Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 422: Chương 422: Lĩnh vực




Editor: Cáo ngây ngô

“Ám kình đỉnh cấp!” hai mắt Kiều Đình tinh quang chợt lóe, từ một năm trước hắn liền rõ ràng cấp bậc thể thuật của Lăng Lan, lúc trước có lẽ hắn còn không nắm chắc đánh bại, nhưng hiện tại lại chắc chắn sẽ thua.

“Tôi nói rồi, anh vĩnh viễn sẽ không thể thắng tôi!” khóe miệng Lăng Lan lộ ra một tia cười lạnh, cô vừa dứt lời, khí thế trên người mở ra, một cổ khí thế cường đại mang theo khí lạnh uy áp, nháy mắt phủ kín toàn bộ phòng điều khiển, Kiều Đình cảm giác độ ấm toàn bộ phòng chủ điều khiển kịch liệt giảm xuống, một luồng khí lạnh không có cách nào đuổi đi đánh thẳng vào trong lòng, hắn cảm giác toàn thân mình sắp bị đông lạnh.

Đúng lúc này, hắn nhìn đến nắm tay chính mình đang chống lại bàn tay Lăng Lan bỗng dưng xuất hiện một tầng băng mỏng, hơn nữa tầng băng này đang từ từ hướng cánh tay lan tràn……

Kiều Đình thấy thế, chau mày, không chút do dự phóng thích khí thế của bản thân , ý đồ ngăn cản lớp băng đang lan tràn trên nắm tay kia. Nhưng hắn thật nhanh phát hiện, khí thế chính mình một khi đụng vào lớp băng liền như nước nhỏ giọt nhập biển rộng, nháy mắt biến mất, không thấy có chút nửa điểm gợn sóng.

Vì sao không có tác dụng? Kiều Đình trong đầu bỗng có một ý nghĩ thoáng hiện, hắn sắc mặt bỗng nhiên đại biến, vô pháp tin tưởng mà kinh hô: “Lĩnh vực? Chuyện này không có khả năng!”

Chớ trách Kiều Đình không thể tin tưởng, phải biết rằng để trở thành cao thủ Lĩnh Vực, cũng không phải chỉ dựa vào ngộ đạo là có thể làm được, cho dù là thiên tài cũng yêu cầu trải qua vô số năm thực chiến tích lũy, trải qua thiên chùy bách luyện mới có thể ở một tia cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ ảo diệu của Lĩnh vực, tiến vào hàng ngũ đứng đầu cao thủ. Trong lịch sử mấy vạn năm của Hoa Hạ còn chưa bao giờ xuất hiện qua người dưới ba mươi tuổi tiến vào Lĩnh vực cấp. Lăng Lan cho dù là thiên tài, lại yêu nghiệt, nhưng không có kinh nghiệm thực chiến tích lũy là không có khả năng ở tuổi 17 lĩnh ngộ, tiến vào cảnh giới làm muôn người kính ngưỡng . Cho dù là bản thân Kiều Đình vừa mới tiến vào khí kình đỉnh, cũng không dám nói chính mình có thể ở mười mấy năm sau có thể đi vào cái cấp bậc kia ……

Nhìn đến Kiều Đình đầy mặt lộ ra khiếp sợ, ánh mắt Lăng Lan lộ ra một tia thương hại, cô đạm nhiên nói: “Bất luận là cái sự việc gì không có khả năng, ở tôi nơi này đều sẽ biến thành có khả năng.” Kiều Đình nghe vậy ánh mắt đột nhiên co rụt lại, ý tứ này hắn nghe hiểu được, suy đoán của hắn quả nhiên trở thành sự thật, một cảm giác không thể nói nên lời lặng yên ập vào trong lòng làm Kiều Đình trong khoảng thời gian ngắn ngây ra như phỗng. Nhưng ngay sau đó, Lăng Lan phía dưới một câu bừng tỉnh hắn: “Anh hẳn là nên cảm thấy may mắn bởi vì anh là người đầu tiên lĩnh hội uy lực Lĩnh vực của tôi!” “Lĩnh vực mở ra!”

