Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 42: Chương 42: Đi săn và bị săn!




Sáng sớm, khi ánh sáng đầu tiên chiếu qua phiến lá rộng đi xuống khu rừng rậm thì cũng là lúc thế giới tràn ngập ánh sáng xanh này tỉnh giấc, không khí trở nên ấm áp hẳn. Trong khu rừng các loại sinh vật từ từ rời khỏi ổ bắt đầu một hành trình mới trong ngày —— đi săn và bị săn.

Trên đất một loại động vật không biết tên đang lén lút chạy về phía trước, nó rất nhỏ, chỉ bằng hai nắm tay hợp lại, chỉ có cái đuôi dài là dễ nhận ra.

Nó không thể không cẩn thận được bởi vì ở trong khu rừng này, 80% các loại dã thú đều có thể dễ dàng tiêu diệt nó. Tuy rằng nó khá nhỏ, không có nhiều thịt, nhưng những loại động vật to lớn đều muốn bắt nó để làm món khai vị cho một ngày mới bắt đầu.

Mục đích của nó trong ngày hôm nay chính là vũng nước trũng trước mặt, đây là nơi thích hợp nhất dành cho loại động vật như nó sinh tồn. Bởi vì ưu thế về thể trọng và ngoại hình nên nó có thể tự do đi lại ở đây mà không phải sợ bị phát hiện, bên cạnh đó ở đây cũng có một loại sinh vật rất cường đại sinh sống, loại động vật đó được gọi là vương của đầm lầy, những loại động vật khác không dám đi vào nơi này. Hơn nữa ở đây cũng có loại thức ăn mà nó yêu thích, đây cũng là lý do vì sao nó liều mạng đi vào nơi này. Chỉ cần nghĩ tới đồ ăn thì nó đã bắt đầu chảy nước miếng rồi, cá ở đó thật sự rất ngon.

Rốt cục, nó thành công lặn xuống đầm lầy, bắt đầu...

Mà lúc này những con cá chỉ dài bằng ngón tay đang vui vẻ bơi lội, bơi từ vũng nước này sang vũng nước khác, vì mỗi vũng nước đều có những mớn nước liên kết với nhau, mặc dù không đủ lớn cho các loài cá lớn bơi qua, nhưng những loài cá nhỏ thì vẫn dư sức. Chúng nó tham làm rỉa những chùm bèo trên mặt nước mà không biết thiên địch của nó đang đến, chuẩn bị đánh chén chúng để thỏa mãn cơn đói của mình.

Con vật nhỏ tiếng đến đầm lầy rồi nhanh chóng lặn vào vũng nước, đàn cá hoảng sợ bắt đầu bơi tán loạn mà không biết càng như vậy chúng càng nhanh bị ăn thịt.

Một lúc sau, con vật nhỏ từ trong vũng nước nhảy ra, nó đã ăn xong bữa sáng của mình. Nó leo lên bờ rồi lắc lắc thân mình, những giọt nước ướt đẫm thân nó rất nhanh bị hất hết, nó lại trở lại dáng vẻ sạch sẽ như đầu.

Nó nghỉ ngơi một chút để hồi sức, hành đồng bắt cá vừa rồi nhìn đơn giản nhưng lại khiến nó tiêu hao rất nhiều năng lượng, vậy nên cho dùn đang nghỉ ngơi, nó cũng không dám lơi lỏng, nó cẩn thận nhìn xung quanh, sợ hãi nếu kẻ thù của nó xuất hiện.

Rất nhanh, nó lại khôi phục thể lực tốt nhất, sau đó hướng đến vũng nước tiếp theo để săn mồi...

Nhưng nó cũng không phát hiện, ở cách đó không xa, một đôi mắt màu xám đang theo dõi mình, chuẩn bị tấn công mình.

Khi nó chuẩn bị nhảy vào nước để chuẩn bị cho bửa sáng thứ 2 thì chủ nhân của đôi mắt màu xám đó hành động. Chỉ thấy một lằn đen vụt qua vùng đất trũng, mà con thú nhỏ hồi nãy đã biến mất không còn.

Ở tảng đá nằm giữa trũng nước, một con rắn bỗng nhiên xuất hiện, nó cuộn mình lại, trông phải dài tới 3m. Trong miệng nó lúc này đúng là đang ngậm con vật nhỏ muốn nhảy vào nước lúc nãy. Con vật nhỏ không vùng vẫy với hi vọng thoát khỏi thần chết này, nhưng nó lại không đủ sức, chỉ trong chốc lát nó đã bị ăn thịt. Đúng lúc con rắn ngửa đầu lên để đồ ăn đi xuống bụng thì một cái miệng cực lớn xuất hiện, hàm răng sắc bén phát ra ánh sáng xanh, trong lúc con rắn còn chưa phản ứng thì đã cắn xuống, nhắm chính xác vào người con rắn.

Rắn nước đương nhiên không cam lòng cứ chết đi như vậy, trước khi chết, nó dùng chiếc đuôi dài của mình quấn lấy đối phương muốn cùng đồng quy vu tận. Đáng tiếc nó trực tiếp bị cắn ở chỗ yếu nhất, không thể duy trì bao lâu cũng từ từ chết.

