Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 539: Chương 539: Không xứng!




Nhưng mà những điều này đám Tề Long, Lạc Lãng đều không một ai phát hiện ra, bọn họ chỉ nhìn thấy lão đại của mình vô cùng trấn định mà đứng ở giữa sân luyện võ, mọi người cũng không đợi cậu đứng vững đã hưng phấn nhào tới... Lão đại mạnh như vậy, nếu để cậu ấy chuẩn bị xong thì bọn họ sẽ không có chút phần thắng nào hết.

- Lão đại, ăn một quyền của tớ nè!

Lạc Lãng là người đầu tiên bay lại quơ nắm tay vô cùng mạnh mẽ hung ác đánh về phía Lăng Lan, trong miệng còn không ngừng hô to.

Lăng Lan mặt không có chút biểu tình gì, cô chỉ hơi nâng cánh tay phải của mình lên, lật tay một cái liền dễ dàng đánh lui Lạc Lãng.

Nhưng mà cô còn chưa kịp nghỉ ngơi thì mấy người khác cũng đã chạy đến tấn công.

“Phanh phanh phanh!”

Tiếng nắm tay va chạm vào nhau vang lên liên tiếp, đám người Tề Long lần lượt bị Lăng Lan đánh bay ra ngoài.

Lúc bị đánh bay ra ngoài thì Tề Long vẫn còn hoang mang, lực đánh của lão đại hôm nay hình như yếu hơn rất nhiều thì phải, không bạo lực như hồi trước nữa. Nhưng mà lúc đó Tề Long cũng chỉ nghi ngờ một xíu rồi thôi, có lẽ hôm nay lão đại nương tay muốn so chiêu với bọn họ một chút đây mà.

Nghĩ như vậy thì chiến ý của Tề Long càng thêm mạnh mẽ.

- Ha ha, lão đại ơi, hôm nay sát khí của cậu hình như hơi bị yếu rồi nha.

Bên kia, Lạc Lãng vừa mới rơi xuống đất thì ánh mắt liền sáng ngời, chuyện Tề Long cảm nhận được thì đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được, mà hắn cũng suy nghĩ giống với Tề Long vậy. Không chỉ hắn mà tất cả mọi người trong chiến đội đều nghĩ, hôm nay lão đại đã khống chế lại sức lực là vì muốn luyện tập với bọn họ nhiều một chút. Cơ hội tốt như vậy vô cùng hiếm có, cũng vì vậy cho nên Lạc Lãng mới hưng phấn như vậy.

Nếu nói Tề Long là một người cuồng đánh cận chiến thì Lạc Lãng tuyệt đối là một tên điên khi đánh cận chiến. Hoàn toàn khác với lối đánh quang minh chính đại của Tề Long, Lạc Lãng một khi đánh điên lên rồi thì chuyện quái gì cũng có thể làm được. Quả nhiên, Lạc Lãng vừa mới nói dứt lời thì hai mắt đã tối sầm lại sau đó liền lộ ra một tia điên cuồng...

Lạc Lãng lúc này làm cho Tề Long cảm giác được nguy hiểm. Tề Long cũng hiểu lúc này Lạc Lãng đã mở ra thiên phú rồi, chỉ là không biết Lạc Lãng dùng loại nhân cách nào mà thôi. Thiên phú của Tề Long khác hẳn với Lạc Lãng, thiên phú của Lạc Lãng cần phải chủ động mới sử dụng được, còn thiên phú mắt thú của Tề Long thì sau khi trải qua không biết bao nhiều lần vùi dập của Lăng Lan, chỉ cần vừa tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ lập tức tự động mở ra, đương nhiên, năng lực tự động này cậu vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn được, nếu như muốn lợi dụng triệt để thiên phú thì cậu còn cần phải chủ động mở ra mới được.

Tề Long lập tức chủ động mở ra thiên phú mắt thú, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm vào lão đại, việc cậu phải làm bây giờ là chiến đấu liên tục, sau đó lại lợi dụng mắt thú của mình để tìm ra thời gian tấn công thích hợp nhất.

Hơi thở của Lạc Lãng thay đổi, điều này đám Tạ Nghi cũng có thể cảm nhận được, cả đám cũng nhiệt huyết dâng trào, Tạ Nghi cười nói:

- Chúng ta cũng không thể thua tên nhóc Lạc Lãng kia được...