Đây là Lăng Lan cố ý, Lĩnh vực mở ra có thể lặng yên không tiếng động nhưng Lăng Lan lại cố ý dùng ngôn ngữ đả kích Kiều Đình, thời điểm khi vừa cùng Kiều Đình gặp mặt, Kiều Đình thu liễm cùng điệu thấp làm Lăng Lan tâm sinh cảnh giác. Kiều Đình là một thiên tài, Lăng Lan rất rõ ràng, nếu không phải cô có không gian học tập , có đạo sư trong không gian dốc lòng chỉ đạo, có bàn tay vàng thêm vào, thực lực của cô lúc này tuyệt đối không bằng thực lực của Kiều Đình trước mắt, một người vừa có thiên phú có năng lực lại nỗ lực thành tuyệt thế thiên tài, không khéo lại thành đối thủ của cô, hiện tại lại hiểu được ẩn nhẫn, hiểu được nằm gai nếm mật, Lăng Lan ngẫm lại đều cảm thấy không phải chuyện tốt gì, nếu lại khiến đối phương như vậy trưởng thành, đến lúc đó lại tìm cô phiền toái, đây tuyệt đối sẽ là bi kịch.

Theo một tiếng này của Lăng Lan, Kiều Đình liền cảm giác chính mình bị đóng băng, hắn thậm chí có loại ảo giác, máu chính mình đều thành khối băng!

“Không được, ta không thể bị đông lạnh, ta muốn cử động, ta nhất định phải cử động.” Kiều Đình là người kiêu ngạo, như thế nào sẽ dễ dàng cúi đầu xưng thần? Hắn trong lòng hò hét, dựa vào lực lượng cường đại của ý chí làm cho chính mình dùng sức mà rút về cánh tay…… …

Nhìn khuôn mặt dữ tợn, lại vẫn như cũ không chịu khuất phục của Kiều Đình, trong mắt Lăng Lan nhanh chóng hiện lên một tia tán thưởng. Tuy rằng Kiều Đình quá mức cường thế bá đạo nhưng trong xương cốt lại vẫn như cũ có được khí tiết của quân nhân Hoa Hạ…… Kiều Đình như vậy làm Lăng Lan tán thưởng, nguyên bản muốn phá hủy đối phương, nháy mắt cô đã thay đổi chủ ý, cô hơi hơi thu liễm lực lượng Lĩnh vực, khiến Kiều Đình thành công mà đem nắm tay của mình rút ra bàn tay của cô.“Oa……” Kiều Đình thành công thu hồi nắm tay mình, tuy rằng Lăng Lan thu liễm lực lượng của Lĩnh vực nhưng Lĩnh vực cùng khí kình thực lực cách quá lớn, Kiều Đình vì chống cự lực lượng của Lĩnh vực trói buộc nên vẫn là tiêu hao quá mức lực lượng của chính mình, làm chính mình phản phệ bị nội thương, một ngụm máu tươi vô pháp khống chế mà phun ra.

Nhìn đến Kiều Đình dựa vào năng lực của chính mình thuận lợi thoát ly sự khống chế của mình, Lăng Lan nhanh chóng triệt hạ Lĩnh vực, mắt lạnh nhìn đối phương. Nếu quyết định thả cho đối phương một con đường sống, Lăng Lan cũng không có tiếp tục thừa thắng xông lên.

Không có sự hạn chế của Lĩnh vực, Kiều Đình quyết đoán liên tiếp lui mấy bước, có lẽ lực trói buộc biến mất quá mức đột ngột, Kiều Đình chuẩn bị không đủ, bước chân lui về phía sau có vẻ có chút lảo đảo không xong. Liên tiếp lui bốn năm bước, khi đã đứng vững tayKiều Đình hơi hơi đè lại ngực, cố nén đau nhức từ trong cơ thể truyền ra, trong mắt trở nên ảm đạm, thậm chí có một tia tuyệt vọng ở bên trong……

Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có yêu nghiệt tồn tại? 17 tuổi liền đạt tới Lĩnh vực cấp, tuyệt thế yêu nghiệt như vậy, bản thân thật sự có thể đánh bại hắn sao?

