Edit: Tuyết Dung Hoa
“Trong tiểu đội anh là người thao tác kém nhất, để đảm bảo an toàn, tốt nhất anh ở lại chỗ này mà bảo quản tài liệu, nếu như không cẩn thận để mình bị chết, anh cũng đừng hòng gia nhập tiểu đội Lăng Thiên của chúng tôi.” Tề Long hung tợn uy hiếp.
Những lời của Tề Long làm cho sắc mặt Thường Tân Nguyên đỏ bừng không ngừng, muốn âm thầm phản bác lại phát hiện Tề Long nói không sai, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng á khẩu nói không nên lời.
Tề Long nói xong cũng mặc kệ trong lòng Thường Tân Nguyên có suy nghĩ gì, cậu lập tức xoay người cùng các đồng đội rời đi, chạy nhanh về phía cửa. Tâm tình Tề Long rất lo lắng và nôn nóng, không biết tình huống của lão đại nhà mình như thế nào. Thật ra cậu đã sớm muốn đi đến đuôi quân hạm xem xét tình hình, chỉ là bị Lý Lan Phong giành trước một bước…
Nghĩ đến đây, Tề Long bắt đầu phỉ nhổ Lý Lan Phong, cái tên này, quả thật rất biết biểu hiện, mỗi lần có cơ hội là lập tức bắt lấy ra sức thể hiện trước mặt lão đại. Tuy rằng Tề Long có chút ý kiến đối với Lý Lan Phong, nhưng trong lòng lại cực kỳ thưởng thức đối phương, bởi vì chỉ có người thật sự quan tâm đến lão đại mới có hành động như vậy.
Tề Long mới vừa rời khỏi, đám người Lạc Lãng Hàn Kế Quân cũng nhanh chóng đuổi theo, nếu không phải Lan lão đại đã sớm phân phó bọn họ phải nghe theo mệnh lệnh của Tề Long thì bọn họ đã sớm kiềm chế không nổi mà chạy tới đuôi quân hạm rồi, làm sao có thể chờ tới bây giờ.
Người rời khỏi cuối cùng chính là Lý Thì Du, lúc anh chuẩn bị đi ra vô tình nhìn thoáng qua Thường Tân Nguyên, thấy cậu ta đang ngây ngốc ngồi yên một chỗ giống như gặp phải đả kích, Lý Thì Du than nhẹ một tiếng, đi vòng đến bên người Thường Tân Nguyên, vỗ vỗ bờ vai anh:“Cậu đừng nghĩ nhiều, mệnh lệnh của Tề Long cũng muốn tốt cho cậu, cậu cứ an tâm nghe theo mệnh lệnh của cậu ta đi. Trên thực tế, kỹ thuật thao tác của cậu qủa thật hơi yếu một chút, lúc đi cùng mọi người, nếu như có nguy hiểm gì, bản thân cậu bảo vệ chính mình cũng khó, còn không bằng thành thật ở lại nơi này, bảo vệ tốt tư liệu quan trọng này.”
Thường Tân Nguyên ai oán liếc nhìn Lý Thì Du, đây thật là đồng đội của anh sao? Có thể đừng đả kích anh như vậy nữa được không? Bọn họ còn có thể tiếp tục hợp tác vui vẻ sao? Thường Tân Nguyên đột nhiên phát hiện. Thoạt nhìn là người tốt mềm lòng Lý Thì Du, hoàn toàn có tiềm chất phúc hắc.
Lý Thì Du cũng không biết ai oán trong lòng Thường Tân Nguyên, bởi vì anh nói câu đó xong cũng ngay lập tức đuổi theo bọn Tề Long. Nói thật, tuy anh có chút không thích Lăng Lan, nhưng một đường tới đây, trải qua bao nhiêu chuyện, anh vẫn rất tán thành những hành động của Lăng Lan, anh cũng không hy vọng một vị đội trưởng luôn quan tâm đến đội viên của mình sẽ xảy ra chuyện, cho nên cũng chuẩn bị chạy đến đuôi quân hạm xem xét tình hình.
Toàn bộ khoang cơ giáp, chỉ còn mình Thường Tân Nguyên cô độc một người, anh nhìn nhìn tư liệu trong tay, bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng rồi cẩn thận cất đi. Như Lý Thì Du đã nói, tư liệu này rất quan trọng, có quan hệ trực tiếp đến việc thành lập chiến đội của bọn họ, không thể xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Trong lòng Thường Tân Nguyên hiểu rõ, những lời hồi nãy của Tề Long không phải khinh thường anh, nếu không cũng sẽ không giao tư liệu quan trọng như vậy cho anh bảo quản. Trên thực tế, Tề Long đã an bài cực kỳ thoả đáng, tiểu đội bọn họ cần có một người tồn tại để giao phó nhiệm vụ, mà người này để đảm bảo an toàn nhất định phải ở lại khoang chờ, không thể mạo hiểm.