Nói xong thì sắc mặt cậu cũng nghiêm túc lại, trên hai tay cũng xuất hiện những tia ánh sáng màu tím, những ánh sáng tím kia mang theo khí tức bạo ngược làm cho không khí trong sân luyện võ cũng bắt đầu cuồng bạo.

Sau khi mở ra thiên phú thì cơ mặt của Tạ Nghi cũng bắt đầu run rẩy, cố gắng kềm chế lại cơn đau. Tuy rằng sau khi được lão đại chỉ điểm, cậu đã sử dụng thiên phú lôi điện của mình để rèn luyện thân thể, cũng đạt được một chút hiệu quả nhất định rồi. Chỉ tiếc là thời gian bị tra tấn này còn quá ngắn, tuy rằng bây giờ khi sử dụng thiên phú sẽ không bị điện giật cho tê liệt như hồi trước nữa nhưng mà cái cảm giác tỉnh táo chịu đựng cơn đau như vậy càng thêm tra tấn người khác...

- Muốn đánh với lão đại thêm mấy chiêu thì nhất định phải dùng toàn lực ứng phó thôi.

Lâm Trung Khanh nhẹ nhàng nói, hơi thở của cậu cũng bắt đầu tiêu tán, chỉ mấy giây sau thôi, nếu đám Tề Long không nhìn vào cậu thì sẽ không thể nào phát hiện được sự tồn tại của cậu đâu nữa, khí tức của Lâm Trung Khanh giống như đột nhiên biến mất khỏi cái sân luyện võ này vậy.

Thì ra Lâm Trung Khanh cũng đã mở thiên phú ẩn nấp của mình ra, bây giờ cậu giống như một thích khách, lặng im giấu mình trong chỗ tối chờ đợi cơ hội một chiêu trí mạng.

Hàn Kế Quân nhìn chằm chằm Lăng Lan, bộ não của hắn kết hợp với thiên phú thiên sách bắt đầu nhanh chóng tính toán lên, tốc độ tính toán đã nhanh gấp bốn lần bình thường rồi.

Tất cả mọi người đều toàn lực ứng phó không hề nương tay chút nào. Bọn họ muốn thăm dò thực lực chân chính của lão đại rốt cục đã mạnh đến cỡ nào, đồng thời cũng muốn nhìn xem thực lực của mình đến đâu, có phải đã sắp đuổi kịp Lan lão đại bất bại trong lòng họ rồi không.

- Nếu như các cậu đã nghiêm túc như vậy, tôi cũng phải nghiêm túc thôi.

Lăng Lan lạnh lùng quét mắt nhìn các bạn nhỏ đang vây xung quanh mình, giơ tay phải lên, đây là lần đầu tiên cô bày ra tư thế phòng thủ của thể thuật chân chính trước mặt các đồng bọn nhỏ của mình.

Lăng Lan nghiêm túc làm cho bọn Tề Long vô cùng cảm động, đồng thời cũng vô cùng kích động. Thái độ của lão đại đã nghiêm túc như vậy có phải chứng minh bọn họ đã trưởng thành đến trình độ có thể được lão đại coi trọng rồi hay không, hay là bọn họ đã sắp chạm đến lão đại rồi.

Tề Long đứng ở giữa không trung nhìn vào một gương mặt đang kích động ở dưới, đó là mình hai năm trước, khi đó cậu đã đắc ý vui vẻ biết bao bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười. Tề Long cười khổ, bọn họ làm sao sánh ngang với lão đại được chứ, chẳng qua là gặp lúc lão đại đang suy yếu mới làm cho bọn họ có ảo giác như vậy mà thôi.

Nhưng mà Tề Long không thể không thừa nhận ảo giác này thật sự là quá đẹp, cũng chính nó làm cho bọn họ ngộ nhận mình đã đuổi kịp bước chân của của lão đại cho nên càng thêm kiên trì huấn luyện. Lúc đó bọn họ chỉ nghĩ rằng, chỉ cần mình tập luyện gian khổ hơn lão đại một chút thì bọn họ sẽ gần lão đại hơn một chút, Tuy rằng sau đó mọi người cũng đã phát hiện ra lão đại vẫn cứ ở phía trước, cho dù họ có nỗ lực cách mấy cũng không thể đuổi kịp, nhưng mà đoạn thời gian gian khổ đó đã khắc vào trong xương tủy, làm cho bọn họ không bao giờ từ bỏ.

