Edit: Phi Nguyệt
Đến khi bọn Lăng Lan chạy tới khu trại thì trận chiến đã kết thúc. Lăng Tiêu đứng lơ lửng trên không trung, đối với kẻ địch xâm nhập vào đây, ông như một tòa núi lớn ép bọn chúng đến không thở nổi, chỉ cần có kẻ còn giữ ý đồ tử chiến sẽ bị chùm tia sáng từ súng của Lăng Tiêu trực tiếp miểu sát.
Sức chiến đấu khủng bố của ông khiến kẻ thù hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, sở dĩ bọn chúng còn chưa bỏ vũ khí đầu hàng là bởi trong lòng chúng còn ôm một hy vọng xa vời rằng, hạm đội ở bên ngoài vũ trụ sẽ nhận được tín hiệu cầu cứu mà xuống cứu bọn chúng đi.
Đương nhiên bọn chúng phải thất vọng rồi, bởi vì bộ đội trên mặt đất đã khôi phục lại đường truyền thông tin từ vệ tinh, chiếu lên hình ảnh bốn đại hạm đội lớn của Liên bang đang bao vây tiêu diệt “hy vọng cuối cùng” của bọn chúng, hạm đội của chúng còn đang ốc không mang nổi mình ốc, làm gì còn thời gian và sức lực để cứu chúng. Nghĩ vậy nên tất cả cùng nhao nhao bỏ vũ khí xuống, tuyên bố đầu hàng và trở thành tù binh của Liên bang Hoa Hạ.
Bởi vì không còn tinh hạm hỗ trợ, những cơ giáp dưới cấp Hoàng không thể nào tự thân thoát khỏi lực hút của tinh cầu để bay vào vũ trụ, bọn chúng biết nếu không đầu hàng, kết cục cuối cùng của chúng chắc chắn là phải chết trên sa trường. Không phải ai có thể làm được cái việc thấy chết không sờn, cho nên khi có người đầu tiên bỏ vũ khí xuống, những người khác cũng đi theo, cùng đồng loạt buông vũ khí. Hành động này đại biểu cho việc trận tập kích đêm nay đã kết thúc.
Bộ đội thiết giáp nhanh chóng tiếp nhận tù binh đầu hàng và bắt đầu thu dọn chiến trường, tìm kiếm những chiến sĩ còn may nắm sống sót. Trong khu trại, trải qua vài phút bối rối ngắn ngủi, dưới sự dẫn đầu của nhóm giáo viên, tất cả đều bắt đầu công việc cứu chữa cho những người bị thương. Sau phát pháo tấn công của cơ giáp Hoàng cấp vừa rồi, nhóm quân giáo sinh bị thương vong thảm trọng, trường quân giáo nhất thời lâm vào bầu không khí tang tóc đau buồn.
Chiến tranh trên mặt đất đã kết thúc nhưng cuộc chiến ngoài vũ trụ vẫn còn đang hừng hực khí thế, bốn đại hạm đội của Liên bang có thể đuổi tới đây nhanh đến vậy đều nhờ công của Lăng Tiêu.
Trong lúc điều khiển cơ giáp bay tới hành tinh này, Lăng Tiêu đồng thời gửi một mệnh lệnh cho bốn đại hạm đội đến cứu viện. Mặc dù ông không rõ tình huống xảy ra ở nơi đây, nhưng Lăng Lan đã phải dùng đến phương pháp đó để truyền tin cho ông thì chắc chắn tình hình rất nguy cấp. Lúc đầu Lăng Tiêu hoài nghi ở hành tinh này xuất hiện ma thú bạo động nên muốn gọi bốn đại hạm đội đến để đưa các quân giáo sinh rời khỏi, không ngờ nhờ ông nghĩ sai rồi lại đưa đến kết quả ngoài ý muốn này.