Trong lòng hoài nghi chợt lóe mà qua, nhưng thực mau Kiều Đình khôi phục bình tĩnh. Hắn nghĩ đến hiện tại không phải là thời gian mà thể thuật xưng vương ở Hoa Hạ, đây là thời đại cơ giáp xưng vương, hắn là người duy nhất trường quân đội thành công thăng cấp Vương bài sư sĩ ở năm thứ 4, cùng truyền kỳ Lăng Tiêu của Hoa Hạ so sánh cũng không thua kém, liền tính đối phương thể thuật thiên phú yêu nghiệt nhưng ở thế giới cơ giáp, Kiều Đình vẫn như cũ là người mạnh nhất! Kiều Đình tâm thần nhất định, trong mắt trọng châm quang mang, lại nghĩ đến Lăng Lan hiện tại đã là một Đặc cấp sư sĩ, khó bảo toàn đối phương sẽ không ở hai năm sau thành công thăng cấp Vương bài.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng Kiều Đình đối với Lăng Lan càng kiêng kị, nhìn về phía đối phương ánh mắt cũng trở nên âm u khó hiểu. Tâm lý của Kiều Đình xảy ra biến hóa, Lăng Lan cũng không phải hiểu biết hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nắm giữ một vài phần trọng điểm.

Lúc này đây không phải Lăng Lan giỏi về suy đoán trinh thám mà là vì có Tiểu Tứ tiến hành theo dõi Kiều Đình 360 độ toàn phương vị nên không có bắt sai biến hóa trong mắt Kiều Đình, hơn nữa sau lưng Tiểu Tứ có vô số cán bộ tham mưu cao cấp, rất nhanh liền phân tích ra ý tưởng chân thật của Kiều Đình, và Tiểu Tứ đem phân tích này nói cho lão đại nhà mình .

Đương nhiên Tiểu Tứ thực vô sỉ đem công lao toàn bộ quy về trên người chính mình , không có lộ ra phía sau lưng còn có cán bộ tham mưu cao cấp. Nhìn đến Kiều Đình khôi phục tin tưởng, Lăng Lan thầm thở dài một hơi, không biết nên may mắn hay nên buồn lo lắng. Kiều Đình cứng cỏi, Lăng Lan là thưởng thức, cô suy nghĩ nghĩ liền nói: “Về sau, anh nếu chuẩn bị tốt, có thể tùy thời tới tìm tôi.” Tuy rằng Lăng Lan biểu hiện ra lời nói vẫn như cũ lạnh lẽo vô hạn, nhưng Kiều Đình vẫn cảm giác được Lăng Lan đã không giống như ngay từ đầu cường thế bức bách, điều này làm cho trong lòng Kiều Đình trăm vị mọc thành cụm.

Không nghĩ tới, Kiều Đình hắn cũng có lúc bị người bức bách, đây không phải là báo ứng lúc trước hắn bức bách người khác sao? Kiều Đình cười khổ một tiếng, hắn tỉnh lại một chút, nhìn về phía đoàn viên Lôi Đình đang dán ở góc tường nói: “Đi thôi!” Đoàn viên kia chạy nhanh lại đây, vẻ mặt sống sót sau tai nạn, vừa rồi Lăng Lan mở Lĩnh vực ra, tuy rằng hắn không ở trong vòng Lĩnh vực nhưng cũng cảm giác được một cổ năng lượng hủy diệt, thiếu chút nữa cho rằng chính mình sẽ chết ở chỗ này, hiện tại nghe được đoàn trưởng muốn dẫn hắn rời đi liền vội vàng hừng hực mà theo qua, không dám lại dừng lại, tốc độ kia thật giống như phía sau có ác quỷ truy đuổi, chớp mắt liền chạy ra khỏi phòng điều khiển.

