“Thuốc mê?” Lăng Lan thử dò xét trong cơ thể Lạc Lãng, phát hiện thuốc mê đã bị tiêu trừ gần hết, chỉ cần kiên trì chờ đợi thêm một lúc nữa là cơ thể của Lạc Lãng sẽ khôi phục như bình thường, nhưng cô cũng phát hiện ra trong cơ thể cậu ấy còn một loại thuốc kỳ quái khác tồn tại.

Lăng Lan hơi hoang mang: “Đây là cái gì?”

“Lão đại, Lạc Lãng bị trúng xuân dược.” Thấy tình huống của Lạc Lãng, Tiểu Tứ đã đi hỏi các vị đạo sư trong không gian học tập. Vừa hỏi ra miệng, nó đã bị đạo sư số chín đá bay ra ngoài, đạo sư số năm còn dùng vẻ mặt đáng khinh cười nó, may mà đạo sư số bốn thấy nó đáng thương bèn lặng lẽ nói cho nó biết đáp án… Nhưng mà, xuân dược là cái quái gì? Tiểu Tứ quyết định phải đi tra tư liệu một chút.

“Cái gì? Xuân dược?” Gân xanh trên trán Lăng Lan nảy lên, cô quét một ánh nhìn lạnh giá về phía tên Thi Minh Nghĩa đang nằm trỏng chơ trên mặt đất. Lăng Lan không do dự đưa chân ra đạp lên lưng của đối phương, sau đó hung hăn nghiến chân xuống, tiếng xương gãy đứt lập tức vang lên, xương sống lưng của Thi Minh Nghĩa đã bị Lăng Lan nghiền nát.

“Có giải dược không? Tiểu Tứ lục soát quanh đây xem sao.” Lăng Lan vừa chỉ đạo vừa đem xiềng xích trên tay Lạc Lãng bóp nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.