Lúc này, ở trên vũng nước một sinh vật to lớn xuất, nó khác giống với cá sấu ở Trái Đất nhưng thân thể lại lớn hơn rất nhiều, nhìn thô hơn rất nhiều.

Nó chính là vương của khu đầm lầy này, và con mồi mà nó yêu thích nhất chính là loại rắn nước có tốc độ cực nhanh lúc nãy, bất quá loại rắn này lại rất khó bắt, một khi phát hiện ra động tĩnh gì bất thường, chúng sẽ trốn lũi đi ngay lập tức, rất khó để bắt được. Cho nên nó đành phải nhẫn nại ngụy trang chờ đến một ngày một đêm, cuối cùng cũng có thể thu được chiến lợi phẩm mà nó yêu thích.

Nó ngửa đầu mở miệng rộng ra, đem con rắn dài 3m nuốt vào trong miệng chậm rãi cắn nuốt. Nó ăn được một nửa, thì khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang lao về phía mình.

Đáng giận, kẻ nào dám quấy rầy bữa ăn của vương đầm lầy nó chứ? Nó căn bản không nghĩ tới việc mình bị tập kích bởi vì nó chính là loài sinh vật đứng đầu trong chuỗi bậc thang phần loài ở khu đầm lầy này.

Không đợi nó thấy rõ ràng thì liền cảm thấy một cơn đau nhói xâm nhập vào cốt tủy truyền từ miệng xuống toàn thần. Nó phát ra rống giận, đây chính là dấu hiệu cho sự phát cuồng của nó, có loại động vật không có mắt dám tấn công nó. Nó nhất định sẽ đem loại sinh vật đó cắn chét, xé xác làm tram mãng mới có thể thảo nổi giận này. Thế nhưng nó lại phát hiện mình không thể ngậm miệng lại được.

Đúng vậy, là không thể ngậm lại được, không biết từ lúc nào, trong miệng nó đã bị một cây gỗ dựng thẳng. Nó muốn cắn gãy thanh gỗ đó thì cũng phát hiện chính mình không thể cử động được.

Đúng vậy, nó giống như bị cố định lại, trừ việc giãy dụa tay chân, nhưng bộ phần khác không thể nhúc nhích được.Nó không là đã có chuyện gì, phẫn nộ trong lòng càng ngày càng lên cao, nó muốn rống giận, nhưng là lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh. Bất tri bất giác, cảm giác đau đơn truyền khắp cơ thể đã vượt qua sức chịu đựng của nó, đến cùng chuyện này là như thế nào?

“Thực phiền toái.” Một giọng nói vang lên cùng một bóng dáng nhỏ xuất hiện trước mặt nó, và hình ảnh duy nhất nó thấy được trước khi chết chính là một cái chân gầy yếu dáng xuống đầu mình.

Lăng Lan rút chân ra khỏi đầu của vương khu đầm lầy, cô không có hứng thú nhìn thứ khác giãy dụa trước khi chết , cho nên liền mở lòng từ bi đưa nó ra đi, đạp náp đầu nó.

Nhìn mảng óc trắng dính trên chiếc giày, rốt cuộc cô cũng không còn cảm giác ghê tởm như lúc đầu nữa.

Lăng Lan ngẫm lại thời gian qua của mình, lúc mới tới đây nhiệm vụ của cô chính là triệt hạ loại vương của đầm lầy này. Nhưng với thực lực lúc đó ( cũng như bây giờ ) muốn đơn đả độc đấu đánh bại nó là chuyện không thể. Nó có một lớp da bên ngoài rất dày mà không có thứ vũ khí nào có thể xuyên qua được, đây cũng là lý do vì sao khi bị rắn nước phản kích nó vẫn bình yên vô sự. Tuy nhiên mỗi loại sinh vật đều có nhược điểm của mình, mà vua của đầm lầy cũng có.

Tuy bên ngoài có bộ da bảo vệ rất chắc chắn nhưng bên trong loại vật này lại rất dễ bị tổn thương, cho nên bình thường nó rất ít khi mở miệng, bởi vì điểm yếu trí mạng của nó chính là ở miệng.

Vì vậy để tiêu diệt nó Lăng Lan chỉ có thể ẩn núp ở xung quanh khu đầm lầy, chờ đợi nó đi săn rồi thừa cơ nó đang ăn thì đâm một gốc cây vào miệng nó cùng tứ chi, một kích tất sát.

Để có thể làm việc này đối với Lăng Lan mà nói thật sự không dễ dàng gì, rất nhiều lần bởi vì vấn đề cảm xúc mà vào thời khắc cuối cùng cô bị nó phát hiện ra sát khí khiến cô mất đi cơ hội, diệt nó, vì thế sau mấy lần trả giá bằng mau, cuối cùng Lăng Lan cũng nắm giữ được năng lực làm thế nào để có thể đi săn.

Những gian khổ mà cô gặp phải trong suốt thời gian qua thậm chí có thể viết thành sách “Bí quyết sinh tồn nơi rừng rậm” luôn.

Giờ phút này cả người Lăng Lan lộ ra một luồng sát khí, khiến cho dù là vua của rừng rậm cũng khiếp đảm và sợ hãi vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.