Kiều Đình trước khi rời đi, lại lần nữa nhìn thoáng qua Lăng Lan, ánh mắt cực kỳ phức tạp…… Bình tĩnh lại, hắn đã minh bạch vừa rồi Lăng Lan thủ hạ lưu tình.

Người Lôi Đình ở Kiều Đình dẫn đầu thực mau rời đi tổng bộ, mà đoàn viên của Lăng Thiên đã sớm chuẩn bị tốt sau khi người Lôi Đình rút lui liền ùa vào đại sảnh tổng bộ thế lực đệ nhất, bảng tên cửa cũng từ Lôi Đình biến thành Lăng Thiên! …

“Kiều Đình……” Lý Lan Phong nhìn bóng dáng Kiều Đình rời đi khẽ cau mày, anh tới có chút chậm, thời điểm vừa đến tổng bộ liền nhìn thấy Kiều Đình dẫn người rời đi. Anh vẫn luôn tâm sinh kiêng đối với Kiều Đình kị, đối với nhất cử nhất động của Kiều Đình đều cực kỳ chú ý, có thể nói là thập phần hiểu biết đối phương. Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, mẫn cảm như Lý Lan Phong vẫn là cảm giác được đối phương có chút bất đồng, nói như thế nào đây, Kiều Đình dĩ vãng thập phần đường hoàng bá đạo, duy ngã độc tôn, cả người mũi nhọn tất hiện, làm người khác không dám nhìn thẳng. Người như vậy, tuy rằng làm một bộ phận người sùng bái cường giả đi theo, nhưng ngược lại cũng sẽ làm một bộ phận người không vui mừng thậm chí chán ghét. Cứ việc Kiều Đình thực lực vẫn luôn rất mạnh, bao trùm mọi người một đầu, nhưng Lý Lan Phong cũng không cho rằng Kiều Đình thật sự không chê vào đâu được, muốn đối phó đối phương đều không phải là toàn vô thắng suất.

Nhưng Kiều Đình vừa rồi, tuy rằng khí thế như cũ cường thế, lại không giống lúc trước như vậy bén nhọn làm người sinh chán ghét, tựa hồ đã hiểu được ẩn nhẫn…… Mang theo một chút sầu lo, Lý Lan Phong đi tới phòng nghỉ ngơi đoàn trưởng lại phát hiện Lăng Lan đứng ở trước cửa sổ sát đất, chính nhìn xuống phía dưới phong cảnh trường quân đội. “Thỏ con, đang xem cái gì đó?”

Thời điểm chỉ có hai người, Lý Lan Phong sẽ thân mật kêu Lăng Lan là thỏ con, cái này làm cho anh cảm giác, quan hệ giữa anh cùng Lăng Lan càng thêm thân mật. Không thể phủ nhận, Lý Lan Phong có tiểu tâm tư của chính mình , anh không nghĩ sẽ trở thành một đội viên bình thường trong chiến đội của Lăng Lan, cho nên không lúc nào là không ở trước mặt Lăng Lan khiến cho chính mình luôn tồn tại một cách độc đáo.

Lăng Lan cũng không trả lời, chỉ là vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn phía dưới, Lý Lan Phong đi qua nhìn theo tầm mắt của Lăng Lan, phát hiện là Lôi Vương Kiều Đình, hắn tuy rằng mang theo người rời đi tổng bộ nhưng lại ở cách tổng bộ mấy trăm mét giằng co cùng vài người. “Mấy người kia là Phó đoàn trưởng của đoàn cơ giáp Lôi Đình.” Lý Lan Phong cho rằng Lăng Lan không rõ ràng tình huống liền chủ động thuyết minh. Kỳ thật Lăng Lan đã sớm biết thân phận của mấy người kia, Tiểu Tứ đã giúp cô nhìn, sau đó liền đem tư liệu kỹ càng tỉ mỉ của vài người này báo cáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.