Sau khi Bắc Thần gặp được Phi Thanh, tươi cười trên mặt không sao dừng lại được, liền ngay cả Phi Phù nhìn thấy, trên mặt cũng hiện lên sắc mặt vui mừng thản nhiên.
Phi Thanh mang Bắc Thần vào một gian mật thất ở lầu ba, chính mình ngồi ở mặt sau cái bàn, thật là có một phần khí chất làm chưởng quầy.
Gương mắt nhìn Bắc Thần còn lôi kéo tay của Phi Phù, Phi Thanh cười mắng:
- Tiểu tử giỏi lắm, còn không buông ra sư muội của tỷ, đậu hủ này đã ăn một đường rồi.
Bắc Thần sửng sốt, buông ra Phi Phù, xấu hổ cười cười. Ngay cả chính hắn cũng không biết, như thế nào sẽ đột nhiên nắm lấy tay của Phi Phù, hình như là thuận theo tự nhiên, làm theo bản năng. Ở Nam Huyền Tông, nữ đệ tử đối tốt với hắn nhất chính là Chỉ Điệp, hai người tuy rằng thân mật nhưng Bắc Thần cũng chưa từng có cơ hội âu yếm.
- Đệ không ở tràng quặng sắt ngây ngốc đi, chạy tới Mật Châu phủ làm gì, còn muốn theo tỷ buôn bán, sẽ không phải là đệ muốn chào hàng một đám phù cho tỷ đi?
Bắc Thần ủy khuất nói:
- Sư tỷ, tỷ hung dữ với đệ như vậy làm gì a, đệ chính là thật tình thật ý tới tìm tỷ buôn bán a.
Phi Thanh nhìn hắn giả bộ đáng thương mười phần, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không đánh tiểu tử ngươi ngươi còn không biết cái gì mới đúng. Mới gặp nhau hai lần, ngươi đã muốn kéo sư muội chạy đi, còn ở nơi này giả bộ vô tội, cầu đồng tình sao.
Vóc dáng của Bắc Thần cao thêm, mặt mày cũng trở nên trưởng thành. Phi Thanh thầm hận, lúc trước như thế nào không nhận ra, tiểu tử này mặt mũi ngây thơ, vừa nhìn chính là thuộc loại chung tình, thế nhưng bây giờ Phi Phù lại hướng lên người hắn.
Bắc Thần nhìn trộm đánh giá Phi Thanh, thấy nàng nhíu mi nhìn lại, mặt ngọc hàm sương, có một chút ý nhị, thầm nghĩ sư huynh hắn không biết có thể khống chế được hay không.
“Phỏng chừng nếu Phi Phủ sư huynh cùng Phi Thanh sư tỷ kết đạo lữ, vẫn là Phi Thanh sư tỷ có tiếng nói hơn, sắc mặt nàng lạnh lùng, sư huynh phải cẩn thận hơn a.”
Phi Thanh thấy hắn đang một người lẩm bẩm gì đó, cũng không nghe rõ hắn nói gì, thở dài:
- Tiểu Bắc Thần, đệ tìm sư tỷ rốt cục có chuyện gì a, sư tỷ nơi này còn một đống việc phải giải quyết, để ý còn không hết đây!
Bắc Thần lấy ra một túi trữ vật, đưa cho Phi Thanh, cười nói:
- Sư tỷ, đệ đã nói hai lần rồi, đệ tới tìm tỷ buôn bán, tỷ nhìn xem mấy vật này đi.
Phi Thanh hồ nghi tiếp nhận túi trữ vật, thần thức đảo vào bên trong, sắc mặt có chút giật mình.
- Tiểu tử ngươi mới ra ngoài bao lâu a, đã săn giết nhiều yêu thú như vậy,còn có sáu con Cố Nguyên tầng hai. Phi Phủ cứ để đệ làm liều như vậy à, một người chạy loạn chung quanh Thú Sơn.
Bắc Thần cười hắc hắc nói:
- Sư tỷ tỷ không biết, đệ đóng quân ở tràng quặng sắt bên ngoài một nơi sơn cốc, trông coi hai mẫu linh điền bên trong. Sư huynh huynh ấy phải lo về chuyện tình của tràng quặng mỏ, không có nhiều thời gian để trông chừng đệ. Này đó là đều từ trong Thú Sơn chạy đến tập kích thôn dân, đệ cũng phải phí sức rất lớn mới diệt được hết a.
Vẻ mặt Phi Thanh tin ngươi mới có quỷ, sau khi kiểm kê cẩn thận thi thể yêu thú bên trong một lần, tính ra giá trị đại khái mới hỏi:
- Đệ tính toán đổi cái gì ở chỗ tỷ, đệ có một số lượng lớn yêu thú như vậy, cũng cần phải hiểu khẩn cấp của ta. Phải biết rằng phường thị này vừa mới bước đầu thành lập, rất nhiều tài nguyên cấp thấp đều thực khan hiếm.
Phi Thanh là chế phù sư cấp cao, lại có tông môn ở phía sau luôn duy trì, một ít phù cấp cao cũng là không thiếu. Nhưng bên cạnh Mật Châu phủ, đám người tu chân chủ yếu vẫn là tán tu. Đối với bọn họ, một đám tài liệu yêu thú cấp thấp Bắc Thần cung cấp này mới là thực dụng chân chính.