Thường Tân Nguyên tuy rằng gia nhập tiểu đội không lâu, nhưng vẫn nhìn ra tình cảm thâm hậu giữa bọn Tề Long và Lan lão đại. Không phải là tình nghĩa bình thường giữa đội viên và đội trưởng mà là một loại huyết mạch tương liên, tình như thủ túc. Thường Tân Nguyên tin tưởng, nếu là Lan lão đại thật sự xảy ra chuyện, phải dừng chân tại căn cứ Tấn Long, chỉ sợ bọn Tề Long cũng sẽ lựa chọn rời khỏi quân hạm, ở lại căn cứ Tấn Long, cùng tiến cùng lui với lão đại nhà mình....
Thường Tân Nguyên nghĩ đến đây, không khỏi hâm mộ tình cảm anh em của Lan lão đại và bọn Tề Long, nếu như có thể, anh cũng muốn giống như bọn họ, có thể cùng tiến cùng lui với Lan lão đại. Nhưng cuối cùng năng lực thao tác của anh kém cỏi nên chỉ có thể ở lại đây bảo quản tư liệu. Mặc dù anh không muốn nhưng cũng chẳng phản bác được gì.
Bởi vì Thường Tân Nguyên biết rõ, căn cứ Tấn Long rất nguy hiểm, nếu như bọn họ bị bại lộ, nhất định sẽ tắm máu chiến đấu, chỉ có mở đường máu mới có được đường sống. Cho nên những người đi theo sức chiến đấu phải siêu cường, nếu không có đi cũng vô dụng, thậm chí còn liên luỵ. Thường Tân Nguyên hiểu rõ điều này nên mới á khẩu không trả lời được, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận sự an bài của Tề Long, trở thành người cuối cùng ở lại bảo hộ tư liệu.
Trên thực tế, Thường Tân Nguyên không cam lòng là bởi vì anh không muốn trở thành người cuối cùng ở lại, điều này làm cho anh có cảm giác mình thật vô dụng.
“Thao tác kém cỏi nhất sao? Xem ra, nếu muốn sát cánh bên Lan lão đại, không bị bỏ xa, chỉ dựa vào thiên phú cải tạo là chưa đủ, mình nhất định phải mạnh lên, giống như Lâm Trung Khanh và Lý Thì Du vậy, cho dù là nhân viên hậu cần, cũng phải là một nhân viên hậu cần cường đại...” Thường Tân Nguyên lén lút nắm chặt bàn tay, trong mắt hiện lên một mạt kiên quyết.
Một đường chạy như điên, Lý Lan Phong là người thứ nhất chạy tới cửa khẩu, vừa đến nơi anh đã nhìn thấy Lăng Lan đang liều mạng đuổi theo quân hạm, lúc này cô đang cách quân hạm chừng 10m, chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là sẽ đột nhập thành công. Nhưng Lý Lan Phong lại nhanh chóng phát hiện, cơ giáp của Lăng Lan hình như gặp phải vấn đề, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, không hề ổn định, điều này cũng ảnh hưởng tới Lăng Lan, làm cho cô không có cách nào tiến thêm một bước tiếp cận quân hạm.
Lý Lan Phong vô cùng lo lắng, anh rất sợ Thỏ con cuối cùng cũng không đuổi kịp. Anh nhìn xung quanh cửa khẩu, phát hiện kế bên cửa khẩu có một tay cầm, chắc là để hỗ trợ cho Cơ giáp sĩ khi phi hành với tốc độ cao. Anh nhanh chóng chạy tới, mở ra cửa khẩu, lập tức một lực hút cường đại ập tới, thiếu chút nữa đã hút anh bay ra ngoài quân hạm, cũng may là Lý Lan Phong phản ứng nhanh nhạy, trong tíc tắc nắm lấy tay cầm, đồng thời khởi động chế độ hấp thụ lực nằm dưới chân cơ giáp, lúc này cơ giáp mới ổn định lại.
Sau khi làm tốt tất cả, Lý Lan Phong liền chuyển kênh liên lạc mà hô lớn:“Cố lên! Thỏ con.” Anh càng lớn mật nhoài người ra ngoài, tận lực vươn cánh tay phải, ý đồ bắt lấy cơ giáp Thỏ con.
Thỏ con hình như đã nghe được âm thanh của anh, Lý Lan Phong thấy được Thỏ con cố hết sức vươn lên cánh tay phải, muốn bắt lấy cánh tay anh.
Hai bàn tay càng ngày càng gần, ngay lúc anh sắp bắt được Thỏ con, động cơ của cơ giáp Thỏ con đột nhiên nổ vang rồi nháy mắt tắt nguồn, tuy thời khắc cuối cùng Thỏ con đã dùng toàn lực để nhảy qua, bàn tay của Lý Lan Phong cũng đã nắm được ngón tay của Lăng Lan, nhưng trọng lượng cơ giáp rất nặng, còn bị ảnh hưởng của phản lực khi phi hành, anh chỉ chụp được một ngón tay của Lăng Lan, làm sao có thể giữ được cơ giáp của Thỏ con.