Bây giờ cậu đột nhiên lại nghĩ đến, huấn luyện của bọn họ thật sự gian khổ sao? Cho dù có khổ cũng không thể nào so được với cách huấn luyện liều mạng của lão đại được. Lúc này Tề Long đột nhiên hiểu ra, nếu lần này lão đại đã tiêu hết thể lực trong phòng huấn luyện trọng lực thì cậu tin chắc những lần trước kia lão đại cũng làm như vậy. Mỗi khi huấn luyện lão đại đều đẩy bản thân vào trong tuyệt cảnh, nhưng còn bọn họ thì sao chứ? Cả đám nhiều nhất thì cũng chỉ huấn luyện đến mệt mỏi cùng cực mà thôi, đương nhiên không thể so sánh với lão đại được rồi. Có lẽ bọn họ căn bản không hề kéo gần khoảng cách với lão đại nhà mình mà còn càng lúc càng cách xa.

- Lão đại, tuy rằng tớ biết cậu tra tấn bọn tớ như vậy là vì muốn tốt cho bọn tớ, nhưng mà trong lòng tớ vẫn không cách nào hiểu được, tớ cho rằng bản thân mình đã đủ mạnh rồi, cho dù có tra tấn cỡ nào thì hạn chế thiên phú của bản thân cũng sẽ không xuất hiện một lão đại thứ hai được, nếu đã như vậy thì vì sao cậu còn muốn liều mạng mà ngược tớ chứ? Có đôi khi, tuy rằng tớ không từ chối những đợt huấn luyện của cậu nhưng mà trong lòng cũng vẫn có một chút oán trách...

Hốc mắt Tề Long nhịn không được hơi ướt.:

- Bây giờ thì tớ hiểu ra rồi!

- Lão đại cậu mạnh như vậy cũng là nhờ vào những lần rèn luyện cực hạn mới có thể có được.

- Cậu hi vọng chúng tớ theo kịp bước chân của cậu, cậu hi vọng chúng tớ cũng có thể trở nên mạnh hơn, cậu hi vọng chúng tớ có thể cùng cậu sánh vai về đến đích của nhân sinh.

- Cậu... không muốn chúng tớ một ngày nào đó sẽ rời đi đội ngũ hay là, mất mạng!

- Bọn tớ thường xem nhẹ vấn đề thực lực của lão đại không phải tự nhiên lại có được, lại tự nhiên như thường mà đón nhận sự quan tâm chiếu cố từ cậu!

- Chúng tớ chưa từng quan tâm đến những nỗ lực của cậu, những đau đớn của cậu, cũng như tâm tình của cậu...

- Chúng tớ cứ đương nhiên mà nghĩ rằng cậu phải nên như vậy!

- Chúng tớ căn bản không xứng làm đàn em của cậu!

Không xứng!

Nghĩ lại xem, từ trước đến giờ, bọn họ cứ tự nhiên mà đón nhận những quan tâm săn sóc từ lão đại mà chưa từng hồi báo lại cái gì! Bọn họ không hề hiểu được những dụng ý đằng sau những lần tra tấn của lão đại, tuy cam tâm nhưng trong lòng lại có oán! Bọn họ cũng không hề quan tâm đến ước vọng trong lòng của lão đại lại tùy ý hưởng thụ tình cảm quan tâm của cậu. Những hành động như vậy, bọn họ làm sao có thể xứng đáng làm đàn em của lão đại chứ?

Trong lòng Tề Long không ngừng nghi vấn không ngừng tự trách, mỗi một lần dằn vặt lương tâm lại làm cho cậu xúc động vô cùng đau đớn không thôi. Thì ra bọn họ đã thiếu lão đại nhiều như vậy, làm lão đại tổn thương nhiều như vậy...

Nước mắt của Tề Long không thể khống chế được mà chảy ra, rơi xuống...

Mà lúc này trên sân thi đấu lớn kia, Tề Long nãy giờ vẫn đang đứng bất động nhắm hai mắt trên mặt đột nhiên biểu hiện cực kì bi thương. Một quyền của Lăng Dật cũng sắp sửa đánh lên mặt của Tề Long, nhưng mà hắn lại cảm giác có một lực lượng vô hình chặn lại làm cho hắn không cách nào đến gần Tề Long được nữa

trong lòng Lăng Dật kinh hãi:

- Chuyện này là thế nào?