Lúc vừa đến tinh phận của hành tinh, Lăng Tiêu đã phát hiện ra vô số tinh hạm lạ đang tập kết ở bên ngoài tinh cầu, ông hiểu ngay đây là trận chiến xâm lăng. Lăng Tiêu nghĩ bốn đại hạm đội đang chạy đến đây, mà ông thì đang lo lắng cho an nguy của con gái nên bỏ qua những tinh hạm này, lặng lẽ bay vào trong hành tinh. Phải nói thần cấp cơ giáp quả thật rất đáng sợ, có thể che giấu tín hiệu và hình ảnh của mình, khiến đông đảo các tinh hạm địch bên ngoài vũ trụ không phát hiện ra, lặng yên tiến vào hành tinh.
Kết quả cuối cùng là kẻ địch bị bốn đại hạm đội bao vây, chiến hạm của chúng bị tiêu diệt hoàn toàn, cho dù có vài chiếc may mắn thoát khỏi vòng vây cũng bị bốn đại hạm đội tiến hành truy kích điên cuồng.
Hành động xâm nhập vào hành tinh thuộc tinh phận của Liên bang, ý đồ xóa bỏ hạt giống hy vọng tương lai của Hoa Hạ lần này đã chạm vào vảy ngược của những lãnh đạo cấp cao của Liên bang. Dù là chính phủ hay quân đội, bất kể bè phái nào đều hạ sát lệnh. Cho dù bình thường các phe phái đều tranh đấu vì lợi ích riêng nhưng họ đều có một mục tiêu chung là muốn bảo hộ tương lai của Liên bang, cho nên tất cả đều chọn cách làm giống nhau, đó là phải dùng thủ đoạn máu tanh để cảnh cáo các quốc gia đang mang ý đồ xấu ở xung quanh, để cho bọn chúng biết Liên bang Hoa Hạ không phải dễ bắt nạt như vậy.
Trận chiến xâm lăng lần này lấy việc kẻ địch bị diệt toàn quân mà kết thúc, nhưng những thương vong bên quân ta cũng khiến chính phủ Liên bang và quân đội phải giật mình, bộ đội thiết giáp trên mặt đất hi sinh hơn một nửa tinh lực, chiến đội cơ giáp cơ hồ bị đánh cho tàn phế, càng để họ thương tâm hơn là trong mười vạn quân giáo sinh đã có gần tám nghìn người chết. Đây đều là những hạt giống ưu tú, là rường cột tương lai của nước nhà, bọn trẻ còn chưa được ra chiến trường đánh trận mà đã bị gãy cánh ở trong trường, đây là lỗi của bọn họ.
Một hạm đội khổng lồ như thế có thể chui vào địa phận của Liên bang, di chuyển đến hành tinh mới này mà không một ai phát hiện ra thì chắc chắn trong nội bộ quản lý của Liên bang có vấn đề. Vì lần tấn công này mà chính phủ cùng quân đội quyết định không thể nhân nhượng trước kẻ địch được nữa, ngài tổng thống và ba đại nguyên soái phía quân đội cùng ra một mệnh lệnh, nhanh chóng thanh lọc gian tế đang ẩn núp trong nội bộ quân Liên bang, thậm chí những kẻ sâu mọt vì chút tư lợi mà làm tổn hại tới lợi ích quốc gia cũng bị xử lý sạch sẽ.
Lần hành động này được gọi là cuộc thanh trừ bằng máu, thủ đoạn vô cùng cứng rắn làm những tên gian tế trốn thoát khỏi cuộc lùng bắt phải giật mình run sợ, không dám có động tác gì nữa, nhờ cuộc thanh trừ lần này mà các hành động trả thù sau đó của Liên bang đều được tiến hành một cách thuận lợi lạ thường.
Đương nhiên, trong nội bộ quân đội vẫn có nhiều nghi vấn vì sao Lăng Tiêu lại trùng hợp xuất hiện ở hành tinh mới cách xa mấy ngàn năm ánh sáng, nhưng phải nói rằng nhờ sự xuất hiện của ông và mệnh lệnh điều động bốn hạm đội chính xác và kịp thời mà giúp Liên bang tránh được tổn thất trong năm năm tới.