Lý Lan Phong nhìn thấy cơ giáp của Thỏ con dừng lại một chỗ, sắp sửa rơi xuống, anh không hề nghĩ ngợi, điều khiển cơ giáp trực tiếp vọt qua, túm chặt lấy cánh tay phải của Lăng Lan....
“Thỏ con, tôi sẽ không buông tay lần nữa.” Lý Lan Phong nhớ rõ mình đã nói như vậy, chỉ mình anh mới biết ý nghĩa chân thật của những lời này, 7 năm trước anh từng chủ động buông tay từ bỏ Thỏ con một lần, từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa!
Ngay lúc Lý Lan Phong cho rằng mình và Thỏ con sẽ cùng nhau rơi xuống căn cứ Tấn Long, cùng sống cùng chết thì anh lại cảm giác được cơ giáp của mình đột nhiên bị một lực mạnh mẽ bắt được, anh và Thỏ con treo lơ lửng dưới quân hạm, từ từ được kéo lên. Thì ra vào thời khắc cuối cùng, bọn Tề Long đã kịp chạy tới, trong nháy mắt bắt được hai chân cơ giáp của anh. Mà Tề Long thì được Lạc Lãng cùng Hàn Kế Quân chặt chẽ túm lấy, phía sau còn có Lâm Trung Khanh và Tạ Nghi hỗ trợ.
Được Hàn Kế Quân nhắc nhở, mọi người cùng nhau hợp sức kéo Lý Lan Phong và Lăng Lan trở lại quân hạm, lúc này Lý Thì Du cũng xuất hiện, thêm sự giúp sức của Lý Thì Du, mọi người cuối cùng cũng kéo được Lý Lan Phong và Lăng Lan trở về quân hạm.
Lăng Lan vừa mới tiến vào quân hạm liền không phí lời, trực tiếp ném ra một câu: “Lập tức trở về khoang chờ!“. Cô nhanh chóng dẫn theo các đội viên trở về khoang cơ giáp, bởi vì Tiểu Tứ đã nói cho Lăng Lan, quân hạm đã sắp phá tan tầng khí quyển. Nếu cứ tiếp tục đứng ở cửa khẩu, một nơi không có bất kì một sự bảo hộ nào, tuyệt đối là hành vi tự sát.
Mọi người cấp tốc đi theo Lăng Lan, Tiểu Tứ cũng nhanh chóng mở cửa khoang chờ. Lúc này Thường Tân Nguyên đang ngồi trên ghế dài, để đảm bảo an toàn anh cũng không dám rời khỏi nơi này nửa bước, đột nhiên anh nhìn thấy cửa khoang mở ra, một bóng người vọt vào, là Lan lão đại, Thường Tân Nguyên tức khắc kích động hô lên:“Lan lão đại, cậu đã trở lại.”
Lăng Lan còn chưa trả lời, quân hạm liền bắt đầu chấn động kịch liệt, ngoại trừ Thường Tân Nguyên đang yên ổn ngồi trên ghế dài, những người khác đều bị chấn động này ảnh hưởng, ngã trái ngã phải.
“Nằm xuống!” Mọi người trên kênh liên lạc nghe được mệnh lệnh của Lăng Lan, lập tức nằm rạp xuống đất, nếu như trong khoang chờ phát ra âm thanh va chạm quá lớn, nhất định sẽ làm cho quân nhân Liên Bang chú ý.
Lúc này trong phòng điều khiển chung, tất cả các quân nhân Liên Bang đều khẩn trương nắm chặt lấy đài điều khiển trước mặt mình. Chấn động do phá tan tầng khí quyển là cực kỳ mãnh liệt, thể chất yếu một chút là không thể thích ứng, chỉ có thể đau khổ chịu đựng. Thật ra, bọn họ phải cố gắng chịu đựng như vậy cũng là do năng lượng của quân hạm không đủ, để đảm bảo quân hạm có thể thành công bay ra khỏi tầng khí quyển của căn cứ Tấn Long, bọn họ chỉ có thể tiết kiệm năng lượng, không mở ra thiết bị bảo hộ quân hạm khi xảy ra chấn động.
Chấn động xảy ra gần năm phút đồng hồ, thiếu chút nữa là làm cho các quân nhân Liên Bang trọng thương hộc máu, cuối cùng quân hạm cũng thoát khỏi sức hút của Trái Đất, thành công bay vào không gian, chấn động lúc này mới biến mất. Cảm giác được tình huống đã ổn định, quân nhân Liên Bang mới bắt đầu cử động di chuyển, nhưng mà sắc mặt của họ vẫn rất xấu, chấn động kịch liệt như vậy, cho dù không bị trọng thương, thân thể vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều, xem ra sau khi trở về cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.