Lăng Dật chưa từng đánh nhau với Khí kình hậu kì, tuy rằng đạo sư từng nói với hắn một chút thông tin về khí thế, nhưng mà hắn vẫn không biết khí thế có thể tự do thay đổi, có thể công cũng có thể thủ.

- Là khí thuẫn!

Ánh mắt Lăng Lan sáng ngời, khí thuẫn là một hình thức thay đổi khác của khí thế, từ hình thức bộc phát ra bên ngoài dùng để tấn công chuyển sang hình thức cô đọng để phòng ngự. Tề Long vốn cần phải thăng cấp vào Khí kình hậu kì mới có thể nắm giữ được những điều này, nhưng mà bây giờ Tề Long vẫn chưa đạt đến cấp bậc đó lại có thể vượt cấp sử dụng khí thế, chỉ điều này cũng đã đủ chứng minh thiên phú nghịch thiên của Tề Long ở phương diện thể thuật rồi.

- Nếu như mình không có không gian học tập thì so ra thiên phú của mình còn kém xa Tề Long nhiều.

Lăng Lan nói thầm. Trong lòng cô cũng không có bất kì khúc mắc gì cả chỉ có vui mừng mà thôi..

Có thể có được không gian học tập đã là may mắn lớn nhất đời cô rồi, nếu như lại có thêm thiên phú nghịch thiên thì đến cả cô cũng nhìn không được, như vậy rất dễ bị trời đánh đó nha. Lăng Lan nghĩ như bây giờ là đã tốt lắm rồi, đồng bọn có được thiên phú nghịch thiên, bản thân cô thì có được không gian học tập có thể cần cù bù thông minh, mọi người có thể trưởng thành cùng với nhau, nắm tay nhau cùng tiến bộ, đây chính là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

Lăng Lan vô cùng vui mừng mà nhìn Tề Long đang đứng trên sân thi đấu. Cô biết bây giờ Tề Long đã đứng ở bên cạnh lằn ranh sống chết rồi, đây cũng giống với lần mà cô tiêu hao hết thể lực trong phòng trọng lực rồi bị đám bạn nhỏ của mình cùng nhau khiêu chiến rồi lâm vào tuyệt cảnh vậy, lần đó cô cũng bị lâm vào tuyệt cảnh rồi lại tìm được cơ hội đột phá, từ nửa bước lĩnh vực tiến vào lĩnh vực, chính thức trở thành một cường giả cấp Lĩnh vực chân chính.

Mà bây giờ, lần tình kế lần này cô cũng tham khảo lần đó, cuối cùng cũng thành công làm cho Tề Long bước vào thời khắc này để tìm kiếm cơ hội đột phá.

Đòn tấn công của Lăng Dật bị chặn lại, nhưng mà hắn đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội lần này, hắn hét lớn một tiếng tập trung toàn bộ khí kình vào nắm tay phải, chuẩn bị đánh bay lá chắn đang ngăn trở hắn đi.

Tề Long đột nhiên mở mắt, một đạo ánh sáng đột nhiên xuất hiện, Lăng Dật chỉ cảm thấy có một cổ lực lượng vô cùng mạnh mẽ đánh úp về phía hắn, thân thể của Lăng Dật không chịu đựng nổi mà bị đánh bay ra ngoài. Biến hóa đột nhiên này tuy rằng làm cho Lăng Dật giật mình nhưng mà cũng không hoảng loạn mấy, hắn làm một cái xoay mình giữa không trung rồi vững vàng đáp xuống sân thi đối. Vị trí đứng của Lăng Dật lúc này đã cách Tề Long hơn mười mét, có thể thấy được lực lượng bùng nổ vừa nãy của Tề Long mạnh đến mức nào, Lăng Dật phải văng ra xa hơn mười mét mới có thể triệt tiêu hoàn toàn lực lượng.

Lăng Dật nhảy ra xa mới khiến cho những người trong phòng quan sát nhìn thấy rõ gương mặt của Tề Long. Lúc này tuy rằng Tề Long đã mở to hai mắt nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô thần, chỉ cần nhìn vậy thôi cũng đã đủ biết Tề Long bây giờ đã mất đi thần trí rồi.

Nhưng mà cặp mắt trống rỗng đó bây giờ lại chảy nước mắt không ngừng, lăn dọc theo khuôn mặt rồi rơi xuống mặt đất.

Một giọt! Hai giọt! Ba giọt! Vô số giọt... Phần sân thi đấu dưới chân Tề Long nhanh chóng tụ lại một vũng nước nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.