Kết quả này làm ngài tổng thống và ba đại nguyên soái vô cùng vui mừng, Lăng Tiêu thực sự đã lập được công lớn, nhưng bọn họ vẫn phải gọi ông về để hỏi thăm nguyên nhân. Khi biết Lăng Tiêu bởi vì lo lắng cho con trai không thích ứng được cuộc sống trong trường quân giáo nên cải trang thành giám khảo cuộc sát hạch để đến thăm con, các vị tướng cấp cao đều cười to.
Bọn họ cười Lăng Tiêu quá lo lắng cho con trai, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì nhờ lý do này Lăng Tiêu mới đến tinh cầu của trường quân giáo. Tổng thống và ba vị đại nguyên soái đều hiểu, nếu không có Lăng Tiêu, kẻ địch tất sẽ đắc thủ trong trận chiến lần này, đến lúc đó e rằng tin tức họ nhận được sẽ là trường đệ nhất nam sinh quân giáo đã bị xóa xổ hoàn toàn, nếu thế họ chỉ còn cách nhận lỗi rồi từ chức mới có thể dập tắt được sự phẫn nộ của người dân.
Nhưng dù vậy, trường quân giáo vẫn bị tổn thất tám nghìn học sinh… May mắn bộ phận quan hệ xã hội của chính phủ đã dùng hết sức lực mới đem sự phẫn nộ của dân chúng chuyển sang kẻ địch, đặc biệt là mấy vạn tù binh bắt được. Sau khi biết được lần tập kích này có bao nhiêu nước tham dự, lòng oán giận của dân chúng lập tức dâng cao, vốn đơn tình nguyện đi lính mọi năm đều không nhiều, tháng đó lại tăng đột biến gấp mấy lần.
Phía chính phủ và quân đội thở phào, vì để vuốt xuôi cơn tức giận của dân chúng, tổng thống cùng ba vị đại nguyên soái cuối cùng cũng hạ mệnh lệnh, tấn công toàn diện nước Đa Lan - quốc gia nhỏ yếu nhất trong liên minh của kẻ địch.
Có lẽ sợ Hoa Hạ tiết lộ ra hành động xâm lăng lần này sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh siêu cường quốc vĩ đại của đế quốc Đa Tát, nên khi Hoa Hạ đem quân đi tấn công Đa Lan, bọn chúng vẫn giữ thái độ im lặng. Liên bang Hoa Hạ biết rõ kẻ cầm đầu trong hành động lần này là đế quốc Đa Tát, nhưng bởi vì sợ một khi chiến tranh giữa hai siêu cường quốc nổ ra sẽ khiến cả nhân loại rơi vào thế chiến loạn lạc khói lửa một lần nữa, vì thế Liên bang Hoa Hạ mới nhịn cục tức này xuống mà quyết định ra tay với kẻ đồng lõa.
Tại thời điểm Liên bang xuất binh đi đánh Đa Lan, trong thế giới ảo lan truyền một bài hát an ủi vong hồn các quân giáo sinh đã tử trận, mang tên “Đêm tĩnh lặng”, nhờ ca từ quá đúng với nỗi lòng của những gia đình bị mất người thân, kèm theo giai điệu bi thương da diết mang theo cả sự kiên cường của người lính khiến bài hát lập tức trở thành ca khúc được các quân giáo sinh thích nhất.
Vì không có sự âm thầm giúp đỡ của đế quốc Đa Tát, cũng không có tin tức từ mật thám ở Liên bang đưa về nên trận đánh vào Đa Lan vô cùng thuận lợi, chỉ một tháng sau liên minh Đa Lan đã bị san bằng, chính thức đem quốc thổ của Đa Lan đưa vào bản đồ của Liên bang Hoa Hạ. Chiến thắng này khiến Liên bang vô cùng mừng rỡ, cũng giúp sự bi thương trong lòng dân chúng giảm đi rất nhiều.
Hơn một tháng sau đó, không chỉ có dân chúng mà ngay cả những học sinh ở trong trường đệ nhất nam sinh quân giáo cũng dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, những ánh mắt hoảng sợ lo âu ban đầu cũng dần được thay thế bằng ánh mắt vui vẻ và những nụ cười.
“Lão đại, có tin tức tốt! Có tin tức tốt đây!” Mới sáng sớm Tạ Nghi đã bê bộ mặt hưng phấn lao từ trên gác xuống dưới nhà, cậu ta hẳn vừa mới tỉnh dậy, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, để nguyên hình tượng đầu bù tóc rối mà chạy xuống. Cậu ta không chú ý cái nhăn mày của Lăng Lan khi nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của cậu ta, mà kích động hô lớn với Lăng Lan đang ngồi trước bàn ăn sáng.
Lăng Lan lạnh nhạt cầm lấy chiếc khăn ăn màu trắng để trên bàn rồi đưa lên miệng làm động tác lau miệng ưu nhã, sau đó thong thả đặt chiếc khăn trở lại trên bàn, lúc này cô mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tạ Nghi, ánh mắt sắc như dao.
Tạ Nghi vốn đang hưng phấn kích động, thấy lão đại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, cậu cấp tốc cúi đầu xuống, không dám ho he.
Bộ dạng của Tạ Nghi khiến Tề Long ngồi bên cạnh không khỏi phì cười, Hàn Kế Quân bất đắc dĩ phải lấy tay giật áo cậu một cái, ra hiệu để cho Tạ Nghi chút mặt mũi. Lạc Lãng cũng giống Lăng Lan đang lặng lẽ trừng mắt với Tạ Nghi, phàm là cái gì mà lão đại không thích thì cậu cũng không thích.
Về phần Lâm Trung Khanh, cậu ta vẫn đang cúi đầu tập trung vào bữa ăn sáng của mình, dù sao cũng không có quan hệ gì tới cậu ta, đây đều là Tạ Nghi tự chuốc lấy. Tốt lắm, mọi người đều là người một nhà, nhưng có những thời điểm tiểu đội của Lăng Lan cũng không đoàn kết thân ái như bề ngoài mọi người nhìn thấy, nếu có cơ hội họ vẫn sẽ sẵn sàng đạp cho bạn mình một cước.
Lăng Lan thấy Tạ Nghi cuối cùng cũng biết thu lại mới hờ hững hỏi: “Rốt cuộc là có tin tức gì để cho cậu hưng phấn như vậy?”
Tạ Nghi nghe xong, biết lão đại không thực sự tức giận với mình mới tiếp tục hưng phấn kể: “Lão đại, Lý Âm Phỉ muốn tới trường của chúng ta.”
“Lý Âm Phỉ?” Lăng Lan nhíu mày, người đó là ai?
“Cái gì, Lý Âm Phỉ muốn tới trường chúng ta thật sao?” Không đợi Lăng Lan kịp nhớ ra là ai, Tề Long ở bên cạnh đã hưng phấn kêu lên, “Tạ Nghi, làm sao cậu biết?”
Tạ Nghi gặp phải người có cùng sở thích bèn càng thêm kích động. “Tớ vừa vào diễn đàn của trường quân giáo thì thấy tin tức này, hiện tại tất cả mọi người đều rất hưng phấn vì nó.”
Hàn Kế Quân và Lạc Lãng cùng quay sang nhìn nhau, trong lúc nhất thời cả hai đều chưa nghĩ ra cái người tên Lý Âm Phỉ để cho cả Tề Long và Tạ Nghi kích động như thế là ai.
Lâm Trung Khanh ngồi bên cạnh buông đũa xuống, tự nhiên thở ra một câu: “Đêm tĩnh lặng!”
“A, là cô gái đó!” Lạc Lãng nghe vậy lập tức kêu lên, có một đoạn thời gian trước đây cậu ta cũng rất mê bài hát này.